Tôi nằm trên giường thở dài một cách mệt mỏi….
“Tít…tít” (chuông điện thoại reo lên…là hắn)
-Nhox…(tôi la lớn, rất vui khi thấy hắn gọi)
-Chị đang âm mưu chuyện gì thế? (Giọng nói đầy nghi ngờ, khó chịu)
-Chuyện gì? (Tôi hỏi hắn khó hiểu)
-Chị đừng tự quyết định bất cứ thứ gì nha( giọng tha thiết)
-Ơ…Uhm
-Chị hứa với em đi
-Sao em lại hỏi chị thế? Có chuyện gì sao?
-Ko…ko có gì cả, chị đừng quan tâm
-Nhưng em phải nói cho chị biết chứ
-Cuối tuần…em sẽ kể chị nghe
-Thật chứ, em nói đó
-Ừ
-Thui tối rồi em ngủ i…mai còn đi học
-Ừ , chỉ ngủ ngon nha…
-Em cũng vậy
-Em nhớ chị nhiều lắm đó
-Chị cũng nhớ em nhiều lắm
-Ừ
Hắn vừa nói xong là cúp máy, hắn đang nghĩ gì trong đầu nhi? Hay là hắn biết chuyện của mình và Duyên
Hắn và mẹ là hai người quan trọng nhất với tôi hiện giờ ,...theo tôi thì cả hai người đều ko muốn tôi rời xa họ, tôi cũng ko muốn nhưng... Thật là đau đầu hết sức
…………..
Gọi điện thoại xong cho Thiên nhox liền gọi ngay cho Duyên
“DUYÊN”
-Vũ hả có chuyện gì ko?
-Tôi chỉ có vài chuyện muốn nói…mong Duyên lắm nghe cho
-Ừ…Vũ cứ nói
-Ngừng mọi việc lại đi
-Sao? (giọng Duyên cứng lại…nghẹn ngào)
-Tôi chỉ nói vậy thôi, Duyên hiểu thì hiểu ko hiểu thì thôi
-Ừ…tôi biết
-Vậy thì tốt
-Nhưng chuyện của tôi và Thiên thì mong Vũ đừng xen vào (rõ ràng là Vũ ko hiểu mình ko hiểu một chút nào)
-Tại sao? Duyên muốn làm gì thì làm nhưng liên quan tới Thiên thì tôi phải quan tâm
-….
-Tôi nghĩ Duyên là bạn thân của Thiên…tôi mong Duyên cũng nghĩ vậy…
-Vũ (tôi muốn ghét Vũ, muốn căm thù nhưng sao lại ko thể thế này)
-Thui tối rồi, Duyên ngủ ngon
(nói xong nhox cúp máy)
“Ngủ ngon ư?...có thể sao?”
Duyên gục xuống nước mắt lại rơi ra…có cái gì đó cứ nghẹn ngào trong tim, ko thể nói ra chỉ cứ chôn cất trong lòng.
“Hà ơi!!!chỉ có bà hiểu tôi vậy mà …bà ác lắm, bà để tôi gánh hết mọi việc của bà vậy sao?”
Duyên tiến lại gần bàn, lấy cái bức thư đã bị vò nán trong hộc bàn ra…Duyên nhìn nó, chỉ nhìn thui rồi cất nó vào lại
“Nếu có thể, tao sẽ ko bao giờ chạm vào mày và đọc mày đâu” Duyên nói,…mỉm cười rồi lại khóc
...............
Đúng là Thiên nên ở lại nhưng....
“Tít…tít” (chuông điện thoại reo lên…là hắn)
-Nhox…(tôi la lớn, rất vui khi thấy hắn gọi)
-Chị đang âm mưu chuyện gì thế? (Giọng nói đầy nghi ngờ, khó chịu)
-Chuyện gì? (Tôi hỏi hắn khó hiểu)
-Chị đừng tự quyết định bất cứ thứ gì nha( giọng tha thiết)
-Ơ…Uhm
-Chị hứa với em đi
-Sao em lại hỏi chị thế? Có chuyện gì sao?
-Ko…ko có gì cả, chị đừng quan tâm
-Nhưng em phải nói cho chị biết chứ
-Cuối tuần…em sẽ kể chị nghe
-Thật chứ, em nói đó
-Ừ
-Thui tối rồi em ngủ i…mai còn đi học
-Ừ , chỉ ngủ ngon nha…
-Em cũng vậy
-Em nhớ chị nhiều lắm đó
-Chị cũng nhớ em nhiều lắm
-Ừ
Hắn vừa nói xong là cúp máy, hắn đang nghĩ gì trong đầu nhi? Hay là hắn biết chuyện của mình và Duyên
Hắn và mẹ là hai người quan trọng nhất với tôi hiện giờ ,...theo tôi thì cả hai người đều ko muốn tôi rời xa họ, tôi cũng ko muốn nhưng... Thật là đau đầu hết sức
…………..
Gọi điện thoại xong cho Thiên nhox liền gọi ngay cho Duyên
“DUYÊN”
-Vũ hả có chuyện gì ko?
-Tôi chỉ có vài chuyện muốn nói…mong Duyên lắm nghe cho
-Ừ…Vũ cứ nói
-Ngừng mọi việc lại đi
-Sao? (giọng Duyên cứng lại…nghẹn ngào)
-Tôi chỉ nói vậy thôi, Duyên hiểu thì hiểu ko hiểu thì thôi
-Ừ…tôi biết
-Vậy thì tốt
-Nhưng chuyện của tôi và Thiên thì mong Vũ đừng xen vào (rõ ràng là Vũ ko hiểu mình ko hiểu một chút nào)
-Tại sao? Duyên muốn làm gì thì làm nhưng liên quan tới Thiên thì tôi phải quan tâm
-….
-Tôi nghĩ Duyên là bạn thân của Thiên…tôi mong Duyên cũng nghĩ vậy…
-Vũ (tôi muốn ghét Vũ, muốn căm thù nhưng sao lại ko thể thế này)
-Thui tối rồi, Duyên ngủ ngon
(nói xong nhox cúp máy)
“Ngủ ngon ư?...có thể sao?”
Duyên gục xuống nước mắt lại rơi ra…có cái gì đó cứ nghẹn ngào trong tim, ko thể nói ra chỉ cứ chôn cất trong lòng.
“Hà ơi!!!chỉ có bà hiểu tôi vậy mà …bà ác lắm, bà để tôi gánh hết mọi việc của bà vậy sao?”
Duyên tiến lại gần bàn, lấy cái bức thư đã bị vò nán trong hộc bàn ra…Duyên nhìn nó, chỉ nhìn thui rồi cất nó vào lại
“Nếu có thể, tao sẽ ko bao giờ chạm vào mày và đọc mày đâu” Duyên nói,…mỉm cười rồi lại khóc
...............
Đúng là Thiên nên ở lại nhưng....
/34
|