- Sao hôm nay anh không đến công ty?
- Anh đi kiểm tra vài cửa hàng. Chuyện ở công ty đã có em lo rồi.
- Anh lại đang đi cùng con bé nào rồi đúng không? Sao anh lại có thể trở nên như thế được chứ? Anh… – Trang gắt lên trên điện thoại.
- Em thôi đi! Trước đây chưa bao giờ em dám nói với anh bằng cái giọng điệu này. Đứa em gái anh luôn yêu quý giờ lại là người khiến anh thấy thật khó chịu.
- Phải! Em thay đổi. Nhưng là vì ai chứ?
Anh Huy dập máy. Anh thấy mệt mỏi mỗi khi đối diện hay dù chỉ là nói chuyện trên điện thoại với Trang.
…
- Anh Huy ơi…! – Con nhóc 12 tuổi mới đến ngày nào giờ đã trở nên tươi tắn và dễ gần.
- Sao em? – Anh ngồi trên bàn học quay người lại nhìn con bé.
- Anh lại vẽ à? – Con bé tì tay lên bàn ngắm nghía bức tranh trên mặt bàn. – Anh vẽ đẹp thật đấy! Anh dạy Trang vẽ được không?
Anh xoa đầu con bé và gật đầu. Con bé nhìn anh và nở một nụ cười ngây ngô đáng yêu.
***
- A! Anh Minh về… Anh mua quà cho em chứ? – Nó chạy vù vào phòng khách và ngồi phịch xuống cạnh anh Minh.
- Chỉ quan tâm đến quà thôi. – Anh Minh giả bộ thất vọng.
- Em chỉ nói thế thôi ý mà… Sao lần này anh về Hàn Quốc lâu thế?
- Ừ! Bố anh gọi về có việc quan trọng.
- Anh Minh về. Hôm nay ba anh em mình ra ngoài ăn đi. – Cái bộ mặt hý hửng của nó. – Anh Trung đâu rồi ạ?
- Mình cứ tưởng nó quên luôn ông anh trai này rồi chứ? – Anh Trung đi từ trên tầng đi xuống.
- Quyết định thế nhớ! Em lên thay quần áo cái đã. – Rồi nó giữ nguyên cái bộ mặt hớn hở chạy tót lên phòng.
Anh Minh nhìn nó với vẻ khó hiểu.
- Sao đột nhiên con bé lạ vậy?
- Mình cũng chịu. – Anh Trung nhún vai trả lời. – Nhưng cái lạ này cũng tốt đấy chứ?
- Chuyện con bé với Tuấn có tiến triển gì à? – Anh Minh tiếp tục hỏi.
- Hình như là không. Tuấn đột nhiên bỏ đi Thụy Điển được mất tháng nay rồi. Con bé biết nhưng chẳng thể hiện thái độ gì cả.
- Ừ! – Anh Minh lặng đi suy nghĩ gì đó.
- Đi thôi! – Nó lao từ trên phòng xuống.
Sau khi thống nhất được địa điểm đi ăn, nó bảo hai anh đi trước còn nó sang rủ Linh đi cùng. Tất nhiên hai anh không biết gì đến sự xuất hiện của Linh, và ngược lại Ling cũng chỉ nghĩ là có hai đứa đi ăn.
- Sao lại vào chỗ này? – Linh đang đứng trước một nhà hàng Pháp khá sang trọng.
- Vào nhanh thôi. – Nó cười và đẩy Linh vào bên trong mà chẳng để ý trước hai đứa nó có người đang đi vào.
Một vụ va chạm xảy ra.
- Xin lỗi! Chúng tôi vô ý quá! – Nó và Linh luống cuống.
Chàng trai cùng cô gái kia quay lại. Chàng trai nhận ra nó. Nó cũng nhận ra chàng ta.
- Cô đi đứng kiểu gì vậy? – Cô gái lên tiếng và nhìn Linh với ánh mắt coi thường. – Mà nhìn cô kià! Cô biết đây nơi nào không mà đặt chân vào đây chứ?
- Này cô kia! Cô… – Nó lên tiếng.
- Em quá đáng rồi đấy. – Anh Huy quay sang nói với cô bạn gái đi cùng. – Anh xin lỗi. Anh sẽ đền hai em bữa tối ngày hôm nay được chứ? – Anh nhìn nó và Linh.
- Không! Chúng tôi không cần! Anh hãy mời cô bạn gái của anh một bữa thật nó vào cho cô ta bớt nói đi. – Linh nói. – Và hãy xem lại xem, tôi hay chính là người không biết đây là nơi nào mà đặt chân vào. – Linh kéo tay nó và đi vào. Nó thì thấy cô gái kia đang tức đỏ mặt nên cứ tủm tà tủm tỉm.
- Ấy tuyệt thật ý! – Nó thì thầm với Linh.
- Giới thiệu với hai anh. Đây là Linh, bạn thân của em. Còn đây là anh Trung, anh trai tớ, và anh Minh, bạn của anh trai tớ. Linh bẽn lẽn chào rồi quay sang lườm nó. Nó chỉ cười trừ rồi bốn người cùng nhau nói chuyện ăn uống rất vui vẻ.
- À quên! Vữa nãy em gặp anh Huy đấy. Đi cùng một đứa con gái chẳng ra gì. – Nó bắt đầu kể vụ va chạm lúc nãy… – Đấy! Hai anh xem, có tức không cơ chứ? May mà có Linh cho cô ta một bài học. Chắc giờ này tức không nuốt nổi cái gì đâu. – Nó cười đắc ý.
- Con bé này thật là… – Anh Minh cười.
- Thằng Huy từ hồi cấp 3 đã nổi tiếng đào hoa lãng tử, lắm em chịu chết mà. Vậy mà dạo này mắt mũi thế nào lại đi cùng cùng một em như thế chứ. – Anh Trung nói.
- Mà Linh, ấy nhớ anh ta không? Có lần tớ bị anh ta chặn lại trước cổng trường mà ấy kéo tớ đi ý. – Nó quay sang nhìn Linh nói.
- Ừ! Có nhớ! Nhìn cái mặt là thấy ghét rồi.
- Cẩn thận! Ghét là dễ thành đôi lắm đấy em ạ! – Anh Trung trêu Linh làm Linh đỏ mặt cúi cúi xuống
- Anh đi kiểm tra vài cửa hàng. Chuyện ở công ty đã có em lo rồi.
- Anh lại đang đi cùng con bé nào rồi đúng không? Sao anh lại có thể trở nên như thế được chứ? Anh… – Trang gắt lên trên điện thoại.
- Em thôi đi! Trước đây chưa bao giờ em dám nói với anh bằng cái giọng điệu này. Đứa em gái anh luôn yêu quý giờ lại là người khiến anh thấy thật khó chịu.
- Phải! Em thay đổi. Nhưng là vì ai chứ?
Anh Huy dập máy. Anh thấy mệt mỏi mỗi khi đối diện hay dù chỉ là nói chuyện trên điện thoại với Trang.
…
- Anh Huy ơi…! – Con nhóc 12 tuổi mới đến ngày nào giờ đã trở nên tươi tắn và dễ gần.
- Sao em? – Anh ngồi trên bàn học quay người lại nhìn con bé.
- Anh lại vẽ à? – Con bé tì tay lên bàn ngắm nghía bức tranh trên mặt bàn. – Anh vẽ đẹp thật đấy! Anh dạy Trang vẽ được không?
Anh xoa đầu con bé và gật đầu. Con bé nhìn anh và nở một nụ cười ngây ngô đáng yêu.
***
- A! Anh Minh về… Anh mua quà cho em chứ? – Nó chạy vù vào phòng khách và ngồi phịch xuống cạnh anh Minh.
- Chỉ quan tâm đến quà thôi. – Anh Minh giả bộ thất vọng.
- Em chỉ nói thế thôi ý mà… Sao lần này anh về Hàn Quốc lâu thế?
- Ừ! Bố anh gọi về có việc quan trọng.
- Anh Minh về. Hôm nay ba anh em mình ra ngoài ăn đi. – Cái bộ mặt hý hửng của nó. – Anh Trung đâu rồi ạ?
- Mình cứ tưởng nó quên luôn ông anh trai này rồi chứ? – Anh Trung đi từ trên tầng đi xuống.
- Quyết định thế nhớ! Em lên thay quần áo cái đã. – Rồi nó giữ nguyên cái bộ mặt hớn hở chạy tót lên phòng.
Anh Minh nhìn nó với vẻ khó hiểu.
- Sao đột nhiên con bé lạ vậy?
- Mình cũng chịu. – Anh Trung nhún vai trả lời. – Nhưng cái lạ này cũng tốt đấy chứ?
- Chuyện con bé với Tuấn có tiến triển gì à? – Anh Minh tiếp tục hỏi.
- Hình như là không. Tuấn đột nhiên bỏ đi Thụy Điển được mất tháng nay rồi. Con bé biết nhưng chẳng thể hiện thái độ gì cả.
- Ừ! – Anh Minh lặng đi suy nghĩ gì đó.
- Đi thôi! – Nó lao từ trên phòng xuống.
Sau khi thống nhất được địa điểm đi ăn, nó bảo hai anh đi trước còn nó sang rủ Linh đi cùng. Tất nhiên hai anh không biết gì đến sự xuất hiện của Linh, và ngược lại Ling cũng chỉ nghĩ là có hai đứa đi ăn.
- Sao lại vào chỗ này? – Linh đang đứng trước một nhà hàng Pháp khá sang trọng.
- Vào nhanh thôi. – Nó cười và đẩy Linh vào bên trong mà chẳng để ý trước hai đứa nó có người đang đi vào.
Một vụ va chạm xảy ra.
- Xin lỗi! Chúng tôi vô ý quá! – Nó và Linh luống cuống.
Chàng trai cùng cô gái kia quay lại. Chàng trai nhận ra nó. Nó cũng nhận ra chàng ta.
- Cô đi đứng kiểu gì vậy? – Cô gái lên tiếng và nhìn Linh với ánh mắt coi thường. – Mà nhìn cô kià! Cô biết đây nơi nào không mà đặt chân vào đây chứ?
- Này cô kia! Cô… – Nó lên tiếng.
- Em quá đáng rồi đấy. – Anh Huy quay sang nói với cô bạn gái đi cùng. – Anh xin lỗi. Anh sẽ đền hai em bữa tối ngày hôm nay được chứ? – Anh nhìn nó và Linh.
- Không! Chúng tôi không cần! Anh hãy mời cô bạn gái của anh một bữa thật nó vào cho cô ta bớt nói đi. – Linh nói. – Và hãy xem lại xem, tôi hay chính là người không biết đây là nơi nào mà đặt chân vào. – Linh kéo tay nó và đi vào. Nó thì thấy cô gái kia đang tức đỏ mặt nên cứ tủm tà tủm tỉm.
- Ấy tuyệt thật ý! – Nó thì thầm với Linh.
- Giới thiệu với hai anh. Đây là Linh, bạn thân của em. Còn đây là anh Trung, anh trai tớ, và anh Minh, bạn của anh trai tớ. Linh bẽn lẽn chào rồi quay sang lườm nó. Nó chỉ cười trừ rồi bốn người cùng nhau nói chuyện ăn uống rất vui vẻ.
- À quên! Vữa nãy em gặp anh Huy đấy. Đi cùng một đứa con gái chẳng ra gì. – Nó bắt đầu kể vụ va chạm lúc nãy… – Đấy! Hai anh xem, có tức không cơ chứ? May mà có Linh cho cô ta một bài học. Chắc giờ này tức không nuốt nổi cái gì đâu. – Nó cười đắc ý.
- Con bé này thật là… – Anh Minh cười.
- Thằng Huy từ hồi cấp 3 đã nổi tiếng đào hoa lãng tử, lắm em chịu chết mà. Vậy mà dạo này mắt mũi thế nào lại đi cùng cùng một em như thế chứ. – Anh Trung nói.
- Mà Linh, ấy nhớ anh ta không? Có lần tớ bị anh ta chặn lại trước cổng trường mà ấy kéo tớ đi ý. – Nó quay sang nhìn Linh nói.
- Ừ! Có nhớ! Nhìn cái mặt là thấy ghét rồi.
- Cẩn thận! Ghét là dễ thành đôi lắm đấy em ạ! – Anh Trung trêu Linh làm Linh đỏ mặt cúi cúi xuống
/23
|