- Thiếu gia - Đám vệ sĩ hai hàng dọc hành lang đồng thanh khi hắn đi qua. Khuôn mặt hắn vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng, không biểu lộ chút cảm xúc nào. Hàn khí toát ra khiến mọi người xung quanh không dám thở mạnh.
Hắn bước đều chân đến phòng nó. Bốn người mặc kimono mới thay thế đứng trước cửa cung kính quỳ xuống.
- Thiếu gia.
- Ở trong đó? - Giọng hắn như từ âm vực vọng về hỏi một câu không rõ đầu đuôi.
- Tiểu thư ở trong đó thưa thiếu gia - Một giọng nữ điềm tĩnh vang lên.
- Mở. - Hắn lạnh lùng ra lệnh.
- Rõ - Người phụ nữ vừa nãy lên tiếng cúi đầu rồi đứng lên nhẹ nhàng mở cửa. Hắn hờ hững lướt qua vào trong đóng cửa lại.
Nó đang đeo earphone nằm ngủ trên giường. Cửa sổ chưa đóng thỉnh thoảng gió lùa vào làm rèm cửa bay nhẹ. Ánh sáng len lỏi qua từng đường nét như tạc của nó.
Hắn lắc đầu khẽ cười, ung dung lên giường nằm bên cạnh nó.
Nó khẽ cựa mình, đôi mày nhăn lại một cách đàng yêu rồi coi như không có gì, tiếp tục giấc ngủ. Môi hắn cong lên gian xảo. Hắn lấy một bên tai nghe của nó đeo vào tai mình, thản nhiên vòng tay qua eo nó. Thảm lưng của nó áp sát vào ngực hắn, hắn dịu dàng lướt mặt vào bộ tóc dài có mùi thơm dễ chịu ấy.
- Buông - ra - ngay - Môi nó mấp máy, không chiu mở mắt.
- Em tỉnh lúc nào mà tôi không biết vậy nhỉ? - Hắn giả vờ ngu ngơ ngây thơ.
- Buông - tay - ra - khỏi - người - tôi - Nó gằn giọng, phớt lờ câu hỏi của hắn.
- Tay tôi có đụng vào người em hả? - Hằn bật cười chối bay chối biến trong khi tay vẫn ôm chặt nó.
- Anh muốn chết phải không? - Cuối cùng nó cũng chịu mở mắt, quay sang hắn nhìn hắn với anh hình " kẹo ngọt "
- Dĩ nhiên không rồi. - Hắn thản nhiên trả lời rồi kéo sát nó gần mình.
- Thế thì cút. MAU - Mặt nó ửng lên khi tựa vào lồng ngực của hắn. Cảm giác ấm áp và an toàn lan tỏa khắp cơ thể giống như nó đang ở bên Dakie vậy ( hắn biết điều này chắc đắng... à mà thôi =))) !!! )
- ..... - Hắn không trả lời, mắt khẽ nhắm lại, rúc mình vào trong bộ tóc của nó.
- Nghe - tôi - nói - không? - Nó khó chịu trước sự im lặng của hắn.
- Em không thấy tôi đang buồn ngủ hả? - Hắn giữ nguyên tư thế trả lời. Thật sự hắn rất buồn ngủ khi phải ở cả nửa buổi dưới tầng hầm chế tạo súng mới.
- Cút về phòng anh mà ngủ. - Nó thẳng thừng đuổi.
- Tôi không thích. Tôi thích ở đây. Là nhà của tôi mà. Tôi ở đâu chẳng được. - Anh tuôn ra một tràng thể hiện sự lãnh đạm.
- Anh đang coi thường tôi? - Nó bực bội đấm vào ngực hắn.
- Không. 5 phút thôi. - Hắn hạ giọng, mệt mỏi
Nó khẽ ngước lên nhìn khuôn mặt của hắn. Lúc nào hắn cũng tỏ vẻ yếu đuối khi ở bên nó. Khuôn mặt hắn ẩn chứa nỗi cô đơn khôn tả. Nỗi cô đơn của hắn cứ siết chặt nó lại rồi để mỗi ngày nhìn thấy hắn nó tự đặt câu hỏi cho mình " Nếu một ngày Dakie quay về, thì sao ... ? "
Mắt nó trùng xuống, đượm buồn rúc mình vào lòng hắn. Vòng hai tay ôm hắn thật chặt. Hắn bất ngờ trước hành động của nó. Niềm vui, hạnh phúc ngập lòng rồi bỗng dập tắt. Nó làm vậy chỉ khiến hắn yêu nó nhiều hơn rồi " một ngày Dakie quay về, thì sao .... ?" Hắn sẽ sống thế nào đây?
Hắn đau đớn, vuốt nhẹ mái tóc nó. Liệu lúc đấy hắn có thể buông xuôi được không? Hắn có thể từ bỏ tất cả để đến với nó nhưng nó không thể từ bỏ để đến với hắn.
Hắn đã điều tra về Dakie, hắn đã biết về con người ấy. Hắn tin chắc sẽ có ngày Dakie quay về.
Hắn biết mình không nên yêu nó nhưng hắn cũng có trái tim, hắn cũng biết rung động. Sao có thể nói không là không được. Khi đó, bảo hắn phải đối mặt như thế nào đây? Nghẹn ngào kìm hãm cảm xúc xuống, giọng buồn bã của hắn vang lên.
- 5 phút rồi. Tôi về phòng đây.
- Không...g..g - Cái chất giọng trong trẻo của nó bật ra.
Tiếng kêu của nó như tiếng xé, xé tan cả lòng hắn.
- Đừng làm tôi yêu em thêm nữa. Để tôi yêu em như thế này thôi và cũng đừng yêu tôi ..... - Hắn tháo tai nghe, gỡ tay nó ra khỏi người mình, đứng dậy quay đi về phòng.
Trên gò má hắn, một giọt nước trong suốt trườn qua rồi rơi xuống nền nhà lạnh lẽo. Hắn giận dữ mở cửa khiến người đám vệ sĩ giật mình cúi đầu.
- Thiếu gia - Quản gia Lee lễ phép đi theo hắn.
Hắn thờ ơ không trả lời lạnh lùng bước qua.
- Tối nay chúng ta sẽ ..... - Quản gia Lee chưa thông báo xong hắn đã cắt ngang.
- Tôi biết rồi.
- Vậy để tôi xin phép. Hàng vũ khí và hàng cấm sẽ được chuyển cùng một lúc. Lần này chắc thiếu gia vất vả rồi.
Hắn bước đều chân đến phòng nó. Bốn người mặc kimono mới thay thế đứng trước cửa cung kính quỳ xuống.
- Thiếu gia.
- Ở trong đó? - Giọng hắn như từ âm vực vọng về hỏi một câu không rõ đầu đuôi.
- Tiểu thư ở trong đó thưa thiếu gia - Một giọng nữ điềm tĩnh vang lên.
- Mở. - Hắn lạnh lùng ra lệnh.
- Rõ - Người phụ nữ vừa nãy lên tiếng cúi đầu rồi đứng lên nhẹ nhàng mở cửa. Hắn hờ hững lướt qua vào trong đóng cửa lại.
Nó đang đeo earphone nằm ngủ trên giường. Cửa sổ chưa đóng thỉnh thoảng gió lùa vào làm rèm cửa bay nhẹ. Ánh sáng len lỏi qua từng đường nét như tạc của nó.
Hắn lắc đầu khẽ cười, ung dung lên giường nằm bên cạnh nó.
Nó khẽ cựa mình, đôi mày nhăn lại một cách đàng yêu rồi coi như không có gì, tiếp tục giấc ngủ. Môi hắn cong lên gian xảo. Hắn lấy một bên tai nghe của nó đeo vào tai mình, thản nhiên vòng tay qua eo nó. Thảm lưng của nó áp sát vào ngực hắn, hắn dịu dàng lướt mặt vào bộ tóc dài có mùi thơm dễ chịu ấy.
- Buông - ra - ngay - Môi nó mấp máy, không chiu mở mắt.
- Em tỉnh lúc nào mà tôi không biết vậy nhỉ? - Hắn giả vờ ngu ngơ ngây thơ.
- Buông - tay - ra - khỏi - người - tôi - Nó gằn giọng, phớt lờ câu hỏi của hắn.
- Tay tôi có đụng vào người em hả? - Hằn bật cười chối bay chối biến trong khi tay vẫn ôm chặt nó.
- Anh muốn chết phải không? - Cuối cùng nó cũng chịu mở mắt, quay sang hắn nhìn hắn với anh hình " kẹo ngọt "
- Dĩ nhiên không rồi. - Hắn thản nhiên trả lời rồi kéo sát nó gần mình.
- Thế thì cút. MAU - Mặt nó ửng lên khi tựa vào lồng ngực của hắn. Cảm giác ấm áp và an toàn lan tỏa khắp cơ thể giống như nó đang ở bên Dakie vậy ( hắn biết điều này chắc đắng... à mà thôi =))) !!! )
- ..... - Hắn không trả lời, mắt khẽ nhắm lại, rúc mình vào trong bộ tóc của nó.
- Nghe - tôi - nói - không? - Nó khó chịu trước sự im lặng của hắn.
- Em không thấy tôi đang buồn ngủ hả? - Hắn giữ nguyên tư thế trả lời. Thật sự hắn rất buồn ngủ khi phải ở cả nửa buổi dưới tầng hầm chế tạo súng mới.
- Cút về phòng anh mà ngủ. - Nó thẳng thừng đuổi.
- Tôi không thích. Tôi thích ở đây. Là nhà của tôi mà. Tôi ở đâu chẳng được. - Anh tuôn ra một tràng thể hiện sự lãnh đạm.
- Anh đang coi thường tôi? - Nó bực bội đấm vào ngực hắn.
- Không. 5 phút thôi. - Hắn hạ giọng, mệt mỏi
Nó khẽ ngước lên nhìn khuôn mặt của hắn. Lúc nào hắn cũng tỏ vẻ yếu đuối khi ở bên nó. Khuôn mặt hắn ẩn chứa nỗi cô đơn khôn tả. Nỗi cô đơn của hắn cứ siết chặt nó lại rồi để mỗi ngày nhìn thấy hắn nó tự đặt câu hỏi cho mình " Nếu một ngày Dakie quay về, thì sao ... ? "
Mắt nó trùng xuống, đượm buồn rúc mình vào lòng hắn. Vòng hai tay ôm hắn thật chặt. Hắn bất ngờ trước hành động của nó. Niềm vui, hạnh phúc ngập lòng rồi bỗng dập tắt. Nó làm vậy chỉ khiến hắn yêu nó nhiều hơn rồi " một ngày Dakie quay về, thì sao .... ?" Hắn sẽ sống thế nào đây?
Hắn đau đớn, vuốt nhẹ mái tóc nó. Liệu lúc đấy hắn có thể buông xuôi được không? Hắn có thể từ bỏ tất cả để đến với nó nhưng nó không thể từ bỏ để đến với hắn.
Hắn đã điều tra về Dakie, hắn đã biết về con người ấy. Hắn tin chắc sẽ có ngày Dakie quay về.
Hắn biết mình không nên yêu nó nhưng hắn cũng có trái tim, hắn cũng biết rung động. Sao có thể nói không là không được. Khi đó, bảo hắn phải đối mặt như thế nào đây? Nghẹn ngào kìm hãm cảm xúc xuống, giọng buồn bã của hắn vang lên.
- 5 phút rồi. Tôi về phòng đây.
- Không...g..g - Cái chất giọng trong trẻo của nó bật ra.
Tiếng kêu của nó như tiếng xé, xé tan cả lòng hắn.
- Đừng làm tôi yêu em thêm nữa. Để tôi yêu em như thế này thôi và cũng đừng yêu tôi ..... - Hắn tháo tai nghe, gỡ tay nó ra khỏi người mình, đứng dậy quay đi về phòng.
Trên gò má hắn, một giọt nước trong suốt trườn qua rồi rơi xuống nền nhà lạnh lẽo. Hắn giận dữ mở cửa khiến người đám vệ sĩ giật mình cúi đầu.
- Thiếu gia - Quản gia Lee lễ phép đi theo hắn.
Hắn thờ ơ không trả lời lạnh lùng bước qua.
- Tối nay chúng ta sẽ ..... - Quản gia Lee chưa thông báo xong hắn đã cắt ngang.
- Tôi biết rồi.
- Vậy để tôi xin phép. Hàng vũ khí và hàng cấm sẽ được chuyển cùng một lúc. Lần này chắc thiếu gia vất vả rồi.
/100
|