CHƯƠNG 2
Thời gian: buổi tối; địa điểm : Khách sạn nơi tên hỗn đản kia đăng kí phòng.
Cốc ,cốc !
Trác Hoành Tứ gõ nhẹ lên cửa vài cái, sau một lúc lâu ,từ bên trong mới truyền ra một giọng nói trầm thấp.
“Là ai ?”
Trác Hoành Tứ mặt không đổi sắc,chậm rãi trả lời: “Phục vụ phòng!”
“Tôi đâu có gọi phục vụ.”
Thanh âm bên trong có chút không kiên nhẫn, hiển nhiên là không thích bị người khác đến quấy rối.
“Thưa ngài, khách sạn của chúng tôi có chế độ ưu đãi đối với khách Vip, muốn biếu tặng ngài một chai rượu vang cao cấp , xin mở cửa cho tôi mang vào.”
“Thôi được.”
Bên trong lại truyền đến tiếng mở khóa lách cách, khi cửa vừa được mở ra, Trác Hoành Tứ liền đứng mục trừng khẩu ngốc ngay tại chỗ.
Từ Thông Văn đã nói qua với hắn, tên hỗn đản này chính là con lai, nhưng bề ngoài lại giống y chang như người ngoại quốc hàng thật giá thật.
Nam nhân trước mắt hắn có làn da trắng như tuyết,mái tóc màu vàng óng ả, không dài mà cũng không ngắn,tùy ý xoã tung trên bờ vai ,phụ trợ cho khuôn mặt tuyệt mỹ của y, đôi mắt màu lam thâm thúy tựa như đại dương,không, thậm chí còn xanh hơn cả nước biển.
Vẻ mặt của y rất lãnh đạm, toàn thân thoạt nhìn không khác gì một pho tượng bạch ngọc tinh xảo, cho dù là ngọc thạch đã được điêu khắc tỉ mỉ cũng chả sánh bằng y.
Xem như Từ Thông Văn gặp xui xẻo, nếu một vị tuyệt sắc mỹ nhân như vậy mà mở Gay Bar, bảo đảm tất cả các quán đối diện đều phải đóng cửa.
Cũng trách không được bà xã của Từ Thông Văn lại chạy theo nam nhân này, Từ Thông Văn so với y căn bản là khác nhau một trời một vực.
Bất quá Trác Hoành Tứ lại nghĩ thầm, không biết từ lúc nào mà Tiểu Phân bắt đầu trở nên thật tinh mắt, chọn lựa được mặt hàng tốt thế nhỉ?!
Hắn chậm rãi đẩy toa thức ăn vào phòng,vị nam nhân kia căn bản là không để ý tới hắn, y quay về chỗ ngồi, mở máy vi tính,sau đó lại tiếp tục nhìn vào tư liệu bên trong.
“Quý khách, xin mời dùng.”
Trác Hoành Tứ mang chai rượu vang từ trong thùng đá ra,xoáy mở nắp một cách điệu nghệ,sau đó hắn mới rót đầy vào trong chiếc ly thủy tinh trong suốt.
Hắn cố ý dùng tay áo che lấp lại, hoàn toàn không để cho người kia nhìn thấy hắn động tay động chân, một viên thuốc bí ẩn được hắn cấp tốc thả vào trong nước, dần dần bị hòa tan.
Khi hắn vừa xoay người đi ra ngoài, William cầm lấy ly rượu đưa đến bên miệng, y vừa ngửi hương vị một chút đã nhận ra ngay, đây đúng là loại rượu vang hảo hạng, vì thế y liền uống cạn không chừa một giọt.(Tai họa từ miếng ăn mà ra…)
Chỉ vài phút sau đó, một cỗ nhiệt khí chậm rãi sôi sục trong cơ thể, y vội bỏ chiếc cà vạt trên cổ xuống để hít thở không khí.
“Doanh thu như vậy có lẽ cũng khá ổn .”
William thì thào tự nói, anh họ của y đang muốn mở rộng thị trường sang Đông Phương, đây là lần đầu tiên y được cử đến Đài Loan để thị sát tình hình, cho nên đặc biệt chăm chỉ.
Nhìn lên chuyên mục doanh thu được một lúc, càng ngày William càng cảm thấy nóng bức, y giơ tay lên phủ trán ,liền chạm phải một lớp mồ hôi lạnh, ngay cả áo sơmi cũng dính không ít.
“Nóng quá, toàn thân đều ẩm ướt, có lẽ phải đi tắm thôi !”
William dùng điều khiển để giảm số trên máy điều hòa,sau đó chạy vội vào trong phòng tắm.
Lúc này,cánh cửa ngoài phòng khách lại lặng lẽ mở ra.(Giống phim ma wo’..)
Khi vừa bước ra ngoài, Trác Hoành Tứ liền nhanh tay lẹ mắt chôm ngay chiếc chìa khóa mà nam nhân kia đặt trên bàn, hắn tính toán thời gian, đợi đến khi dược tính phát tác, liền mang theo chiếc bao da màu đen mà Từ Thông Văn đã chuẩn bị ,rón rén bước vào phòng ….
Bên trong phòng tắm, William vẫn đang rất khó chịu, nước lạnh chảy từ đầu đến chân,nhưng nhiệt độ thân thể vẫn không hề có dấu hiệu giảm bớt.
Y với tay khoác đại một cái áo tắm lên người , rồi mới lảo đảo bước ra khỏi phòng, ngay cả cước bộ cũng bắt đầu bất ổn, y không dám tin tửu lượng của mình lại kém như vậy, mới uống một ly mà đã say đến choáng váng đầu óc.
“Sao lại thế này ? Không lẽ do say rượu ? Hay do sai lệch múi giờ, không lẽ mình bị mệt mỏi quá độ ?” ( Em này rất là thích lảm nhảm 1 mình.)
Y muốn lấy máy sấy để hong khô mái tóc vàng ướt đẫm của mình,nhưng vừa đi được vài bước, cả người liền ngã ngồi trên chiếc giường mềm mại, hoàn toàn không phát hiện trong không gian tư mật của mình, đang có một nam nhân xa lạ ẩn nấp.
Trác Hoành Tứ căn bản là không thể di dời tầm mắt, nam nhân phía trước đang mặc áo tắm ngã ngồi trên giường, mà chiếc áo lúc này cũng trở nên thật hỗn độn.
Cặp đùi tuyết trắng thon dài, bờ vai lộ ra hơn phân nửa, William nằm trên giường cảm thấy khô nóng cuồn cuộn, y cắn chặt môi dưới, nhiệt độ cơ thể không ngừng tăng nhanh khiến y bứt rứt khó chịu.
Dường như y đã được giáo dưỡng rất tốt, y phục bị sai lệch, y liền sửa lại cho ngay ngắn, thế nhưng không được bao lâu, bởi vì quá nóng,y lôi kéo vài cái,nó lại trở nên mất trật tự như cũ.
Nam nhân tùy hứng khai mở hai chân, chiếc áo khoác đã bị tụt xuống tận eo, che đúng nơi bộ vị trọng điểm của y, thân thể tuyết trắng còn lại, hoàn toàn rơi vào đáy mắt của Trác Hoành Tứ, khiến hắn hô hấp dồn dập.
Hắn đã mua một loại mị dược rất tuyệt hảo, kẻ nào vừa uống vào , ý thức sẽ trở nên mơ hồ, thân thể phát nhiệt, hoàn toàn không biết bản thân đang bị chiếm tiện nghi.
Do không nắm bắt được ý thức ,nên người bị hại sẽ không nhớ được những sự việc vừa phát sinh.
Vì dược tính của thuốc này rất thích hợp với chuyện cần làm, nên hắn mới mua, hắn không ngờ, nhờ vậy mới chứng kiến được cảnh xuân tươi đẹp ngàn năm khó gặp kia.
Trác Hoành Tứ mở túi xách tay,hắn cầm lấy máy chụp ảnh, trước tiên sẽ chụp dáng dấp phiến tình của đối phương , hắn tiện đà ngồi xuống giường,lắng nghe nam nhân tóc vàng phát sinh thanh âm rên rỉ bằng thứ tiếng Anh phức tạp.
Y đang rất nôn nóng, nên luôn miệng nói ra bản thân mình cảm thấy khó chịu như thế nào.
Trác Hoành Tứ vươn tay, đụng chạm lên gương mặt mềm mại trắng mịn của y; nam nhân liền lộ ra biểu tình nhu thuận đón nhận hắn, hình như suốt trăm nghìn năm qua, vẫn đang chờ đợi được hắn sủng ái cùng âu yếm.
Trác Hoành Tứ biết, mục đích mà hắn đến đây chính là chụp mấy tấm hình khó coi của tên kia, thế nhưng hắn không thể bấm máy được, liền vứt máy ảnh sang một bên, rồi cuối đầu xuống hôn lên đôi môi đỏ mọng của nam nhân tóc vàng.
Ngay cả bản thân hắn cũng không biết lý do vì sao mình lại làm như vậy, ánh mắt của đối phương thâm thúy tựa dòng nước xanh biếc, thoáng cái đã nắm giữ được tâm hồn của hắn.
Ngọt ngào đến mức không thể ngọt hơn được nữa, khiến thần kinh trung khu của Trác Hoành Tứ cảm thấy một trận tê dại, nam nhân tóc vàng tựa như rất khát cầu đôi môi của hắn, không ngừng dùng đầu lưỡi quấn quanh khiêu khích.
Y thơm ngọt chết đi được , Trác Hoành Tứ liền gầm nhẹ một tiếng, lập tức lao đến áp đảo y, hai người không ngừng dây dưa, chia sẻ nước bọt cho nhau.
“Nóng quá… Thật là khó chịu…” William không ngừng thở dốc, đôi mắt cũng trở nên mông lung.
Trác Hoành Tứ quyết định sẽ không dùng đến động đạo cụ ở trong bao da, vì không muốn giày xéo người trước mặt.
Nam nhân tóc vàng thật hoàn mỹ, y đẹp đến mức làm cho Trác Hoành Tứ nảy sinh tính chiếm hữu, bỗng nhiên hắn không muốn dính líu đến vụ rắc rối của Từ Thông Văn nữa, hiện tại hắn chỉ muốn có được nam nhân này, dùng hết mọi kỹ xảo để lấy lòng y. ( Haizz,thật đúng với câu mê trai bỏ bạn nha)
Đầu lưỡi của hai người triền miên quấn lấy nhau, bên tai nghe được nam nhân phát sinh tiếng nức nở, hắn liền nhanh tay cởi bỏ áo của y, đập vào mi mắt chính là thân thể tuyết trắng, trơn truột bóng loáng tựa như mỹ ngọc; Trác Hoành Tứ hôn lên cổ của đối phương,chậm rãi kéo dài nhiều dấu hôn ngân trên ngực y.
“A a… A….. Đau quá…”
Trác Hoành Tứ thô lỗ dùng tay đùa bỡn nhũ tiêm của nam nhân tóc vàng, sau khi nghe y hô đau nhức, hắn liền dùng khoang miệng mềm mại để duyện hút, lập tức nghe được người dưới thân phát ra tiếng thở dốc ồ ồ.
Trác Hoành Tứ đối với đàn ông căn bản là không có một chút hứng thú, hắn không thích đụng chạm đến khối dục vọng của nam nhân khác, thế nhưng nhìn thấy hạ thân của nam nhân tóc vàng vừa hồng vừa sưng, run rẩy một cách đáng thương, tự dưng lòng hắn lại mọc lên một cỗ trìu mến.
Tay hắn vừa mới chạm nhẹ đến, người kia liền hít sâu một ngụm khí,trên đỉnh dục vọng còn không ngừng chảy ra mật dịch, chứng minh thân thể của chủ nhân cũng rất sung sướng.
Thanh âm ngâm nga của y giống như tiếng trời, khiến hạ thân Trác Hoành Tứ cũng đau đớn không chịu nổi, từ trước đến nay hắn chưa từng biết đến hai chữ cấm dục, mỹ sắc trước mặt, đương nhiên là không thể bỏ qua .
Có điều loại phản ứng khác thường này, giống như chính hắn cũng ăn phải mị dược, tình huống hiện tại rất đúng với câu ‘Dục hỏa đốt người’ , hắn thật sự không thể lý giải được hiện tượng kì dị đang xảy ra trước mắt.
Thế nhưng lúc này “Làm ” mới là quan trọng, hơn nữa “Làm” thì khỏi cần lý giải chi cho mệt, chỉ cần hành động thôi.
“Tôi… Tôi hình như đã gặp anh ở đâu rồi…” Giọng nói của William trở nên khàn khàn, y chỉ vào khuôn mặt tuấn tú trước mắt, thần trí không rõ phun ra những lời này, thậm chí y còn muốn giơ tay lên để sờ mặt hắn, nhưng do dược tính quá mức khô nóng, khiến bàn tay của y buông xuôi , bấu víu trên mảnh đệm trắng.
“Bảo bối, tôi cũng nhớ hình như đã gặp cậu ở đâu thì phải.”
Trác Hoành Tứ trả lời thật ngả ngớn,mang theo hàm ý khinh miệt. Trên thực tế, ngày hôm nay hắn chỉ cần làm tình với tên hỗn đản này một lần, sau đó sẽ không bao giờ gặp lại nữa.
Hắn mở hai chân của nam nhân ra thật rộng, hình dáng cặp mông trước mắt phi thường gợi cảm, có lẽ do y thường xuyên rèn luyện thể thao và vận động,nên đường cong mới đẹp như thế này đây.
Thế nhưng Từ Thông Văn đã từng nói, tên hỗn đản này vốn là một kẻ chưa bao giờ cự tuyệt nam nhân, có lẽ y vận động là để bảo trì vóc dáng.
Trác Hoành Tứ tiếp tục càn quấy hôn môi đối phương, hắn khẽ cắn lên cặp mông nộn thịt, một bên đùa bỡn với khối nam tính đang không ngừng run rẩy, nghe được người dưới thân phát sinh tiếng rên rỉ,đôi tay nắm chặt góc chăn đơn, tạo nên một hình ảnh đầy *** mỹ.
Trác Hoành Tứ vốn đã trải qua hàng trăm trận chiến,nên kinh nghiệm ấp ủ đầy mình, hắn biết đối phương đã chuẩn bị thật tốt, tuy chưa từng làm tình với nam nhân, nhưng hắn cũng biết cách. Hắn vặn bung cặp song mông của y, lấy ra một lọ dầu bôi trơn từ trong túi da, bắt đầu tham tiến vào bên trong mật huyệt đáng thương.
“Đau quá…”
William phát run lên, muốn thoát khỏi loại thống khổ kỳ lạ kia, thế nhưng nơi vừa bị xâm nhập, vừa nóng vừa tê, bủn rủn vô lực, còn có vài làn sóng khoái cảm mạnh mẽ đánh vào thân thể, y cũng không biết là mình đang muốn trốn, hay là muốn nâng cao thắt lưng …
“Ngô… A… A a… Đau quá… Đau quá…”
Trác Hoành Tứ giật hai chân y lại, chậm rãi thẳng tiến,người dưới thân liên tục từ chối ,có ý định trốn thoát, thế nhưng hắn không cho y chạy, trái lại còn tiến nhập toàn bộ vào bên trong.
Hắn dỗ ngon dỗ ngọt , thấp giọng nói ra một đống ngôn từ máy móc: “Bảo bối, thật là thích nha, nhẫn nại một chút, chờ một chút nữa cậu sẽ thư thái ngay.”
Hắn rất muốn chà đạp tên hỗn đản này, thế nhưng nhìn thấy y đau nhức đến mức cả đôi môi đỏ mọng cũng chuyển sang tái nhợt, hắn không chịu được; cho dù dục vọng bên dưới đang kích động không ngớt, hắn cũng không muốn đối phương vì bị hắn cưỡng ép mà xuất huyết.
“Thả lỏng một chút nào, bảo bối, kẹp lấy tôi,nhưng không nên kẹp chặt như vậy.”
Trác Hoành Tứ hôn lên đôi môi tái nhợt của y, lòng bàn tay không ngừng vuốt ve bộ vị đang kích động, hắn có thể cảm giác được thân thể y đang từ từ thả lỏng, nhưng lại gắt gao bao trụ hắn, không ngừng co rút lại, mãnh liệt xoa bóp dục vọng của hắn, kích thích đến mức thiếu chút nữa hắn đã đạt đến cao trào.
“Ác, chết tiệt…”
Hiện tại toàn thân hắn mồ hôi đầm đìa,cau chặt mày, trên mặt lộ ra biểu tình vô cùng khổ sở.
Trác Hoành Tứ chịu không nổi ,liền bắt đầu luật động,động tác rất mạnh, khiến người đang nằm dưới thân phát sinh từng tiếng kêu gào sợ hãi.
Suốt một đêm, hắn thực sự đã bị nam nhân tóc vàng làm cho chết mê chết mệt, bây giờ hắn mới biết được, thì ra nam nhân cũng có thể mê người như thế.
Trác Hoành Tứ tăng thêm nhiệt độ trên máy điều hòa, hắn sợ nam nhân đang ngủ trên giường sẽ bị cảm mạo, sau đó hắn bắt đầu kiểm tra nơi tư mật của y, chỉ hơi sưng đỏ một chút, cũng không nghiêm trọng lắm.
Có thể là y đã uống thuốc, nên mới phối hợp nhịp nhàng với tác cầu của hắn.
Hắn kéo chăn đơn lên,bao phủ bờ vai xích lõa của nam nhân, đang muốn đứng dậy để ly khai, bỗng dưng trên giường lại phát ra âm hưởng.
Lông mi của nam nhân giống như một cây quạt đang khép mở, vừa dài vừa mềm mại, để lại một mạt bóng mờ ảo trên mí mắt.
Sau đó, đôi mắt xanh lam đầy thu hút chậm rãi mở ra, William chớp mắt một cái, biểu hiện y đang rất thanh tỉnh ,ý chí kiên định sắc bén, y hoàn toàn không thèm quan tâm đến tác dụng phụ của thuốc, từ trên giường ngồi dậy, nhìn chăm chú vào mặt Trác Hoành Tứ.
Y vừa khẽ động, nơi mật huyệt liền truyền đến sự đau đớn bỏng rát, trong không khí vẫn còn lưu lại một cỗ hương vị *** mỹ nồng đậm ;tuy ký ức mơ mơ hồ hồ, nhưng Wiiliam cũng biết vừa mới xảy ra chuyện gì.
Y đã bị một nam nhân ghê tởm xâm phạm, hơn nữa đối phương còn dám hạ dược.Thật sự rất hèn hạ.
Wiiliam trừng mắt nhìn nam nhân tóc đen trước mắt, y chưa từng gặp qua người Đông Phương nào anh tuấn ưu nhã như thế.
Đối phương châm một điếu thuốc, ngồi bên giường thong thả hút thuốc, giống như tất cả sự việc vừa mới phát sinh ban nãy chỉ là một trò chơi .
Hơn nữa ngữ điệu của hắn tựa như chim hót, không hề tỏ ra hối hận sau khi đã cường bạo y.
Có lẽ hắn đã mất đi thiên lương, hoặc là không hề biết hổ thẹn.
“Cậu tỉnh rồi ha, dù sao chúng ta cũng đã làm xong rồi,có lẽ cậu cũng biết tôi là ai, tôi sẽ không nói lại lần thứ hai, tốt nhất là cậu nên rời xa Tiểu Phân đi, để cô ta trở về với chồng con .”
“Tiểu Phân?”
Nam nhân tóc vàng phát âm tiếng Trung cũng không chuẩn lắm, mang theo làn điệu Anh quốc nồng đậm, thế nhưng thanh âm của y lại rất dễ nghe và diễn cảm.
“Ân, có lẽ cậu quen với nhiều nữ nhân, nên không nhớ rõ cô ta là ai .Cô ta chính là vợ của Từ Thông Văn, tôi khuyên cậu nên làm theo lời đề nghị của tôi, tôi không thích đối phó người khác, thế nhưng…”
Không đợi hắn nói xong, William giống như một người cuồng loạn, dùng tốc độ sét đánh không kịp bịt tai , cầm lấy chiếc đèn bàn bên giường , cố sức ném về phía Trác Hoành Tứ.
Tuy hắn né kịp, nhưng vai phải cũng bị mảnh vỡ văng trúng .
Mà lực công kích của Wiiliam hoàn toàn không nhu nhược giống như bề ngoài, một kích không trúng, y lại tiếp tục chọi thêm một cái đèn, nhất định phải dồn đối phương vào chỗ chết.
Trác Hoành Tứ thật sự nổi điên, hắn xuất thân từ giai cấp thấp, trước đây cũng từng là một tên côn đồ, nói đến đánh nhau, hắn chả sợ thằng nào cả, cũng không có người nào dám khiêu chiến với hắn.
“Cái tên vô liêm sỉ không biết sống chết này muốn đánh nhau à ?”
Trác Hoành Tứ lập tức phản kích, gắt gao chế trụ cổ của đối phương.
William cũng song song phản kích, một quyền vung ra,đấm ngay bụng hắn.
Một quyền này khiến Trác Hoành Tứ thiếu chút nữa đã nôn hết thức ăn trong dạ dày ra ngoài, xem ra đối phương cũng không phải là đối tượng có thể khinh thường.
“Sao anh dám cường bạo tôi… Cảnh vệ! Cảnh vệ đâu !”
“Hỗn đản, tôi cường bạo cậu hả ? Rõ ràng cậu thích muốn chết,ban nãy ở trên giường thật *** đãng, tôi có chụp lại ảnh nè, nhìn xem ai đã mở hai chân mời gọi tôi đâm vào?”
Nếu nói đến vấn đề thích đùa giỡn,thì Trác Hoành Tứ tuyệt đối sẽ không thua ai, huống chi vũ nhục người khác chỉ là việc nhỏ, hắn còn nói ra một đống lời lẽ vô sỉ hạ lưu, khiến William thiếu chút nữa đã lên cơn điên.
“Câm miệng! Tiểu nhân vô sỉ.”
William tát một cái lên gương mặt Trác Hoành Tứ, lại đá tiếp một cước làm hắn văng ra xa.
Trác Hoành Tứ cũng không buông tha y đơn giản như vậy,hắn lao đến vồ lấy y, hai người lại tiếp tục lăn lộn ,cấu xé nhau trên giường.
Trác Hoành Tứ chưa từng bị ai tát vô mặt, cũng không kẻ nào có lá gan lớn như vậy.
Mới ăn một cái tát, mà hắn đã tức giận đến mức muốn phun lửa, cũng trọng trọng tung ra chưởng, đánh cho mái tóc vàng của William trở nên tán loạn, đầu cũng lệch sang một bên.
Nam nhân tóc vàng bị ăn một cái tát, nhưng cũng không lộ ra khiếp ý, trái lại còn dùng nhãn thần kinh khủng nhìn chằm chằm hắn, một bên muốn thoát khỏi cánh tay cứng như sắt của Trác Hoành Tứ, một bên liên tục ngắt nhéo hắn.
Đấu đá một hồi lâu, Trác Hoành Tứ quả thực đã được mở rộng tầm mắt.
Hắn rủa thầm trong lòng, không ngờ Từ Thông Văn lại ngu như vậy,gã đã kể sai hoàn toàn về tên hỗn đản này rồi.
“Chết tiệt, Từ Thông Văn không nói cho tôi biết, cái tên vô liêm sỉ như cậu lại có cá tính mạnh như vậy, tôi tưởng cậu là loại ẻo lả thối rữa,ai cũng chơi đùa được; nhưng không ngờ cá tính tốt ghê nha, Từ Thông Văn bị đóng cửa quán vì cậu,có lẽ cũng đúng .”
“Tôi không hiểu anh đang nói cái gì ? Thế nhưng tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua đâu.”
“Gì? Hù tôi hả ? Cậu nghĩ rằng tôi là ai? Bị cậu hù dọa thì tôi sẽ chết à ?”
Trác Hoành Tứ đưa mặt đến sát y, lộ ra nụ cười *** đãng:”Hay gương mặt trắng mịn này lại muốn làm một lần nữa ?”
Câu trả lời của William chính là hung hăng đấm một quyền vào mũi hắn.
Nhất thời máu mũi Trác Hoành Tứ văng khắp nơi, hắn đau đến mức choáng váng, mũi thiếu chút nữa đã bị vẹo, hắn tiện tay xóa đi vết máu.
“Cảnh vệ! Cảnh vệ –”
William lại bắt đầu hô to.
Y thực sự đã chọc giận Trác Hoành Tứ, Trác Hoành Tứ nắm cổ y lên, muốn trả đũa ngay một cú vô mặt đối phương, bất quá khuôn mặt kia quá mức xinh đẹp, làm cho hắn không thể hạ thủ được, cuối cùng hắn quyết định đấm vào bụng của y.
Nếu đánh vào mặt, có lẽ tên vô liêm sỉ này mấy tháng cũng không thể kiếm ăn được.
Nhưng hắn không đành lòng hạ thủ, dù sao đối với trai bao,bộ mặt là rất cần thiết, hơn nữa phá hủy gương mặt xinh đẹp, chính là một loại tội lỗi rất lớn.
“Ngô! Nôn…”
Hắn đánh rất mạnh, trên mặt nam nhân tóc vàng lộ ra biểu tình đau nhức, hắn định tiếp tục tặng cho y thêm một quyền nữa, thế nhưng vừa nhìn thấy y đau đớn như vậy, nắm tay vô thức dừng lại nơi không trung, không thể hạ xuống được…
“Mẹ nó, sao mình lại do dự chứ ?”
Trác Hoành Tứ ra sức hạ quyết tâm, tuyệt đối không nên nhẹ dạ, đây là kinh nghiệm sống của hắn sau nhiều lần bị đánh đến đầu rơi máu chảy, sở dĩ cũng giúp hắn tránh được rất nhiều nguy hiểm, hầu như đã trở thành bản năng .
Thế nhưng đôi mắt của nam nhân tóc vàng rưng rưng ,phẫn hận liếc hắn một cái, không hiểu vì sao, tâm bỗng nhiên nhảy một chút, đây là cảm giác mà hắn chưa từng trải qua.
“Tôi sẽ không tha thứ cho anh…”
Nam nhân tóc vàng dùng tay ôm chặt vùng bụng bị đau, hai mắt đẫm lệ sương mù, bộ dáng xinh đẹp vô cùng, khiến tim Trác Hoành Tứ nhảy loạn xạ,cảm xúc rung động tựa như ngọn sóng thần , từ biển sâu đổ ập đến, hắn nắm chặt mái tóc vàng mềm mại như tơ, sau đó lại hung hăng hôn lên đôi môi mọng nước của y ….
—————————————————–
H của chương này xem như ta đền bù cho chương 05 mông mông hok cóa H nhé :” Đăng bởi: admin
Thời gian: buổi tối; địa điểm : Khách sạn nơi tên hỗn đản kia đăng kí phòng.
Cốc ,cốc !
Trác Hoành Tứ gõ nhẹ lên cửa vài cái, sau một lúc lâu ,từ bên trong mới truyền ra một giọng nói trầm thấp.
“Là ai ?”
Trác Hoành Tứ mặt không đổi sắc,chậm rãi trả lời: “Phục vụ phòng!”
“Tôi đâu có gọi phục vụ.”
Thanh âm bên trong có chút không kiên nhẫn, hiển nhiên là không thích bị người khác đến quấy rối.
“Thưa ngài, khách sạn của chúng tôi có chế độ ưu đãi đối với khách Vip, muốn biếu tặng ngài một chai rượu vang cao cấp , xin mở cửa cho tôi mang vào.”
“Thôi được.”
Bên trong lại truyền đến tiếng mở khóa lách cách, khi cửa vừa được mở ra, Trác Hoành Tứ liền đứng mục trừng khẩu ngốc ngay tại chỗ.
Từ Thông Văn đã nói qua với hắn, tên hỗn đản này chính là con lai, nhưng bề ngoài lại giống y chang như người ngoại quốc hàng thật giá thật.
Nam nhân trước mắt hắn có làn da trắng như tuyết,mái tóc màu vàng óng ả, không dài mà cũng không ngắn,tùy ý xoã tung trên bờ vai ,phụ trợ cho khuôn mặt tuyệt mỹ của y, đôi mắt màu lam thâm thúy tựa như đại dương,không, thậm chí còn xanh hơn cả nước biển.
Vẻ mặt của y rất lãnh đạm, toàn thân thoạt nhìn không khác gì một pho tượng bạch ngọc tinh xảo, cho dù là ngọc thạch đã được điêu khắc tỉ mỉ cũng chả sánh bằng y.
Xem như Từ Thông Văn gặp xui xẻo, nếu một vị tuyệt sắc mỹ nhân như vậy mà mở Gay Bar, bảo đảm tất cả các quán đối diện đều phải đóng cửa.
Cũng trách không được bà xã của Từ Thông Văn lại chạy theo nam nhân này, Từ Thông Văn so với y căn bản là khác nhau một trời một vực.
Bất quá Trác Hoành Tứ lại nghĩ thầm, không biết từ lúc nào mà Tiểu Phân bắt đầu trở nên thật tinh mắt, chọn lựa được mặt hàng tốt thế nhỉ?!
Hắn chậm rãi đẩy toa thức ăn vào phòng,vị nam nhân kia căn bản là không để ý tới hắn, y quay về chỗ ngồi, mở máy vi tính,sau đó lại tiếp tục nhìn vào tư liệu bên trong.
“Quý khách, xin mời dùng.”
Trác Hoành Tứ mang chai rượu vang từ trong thùng đá ra,xoáy mở nắp một cách điệu nghệ,sau đó hắn mới rót đầy vào trong chiếc ly thủy tinh trong suốt.
Hắn cố ý dùng tay áo che lấp lại, hoàn toàn không để cho người kia nhìn thấy hắn động tay động chân, một viên thuốc bí ẩn được hắn cấp tốc thả vào trong nước, dần dần bị hòa tan.
Khi hắn vừa xoay người đi ra ngoài, William cầm lấy ly rượu đưa đến bên miệng, y vừa ngửi hương vị một chút đã nhận ra ngay, đây đúng là loại rượu vang hảo hạng, vì thế y liền uống cạn không chừa một giọt.(Tai họa từ miếng ăn mà ra…)
Chỉ vài phút sau đó, một cỗ nhiệt khí chậm rãi sôi sục trong cơ thể, y vội bỏ chiếc cà vạt trên cổ xuống để hít thở không khí.
“Doanh thu như vậy có lẽ cũng khá ổn .”
William thì thào tự nói, anh họ của y đang muốn mở rộng thị trường sang Đông Phương, đây là lần đầu tiên y được cử đến Đài Loan để thị sát tình hình, cho nên đặc biệt chăm chỉ.
Nhìn lên chuyên mục doanh thu được một lúc, càng ngày William càng cảm thấy nóng bức, y giơ tay lên phủ trán ,liền chạm phải một lớp mồ hôi lạnh, ngay cả áo sơmi cũng dính không ít.
“Nóng quá, toàn thân đều ẩm ướt, có lẽ phải đi tắm thôi !”
William dùng điều khiển để giảm số trên máy điều hòa,sau đó chạy vội vào trong phòng tắm.
Lúc này,cánh cửa ngoài phòng khách lại lặng lẽ mở ra.(Giống phim ma wo’..)
Khi vừa bước ra ngoài, Trác Hoành Tứ liền nhanh tay lẹ mắt chôm ngay chiếc chìa khóa mà nam nhân kia đặt trên bàn, hắn tính toán thời gian, đợi đến khi dược tính phát tác, liền mang theo chiếc bao da màu đen mà Từ Thông Văn đã chuẩn bị ,rón rén bước vào phòng ….
Bên trong phòng tắm, William vẫn đang rất khó chịu, nước lạnh chảy từ đầu đến chân,nhưng nhiệt độ thân thể vẫn không hề có dấu hiệu giảm bớt.
Y với tay khoác đại một cái áo tắm lên người , rồi mới lảo đảo bước ra khỏi phòng, ngay cả cước bộ cũng bắt đầu bất ổn, y không dám tin tửu lượng của mình lại kém như vậy, mới uống một ly mà đã say đến choáng váng đầu óc.
“Sao lại thế này ? Không lẽ do say rượu ? Hay do sai lệch múi giờ, không lẽ mình bị mệt mỏi quá độ ?” ( Em này rất là thích lảm nhảm 1 mình.)
Y muốn lấy máy sấy để hong khô mái tóc vàng ướt đẫm của mình,nhưng vừa đi được vài bước, cả người liền ngã ngồi trên chiếc giường mềm mại, hoàn toàn không phát hiện trong không gian tư mật của mình, đang có một nam nhân xa lạ ẩn nấp.
Trác Hoành Tứ căn bản là không thể di dời tầm mắt, nam nhân phía trước đang mặc áo tắm ngã ngồi trên giường, mà chiếc áo lúc này cũng trở nên thật hỗn độn.
Cặp đùi tuyết trắng thon dài, bờ vai lộ ra hơn phân nửa, William nằm trên giường cảm thấy khô nóng cuồn cuộn, y cắn chặt môi dưới, nhiệt độ cơ thể không ngừng tăng nhanh khiến y bứt rứt khó chịu.
Dường như y đã được giáo dưỡng rất tốt, y phục bị sai lệch, y liền sửa lại cho ngay ngắn, thế nhưng không được bao lâu, bởi vì quá nóng,y lôi kéo vài cái,nó lại trở nên mất trật tự như cũ.
Nam nhân tùy hứng khai mở hai chân, chiếc áo khoác đã bị tụt xuống tận eo, che đúng nơi bộ vị trọng điểm của y, thân thể tuyết trắng còn lại, hoàn toàn rơi vào đáy mắt của Trác Hoành Tứ, khiến hắn hô hấp dồn dập.
Hắn đã mua một loại mị dược rất tuyệt hảo, kẻ nào vừa uống vào , ý thức sẽ trở nên mơ hồ, thân thể phát nhiệt, hoàn toàn không biết bản thân đang bị chiếm tiện nghi.
Do không nắm bắt được ý thức ,nên người bị hại sẽ không nhớ được những sự việc vừa phát sinh.
Vì dược tính của thuốc này rất thích hợp với chuyện cần làm, nên hắn mới mua, hắn không ngờ, nhờ vậy mới chứng kiến được cảnh xuân tươi đẹp ngàn năm khó gặp kia.
Trác Hoành Tứ mở túi xách tay,hắn cầm lấy máy chụp ảnh, trước tiên sẽ chụp dáng dấp phiến tình của đối phương , hắn tiện đà ngồi xuống giường,lắng nghe nam nhân tóc vàng phát sinh thanh âm rên rỉ bằng thứ tiếng Anh phức tạp.
Y đang rất nôn nóng, nên luôn miệng nói ra bản thân mình cảm thấy khó chịu như thế nào.
Trác Hoành Tứ vươn tay, đụng chạm lên gương mặt mềm mại trắng mịn của y; nam nhân liền lộ ra biểu tình nhu thuận đón nhận hắn, hình như suốt trăm nghìn năm qua, vẫn đang chờ đợi được hắn sủng ái cùng âu yếm.
Trác Hoành Tứ biết, mục đích mà hắn đến đây chính là chụp mấy tấm hình khó coi của tên kia, thế nhưng hắn không thể bấm máy được, liền vứt máy ảnh sang một bên, rồi cuối đầu xuống hôn lên đôi môi đỏ mọng của nam nhân tóc vàng.
Ngay cả bản thân hắn cũng không biết lý do vì sao mình lại làm như vậy, ánh mắt của đối phương thâm thúy tựa dòng nước xanh biếc, thoáng cái đã nắm giữ được tâm hồn của hắn.
Ngọt ngào đến mức không thể ngọt hơn được nữa, khiến thần kinh trung khu của Trác Hoành Tứ cảm thấy một trận tê dại, nam nhân tóc vàng tựa như rất khát cầu đôi môi của hắn, không ngừng dùng đầu lưỡi quấn quanh khiêu khích.
Y thơm ngọt chết đi được , Trác Hoành Tứ liền gầm nhẹ một tiếng, lập tức lao đến áp đảo y, hai người không ngừng dây dưa, chia sẻ nước bọt cho nhau.
“Nóng quá… Thật là khó chịu…” William không ngừng thở dốc, đôi mắt cũng trở nên mông lung.
Trác Hoành Tứ quyết định sẽ không dùng đến động đạo cụ ở trong bao da, vì không muốn giày xéo người trước mặt.
Nam nhân tóc vàng thật hoàn mỹ, y đẹp đến mức làm cho Trác Hoành Tứ nảy sinh tính chiếm hữu, bỗng nhiên hắn không muốn dính líu đến vụ rắc rối của Từ Thông Văn nữa, hiện tại hắn chỉ muốn có được nam nhân này, dùng hết mọi kỹ xảo để lấy lòng y. ( Haizz,thật đúng với câu mê trai bỏ bạn nha)
Đầu lưỡi của hai người triền miên quấn lấy nhau, bên tai nghe được nam nhân phát sinh tiếng nức nở, hắn liền nhanh tay cởi bỏ áo của y, đập vào mi mắt chính là thân thể tuyết trắng, trơn truột bóng loáng tựa như mỹ ngọc; Trác Hoành Tứ hôn lên cổ của đối phương,chậm rãi kéo dài nhiều dấu hôn ngân trên ngực y.
“A a… A….. Đau quá…”
Trác Hoành Tứ thô lỗ dùng tay đùa bỡn nhũ tiêm của nam nhân tóc vàng, sau khi nghe y hô đau nhức, hắn liền dùng khoang miệng mềm mại để duyện hút, lập tức nghe được người dưới thân phát ra tiếng thở dốc ồ ồ.
Trác Hoành Tứ đối với đàn ông căn bản là không có một chút hứng thú, hắn không thích đụng chạm đến khối dục vọng của nam nhân khác, thế nhưng nhìn thấy hạ thân của nam nhân tóc vàng vừa hồng vừa sưng, run rẩy một cách đáng thương, tự dưng lòng hắn lại mọc lên một cỗ trìu mến.
Tay hắn vừa mới chạm nhẹ đến, người kia liền hít sâu một ngụm khí,trên đỉnh dục vọng còn không ngừng chảy ra mật dịch, chứng minh thân thể của chủ nhân cũng rất sung sướng.
Thanh âm ngâm nga của y giống như tiếng trời, khiến hạ thân Trác Hoành Tứ cũng đau đớn không chịu nổi, từ trước đến nay hắn chưa từng biết đến hai chữ cấm dục, mỹ sắc trước mặt, đương nhiên là không thể bỏ qua .
Có điều loại phản ứng khác thường này, giống như chính hắn cũng ăn phải mị dược, tình huống hiện tại rất đúng với câu ‘Dục hỏa đốt người’ , hắn thật sự không thể lý giải được hiện tượng kì dị đang xảy ra trước mắt.
Thế nhưng lúc này “Làm ” mới là quan trọng, hơn nữa “Làm” thì khỏi cần lý giải chi cho mệt, chỉ cần hành động thôi.
“Tôi… Tôi hình như đã gặp anh ở đâu rồi…” Giọng nói của William trở nên khàn khàn, y chỉ vào khuôn mặt tuấn tú trước mắt, thần trí không rõ phun ra những lời này, thậm chí y còn muốn giơ tay lên để sờ mặt hắn, nhưng do dược tính quá mức khô nóng, khiến bàn tay của y buông xuôi , bấu víu trên mảnh đệm trắng.
“Bảo bối, tôi cũng nhớ hình như đã gặp cậu ở đâu thì phải.”
Trác Hoành Tứ trả lời thật ngả ngớn,mang theo hàm ý khinh miệt. Trên thực tế, ngày hôm nay hắn chỉ cần làm tình với tên hỗn đản này một lần, sau đó sẽ không bao giờ gặp lại nữa.
Hắn mở hai chân của nam nhân ra thật rộng, hình dáng cặp mông trước mắt phi thường gợi cảm, có lẽ do y thường xuyên rèn luyện thể thao và vận động,nên đường cong mới đẹp như thế này đây.
Thế nhưng Từ Thông Văn đã từng nói, tên hỗn đản này vốn là một kẻ chưa bao giờ cự tuyệt nam nhân, có lẽ y vận động là để bảo trì vóc dáng.
Trác Hoành Tứ tiếp tục càn quấy hôn môi đối phương, hắn khẽ cắn lên cặp mông nộn thịt, một bên đùa bỡn với khối nam tính đang không ngừng run rẩy, nghe được người dưới thân phát sinh tiếng rên rỉ,đôi tay nắm chặt góc chăn đơn, tạo nên một hình ảnh đầy *** mỹ.
Trác Hoành Tứ vốn đã trải qua hàng trăm trận chiến,nên kinh nghiệm ấp ủ đầy mình, hắn biết đối phương đã chuẩn bị thật tốt, tuy chưa từng làm tình với nam nhân, nhưng hắn cũng biết cách. Hắn vặn bung cặp song mông của y, lấy ra một lọ dầu bôi trơn từ trong túi da, bắt đầu tham tiến vào bên trong mật huyệt đáng thương.
“Đau quá…”
William phát run lên, muốn thoát khỏi loại thống khổ kỳ lạ kia, thế nhưng nơi vừa bị xâm nhập, vừa nóng vừa tê, bủn rủn vô lực, còn có vài làn sóng khoái cảm mạnh mẽ đánh vào thân thể, y cũng không biết là mình đang muốn trốn, hay là muốn nâng cao thắt lưng …
“Ngô… A… A a… Đau quá… Đau quá…”
Trác Hoành Tứ giật hai chân y lại, chậm rãi thẳng tiến,người dưới thân liên tục từ chối ,có ý định trốn thoát, thế nhưng hắn không cho y chạy, trái lại còn tiến nhập toàn bộ vào bên trong.
Hắn dỗ ngon dỗ ngọt , thấp giọng nói ra một đống ngôn từ máy móc: “Bảo bối, thật là thích nha, nhẫn nại một chút, chờ một chút nữa cậu sẽ thư thái ngay.”
Hắn rất muốn chà đạp tên hỗn đản này, thế nhưng nhìn thấy y đau nhức đến mức cả đôi môi đỏ mọng cũng chuyển sang tái nhợt, hắn không chịu được; cho dù dục vọng bên dưới đang kích động không ngớt, hắn cũng không muốn đối phương vì bị hắn cưỡng ép mà xuất huyết.
“Thả lỏng một chút nào, bảo bối, kẹp lấy tôi,nhưng không nên kẹp chặt như vậy.”
Trác Hoành Tứ hôn lên đôi môi tái nhợt của y, lòng bàn tay không ngừng vuốt ve bộ vị đang kích động, hắn có thể cảm giác được thân thể y đang từ từ thả lỏng, nhưng lại gắt gao bao trụ hắn, không ngừng co rút lại, mãnh liệt xoa bóp dục vọng của hắn, kích thích đến mức thiếu chút nữa hắn đã đạt đến cao trào.
“Ác, chết tiệt…”
Hiện tại toàn thân hắn mồ hôi đầm đìa,cau chặt mày, trên mặt lộ ra biểu tình vô cùng khổ sở.
Trác Hoành Tứ chịu không nổi ,liền bắt đầu luật động,động tác rất mạnh, khiến người đang nằm dưới thân phát sinh từng tiếng kêu gào sợ hãi.
Suốt một đêm, hắn thực sự đã bị nam nhân tóc vàng làm cho chết mê chết mệt, bây giờ hắn mới biết được, thì ra nam nhân cũng có thể mê người như thế.
Trác Hoành Tứ tăng thêm nhiệt độ trên máy điều hòa, hắn sợ nam nhân đang ngủ trên giường sẽ bị cảm mạo, sau đó hắn bắt đầu kiểm tra nơi tư mật của y, chỉ hơi sưng đỏ một chút, cũng không nghiêm trọng lắm.
Có thể là y đã uống thuốc, nên mới phối hợp nhịp nhàng với tác cầu của hắn.
Hắn kéo chăn đơn lên,bao phủ bờ vai xích lõa của nam nhân, đang muốn đứng dậy để ly khai, bỗng dưng trên giường lại phát ra âm hưởng.
Lông mi của nam nhân giống như một cây quạt đang khép mở, vừa dài vừa mềm mại, để lại một mạt bóng mờ ảo trên mí mắt.
Sau đó, đôi mắt xanh lam đầy thu hút chậm rãi mở ra, William chớp mắt một cái, biểu hiện y đang rất thanh tỉnh ,ý chí kiên định sắc bén, y hoàn toàn không thèm quan tâm đến tác dụng phụ của thuốc, từ trên giường ngồi dậy, nhìn chăm chú vào mặt Trác Hoành Tứ.
Y vừa khẽ động, nơi mật huyệt liền truyền đến sự đau đớn bỏng rát, trong không khí vẫn còn lưu lại một cỗ hương vị *** mỹ nồng đậm ;tuy ký ức mơ mơ hồ hồ, nhưng Wiiliam cũng biết vừa mới xảy ra chuyện gì.
Y đã bị một nam nhân ghê tởm xâm phạm, hơn nữa đối phương còn dám hạ dược.Thật sự rất hèn hạ.
Wiiliam trừng mắt nhìn nam nhân tóc đen trước mắt, y chưa từng gặp qua người Đông Phương nào anh tuấn ưu nhã như thế.
Đối phương châm một điếu thuốc, ngồi bên giường thong thả hút thuốc, giống như tất cả sự việc vừa mới phát sinh ban nãy chỉ là một trò chơi .
Hơn nữa ngữ điệu của hắn tựa như chim hót, không hề tỏ ra hối hận sau khi đã cường bạo y.
Có lẽ hắn đã mất đi thiên lương, hoặc là không hề biết hổ thẹn.
“Cậu tỉnh rồi ha, dù sao chúng ta cũng đã làm xong rồi,có lẽ cậu cũng biết tôi là ai, tôi sẽ không nói lại lần thứ hai, tốt nhất là cậu nên rời xa Tiểu Phân đi, để cô ta trở về với chồng con .”
“Tiểu Phân?”
Nam nhân tóc vàng phát âm tiếng Trung cũng không chuẩn lắm, mang theo làn điệu Anh quốc nồng đậm, thế nhưng thanh âm của y lại rất dễ nghe và diễn cảm.
“Ân, có lẽ cậu quen với nhiều nữ nhân, nên không nhớ rõ cô ta là ai .Cô ta chính là vợ của Từ Thông Văn, tôi khuyên cậu nên làm theo lời đề nghị của tôi, tôi không thích đối phó người khác, thế nhưng…”
Không đợi hắn nói xong, William giống như một người cuồng loạn, dùng tốc độ sét đánh không kịp bịt tai , cầm lấy chiếc đèn bàn bên giường , cố sức ném về phía Trác Hoành Tứ.
Tuy hắn né kịp, nhưng vai phải cũng bị mảnh vỡ văng trúng .
Mà lực công kích của Wiiliam hoàn toàn không nhu nhược giống như bề ngoài, một kích không trúng, y lại tiếp tục chọi thêm một cái đèn, nhất định phải dồn đối phương vào chỗ chết.
Trác Hoành Tứ thật sự nổi điên, hắn xuất thân từ giai cấp thấp, trước đây cũng từng là một tên côn đồ, nói đến đánh nhau, hắn chả sợ thằng nào cả, cũng không có người nào dám khiêu chiến với hắn.
“Cái tên vô liêm sỉ không biết sống chết này muốn đánh nhau à ?”
Trác Hoành Tứ lập tức phản kích, gắt gao chế trụ cổ của đối phương.
William cũng song song phản kích, một quyền vung ra,đấm ngay bụng hắn.
Một quyền này khiến Trác Hoành Tứ thiếu chút nữa đã nôn hết thức ăn trong dạ dày ra ngoài, xem ra đối phương cũng không phải là đối tượng có thể khinh thường.
“Sao anh dám cường bạo tôi… Cảnh vệ! Cảnh vệ đâu !”
“Hỗn đản, tôi cường bạo cậu hả ? Rõ ràng cậu thích muốn chết,ban nãy ở trên giường thật *** đãng, tôi có chụp lại ảnh nè, nhìn xem ai đã mở hai chân mời gọi tôi đâm vào?”
Nếu nói đến vấn đề thích đùa giỡn,thì Trác Hoành Tứ tuyệt đối sẽ không thua ai, huống chi vũ nhục người khác chỉ là việc nhỏ, hắn còn nói ra một đống lời lẽ vô sỉ hạ lưu, khiến William thiếu chút nữa đã lên cơn điên.
“Câm miệng! Tiểu nhân vô sỉ.”
William tát một cái lên gương mặt Trác Hoành Tứ, lại đá tiếp một cước làm hắn văng ra xa.
Trác Hoành Tứ cũng không buông tha y đơn giản như vậy,hắn lao đến vồ lấy y, hai người lại tiếp tục lăn lộn ,cấu xé nhau trên giường.
Trác Hoành Tứ chưa từng bị ai tát vô mặt, cũng không kẻ nào có lá gan lớn như vậy.
Mới ăn một cái tát, mà hắn đã tức giận đến mức muốn phun lửa, cũng trọng trọng tung ra chưởng, đánh cho mái tóc vàng của William trở nên tán loạn, đầu cũng lệch sang một bên.
Nam nhân tóc vàng bị ăn một cái tát, nhưng cũng không lộ ra khiếp ý, trái lại còn dùng nhãn thần kinh khủng nhìn chằm chằm hắn, một bên muốn thoát khỏi cánh tay cứng như sắt của Trác Hoành Tứ, một bên liên tục ngắt nhéo hắn.
Đấu đá một hồi lâu, Trác Hoành Tứ quả thực đã được mở rộng tầm mắt.
Hắn rủa thầm trong lòng, không ngờ Từ Thông Văn lại ngu như vậy,gã đã kể sai hoàn toàn về tên hỗn đản này rồi.
“Chết tiệt, Từ Thông Văn không nói cho tôi biết, cái tên vô liêm sỉ như cậu lại có cá tính mạnh như vậy, tôi tưởng cậu là loại ẻo lả thối rữa,ai cũng chơi đùa được; nhưng không ngờ cá tính tốt ghê nha, Từ Thông Văn bị đóng cửa quán vì cậu,có lẽ cũng đúng .”
“Tôi không hiểu anh đang nói cái gì ? Thế nhưng tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua đâu.”
“Gì? Hù tôi hả ? Cậu nghĩ rằng tôi là ai? Bị cậu hù dọa thì tôi sẽ chết à ?”
Trác Hoành Tứ đưa mặt đến sát y, lộ ra nụ cười *** đãng:”Hay gương mặt trắng mịn này lại muốn làm một lần nữa ?”
Câu trả lời của William chính là hung hăng đấm một quyền vào mũi hắn.
Nhất thời máu mũi Trác Hoành Tứ văng khắp nơi, hắn đau đến mức choáng váng, mũi thiếu chút nữa đã bị vẹo, hắn tiện tay xóa đi vết máu.
“Cảnh vệ! Cảnh vệ –”
William lại bắt đầu hô to.
Y thực sự đã chọc giận Trác Hoành Tứ, Trác Hoành Tứ nắm cổ y lên, muốn trả đũa ngay một cú vô mặt đối phương, bất quá khuôn mặt kia quá mức xinh đẹp, làm cho hắn không thể hạ thủ được, cuối cùng hắn quyết định đấm vào bụng của y.
Nếu đánh vào mặt, có lẽ tên vô liêm sỉ này mấy tháng cũng không thể kiếm ăn được.
Nhưng hắn không đành lòng hạ thủ, dù sao đối với trai bao,bộ mặt là rất cần thiết, hơn nữa phá hủy gương mặt xinh đẹp, chính là một loại tội lỗi rất lớn.
“Ngô! Nôn…”
Hắn đánh rất mạnh, trên mặt nam nhân tóc vàng lộ ra biểu tình đau nhức, hắn định tiếp tục tặng cho y thêm một quyền nữa, thế nhưng vừa nhìn thấy y đau đớn như vậy, nắm tay vô thức dừng lại nơi không trung, không thể hạ xuống được…
“Mẹ nó, sao mình lại do dự chứ ?”
Trác Hoành Tứ ra sức hạ quyết tâm, tuyệt đối không nên nhẹ dạ, đây là kinh nghiệm sống của hắn sau nhiều lần bị đánh đến đầu rơi máu chảy, sở dĩ cũng giúp hắn tránh được rất nhiều nguy hiểm, hầu như đã trở thành bản năng .
Thế nhưng đôi mắt của nam nhân tóc vàng rưng rưng ,phẫn hận liếc hắn một cái, không hiểu vì sao, tâm bỗng nhiên nhảy một chút, đây là cảm giác mà hắn chưa từng trải qua.
“Tôi sẽ không tha thứ cho anh…”
Nam nhân tóc vàng dùng tay ôm chặt vùng bụng bị đau, hai mắt đẫm lệ sương mù, bộ dáng xinh đẹp vô cùng, khiến tim Trác Hoành Tứ nhảy loạn xạ,cảm xúc rung động tựa như ngọn sóng thần , từ biển sâu đổ ập đến, hắn nắm chặt mái tóc vàng mềm mại như tơ, sau đó lại hung hăng hôn lên đôi môi mọng nước của y ….
—————————————————–
H của chương này xem như ta đền bù cho chương 05 mông mông hok cóa H nhé :” Đăng bởi: admin
/10
|