Tuy rằng Tương Hãn bố trí phòng ở trấn Phong Diêu không tệ, nhưng Từ Cửu Chiếu vẫn thích làm việc ở phòng của mình hơn. Cậu cảm thấy như thế rất có bầu không khí.
Đơn đặt hàng của Bỉ là do Ngô Diểu toàn quyền phụ trách, vì chuyện này mà hắn phải chạy qua chạy lại giữa hai bên, cuối cùng mang theo hợp đồng được Từ Cửu Chiếu tự tay kí tên quay trở về Châu Âu.
Mặc dù nói Ngô Diểu ở nước ngoài có khí lớn lực đại, thế nhưng đối với loại đơn đặt hàng chỉ định có số lượng nhiều như vậy vẫn là lần đầu tiên tiếp xúc.
Hắn chỉ sợ có chỗ nào sơ suất, đập chết chiêu bài mình còn không nói, còn ảnh hưởng đến tương lai của Từ Cửu Chiếu.
Nhưng mà Từ Cửu Chiếu so với hắn tưởng tượng thì trầm ổn hơn nhiều, ngay khi Ngô Diểu đang chuẩn bị tài liệu cho đơn đặt hàng này, Từ Cửu Chiếu cũng đã nghĩ ra hàng loạt phương án.
Kỳ thực Từ Cửu Chiếu đối với việc sản xuất thiết kế đồ sứ xuất ngoại cũng không xa lạ gì.
Từ rất sớm, đồ sứ quốc nội đã được đưa sang Châu Âu thông qua đường bộ và đường biển, nơi mà các vương công quý tộc, quan lại hiển đạt rất yêu thích.
Đến thời Tống Nguyên Minh Thanh, số lượng xuất khẩu ra nước ngoài càng lớn hơn, bọn họ có một từ ngữ chuyên môn cho việc này, đó là là sứ xuất khẩu. (tiêu ngoại từ)
Nước ngoài có rất nhiều loại đồ sứ có nguồn gốc khác nhau, tất cả đều thuộc loại sứ xuất khẩu này.
Không chỉ là ngày xưa, ngay cả mấy thế kỷ trước sau khi quốc gia mới thành lập cũng từng sản xuất sứ xuất khẩu phẩm chất rất tốt để bán lấy ngoại hối.
Ngự diêu xưởng Cảnh Đức Trấn tuy rằng không sản xuất loại sứ xuất khẩu này, thế nhưng tràng phường phụ trách sản xuất nó cũng chịu sự quản lý của ngự diêu xưởng.
Từ Cửu Chiếu trước đây không có tham dự qua loại thiết kế này, nhưng khi đó cậu đã gặp qua bản thảo thiết kế.
Nung tạo đồ sứ dĩ nhiên không phải nghĩ một lần liền ra được. Đồ ngự cống phẩm chân chính là phải trải qua hàng loạt xét duyệt, cuối cùng mới được đưa tới trên bàn vua.
Mỗi một lần khai diêu (mở lò, diêu =lò) nung tạo đều phải bỏ ra sức người, sức của rất lớn, nên không được phép có nửa điểm qua loa và lãng phí.
Trước đây lúc Từ Cửu Chiếu nung tạo chưa từng vẽ phác thảo trước, thế nhưng lần này lại không thể làm như thế.
Khi ở Thượng Hải, Từ Cửu Chiếu ở phòng làm việc của mình vẽ rất nhiều phác thảo, những thứ này cũng là muốn cho người do hoàng gia Bỉ cử đến tự mình xem qua, nếu đối phương hài lòng với thiết kế này, Từ Cửu Chiếu mới có thể bắt tay vào chế tác thai gốm.
Khi cậu vẽ thì Phùng Trung Bảo ở bên cạnh, Từ Cửu Chiếu đối với công việc rất là chăm chú nghiêm cẩn, khiến Phùng Trung Bảo mặc dù tò mò khó chịu, lại chỉ có thể ngậm miệng yên lặng quan sát.
Bản thiết kế đang ở trong tay Từ Cửu Chiếu đã trải qua ba lần sửa đổi, hoàn mỹ gần như không thể bắt bẻ. Nội tâm Từ Cửu Chiếu rất hài lòng, nhưng vẫn có một chút bất an, cậu hoàn toàn là dựa vào kinh nghiệm thiết kế trước kia, không biết có thể làm cho đối phương thoả mãn không.
Từ Cửu Chiếu ngẩng đầu hoạt động cái cổ cứng ngắc, đứng lên duỗi tay duỗi chân.
Phùng Trung Bảo ở một bên rốt cục nhịn không được hỏi: “Cửu Chiếu, loại thiết kế này thực sự là kỳ lạ, cho tới bây giờ tôi chưa từng thấy qua.”
Bởi vì đối phương yêu cầu đồ sứ dùng để trang trí, nên Từ Cửu Chiếu hoàn toàn bỏ qua quan điểm thiết kế thực dụng, tất cả đều là các loại bình, ấm, dĩa to kinh điển. Mỗi một món đều chừa lại diện tích không nhỏ để vẽ hoa văn, những hoa văn này là long phượng triền chi kinh điển [1], hoa văn Bát Bảo[2], các loại hoa cỏ. Thiết kế tinh xảo trang nhã, nền nã đoan trang, cao quý kinh điển, ngay cả chính thầy Cao nghiêng đầu cầm bản thết kế nhìn hồi lâu cũng không biết đưa ra đề nghị gì để cải tiến.
Mà khiến Phùng Trung Bảo cảm thấy ngạc nhiên là văn tự trang trí, những văn tự này cũng không phải thuộc loại tự thể nào của quốc nội, Phùng Trung Bảo cũng xem không hiểu điểu ngữ.
Điều này làm cho hắn cực kỳ kinh ngạc.
“Thiểu kiến đa quái!” (chỉ một người rất thiếu hiểu biết, ít được trông thấy, nên cái gì cũng thấy lạ). Thầy Cao liếc hắn một cái, “Bình thường kêu đọc nhiều sách đi, chính là không chịu. Nhìn xem, thời khắc mấu chốt lại lòi dốt ra!”
Phùng Trung Bảo sờ sờ cái ót, nịnh hót hướng về phía thầy Cao nói rằng: “Người biết đây là chữ gì sao?”
“Đây là tiếng Anh! Bất quá là dùng Hoa tự nên em không nhìn ra cũng phải.” Thầy Cao không nói gì, đối với Phùng Trung Bảo không học vấn không nghề nghiệp quả thực không dám tin tưởng.
“Gì ạ?!” Phùng Trung Bảo há hốc mồm, “Trên gốm Thanh Hoa không viết tiếng Trung mà viết tiếng Anh?”
“Đúng vậy.” Thầy Cao nói đương nhiên: “Qua chỗ nào tiêu thụ, đương nhiên phải lựa ý hùa theo thị trường nơi đó. Cái này ở trong lịch sử không hiếm thấy, thời Nguyên sử dụng Mông văn, sang Minh triều thì còn sử dụng cả chữ Ả Rập, đầu nhà Thanh là Mãn văn. Em chưa thấy qua, không có nghĩa là nó không tồn tại.”
Từ Cửu Chiếu gật đầu nói: “Đúng vậy, văn tự trang trí trên sứ xuất khẩu phải phù hợp với ngôn ngữ chữ viết của đối phương.”
Thầy Cao đem bản thiết kế của Từ Cửu Chiếu đưa cho Phùng Trung Bảo: “Không chỉ là ngôn ngữ chữ viết, thậm chí ngay cả cố sự, hoa văn cũng phải hợp với phong cách đối phương. Lo mà học cho tốt đi, ngày hôm nay coi như cũng dạy cho em một khóa.”
Trên mấy tờ giấy là một loạt bản thảo cố sự, Phùng Trung Bảo cúi đầu nhìn, kinh ngạc tròng mắt đều muốn rớt ra ngoài.
Những hoa văn cố sự này đều trái ngược với phong cách và tập quán gốm sứ truyền thống quốc nội, bên trên giấy là phong cách hội họa theo chủ nghĩa Châu Âu cổ điển!
Có khi là tranh phong cảnh, có khi là chuyện kinh thánh, cũng có khi là nhân vật thần thoại.
Thầy Cao cảm thán nói: “Từ nơi này là ta có thể nhìn ra Tiểu Từ đã hao tốn tâm tư rất nhiều, em không thành công cũng không có thiên lý.”
Từ Cửu Chiếu khiêm tốn nói: “Em đây cũng là bắt chước người khác, sứ xuất khẩu Minh Thanh đều là áp dụng loại phong cách này. Dù sao nếu như bức tranh có chút cố sự quốc nội, người ngoại quốc có thể hiểu được cũng không có mấy người.”
Phùng Trung Bảo bội phục sát đất, quả thực muốn quỳ lạy Từ Cửu Chiếu.
Bản lĩnh hội họa của Từ Cửu Chiếu không tệ, bố cục kết cấu, nét vẽ phác thảo, biểu tình nhân vật, biểu đạt cố sự đều không có chút khiếm khuyết nào.
Tuy rằng thay đổi thành phong cách vẽ tranh ngoại quốc, thế nhưng tinh túy gốm Thanh Hoa vẫn được giữ đầy đủ, trọn vẹn.
Cách đại diện hoàng gia đến đây chỉ còn có một đoạn thời gian, Từ Cửu Chiếu liền bắt đầu chuẩn bị gốm liêu và phôi thể.
Tương Hãn đến nơi này cả ngày cùng người chính phủ giao thiệp, hai người cũng chỉ có thể vào buổi tối trở lại nơi ở mới có thể vuốt ve an ủi một phen.
Còn một tháng nữa là sinh nhật Tương Hãn, Từ Cửu Chiếu bắt đầu vì quà tặng mà phát sầu.
Sở trường từ trước đến giờ của cậu là nung tạo đồ sứ. Cái này thì không cần tốn hao suy nghĩ nhiều, dễ như trở bàn tay.
Mà hầu như không có ai không hài lòng khi nhận được quà của cậu cả.
Nhưng bởi vì mỗi năm đều giống nhau, năm nay Từ Cửu Chiếu không dự định làm như vậy. Tuy rằng bớt việc, nhưng cũng không phải là không có tâm.
Từ Cửu Chiếu suy nghĩ, cậu muốn thiết kế bình hoa hiện đại. Cậu đã đáp ứng đặc biệt nung lại cho Tương Hãn một cái, thay thế cái bị vỡ kia.
Lần này thiết kế so với lần đầu tiên làm 《 Bão Hà 》 cần có tâm nhiều hơn, có thể nói là tập hợp tất cả thành quả học tập trong khoảng thời gian này của Từ Cửu Chiếu.
Bởi vì vừa lúc trong xưởng khai diêu, Từ Cửu Chiếu liền vội vàng đem tác phẩm mới bỏ vào trong.
Cậu hiện tại đã là một trong đại cổ đông của Văn Vận, tùy ý sử dụng lò nung như vậy cũng sẽ không có người nào nhảy ra tự tìm phiền phức ngăn cản cả.
Văn Vận cải tổ, Tương Hãn để dãy gốm giả cổ cao cấp phong cách cổ điển cho thầy Cao phụ trách, còn bên có vài phần phong cách của Từ Cửu Chiếu thì để Phùng Trung Bảo phụ trách, mà bây giờ dãy sứ màu còn chưa có người phụ trách thích hợp, Từ Cửu Chiếu đành tạm thời kiêm nhiệm.
Giai đoạn trước thiết kế sản phẩm tất cả đều là xuất từ tay Từ Cửu Chiếu, trong thời gian ngắn còn có thể, bất quá trông cậy vào một mình cậu là không được. Huống chi Tương Hãn càng hy vọng cậu đi nơi lớn hơn để phát triển, đồng thời dành trái tim đặt ở trên người hắn nhiều hơn.
Tương Hãn đề nghị thuyên chuyển vài người cho cậu dùng, những người này sẽ có đồng thời hai thân phận: làm việc ở xưởng và ở chỗ Từ Cửu Chiếu.
Từ Cửu Chiếu nghĩ như vậy không tốt lắm, thế nhưng để cậu một mình bồi dưỡng hoặc là một lần nữa tìm kiếm người thích hợp lại cảm thấy phiền phức .
Đầu tháng 11, Ngô Diểu mang đến một vị người nước ngoài chừng bốn mươi tuổi.
Vị tiên sinh này tóc nâu mắt xanh, ăn mặc tây trang đeo cà- vạt, cử chỉ ưu nhã, biểu tình cao ngạo mà thận trọng.
Ngô Diểu giới thiệu với Từ Cửu Chiếu: “Vị này chính là huân tước TelaZeni.”
“Xin chào, huân tước tiên sinh.” Từ Cửu Chiếu chủ động vươn tay.
Huân tước tiên sinh đưa ngón tay ra cầm một chút, biểu hiện không phải là rất nhiệt tình. Hắn nghiêm mặt, nói tiếng Trung coi như lưu loát : “Hy vọng tôi không phải đi một chuyến uổng công.”
Vốn là Phùng Trung Bảo đứng ở một bên xem việc lạ nhìn thấy một quý tộc sống sờ sờ mà kinh ngạc, nhưng lại bị thái độ của đối phương làm cho hắn thoáng cái không có thiện cảm.
Huân tước cũng không có biểu hiện chỉ cao khí ngang (miêu tả bộ dáng chân bước nhấc cao, mặt nhếch lên, hừng hực khí thế, chỉ bộ dáng của người dương dương tự đắc; vênh váo đắc ý), thế nhưng thần thái và giọng nói của hắn tràn đầy không tín nhiệm. Ngô Diểu bất đắc dĩ nhún vai, khi đó người cùng hắn đi qua đây cũng không phải là vị huân tước cao ngạo này, mà là một vị khác. Vị kia không có thời gian tự mình đến, liền sai vị này.
Huân tước TelaZeni trước khi tới đây đối với Từ Cửu Chiếu căn bản cũng không biết rõ, cũng chưa thấy qua tác phẩm của cậu. Lúc đầu hắn đối với đối phương là một đào nghệ gia chưa có tên tuổi tràn đầy nghi vấn, lần này nhìn thấy Từ Cửu Chiếu tuổi còn trẻ, khuôn mặt còn non như vậy, trên mặt liền hoài nghi bọn họ dùng thủ đoạn dơ bẩn gì mới nhận được đơn đặt hàng.
Từ Cửu Chiếu đã từng gặp qua không ít quan viên và quý nhân có tính tình còn cổ quái hơn như vậy nữa, cậu không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “Sẽ không để cho ngài thất vọng.”
Ngay cả thầy Cao nhìn thấy loại thái độ này cũng không nhịn được, mặt không thay đổi ôm cánh tay, Từ Cửu Chiếu không có biểu hiện ra tâm tình hỏng bét khiến Ngô Diểu thở phào nhẹ nhõm.
Hắn ở phía sau huân tước hướng về phía đối phương giơ ngón tay cái, Từ Cửu Chiếu liền nở nụ cười.
Từ Cửu Chiếu là ở phòng khách Văn Vận tiếp đãi Ngô Diểu và huân tước, lúc hai bên ngồi xuống, Từ Cửu Chiếu cũng không có hàn huyên gì nhiều, trực tiếp đem bản phác thảo đã chuẩn bị xong đưa cho Ngô Diểu.
“Đây là bản thảo sửa lần cuối cùng, mời huân tước tiên sinh xem qua.” Từ Cửu Chiếu tự tin nhìn đối phương nói. Nguồn :
Cậu biểu hiện bình tĩnh trầm ổn như vậy làm giảm bới hoài nghi trong lòng hắn, hắn lạnh nhạt đem văn kiện ở trước mặt mình mở ra.
Đơn đặt hàng của Bỉ là do Ngô Diểu toàn quyền phụ trách, vì chuyện này mà hắn phải chạy qua chạy lại giữa hai bên, cuối cùng mang theo hợp đồng được Từ Cửu Chiếu tự tay kí tên quay trở về Châu Âu.
Mặc dù nói Ngô Diểu ở nước ngoài có khí lớn lực đại, thế nhưng đối với loại đơn đặt hàng chỉ định có số lượng nhiều như vậy vẫn là lần đầu tiên tiếp xúc.
Hắn chỉ sợ có chỗ nào sơ suất, đập chết chiêu bài mình còn không nói, còn ảnh hưởng đến tương lai của Từ Cửu Chiếu.
Nhưng mà Từ Cửu Chiếu so với hắn tưởng tượng thì trầm ổn hơn nhiều, ngay khi Ngô Diểu đang chuẩn bị tài liệu cho đơn đặt hàng này, Từ Cửu Chiếu cũng đã nghĩ ra hàng loạt phương án.
Kỳ thực Từ Cửu Chiếu đối với việc sản xuất thiết kế đồ sứ xuất ngoại cũng không xa lạ gì.
Từ rất sớm, đồ sứ quốc nội đã được đưa sang Châu Âu thông qua đường bộ và đường biển, nơi mà các vương công quý tộc, quan lại hiển đạt rất yêu thích.
Đến thời Tống Nguyên Minh Thanh, số lượng xuất khẩu ra nước ngoài càng lớn hơn, bọn họ có một từ ngữ chuyên môn cho việc này, đó là là sứ xuất khẩu. (tiêu ngoại từ)
Nước ngoài có rất nhiều loại đồ sứ có nguồn gốc khác nhau, tất cả đều thuộc loại sứ xuất khẩu này.
Không chỉ là ngày xưa, ngay cả mấy thế kỷ trước sau khi quốc gia mới thành lập cũng từng sản xuất sứ xuất khẩu phẩm chất rất tốt để bán lấy ngoại hối.
Ngự diêu xưởng Cảnh Đức Trấn tuy rằng không sản xuất loại sứ xuất khẩu này, thế nhưng tràng phường phụ trách sản xuất nó cũng chịu sự quản lý của ngự diêu xưởng.
Từ Cửu Chiếu trước đây không có tham dự qua loại thiết kế này, nhưng khi đó cậu đã gặp qua bản thảo thiết kế.
Nung tạo đồ sứ dĩ nhiên không phải nghĩ một lần liền ra được. Đồ ngự cống phẩm chân chính là phải trải qua hàng loạt xét duyệt, cuối cùng mới được đưa tới trên bàn vua.
Mỗi một lần khai diêu (mở lò, diêu =lò) nung tạo đều phải bỏ ra sức người, sức của rất lớn, nên không được phép có nửa điểm qua loa và lãng phí.
Trước đây lúc Từ Cửu Chiếu nung tạo chưa từng vẽ phác thảo trước, thế nhưng lần này lại không thể làm như thế.
Khi ở Thượng Hải, Từ Cửu Chiếu ở phòng làm việc của mình vẽ rất nhiều phác thảo, những thứ này cũng là muốn cho người do hoàng gia Bỉ cử đến tự mình xem qua, nếu đối phương hài lòng với thiết kế này, Từ Cửu Chiếu mới có thể bắt tay vào chế tác thai gốm.
Khi cậu vẽ thì Phùng Trung Bảo ở bên cạnh, Từ Cửu Chiếu đối với công việc rất là chăm chú nghiêm cẩn, khiến Phùng Trung Bảo mặc dù tò mò khó chịu, lại chỉ có thể ngậm miệng yên lặng quan sát.
Bản thiết kế đang ở trong tay Từ Cửu Chiếu đã trải qua ba lần sửa đổi, hoàn mỹ gần như không thể bắt bẻ. Nội tâm Từ Cửu Chiếu rất hài lòng, nhưng vẫn có một chút bất an, cậu hoàn toàn là dựa vào kinh nghiệm thiết kế trước kia, không biết có thể làm cho đối phương thoả mãn không.
Từ Cửu Chiếu ngẩng đầu hoạt động cái cổ cứng ngắc, đứng lên duỗi tay duỗi chân.
Phùng Trung Bảo ở một bên rốt cục nhịn không được hỏi: “Cửu Chiếu, loại thiết kế này thực sự là kỳ lạ, cho tới bây giờ tôi chưa từng thấy qua.”
Bởi vì đối phương yêu cầu đồ sứ dùng để trang trí, nên Từ Cửu Chiếu hoàn toàn bỏ qua quan điểm thiết kế thực dụng, tất cả đều là các loại bình, ấm, dĩa to kinh điển. Mỗi một món đều chừa lại diện tích không nhỏ để vẽ hoa văn, những hoa văn này là long phượng triền chi kinh điển [1], hoa văn Bát Bảo[2], các loại hoa cỏ. Thiết kế tinh xảo trang nhã, nền nã đoan trang, cao quý kinh điển, ngay cả chính thầy Cao nghiêng đầu cầm bản thết kế nhìn hồi lâu cũng không biết đưa ra đề nghị gì để cải tiến.
Mà khiến Phùng Trung Bảo cảm thấy ngạc nhiên là văn tự trang trí, những văn tự này cũng không phải thuộc loại tự thể nào của quốc nội, Phùng Trung Bảo cũng xem không hiểu điểu ngữ.
Điều này làm cho hắn cực kỳ kinh ngạc.
“Thiểu kiến đa quái!” (chỉ một người rất thiếu hiểu biết, ít được trông thấy, nên cái gì cũng thấy lạ). Thầy Cao liếc hắn một cái, “Bình thường kêu đọc nhiều sách đi, chính là không chịu. Nhìn xem, thời khắc mấu chốt lại lòi dốt ra!”
Phùng Trung Bảo sờ sờ cái ót, nịnh hót hướng về phía thầy Cao nói rằng: “Người biết đây là chữ gì sao?”
“Đây là tiếng Anh! Bất quá là dùng Hoa tự nên em không nhìn ra cũng phải.” Thầy Cao không nói gì, đối với Phùng Trung Bảo không học vấn không nghề nghiệp quả thực không dám tin tưởng.
“Gì ạ?!” Phùng Trung Bảo há hốc mồm, “Trên gốm Thanh Hoa không viết tiếng Trung mà viết tiếng Anh?”
“Đúng vậy.” Thầy Cao nói đương nhiên: “Qua chỗ nào tiêu thụ, đương nhiên phải lựa ý hùa theo thị trường nơi đó. Cái này ở trong lịch sử không hiếm thấy, thời Nguyên sử dụng Mông văn, sang Minh triều thì còn sử dụng cả chữ Ả Rập, đầu nhà Thanh là Mãn văn. Em chưa thấy qua, không có nghĩa là nó không tồn tại.”
Từ Cửu Chiếu gật đầu nói: “Đúng vậy, văn tự trang trí trên sứ xuất khẩu phải phù hợp với ngôn ngữ chữ viết của đối phương.”
Thầy Cao đem bản thiết kế của Từ Cửu Chiếu đưa cho Phùng Trung Bảo: “Không chỉ là ngôn ngữ chữ viết, thậm chí ngay cả cố sự, hoa văn cũng phải hợp với phong cách đối phương. Lo mà học cho tốt đi, ngày hôm nay coi như cũng dạy cho em một khóa.”
Trên mấy tờ giấy là một loạt bản thảo cố sự, Phùng Trung Bảo cúi đầu nhìn, kinh ngạc tròng mắt đều muốn rớt ra ngoài.
Những hoa văn cố sự này đều trái ngược với phong cách và tập quán gốm sứ truyền thống quốc nội, bên trên giấy là phong cách hội họa theo chủ nghĩa Châu Âu cổ điển!
Có khi là tranh phong cảnh, có khi là chuyện kinh thánh, cũng có khi là nhân vật thần thoại.
Thầy Cao cảm thán nói: “Từ nơi này là ta có thể nhìn ra Tiểu Từ đã hao tốn tâm tư rất nhiều, em không thành công cũng không có thiên lý.”
Từ Cửu Chiếu khiêm tốn nói: “Em đây cũng là bắt chước người khác, sứ xuất khẩu Minh Thanh đều là áp dụng loại phong cách này. Dù sao nếu như bức tranh có chút cố sự quốc nội, người ngoại quốc có thể hiểu được cũng không có mấy người.”
Phùng Trung Bảo bội phục sát đất, quả thực muốn quỳ lạy Từ Cửu Chiếu.
Bản lĩnh hội họa của Từ Cửu Chiếu không tệ, bố cục kết cấu, nét vẽ phác thảo, biểu tình nhân vật, biểu đạt cố sự đều không có chút khiếm khuyết nào.
Tuy rằng thay đổi thành phong cách vẽ tranh ngoại quốc, thế nhưng tinh túy gốm Thanh Hoa vẫn được giữ đầy đủ, trọn vẹn.
Cách đại diện hoàng gia đến đây chỉ còn có một đoạn thời gian, Từ Cửu Chiếu liền bắt đầu chuẩn bị gốm liêu và phôi thể.
Tương Hãn đến nơi này cả ngày cùng người chính phủ giao thiệp, hai người cũng chỉ có thể vào buổi tối trở lại nơi ở mới có thể vuốt ve an ủi một phen.
Còn một tháng nữa là sinh nhật Tương Hãn, Từ Cửu Chiếu bắt đầu vì quà tặng mà phát sầu.
Sở trường từ trước đến giờ của cậu là nung tạo đồ sứ. Cái này thì không cần tốn hao suy nghĩ nhiều, dễ như trở bàn tay.
Mà hầu như không có ai không hài lòng khi nhận được quà của cậu cả.
Nhưng bởi vì mỗi năm đều giống nhau, năm nay Từ Cửu Chiếu không dự định làm như vậy. Tuy rằng bớt việc, nhưng cũng không phải là không có tâm.
Từ Cửu Chiếu suy nghĩ, cậu muốn thiết kế bình hoa hiện đại. Cậu đã đáp ứng đặc biệt nung lại cho Tương Hãn một cái, thay thế cái bị vỡ kia.
Lần này thiết kế so với lần đầu tiên làm 《 Bão Hà 》 cần có tâm nhiều hơn, có thể nói là tập hợp tất cả thành quả học tập trong khoảng thời gian này của Từ Cửu Chiếu.
Bởi vì vừa lúc trong xưởng khai diêu, Từ Cửu Chiếu liền vội vàng đem tác phẩm mới bỏ vào trong.
Cậu hiện tại đã là một trong đại cổ đông của Văn Vận, tùy ý sử dụng lò nung như vậy cũng sẽ không có người nào nhảy ra tự tìm phiền phức ngăn cản cả.
Văn Vận cải tổ, Tương Hãn để dãy gốm giả cổ cao cấp phong cách cổ điển cho thầy Cao phụ trách, còn bên có vài phần phong cách của Từ Cửu Chiếu thì để Phùng Trung Bảo phụ trách, mà bây giờ dãy sứ màu còn chưa có người phụ trách thích hợp, Từ Cửu Chiếu đành tạm thời kiêm nhiệm.
Giai đoạn trước thiết kế sản phẩm tất cả đều là xuất từ tay Từ Cửu Chiếu, trong thời gian ngắn còn có thể, bất quá trông cậy vào một mình cậu là không được. Huống chi Tương Hãn càng hy vọng cậu đi nơi lớn hơn để phát triển, đồng thời dành trái tim đặt ở trên người hắn nhiều hơn.
Tương Hãn đề nghị thuyên chuyển vài người cho cậu dùng, những người này sẽ có đồng thời hai thân phận: làm việc ở xưởng và ở chỗ Từ Cửu Chiếu.
Từ Cửu Chiếu nghĩ như vậy không tốt lắm, thế nhưng để cậu một mình bồi dưỡng hoặc là một lần nữa tìm kiếm người thích hợp lại cảm thấy phiền phức .
Đầu tháng 11, Ngô Diểu mang đến một vị người nước ngoài chừng bốn mươi tuổi.
Vị tiên sinh này tóc nâu mắt xanh, ăn mặc tây trang đeo cà- vạt, cử chỉ ưu nhã, biểu tình cao ngạo mà thận trọng.
Ngô Diểu giới thiệu với Từ Cửu Chiếu: “Vị này chính là huân tước TelaZeni.”
“Xin chào, huân tước tiên sinh.” Từ Cửu Chiếu chủ động vươn tay.
Huân tước tiên sinh đưa ngón tay ra cầm một chút, biểu hiện không phải là rất nhiệt tình. Hắn nghiêm mặt, nói tiếng Trung coi như lưu loát : “Hy vọng tôi không phải đi một chuyến uổng công.”
Vốn là Phùng Trung Bảo đứng ở một bên xem việc lạ nhìn thấy một quý tộc sống sờ sờ mà kinh ngạc, nhưng lại bị thái độ của đối phương làm cho hắn thoáng cái không có thiện cảm.
Huân tước cũng không có biểu hiện chỉ cao khí ngang (miêu tả bộ dáng chân bước nhấc cao, mặt nhếch lên, hừng hực khí thế, chỉ bộ dáng của người dương dương tự đắc; vênh váo đắc ý), thế nhưng thần thái và giọng nói của hắn tràn đầy không tín nhiệm. Ngô Diểu bất đắc dĩ nhún vai, khi đó người cùng hắn đi qua đây cũng không phải là vị huân tước cao ngạo này, mà là một vị khác. Vị kia không có thời gian tự mình đến, liền sai vị này.
Huân tước TelaZeni trước khi tới đây đối với Từ Cửu Chiếu căn bản cũng không biết rõ, cũng chưa thấy qua tác phẩm của cậu. Lúc đầu hắn đối với đối phương là một đào nghệ gia chưa có tên tuổi tràn đầy nghi vấn, lần này nhìn thấy Từ Cửu Chiếu tuổi còn trẻ, khuôn mặt còn non như vậy, trên mặt liền hoài nghi bọn họ dùng thủ đoạn dơ bẩn gì mới nhận được đơn đặt hàng.
Từ Cửu Chiếu đã từng gặp qua không ít quan viên và quý nhân có tính tình còn cổ quái hơn như vậy nữa, cậu không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “Sẽ không để cho ngài thất vọng.”
Ngay cả thầy Cao nhìn thấy loại thái độ này cũng không nhịn được, mặt không thay đổi ôm cánh tay, Từ Cửu Chiếu không có biểu hiện ra tâm tình hỏng bét khiến Ngô Diểu thở phào nhẹ nhõm.
Hắn ở phía sau huân tước hướng về phía đối phương giơ ngón tay cái, Từ Cửu Chiếu liền nở nụ cười.
Từ Cửu Chiếu là ở phòng khách Văn Vận tiếp đãi Ngô Diểu và huân tước, lúc hai bên ngồi xuống, Từ Cửu Chiếu cũng không có hàn huyên gì nhiều, trực tiếp đem bản phác thảo đã chuẩn bị xong đưa cho Ngô Diểu.
“Đây là bản thảo sửa lần cuối cùng, mời huân tước tiên sinh xem qua.” Từ Cửu Chiếu tự tin nhìn đối phương nói. Nguồn :
Cậu biểu hiện bình tĩnh trầm ổn như vậy làm giảm bới hoài nghi trong lòng hắn, hắn lạnh nhạt đem văn kiện ở trước mặt mình mở ra.
/130
|