“Ông chủ, uống nước cho bớt giận, tranh chấp với người như thế không đáng đâu.” Triệu quản lí lấy cho hai người ly nước mới.
Tương Hãn bưng ly nước lên cười khổ, nói với Từ Cửu Chiếu: “Để cho cậu chê cười rồi.”
Từ Cửu Chiếu lắc đầu: “Người bất hiếu như thế, quả thực không xứng là người.”
Bách thiện hiếu vi tiên, Trung Hoa mấy nghìn năm đến nay, hiếu kính cha mẹ đều là đặt ở vị trí trên đầu. Nhất là người làm quan, chỉ cần có một câu bất hiếu, hay đức hạnh có vết nhơ, con đường làm quan có thể chấm dứt ở đây.
Mặc dù lúc trước Từ Cửu Chiếu cũng có nghe qua chuyện con cái khắt khe, hung dữ với cha mẹ, thế nhưng ít nhiều đều là che che giấu giấu, sợ bị người khác mắng. Hôm nay cậu lần đầu mới thấy có người trắng trợn như vậy.
“Ngày hôm nay tôi mới biết được, nguyên lai song thân anh đều mất a.” Ánh mắt Từ Cửu Chiếu ôn hòa nhìn Tương Hãn, dường như an ủi đau xót của hắn.
Tương hãn bị nhìn rất không được tự nhiên, nhưng trong lòng rất cảm động. Nhưng mà Từ Cửu Chiếu so với hắn còn nhỏ tuổi hơn đi? Hơn nữa nghe nói đối phương còn là một cô nhi kia mà, ánh mắt như vậy là có ý tứ gì?
Tương Hãn để ly nước trong tay xuống, gật đầu nói: “Đúng vậy, ba mẹ của tôi đã mất sớm.”
“Nén bi thương..” Từ Cửu Chiếu nói.
“Không có việc gì, đã sớm không sao rồi.” Tương Hãn khoát khoát tay, nói rằng: “Hồi nãy là đang kể với cậu Bác Cổ Hiên trước đây đã từng đóng cửa hơn hai mươi năm phải không? Khi đó bởi vì một số chuyện trong quá khứ, nhà tôi trôi qua đặc biệt gay go, bởi vì thuộc giai cấp không tốt nên bị đánh kích rất lợi hại.”
Biến động mười năm trước, vì Tương gia là một gia tộc tư bản lớn, cả ngày bị người ta lôi ra làm nhân vật tiêu biểu. Khi đó tình huống rất nghiêm trọng, cuộc sống khi đó người của thời đại ngày nay khó có thể tưởng tượng ra, thậm chí có gia đình bởi vì giai cấp đối phương mà trở mặt ly hôn, e sợ bị liên lụy đến.
Tương gia chính là vào lúc đó chia năm xẻ bảy, con trai cả trốn đi chạy tới nông thôn, vợ Tương Vệ Quốc mang theo con trai thứ hai cùng đứa con gái ly hôn trở về nhà mẹ đẻ, khi đó chỉ còn lại người con trai thứ ba mới vừa bắt đầu hiểu chuyện chết sống không chịu rời khỏi Tương Vệ Quốc.
Tương Vệ Quốc cùng đứa con thứ ba sống nương tựa lẫn nhau, cùng nhau ở tại nhà kho kế bên bãi rác thải, chật vật vượt qua được mười năm. Cũng chính mười năm đó, hai cha con vì chịu nhiều đau khổ nên thân thể cũng bắt đầu chuyển xấu đi.
Đến cuối thập niên bảy mươi, Tương Vệ Quốc được sửa lại án sai, tuy rằng nhà nước để cho bọn họ chuyển về căn nhà ban đầu, thế nhưng khi đó tất cả đồ vật trong nhà đều bị mất sạch, chỉ còn lại gian nhà trống không và mấy gia đình xa lạ chen chúc nhau ở trong ngôi nhà nhỏ đó.
Tuy rằng biến động kết thúc, thế nhưng vết rách lại không có biến mất, gia đình ông rốt cục cũng bị chia ly, phân tán ra.
Tương Vệ Quốc không có công việc chính thức, lúc đầu cửa hàng bị giam bế, Tương Vệ Quốc không rõ tình hình nên cũng không dám tiếp tục kinh doanh Bác Cổ Hiên, chỉ có thể làm công việc đổ rác, kiếm lấy vài đồng tiền lương còm.
Tuy rằng cuộc sống trôi qua rất khổ sở, thế nhưng Tương Vệ Quốc vẫn dạy dỗ đứa con thứ ba Tương Bình An thành tài. Tương Bình An thi đậu đại học, sau khi tốt nghiệp thì cùng bạn học cũng là mẹ Tương Hãn kết hôn.
Tương Bình An được trường giữ lại làm việc, Tương Vệ Quốc rốt cục không cần làm việc ở chỗ đổ rác nữa. Mắt thấy cuộc sống sau này sẽ khá lên, lại không nghĩ rằng bệnh tật thoáng cái tập kích gia đình này, Tương Bình An mắc bệnh ung thư. Lần tai hoạ này đột ngột như sấm sét giữa trời quang, làm cho mẹ Tương Hãn bị đả kích lớn ngoài ý muốn sanh non, càng họa vô đơn chí khiến người ta đau xót.
Tương Vệ Quốc buộc lòng lại phải đứng ra chống đỡ gia đình. Bác Cổ Hiên là tổ nghiệp Tương gia tồn tại từ thời kì dân quốc. Thế hệ Tương gia nhiều đời kinh doanh đồ cổ, Tương Vệ Quốc nghe quen tai, nhìn quen mắt, cũng am hiểu giám định và sưu tầm đồ cổ. Khi Tương Vệ Quốc sinh sống và làm việc ở chỗ đổ rác, không ít lần lợi dụng kiến thức của mình đem những món đồ cổ mà người ta không biết vứt đi đem về nhà, nhưng mấy thứ này không thể đem ra bán được.
Vừa vặn vào lúc này quốc gia trả lại các vật cổ trong nhà Tương Vệ Quốc, mấy thứ này vẫn bị khóa ở trong kho đầy bụi, tới bây giờ mới kiểm kê, trả về cho nguyên chủ.
Tương Vệ Quốc quang minh chính đại bán của cải lấy tiền mặt chữa bệnh cho con trai, Tương Bình An sống thêm được 2 năm mới mất, để lại người vợ đang mang thai lần thứ hai, sau đó Tương Hãn được sinh ra, lúc Tương Hãn 5, 6 tuổi bà cũng vì sầu não mà qua đời.
Tuy rằng hai vợ chồng Tương Bình An đều mất đi, nhưng cũng để lại một tôn tử cho Tương Vệ Quốc. Lão gia tử cố nén bi thương đem cháu trai nuôi nấng trưởng thành, Bác Cổ Hiên mở cửa trở lại, ông cố gắng đặt tâm trí vào công việc, Tương Vệ Quốc cũng thấy vui vẻ trở lại.
Dựa vào đồ vật mà quốc gia trả về và những món đồ tích góp từng tí một trong mười năm, Bác Cổ Hiên lại mở cửa một lần nữa, sinh ý phát triển không ngừng, lợi nhuận càng tăng lên.
Nghèo hèn giữa phố không người hỏi, giàu sang rừng thẳm có khách tìm, danh tiếng Tương Vệ Quốc và Bác Cổ Hiên truyền vào trong tai Tương Bình Khang. Vì vậy hắn liền kêu em gái Tương Bình Lệ dựa vào ký ức khi còn bé, tìm lại ngôi nhà đó.
Lúc này những người trong ngôi nhà đều đã dời đi, toàn bộ căn nhà lại thuộc về quyền sử dụng của Tương Vệ Quốc.
Lúc con trai thứ hai cùng con gái tới cửa, Tương Vệ Quốc đã hơn sáu mươi tuổi rồi, người già đặc biệt dễ cô độc, dù sao cũng là con ruột, ông làm sao có thể không nhớ nhung chứ. Mặc kệ bọn nhỏ là thế nào tìm tới cửa, Tương Vệ Quốc cùng con trai thứ hai và con gái khôi phục lại quan hệ.
Vài năm sau, đứa con cả cũng bắt đầu mang theo con cái tới thăm Tương Vệ Quốc, có con trai, con gái, cháu ngoại vờn quanh bên người, thân thể Tương Vệ Quốc đã khá lên nhiều.
Khi Tương Hãn đến nơi khác đi học, Tương Bình Khang liền bắt đầu ra vào nhà Tương Vệ Quốc và Bác Cổ Hiên nhiều lần, mỗi lần tới cũng đều hỏi thăm chuyện đồ cổ.
Dù sao cũng là nghiệp gia truyền, con thứ hai đối với đồ cổ cảm thấy hứng thú, Tương Vệ Quốc rất là vui mừng, vì vậy dốc lòng truyền thụ. Chỉ tiếc là, Tương Bình Khang chỉ thích giá trị của mấy món đồ cổ đó, mà không phải muốn kế tục lịch sử truyền thừa của gia tộc.
Tương Vệ Quốc thương tiếc Tương Hãn từ nhỏ cha mẹ đều không còn, tất cả tài sản của ông, bao gồm căn nhà này và Bác Cổ Hiên, cộng thêm mấy món đồ cổ quý giá trong nhà đều dự định để lại cho người cháu này .
Khi Tương Bình Khang biết quyết định này, trong lòng vừa căm giận bất bình lại vừa lo lắng. Bất quá hắn ngoài mặt lại không có lộ ra, ngược lại là từ từ gây xích mích ly gián. Mấy năm Tương Hãn không quay về Thượng Hải, Tương Bình Khang đã bắt ở điểm ấy không tha, nói Tương Hãn không hiểu chuyện này nọ.
Tính cách Tương Vệ Quốc nghiêm túc, thái độ làm người lại cứng nhắc, Tương Hãn khi đó chính là bởi vì vấn đề tính hướng mà trốn tránh về nhà, trở thành kẻ nổi loạn. Tương Vệ Quốc bị Tương Bình Khang khích bác chia rẽ nên đối với tôn tử sinh ra tâm tình bất mãn.
Bất quá, dù không vừa lòng như thế nào đi nữa, Tương Vệ Quốc cũng không có thay đổi suy nghĩ đem toàn bộ gia sản để lại cho người cháu này.
Ngoại trừ yêu thương người cháu này ra, ông đối với việc vợ trước mang theo hai đứa con cùng đứa con cả nhiều năm không về trong lòng luôn luôn cho rằng nếu đã ly hôn thì hai đứa con thuộc về gia đình phía bên kia, còn đứa con lớn cũng trở thành người nhà khác rồi. Tuy rằng bọn họ còn là cha con, thế nhưng cũng đã là hai nhà khác nhau. Mà tài sản của ông hẳn là phải để lại cho đứa con thứ ba và con của nó đang cùng sống với ông.
Mặt khác là do những đồ cổ này ngoại trừ quốc gia trả về ra, phần lớn đều là do hai người Tương Vệ Quốc và Tương Bình An cất dấu đi. Ở trong lòng của Tương Vệ Quốc, những đồ cổ này nên thuộc về đứa con thứ ba, ông bất quá chỉ là giúp bảo quản giùm mà thôi .
Nhưng Tương Bình Khang không biết ý nghĩ trong lòng Tương Vệ Quốc, chỉ đơn thuần nghĩ lão gia tử thiên vị đứa con trai nhỏ của ông.
Hai người Tương Vệ Quốc và Tương Hãn mâu thuẫn càng lúc càng lớn, lễ mừng năm mới Tương Hãn cũng không về nhà, Tương Bình Khang nghĩ thời cơ đã đến, hắn tính toán xin vào ở trong nhà, lấy lí do là để chăm sóc ông.
Thế nhưng Tương Vệ Quốc làm sao có thể để cho con trai thứ đến ở nơi sau này sẽ thuộc về Tương Hãn chứ, ông tuy rằng già rồi, nhưng cũng không hồ đồ, phải biết rằng thỉnh thần thì dễ tiễn thần thì khó a.
Tương Vệ Quốc không đồng ý, Tương Bình Khang không thể làm gì khác hơn là thay đổi sách lược, hắn ra chiêu thứ hai, muốn đem lão gia tử về chỗ hắn ở.
Lần này Tương Vệ Quốc thật sự cảm động, mặc dù không có đồng ý, nhưng thái độ đối với Tương Bình Khang cũng thân thiết hơn rất nhiều.
Tương Bình Khang tranh thủ rèn sắt khi còn nóng nên liền nghỉ việc, kéo một khoản đầu tư mở công ty bán đấu giá. Lúc này tình cảm của Tương Vệ Quốc đối với hắn còn đang nóng, thấy con mở công ty, ông cũng giúp rất nhiều, vừa tiến cử người làm mối, vừa giới thiệu nguồn cung cấp.
Thế nhưng không nghĩ tới Tương Bình Khang lại đánh chủ ý vào đám đồ cổ quý giá kia.
Tương Vệ Quốc có chút hơi khó xử, Tương Bình Khang đau khổ cầu xin, hắn còn nói tất cả gia sản của hắn đều đầu tư vào đây, hắn không muốn tất cả tiền tích góp đều trôi theo nước, muốn trận bán đấu giá đầu tiên này nhất định phải một phát mà vang.
Tương Vệ Quốc cũng không đành lòng nhìn Tương Bình Khang thất bại, vì vậy đành phải lấy ba bức tranh chữ mà ông trân quý nhiều năm được nhà nước trả lại đưa cho Tương Bình Khang.
Có ba bức tranh chữ làm chủ đạo nên lần bán đấu giá đầu tiên rất thành công.
Thế nhưng phạm vi đồ cổ không lớn, đồ cổ chân chính cũng không phải dễ tìm như vậy, nếu gặp được hàng tốt, công ty nhỏ của Tương Bình Khang lại không có bản lãnh để mang về.
Tuy rằng Tương Bình Khang được Tương Vệ Quốc giới thiệu nguồn cung cấp, nhưng đồ cổ đem bán đấu giá cũng không thuộc hàng quá đẳng cấp, nên Tương Bình Khang ba lần bốn lượt đến cầu sự giúp đỡ của Tương Vệ Quốc.
Một lần hai lần thì có thể, ba lần bốn lần thì Tương Vệ Quốc không đáp ứng. Tương Bình Khang muốn kinh doanh đồ cổ phải tự mình tích lũy gom góp, chỉ biết dựa vào người khác mà không có bản lĩnh gì, sớm muộn gì cũng miệng ăn núi lở.
Đợt bán đấu giá mới, vì không tìm được hàng tốt khiến cho Tương Bình Khang thấp thỏm bực bội, nên muốn nhờ ông giúp một lần nữa.
Lần này có nói cái gì Tương Vệ Quốc cũng đều không đồng ý, Tương Bình Khang thiếu kiên nhẫn nên liền đem ý nghĩ Tương Vệ Quốc thiên vị đứa con thứ ba oán giận nói ra.
Điều này làm cho trong lòng Tương Vệ Quốc không dễ chịu, tuy rằng ông đúng là thiên vị, thế nhưng dù sao cũng bởi vì hai người sống nương tựa lẫn nhau nhiều năm qua, ông thiên vị cũng là điều nên làm. Hơn nữa đứa con thứ ba cũng không còn sống, nếu ông không thiên vị nó, vậy còn có ai nghĩ cho nó đâu.
Còn Tương Bình Khang không quan tâm đến ông nhiều năm như vậy, lúc này đến oán giận ông thiên vị, nó có tư cách gì và lập trường gì mà đến oán giận chứ?
Có lẽ ý nghĩ của Tương Vệ Quốc có chút thiên vị, thế nhưng lão nhân gia ông trong mắt không chứa nổi một hạt cát, Tương Bình Khang oán giận thoáng cái kéo xuống phần hảo cảm của ông đối với hắn.
Tương Bình Khang căn bản không có phát giác biến hóa trong lòng Tương Vệ Quốc, ngay sau đó còn to gan oán giận việc Tương Vệ Quốc tương lai muốn đem tất cả gia sản đều lưu lại cho Tương Hãn, còn phần của anh cả, hắn, còn có em gái hắn thì như thế nào? Ông đặt bọn họ ở chỗ nào? Bọn hắn cũng đều con của ông, ông làm vậy không cảm thấy bất công sao?
Lời này vừa nói ra liền chọc giận Tương Vệ Quốc.
Thì ra ba đứa con này đều là vì gia sản của ông mới trở về thăm hỏi ông!
Tương Vệ Quốc liền một gậy lật đổ luôn một con thuyền, mặc kệ con cả, con gái út nghĩ như thế nào, Tương Vệ Quốc cảm thấy ba đứa con này đều có tâm tư hiểm ác đáng sợ.
“Đồ vật là của tổ tông tao lưu lại, sự nghiệp là tự tao tạo nên, lão tử muốn cho người nào thì cho người đó!” Tương Vệ Quốc gầm quát, “Mày muốn kiếm tiền, đừng nghĩ lấy ở lão tử một xu nào! Tao cho mày biết, lão tử cũng không có nghĩa vụ phải nuôi mày. Chưa nói đến việc mẹ mày đã ly hôn với tao, còn mày được giao cho bà ta nuôi, nếu có giao cho tao thì bây giờ mày cũng đã trưởng thành, hẳn là phải phụng dưỡng lại tao a!”
Nét mặt Tương Vệ Quốc nghiêm khắc, Tương Bình Khang bị ông bạo phát sợ cứng ở tại chỗ nói không ra được lời nào.
“Tao tưởng mày là vì tình cảm, không ngờ là vì tiền, tao còn chưa nói đến lỗi lầm khi xưa của mày đâu!” Tương Vệ Quốc hùng hổ doạ người, trợn tròn đôi mắt: “Lão tử vốn cũng không trông cậy vào mày sẽ phụng dưỡng tao, tao có tôn tử, tôn tử tự nhiên sẽ quản tao.”
Tương Bình Khang đang bị dọa sợ, nghe Tương Vệ Quốc nhắc tới Tương Hãn theo phản xạ liền nói bậy để gây xích mích: “Tương Hãn không phải là người bình tĩnh, tính tình cũng xấu, cha xem lễ mừng năm mới nó cũng chưa trở về, thái độ kiểu này mà cha vẫn trông cậy vào sao?”
“So với loại người rình rập tài sản của tao như mày thì tốt hơn nhiều!!” Tương Vệ Quốc trung khí mười phần quát: “Mày cút cho tao! Sau này không cho phép mày bước vào cửa nhà tao nửa bước!”
Lúc này Tương Bình Khang mới thấy không ổn, vội vàng nói bù lại: “Con nhất thời nói lẫy, chúng ta là cha con, nào có phải kẻ thù đâu, phải không?”
Tương Vệ Quốc thở một hơi bình tĩnh lại: “Về sau không chỉ có mày, còn toàn bộ gia đình của mày nữa, ngay cả anh cả, em gái của mày cũng không cần đến đây. Ít thấy bọn mày, tao còn có thể sống lâu thêm hai năm nữa.”
Tương Bình Khang hết lời xin lỗi, nhưng Tương Vệ Quốc trực tiếp đem người đuổi ra ngoài.
Tương Bình Khang bị đuổi ra khỏi nhà, sau khi trở về càng nghĩ càng thấy phiền muộn, sao hắn không giữ bình tĩnh chứ, lại đem ông ta chọc giận.
Cho tới bây giờ hắn cũng không có cảm giác suy nghĩ của mình có vấn đề gì, hắn cho rằng cha hắn có bốn người con, coi như là chia đều ra thì hắn cũng được chia không ít thứ tốt, mấy thứ này đủ để hắn sống thoải mái đến đời sau.
Bất kể như thế nào cũng không thể để cho cha hắn đem tài sản lưu lại cho Tương Hãn, ít nhất hắn cũng phải lấy phần thuộc về mình.
Tương Bình Khang cũng biết tính cách nóng nảy, cương trực của Tương Vệ Quốc. Nếu không phải như vậy, Tương Vệ Quốc và vợ trước của ông cũng sẽ không mỗi người một hướng. Động loạn mười năm trước cũng có người ly hôn rồi hợp lại, dù sao khi đó là thời kì đặc biệt, ly hôn cũng là bất đắc dĩ, vì để bảo toàn người nhà không bị khổ sở mà chủ động ly hôn cũng không phải số ít .
Thế nhưng Tương Vệ Quốc lại không nghĩ như vậy, đã tan thì tan luôn, tuyệt đối sẽ không tìm người trở về.
Tương Bình Khang chạy tới Bác Cổ Hiên, pha trò mê hoặc Triệu quản lí, đem những đồ cổ tinh phẩm đặt ở Bác Cổ Hiên lúc đó lấy đi.
Tương Vệ Quốc cho rằng việc xấu trong nhà không truyền ngoài, cho nên chuyện phát sinh ở trong nhà không có truyền ra, nào nghĩ tới Tương Bình Khang lại tuyệt tình như thế.
Lúc đó Triệu quản lí đã cảm thấy có cái gì đó không đúng, thế nhưng bị Tương Bình Khang quấn quít lấy không phân thân ra được, chờ khi hắn gọi điện thoại hỏi Tương Vệ Quốc, muốn cản đã cản không kịp nữa.
Tương Vệ Quốc lúc cãi nhau thì không bị sao, nhưng lúc biết Tương Bình Khang làm chuyện kia, ông liền tức giận đến ngã bệnh.
Dưới tình huống như vậy, Tương Hãn đành trở về.
Tương Vệ Quốc thấy hắn liền chảy nước mắt, nói xin lỗi hắn, nói đồ vật mà ông giữ lại cho hắn bị bác hai lấy đi rồi.
Tương Hãn từ nhỏ đến lớn chưa từng gặp qua gia gia yếu ớt như vậy, nhất thời đau lòng, chiến tranh lạnh của hai người nhất thời tan biến, bệnh cũng không cần thuốc mà tự khỏi.
Tương Hãn luôn luôn hầu hạ ở trước giường Tương Vệ Quốc, an ủi ông, làm bạn với ông.
So với mấy thứ kia, Tương Hãn càng quan tâm Tương Vệ Quốc hơn. Tiền, hắn có thể tự mình kiếm, cho dù Tương Vệ Quốc không lưu cho hắn chút gì mà tất cả tài sản đều phân cho bác và cô của hắn, hắn cũng không có ý kiến. Thế nhưng chuyện đó phải được ông cam tâm tình nguyện mới được, không thể chưa được sự đồng ý của ông mà ngang ngạnh “mượn” đi như thế!
Tương Hãn muốn báo cảnh sát, thế nhưng Tương Bình Khang cũng khôn khéo, chỉ nói là mượn, còn làm sổ sách nữa chứ.
Bị mất đi lượng lớn đồ cổ tinh phẩm như vậy, Bác Cổ Hiên thiếu chút nữa đóng cửa vì không thể tiếp tục kinh doanh.
Tương Vệ Quốc nản lòng thoái chí, đem những đồ vật còn dư lại để cho Tương Hãn bán đi để giải quyết chuyện cửa hàng. Tương Hãn biết những thứ kia là vật gia gia yêu quý, đương nhiên không đồng ý làm như vậy.
Tương Hãn đến Bác Cổ Hiên nhận cục diện rối rắm, Tương Vệ Quốc rút kinh nghiệm xương máu, quyết tâm không để cho bạch nhãn lang có thêm cơ hội. Dứt khoát đem tất cả bất động sản, cửa hàng chuyển sang tên Tương Hãn, bản thân thì giữ lại một ít gởi ngân hàng để dưỡng lão, hai ông cháu đều thống nhất việc này.
Bác Cổ Hiên phát sinh biến cố lớn căn bản là không thể giấu giếm được, toàn bộ giới đồ cổ đều biết chuyện này.
Thái độ làm người của Tương Bình Khang bị chỉ trích, thế nhưng hắn sẽ không vì bị làm khó dễ mà không kiếm được tiền, dựa vào những món đồ cổ tinh phẩm đó, công ty bán đấu giá tác phẩm nghệ thuật của hắn cũng có chân đứng ở phía nam.
Hắn biết mình chọc Tương Vệ Quốc, lão nhân không nguôi giận, hắn cũng không dám tự mình tới cửa, sau khi vợ hắn mang theo con đến cũng bị đuổi ra ngoài, hắn dứt khoát không tới nữa.
Lần này hắn ưỡn ngực nghiêm mặt tới cửa đánh chủ ý tới cái bình tứ giác Phong Diêu, Tương Hãn làm sao có thể cho hắn sắc mặt tốt được .
Bạn đang �
Tương Hãn muốn trừng trị Tương Bình Khang một trận, nhưng nếu vì loại người như thế mà mang trên lưng tiếng xấu là đánh trưởng bối, loại chuyện ngu này hắn mới không làm. Coi như là muốn giáo huấn đối phương, cũng phải đánh vào chỗ hiểm của hắn, chỉ một lần nhưng làm cho đối phương phải nhớ suốt đời.
Tương Hãn bưng ly nước lên cười khổ, nói với Từ Cửu Chiếu: “Để cho cậu chê cười rồi.”
Từ Cửu Chiếu lắc đầu: “Người bất hiếu như thế, quả thực không xứng là người.”
Bách thiện hiếu vi tiên, Trung Hoa mấy nghìn năm đến nay, hiếu kính cha mẹ đều là đặt ở vị trí trên đầu. Nhất là người làm quan, chỉ cần có một câu bất hiếu, hay đức hạnh có vết nhơ, con đường làm quan có thể chấm dứt ở đây.
Mặc dù lúc trước Từ Cửu Chiếu cũng có nghe qua chuyện con cái khắt khe, hung dữ với cha mẹ, thế nhưng ít nhiều đều là che che giấu giấu, sợ bị người khác mắng. Hôm nay cậu lần đầu mới thấy có người trắng trợn như vậy.
“Ngày hôm nay tôi mới biết được, nguyên lai song thân anh đều mất a.” Ánh mắt Từ Cửu Chiếu ôn hòa nhìn Tương Hãn, dường như an ủi đau xót của hắn.
Tương hãn bị nhìn rất không được tự nhiên, nhưng trong lòng rất cảm động. Nhưng mà Từ Cửu Chiếu so với hắn còn nhỏ tuổi hơn đi? Hơn nữa nghe nói đối phương còn là một cô nhi kia mà, ánh mắt như vậy là có ý tứ gì?
Tương Hãn để ly nước trong tay xuống, gật đầu nói: “Đúng vậy, ba mẹ của tôi đã mất sớm.”
“Nén bi thương..” Từ Cửu Chiếu nói.
“Không có việc gì, đã sớm không sao rồi.” Tương Hãn khoát khoát tay, nói rằng: “Hồi nãy là đang kể với cậu Bác Cổ Hiên trước đây đã từng đóng cửa hơn hai mươi năm phải không? Khi đó bởi vì một số chuyện trong quá khứ, nhà tôi trôi qua đặc biệt gay go, bởi vì thuộc giai cấp không tốt nên bị đánh kích rất lợi hại.”
Biến động mười năm trước, vì Tương gia là một gia tộc tư bản lớn, cả ngày bị người ta lôi ra làm nhân vật tiêu biểu. Khi đó tình huống rất nghiêm trọng, cuộc sống khi đó người của thời đại ngày nay khó có thể tưởng tượng ra, thậm chí có gia đình bởi vì giai cấp đối phương mà trở mặt ly hôn, e sợ bị liên lụy đến.
Tương gia chính là vào lúc đó chia năm xẻ bảy, con trai cả trốn đi chạy tới nông thôn, vợ Tương Vệ Quốc mang theo con trai thứ hai cùng đứa con gái ly hôn trở về nhà mẹ đẻ, khi đó chỉ còn lại người con trai thứ ba mới vừa bắt đầu hiểu chuyện chết sống không chịu rời khỏi Tương Vệ Quốc.
Tương Vệ Quốc cùng đứa con thứ ba sống nương tựa lẫn nhau, cùng nhau ở tại nhà kho kế bên bãi rác thải, chật vật vượt qua được mười năm. Cũng chính mười năm đó, hai cha con vì chịu nhiều đau khổ nên thân thể cũng bắt đầu chuyển xấu đi.
Đến cuối thập niên bảy mươi, Tương Vệ Quốc được sửa lại án sai, tuy rằng nhà nước để cho bọn họ chuyển về căn nhà ban đầu, thế nhưng khi đó tất cả đồ vật trong nhà đều bị mất sạch, chỉ còn lại gian nhà trống không và mấy gia đình xa lạ chen chúc nhau ở trong ngôi nhà nhỏ đó.
Tuy rằng biến động kết thúc, thế nhưng vết rách lại không có biến mất, gia đình ông rốt cục cũng bị chia ly, phân tán ra.
Tương Vệ Quốc không có công việc chính thức, lúc đầu cửa hàng bị giam bế, Tương Vệ Quốc không rõ tình hình nên cũng không dám tiếp tục kinh doanh Bác Cổ Hiên, chỉ có thể làm công việc đổ rác, kiếm lấy vài đồng tiền lương còm.
Tuy rằng cuộc sống trôi qua rất khổ sở, thế nhưng Tương Vệ Quốc vẫn dạy dỗ đứa con thứ ba Tương Bình An thành tài. Tương Bình An thi đậu đại học, sau khi tốt nghiệp thì cùng bạn học cũng là mẹ Tương Hãn kết hôn.
Tương Bình An được trường giữ lại làm việc, Tương Vệ Quốc rốt cục không cần làm việc ở chỗ đổ rác nữa. Mắt thấy cuộc sống sau này sẽ khá lên, lại không nghĩ rằng bệnh tật thoáng cái tập kích gia đình này, Tương Bình An mắc bệnh ung thư. Lần tai hoạ này đột ngột như sấm sét giữa trời quang, làm cho mẹ Tương Hãn bị đả kích lớn ngoài ý muốn sanh non, càng họa vô đơn chí khiến người ta đau xót.
Tương Vệ Quốc buộc lòng lại phải đứng ra chống đỡ gia đình. Bác Cổ Hiên là tổ nghiệp Tương gia tồn tại từ thời kì dân quốc. Thế hệ Tương gia nhiều đời kinh doanh đồ cổ, Tương Vệ Quốc nghe quen tai, nhìn quen mắt, cũng am hiểu giám định và sưu tầm đồ cổ. Khi Tương Vệ Quốc sinh sống và làm việc ở chỗ đổ rác, không ít lần lợi dụng kiến thức của mình đem những món đồ cổ mà người ta không biết vứt đi đem về nhà, nhưng mấy thứ này không thể đem ra bán được.
Vừa vặn vào lúc này quốc gia trả lại các vật cổ trong nhà Tương Vệ Quốc, mấy thứ này vẫn bị khóa ở trong kho đầy bụi, tới bây giờ mới kiểm kê, trả về cho nguyên chủ.
Tương Vệ Quốc quang minh chính đại bán của cải lấy tiền mặt chữa bệnh cho con trai, Tương Bình An sống thêm được 2 năm mới mất, để lại người vợ đang mang thai lần thứ hai, sau đó Tương Hãn được sinh ra, lúc Tương Hãn 5, 6 tuổi bà cũng vì sầu não mà qua đời.
Tuy rằng hai vợ chồng Tương Bình An đều mất đi, nhưng cũng để lại một tôn tử cho Tương Vệ Quốc. Lão gia tử cố nén bi thương đem cháu trai nuôi nấng trưởng thành, Bác Cổ Hiên mở cửa trở lại, ông cố gắng đặt tâm trí vào công việc, Tương Vệ Quốc cũng thấy vui vẻ trở lại.
Dựa vào đồ vật mà quốc gia trả về và những món đồ tích góp từng tí một trong mười năm, Bác Cổ Hiên lại mở cửa một lần nữa, sinh ý phát triển không ngừng, lợi nhuận càng tăng lên.
Nghèo hèn giữa phố không người hỏi, giàu sang rừng thẳm có khách tìm, danh tiếng Tương Vệ Quốc và Bác Cổ Hiên truyền vào trong tai Tương Bình Khang. Vì vậy hắn liền kêu em gái Tương Bình Lệ dựa vào ký ức khi còn bé, tìm lại ngôi nhà đó.
Lúc này những người trong ngôi nhà đều đã dời đi, toàn bộ căn nhà lại thuộc về quyền sử dụng của Tương Vệ Quốc.
Lúc con trai thứ hai cùng con gái tới cửa, Tương Vệ Quốc đã hơn sáu mươi tuổi rồi, người già đặc biệt dễ cô độc, dù sao cũng là con ruột, ông làm sao có thể không nhớ nhung chứ. Mặc kệ bọn nhỏ là thế nào tìm tới cửa, Tương Vệ Quốc cùng con trai thứ hai và con gái khôi phục lại quan hệ.
Vài năm sau, đứa con cả cũng bắt đầu mang theo con cái tới thăm Tương Vệ Quốc, có con trai, con gái, cháu ngoại vờn quanh bên người, thân thể Tương Vệ Quốc đã khá lên nhiều.
Khi Tương Hãn đến nơi khác đi học, Tương Bình Khang liền bắt đầu ra vào nhà Tương Vệ Quốc và Bác Cổ Hiên nhiều lần, mỗi lần tới cũng đều hỏi thăm chuyện đồ cổ.
Dù sao cũng là nghiệp gia truyền, con thứ hai đối với đồ cổ cảm thấy hứng thú, Tương Vệ Quốc rất là vui mừng, vì vậy dốc lòng truyền thụ. Chỉ tiếc là, Tương Bình Khang chỉ thích giá trị của mấy món đồ cổ đó, mà không phải muốn kế tục lịch sử truyền thừa của gia tộc.
Tương Vệ Quốc thương tiếc Tương Hãn từ nhỏ cha mẹ đều không còn, tất cả tài sản của ông, bao gồm căn nhà này và Bác Cổ Hiên, cộng thêm mấy món đồ cổ quý giá trong nhà đều dự định để lại cho người cháu này .
Khi Tương Bình Khang biết quyết định này, trong lòng vừa căm giận bất bình lại vừa lo lắng. Bất quá hắn ngoài mặt lại không có lộ ra, ngược lại là từ từ gây xích mích ly gián. Mấy năm Tương Hãn không quay về Thượng Hải, Tương Bình Khang đã bắt ở điểm ấy không tha, nói Tương Hãn không hiểu chuyện này nọ.
Tính cách Tương Vệ Quốc nghiêm túc, thái độ làm người lại cứng nhắc, Tương Hãn khi đó chính là bởi vì vấn đề tính hướng mà trốn tránh về nhà, trở thành kẻ nổi loạn. Tương Vệ Quốc bị Tương Bình Khang khích bác chia rẽ nên đối với tôn tử sinh ra tâm tình bất mãn.
Bất quá, dù không vừa lòng như thế nào đi nữa, Tương Vệ Quốc cũng không có thay đổi suy nghĩ đem toàn bộ gia sản để lại cho người cháu này.
Ngoại trừ yêu thương người cháu này ra, ông đối với việc vợ trước mang theo hai đứa con cùng đứa con cả nhiều năm không về trong lòng luôn luôn cho rằng nếu đã ly hôn thì hai đứa con thuộc về gia đình phía bên kia, còn đứa con lớn cũng trở thành người nhà khác rồi. Tuy rằng bọn họ còn là cha con, thế nhưng cũng đã là hai nhà khác nhau. Mà tài sản của ông hẳn là phải để lại cho đứa con thứ ba và con của nó đang cùng sống với ông.
Mặt khác là do những đồ cổ này ngoại trừ quốc gia trả về ra, phần lớn đều là do hai người Tương Vệ Quốc và Tương Bình An cất dấu đi. Ở trong lòng của Tương Vệ Quốc, những đồ cổ này nên thuộc về đứa con thứ ba, ông bất quá chỉ là giúp bảo quản giùm mà thôi .
Nhưng Tương Bình Khang không biết ý nghĩ trong lòng Tương Vệ Quốc, chỉ đơn thuần nghĩ lão gia tử thiên vị đứa con trai nhỏ của ông.
Hai người Tương Vệ Quốc và Tương Hãn mâu thuẫn càng lúc càng lớn, lễ mừng năm mới Tương Hãn cũng không về nhà, Tương Bình Khang nghĩ thời cơ đã đến, hắn tính toán xin vào ở trong nhà, lấy lí do là để chăm sóc ông.
Thế nhưng Tương Vệ Quốc làm sao có thể để cho con trai thứ đến ở nơi sau này sẽ thuộc về Tương Hãn chứ, ông tuy rằng già rồi, nhưng cũng không hồ đồ, phải biết rằng thỉnh thần thì dễ tiễn thần thì khó a.
Tương Vệ Quốc không đồng ý, Tương Bình Khang không thể làm gì khác hơn là thay đổi sách lược, hắn ra chiêu thứ hai, muốn đem lão gia tử về chỗ hắn ở.
Lần này Tương Vệ Quốc thật sự cảm động, mặc dù không có đồng ý, nhưng thái độ đối với Tương Bình Khang cũng thân thiết hơn rất nhiều.
Tương Bình Khang tranh thủ rèn sắt khi còn nóng nên liền nghỉ việc, kéo một khoản đầu tư mở công ty bán đấu giá. Lúc này tình cảm của Tương Vệ Quốc đối với hắn còn đang nóng, thấy con mở công ty, ông cũng giúp rất nhiều, vừa tiến cử người làm mối, vừa giới thiệu nguồn cung cấp.
Thế nhưng không nghĩ tới Tương Bình Khang lại đánh chủ ý vào đám đồ cổ quý giá kia.
Tương Vệ Quốc có chút hơi khó xử, Tương Bình Khang đau khổ cầu xin, hắn còn nói tất cả gia sản của hắn đều đầu tư vào đây, hắn không muốn tất cả tiền tích góp đều trôi theo nước, muốn trận bán đấu giá đầu tiên này nhất định phải một phát mà vang.
Tương Vệ Quốc cũng không đành lòng nhìn Tương Bình Khang thất bại, vì vậy đành phải lấy ba bức tranh chữ mà ông trân quý nhiều năm được nhà nước trả lại đưa cho Tương Bình Khang.
Có ba bức tranh chữ làm chủ đạo nên lần bán đấu giá đầu tiên rất thành công.
Thế nhưng phạm vi đồ cổ không lớn, đồ cổ chân chính cũng không phải dễ tìm như vậy, nếu gặp được hàng tốt, công ty nhỏ của Tương Bình Khang lại không có bản lãnh để mang về.
Tuy rằng Tương Bình Khang được Tương Vệ Quốc giới thiệu nguồn cung cấp, nhưng đồ cổ đem bán đấu giá cũng không thuộc hàng quá đẳng cấp, nên Tương Bình Khang ba lần bốn lượt đến cầu sự giúp đỡ của Tương Vệ Quốc.
Một lần hai lần thì có thể, ba lần bốn lần thì Tương Vệ Quốc không đáp ứng. Tương Bình Khang muốn kinh doanh đồ cổ phải tự mình tích lũy gom góp, chỉ biết dựa vào người khác mà không có bản lĩnh gì, sớm muộn gì cũng miệng ăn núi lở.
Đợt bán đấu giá mới, vì không tìm được hàng tốt khiến cho Tương Bình Khang thấp thỏm bực bội, nên muốn nhờ ông giúp một lần nữa.
Lần này có nói cái gì Tương Vệ Quốc cũng đều không đồng ý, Tương Bình Khang thiếu kiên nhẫn nên liền đem ý nghĩ Tương Vệ Quốc thiên vị đứa con thứ ba oán giận nói ra.
Điều này làm cho trong lòng Tương Vệ Quốc không dễ chịu, tuy rằng ông đúng là thiên vị, thế nhưng dù sao cũng bởi vì hai người sống nương tựa lẫn nhau nhiều năm qua, ông thiên vị cũng là điều nên làm. Hơn nữa đứa con thứ ba cũng không còn sống, nếu ông không thiên vị nó, vậy còn có ai nghĩ cho nó đâu.
Còn Tương Bình Khang không quan tâm đến ông nhiều năm như vậy, lúc này đến oán giận ông thiên vị, nó có tư cách gì và lập trường gì mà đến oán giận chứ?
Có lẽ ý nghĩ của Tương Vệ Quốc có chút thiên vị, thế nhưng lão nhân gia ông trong mắt không chứa nổi một hạt cát, Tương Bình Khang oán giận thoáng cái kéo xuống phần hảo cảm của ông đối với hắn.
Tương Bình Khang căn bản không có phát giác biến hóa trong lòng Tương Vệ Quốc, ngay sau đó còn to gan oán giận việc Tương Vệ Quốc tương lai muốn đem tất cả gia sản đều lưu lại cho Tương Hãn, còn phần của anh cả, hắn, còn có em gái hắn thì như thế nào? Ông đặt bọn họ ở chỗ nào? Bọn hắn cũng đều con của ông, ông làm vậy không cảm thấy bất công sao?
Lời này vừa nói ra liền chọc giận Tương Vệ Quốc.
Thì ra ba đứa con này đều là vì gia sản của ông mới trở về thăm hỏi ông!
Tương Vệ Quốc liền một gậy lật đổ luôn một con thuyền, mặc kệ con cả, con gái út nghĩ như thế nào, Tương Vệ Quốc cảm thấy ba đứa con này đều có tâm tư hiểm ác đáng sợ.
“Đồ vật là của tổ tông tao lưu lại, sự nghiệp là tự tao tạo nên, lão tử muốn cho người nào thì cho người đó!” Tương Vệ Quốc gầm quát, “Mày muốn kiếm tiền, đừng nghĩ lấy ở lão tử một xu nào! Tao cho mày biết, lão tử cũng không có nghĩa vụ phải nuôi mày. Chưa nói đến việc mẹ mày đã ly hôn với tao, còn mày được giao cho bà ta nuôi, nếu có giao cho tao thì bây giờ mày cũng đã trưởng thành, hẳn là phải phụng dưỡng lại tao a!”
Nét mặt Tương Vệ Quốc nghiêm khắc, Tương Bình Khang bị ông bạo phát sợ cứng ở tại chỗ nói không ra được lời nào.
“Tao tưởng mày là vì tình cảm, không ngờ là vì tiền, tao còn chưa nói đến lỗi lầm khi xưa của mày đâu!” Tương Vệ Quốc hùng hổ doạ người, trợn tròn đôi mắt: “Lão tử vốn cũng không trông cậy vào mày sẽ phụng dưỡng tao, tao có tôn tử, tôn tử tự nhiên sẽ quản tao.”
Tương Bình Khang đang bị dọa sợ, nghe Tương Vệ Quốc nhắc tới Tương Hãn theo phản xạ liền nói bậy để gây xích mích: “Tương Hãn không phải là người bình tĩnh, tính tình cũng xấu, cha xem lễ mừng năm mới nó cũng chưa trở về, thái độ kiểu này mà cha vẫn trông cậy vào sao?”
“So với loại người rình rập tài sản của tao như mày thì tốt hơn nhiều!!” Tương Vệ Quốc trung khí mười phần quát: “Mày cút cho tao! Sau này không cho phép mày bước vào cửa nhà tao nửa bước!”
Lúc này Tương Bình Khang mới thấy không ổn, vội vàng nói bù lại: “Con nhất thời nói lẫy, chúng ta là cha con, nào có phải kẻ thù đâu, phải không?”
Tương Vệ Quốc thở một hơi bình tĩnh lại: “Về sau không chỉ có mày, còn toàn bộ gia đình của mày nữa, ngay cả anh cả, em gái của mày cũng không cần đến đây. Ít thấy bọn mày, tao còn có thể sống lâu thêm hai năm nữa.”
Tương Bình Khang hết lời xin lỗi, nhưng Tương Vệ Quốc trực tiếp đem người đuổi ra ngoài.
Tương Bình Khang bị đuổi ra khỏi nhà, sau khi trở về càng nghĩ càng thấy phiền muộn, sao hắn không giữ bình tĩnh chứ, lại đem ông ta chọc giận.
Cho tới bây giờ hắn cũng không có cảm giác suy nghĩ của mình có vấn đề gì, hắn cho rằng cha hắn có bốn người con, coi như là chia đều ra thì hắn cũng được chia không ít thứ tốt, mấy thứ này đủ để hắn sống thoải mái đến đời sau.
Bất kể như thế nào cũng không thể để cho cha hắn đem tài sản lưu lại cho Tương Hãn, ít nhất hắn cũng phải lấy phần thuộc về mình.
Tương Bình Khang cũng biết tính cách nóng nảy, cương trực của Tương Vệ Quốc. Nếu không phải như vậy, Tương Vệ Quốc và vợ trước của ông cũng sẽ không mỗi người một hướng. Động loạn mười năm trước cũng có người ly hôn rồi hợp lại, dù sao khi đó là thời kì đặc biệt, ly hôn cũng là bất đắc dĩ, vì để bảo toàn người nhà không bị khổ sở mà chủ động ly hôn cũng không phải số ít .
Thế nhưng Tương Vệ Quốc lại không nghĩ như vậy, đã tan thì tan luôn, tuyệt đối sẽ không tìm người trở về.
Tương Bình Khang chạy tới Bác Cổ Hiên, pha trò mê hoặc Triệu quản lí, đem những đồ cổ tinh phẩm đặt ở Bác Cổ Hiên lúc đó lấy đi.
Tương Vệ Quốc cho rằng việc xấu trong nhà không truyền ngoài, cho nên chuyện phát sinh ở trong nhà không có truyền ra, nào nghĩ tới Tương Bình Khang lại tuyệt tình như thế.
Lúc đó Triệu quản lí đã cảm thấy có cái gì đó không đúng, thế nhưng bị Tương Bình Khang quấn quít lấy không phân thân ra được, chờ khi hắn gọi điện thoại hỏi Tương Vệ Quốc, muốn cản đã cản không kịp nữa.
Tương Vệ Quốc lúc cãi nhau thì không bị sao, nhưng lúc biết Tương Bình Khang làm chuyện kia, ông liền tức giận đến ngã bệnh.
Dưới tình huống như vậy, Tương Hãn đành trở về.
Tương Vệ Quốc thấy hắn liền chảy nước mắt, nói xin lỗi hắn, nói đồ vật mà ông giữ lại cho hắn bị bác hai lấy đi rồi.
Tương Hãn từ nhỏ đến lớn chưa từng gặp qua gia gia yếu ớt như vậy, nhất thời đau lòng, chiến tranh lạnh của hai người nhất thời tan biến, bệnh cũng không cần thuốc mà tự khỏi.
Tương Hãn luôn luôn hầu hạ ở trước giường Tương Vệ Quốc, an ủi ông, làm bạn với ông.
So với mấy thứ kia, Tương Hãn càng quan tâm Tương Vệ Quốc hơn. Tiền, hắn có thể tự mình kiếm, cho dù Tương Vệ Quốc không lưu cho hắn chút gì mà tất cả tài sản đều phân cho bác và cô của hắn, hắn cũng không có ý kiến. Thế nhưng chuyện đó phải được ông cam tâm tình nguyện mới được, không thể chưa được sự đồng ý của ông mà ngang ngạnh “mượn” đi như thế!
Tương Hãn muốn báo cảnh sát, thế nhưng Tương Bình Khang cũng khôn khéo, chỉ nói là mượn, còn làm sổ sách nữa chứ.
Bị mất đi lượng lớn đồ cổ tinh phẩm như vậy, Bác Cổ Hiên thiếu chút nữa đóng cửa vì không thể tiếp tục kinh doanh.
Tương Vệ Quốc nản lòng thoái chí, đem những đồ vật còn dư lại để cho Tương Hãn bán đi để giải quyết chuyện cửa hàng. Tương Hãn biết những thứ kia là vật gia gia yêu quý, đương nhiên không đồng ý làm như vậy.
Tương Hãn đến Bác Cổ Hiên nhận cục diện rối rắm, Tương Vệ Quốc rút kinh nghiệm xương máu, quyết tâm không để cho bạch nhãn lang có thêm cơ hội. Dứt khoát đem tất cả bất động sản, cửa hàng chuyển sang tên Tương Hãn, bản thân thì giữ lại một ít gởi ngân hàng để dưỡng lão, hai ông cháu đều thống nhất việc này.
Bác Cổ Hiên phát sinh biến cố lớn căn bản là không thể giấu giếm được, toàn bộ giới đồ cổ đều biết chuyện này.
Thái độ làm người của Tương Bình Khang bị chỉ trích, thế nhưng hắn sẽ không vì bị làm khó dễ mà không kiếm được tiền, dựa vào những món đồ cổ tinh phẩm đó, công ty bán đấu giá tác phẩm nghệ thuật của hắn cũng có chân đứng ở phía nam.
Hắn biết mình chọc Tương Vệ Quốc, lão nhân không nguôi giận, hắn cũng không dám tự mình tới cửa, sau khi vợ hắn mang theo con đến cũng bị đuổi ra ngoài, hắn dứt khoát không tới nữa.
Lần này hắn ưỡn ngực nghiêm mặt tới cửa đánh chủ ý tới cái bình tứ giác Phong Diêu, Tương Hãn làm sao có thể cho hắn sắc mặt tốt được .
Bạn đang �
Tương Hãn muốn trừng trị Tương Bình Khang một trận, nhưng nếu vì loại người như thế mà mang trên lưng tiếng xấu là đánh trưởng bối, loại chuyện ngu này hắn mới không làm. Coi như là muốn giáo huấn đối phương, cũng phải đánh vào chỗ hiểm của hắn, chỉ một lần nhưng làm cho đối phương phải nhớ suốt đời.
/130
|