Từng tia nắng chía vào mắt tôi, sáng rồi sao?
- Dậy rồi sao?- giọng của hắn phát ra làm tôi giật mình
-Ơ, em dậy rồi hả?- tôi nhìn hắn ngơ ngác hỏi
-Ừ dậy từ rất lâu rồi, dậy để xem chị ngủ như thế nào- Hắn lại cười trông rất dễ thương
-Chị ngủ thì có gì mà coi-tôi trả lời với cái giọng ngơ ngác
-Kệ … ko có gì cũng thích coi nữa- nói rồi hắn im lặng giây lát- chuyện hôm qua chị còn nhớ chứ… có cần em nói lại ko?
-Chuyện hôm qua …- tôi nhìn hắn rồi lại suy nghĩ coi có chuyện gì mà mình quên ko- bộ hôm qua chị có làm gì ko bình thường àh
-Ko, ngốc ạh- hắn cười rồi lắc đầu- ko sao
-Ờ
“Chị nhớ mà, lời hứa của em lúc nào mà chị chả nhớ chứ… chị sẽ quên hết và lúc nào cũng cười chị hứa đó”
-Này … hôm nay chừng nào mình về thế- tôi hỏi hắn trong khi hắn cẫn ôm ghì lấy tôi trên giường
-Ừ thì chiều, mình sẽ về sớm còn mua một vài thứ cho mẹ chị nữa- hắn trả lời trông thứ thả lắm
-Ờ
Cóc….cóc… có tiếng gõ cửa
-Ai vậy?- tôi hỏi
-Để em ra xem, chị ở đây đi- Hắn nói rồi ngồi dậy
Một hồi lâu sau, hắn quay lại nói…
-Chị ở yên đây, em có việc về liền nha- vừa nói xong là mất hút chẳng biết việc gì
…………
“SÂN THƯỢNG”
-Hà đến đây làm gì?- Nhox hỏi cái giọng cứng nhác, khô khan
-Cậu cũng biết tên tôi àh, may quá- Hà mỉm cười trả lời
-Đương nhiên là phải biết bạn thân của người yêu mình chứ- Nhox quay lại trả lời rồi nhìn Hà nở nụ cười khinh khỉnh
-Ừ- Hà trả lời
-Vậy tôi hỏi Hà đến đây làm gì mà- Nhox hỏi nhanh
-Tôi muốn gặp Thiên có chuyện cần nói đc ko?- Hà trả lời và mỉm cười
-Nếu tôi nói ko đc thì sao?- Nhox nói và tiến lại gần Hà hơn
-Tại sao? Tôi nói chuyện với bạn tôi thì liên can gì đến cậu- Hà trả lời lần này ko cười nữa mà gương mặt đanh lại
-Có chứ, tôi cũng phải xem người mà nói chuyện với Thiên là bạn hay thù chứ- nhox mỉm cười
-Cái gì?- Giọng Hà bắt đầu tức giận
-Tôi cảnh cáo Hà, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt Thiên nữa, Hà nên nghe theo vì tôi ko muốn đều ko tốt đẹp xảy ra- Nhox nói rồi mỉm cười quay đi
-Cậu, điều ko tốt đẹp ư? Cậu định làm gì nào! Cậu nghĩ mình là ai?-Hà mỉm cười nhưng gương mặt vẫn đỏ lên vì tức giận
-Với cái công ty nhỏ bé nhà cô thì … dễ như trở bàn tay- Nhox lại mỉm cười cái nụ cười khiêu khích- Tôi biết mình là ai mà…tôi là người thừa kế chính thức của tổng công ty mà nhà cô chỉ là chi nhánh của nó
-Cậu …
-Nếu còn làm Thiên phải rơi một giọt nước mắt nào thì chính gia đình cô phải lãnh hết hậu quả, nhớ đó- Nói rồi nhox bỏ đi
-Chỉ nên nhớ phù thủy thì lúc nào cũng chỉ là phù thủy ko bao giờ hơn công chúa đc đâu-Giọng của nhox vang lên và bắt đầu xadần
Hà ngồi xuống có lẽ đứng ko vững nữa, nước mắt cứ rơi ko ngớt
“Tại sao chứ, tui đến xin lỗi bà mà, tui làm gì chứ, tui đã làm sai chuyện gì.Ừ thì phù thủy và bởi ko bao giờ phù thủy có thể chơi thân với công chúa, tui muốn làm bạn nhưng ko thể rồi.”
…………..
-Em mới đi gặp ai thế?- tôi hỏi khi thấy nhox vào phòng
-Ko có ai hết, em vào nói chị thay đồ đi chúng ta trả phòng rồi về- Hắn trả lời rồi bước ra
-Có chuyện gì thế? Sao nhìn em- tôi hỏi vì cảm thấy bất an
- Ko có gì, em về phòng mình dọn đồ- hắn nói
-Ừ mà còn Duyên thì sao?- tôi hỏi vì sực nhớ là Duyên đang nằm trong bệnh viện
-Chúng ta sẽ qua đó rước chị ấy …- Hắn trả lời rồi mỉm cười bỏ đi
-Ừ
- Dậy rồi sao?- giọng của hắn phát ra làm tôi giật mình
-Ơ, em dậy rồi hả?- tôi nhìn hắn ngơ ngác hỏi
-Ừ dậy từ rất lâu rồi, dậy để xem chị ngủ như thế nào- Hắn lại cười trông rất dễ thương
-Chị ngủ thì có gì mà coi-tôi trả lời với cái giọng ngơ ngác
-Kệ … ko có gì cũng thích coi nữa- nói rồi hắn im lặng giây lát- chuyện hôm qua chị còn nhớ chứ… có cần em nói lại ko?
-Chuyện hôm qua …- tôi nhìn hắn rồi lại suy nghĩ coi có chuyện gì mà mình quên ko- bộ hôm qua chị có làm gì ko bình thường àh
-Ko, ngốc ạh- hắn cười rồi lắc đầu- ko sao
-Ờ
“Chị nhớ mà, lời hứa của em lúc nào mà chị chả nhớ chứ… chị sẽ quên hết và lúc nào cũng cười chị hứa đó”
-Này … hôm nay chừng nào mình về thế- tôi hỏi hắn trong khi hắn cẫn ôm ghì lấy tôi trên giường
-Ừ thì chiều, mình sẽ về sớm còn mua một vài thứ cho mẹ chị nữa- hắn trả lời trông thứ thả lắm
-Ờ
Cóc….cóc… có tiếng gõ cửa
-Ai vậy?- tôi hỏi
-Để em ra xem, chị ở đây đi- Hắn nói rồi ngồi dậy
Một hồi lâu sau, hắn quay lại nói…
-Chị ở yên đây, em có việc về liền nha- vừa nói xong là mất hút chẳng biết việc gì
…………
“SÂN THƯỢNG”
-Hà đến đây làm gì?- Nhox hỏi cái giọng cứng nhác, khô khan
-Cậu cũng biết tên tôi àh, may quá- Hà mỉm cười trả lời
-Đương nhiên là phải biết bạn thân của người yêu mình chứ- Nhox quay lại trả lời rồi nhìn Hà nở nụ cười khinh khỉnh
-Ừ- Hà trả lời
-Vậy tôi hỏi Hà đến đây làm gì mà- Nhox hỏi nhanh
-Tôi muốn gặp Thiên có chuyện cần nói đc ko?- Hà trả lời và mỉm cười
-Nếu tôi nói ko đc thì sao?- Nhox nói và tiến lại gần Hà hơn
-Tại sao? Tôi nói chuyện với bạn tôi thì liên can gì đến cậu- Hà trả lời lần này ko cười nữa mà gương mặt đanh lại
-Có chứ, tôi cũng phải xem người mà nói chuyện với Thiên là bạn hay thù chứ- nhox mỉm cười
-Cái gì?- Giọng Hà bắt đầu tức giận
-Tôi cảnh cáo Hà, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt Thiên nữa, Hà nên nghe theo vì tôi ko muốn đều ko tốt đẹp xảy ra- Nhox nói rồi mỉm cười quay đi
-Cậu, điều ko tốt đẹp ư? Cậu định làm gì nào! Cậu nghĩ mình là ai?-Hà mỉm cười nhưng gương mặt vẫn đỏ lên vì tức giận
-Với cái công ty nhỏ bé nhà cô thì … dễ như trở bàn tay- Nhox lại mỉm cười cái nụ cười khiêu khích- Tôi biết mình là ai mà…tôi là người thừa kế chính thức của tổng công ty mà nhà cô chỉ là chi nhánh của nó
-Cậu …
-Nếu còn làm Thiên phải rơi một giọt nước mắt nào thì chính gia đình cô phải lãnh hết hậu quả, nhớ đó- Nói rồi nhox bỏ đi
-Chỉ nên nhớ phù thủy thì lúc nào cũng chỉ là phù thủy ko bao giờ hơn công chúa đc đâu-Giọng của nhox vang lên và bắt đầu xadần
Hà ngồi xuống có lẽ đứng ko vững nữa, nước mắt cứ rơi ko ngớt
“Tại sao chứ, tui đến xin lỗi bà mà, tui làm gì chứ, tui đã làm sai chuyện gì.Ừ thì phù thủy và bởi ko bao giờ phù thủy có thể chơi thân với công chúa, tui muốn làm bạn nhưng ko thể rồi.”
…………..
-Em mới đi gặp ai thế?- tôi hỏi khi thấy nhox vào phòng
-Ko có ai hết, em vào nói chị thay đồ đi chúng ta trả phòng rồi về- Hắn trả lời rồi bước ra
-Có chuyện gì thế? Sao nhìn em- tôi hỏi vì cảm thấy bất an
- Ko có gì, em về phòng mình dọn đồ- hắn nói
-Ừ mà còn Duyên thì sao?- tôi hỏi vì sực nhớ là Duyên đang nằm trong bệnh viện
-Chúng ta sẽ qua đó rước chị ấy …- Hắn trả lời rồi mỉm cười bỏ đi
-Ừ
/34
|