Nhà bà ngoại khá xa, cách hơn bốn mươi dặm đường. Một ngày này, ba chị em đi bộ sáu dặm đường lên trên trấn, đáp một chuyến xe, sau khi xuống xe lại đi bộ bảy tám dặm đường, rốt cuộc gần trưa mới tới nhà bà ngoại.
Trương Hồng Cúc là thứ hai, nhà mẹ còn có một anh trai và một em trai, đều là nông dân bình thường, gia cảnh cũng không tính là tốt. ba chị em vì đi chuyến này, lại dành chút tiền, làm cho bà ngoại một bộ quần áo. Nhà bà ngoại trừ Tiểu Tứ, còn có hai em họ, họ lại cố ý mua thêm ít thức ăn.
Đẩy cửa ra, Diêu Tam Tam trông thấy một cô bé ngồi trong sân, trước mặt đặt một cái chậu, đang cúi đầu chà xát quần áo. Diêu Tam Tam nhìn một cái liền nhận ra, đó là Tiểu Tứ.
Trên mặt đất cạnh Tiểu Tứ đặt một chiếc chiếu, trên chiếu là đứa bé chừng ba tuổi, tay đang nắm lá cây chơi.
“Tiểu Tứ!” Diêu Tiểu Đông mở miệng hô trước một tiếng, động tác chà xát quần áo của Tiểu Tứ dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn họ một chút, trên khuôn mặt nhỏ nhắn cũng không có biểu hiện gì. Tiểu Tứ nhận ra họ, chỉ là, chưa quen thuộc.
[Mèo: làm đến đây tự dưng thấy đau lòng…]
Diêu Tam Tam nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn yên tĩnh kia, trong lòng không nhịn được nỗi chua xót. Ở nông thôn thập niên ấy, bé gái bị giấu đi nuôi như vậy, thôn nào mà không tìm được mấy người?
Trương Hồng Cúc núp ở một trấn nhỏ của huyện lân cận sinh ra Tiểu Tứ, Diêu Liên Phát vừa nghe là một bé gái, liền nặng nề than thở một tiếng, ôm đầu đứng ở cửa, nửa ngày không nói một câu. Tiểu Tứ sinh ra vào canh năm, lúc trời sắp sáng, liền kêu bà ngoại ôm đi, một hớp sữa cũng chưa từng được uống.
(*)Canh năm: 3 – 5 giờ.
Tiểu Tứ uống nước cơm và cháo loãng mà lớn lên, giờ đã tám tuổi rồi, gầy tong gầy teo, im lặng, đôi mắt trắng đen rõ ràng, lặng lẽ nhìn ba chị nó, nó không lên tiếng, ngược lại đứng dậy, chạy thật nhanh vào trong nhà.
Ngay sau đó có một người phụ nữ lớn tuổi bước ra từ trong nhà, nhìn thấy ba chị em, thoáng sững sờ, sau đó liền nở nụ cười.
"Bà ngoại."
"Ôi, là ba đứa nhỏ, sao hôm nay đều cùng tới thế?” Bà ngoại đẩy đẩy Tiểu Tứ, nói: “Nhanh đi, chị con tới, không nhận ra sao?”.
"Nhận ra." Giọng Tiểu Tứ rất nhỏ "Chị tới."
"Nhớ em." Diêu Tam Tam không khỏi đưa tay vuốt tóc Tiểu Tứ, "Mua quần áo mới cho em, còn có bánh bích quy. Lại đây, em mặc thử đi."
Ba chị em đưa bánh ngọt cho bà ngoại, lấy đồ mua cho Tiểu Tứ ra, kéo nó mặc thử. Tiểu Tứ mặc quần áo mới có hơi rộng.
"Hơi rộng rồi." Diêu Tiểu Đông nói.
"Rộng thì sang năm còn có thể mặc, con nít mau lớn." Bà ngoại nói, "Tiểu Tứ, xem chị mua áo mới cho con nè, nhìn đẹp quá”.
Tiểu Tứ vân vê quần, kéo kéo áo, bộ dạng yêu thích vô cùng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn có chút tươi cười, định cởi đồ mới ra, Diêu Tam Tam liền bảo nó: “Đừng cởi, mặc đi!”.
“Đi, dẫn các chị con vào ngồi, chị con mua bánh ngọt, ăn trước chút đi”.
Tiểu Tứ hơi do dự, nói: "Con còn chưa giặt đồ xong."
Lúc Diêu Tam Tam bước vào, đặc biệt lưu ý, Tiểu Tứ giặt, phần lớn là quần áo trẻ con, thoạt nhìn cũng không giống của chính nó. Đứa trẻ tám tuổi, học giặt quần áo cũng phải, nhưng cả chậu đồ lớn kia, Tiểu Tứ lại làm ra hình ra dạng, xem ra là đã giặt quen rồi.
“Em ăn bánh đi, chị đi giặt cho em”. Diêu Tiểu Cải nói.
“Không cần con giặt, mấy chị em con nói chuyện đi, để đó chút ngoại giặt”. Bà ngoại nói. Nhưng Diêu Tiểu Cải vẫn kiên trì bưng chậu, đi đến bên bệ giếng.
Diêu Tam Tam mở bánh quy mang tới ra, lấy mấy cái cho Tiểu Tứ. Tiểu Tứ nhận lấy, miệng nhỏ ăn ngon lành. Diêu Tiểu Đông ôm lấy em bé trên chiếu, dùng ngón tay chọc giỡn, em bé bị cô chọc cho cười khanh khách.
“Đây là Tiểu Bối con cậu hai ạ?”.
"Là Tiểu Bối, tròn hai tuổi rồi, đi đứng còn tạm được, nói chuyện thì chưa rõ ràng lắm”. Bà ngoại nói.
“Tiểu Bảo đâu ạ? Sao không nhìn thấy?”. Tiểu Bảo là con trai của cậu hai
“Chạy ra ngoài chơi rồi, cả ngày chơi đùa vui vẻ”.
Tiểu Bảo lớn hơn Tiểu Tứ một tuổi, đã đi học rồi, Tiểu Tứ… Việc đến trường của nó nên làm sao đây?
Diêu Tam Tam liền lấy một cái bánh ngọt cho Tiểu Bối, hai cánh tay nhỏ của Tiểu Bối nhận lấy bánh ngọt, liền vội vàng nhét vào miệng, rất nhanh đã ăn đến dính đầy hai má.
Diêu Tiểu Cải bưng chậu đồ kia đi giặt, lại phơi từng cái từng cái một, trừ đồ của Tiểu Bối, còn có đồ của bé trai tám chín tuổi, cũng có đồ bé gái, hẳn là của Tiểu Tứ.
“Vừa tới đã để con làm việc rồi. Bình thường bà ngoại không có thời gian giặt, hôm nay công việc nhiều. Con đừng nhìn Tiểu Tứ còn nhỏ, giặt quần áo rất giỏi, lúc bận bịu gặt lúa, một đứa bé như nó có thể giặt quần áo cả nhà. Cơm cháo gì nó cũng có thể làm, là một con bé giỏi giang”. Bà ngoại kể, lại hỏi: “Cha mẹ mấy đứa, có tin tức không?”.
"Không ạ."
“Không tin không tức, cũng không biết bên ngoài ra sao. Đứa con gái này của ta, đã hơn nữa năm không gặp rồi”. Bà ngoại oán trách.
Đường xa nhiều con, mấu chốt là trong nhà bà ngoại nuôi Tiểu Tứ, mỗi lầnTrương Hồng Cúc đến nhà mẹ, cũng không tiện đi tay không, vì vậy Diêu Liên Phát không thích Trương Hồng Cúc về nhà mẹ. Nguyên nhân này trong lòng ba chị em đều hiểu rõ, nên cũng không muốn nhiều lời. Phải nói là bà ngoại lớn tuổi, nuôi Tiểu Tứ cũng không dễ dàng gì!
Diêu Tam Tam lấy áo choàng ngắn mua cho bà ngoài ra, nói: “Bà ngoại, mấy chị em con, dạo này bắt nhộng ve bán được ít tiền, mua cho ngoại một chiếc áo choàng mặc”.
"Mua áo cho ngoại nữa? Tốt, được hưởng phúc của cháu ngoại gái rồi”. Bà ngoại hết sức vui mừng, liền mặc áo choàng lên người, xoay người nhìn ngắm, hỏi các cô: “có hợp không?”.
"Rất hợp, bà ngoại mặc trông đẹp lắm”.
Ba chị em nói chút chuyện phiếm với bà ngoại, Diêu Tam Tam quan sát thấy Tiểu Tứ luôn yên lặng ngồi một bên, mới vừa rồi cho nó mấy cái bánh, nó ăn rất chậm, ăn xong rồi, vỗ vỗ tay, liền không lấy thêm nữa.
"Ăn nữa nhé?"
"Không ăn." Tiểu Tứ nhỏ giọng nói, "Giữ lại cho Tiểu Bảo Tiểu Bối, mợ hai nói không được tham ăn ăn một mình."
“Aiz, không thể chỉ lo nói chuyện, ngoại còn phải mau nấu cơm”. Bà ngoại nói xong, bảo Tiểu tứ: “Tiểu Tứ, con ở đây chơi với chị con đi”.
“Bà ngoài, con giúp bà một tay”. Diêu Tiểu Đông đuổi theo.
Bà ngoại vừa đi, Tiểu Tứ ngồi yên trên mép giường, im lặng tự chơi với mấy đầu ngón tay của mình. Diêu Tiểu Cải cởi giày cho Tiểu Bối, ôm nó lên giường chơi. Tiểu Bối ăn sạch bánh ngọt, Tiểu Tứ liền thuần thục cầm một chiếc khăn lông nhỏ, lau miệng cho nó.
Tiểu Bối đẩy Diêu Tiểu Cải ra, dời chân nhỏ chạy tới nằm trên lưng Tiểu Tứ chơi, hai tay nhỏ bé che mặt, núp sau lưng Tiểu tứ chơi trốn tìm với Diêu Tam Tam, trốn tới trốn lui, làm không biết mệt. Tiểu Bối rất thích cười, cười cười, nước miếng cũng chảy ra.
Diêu Tam Tam có hai người cậu, cậu cả ở một nhà khác trong thôn, bà ngoại ở với cậu hai. Nghe nói cậu cả kết hôn là nhà ba gian, cậu hai là bốn, bởi vì căn phòng nhiều hơn này, ban đầu đã nói rõ, bà ngoại ở với con thứ hai.
Diêu Tam Tam nhìn tình hình này, thì có mấy phần lo lắng. Con người của mợ hai, là một phụ nữ nông thôn bình thường, không thể nói tốt, cũng không thể nói xấu, khôn khéo lanh lẹ có khả năng, không muốn chịu thua thiệt. mà nay bà ngoại với Tiểu Tứ, gần như đều bám vào nhà cậu hai, mợ hai khó tránh khỏi sinh ra phiền phức bực bội.
Huống chi bên trong, cũng là chuyện hai mặt, Tiểu Tứ để bà ngoại nuôi, Diêu Liên Phát cũng không hỏi đến, tiền bạc càng chưa cho được mấy lần, mợ hai có ý kiến, cũng là bình thường.
Diêu Tam Tam đang thầm nghĩ chuyện mợ hai, thì nghe được tiếng nói chuyện bên ngoài, cùng Diêu Tiểu Cải nhanh ra ngoài nhìn, quả nhiên là cậu hai, mợ hai trở lại, mấy chị em liền vội vàng chào hỏi.
“Ôi cha, lâu thật lâu không tới, hôm nay rốt cuộc cũng tới đây một lần”. Vẻ mặt mợ hai tươi cười, liếc thấy Tiểu Tứ mặc quần áo mới, đuôi mắt nhíu lại, tiến vào nhà.
“Đến thì đến, còn mua nhiều thế này làm gì!” Mợ hai nhìn bánh ngọt trên bàn, khách sáo trách móc ba chị em, còn nói bà ngoại: “Mẹ, con thấy mẹ cũng mặc đồ mới à nha? Chị lớn mua cho à? Tiểu Tứ cũng có một bộ đồ mới, đẹp nhỉ”.
“Ba chị em nó, bắt nhộng ve bán được mấy đồng, mua đồ cho mẹ với Tiểu Tứ. Trong nhà chị con khó khăn, mẹ cũng không muốn để nó mua đồ cho mẹ”. Bà ngoại nói chuyện, rõ ràng đang nhìn sắc mặt mợ hai.
“Con gái mua đồ cho mẹ, là lẽ đương nhiên, chị ấy cũng không thể lấy lý do nhà nghèo được. Người con gái này, coi như nuôi không rồi”. Mợ hai bĩu môi nói.
"Chị con, nó cũng là hữu tâm vô lực." Bà ngoại thanh minh cho con gái mình.
(*)Hữu tâm vô lực: Có lòng nhưng không đủ sức/ khả năng. Truyện edit bởi Mèo Mạnh Mẽ, diễn đàn Lê Quý Đôn
Ánh mắt mợ hai đảo vòng trong phòng, ôm lấy Tiểu Bối, nói: “Tiểu Bối chúng ta, còn có Tiểu Bối của con, không có ai nhớ đến mà mua quần áo cho. Mọi người đều nói giày nhà rể, vớ nhà cô, mỗi năm con đều mua quần áo cho cháu nhà mẹ đẻ. Còn cô lớn kia của Tiểu Bảo, vắt cổ chày ra nước bứt không ra lông, mẹ nói chị ta làm cô, cho tới bây giờ còn chưa cho cháu trai cháu gái được một tấm vải, người cô lớn này, có hay không cũng thế”.
Mới nói mấy câu, ba chị em đã đứng ngồi không yên. Diêu Tam Tam âm thầm tự trách mình, là cô suy tính không chu toàn, mua quần áo không mua cho tất cả. Cái nhà này, không làm mợ hai vui lòng, ngươi liền khó được nhìn sắc mặt tốt.
Bà ngọai nghe lời này, trên mặt có chút không nhịn nổi, dù sao cũng là con gái mình, mới nói: “Sao không mua? Tiểu Bảo Tiểu Bối, lúc một tuổi, cô nó đều đã mua đồ cho”.
“Đó còn không phải là phong tục phải làm à? Lúc khác, một cọng lông chị ta cũng không muốn rút ra. Con gái chị ta, vứt cho con nuôi tám năm rồi, chị ta có báo đáp được gì cho con? Con cũng có hai đứa nhỏ, nuôi thêm một đứa bé bên mình, con có lỗ hay không!” Mợ hai oán trách.
Bà ngoại không thể làm gì khác hơn là nói: “Chẳng phải tại nó nghèo sao, nghèo đến bốc mùi chua. Ngày sau Tiểu Tứ trưởng thành, có tiền, nhất định sẽ nghĩ tới con”.
“Ôi, trông chờ người ngoài nhớ tới, đều đã đói nhăn răng rồi”. Mợ hai cười ha hả, tiếng cười kia nghe vào tai Diêu Tam Tam, vô cùng chói tai.
Mắt thấy mợ hai và bà ngoại cãi vả, ba chị em đi không được, ngồi cũng không xong, khuyên cũng không thể khuyên, ba đứa nhỏ các cô nói gì cho phải? Dẫu sao cũng là Diêu Liên Phát ném Tiểu Tứ cho người ta.
Ba chị em nuốt không trôi bữa cơm trưa, vội vã nói phải đi về.
“Trở về đi thôi, đường quá xa, chậm nữa thì đến nhà tối mất. Nếu không có việc khác, thì mấy đứa cũng không cần phải tới”. Diêu Tam Tam biết, bà ngoại nói vậy là thông cảm cho sự lúng túng của ba chị em.
Khó khăn lắm mới đến được một lần, còn chưa nói được mấy câu với Tiểu Tứ. Diêu Tam Tam nhìn Tiểu Tứ, nó núp sau lưng bà ngoại, không vui không buồn, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn không thấy được biểu cảm. Ba chị em lòng đầy bất đắc dĩ, giặt quần áo, trông trẻ, tình hình nhà ngoại thế này, có thể tưởng tượng Tiểu Tứ trải qua cuộc sống như thế nào.
Thế mà đón Tiểu Tứ về, bọn họ lại không thể làm chủ.
***Mèo Mạnh Mẽ - diễn đàn Lê Quý Đôn***
Thăm Tiểu Tứ một hồi, trong đầu ba chị em đều nặng nề, không thoải mái mấy ngày liền. Trẻ nhỏ tám tuổi, giặt quần áo, trông trẻ, nhìn ánh mắt người, thật sự làm người ta đau lòng!
Tiểu Tứ tám tuổi rồi, nên đi học, nhưng nếu nó ở lại nhà bà ngoại, mợ hai làm sao có thể đồng ý cho nó đi. Tiểu Tứ mà đi học, không riêng gì chuyện học phí. Tiểu Bối nhà mợ hai, bình thường đều do Tiểu Tứ trông chừng đấy.
Diêu Tam Tam trở về, thương lượng với hai chị, có thể nghĩ cách đón Tiểu Tứ về hay không.
"Đón về? Cha nhất định không đồng ý. Hơn nữa, em là thai thứ ba, tiền phạt siêu sinh của em còn chưa đóng đủ nữa, Tiểu Tứ trở về thì phải làm sao?”.
Diêu Tiểu Cải tỉnh táo nói xong, Diêu Tiểu Đông và Diêu Tam Tam đều im lặng.
Từ nhỏ họ với Tiểu Tứ đã không cùng lớn lên, tiếp xúc không nhiều, Tiểu Tứ đối với ba người chị ruột cũng có chút xa lạ. Thế nhưng, Tiểu Tứ dù sao cũng là em gái ruột của các cô, làm sao mà bỏ được!
Chuyện của Tiểu Tứ chắn trong đầu, Diêu Tam Tam mấy ngày liền không có tâm tư đi làm chuyện khác. Thật ra thì cô cũng suy nghĩ tới, mùa nhộng ve đã qua, giờ là giữa hè, ba người họ, phải làm gì mới tốt?
Diêu Tam Tam vốn vẫn có ý định bắt cá trê. Nghe Bào Kim Đông nói, giá tiền cá trê rất khá, 1 tệ một cân, nhưng thời tiết này thì cô có thể làm gì?
Đến phiên chợ, có thể ra đường bán nước có ga trong túi nhỏ không? Loại nước có ga ấy, bán cho mấy đứa nhỏ trong trường học là tốt nhất, tước mắt đã là mùa nghỉ hè, không biết có bán được hay không, Diêu Tam Tam tính thử một chút.
Trong lòng nhớ chuyện Tiểu Tứ, chuyện Diêu Tam Tam tính bắt cá trê thì còn chưa có làm, chỉ mới từ nhà bà ngoại trở về năm sáu hôm, mà Tiểu Tứ đã xảy ra chuyện.
Hôm nay ăn cơm trưa xong, ba chị em đang tính xuống ruộng, một chiếc xe máy đã vội vã chạy đến nhà Diêu Tam Tam, cậu hai từ yên sau phóng xuống, vừa chạm mặt đã hỏi:
"Tiểu Tứ có tới hay không?" mèo mạnh mẽ ddiễn dđàn llê qquý dđôn
Ba chị em sợ hết hồn, Diêu Tam Tam vội nói: "Không có tới, Tiểu Tứ làm sao ạ?"
“Tự nó chạy khỏi nhà, trời vừa sáng thì đi, đến giờ vẫn chưa tìm thấy”. Vẻ mặt cậu hai lo lắng, nói: “Hàng xóm thân thuộc đều đi tìm nó, con nói xem con bé giận lẫy này, rốt cuộc đã chạy đi đâu
Diêu Tam Tam nghe vậy, lập tức nóng nảy. Bé gái tám tuổi, nó có thể chạy đi đâu? Năm ấy, thường xuyên nghe kể chuyện bọn buôn người, ngàn vạn lần không thể xảy ra chuyện được!
. . .
Trương Hồng Cúc là thứ hai, nhà mẹ còn có một anh trai và một em trai, đều là nông dân bình thường, gia cảnh cũng không tính là tốt. ba chị em vì đi chuyến này, lại dành chút tiền, làm cho bà ngoại một bộ quần áo. Nhà bà ngoại trừ Tiểu Tứ, còn có hai em họ, họ lại cố ý mua thêm ít thức ăn.
Đẩy cửa ra, Diêu Tam Tam trông thấy một cô bé ngồi trong sân, trước mặt đặt một cái chậu, đang cúi đầu chà xát quần áo. Diêu Tam Tam nhìn một cái liền nhận ra, đó là Tiểu Tứ.
Trên mặt đất cạnh Tiểu Tứ đặt một chiếc chiếu, trên chiếu là đứa bé chừng ba tuổi, tay đang nắm lá cây chơi.
“Tiểu Tứ!” Diêu Tiểu Đông mở miệng hô trước một tiếng, động tác chà xát quần áo của Tiểu Tứ dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn họ một chút, trên khuôn mặt nhỏ nhắn cũng không có biểu hiện gì. Tiểu Tứ nhận ra họ, chỉ là, chưa quen thuộc.
[Mèo: làm đến đây tự dưng thấy đau lòng…]
Diêu Tam Tam nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn yên tĩnh kia, trong lòng không nhịn được nỗi chua xót. Ở nông thôn thập niên ấy, bé gái bị giấu đi nuôi như vậy, thôn nào mà không tìm được mấy người?
Trương Hồng Cúc núp ở một trấn nhỏ của huyện lân cận sinh ra Tiểu Tứ, Diêu Liên Phát vừa nghe là một bé gái, liền nặng nề than thở một tiếng, ôm đầu đứng ở cửa, nửa ngày không nói một câu. Tiểu Tứ sinh ra vào canh năm, lúc trời sắp sáng, liền kêu bà ngoại ôm đi, một hớp sữa cũng chưa từng được uống.
(*)Canh năm: 3 – 5 giờ.
Tiểu Tứ uống nước cơm và cháo loãng mà lớn lên, giờ đã tám tuổi rồi, gầy tong gầy teo, im lặng, đôi mắt trắng đen rõ ràng, lặng lẽ nhìn ba chị nó, nó không lên tiếng, ngược lại đứng dậy, chạy thật nhanh vào trong nhà.
Ngay sau đó có một người phụ nữ lớn tuổi bước ra từ trong nhà, nhìn thấy ba chị em, thoáng sững sờ, sau đó liền nở nụ cười.
"Bà ngoại."
"Ôi, là ba đứa nhỏ, sao hôm nay đều cùng tới thế?” Bà ngoại đẩy đẩy Tiểu Tứ, nói: “Nhanh đi, chị con tới, không nhận ra sao?”.
"Nhận ra." Giọng Tiểu Tứ rất nhỏ "Chị tới."
"Nhớ em." Diêu Tam Tam không khỏi đưa tay vuốt tóc Tiểu Tứ, "Mua quần áo mới cho em, còn có bánh bích quy. Lại đây, em mặc thử đi."
Ba chị em đưa bánh ngọt cho bà ngoại, lấy đồ mua cho Tiểu Tứ ra, kéo nó mặc thử. Tiểu Tứ mặc quần áo mới có hơi rộng.
"Hơi rộng rồi." Diêu Tiểu Đông nói.
"Rộng thì sang năm còn có thể mặc, con nít mau lớn." Bà ngoại nói, "Tiểu Tứ, xem chị mua áo mới cho con nè, nhìn đẹp quá”.
Tiểu Tứ vân vê quần, kéo kéo áo, bộ dạng yêu thích vô cùng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn có chút tươi cười, định cởi đồ mới ra, Diêu Tam Tam liền bảo nó: “Đừng cởi, mặc đi!”.
“Đi, dẫn các chị con vào ngồi, chị con mua bánh ngọt, ăn trước chút đi”.
Tiểu Tứ hơi do dự, nói: "Con còn chưa giặt đồ xong."
Lúc Diêu Tam Tam bước vào, đặc biệt lưu ý, Tiểu Tứ giặt, phần lớn là quần áo trẻ con, thoạt nhìn cũng không giống của chính nó. Đứa trẻ tám tuổi, học giặt quần áo cũng phải, nhưng cả chậu đồ lớn kia, Tiểu Tứ lại làm ra hình ra dạng, xem ra là đã giặt quen rồi.
“Em ăn bánh đi, chị đi giặt cho em”. Diêu Tiểu Cải nói.
“Không cần con giặt, mấy chị em con nói chuyện đi, để đó chút ngoại giặt”. Bà ngoại nói. Nhưng Diêu Tiểu Cải vẫn kiên trì bưng chậu, đi đến bên bệ giếng.
Diêu Tam Tam mở bánh quy mang tới ra, lấy mấy cái cho Tiểu Tứ. Tiểu Tứ nhận lấy, miệng nhỏ ăn ngon lành. Diêu Tiểu Đông ôm lấy em bé trên chiếu, dùng ngón tay chọc giỡn, em bé bị cô chọc cho cười khanh khách.
“Đây là Tiểu Bối con cậu hai ạ?”.
"Là Tiểu Bối, tròn hai tuổi rồi, đi đứng còn tạm được, nói chuyện thì chưa rõ ràng lắm”. Bà ngoại nói.
“Tiểu Bảo đâu ạ? Sao không nhìn thấy?”. Tiểu Bảo là con trai của cậu hai
“Chạy ra ngoài chơi rồi, cả ngày chơi đùa vui vẻ”.
Tiểu Bảo lớn hơn Tiểu Tứ một tuổi, đã đi học rồi, Tiểu Tứ… Việc đến trường của nó nên làm sao đây?
Diêu Tam Tam liền lấy một cái bánh ngọt cho Tiểu Bối, hai cánh tay nhỏ của Tiểu Bối nhận lấy bánh ngọt, liền vội vàng nhét vào miệng, rất nhanh đã ăn đến dính đầy hai má.
Diêu Tiểu Cải bưng chậu đồ kia đi giặt, lại phơi từng cái từng cái một, trừ đồ của Tiểu Bối, còn có đồ của bé trai tám chín tuổi, cũng có đồ bé gái, hẳn là của Tiểu Tứ.
“Vừa tới đã để con làm việc rồi. Bình thường bà ngoại không có thời gian giặt, hôm nay công việc nhiều. Con đừng nhìn Tiểu Tứ còn nhỏ, giặt quần áo rất giỏi, lúc bận bịu gặt lúa, một đứa bé như nó có thể giặt quần áo cả nhà. Cơm cháo gì nó cũng có thể làm, là một con bé giỏi giang”. Bà ngoại kể, lại hỏi: “Cha mẹ mấy đứa, có tin tức không?”.
"Không ạ."
“Không tin không tức, cũng không biết bên ngoài ra sao. Đứa con gái này của ta, đã hơn nữa năm không gặp rồi”. Bà ngoại oán trách.
Đường xa nhiều con, mấu chốt là trong nhà bà ngoại nuôi Tiểu Tứ, mỗi lầnTrương Hồng Cúc đến nhà mẹ, cũng không tiện đi tay không, vì vậy Diêu Liên Phát không thích Trương Hồng Cúc về nhà mẹ. Nguyên nhân này trong lòng ba chị em đều hiểu rõ, nên cũng không muốn nhiều lời. Phải nói là bà ngoại lớn tuổi, nuôi Tiểu Tứ cũng không dễ dàng gì!
Diêu Tam Tam lấy áo choàng ngắn mua cho bà ngoài ra, nói: “Bà ngoại, mấy chị em con, dạo này bắt nhộng ve bán được ít tiền, mua cho ngoại một chiếc áo choàng mặc”.
"Mua áo cho ngoại nữa? Tốt, được hưởng phúc của cháu ngoại gái rồi”. Bà ngoại hết sức vui mừng, liền mặc áo choàng lên người, xoay người nhìn ngắm, hỏi các cô: “có hợp không?”.
"Rất hợp, bà ngoại mặc trông đẹp lắm”.
Ba chị em nói chút chuyện phiếm với bà ngoại, Diêu Tam Tam quan sát thấy Tiểu Tứ luôn yên lặng ngồi một bên, mới vừa rồi cho nó mấy cái bánh, nó ăn rất chậm, ăn xong rồi, vỗ vỗ tay, liền không lấy thêm nữa.
"Ăn nữa nhé?"
"Không ăn." Tiểu Tứ nhỏ giọng nói, "Giữ lại cho Tiểu Bảo Tiểu Bối, mợ hai nói không được tham ăn ăn một mình."
“Aiz, không thể chỉ lo nói chuyện, ngoại còn phải mau nấu cơm”. Bà ngoại nói xong, bảo Tiểu tứ: “Tiểu Tứ, con ở đây chơi với chị con đi”.
“Bà ngoài, con giúp bà một tay”. Diêu Tiểu Đông đuổi theo.
Bà ngoại vừa đi, Tiểu Tứ ngồi yên trên mép giường, im lặng tự chơi với mấy đầu ngón tay của mình. Diêu Tiểu Cải cởi giày cho Tiểu Bối, ôm nó lên giường chơi. Tiểu Bối ăn sạch bánh ngọt, Tiểu Tứ liền thuần thục cầm một chiếc khăn lông nhỏ, lau miệng cho nó.
Tiểu Bối đẩy Diêu Tiểu Cải ra, dời chân nhỏ chạy tới nằm trên lưng Tiểu Tứ chơi, hai tay nhỏ bé che mặt, núp sau lưng Tiểu tứ chơi trốn tìm với Diêu Tam Tam, trốn tới trốn lui, làm không biết mệt. Tiểu Bối rất thích cười, cười cười, nước miếng cũng chảy ra.
Diêu Tam Tam có hai người cậu, cậu cả ở một nhà khác trong thôn, bà ngoại ở với cậu hai. Nghe nói cậu cả kết hôn là nhà ba gian, cậu hai là bốn, bởi vì căn phòng nhiều hơn này, ban đầu đã nói rõ, bà ngoại ở với con thứ hai.
Diêu Tam Tam nhìn tình hình này, thì có mấy phần lo lắng. Con người của mợ hai, là một phụ nữ nông thôn bình thường, không thể nói tốt, cũng không thể nói xấu, khôn khéo lanh lẹ có khả năng, không muốn chịu thua thiệt. mà nay bà ngoại với Tiểu Tứ, gần như đều bám vào nhà cậu hai, mợ hai khó tránh khỏi sinh ra phiền phức bực bội.
Huống chi bên trong, cũng là chuyện hai mặt, Tiểu Tứ để bà ngoại nuôi, Diêu Liên Phát cũng không hỏi đến, tiền bạc càng chưa cho được mấy lần, mợ hai có ý kiến, cũng là bình thường.
Diêu Tam Tam đang thầm nghĩ chuyện mợ hai, thì nghe được tiếng nói chuyện bên ngoài, cùng Diêu Tiểu Cải nhanh ra ngoài nhìn, quả nhiên là cậu hai, mợ hai trở lại, mấy chị em liền vội vàng chào hỏi.
“Ôi cha, lâu thật lâu không tới, hôm nay rốt cuộc cũng tới đây một lần”. Vẻ mặt mợ hai tươi cười, liếc thấy Tiểu Tứ mặc quần áo mới, đuôi mắt nhíu lại, tiến vào nhà.
“Đến thì đến, còn mua nhiều thế này làm gì!” Mợ hai nhìn bánh ngọt trên bàn, khách sáo trách móc ba chị em, còn nói bà ngoại: “Mẹ, con thấy mẹ cũng mặc đồ mới à nha? Chị lớn mua cho à? Tiểu Tứ cũng có một bộ đồ mới, đẹp nhỉ”.
“Ba chị em nó, bắt nhộng ve bán được mấy đồng, mua đồ cho mẹ với Tiểu Tứ. Trong nhà chị con khó khăn, mẹ cũng không muốn để nó mua đồ cho mẹ”. Bà ngoại nói chuyện, rõ ràng đang nhìn sắc mặt mợ hai.
“Con gái mua đồ cho mẹ, là lẽ đương nhiên, chị ấy cũng không thể lấy lý do nhà nghèo được. Người con gái này, coi như nuôi không rồi”. Mợ hai bĩu môi nói.
"Chị con, nó cũng là hữu tâm vô lực." Bà ngoại thanh minh cho con gái mình.
(*)Hữu tâm vô lực: Có lòng nhưng không đủ sức/ khả năng. Truyện edit bởi Mèo Mạnh Mẽ, diễn đàn Lê Quý Đôn
Ánh mắt mợ hai đảo vòng trong phòng, ôm lấy Tiểu Bối, nói: “Tiểu Bối chúng ta, còn có Tiểu Bối của con, không có ai nhớ đến mà mua quần áo cho. Mọi người đều nói giày nhà rể, vớ nhà cô, mỗi năm con đều mua quần áo cho cháu nhà mẹ đẻ. Còn cô lớn kia của Tiểu Bảo, vắt cổ chày ra nước bứt không ra lông, mẹ nói chị ta làm cô, cho tới bây giờ còn chưa cho cháu trai cháu gái được một tấm vải, người cô lớn này, có hay không cũng thế”.
Mới nói mấy câu, ba chị em đã đứng ngồi không yên. Diêu Tam Tam âm thầm tự trách mình, là cô suy tính không chu toàn, mua quần áo không mua cho tất cả. Cái nhà này, không làm mợ hai vui lòng, ngươi liền khó được nhìn sắc mặt tốt.
Bà ngọai nghe lời này, trên mặt có chút không nhịn nổi, dù sao cũng là con gái mình, mới nói: “Sao không mua? Tiểu Bảo Tiểu Bối, lúc một tuổi, cô nó đều đã mua đồ cho”.
“Đó còn không phải là phong tục phải làm à? Lúc khác, một cọng lông chị ta cũng không muốn rút ra. Con gái chị ta, vứt cho con nuôi tám năm rồi, chị ta có báo đáp được gì cho con? Con cũng có hai đứa nhỏ, nuôi thêm một đứa bé bên mình, con có lỗ hay không!” Mợ hai oán trách.
Bà ngoại không thể làm gì khác hơn là nói: “Chẳng phải tại nó nghèo sao, nghèo đến bốc mùi chua. Ngày sau Tiểu Tứ trưởng thành, có tiền, nhất định sẽ nghĩ tới con”.
“Ôi, trông chờ người ngoài nhớ tới, đều đã đói nhăn răng rồi”. Mợ hai cười ha hả, tiếng cười kia nghe vào tai Diêu Tam Tam, vô cùng chói tai.
Mắt thấy mợ hai và bà ngoại cãi vả, ba chị em đi không được, ngồi cũng không xong, khuyên cũng không thể khuyên, ba đứa nhỏ các cô nói gì cho phải? Dẫu sao cũng là Diêu Liên Phát ném Tiểu Tứ cho người ta.
Ba chị em nuốt không trôi bữa cơm trưa, vội vã nói phải đi về.
“Trở về đi thôi, đường quá xa, chậm nữa thì đến nhà tối mất. Nếu không có việc khác, thì mấy đứa cũng không cần phải tới”. Diêu Tam Tam biết, bà ngoại nói vậy là thông cảm cho sự lúng túng của ba chị em.
Khó khăn lắm mới đến được một lần, còn chưa nói được mấy câu với Tiểu Tứ. Diêu Tam Tam nhìn Tiểu Tứ, nó núp sau lưng bà ngoại, không vui không buồn, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn không thấy được biểu cảm. Ba chị em lòng đầy bất đắc dĩ, giặt quần áo, trông trẻ, tình hình nhà ngoại thế này, có thể tưởng tượng Tiểu Tứ trải qua cuộc sống như thế nào.
Thế mà đón Tiểu Tứ về, bọn họ lại không thể làm chủ.
***Mèo Mạnh Mẽ - diễn đàn Lê Quý Đôn***
Thăm Tiểu Tứ một hồi, trong đầu ba chị em đều nặng nề, không thoải mái mấy ngày liền. Trẻ nhỏ tám tuổi, giặt quần áo, trông trẻ, nhìn ánh mắt người, thật sự làm người ta đau lòng!
Tiểu Tứ tám tuổi rồi, nên đi học, nhưng nếu nó ở lại nhà bà ngoại, mợ hai làm sao có thể đồng ý cho nó đi. Tiểu Tứ mà đi học, không riêng gì chuyện học phí. Tiểu Bối nhà mợ hai, bình thường đều do Tiểu Tứ trông chừng đấy.
Diêu Tam Tam trở về, thương lượng với hai chị, có thể nghĩ cách đón Tiểu Tứ về hay không.
"Đón về? Cha nhất định không đồng ý. Hơn nữa, em là thai thứ ba, tiền phạt siêu sinh của em còn chưa đóng đủ nữa, Tiểu Tứ trở về thì phải làm sao?”.
Diêu Tiểu Cải tỉnh táo nói xong, Diêu Tiểu Đông và Diêu Tam Tam đều im lặng.
Từ nhỏ họ với Tiểu Tứ đã không cùng lớn lên, tiếp xúc không nhiều, Tiểu Tứ đối với ba người chị ruột cũng có chút xa lạ. Thế nhưng, Tiểu Tứ dù sao cũng là em gái ruột của các cô, làm sao mà bỏ được!
Chuyện của Tiểu Tứ chắn trong đầu, Diêu Tam Tam mấy ngày liền không có tâm tư đi làm chuyện khác. Thật ra thì cô cũng suy nghĩ tới, mùa nhộng ve đã qua, giờ là giữa hè, ba người họ, phải làm gì mới tốt?
Diêu Tam Tam vốn vẫn có ý định bắt cá trê. Nghe Bào Kim Đông nói, giá tiền cá trê rất khá, 1 tệ một cân, nhưng thời tiết này thì cô có thể làm gì?
Đến phiên chợ, có thể ra đường bán nước có ga trong túi nhỏ không? Loại nước có ga ấy, bán cho mấy đứa nhỏ trong trường học là tốt nhất, tước mắt đã là mùa nghỉ hè, không biết có bán được hay không, Diêu Tam Tam tính thử một chút.
Trong lòng nhớ chuyện Tiểu Tứ, chuyện Diêu Tam Tam tính bắt cá trê thì còn chưa có làm, chỉ mới từ nhà bà ngoại trở về năm sáu hôm, mà Tiểu Tứ đã xảy ra chuyện.
Hôm nay ăn cơm trưa xong, ba chị em đang tính xuống ruộng, một chiếc xe máy đã vội vã chạy đến nhà Diêu Tam Tam, cậu hai từ yên sau phóng xuống, vừa chạm mặt đã hỏi:
"Tiểu Tứ có tới hay không?" mèo mạnh mẽ ddiễn dđàn llê qquý dđôn
Ba chị em sợ hết hồn, Diêu Tam Tam vội nói: "Không có tới, Tiểu Tứ làm sao ạ?"
“Tự nó chạy khỏi nhà, trời vừa sáng thì đi, đến giờ vẫn chưa tìm thấy”. Vẻ mặt cậu hai lo lắng, nói: “Hàng xóm thân thuộc đều đi tìm nó, con nói xem con bé giận lẫy này, rốt cuộc đã chạy đi đâu
Diêu Tam Tam nghe vậy, lập tức nóng nảy. Bé gái tám tuổi, nó có thể chạy đi đâu? Năm ấy, thường xuyên nghe kể chuyện bọn buôn người, ngàn vạn lần không thể xảy ra chuyện được!
. . .
/298
|