Đôi Hoa Cô đã được đóng gói tốt, nhưng bởi vì còn phải làm thủ tục hải quan, tạm thời bọn họ vẫn không thể khởi hành trở về nước được.
Chờ đến khi lấy được danh sách của Nam tước Griffin, Tương Hãn mới biết vì sao hắn phải mất một phần tiền mua riêng danh sách này.
Thì ra đây là một quyển nhật ký, mà danh sách lại được viết bên trên.
“Ở đây viết gì thế?” Từ Cửu Chiếu liếc nhìn câu chữ xem không hiểu trong nhật kí.
Bìa quyển nhật ký làm bằng da trâu, giấy bên trong cũng bằng da dê, tuy rằng đã trải qua nhiều năm nhưng vẫn được giữ gìn hoàn hảo, chữ viết rất rõ ràng.
Tương Hãn đưa đầu nhìn một chút, nói: “Anh cũng không biết, nhìn chữ này chắc là tiếng Pháp.” Hắn quay đầu hôn một cái trên mặt của Từ Cửu Chiếu: “Em sao lại muốn vật này?”
Từ Cửu Chiếu khép lại quyển nhật ký nói: “Em nghĩ, bên trong chắc cũng có gì đó giúp ích cho việc nghiên cứu khảo cổ Phong Diêu.”
Tương Hãn khẳng định: “Nhất định sẽ có ích, chí ít cũng biết được thời điểm đồ sứ này được chuyển ra nước ngoài lúc nào, từ đó có thể truy ngược về tìm ra ngọn nguồn, truy xét được là từ nơi nào truyền ra.”
Từ Cửu Chiếu cầm bản bút ký: “Vậy là tốt rồi.” Ngày xưa đôi Hoa Cô này bị quan đốc đào mang đi, chắc là được bọn họ đưa vào cung, chỉ cần là vào cung thì rất có khả năng sẽ có ghi chép lại.
Tương Hãn nhìn Từ Cửu Chiếu, cảm thấy Cửu Chiếu đối với nghiên cứu Phong Diêu lưu tâm như thế, hắn có nên tài trợ một khoản tiền để nghiên cứu tiến hành nhanh hơn một chút không?
Đem quyển nhật ký cất xong, sau khi hai người rửa mặt liền đi ngủ.
Rõ ràng ban ngày bôn ba, theo thói quen thì Từ Cửu Chiếu đụng phải gối sẽ phải ngủ thiếp đi, thế nhưng tiếng hít thở có quy luật của Tương Hãn đã vang lên hồi lâu, nhưng Từ Cửu Chiếu vẫn không ngủ được.
Cậu nằm một hồi, lại không dám lăn qua lộn lại sợ đánh thức Tương Hãn, vì vậy cậu dứt khoát đứng lên lại ngồi trên ghế.
Lâu đài ở vùng ngoại thành, bên ngoài không có đèn soi sáng, xung quanh yên tĩnh, rất là an bình.
Nội tâm Từ Cửu Chiếu rất bình lặng, không khỏi lại nghĩ tới sông Xen bên cửa sổ ở khách sạn.
Cảnh sắc ban ngày và buổi tối lần lượt thay đổi trong đầu của cậu, sáng và tối không ngừng nhảy nhót. Cậu nghiêng đầu, phát giác tư duy càng thêm bén nhạy, ý niệm chợt lóe trong đầu trước kia đột nhiên biến thành hình ảnh hoàn chỉnh.
Từ Cửu Chiếu cảm thấy không phải là ảo giác của mình, thực sự là tư duy của cậu càng linh hoạt hơn so với trước đây.
Từ Cửu Chiếu nghiêng đầu, vốn là một bộ hoa văn hoàn chỉnh thoáng qua ở trong đầu liền biến ảo trở thành bốn chiều rõ rệt.
Cậu có chút không dám tin lấy tay chống cằm, cậu rũ mắt xuống, tầm mắt nhìn chằm chằm ánh trăng ở ngoài cửa sổ.
Cậu suy tư: Đồ sứ tạo thành dòng nước ấm? Vốn là phải hao phí chừng mấy ngày để suy nghĩ, trong chớp mắt liền xong xuôi.
Nói cho cùng tư duy nhanh chóng là thiên phú của bản thân, hay là do dòng nước ấm cường hóa đầu óc của cậu?
Suy nghĩ một hồi, Từ Cửu Chiếu ngẩng đầu, cậu tiếp tục suy nghĩ.
Lần đầu tiên cầm mảnh sứ trong tay, vết thương trên đầu cậu nhanh chóng khôi phục kết vảy, cảm giác đau đớn mơ hồ cũng không còn. Cậu còn lo lắng trên đầu có thương tích sẽ ảnh hưởng đến việc mọc tóc, thế nhưng trừ lưu lại một vết sẹo nhỏ và mảnh, trên đầu cũng không có một chỗ khuyết nào.
Từ Cửu Chiếu để tóc dài không có cắt đi cũng là bởi vì nguyên nhân này. Nếu như hớt đầu đinh thì có thể thấy được vết khuyết đó.
Mãi về sau Tương Hãn lôi kéo cậu đi cắt tóc, cậu mới phát giác vết sẹo có ảnh hưởng không lớn. Thậm chí hầu như không nhìn ra.
Hiện tại phân tích, nếu như nói lần đầu tiên là trị di chứng nhức đầu của cậu, thúc đẩy vết thương khôi phục. Như vậy lần thứ hai là gì?
Từ Cửu Chiếu cẩn thận hồi tưởng lại sau khi từ trong sơn thôn kia trở về có cải biến đặc biệt gì.
Sau đó cậu bừng tỉnh, lần kia là lúc cậu bắt đầu trưởng thành một lần nữa, không chỉ là cao hơn, xương cốt cũng càng thêm khỏe mạnh. Khi đó cậu mười bảy sắp mười tám tuổi, dựa theo nguyên tắc mà nói đã qua tuổi phát triển xương rồi.
Thì ra dòng nước ấm lần thứ hai yếu ớt như có như không kia lại mang cho cậu ảnh hưởng lớn như vậy! Nói như thế, cậu được tá thi hoàn dương, cũng là bởi vì máu tươi của nguyên thân ngấm vào trong hố bỏ hoang, mà phía dưới lại đầy mảnh sứ do cậu nung tạo.
Từ Cửu Chiếu hiểu ra, cái này tựa hồ là nhân quả tuần hoàn, bởi vì xưa kia cậu sáng lập ra Phong từ (sứ Phong Diêu), nên mấy trăm năm sau cũng do Phong từ cậu mới có thể trở về dương gian!
Ông trời đối với cậu thực sự là quá mức ưu đãi. Bởi vì cậu oán khí tràn đầy liền cho cậu cơ hội lần nữa, còn để cậu gặp được người cậu yêu.
Từ Cửu Chiếu ngưng mắt nhìn Tương Hãn đang ngủ trên giường, cậu nhẹ nhàng đi tới hôn trán của hắn.
Tương Hãn mơ màng tỉnh lại, trong mắt đầy sương: “Làm sao vậy?”
Từ Cửu Chiếu nằm xuống bên người của hắn: “Không có việc gì.”
Tương Hãn tỉnh táo hẳn lên, nửa đêm Từ Cửu Chiếu rất ít khi đánh thức hắn: “Đã xảy ra chuyện gì sao?”
Từ Cửu Chiếu ôm cánh tay Tương Hãn, Tương Hãn rất tự nhiên dựa sát vào cậu.
“Không có việc gì, đi vệ sinh thôi. Ngủ đi.” Thanh âm Từ Cửu Chiếu nhu hòa nói .
Tương Hãn chỉ là thanh tỉnh trong chốc lát, nhìn một chút quả thực không có chuyện gì liền nhắm mắt lại. Mà sau khi Từ Cửu Chiếu biết rõ câu đố không giải thích được kia, liền cởi ra tâm sự, rất nhanh cũng lâm vào mộng đẹp.
Sáng ngày hôm sau, Tương Hãn chỉ mơ hồ nhớ được giữa đêm có tỉnh lại một lần, nhưng nhìn Từ Cửu Chiếu bình tĩnh, hắn cảm giác có phải là mình nằm mơ hay không?
Ngô Diểu đi làm thủ tục về nước cho Từ Cửu Chiếu, Tương Hãn liền bồi Từ Cửu Chiếu đợi ở trong khách sạn.
“Thật không muốn anh cùng về với em sao?” Tương Hãn cau mày.
Từ Cửu Chiếu buồn cười nhìn hắn: “Ngô sư huynh cùng về với em mà. Anh yên tâm, em nhất định sẽ đem Hoa Cô an toàn giao cho Tương lão.”
Buổi trưa Vương Triều Thần gọi điện thoại tới, nói là hắn sắp bay tới Châu Âu, muốn Tương Hãn cùng hắn tiến hành hội đàm thương vụ Văn Vận.
Vương Triều Thần thực sự rất tài giỏi.
Vốn là dây chuyền sản xuất nước ngoài muốn đến quốc nội tối thiểu phải mất nửa năm. Nhưng mà Vương Triều Thần giống như hăng máu gà, kiếm một xí nghiệp gốm sứ gần như đóng cửa kéo về một dây chuyền sản xuất còn mới 80%.
Dây chuyền sản xuất này lại phù hợp với công ty, nghe nói Văn Vận đang sốt ruột, một nhân viên cấp cao bên kia liền nói cho Vương Triều Thần tin tức này .
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là những đơn đặt hàng của xí nghiệp kia sẽ không bị hủy bỏ, mà vẫn giao dịch như thường.
TelaZeni bên này vẫn còn nhớ nhân tình của Tương Hãn, ở thị trường Châu Âu nhiều lần nhắc qua Văn Vận vẫn chưa có hoàn toàn đi vào sản xuất gốm sứ hạng sang. Chỉ bất quá bởi vì biết nhà vẽ kiểu là Từ Cửu Chiếu, những người này cảm thấy hết sức hứng thú liền hạ đơn đặt hàng.
Vì để hoàn thành những đơn đặt hàng giá trị xa xỉ này đúng thời hạn, lúc này Vương Triều Thần mới nghĩ tới đi đến công ty khác đem dây chuyền sản xuất về.
Dây chuyền sản xuất mất 2 tháng mới đến nơi, sau khi vận hành thử thì chính thức bắt đầu cho sản xuất. Bởi vì nhân thủ không đủ, Vương Triều Thần lại để cho công ty tuyển dụng đào thật nhiều góc tường ở các xưởng sản xuất khác.
Mà sang năm các xưởng sản xuất phát hiện có một bộ phận lớn công nhân có kỹ thuật cao không đi làm lại, cũng chỉ có thể tự nhận xui xẻo.
Bởi vì Vương Triều Thần siêu cấp tài giỏi, sau 3 tháng, đồ sứ Văn Vận cao cấp sản xuất ra mẻ đồ sứ đầu tiên. Hắn còn chưa hài lòng, muốn thừa dịp Từ Cửu Chiếu đang nổi như cồn trong giới sưu tầm bên này, tìm kiếm càng nhiều khách hàng hơn.
Tương Hãn so với hắn thì tới bên này trước, cũng tham gia yến hội trước, cùng rất nhiều phú thương gặp mặt một lần, thậm chí còn trò chuyện với nhau thật vui.
Văn Vận là sự nghiệp chung của hắn và Từ Cửu Chiếu, Tương Hãn không thể không quản giống như không quản Ngô Diểu được. Vương Triều Thần cùng Ngô Diểu không giống nhau, qua tới đây thì thấy hắn có quầng thâm dưới mắt, Tương Hãn không quản vậy cũng rất không xứng chức.
Tương Hãn không cam lòng gật đầu: “Vậy được, anh đã gọi điện thoại cho Ngô Cửu Lợi, đến lúc đó anh ta sẽ tới sân bay đón em. Lúc anh không có mặt, em nhất định phải luôn ở cùng với anh ấy.”
Từ Cửu Chiếu nhấc mày: “Trịnh Khải Long sẽ không giở thủ đoạn gì chứ?”
Tương Hãn cười nhạt: “Cái này cũng không biết chính xác được. Anh để thám tử tư thu thập mấy việc phi pháp của hắn, để cướp được hạng mục của anh, thủ đoạn vô sỉ gì hắn cũng làm qua. Chỉ bất quá bây giờ hai người kia đang bị phát lệnh truy nã, sở tư pháp đang âm thầm theo dõi hắn, hắn không dám dùng ám chiêu gì đâu. Kế tiếp anh sẽ thu lưới bắt hắn, nhưng để ngừa vạn nhất, cũng không thể khinh thường được.” Nguồn :
Từ Cửu Chiếu suy nghĩ một chút nói: “Em đã biết, em sẽ luôn bên cạnh Cửu Lợi ca, cũng sẽ không đi loạn.”
Từ Cửu Chiếu phối hợp nghe lời như vậy, khiến nội tâm Tương Hãn thập phần thỏa mãn.
Nói xong chính sự rồi, Tương Hãn liền dính lấy Từ Cửu Chiếu nói: “Anh thật không muốn cùng em xa nhau như vậy!”
Lúc này Từ Cửu Chiếu đứng, Tương Hãn ngồi, vừa vặn ôm lấy hông của cậu, đem đầu chôn ở bụng của cậu.
Lần này Từ Cửu Chiếu không có giáo huấn hắn, nói hắn quá mức nhi nữ tình trường, bởi vì cậu cũng có cảm giác giống như vậy. Lần từ biệt này, thế nhưng là lần đầu tiên kể từ khi hai người sống chung với nhau.
Cũng khó trách A Hãn dính người không thôi, ngay cả chính cậu cũng…..
Cảm thấy tâm tình của mình quá mức mềm yếu, không có thói quen nhu tình tràn đầy như vậy nên Từ Cửu Chiếu vội vàng đem tâm tư đó trục xuất ra khỏi lòng của mình.
“Anh cùng Vương Triều Thần ở bên này bận rộn cũng tốt, cho dù là cùng nhau trở về, nhưng phỏng chừng sau đó em cũng vắng vẻ anh thôi.” Từ Cửu Chiếu cúi đầu, tay ở trên đầu Tương Hãn xoa xoa.
Tương Hãn không hiểu ngẩng đầu, chớp mắt nhìn Từ Cửu Chiếu. Vốn là khuôn mặt anh tuấn nhuệ khí bức người, lúc này lại lộ ra biểu tình không dám tin tưởng, kinh ngạc giật mình, bộc phát tính trẻ con: “Gì chứ?!” Hắn làm gì sai mà bị vắng vẻ a?
Dáng vẻ đáng yêu như vậy làm cho người khác động tâm, làm cho Từ Cửu Chiếu hôn nhẹ lên mặt hắn.
Từ Cửu Chiếu mỉm cười: “Cảm ơn anh lần này đã sắp xếp chuyến du lịch đặc biệt như vậy, em thu hoạch được rất nhiều.”
Tương Hãn nháy mắt mấy cái, buông cánh tay đang ôm chặt cậu ra, kinh ngạc nói: “Em nói, em có ý tưởng cho tân tác tham gia triển lãm rồi hả?!”
Từ Cửu Chiếu gật đầu: “Ừ, em sẽ dùng tính chất đặc biệt của Ma Thương thổ phản ánh chủ đề. Sau khi trở về em muốn tiến hành bế quan sáng tác, phần lớn thời gian đều dùng trong phòng làm việc.” Cho nên tạm thời xa nhau có thể giúp cậu tỉnh táo hơn.
Tương Hãn cũng không cảm thấy không có gì may mắn khi xa nhau cả, hắn đơn thuần là vì Từ Cửu Chiếu vui vẻ thôi.
“Thật tốt quá, chờ sau khi anh trở về, nhất định phải cho anh xem tân tác của em! Nhất định là tân tác rất là đặc biệt!”
Chờ đến khi lấy được danh sách của Nam tước Griffin, Tương Hãn mới biết vì sao hắn phải mất một phần tiền mua riêng danh sách này.
Thì ra đây là một quyển nhật ký, mà danh sách lại được viết bên trên.
“Ở đây viết gì thế?” Từ Cửu Chiếu liếc nhìn câu chữ xem không hiểu trong nhật kí.
Bìa quyển nhật ký làm bằng da trâu, giấy bên trong cũng bằng da dê, tuy rằng đã trải qua nhiều năm nhưng vẫn được giữ gìn hoàn hảo, chữ viết rất rõ ràng.
Tương Hãn đưa đầu nhìn một chút, nói: “Anh cũng không biết, nhìn chữ này chắc là tiếng Pháp.” Hắn quay đầu hôn một cái trên mặt của Từ Cửu Chiếu: “Em sao lại muốn vật này?”
Từ Cửu Chiếu khép lại quyển nhật ký nói: “Em nghĩ, bên trong chắc cũng có gì đó giúp ích cho việc nghiên cứu khảo cổ Phong Diêu.”
Tương Hãn khẳng định: “Nhất định sẽ có ích, chí ít cũng biết được thời điểm đồ sứ này được chuyển ra nước ngoài lúc nào, từ đó có thể truy ngược về tìm ra ngọn nguồn, truy xét được là từ nơi nào truyền ra.”
Từ Cửu Chiếu cầm bản bút ký: “Vậy là tốt rồi.” Ngày xưa đôi Hoa Cô này bị quan đốc đào mang đi, chắc là được bọn họ đưa vào cung, chỉ cần là vào cung thì rất có khả năng sẽ có ghi chép lại.
Tương Hãn nhìn Từ Cửu Chiếu, cảm thấy Cửu Chiếu đối với nghiên cứu Phong Diêu lưu tâm như thế, hắn có nên tài trợ một khoản tiền để nghiên cứu tiến hành nhanh hơn một chút không?
Đem quyển nhật ký cất xong, sau khi hai người rửa mặt liền đi ngủ.
Rõ ràng ban ngày bôn ba, theo thói quen thì Từ Cửu Chiếu đụng phải gối sẽ phải ngủ thiếp đi, thế nhưng tiếng hít thở có quy luật của Tương Hãn đã vang lên hồi lâu, nhưng Từ Cửu Chiếu vẫn không ngủ được.
Cậu nằm một hồi, lại không dám lăn qua lộn lại sợ đánh thức Tương Hãn, vì vậy cậu dứt khoát đứng lên lại ngồi trên ghế.
Lâu đài ở vùng ngoại thành, bên ngoài không có đèn soi sáng, xung quanh yên tĩnh, rất là an bình.
Nội tâm Từ Cửu Chiếu rất bình lặng, không khỏi lại nghĩ tới sông Xen bên cửa sổ ở khách sạn.
Cảnh sắc ban ngày và buổi tối lần lượt thay đổi trong đầu của cậu, sáng và tối không ngừng nhảy nhót. Cậu nghiêng đầu, phát giác tư duy càng thêm bén nhạy, ý niệm chợt lóe trong đầu trước kia đột nhiên biến thành hình ảnh hoàn chỉnh.
Từ Cửu Chiếu cảm thấy không phải là ảo giác của mình, thực sự là tư duy của cậu càng linh hoạt hơn so với trước đây.
Từ Cửu Chiếu nghiêng đầu, vốn là một bộ hoa văn hoàn chỉnh thoáng qua ở trong đầu liền biến ảo trở thành bốn chiều rõ rệt.
Cậu có chút không dám tin lấy tay chống cằm, cậu rũ mắt xuống, tầm mắt nhìn chằm chằm ánh trăng ở ngoài cửa sổ.
Cậu suy tư: Đồ sứ tạo thành dòng nước ấm? Vốn là phải hao phí chừng mấy ngày để suy nghĩ, trong chớp mắt liền xong xuôi.
Nói cho cùng tư duy nhanh chóng là thiên phú của bản thân, hay là do dòng nước ấm cường hóa đầu óc của cậu?
Suy nghĩ một hồi, Từ Cửu Chiếu ngẩng đầu, cậu tiếp tục suy nghĩ.
Lần đầu tiên cầm mảnh sứ trong tay, vết thương trên đầu cậu nhanh chóng khôi phục kết vảy, cảm giác đau đớn mơ hồ cũng không còn. Cậu còn lo lắng trên đầu có thương tích sẽ ảnh hưởng đến việc mọc tóc, thế nhưng trừ lưu lại một vết sẹo nhỏ và mảnh, trên đầu cũng không có một chỗ khuyết nào.
Từ Cửu Chiếu để tóc dài không có cắt đi cũng là bởi vì nguyên nhân này. Nếu như hớt đầu đinh thì có thể thấy được vết khuyết đó.
Mãi về sau Tương Hãn lôi kéo cậu đi cắt tóc, cậu mới phát giác vết sẹo có ảnh hưởng không lớn. Thậm chí hầu như không nhìn ra.
Hiện tại phân tích, nếu như nói lần đầu tiên là trị di chứng nhức đầu của cậu, thúc đẩy vết thương khôi phục. Như vậy lần thứ hai là gì?
Từ Cửu Chiếu cẩn thận hồi tưởng lại sau khi từ trong sơn thôn kia trở về có cải biến đặc biệt gì.
Sau đó cậu bừng tỉnh, lần kia là lúc cậu bắt đầu trưởng thành một lần nữa, không chỉ là cao hơn, xương cốt cũng càng thêm khỏe mạnh. Khi đó cậu mười bảy sắp mười tám tuổi, dựa theo nguyên tắc mà nói đã qua tuổi phát triển xương rồi.
Thì ra dòng nước ấm lần thứ hai yếu ớt như có như không kia lại mang cho cậu ảnh hưởng lớn như vậy! Nói như thế, cậu được tá thi hoàn dương, cũng là bởi vì máu tươi của nguyên thân ngấm vào trong hố bỏ hoang, mà phía dưới lại đầy mảnh sứ do cậu nung tạo.
Từ Cửu Chiếu hiểu ra, cái này tựa hồ là nhân quả tuần hoàn, bởi vì xưa kia cậu sáng lập ra Phong từ (sứ Phong Diêu), nên mấy trăm năm sau cũng do Phong từ cậu mới có thể trở về dương gian!
Ông trời đối với cậu thực sự là quá mức ưu đãi. Bởi vì cậu oán khí tràn đầy liền cho cậu cơ hội lần nữa, còn để cậu gặp được người cậu yêu.
Từ Cửu Chiếu ngưng mắt nhìn Tương Hãn đang ngủ trên giường, cậu nhẹ nhàng đi tới hôn trán của hắn.
Tương Hãn mơ màng tỉnh lại, trong mắt đầy sương: “Làm sao vậy?”
Từ Cửu Chiếu nằm xuống bên người của hắn: “Không có việc gì.”
Tương Hãn tỉnh táo hẳn lên, nửa đêm Từ Cửu Chiếu rất ít khi đánh thức hắn: “Đã xảy ra chuyện gì sao?”
Từ Cửu Chiếu ôm cánh tay Tương Hãn, Tương Hãn rất tự nhiên dựa sát vào cậu.
“Không có việc gì, đi vệ sinh thôi. Ngủ đi.” Thanh âm Từ Cửu Chiếu nhu hòa nói .
Tương Hãn chỉ là thanh tỉnh trong chốc lát, nhìn một chút quả thực không có chuyện gì liền nhắm mắt lại. Mà sau khi Từ Cửu Chiếu biết rõ câu đố không giải thích được kia, liền cởi ra tâm sự, rất nhanh cũng lâm vào mộng đẹp.
Sáng ngày hôm sau, Tương Hãn chỉ mơ hồ nhớ được giữa đêm có tỉnh lại một lần, nhưng nhìn Từ Cửu Chiếu bình tĩnh, hắn cảm giác có phải là mình nằm mơ hay không?
Ngô Diểu đi làm thủ tục về nước cho Từ Cửu Chiếu, Tương Hãn liền bồi Từ Cửu Chiếu đợi ở trong khách sạn.
“Thật không muốn anh cùng về với em sao?” Tương Hãn cau mày.
Từ Cửu Chiếu buồn cười nhìn hắn: “Ngô sư huynh cùng về với em mà. Anh yên tâm, em nhất định sẽ đem Hoa Cô an toàn giao cho Tương lão.”
Buổi trưa Vương Triều Thần gọi điện thoại tới, nói là hắn sắp bay tới Châu Âu, muốn Tương Hãn cùng hắn tiến hành hội đàm thương vụ Văn Vận.
Vương Triều Thần thực sự rất tài giỏi.
Vốn là dây chuyền sản xuất nước ngoài muốn đến quốc nội tối thiểu phải mất nửa năm. Nhưng mà Vương Triều Thần giống như hăng máu gà, kiếm một xí nghiệp gốm sứ gần như đóng cửa kéo về một dây chuyền sản xuất còn mới 80%.
Dây chuyền sản xuất này lại phù hợp với công ty, nghe nói Văn Vận đang sốt ruột, một nhân viên cấp cao bên kia liền nói cho Vương Triều Thần tin tức này .
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là những đơn đặt hàng của xí nghiệp kia sẽ không bị hủy bỏ, mà vẫn giao dịch như thường.
TelaZeni bên này vẫn còn nhớ nhân tình của Tương Hãn, ở thị trường Châu Âu nhiều lần nhắc qua Văn Vận vẫn chưa có hoàn toàn đi vào sản xuất gốm sứ hạng sang. Chỉ bất quá bởi vì biết nhà vẽ kiểu là Từ Cửu Chiếu, những người này cảm thấy hết sức hứng thú liền hạ đơn đặt hàng.
Vì để hoàn thành những đơn đặt hàng giá trị xa xỉ này đúng thời hạn, lúc này Vương Triều Thần mới nghĩ tới đi đến công ty khác đem dây chuyền sản xuất về.
Dây chuyền sản xuất mất 2 tháng mới đến nơi, sau khi vận hành thử thì chính thức bắt đầu cho sản xuất. Bởi vì nhân thủ không đủ, Vương Triều Thần lại để cho công ty tuyển dụng đào thật nhiều góc tường ở các xưởng sản xuất khác.
Mà sang năm các xưởng sản xuất phát hiện có một bộ phận lớn công nhân có kỹ thuật cao không đi làm lại, cũng chỉ có thể tự nhận xui xẻo.
Bởi vì Vương Triều Thần siêu cấp tài giỏi, sau 3 tháng, đồ sứ Văn Vận cao cấp sản xuất ra mẻ đồ sứ đầu tiên. Hắn còn chưa hài lòng, muốn thừa dịp Từ Cửu Chiếu đang nổi như cồn trong giới sưu tầm bên này, tìm kiếm càng nhiều khách hàng hơn.
Tương Hãn so với hắn thì tới bên này trước, cũng tham gia yến hội trước, cùng rất nhiều phú thương gặp mặt một lần, thậm chí còn trò chuyện với nhau thật vui.
Văn Vận là sự nghiệp chung của hắn và Từ Cửu Chiếu, Tương Hãn không thể không quản giống như không quản Ngô Diểu được. Vương Triều Thần cùng Ngô Diểu không giống nhau, qua tới đây thì thấy hắn có quầng thâm dưới mắt, Tương Hãn không quản vậy cũng rất không xứng chức.
Tương Hãn không cam lòng gật đầu: “Vậy được, anh đã gọi điện thoại cho Ngô Cửu Lợi, đến lúc đó anh ta sẽ tới sân bay đón em. Lúc anh không có mặt, em nhất định phải luôn ở cùng với anh ấy.”
Từ Cửu Chiếu nhấc mày: “Trịnh Khải Long sẽ không giở thủ đoạn gì chứ?”
Tương Hãn cười nhạt: “Cái này cũng không biết chính xác được. Anh để thám tử tư thu thập mấy việc phi pháp của hắn, để cướp được hạng mục của anh, thủ đoạn vô sỉ gì hắn cũng làm qua. Chỉ bất quá bây giờ hai người kia đang bị phát lệnh truy nã, sở tư pháp đang âm thầm theo dõi hắn, hắn không dám dùng ám chiêu gì đâu. Kế tiếp anh sẽ thu lưới bắt hắn, nhưng để ngừa vạn nhất, cũng không thể khinh thường được.” Nguồn :
Từ Cửu Chiếu suy nghĩ một chút nói: “Em đã biết, em sẽ luôn bên cạnh Cửu Lợi ca, cũng sẽ không đi loạn.”
Từ Cửu Chiếu phối hợp nghe lời như vậy, khiến nội tâm Tương Hãn thập phần thỏa mãn.
Nói xong chính sự rồi, Tương Hãn liền dính lấy Từ Cửu Chiếu nói: “Anh thật không muốn cùng em xa nhau như vậy!”
Lúc này Từ Cửu Chiếu đứng, Tương Hãn ngồi, vừa vặn ôm lấy hông của cậu, đem đầu chôn ở bụng của cậu.
Lần này Từ Cửu Chiếu không có giáo huấn hắn, nói hắn quá mức nhi nữ tình trường, bởi vì cậu cũng có cảm giác giống như vậy. Lần từ biệt này, thế nhưng là lần đầu tiên kể từ khi hai người sống chung với nhau.
Cũng khó trách A Hãn dính người không thôi, ngay cả chính cậu cũng…..
Cảm thấy tâm tình của mình quá mức mềm yếu, không có thói quen nhu tình tràn đầy như vậy nên Từ Cửu Chiếu vội vàng đem tâm tư đó trục xuất ra khỏi lòng của mình.
“Anh cùng Vương Triều Thần ở bên này bận rộn cũng tốt, cho dù là cùng nhau trở về, nhưng phỏng chừng sau đó em cũng vắng vẻ anh thôi.” Từ Cửu Chiếu cúi đầu, tay ở trên đầu Tương Hãn xoa xoa.
Tương Hãn không hiểu ngẩng đầu, chớp mắt nhìn Từ Cửu Chiếu. Vốn là khuôn mặt anh tuấn nhuệ khí bức người, lúc này lại lộ ra biểu tình không dám tin tưởng, kinh ngạc giật mình, bộc phát tính trẻ con: “Gì chứ?!” Hắn làm gì sai mà bị vắng vẻ a?
Dáng vẻ đáng yêu như vậy làm cho người khác động tâm, làm cho Từ Cửu Chiếu hôn nhẹ lên mặt hắn.
Từ Cửu Chiếu mỉm cười: “Cảm ơn anh lần này đã sắp xếp chuyến du lịch đặc biệt như vậy, em thu hoạch được rất nhiều.”
Tương Hãn nháy mắt mấy cái, buông cánh tay đang ôm chặt cậu ra, kinh ngạc nói: “Em nói, em có ý tưởng cho tân tác tham gia triển lãm rồi hả?!”
Từ Cửu Chiếu gật đầu: “Ừ, em sẽ dùng tính chất đặc biệt của Ma Thương thổ phản ánh chủ đề. Sau khi trở về em muốn tiến hành bế quan sáng tác, phần lớn thời gian đều dùng trong phòng làm việc.” Cho nên tạm thời xa nhau có thể giúp cậu tỉnh táo hơn.
Tương Hãn cũng không cảm thấy không có gì may mắn khi xa nhau cả, hắn đơn thuần là vì Từ Cửu Chiếu vui vẻ thôi.
“Thật tốt quá, chờ sau khi anh trở về, nhất định phải cho anh xem tân tác của em! Nhất định là tân tác rất là đặc biệt!”
/130
|