“NHOX”
Cái khoảng ko gian trầm lặng đến lạ thường, ko ai nói gì có lẽ là bất động
Trước mặt nhox là Thiên, một cái xác ko hồn, Duyên nằm đó bất động. Chỉ còn nhox và Duy trong cái ko gian trầm lặng
-Anh làm gì đi chứ!- nhox nắm áo Duy, tức giận, dù biết là giờ đây Duy ko còn khả năng để suy nghĩ nữa, toàn thân Duy tê cứng
-….- im lặng
-Anh đã chọn lựa thì hãy chịu trách nhiệm chứ…tôi ko dư hơi đâu mà cứ đi gánh vác việc anh làm- Nhox nói, càng tức giận thêm, nhìn Thiên rồi nhìn THiên rồi lại thêm tức
“Tôi ghét Duy ghét những thứ mà hắn làm hắn nghĩ,…”nhox nghĩ rồi lại quay về phía Thiên “tôi ko hỉu tại sao em lại có thể yêu một thằng như hắn”
-Hãy đưa Duyên đến bệnh viện…xem coi có chuyện gì với Hà nữa, Thiên tôi sẽ lo-nhox nói rồi bế Thiên dậy.
-….
-Anh đứng đó chết luôn đi cho rảnh đất- Nhox quát lớn về phía Duy một lần nữa
-Uhm…-Duy trả lời, cái cách mà nhox ko thik ko bảo giờ thik
-Chị sẽ đi cũng- Thiên nói
-Ko…chị sẽ ở cạnh em- nhox trả lời rồi bế Thiên vào phòng ko nói thêm một lời nào cả
-Sẽ ko sao đâu…sẽ ko có chuyện gì xảy ra đâu…chị hãy tin em- Nhox lại nói nhỏ vào tai Thiên một cách nhẹ nhàng
“Em nói là em sẽ bảo vệ chị, chị đừng lo”
“Nước mặt ko rơi ra mà động lại trong chính trái tim…”
………..
“BỆNH VIỆN”
Có lẽ Duy bị dị ứng đến bệnh viện…thật sự khó chịu khi phải ở đây
-Hà sao rồi- Duy hỏi mẹ một cách điềm nhiên
-Mày có còn là con người ko hả? hại con người ta ra thế này mà ko một chút quan tâm ư?- mẹ Duy giận dữ quát
-Thui đi chị ko phải tai Duy đâu chỉ tại cái con Thiên đó, uổng công tôi đã từng xem nó như con mình- mẹ Hà lại nói rồi lại khóc
-Đừng nói về Thiên như thế…- Duy trả lời rồi nhìn vào căn phòng cách ly mà Hà đang nằm trong đó, có một chút hối hận nhưng sự thật đã quá nghiệt ngã
-Mày còn nói nữa hả- mẹ Duy la lên rồi tán vào đầu Duy một cái thật đau- tao dạy mày thế nào mà mày dám bỏ vợ theo đứa con gái khác, mà dù cón yêu ai quen ai thì cũng đừng quen bạn của vợ chứ….trời ơi!!!!sao tôi khổ thế này
-Đúng là con có lỗi, có lỗi vì đã ko tin trái tim của mình- Duy lại nói- Hà phải mau tỉnh dậy, phải mau khỏi bệnh để trả cái nợ mà Hà mang lại cho tôi
“ Lại thêm một khoảng không gian vắng lặng …nước mắt và sự im lặng”
……….
“NHOX”
-Chị ko sao chứ- tôi hỏi Thiên
-…- im lặng
-Ko muốn nói chuyện với em àh!!!!- tôi lại nói
-…
-Muốn khóc thì khóc đi- tôi nói rồi vuốt nhẹ mái tóc của cô ấy
-…
-Thui thì im lặng cũng đc
-…
-Em yêu chị
“Mỗi lời nói lại một giọt nước rơi ra, tôi đang khóc, lần đầu tiên tôi khóc vì một ai đó, em đau mà tôi ko thể làm gì đc, phải làm sao đây”
“Một gương một lạnh ko một chút sắc thái ko một chút sinh khí…em đang nghĩ gì”
Cái khoảng ko gian trầm lặng đến lạ thường, ko ai nói gì có lẽ là bất động
Trước mặt nhox là Thiên, một cái xác ko hồn, Duyên nằm đó bất động. Chỉ còn nhox và Duy trong cái ko gian trầm lặng
-Anh làm gì đi chứ!- nhox nắm áo Duy, tức giận, dù biết là giờ đây Duy ko còn khả năng để suy nghĩ nữa, toàn thân Duy tê cứng
-….- im lặng
-Anh đã chọn lựa thì hãy chịu trách nhiệm chứ…tôi ko dư hơi đâu mà cứ đi gánh vác việc anh làm- Nhox nói, càng tức giận thêm, nhìn Thiên rồi nhìn THiên rồi lại thêm tức
“Tôi ghét Duy ghét những thứ mà hắn làm hắn nghĩ,…”nhox nghĩ rồi lại quay về phía Thiên “tôi ko hỉu tại sao em lại có thể yêu một thằng như hắn”
-Hãy đưa Duyên đến bệnh viện…xem coi có chuyện gì với Hà nữa, Thiên tôi sẽ lo-nhox nói rồi bế Thiên dậy.
-….
-Anh đứng đó chết luôn đi cho rảnh đất- Nhox quát lớn về phía Duy một lần nữa
-Uhm…-Duy trả lời, cái cách mà nhox ko thik ko bảo giờ thik
-Chị sẽ đi cũng- Thiên nói
-Ko…chị sẽ ở cạnh em- nhox trả lời rồi bế Thiên vào phòng ko nói thêm một lời nào cả
-Sẽ ko sao đâu…sẽ ko có chuyện gì xảy ra đâu…chị hãy tin em- Nhox lại nói nhỏ vào tai Thiên một cách nhẹ nhàng
“Em nói là em sẽ bảo vệ chị, chị đừng lo”
“Nước mặt ko rơi ra mà động lại trong chính trái tim…”
………..
“BỆNH VIỆN”
Có lẽ Duy bị dị ứng đến bệnh viện…thật sự khó chịu khi phải ở đây
-Hà sao rồi- Duy hỏi mẹ một cách điềm nhiên
-Mày có còn là con người ko hả? hại con người ta ra thế này mà ko một chút quan tâm ư?- mẹ Duy giận dữ quát
-Thui đi chị ko phải tai Duy đâu chỉ tại cái con Thiên đó, uổng công tôi đã từng xem nó như con mình- mẹ Hà lại nói rồi lại khóc
-Đừng nói về Thiên như thế…- Duy trả lời rồi nhìn vào căn phòng cách ly mà Hà đang nằm trong đó, có một chút hối hận nhưng sự thật đã quá nghiệt ngã
-Mày còn nói nữa hả- mẹ Duy la lên rồi tán vào đầu Duy một cái thật đau- tao dạy mày thế nào mà mày dám bỏ vợ theo đứa con gái khác, mà dù cón yêu ai quen ai thì cũng đừng quen bạn của vợ chứ….trời ơi!!!!sao tôi khổ thế này
-Đúng là con có lỗi, có lỗi vì đã ko tin trái tim của mình- Duy lại nói- Hà phải mau tỉnh dậy, phải mau khỏi bệnh để trả cái nợ mà Hà mang lại cho tôi
“ Lại thêm một khoảng không gian vắng lặng …nước mắt và sự im lặng”
……….
“NHOX”
-Chị ko sao chứ- tôi hỏi Thiên
-…- im lặng
-Ko muốn nói chuyện với em àh!!!!- tôi lại nói
-…
-Muốn khóc thì khóc đi- tôi nói rồi vuốt nhẹ mái tóc của cô ấy
-…
-Thui thì im lặng cũng đc
-…
-Em yêu chị
“Mỗi lời nói lại một giọt nước rơi ra, tôi đang khóc, lần đầu tiên tôi khóc vì một ai đó, em đau mà tôi ko thể làm gì đc, phải làm sao đây”
“Một gương một lạnh ko một chút sắc thái ko một chút sinh khí…em đang nghĩ gì”
/34
|