Trịnh Khải Long nghiêng đầu nở nụ cười, sau đó đưa tay cầm điện thoại trở về: “Quả thật là như thế, chỉ khi nào phóng to lên thì mới có thể nhìn ra, mắt thường nhìn không có vấn đề gì.” Hắn nâng mắt lên nói rằng: “Có điều là, chỉ có đại sư đào nghệ kỹ thuật tinh xảo mới có thể đưa vấn đề nhỏ này khống chế đến trình độ coi như là ở dưới kính hiển vi cũng hầu như không nhìn thấy gì. Tôi nghĩ Từ tiên sinh có thể theo phương hướng này để nỗ lực hơn.”
Vốn trong lòng không cho là đúng, Từ Cửu Chiếu nghe xong thì chấn động, sau đó suy nghĩ sâu xa.
Quả thực, trước đây khiến nhìn bằng mắt thường tìm không thấy tỳ vết nào chính là tài nghệ cao nhất của bọn họ, thế nhưng hiện nay có rất nhiều phương pháp dùng để quan sát mặt gốm dung hòa vào men, đương nhiên đối với mặt men yêu cầu càng thêm ‘đã tốt còn muốn tốt hơn’.
Nếu như đổi thành người khác, nghe kiến nghị như thế, sẽ cho rằng đối phương soi mói quá kĩ. Thế nhưng đối với người đang nghiên cứu để phát triển tay nghề và luôn có yêu cầu hoàn mỹ như Từ Cửu Chiếu mà nói, không thể nghi ngờ coi việc này là một loại giác ngộ.
Trên mặt Từ Cửu Chiếu tức khắc đoan chính nói rằng: “Cảm ơn kiến nghị của Trịnh tiên sinh.”
Trịnh Khải Long nở nụ cười, hắn đem mười ngón đan chéo vào nhau, ưu nhã đặt ở trên đầu gối: “Tôi không phải cố ý quá nghiêm khắc đâu, nhưng mà rất nhiều tinh phẩm truyền lại đời sau cho dù là dùng kính lúp quan sát nhưng cũng sẽ thấy được mặt men dung hợp lại cực kì hoàn mỹ. Điều này làm cho mọi người phải cảm thán tài nghệ tinh xảo của người xưa, mà loại kỹ xảo khéo léo tuyệt vời này hiện tại có rất nhiều người cũng không có cách nào tái hiện lại được.”
Những lời này đưa tới sự đồng cảm của Từ Cửu Chiếu, khi trước ở ngự diêu xưởng có một lão diêu sư, tuổi già sức yếu, nhưng vẫn được lưu lại ở ngự diêu xưởng lãnh lương bổng. Tất cả đều bởi vì ông ta có một tay nghề tài giỏi xuất chúng, đó chính là viết thọ tự văn bất kể là lớn hay nhỏ. Ông ta có thể liên tiếp viết ra một vạn thọ tự văn, viết các loại hình dạng đồ án, nhưng một lỗi cũng không xảy ra!
Cũng không biết trước đây vị lão nhân này làm sao luyện thành tuyệt kỹ ấy, nhưng sau này mấy người đồ đệ luyện tập có thế nào cũng không đạt được cảnh giới đó.
Từ Cửu Chiếu cảm thán, Trịnh Khải Long liền cùng cậu thảo luận kỹ thuật đào nghệ. Trịnh Khải Long đối với mấy thứ này vô cùng hiểu rõ, đồng thời có cách nhìn rất đặc biệt, hai người nói từ chế tạo gốm sứ rồi nói đến giám định gốm sứ.
Từ Cửu Chiếu hiếm khi nói chuyện với người khác về việc giám định gốm cổ, nhưng Trịnh Khải Long lại biết rất nhiều.
Trong lúc lơ đãng, Trịnh Khải Long nói: “Ngay từ đầu tôi còn tưởng cậu sẽ chuyên chú phát triển giám định gốm cổ chứ, làm một giám định sư gốm cổ có bắng cấp. Dù sao có thể giám định ra lai lịch của huân lô ba chân kia, cho thấy cậu có kiến thức rất chuyên nghiệp.”
Từ Cửu Chiếu không nghĩ tới hắn đột nhiên nói cái này, cậu nói: “Tôi chỉ là một người mới học giám định gốm cổ thôi, còn không được gọi là chuyên nghiệp đâu.”
Trịnh Khải Long khẽ cười một tiếng: “Từ tiên sinh thật đúng là khiêm tốn, tôi hình như nghe nói khả năng giám định gốm cổ của cậu là học được từ Thường Cửu – Thường lão sư mà?”
Từ Cửu Chiếu rất kinh ngạc: “Cái này ngài cũng biết sao.”
Trịnh Khải Long gật đầu: “Sau chuyện huân lô ba chân có không ít người tìm hiểu tin tức của cậu, đều là từ nơi đó truyền đi.”
Từ Cửu Chiếu suy nghĩ một chút, lúc đó cậu cùng Tương lão và Trâu lão nói chuyện cũng có nhiều người bên cạnh, nói không chừng là bị người khác nghe thấy được.
Ngay khi Từ Cửu Chiếu đang nhớ lại, Trịnh Khải Long thở dài một tiếng: “Phải nói Thường lão sư cũng thực sự là đáng tiếc.”
Từ Cửu Chiếu giương mắt: “Ngài đã từng gặp Thường viện trưởng sao?”
“Lúc sinh tiền may mắn được gặp qua vài lần.” Trịnh Khải Long ngưng mắt nhìn Từ Cửu Chiếu: “Cho nên khi biết được ông có người nối nghiệp, trong lòng tôi vẫn vì Thường lão sư cảm thấy cao hứng, dù sao khi còn tại thế ông tốn rất nhiều thời gian chuyên tâm nghiên cứu gốm cổ và suy đoán diêu tràng chung quanh Trịnh Châu.”
Lúc Trịnh Khải Long nói đến Thường Cửu, Từ Cửu Chiếu cũng không nói nhiều. Dù sao cậu không phải là nguyên chủ, đối với Thường viện trưởng cậu ngay cả gặp cũng chưa từng gặp qua. Ngược lại là Trịnh Khải Long từng gặp qua thì không nói, vậy mà còn biết nhiều chuyện như thế, ngay cả nhiệt tâm nghiên cứu của Thường viện trưởng lúc sinh tiền cũng đều biết rõ ràng.
Từ Cửu Chiếu cũng không có bởi vì càng ngày càng thích ứng với sinh hoạt hiện đại thì liền quên mình là tá thi hoàn dương, bất luận cái gì dẫn đến sơ hở cậu đều đề phòng.
Từ Cửu Chiếu cẩn thận không nói lời nào, trên mặt cũng duy trì một thần sắc tưởng nhớ, khiến Trịnh Khải Long cho là cậu bởi vì nhớ tới Thường Cửu đã qua đời mà thương tâm trầm mặc.
Cậu không nói lời nào, Trịnh Khải Long lại không thể để cho tình cảnh lạnh xuống như vậy được. Hắn dùng hoài niệm nói rất nhiều điều mà hắn hiểu rõ về Thường Cửu, bao gồm ông vì sao không trở về Bắc Kinh, nguyên nhân là bởi vì vợ chết nên không muốn nhìn cảnh xưa mà đau buồn, cho nên mới lưu lại chỗ này làm nghề nghiệp không liên quan gì.
Còn nói trước đây năng lực làm việc của Thường Cửu rất xuất sắc nên được đề bạt, khi đó là có bao nhiêu hăng hái, một lòng chuyên tâm vào sự nghiệp.
Nói một hồi, không biết thời gian trôi qua bao lâu, Trịnh Khải Long không tự chủ dùng đầu lưỡi liếm đôi môi đã khô, nhưng vẫn không đụng đến nước trà mà người phục vụ đưa vào.
Bên ngoài phòng truyền đến thanh âm đi lại của nhân viên, Từ Cửu Chiếu mới giật mình phát hiện thời gian không còn sớm nữa.
“Cũng tới giờ rồi, không bằng tôi mời Từ tiên sinh cùng nhau dùng một bữa cơm?” Trịnh Khải Long nói.
Nhưng mà Từ Cửu Chiếu lại bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, cậu nhanh chóng đứng lên lấy điện thoại từ trong túi áo của mình.
Bởi vì lúc ở phòng làm việc của giáo sư Hồ hoàn toàn là bầu không khí học thuật, Từ Cửu Chiếu dựa theo thói quen khi dự thính, tạm thời chuyển điện thoại qua chế độ im lặng. Lúc đó cậu định khi rời khỏi nhà bảo tàng sẽ đổi lại, kết quả bị Trịnh Khải Long gọi lại làm cho cậu quên mất.
Mỗi buổi tối tan việc Tương Hãn bất kể là quay về dùng cơm hay ăn ngoài cũng sẽ gọi điện thoại về, về điểm này, cậu khẳng định đã bỏ lỡ.
Lấy điện thoại di động ra, bên trên có 4 cuộc gọi nhỡ, còn có vài cái tin nhắn.
Từ Cửu Chiếu ngoài miệng nói: “Xin lỗi, Trịnh tiên sinh. Tôi còn có việc gấp, hôm nào trò chuyện tiếp vậy!”
Cậu áy náy nhìn Trịnh Khải Long, đối phương thấy cậu kiên quyết như vậy, không thể làm gì khác hơn là nói rằng: “Nếu đã như vậy thì tạm biệt cậu.”
Từ Cửu Chiếu không chậm trễ chút nào bước đi, lúc mở cửa ra ngoài bên đầu điện thoại kia đã kết nối được: “Alo, hồi nãy em để chế độ im lặng nên không nghe thấy ~”
Từ Cửu Chiếu không để ý tới Trịnh Khải Long ở sau lưng, cậu nhanh chóng đi tới cửa nhà hàng, hướng về xa xa nhìn xung quanh, quả nhiên nhìn thấy xe Tương Hãn đậu ở chỗ này.
Cậu mở cửa, mang theo một chút khí lạnh lên xe.
“Xin lỗi, để cho anh chờ lâu rồi.” Từ Cửu Chiếu ngượng ngùng nhìn Tương Hãn.
Tương Hãn đưa tay qua giúp cậu cài dây an toàn: “Không có gì, anh cũng vừa tới không bao lâu.” Ngón tay hắn ở trên mặt của Từ Cửu Chiếu sờ soạng một lát để cậu cảm thụ nhiệt độ ấm áp của cơ thể, sau đó xoay người khởi động xe hướng về chỗ ở lái đi.
“Di động của em vẫn không ai nhận, anh nghĩ là do ở nhà bảo tàng nên em để chế độ im lặng. Một lát sau, anh lại gọi lần nữa em vẫn không nhận, nên anh trực tiếp tới đón em. Anh nghe giáo sư Hồ nói em đã đi rồi, ban nãy em cùng một chỗ với ai thế?” Tương Hãn hỏi một cách rất tự nhiên.
“Anh cũng biết người đó đấy, chính là Trịnh Khải Long.”
“Sao lại là hắn?” Tương Hãn kinh ngạc.
“Ừm, chính là hắn. Hơn nữa, em cảm thấy hắn có một chút kỳ quái.” Từ Cửu Chiếu hồi tưởng lại quá trình nói chuyện với nhau trong buổi chiều này.
“Hắn đối với em có hành động kỳ quái hả?” Tương Hãn nhất thời nghĩ đến chuyện không tốt, sắc mặt cũng thay đổi.
“Không phải hắn có hành động kỳ quái,” Từ Cửu Chiếu đúng lúc lên tiếng xoa dịu lửa giận của Tương Hãn, “Mà là động cơ của hắn rất kỳ quái!”
Bởi vì sợ lộ ra sơ hở, nên lúc ở viện mồ côi Từ Cửu Chiếu đã từng thăm dò từ mấy người công tác lâu lăm nhưng họ chỉ biết một chút về Thường Cửu, ngay cả Ngô viện trưởng đối với gia đình Thường Cửu cũng không biết rõ ràng, lại càng không biết chuyện trong tên của người vợ đã qua đời của Thường viện trưởng có một chữ “Hàm”.
Những nhân viên này biết cái gì, Từ Cửu Chiếu nghe được cái đó. Mà từ miệng Trịnh Khải Long thì có rất nhiều tin tức cậu lần đầu tiên mới nghe được.
Mặc dù cậu không có ký ức và trải qua những việc của nguyên thân, nhưng mà căn cứ theo khía cạnh cậu hiểu được, Thường viện trưởng tuyệt đối không phải là người sẽ đem những chuyện xưa này nói cho một người chỉ mới gặp mặt có mấy lần.
Như vậy đối với hiểu biết của Trịnh Khải Long về Thường Cửu là từ nơi nào đến?
Lúc ý thức được điểm này, thái độ Từ Cửu Chiếu vẫn khéo léo đưa đẩy cùng Trịnh Khải Long nói chuyện, cũng may buổi chiều nay cậu ngoại trừ nói một ít kỹ thuật nung gốm và giám định gốm cổ ra thì những chuyện cá nhân cũng chưa từng nói.
“Em phát hiện hắn tựa hồ vẫn nỗ lực khiến em nói với hắn về nghiên cứu học thuật của Thường viện trưởng lúc sinh tiền.” Từ Cửu Chiếu dựa lưng vào ghế.
Phải nói thủ đoạn giao tiếp của Trịnh Khải Long cực kỳ cao, hắn chỉ dùng một buổi trưa là có thể cùng Từ Cửu Chiếu từ xa lạ biến thành quen thuộc. Nếu không phải bên trong Từ Cửu Chiếu đã thay đổi, thì thực sự sẽ cảm thấy mới quen đã thân, trở thành tâm đầu ý hợp.
Lúc này bọn họ đã đến trước cửa nhà, nhưng Từ Cửu Chiếu đang nói đến điểm quan trọng, hai người đều ngồi ở trong xe không nhúc nhích.
“Em nói hắn có mưu đồ khác sao?” Vẻ mặt Tương Hãn ngưng trọng.
Từ Cửu Chiếu: “Em cũng không chắc nữa, thế nhưng em hoài nghi là như thế.”
Tương Hãn cau mày suy nghĩ một chút, đây là chuyện hắn không có nghĩ tới.
“Thường viện trưởng lúc sinh tiền có nghiên cứu nội dung gì quan trọng đến mức khiến người ta làm như vậy không?” Tương Hãn hỏi.
“Tài liệu nghiên cứu và sách vở của Thường viện trưởng đều để lại cho em, đang ở trong phòng làm việc ở Thượng Hải.” Từ Cửu Chiếu búng ngón tay, quay đầu nhìn dáng vẻ Tương Hãn trong bóng tối: “Anh cũng biết trước đó em xảy ra một chuyện ngoài ý muốn, lúc đó đụng phải đầu, cho nên có một chút ký ức không nhớ được. Em đang suy nghĩ chẳng lẽ em đã quên thứ gì trọng yếu bên trong những chuyện kia sao?”
Tương Hãn đưa tay qua sờ sờ đầu của cậu, thanh âm trầm thấp mà mềm nhẹ: “Không có việc gì, nghĩ không ra cũng không sao. Cuối cùng hắn cũng phải lộ ra ý đồ thôi. Trước xuống xe ăn cơm đã, một hồi chúng ta lại nói tiếp.”
Ăn cơm xong, hai người ngồi ở phòng khách, trong tay Tương Hãn cầm một con dao gọt vỏ táo. Sau đó hắn đem trái táo tròn trịa trắng mập đưa cho Từ Cửu Chiếu: “Khí trời rất khô, ăn chút trái cây đi.”
Từ Cửu Chiếu nhận lấy, cũng đưa cho hắn một quả táo: “Anh cũng ăn đi.”
Tương Hãn cúi đầu tiếp tục gọt vỏ, hắn vừa gọt vừa nói: “Em nói vì sao Trịnh Khải Long lại đến gặp giáo sư Hồ? Hoặc có thể hắn đặc biệt muốn gặp em thì sao?”
Động tác cắn táo của Từ Cửu Chiếu dừng một chút: “Không thể nào, hắn đâu có biết em sẽ xuất hiện vào lúc đó chứ.”
Tương Hãn buông mi mắt xuống, khiến người ta nhất thời không thấy rõ thần sắc của hắn: “Cái này không nói chính xác được.”
Từ Cửu Chiếu suy nghĩ một chút, thực sự nghĩ không ra vì sao Trịnh Khải Long có thể xác định cậu sẽ đến vào lúc đó, còn muốn gặp giáo sư Hồ nữa chứ.
“Hắn nói hắn muốn tìm hiểu tiến triển nghiên cứu về Phong Diêu, trong lòng em cũng có chút kỳ quái, hắn làm sao sẽ cảm thấy hứng thú đối với việc này chứ.”
“Anh sẽ tìm người điều tra, tạm thời không cần lo lắng.” Tương Hãn bỏ dao xuống, ở trên trái táo hung hăng cắn một ngụm lớn.
Buổi tối, Tương Hãn nói hắn phải xử lý chút chuyện công tác, để Từ Cửu Chiếu đi ngủ trước.
Tương Hãn lái xe đến chỗ khác, lấy di động ra gọi điện thoại.
“Này, gần đây điều tra có tiến triển gì mới không?”
“Tôi vẫn đang tiếp tục, chỉ mới xác định được hành tung hiện nay của hai người đã giết chết Dương Cửu Dương. Bất quá người chủ sự phía sau bọn chúng tôi vẫn không thể xác định được. Hai người kia năng lực thoát khỏi theo dõi quá cao, làm việc để lại rất ít dấu vết.”
“Anh cực khổ rồi.” Tương Hãn xoa bóp mi tâm, thần sắc trầm ngưng.
Trước đây chuyện của Dương Cửu Dương đã tạm thời được đè xuống, nhưng Tương Hãn vẫn không buông tha cơ hội tìm kiếm chân tướng. Người hắn mời là thám tử tư có năng lực rất mạnh, tên là Hình Trinh, lại hao tốn hơn một năm nhưng chỉ tra được một chút nội dung như thế, có thể thấy được đối phương rất là xảo quyệt. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
“Cố gắng không nên đả thảo kinh xà.” Tương Hãn dừng một chút, hai mắt tràn đầy hàn ý nhìn ra cửa sổ, “Mặt khác, anh tra một chút xem Trịnh Khải Long có liên quan đến chuyện này không?”
Vốn trong lòng không cho là đúng, Từ Cửu Chiếu nghe xong thì chấn động, sau đó suy nghĩ sâu xa.
Quả thực, trước đây khiến nhìn bằng mắt thường tìm không thấy tỳ vết nào chính là tài nghệ cao nhất của bọn họ, thế nhưng hiện nay có rất nhiều phương pháp dùng để quan sát mặt gốm dung hòa vào men, đương nhiên đối với mặt men yêu cầu càng thêm ‘đã tốt còn muốn tốt hơn’.
Nếu như đổi thành người khác, nghe kiến nghị như thế, sẽ cho rằng đối phương soi mói quá kĩ. Thế nhưng đối với người đang nghiên cứu để phát triển tay nghề và luôn có yêu cầu hoàn mỹ như Từ Cửu Chiếu mà nói, không thể nghi ngờ coi việc này là một loại giác ngộ.
Trên mặt Từ Cửu Chiếu tức khắc đoan chính nói rằng: “Cảm ơn kiến nghị của Trịnh tiên sinh.”
Trịnh Khải Long nở nụ cười, hắn đem mười ngón đan chéo vào nhau, ưu nhã đặt ở trên đầu gối: “Tôi không phải cố ý quá nghiêm khắc đâu, nhưng mà rất nhiều tinh phẩm truyền lại đời sau cho dù là dùng kính lúp quan sát nhưng cũng sẽ thấy được mặt men dung hợp lại cực kì hoàn mỹ. Điều này làm cho mọi người phải cảm thán tài nghệ tinh xảo của người xưa, mà loại kỹ xảo khéo léo tuyệt vời này hiện tại có rất nhiều người cũng không có cách nào tái hiện lại được.”
Những lời này đưa tới sự đồng cảm của Từ Cửu Chiếu, khi trước ở ngự diêu xưởng có một lão diêu sư, tuổi già sức yếu, nhưng vẫn được lưu lại ở ngự diêu xưởng lãnh lương bổng. Tất cả đều bởi vì ông ta có một tay nghề tài giỏi xuất chúng, đó chính là viết thọ tự văn bất kể là lớn hay nhỏ. Ông ta có thể liên tiếp viết ra một vạn thọ tự văn, viết các loại hình dạng đồ án, nhưng một lỗi cũng không xảy ra!
Cũng không biết trước đây vị lão nhân này làm sao luyện thành tuyệt kỹ ấy, nhưng sau này mấy người đồ đệ luyện tập có thế nào cũng không đạt được cảnh giới đó.
Từ Cửu Chiếu cảm thán, Trịnh Khải Long liền cùng cậu thảo luận kỹ thuật đào nghệ. Trịnh Khải Long đối với mấy thứ này vô cùng hiểu rõ, đồng thời có cách nhìn rất đặc biệt, hai người nói từ chế tạo gốm sứ rồi nói đến giám định gốm sứ.
Từ Cửu Chiếu hiếm khi nói chuyện với người khác về việc giám định gốm cổ, nhưng Trịnh Khải Long lại biết rất nhiều.
Trong lúc lơ đãng, Trịnh Khải Long nói: “Ngay từ đầu tôi còn tưởng cậu sẽ chuyên chú phát triển giám định gốm cổ chứ, làm một giám định sư gốm cổ có bắng cấp. Dù sao có thể giám định ra lai lịch của huân lô ba chân kia, cho thấy cậu có kiến thức rất chuyên nghiệp.”
Từ Cửu Chiếu không nghĩ tới hắn đột nhiên nói cái này, cậu nói: “Tôi chỉ là một người mới học giám định gốm cổ thôi, còn không được gọi là chuyên nghiệp đâu.”
Trịnh Khải Long khẽ cười một tiếng: “Từ tiên sinh thật đúng là khiêm tốn, tôi hình như nghe nói khả năng giám định gốm cổ của cậu là học được từ Thường Cửu – Thường lão sư mà?”
Từ Cửu Chiếu rất kinh ngạc: “Cái này ngài cũng biết sao.”
Trịnh Khải Long gật đầu: “Sau chuyện huân lô ba chân có không ít người tìm hiểu tin tức của cậu, đều là từ nơi đó truyền đi.”
Từ Cửu Chiếu suy nghĩ một chút, lúc đó cậu cùng Tương lão và Trâu lão nói chuyện cũng có nhiều người bên cạnh, nói không chừng là bị người khác nghe thấy được.
Ngay khi Từ Cửu Chiếu đang nhớ lại, Trịnh Khải Long thở dài một tiếng: “Phải nói Thường lão sư cũng thực sự là đáng tiếc.”
Từ Cửu Chiếu giương mắt: “Ngài đã từng gặp Thường viện trưởng sao?”
“Lúc sinh tiền may mắn được gặp qua vài lần.” Trịnh Khải Long ngưng mắt nhìn Từ Cửu Chiếu: “Cho nên khi biết được ông có người nối nghiệp, trong lòng tôi vẫn vì Thường lão sư cảm thấy cao hứng, dù sao khi còn tại thế ông tốn rất nhiều thời gian chuyên tâm nghiên cứu gốm cổ và suy đoán diêu tràng chung quanh Trịnh Châu.”
Lúc Trịnh Khải Long nói đến Thường Cửu, Từ Cửu Chiếu cũng không nói nhiều. Dù sao cậu không phải là nguyên chủ, đối với Thường viện trưởng cậu ngay cả gặp cũng chưa từng gặp qua. Ngược lại là Trịnh Khải Long từng gặp qua thì không nói, vậy mà còn biết nhiều chuyện như thế, ngay cả nhiệt tâm nghiên cứu của Thường viện trưởng lúc sinh tiền cũng đều biết rõ ràng.
Từ Cửu Chiếu cũng không có bởi vì càng ngày càng thích ứng với sinh hoạt hiện đại thì liền quên mình là tá thi hoàn dương, bất luận cái gì dẫn đến sơ hở cậu đều đề phòng.
Từ Cửu Chiếu cẩn thận không nói lời nào, trên mặt cũng duy trì một thần sắc tưởng nhớ, khiến Trịnh Khải Long cho là cậu bởi vì nhớ tới Thường Cửu đã qua đời mà thương tâm trầm mặc.
Cậu không nói lời nào, Trịnh Khải Long lại không thể để cho tình cảnh lạnh xuống như vậy được. Hắn dùng hoài niệm nói rất nhiều điều mà hắn hiểu rõ về Thường Cửu, bao gồm ông vì sao không trở về Bắc Kinh, nguyên nhân là bởi vì vợ chết nên không muốn nhìn cảnh xưa mà đau buồn, cho nên mới lưu lại chỗ này làm nghề nghiệp không liên quan gì.
Còn nói trước đây năng lực làm việc của Thường Cửu rất xuất sắc nên được đề bạt, khi đó là có bao nhiêu hăng hái, một lòng chuyên tâm vào sự nghiệp.
Nói một hồi, không biết thời gian trôi qua bao lâu, Trịnh Khải Long không tự chủ dùng đầu lưỡi liếm đôi môi đã khô, nhưng vẫn không đụng đến nước trà mà người phục vụ đưa vào.
Bên ngoài phòng truyền đến thanh âm đi lại của nhân viên, Từ Cửu Chiếu mới giật mình phát hiện thời gian không còn sớm nữa.
“Cũng tới giờ rồi, không bằng tôi mời Từ tiên sinh cùng nhau dùng một bữa cơm?” Trịnh Khải Long nói.
Nhưng mà Từ Cửu Chiếu lại bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, cậu nhanh chóng đứng lên lấy điện thoại từ trong túi áo của mình.
Bởi vì lúc ở phòng làm việc của giáo sư Hồ hoàn toàn là bầu không khí học thuật, Từ Cửu Chiếu dựa theo thói quen khi dự thính, tạm thời chuyển điện thoại qua chế độ im lặng. Lúc đó cậu định khi rời khỏi nhà bảo tàng sẽ đổi lại, kết quả bị Trịnh Khải Long gọi lại làm cho cậu quên mất.
Mỗi buổi tối tan việc Tương Hãn bất kể là quay về dùng cơm hay ăn ngoài cũng sẽ gọi điện thoại về, về điểm này, cậu khẳng định đã bỏ lỡ.
Lấy điện thoại di động ra, bên trên có 4 cuộc gọi nhỡ, còn có vài cái tin nhắn.
Từ Cửu Chiếu ngoài miệng nói: “Xin lỗi, Trịnh tiên sinh. Tôi còn có việc gấp, hôm nào trò chuyện tiếp vậy!”
Cậu áy náy nhìn Trịnh Khải Long, đối phương thấy cậu kiên quyết như vậy, không thể làm gì khác hơn là nói rằng: “Nếu đã như vậy thì tạm biệt cậu.”
Từ Cửu Chiếu không chậm trễ chút nào bước đi, lúc mở cửa ra ngoài bên đầu điện thoại kia đã kết nối được: “Alo, hồi nãy em để chế độ im lặng nên không nghe thấy ~”
Từ Cửu Chiếu không để ý tới Trịnh Khải Long ở sau lưng, cậu nhanh chóng đi tới cửa nhà hàng, hướng về xa xa nhìn xung quanh, quả nhiên nhìn thấy xe Tương Hãn đậu ở chỗ này.
Cậu mở cửa, mang theo một chút khí lạnh lên xe.
“Xin lỗi, để cho anh chờ lâu rồi.” Từ Cửu Chiếu ngượng ngùng nhìn Tương Hãn.
Tương Hãn đưa tay qua giúp cậu cài dây an toàn: “Không có gì, anh cũng vừa tới không bao lâu.” Ngón tay hắn ở trên mặt của Từ Cửu Chiếu sờ soạng một lát để cậu cảm thụ nhiệt độ ấm áp của cơ thể, sau đó xoay người khởi động xe hướng về chỗ ở lái đi.
“Di động của em vẫn không ai nhận, anh nghĩ là do ở nhà bảo tàng nên em để chế độ im lặng. Một lát sau, anh lại gọi lần nữa em vẫn không nhận, nên anh trực tiếp tới đón em. Anh nghe giáo sư Hồ nói em đã đi rồi, ban nãy em cùng một chỗ với ai thế?” Tương Hãn hỏi một cách rất tự nhiên.
“Anh cũng biết người đó đấy, chính là Trịnh Khải Long.”
“Sao lại là hắn?” Tương Hãn kinh ngạc.
“Ừm, chính là hắn. Hơn nữa, em cảm thấy hắn có một chút kỳ quái.” Từ Cửu Chiếu hồi tưởng lại quá trình nói chuyện với nhau trong buổi chiều này.
“Hắn đối với em có hành động kỳ quái hả?” Tương Hãn nhất thời nghĩ đến chuyện không tốt, sắc mặt cũng thay đổi.
“Không phải hắn có hành động kỳ quái,” Từ Cửu Chiếu đúng lúc lên tiếng xoa dịu lửa giận của Tương Hãn, “Mà là động cơ của hắn rất kỳ quái!”
Bởi vì sợ lộ ra sơ hở, nên lúc ở viện mồ côi Từ Cửu Chiếu đã từng thăm dò từ mấy người công tác lâu lăm nhưng họ chỉ biết một chút về Thường Cửu, ngay cả Ngô viện trưởng đối với gia đình Thường Cửu cũng không biết rõ ràng, lại càng không biết chuyện trong tên của người vợ đã qua đời của Thường viện trưởng có một chữ “Hàm”.
Những nhân viên này biết cái gì, Từ Cửu Chiếu nghe được cái đó. Mà từ miệng Trịnh Khải Long thì có rất nhiều tin tức cậu lần đầu tiên mới nghe được.
Mặc dù cậu không có ký ức và trải qua những việc của nguyên thân, nhưng mà căn cứ theo khía cạnh cậu hiểu được, Thường viện trưởng tuyệt đối không phải là người sẽ đem những chuyện xưa này nói cho một người chỉ mới gặp mặt có mấy lần.
Như vậy đối với hiểu biết của Trịnh Khải Long về Thường Cửu là từ nơi nào đến?
Lúc ý thức được điểm này, thái độ Từ Cửu Chiếu vẫn khéo léo đưa đẩy cùng Trịnh Khải Long nói chuyện, cũng may buổi chiều nay cậu ngoại trừ nói một ít kỹ thuật nung gốm và giám định gốm cổ ra thì những chuyện cá nhân cũng chưa từng nói.
“Em phát hiện hắn tựa hồ vẫn nỗ lực khiến em nói với hắn về nghiên cứu học thuật của Thường viện trưởng lúc sinh tiền.” Từ Cửu Chiếu dựa lưng vào ghế.
Phải nói thủ đoạn giao tiếp của Trịnh Khải Long cực kỳ cao, hắn chỉ dùng một buổi trưa là có thể cùng Từ Cửu Chiếu từ xa lạ biến thành quen thuộc. Nếu không phải bên trong Từ Cửu Chiếu đã thay đổi, thì thực sự sẽ cảm thấy mới quen đã thân, trở thành tâm đầu ý hợp.
Lúc này bọn họ đã đến trước cửa nhà, nhưng Từ Cửu Chiếu đang nói đến điểm quan trọng, hai người đều ngồi ở trong xe không nhúc nhích.
“Em nói hắn có mưu đồ khác sao?” Vẻ mặt Tương Hãn ngưng trọng.
Từ Cửu Chiếu: “Em cũng không chắc nữa, thế nhưng em hoài nghi là như thế.”
Tương Hãn cau mày suy nghĩ một chút, đây là chuyện hắn không có nghĩ tới.
“Thường viện trưởng lúc sinh tiền có nghiên cứu nội dung gì quan trọng đến mức khiến người ta làm như vậy không?” Tương Hãn hỏi.
“Tài liệu nghiên cứu và sách vở của Thường viện trưởng đều để lại cho em, đang ở trong phòng làm việc ở Thượng Hải.” Từ Cửu Chiếu búng ngón tay, quay đầu nhìn dáng vẻ Tương Hãn trong bóng tối: “Anh cũng biết trước đó em xảy ra một chuyện ngoài ý muốn, lúc đó đụng phải đầu, cho nên có một chút ký ức không nhớ được. Em đang suy nghĩ chẳng lẽ em đã quên thứ gì trọng yếu bên trong những chuyện kia sao?”
Tương Hãn đưa tay qua sờ sờ đầu của cậu, thanh âm trầm thấp mà mềm nhẹ: “Không có việc gì, nghĩ không ra cũng không sao. Cuối cùng hắn cũng phải lộ ra ý đồ thôi. Trước xuống xe ăn cơm đã, một hồi chúng ta lại nói tiếp.”
Ăn cơm xong, hai người ngồi ở phòng khách, trong tay Tương Hãn cầm một con dao gọt vỏ táo. Sau đó hắn đem trái táo tròn trịa trắng mập đưa cho Từ Cửu Chiếu: “Khí trời rất khô, ăn chút trái cây đi.”
Từ Cửu Chiếu nhận lấy, cũng đưa cho hắn một quả táo: “Anh cũng ăn đi.”
Tương Hãn cúi đầu tiếp tục gọt vỏ, hắn vừa gọt vừa nói: “Em nói vì sao Trịnh Khải Long lại đến gặp giáo sư Hồ? Hoặc có thể hắn đặc biệt muốn gặp em thì sao?”
Động tác cắn táo của Từ Cửu Chiếu dừng một chút: “Không thể nào, hắn đâu có biết em sẽ xuất hiện vào lúc đó chứ.”
Tương Hãn buông mi mắt xuống, khiến người ta nhất thời không thấy rõ thần sắc của hắn: “Cái này không nói chính xác được.”
Từ Cửu Chiếu suy nghĩ một chút, thực sự nghĩ không ra vì sao Trịnh Khải Long có thể xác định cậu sẽ đến vào lúc đó, còn muốn gặp giáo sư Hồ nữa chứ.
“Hắn nói hắn muốn tìm hiểu tiến triển nghiên cứu về Phong Diêu, trong lòng em cũng có chút kỳ quái, hắn làm sao sẽ cảm thấy hứng thú đối với việc này chứ.”
“Anh sẽ tìm người điều tra, tạm thời không cần lo lắng.” Tương Hãn bỏ dao xuống, ở trên trái táo hung hăng cắn một ngụm lớn.
Buổi tối, Tương Hãn nói hắn phải xử lý chút chuyện công tác, để Từ Cửu Chiếu đi ngủ trước.
Tương Hãn lái xe đến chỗ khác, lấy di động ra gọi điện thoại.
“Này, gần đây điều tra có tiến triển gì mới không?”
“Tôi vẫn đang tiếp tục, chỉ mới xác định được hành tung hiện nay của hai người đã giết chết Dương Cửu Dương. Bất quá người chủ sự phía sau bọn chúng tôi vẫn không thể xác định được. Hai người kia năng lực thoát khỏi theo dõi quá cao, làm việc để lại rất ít dấu vết.”
“Anh cực khổ rồi.” Tương Hãn xoa bóp mi tâm, thần sắc trầm ngưng.
Trước đây chuyện của Dương Cửu Dương đã tạm thời được đè xuống, nhưng Tương Hãn vẫn không buông tha cơ hội tìm kiếm chân tướng. Người hắn mời là thám tử tư có năng lực rất mạnh, tên là Hình Trinh, lại hao tốn hơn một năm nhưng chỉ tra được một chút nội dung như thế, có thể thấy được đối phương rất là xảo quyệt. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
“Cố gắng không nên đả thảo kinh xà.” Tương Hãn dừng một chút, hai mắt tràn đầy hàn ý nhìn ra cửa sổ, “Mặt khác, anh tra một chút xem Trịnh Khải Long có liên quan đến chuyện này không?”
/130
|