“Mẹ, chuyện gì đây?” Bào Kim Đông hỏi.
“Cậu!” Hai người bạn nhỏ vừa thấy Bào Kim Đông tiến vào, sớm quên đang bị phạt đứng rồi, vui sướng chạy tới, mỗi đứa lôi kéo cánh tay Bào Kim Đông.
“Cậu, cậu tan việc rồi hả?”
“Cậu, con cầm dưa hấu giúp cậu!”
Trái dưa hấu đất cát vỏ mỏng, không lớn, chỉ nặng năm, sáu cân, Bào Kim Đông liền buông tay ra, đưa dưa hấu cho hai bạn nhỏ cầm, nhưng mà đối với hai người bạn nhỏ mà nói, còn không phải nhẹ, cánh tay nhỏ cố gắng ôm, bắp chân lảo đảo đi vào trong nhà.
“A, dưa hấu này lành lạnh.” Viên Viên kêu lên.
“Đương nhiên! Cậu đặt trong băng ở tỉnh cả buổi chiều rồi!” Bào Kim Đông nói, “Buổi tối nhà mình ăn mát.”
Bào Kim Đông túm lấy cánh tay hai người bạn nhỏ đi tới, dùng ánh mắt lướt qua Diêu Tiểu Cải, hỏi: “Mẹ, sao mẹ khóc vậy?”
“Mẹ nhớ tới mấy chị em các con khi còn bé, trong lòng mẹ lại khổ sở. Không ai trông nom không ai hỏi han, cả ngày chịu khổ chịu tội, cả ngày lần lượt bị người bắt nạt, cũng không biết lớn lên như thế nào, thân làm mẹ đây thật vô dụng! Khi còn bé Tam Tam không ai coi chừng, cả ngày khóc oa oa, tập đi không ai trông nom, cũng không biết trầy trụa bao nhiêu lần! Cũng không biết bị Nhị Văn đánh bao nhiêu lần... Còn có tiểu Tứ, từ nhỏ đã đáng thương, ngay cả bú mẹ cũng chưa từng được ăn một miếng...”
Trương Hồng Cúc một đống nước mắt nước mũi thổn thức nói.
“Ôi mẹ ơi, chuyện đã qua, mẹ đừng tiếp tục lẩm bẩm nữa!” Diêu Tam Tam vỗ vỗ mẹ an ủi, “Bây giờ không phải đều rất tốt sao!”
Cô cho Diêu Tiểu Cải cái nháy mắt, kéo Trương Hồng Cúc vào trong nhà.
Một lát sau, Lục Cạnh Ba tan việc trở lại, vội vàng ôm lấy con gái bảo bối, hỏi thăm ngày đầu tiên đi nhà trẻ chơi vui không.
“Không chơi vui, có người bắt nạt chúng con.” Người bạn nhỏ Lục Viên Viên quả quyết bắt đầu tố cáo.
Nghe con gái thuật lại, Lục Cạnh Ba nhíu nhíu mày, lại có thể nó một câu: “Túm váy con gái cha? Còn cầm sâu lông lam sợ con gái cha? Nên đánh!”
Diêu Tiểu Cải ngước nhìn ánh trời chiều nung đỏ, hoàn toàn bất đắc dĩ.
“Ừ, chờ thêm hai năm nữa, Viên Viên nhà ta hai tuổi rồi, chúng ta đưa con bé đi học Taekwondo đi, học sở trường lưu hành lúc này của đứa nhỏ trong thành, cho con gái học lợi hại, tránh cho tương lai bị bắt nạt.”
Mấu chốt là, con gái nhà anh thật đáng yêu, kỹ năng phòng thân là nhất định, Taekwondo được, một cước đá xa xa mấy thằng nhóc thúi kia!
Quả nhiên, lời này của anh, đổi lấy một cái xem thường thật to của Diêu Tiểu Cải, không phải cô phản đối con gái mạnh hơn chút, nhưng tính khí công chúa lạnh nhạt của Viên Viên, có phải nên hướng dẫn theo chiều thục nữ một chút không?
Diêu Tam Tam ở bên cạnh nhìn, không nhịn được buồn cười. Người bạn nhỏ Lục Viên Viên này, trên thân là đứa bé có mẹ là người có tiền, còn có một người cha làm quan, hơn nữa tính khí lạnh nhạt của con bé, khuôn mặt xinh đẹp đến quá đáng, có thể đoán được, nhất định sẽ trở thành Lục công chúa kiêu ngạo rồi!
Hai vợ chồng Dương Bắc Kinh về hơi trễ, Dương Bắc Kinh gần đây suy nghĩ sản phẩm mới, cả ngày giao thiệp cùng với gia vị tôm cá, có thể lại trêu ghẹo đến mê mẩn rồi, đợi đến khi Diêu Liên Phát từ ao cá trở lại, người một nhà bắt đầu dọn dẹp ăn cơm tối, một bàn tràn đầy người.
“Tam Tam, hai đứa cũng nên có một đứa bé đi?”
Câu thoại cũ rích lần thứ một trăm lẻ một.
“Hai đứa kết hôn cũng hơn ba năm, thừa dịp cha và mẹ con còn chưa quá già, nắm chặt sinh một đứa, cha mẹ còn có thể nuôi lớn giúp hai đứa.” Diêu Liên Phát cũng vội vàng phụ họa Trương Hồng Cúc.
Mới vừa kết hôn xong, Bào Kim Đông đã tỏ rõ, không muốn vội vã có đứa bé. Không có lý do gì khác, lúc bọn họ kết hôn, Diêu Tam Tam còn chưa đủ hai mươi tuổi, gấp cái gì?
Bây giờ đã hơn ba năm trôi qua, hai người này, cũng không biết có phải thế giới hai người quá thư thái không, hay là như thế nào, lại vẫn luôn không vội vã muốn có đứa bé.
“Mẹ, không vội.” Bào Kim Đông cười cười nói, “Viên Viên và Tráng Tráng cũng đã đủ khiến mẹ vất vả, mẹ còn chưa mệt mỏi đủ à! Chờ hai đứa lớn thêm một chút đã.”
“Viên Viên và Tráng Tráng, hai đứa cũng đi nhà trẻ rồi. Không sai biệt lắm chứ?” Trương Hồng Cúc càu nhàu, “Kim Đông à, con luôn nói Tam Tam còn nhỏ, hai đứa cũng hầu như bận rộn, nhưng hai đứa cho dù làm ra tiền bận rộn hơn nữa, cũng không thể trễ nải sinh đứa bé. Tiền của chúng ta, đầy đủ hơn, đứa bé
“Cậu!” Hai người bạn nhỏ vừa thấy Bào Kim Đông tiến vào, sớm quên đang bị phạt đứng rồi, vui sướng chạy tới, mỗi đứa lôi kéo cánh tay Bào Kim Đông.
“Cậu, cậu tan việc rồi hả?”
“Cậu, con cầm dưa hấu giúp cậu!”
Trái dưa hấu đất cát vỏ mỏng, không lớn, chỉ nặng năm, sáu cân, Bào Kim Đông liền buông tay ra, đưa dưa hấu cho hai bạn nhỏ cầm, nhưng mà đối với hai người bạn nhỏ mà nói, còn không phải nhẹ, cánh tay nhỏ cố gắng ôm, bắp chân lảo đảo đi vào trong nhà.
“A, dưa hấu này lành lạnh.” Viên Viên kêu lên.
“Đương nhiên! Cậu đặt trong băng ở tỉnh cả buổi chiều rồi!” Bào Kim Đông nói, “Buổi tối nhà mình ăn mát.”
Bào Kim Đông túm lấy cánh tay hai người bạn nhỏ đi tới, dùng ánh mắt lướt qua Diêu Tiểu Cải, hỏi: “Mẹ, sao mẹ khóc vậy?”
“Mẹ nhớ tới mấy chị em các con khi còn bé, trong lòng mẹ lại khổ sở. Không ai trông nom không ai hỏi han, cả ngày chịu khổ chịu tội, cả ngày lần lượt bị người bắt nạt, cũng không biết lớn lên như thế nào, thân làm mẹ đây thật vô dụng! Khi còn bé Tam Tam không ai coi chừng, cả ngày khóc oa oa, tập đi không ai trông nom, cũng không biết trầy trụa bao nhiêu lần! Cũng không biết bị Nhị Văn đánh bao nhiêu lần... Còn có tiểu Tứ, từ nhỏ đã đáng thương, ngay cả bú mẹ cũng chưa từng được ăn một miếng...”
Trương Hồng Cúc một đống nước mắt nước mũi thổn thức nói.
“Ôi mẹ ơi, chuyện đã qua, mẹ đừng tiếp tục lẩm bẩm nữa!” Diêu Tam Tam vỗ vỗ mẹ an ủi, “Bây giờ không phải đều rất tốt sao!”
Cô cho Diêu Tiểu Cải cái nháy mắt, kéo Trương Hồng Cúc vào trong nhà.
Một lát sau, Lục Cạnh Ba tan việc trở lại, vội vàng ôm lấy con gái bảo bối, hỏi thăm ngày đầu tiên đi nhà trẻ chơi vui không.
“Không chơi vui, có người bắt nạt chúng con.” Người bạn nhỏ Lục Viên Viên quả quyết bắt đầu tố cáo.
Nghe con gái thuật lại, Lục Cạnh Ba nhíu nhíu mày, lại có thể nó một câu: “Túm váy con gái cha? Còn cầm sâu lông lam sợ con gái cha? Nên đánh!”
Diêu Tiểu Cải ngước nhìn ánh trời chiều nung đỏ, hoàn toàn bất đắc dĩ.
“Ừ, chờ thêm hai năm nữa, Viên Viên nhà ta hai tuổi rồi, chúng ta đưa con bé đi học Taekwondo đi, học sở trường lưu hành lúc này của đứa nhỏ trong thành, cho con gái học lợi hại, tránh cho tương lai bị bắt nạt.”
Mấu chốt là, con gái nhà anh thật đáng yêu, kỹ năng phòng thân là nhất định, Taekwondo được, một cước đá xa xa mấy thằng nhóc thúi kia!
Quả nhiên, lời này của anh, đổi lấy một cái xem thường thật to của Diêu Tiểu Cải, không phải cô phản đối con gái mạnh hơn chút, nhưng tính khí công chúa lạnh nhạt của Viên Viên, có phải nên hướng dẫn theo chiều thục nữ một chút không?
Diêu Tam Tam ở bên cạnh nhìn, không nhịn được buồn cười. Người bạn nhỏ Lục Viên Viên này, trên thân là đứa bé có mẹ là người có tiền, còn có một người cha làm quan, hơn nữa tính khí lạnh nhạt của con bé, khuôn mặt xinh đẹp đến quá đáng, có thể đoán được, nhất định sẽ trở thành Lục công chúa kiêu ngạo rồi!
Hai vợ chồng Dương Bắc Kinh về hơi trễ, Dương Bắc Kinh gần đây suy nghĩ sản phẩm mới, cả ngày giao thiệp cùng với gia vị tôm cá, có thể lại trêu ghẹo đến mê mẩn rồi, đợi đến khi Diêu Liên Phát từ ao cá trở lại, người một nhà bắt đầu dọn dẹp ăn cơm tối, một bàn tràn đầy người.
“Tam Tam, hai đứa cũng nên có một đứa bé đi?”
Câu thoại cũ rích lần thứ một trăm lẻ một.
“Hai đứa kết hôn cũng hơn ba năm, thừa dịp cha và mẹ con còn chưa quá già, nắm chặt sinh một đứa, cha mẹ còn có thể nuôi lớn giúp hai đứa.” Diêu Liên Phát cũng vội vàng phụ họa Trương Hồng Cúc.
Mới vừa kết hôn xong, Bào Kim Đông đã tỏ rõ, không muốn vội vã có đứa bé. Không có lý do gì khác, lúc bọn họ kết hôn, Diêu Tam Tam còn chưa đủ hai mươi tuổi, gấp cái gì?
Bây giờ đã hơn ba năm trôi qua, hai người này, cũng không biết có phải thế giới hai người quá thư thái không, hay là như thế nào, lại vẫn luôn không vội vã muốn có đứa bé.
“Mẹ, không vội.” Bào Kim Đông cười cười nói, “Viên Viên và Tráng Tráng cũng đã đủ khiến mẹ vất vả, mẹ còn chưa mệt mỏi đủ à! Chờ hai đứa lớn thêm một chút đã.”
“Viên Viên và Tráng Tráng, hai đứa cũng đi nhà trẻ rồi. Không sai biệt lắm chứ?” Trương Hồng Cúc càu nhàu, “Kim Đông à, con luôn nói Tam Tam còn nhỏ, hai đứa cũng hầu như bận rộn, nhưng hai đứa cho dù làm ra tiền bận rộn hơn nữa, cũng không thể trễ nải sinh đứa bé. Tiền của chúng ta, đầy đủ hơn, đứa bé
/298
|