Nó và hắn được dẫn vào trong qua hai cánh cửa phải nhập mật mã. Hai hành lang song song đều có người canh gác mặc y phục cổ đeo sau lưng thanh kiếm Nhật.
- Đây là cửa chính. Mời thiếu gia và tiểu thư vào trong. – Tên quản gia cúi đầu dừng lại.
Hắn gật đầu, nhập mã, xác nhận dấu vân tay. Hai bức tường tách ra, hắn khoác eo nó dẫn vào. Nếu cảnh bên ngoài là một không gian thiên nhiên rộng lớn, xanh tốt thì bên trong là một hang của hùm vương.
Mọi vật đều được làm từ chất liệu thượng hạng, họa tiết kĩ xảo, tinh tế. Nhưng mọi thứ chỉ chủ đạo bởi hai màu đen – trắng, làm căn phòng rộng lớn có chút gì đó ảm đạm, đáng sợ.
- Con chào ba – Hắn khẽ cúi người cung kính trước người đàn ông có đôi mắt đầy quyền lực đang tiến đến.
- Kia là người con chọn? – Người đàn ông dõng dạc nói hất cằm về phía nó.
Nó cúi đầu đáp lễ, không ngại ngần đối mặt với đôi mắt ấy.
- Vâng. – hắn thản nhiên đáp.
- Tốt!. Mau ngồi đi – Ông vừa nói vừa chỉ tay vào chiếc bàn cạnh đó.
Nó ngồi cạnh hắn, đối diện là ba hắn.
- Con tính bao giờ về lại Việt Nam – Ông không nhìn hắn vừa rót trà vừa hỏi.
- Khi nào người yêu con muốn về - Hắn ung dung chống tay lên thành ghế nói.
Nó liếc xéo hắn, nó là người yêu hắn hồi nào? Không phải hôm đó hắn nói chỉ là người thay thế thôi sao?
- Nếu người yêu con không muốn về thì sao? – Ông khẽ cười đưa trà cho hắn và nó.
- Vậy tốt quá. Càng đông càng vui mà.
- Ha ha …. – Ông bật cười vui vẻ , quay sang nhìn nó , hỏi – Cháu tên gì?
- Lê Vũ Ngọc Băng – Nó lạnh lùng trả lời, không sợ hãi, không lo lắng như các cô gái khác e thẹn khi đến nhà bạn trai.
- Khí chất rất tốt! – Ông gật đầu hài lòng.
- Nhìn cháu có vẻ cũng là người của thế giới đêm?
- Bang chủ Devil Phong – Nó lãnh đạm nói.
- Bang Devil&Dark và Vũ Phong sát nhập vào một khi nào nhỉ? – Ông khó hiểu liếc hắn.
- Cũng chưa lâu – hắn nhâm nhi tách trà đáp.
- Cháu là con gái của …. ? – Ông gật gù rồi tiếp tục tra vấn nó.
- Chủ tịch tập đoàn The Time – Wendy Site
- Oh. Thật đáng để nghênh đón – Ông ngạc nhiên.
- Được rồi. Chắc cháu cũng mệt rồi. – Ông nghiêng nửa đầu ra phía sau – Dì Tanaka
- Ông chủ - Một người phụ nữ đứng tuổi mặc kimono quỳ xuống
- Chuẩn bị phòng cho tiểu thư. – Ông ra lệnh
- Vâng – Người phụ nữ đứng lên đến gần nó – Mời tiểu thư theo tôi
- Em đi theo dì Tanaka nghỉ chút đi. Lát nữa, tôi sẽ tìm em – Hắn hôn nhẹ lên mái tóc nó nói.
Nó đứng dậy, cúi đầu chào ba hắn rồi theo bà dì đến một căn phòng khác.
- Có gì ba hãy bỏ qua. Cô ấy không bao giờ biết nói một câu có đầy đủ chủ - vị. Ngay cả với ba ruột của mình – Hắn đặt tách trà xuống hối lỗi.
- Con cũng vậy mà. Nhưng không … con trai …. Con thực sự làm ta rất bất ngờ.
- Vì điều gì?
- Gia thế của cô gái ấy. Quả nhiên làm ta thấy đáng nể.
- Chuyện đó không quan trọng. – hắn phẩy tay khó chụi
- Sao lại không quan trọng ? Vậy điều gì mới là quan trọng đây? – Ông nhíu mày.
- Con yêu cô ấy. Vậy là đủ.
- Là tình yêu sao? Cái đó không được liệt vào dánh sách – Ông cau có nói.
- Tại sao?
- CON KHÔNG THẤY BÀ TA ĐÃ PHẢN BỘI CHÚNG TA SAO? – Ông đột nhiên lớn tiếng.
- Đó là ba và bà ta. Còn con và cô ấy không như vậy. – Hắn phản kháng.
- Lúc con đau khổ thì đừng bén mảng về đây. – Ông phẩy tay áo tức giận bỏ đi.
Hắn nhếch môi khinh khỉnh. Cứ nhắc tới bà ta là hắn muốn đâm cho mất nhát, nghiền nát xương thịt của bà ta ra.
…………..
Nó đang ngồi ung dung trên thành cửa sổ, dì Tanaka chuẩn bị đồ cho nó thì nghe thấy có to tiếng bên ngoài. Nó khó hiểu nhìn Tanaka, dì lập tức cười xòa, đền gần nó.
- Con đừng để ý làm gì. Chuyện này ít khi xảy ra lắm. Trừ khi nói đến người ấy.
- Người ấy? – Nó đung đưa chân, chau mày thắc mắc.
- Ừ. Người ấy ,mà con là bạn gái của thiếu gia sao? – Dì ân cần hỏi.
- Có thể - Nó lấp lửng trả lời.
- Từ lúc người ấy bỏ đi, thiếu gia đặc biệt rất ít tiếp xúc với con gái, tiểu thư danh giá cũng bị người lạnh lùng, tàn nhẫn từ chối. Nhưng có lẽ thiếu gia yêu con rất nhiều nên mới quan tâm đến con vậy.
- Người ấy ….. là ai? – Nó nghiêng đầu ngây ngô tò mò.
- Người ấy là …. Phu nhân… mẹ của thiếu gia – Dì Tanaka thở dài não nề.
- Tại sao … bỏ đi…. – Nó hiếu kỳ hỏi tiếp như bị cuốn sâu vào câu chuyện.
- Cái này ta cũng không rõ. Nhưng … tiểu thư… ta muốn xin con điều này? – Đôi mắt dì khẩn khoản nhìn nó.
- Nói !
- Đừng làm …. Tổn thương…. Thiếu gia … có được không?
Nó quay ra phía ngoài cửa sổ trầm ngâm, không nhìn dì Tanaka.
- Tiểu thư…thiếu gia đã yêu con thật lòng. Thì ta chỉ xin con từng ấy thôi. – Dì lay lay người nó.
Nó vẫn im lặng.
- Lúc thiếu gia chỉ chớm 7 tuổi, qua một đêm…. men say, ông chủ bị ….người ấy dụ dỗ ký vào giấy ….chuyển nhượng toàn ….bộ tài sản. Ngày hôm sau ….người ấy đã bỏ đi, để lại thiếu gia ….ở lại cùng ông chủ với hai…. bàn tay trắng - Sự im lặng của nó như rằng khẳng định nó sẽ làm tổn thương hắn khiến dì Tanaka càng nóng lòng, bất an.
- Xin hãy nghe tôi, tiểu thư. Mọi người làm trong nhà Tekion đều bị đuổi….. những người còn lại đều sống nhục nhã bằng tiền tiết kiệm và tiền bán đồ của thiếu gia.
Tập đoàn Tekion cũng phá sản… - dì Tanaka kìm nén giọng nghẹn ngào,vẫn tiếp tục kiên trì nói trước thái độ của nó.
Tập đoàn Tekion, nó lẩm bẩm suy nghĩ trong đầu. Hơn 10 năm trước, đó là một tập đoàn có vị trí ngang hàng trên thế giới với tập đoàn của ba nó. Nhưng nghe đồn , chỉ sau một ngày, tập đoàn Tekion sụp đổ, biến mất khỏi danh sách các tập đoàn lớn.
- Thiếu gia ngày nào cũng đợi ngồi … đợi mẹ … về… Thiếu gia đã … chụi tổn thương đủ rồi. Vậy nên ta cầu xin con …. – Lúc này, nước mắt dì đã chảy dài trên gò má, đuôi mắt chân nhăn lại tủi cực.
- Đừng – làm – vậy – nữa – Nó đứng lên đưa khăn cho dì.
- Xin tiểu thư, con hãy ….
- DÌ À, ĐỦ RỒI ….!! – Hắn tức giận đạp tung cửa vào khiến cả nó và dì đều bàng hoàng
- Đây là cửa chính. Mời thiếu gia và tiểu thư vào trong. – Tên quản gia cúi đầu dừng lại.
Hắn gật đầu, nhập mã, xác nhận dấu vân tay. Hai bức tường tách ra, hắn khoác eo nó dẫn vào. Nếu cảnh bên ngoài là một không gian thiên nhiên rộng lớn, xanh tốt thì bên trong là một hang của hùm vương.
Mọi vật đều được làm từ chất liệu thượng hạng, họa tiết kĩ xảo, tinh tế. Nhưng mọi thứ chỉ chủ đạo bởi hai màu đen – trắng, làm căn phòng rộng lớn có chút gì đó ảm đạm, đáng sợ.
- Con chào ba – Hắn khẽ cúi người cung kính trước người đàn ông có đôi mắt đầy quyền lực đang tiến đến.
- Kia là người con chọn? – Người đàn ông dõng dạc nói hất cằm về phía nó.
Nó cúi đầu đáp lễ, không ngại ngần đối mặt với đôi mắt ấy.
- Vâng. – hắn thản nhiên đáp.
- Tốt!. Mau ngồi đi – Ông vừa nói vừa chỉ tay vào chiếc bàn cạnh đó.
Nó ngồi cạnh hắn, đối diện là ba hắn.
- Con tính bao giờ về lại Việt Nam – Ông không nhìn hắn vừa rót trà vừa hỏi.
- Khi nào người yêu con muốn về - Hắn ung dung chống tay lên thành ghế nói.
Nó liếc xéo hắn, nó là người yêu hắn hồi nào? Không phải hôm đó hắn nói chỉ là người thay thế thôi sao?
- Nếu người yêu con không muốn về thì sao? – Ông khẽ cười đưa trà cho hắn và nó.
- Vậy tốt quá. Càng đông càng vui mà.
- Ha ha …. – Ông bật cười vui vẻ , quay sang nhìn nó , hỏi – Cháu tên gì?
- Lê Vũ Ngọc Băng – Nó lạnh lùng trả lời, không sợ hãi, không lo lắng như các cô gái khác e thẹn khi đến nhà bạn trai.
- Khí chất rất tốt! – Ông gật đầu hài lòng.
- Nhìn cháu có vẻ cũng là người của thế giới đêm?
- Bang chủ Devil Phong – Nó lãnh đạm nói.
- Bang Devil&Dark và Vũ Phong sát nhập vào một khi nào nhỉ? – Ông khó hiểu liếc hắn.
- Cũng chưa lâu – hắn nhâm nhi tách trà đáp.
- Cháu là con gái của …. ? – Ông gật gù rồi tiếp tục tra vấn nó.
- Chủ tịch tập đoàn The Time – Wendy Site
- Oh. Thật đáng để nghênh đón – Ông ngạc nhiên.
- Được rồi. Chắc cháu cũng mệt rồi. – Ông nghiêng nửa đầu ra phía sau – Dì Tanaka
- Ông chủ - Một người phụ nữ đứng tuổi mặc kimono quỳ xuống
- Chuẩn bị phòng cho tiểu thư. – Ông ra lệnh
- Vâng – Người phụ nữ đứng lên đến gần nó – Mời tiểu thư theo tôi
- Em đi theo dì Tanaka nghỉ chút đi. Lát nữa, tôi sẽ tìm em – Hắn hôn nhẹ lên mái tóc nó nói.
Nó đứng dậy, cúi đầu chào ba hắn rồi theo bà dì đến một căn phòng khác.
- Có gì ba hãy bỏ qua. Cô ấy không bao giờ biết nói một câu có đầy đủ chủ - vị. Ngay cả với ba ruột của mình – Hắn đặt tách trà xuống hối lỗi.
- Con cũng vậy mà. Nhưng không … con trai …. Con thực sự làm ta rất bất ngờ.
- Vì điều gì?
- Gia thế của cô gái ấy. Quả nhiên làm ta thấy đáng nể.
- Chuyện đó không quan trọng. – hắn phẩy tay khó chụi
- Sao lại không quan trọng ? Vậy điều gì mới là quan trọng đây? – Ông nhíu mày.
- Con yêu cô ấy. Vậy là đủ.
- Là tình yêu sao? Cái đó không được liệt vào dánh sách – Ông cau có nói.
- Tại sao?
- CON KHÔNG THẤY BÀ TA ĐÃ PHẢN BỘI CHÚNG TA SAO? – Ông đột nhiên lớn tiếng.
- Đó là ba và bà ta. Còn con và cô ấy không như vậy. – Hắn phản kháng.
- Lúc con đau khổ thì đừng bén mảng về đây. – Ông phẩy tay áo tức giận bỏ đi.
Hắn nhếch môi khinh khỉnh. Cứ nhắc tới bà ta là hắn muốn đâm cho mất nhát, nghiền nát xương thịt của bà ta ra.
…………..
Nó đang ngồi ung dung trên thành cửa sổ, dì Tanaka chuẩn bị đồ cho nó thì nghe thấy có to tiếng bên ngoài. Nó khó hiểu nhìn Tanaka, dì lập tức cười xòa, đền gần nó.
- Con đừng để ý làm gì. Chuyện này ít khi xảy ra lắm. Trừ khi nói đến người ấy.
- Người ấy? – Nó đung đưa chân, chau mày thắc mắc.
- Ừ. Người ấy ,mà con là bạn gái của thiếu gia sao? – Dì ân cần hỏi.
- Có thể - Nó lấp lửng trả lời.
- Từ lúc người ấy bỏ đi, thiếu gia đặc biệt rất ít tiếp xúc với con gái, tiểu thư danh giá cũng bị người lạnh lùng, tàn nhẫn từ chối. Nhưng có lẽ thiếu gia yêu con rất nhiều nên mới quan tâm đến con vậy.
- Người ấy ….. là ai? – Nó nghiêng đầu ngây ngô tò mò.
- Người ấy là …. Phu nhân… mẹ của thiếu gia – Dì Tanaka thở dài não nề.
- Tại sao … bỏ đi…. – Nó hiếu kỳ hỏi tiếp như bị cuốn sâu vào câu chuyện.
- Cái này ta cũng không rõ. Nhưng … tiểu thư… ta muốn xin con điều này? – Đôi mắt dì khẩn khoản nhìn nó.
- Nói !
- Đừng làm …. Tổn thương…. Thiếu gia … có được không?
Nó quay ra phía ngoài cửa sổ trầm ngâm, không nhìn dì Tanaka.
- Tiểu thư…thiếu gia đã yêu con thật lòng. Thì ta chỉ xin con từng ấy thôi. – Dì lay lay người nó.
Nó vẫn im lặng.
- Lúc thiếu gia chỉ chớm 7 tuổi, qua một đêm…. men say, ông chủ bị ….người ấy dụ dỗ ký vào giấy ….chuyển nhượng toàn ….bộ tài sản. Ngày hôm sau ….người ấy đã bỏ đi, để lại thiếu gia ….ở lại cùng ông chủ với hai…. bàn tay trắng - Sự im lặng của nó như rằng khẳng định nó sẽ làm tổn thương hắn khiến dì Tanaka càng nóng lòng, bất an.
- Xin hãy nghe tôi, tiểu thư. Mọi người làm trong nhà Tekion đều bị đuổi….. những người còn lại đều sống nhục nhã bằng tiền tiết kiệm và tiền bán đồ của thiếu gia.
Tập đoàn Tekion cũng phá sản… - dì Tanaka kìm nén giọng nghẹn ngào,vẫn tiếp tục kiên trì nói trước thái độ của nó.
Tập đoàn Tekion, nó lẩm bẩm suy nghĩ trong đầu. Hơn 10 năm trước, đó là một tập đoàn có vị trí ngang hàng trên thế giới với tập đoàn của ba nó. Nhưng nghe đồn , chỉ sau một ngày, tập đoàn Tekion sụp đổ, biến mất khỏi danh sách các tập đoàn lớn.
- Thiếu gia ngày nào cũng đợi ngồi … đợi mẹ … về… Thiếu gia đã … chụi tổn thương đủ rồi. Vậy nên ta cầu xin con …. – Lúc này, nước mắt dì đã chảy dài trên gò má, đuôi mắt chân nhăn lại tủi cực.
- Đừng – làm – vậy – nữa – Nó đứng lên đưa khăn cho dì.
- Xin tiểu thư, con hãy ….
- DÌ À, ĐỦ RỒI ….!! – Hắn tức giận đạp tung cửa vào khiến cả nó và dì đều bàng hoàng
/100
|