Chuyển ngữ: hongtuananh
Edit: Bồng Bồng
“Đúng nha, ngươi nói cái này, còn quả đúng là cùng với điểm thưởng nhiệm vụ trước càng to lớn hơn.” Tông Trí Liên cũng ý thức được cái vấn đề này.
Mục Thanh Nhã dùng tay ngữ nói: “Độ khó? Bởi vì càng khó hoàn thành nhiệm vụ này, vì lẽ đó được khen thưởng càng lớn hơn?”
Hỗ Vân Thương ở bên gật đầu biểu thị tán thành, nói bổ sung: “Có thể là bởi vì dính đến vũ lực, có liên quan tới nhân vật nguy hiểm đi?”
Mọi người đều cảm thấy nhiệm vụ này có thể rất khó khăn.
“Cự Như Trấn là được đặt tên làm sao?” Ngô Minh hiếu kỳ hỏi.
“Tuy rằng dung mạo ta rất soái, nhưng ta là lớn lên ở nước khác.” Tự yêu mình công tử không có chút đứng đắn: “Danh tự này khiến ta mơ tưởng viển vông a…”
Hiển nhiên hắn cùng Ngô Minh liên tưởng tương đương nhất trí.
Hỗ Vân Thương xem như là nửa cái người địa phương, lên tiếng giới thiệu: “Thôn trấn dựa lưng vào núi Như Sơn, ở trên núi sản sinh một loại nấm đông cô rất lớn, cũng không biết người nào đặt lên cái danh tự Cự Như Trấn.”
“Đông như, không phải là một loại nấm sao? Cự Như… Chẳng lẽ không phải chỉ nữ nhân, mà là chỉ nam nhân?” Tông Trí Liên khà khà cười quỷ dị nói: “Xem ra ta muốn đi đến cùng bọn họ so cái cao thấp rồi.”
Cái gì cùng cái gì a… Ngô Minh nguýt Tông Trí Liên một cái, nghiêm túc nói: “Dính đến vũ lực, chúng ta đi mua chút ít giáp bảo vệ đi. Đội trưởng, kế tiếp do ngươi làm chủ.”
“Cái này dễ bàn.” Tông Trí Liên đối với loại tiêu phí này không có chút nào dị nghị.
Bốn người lại đi lên hàng rèn trên trấn, mua chút hộ ti* những vật này. (*đồ bảo vệ cổ tay)
Nhưng cân nhắc mấy người bọn họ đều là đặc tính nhanh nhẹn, cũng không có ai có công phu lấy cứng đối cứng trong người, cũng sẽ không tiện tăng cường thêm áo giáp nặng cái gì. Tỷ như Mục Thanh Nhã cùng Ngô Minh chỉ mặc giáp y lưới nhẹ ở bên trong xiêm y.
Cái này đã là đồ dùng phòng hộ xa hoa nhất trên trấn, vừa nhẹ nhàng lại có tính phòng hộ nhất định.
Còn có khinh giáp bảo vệ ống tay và đùi, Ngô Minh cùng Mục Thanh Nhã cũng lựa chọn một bộ, bên hông ngực thì lại dùng giáp da lót bên trong.
Ngô Minh rất là hài lòng, như vậy vóc người biến hóa được che lấp đi rất nhiều.
Hỗ Vân Thương nhưng lại kiên trì không mặc bất cứ loại đồ vật bảo vệ gì, một mực cho rằng: “Sợ bị thương là điều tối kỵ của người luyện võ.”
“Ừ, vết thương là huân chương của nam tử hán.” Ngô Minh thuận miệng nói một câu của thánh võ giả.
“Lời ấy rất hay!” Hỗ Vân Thương nghe hiểu được cái từ huân chương này, cảm giác rất có đạo lý.
“Ừ, nam tử hán, ngươi muốn chết, đội ngũ chúng ta rất có khả năng vỡ trận, ngươi đồng ý vì thích làm anh hùng mà để mọi người cùng ngươi chết chung?” Ngô Minh đã nắm một cái áo da trâu đập tới: “Mặc vào! Không mặc liền không mang theo ngươi đi làm nhiệm vụ.”
Hỗ Vân Thương bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là tìm địa phương thay đổi giáp da.
Tông Trí Liên nhảy ra, lắc cây quạt nghiêng đầu quái dị nói: “Thân là đội trưởng, đối với việc ngươi tự ý biểu thị không mang theo đội hữu làm nhiệm vụ vượt quyền này… Không có vấn đề! Ngươi nói tựa là trong đầu ta suy nghĩ.”
Ngô Minh lúc này mới thu hồi lại hai bao thuốc bột.
“Uy hiếp, đây là uy hiếp đội trưởng a.” Tông Trí Liên lắc đầu bỏ đi.
Chỉnh đốn và sắp đặt hoàn thành, Tông Trí Liên thuê một chiếc xe ngựa lớn, để cho ông lão đánh xe vội vàng hướng về Cự Như Trấn.
Trong buồng xe ngựa hơi xóc nảy, bốn người từng đôi tọa.
Vừa bắt đầu còn có chút lời nói vui đùa, nhưng sau một canh giờ từng người liền híp mắt ngủ gật.
Ngô Minh bắt đầu hơi sốt sắng.
Vừa nghĩ tới khả năng phát đao đao thấy máu, kiếm kiếm xuyên thịt vũ đấu, là một trạch nam xuyên qua như Ngô Minh chịu áp lực không nhỏ.
Trong đầu nhiều công phổ võ kỹ như vậy, hẳn là có thể phản ứng rất nhanh, cấp tốc ra tay kịp thời đi?
Tiến hóa khung máy móc sẽ hỗ trợ né tránh đòn sát thương trí mạng chứ?
Vạn nhất bị người đâm một đao, thân thể này gánh chịu được sao?
Còn có, nếu như mình thật sự giết người, đối phương là người tốt hay là người xấu? Coi như là người xấu, cũng sẽ có thân nhân của mình chứ? Ngô Minh minh biết không nên lo lắng về cảm tưởng của người bị giết, nhưng trong đầu hay là không ngừng hướng về phương diện kia suy nghĩ.
“Ồ? Tiềm tinh đệ tử Tiêu Nhược Dao của chúng ta lại căng thẳng?” Tông Trí Liên liếc một chút liền nhìn ra.
Ngô Minh không lên tiếng.
“Hỗ Vân Thương, ngươi lần thứ nhất giết người là lúc nào?” Tông Trí Liên hỏi.
Hỗ Vân Thương đơn giản nói: “Tám tuổi.”
Ngô Minh sợ hết hồn, nhưng Tông Trí Liên cùng Mục Thanh Nhã tựa hồ cũng không kinh sợ.
“Nói một chút cho Tiêu Nhược Dao của chúng ta tình huống lúc đó của ngươi.” Tông Trí Liên cười để Hỗ Vân Thương giảng giải.
“Năm đó đao pháp ta có chút thành tựu, nhưng cũng đều là đầu óc chậm chạp, bị đánh giá là trò mèo chỉ có hình thức bên ngoài. Cha nói muốn cảnh ngộ, liền đem ta ném đến trong một cái viện.” Hỗ Vân Thương chậm rãi nói: “Trong sân có hai cái kẻ khó chơi, sau đó biết là hai huynh đệ giặc cỏ giết người làm đủ chuyện ác.”
“Cha ngươi đủ nhẫn tâm.” Tông Trí Liên cau mày nói.
“Cha nói, lúc giết người nếu không nhẫn tâm, không bằng sớm một chút tự sát.” Hỗ Vân Thương nghiêm túc nói.
Lời này đúng, Ngô Minh không phải ngoan cố giữ giáo điều.
“Cha ta cũng mặc kệ ta, viện kia tường rất cao, đều không nhảy ra được.” Hỗ Vân Thương hồi ức tình huống lúc đó: “Cha ta nói chỉ có giết bọn họ, mới thả ta đi ra ngoài. Mà bọn họ giết ta, cũng có thể đi ra ngoài.”
“Bọn họ không biết thân phận của ta, chỉ là nghe nói điều kiện, ánh mắt nhìn vào ta liền trở nên có chút đáng sợ.”
“Ta rất sợ sệt. May là trên tay cầm lấy cây đao còn cao hơn chính mình, hai cái kẻ khó chơi kia tay không tấc sắt cũng không dám tùy tiện lại đây.”
“Cái sân trống rỗng, không có nước và thức ăn, một chút cũng không có. Chỉ có ba người là ta cùng hai cái kẻ khó chơi.”
“Bọn họ không dám ngủ, ta cũng không dám. Liền như thế nhìn chằm chằm lẫn nhau.”
“Ngày đầu tiên cứng rắn trôi qua.”
“Ngày thứ hai, bọn họ muốn công kênh nhau đi ra ngoài. Cái tên đệ đệ kia mới vừa mò thấy đầu tường, bị người cha ta phái tới trông giữ cho lưu lại mấy ngón tay ở trên tường.”
“Buổi tối, cái tên đệ đệ kia bưng tay đứt ngủ. Ta vẫn là không dám ngủ.”
“Bọn họ thay phiên nghỉ ngơi, ta cũng chỉ có thể kiên trì.”
“Ngày thứ ba, mắt ta hoa lên. Trước sau cũng cũng chưa có hạt cơm giọt nước nào tiến vào bụng. Ta khi đó mới tám tuổi, làm sao đối lại được năng lực thay phiên nghỉ ngơi của hai kẻ trưởng thành? Ta cảm thấy không giết người, chỉ sợ chính mình ngã xuống trước tiên.”
“Ta cảm giác cả người mình bất cứ lúc nào cũng có thể sẽ ngã xuống. Nhưng trời giáng xuống một trận mưa nhỏ, coi là đã cứu ta, chí ít kéo dài mạng sống một hai ngày.”
“Ngày thứ tư, không biết làm sao, ta liền nhắm hai mắt lại.”
“Nhưng bỗng nhiên cảm thấy có người đang nhẹ nhàng kéo đao của ta, ta liền thoáng giật mình cả người tỉnh táo lại, rút đao bổ ra ngoài.”
“Cái tên ca ca kia, liền như thế bị ta đánh chết.”
“Máu tươi bắn đầy mặt ta.”
“Sau đó, ta xách đao đem cái đệ đệ từng bị chặt đứt ngón tay kia cũng giết.”
“Sau khi té ngã bất tỉnh, có người nói ta trực tiếp nằm vật xuống ngủ ba ngày…”
Tông Trí Liên, Ngô Minh, Mục Thanh Nhã lẳng lặng mà nghe hết cố sự của Hỗ Vân Thương, một lát không nói gì.
Mục Thanh Nhã nhờ Ngô Minh phiên dịch tay ngữ: “Ngươi sẽ oán hận cha ngươi sao?”
“Hỗ Đao môn muốn sinh tồn được, nhất định phải có cái sự tàn nhẫn này.” Hỗ Vân Thương lắc đầu một cái: “Hơn nữa ta nghe La bá giảng, cha luôn luôn ở lặng lẽ nhìn chằm chằm ta, cũng là ba ngày không ngủ. Sau khi ta ngủ cũng, hắn còn muốn ở bên cạnh ta chăm sóc. Ta không có gì để oán hận.”
Ngô Minh tưởng tượng cảnh tượng đó, chính mình ở thời điểm tám tuổi còn giống như sẽ đối với cha mẹ làm nũng.
Vì sinh tồn, thế giới này cũng là rất tàn khốc.
Bất quá, Ngô Minh tương đương tức giận. Cái tên Hỗ Lão Đao này có tật xấu! Lại ngược đãi nhi đồng!
Phải nói Hỗ Vân Thương si mê võ học, tật xấu ngơ ngác sững sờ, tuyệt đối phải trách cha hắn giáo dục không được! Cái này không chừng là hậu quả của nỗi ám ảnh trong lòng khi đó!
Edit: Bồng Bồng
“Đúng nha, ngươi nói cái này, còn quả đúng là cùng với điểm thưởng nhiệm vụ trước càng to lớn hơn.” Tông Trí Liên cũng ý thức được cái vấn đề này.
Mục Thanh Nhã dùng tay ngữ nói: “Độ khó? Bởi vì càng khó hoàn thành nhiệm vụ này, vì lẽ đó được khen thưởng càng lớn hơn?”
Hỗ Vân Thương ở bên gật đầu biểu thị tán thành, nói bổ sung: “Có thể là bởi vì dính đến vũ lực, có liên quan tới nhân vật nguy hiểm đi?”
Mọi người đều cảm thấy nhiệm vụ này có thể rất khó khăn.
“Cự Như Trấn là được đặt tên làm sao?” Ngô Minh hiếu kỳ hỏi.
“Tuy rằng dung mạo ta rất soái, nhưng ta là lớn lên ở nước khác.” Tự yêu mình công tử không có chút đứng đắn: “Danh tự này khiến ta mơ tưởng viển vông a…”
Hiển nhiên hắn cùng Ngô Minh liên tưởng tương đương nhất trí.
Hỗ Vân Thương xem như là nửa cái người địa phương, lên tiếng giới thiệu: “Thôn trấn dựa lưng vào núi Như Sơn, ở trên núi sản sinh một loại nấm đông cô rất lớn, cũng không biết người nào đặt lên cái danh tự Cự Như Trấn.”
“Đông như, không phải là một loại nấm sao? Cự Như… Chẳng lẽ không phải chỉ nữ nhân, mà là chỉ nam nhân?” Tông Trí Liên khà khà cười quỷ dị nói: “Xem ra ta muốn đi đến cùng bọn họ so cái cao thấp rồi.”
Cái gì cùng cái gì a… Ngô Minh nguýt Tông Trí Liên một cái, nghiêm túc nói: “Dính đến vũ lực, chúng ta đi mua chút ít giáp bảo vệ đi. Đội trưởng, kế tiếp do ngươi làm chủ.”
“Cái này dễ bàn.” Tông Trí Liên đối với loại tiêu phí này không có chút nào dị nghị.
Bốn người lại đi lên hàng rèn trên trấn, mua chút hộ ti* những vật này. (*đồ bảo vệ cổ tay)
Nhưng cân nhắc mấy người bọn họ đều là đặc tính nhanh nhẹn, cũng không có ai có công phu lấy cứng đối cứng trong người, cũng sẽ không tiện tăng cường thêm áo giáp nặng cái gì. Tỷ như Mục Thanh Nhã cùng Ngô Minh chỉ mặc giáp y lưới nhẹ ở bên trong xiêm y.
Cái này đã là đồ dùng phòng hộ xa hoa nhất trên trấn, vừa nhẹ nhàng lại có tính phòng hộ nhất định.
Còn có khinh giáp bảo vệ ống tay và đùi, Ngô Minh cùng Mục Thanh Nhã cũng lựa chọn một bộ, bên hông ngực thì lại dùng giáp da lót bên trong.
Ngô Minh rất là hài lòng, như vậy vóc người biến hóa được che lấp đi rất nhiều.
Hỗ Vân Thương nhưng lại kiên trì không mặc bất cứ loại đồ vật bảo vệ gì, một mực cho rằng: “Sợ bị thương là điều tối kỵ của người luyện võ.”
“Ừ, vết thương là huân chương của nam tử hán.” Ngô Minh thuận miệng nói một câu của thánh võ giả.
“Lời ấy rất hay!” Hỗ Vân Thương nghe hiểu được cái từ huân chương này, cảm giác rất có đạo lý.
“Ừ, nam tử hán, ngươi muốn chết, đội ngũ chúng ta rất có khả năng vỡ trận, ngươi đồng ý vì thích làm anh hùng mà để mọi người cùng ngươi chết chung?” Ngô Minh đã nắm một cái áo da trâu đập tới: “Mặc vào! Không mặc liền không mang theo ngươi đi làm nhiệm vụ.”
Hỗ Vân Thương bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là tìm địa phương thay đổi giáp da.
Tông Trí Liên nhảy ra, lắc cây quạt nghiêng đầu quái dị nói: “Thân là đội trưởng, đối với việc ngươi tự ý biểu thị không mang theo đội hữu làm nhiệm vụ vượt quyền này… Không có vấn đề! Ngươi nói tựa là trong đầu ta suy nghĩ.”
Ngô Minh lúc này mới thu hồi lại hai bao thuốc bột.
“Uy hiếp, đây là uy hiếp đội trưởng a.” Tông Trí Liên lắc đầu bỏ đi.
Chỉnh đốn và sắp đặt hoàn thành, Tông Trí Liên thuê một chiếc xe ngựa lớn, để cho ông lão đánh xe vội vàng hướng về Cự Như Trấn.
Trong buồng xe ngựa hơi xóc nảy, bốn người từng đôi tọa.
Vừa bắt đầu còn có chút lời nói vui đùa, nhưng sau một canh giờ từng người liền híp mắt ngủ gật.
Ngô Minh bắt đầu hơi sốt sắng.
Vừa nghĩ tới khả năng phát đao đao thấy máu, kiếm kiếm xuyên thịt vũ đấu, là một trạch nam xuyên qua như Ngô Minh chịu áp lực không nhỏ.
Trong đầu nhiều công phổ võ kỹ như vậy, hẳn là có thể phản ứng rất nhanh, cấp tốc ra tay kịp thời đi?
Tiến hóa khung máy móc sẽ hỗ trợ né tránh đòn sát thương trí mạng chứ?
Vạn nhất bị người đâm một đao, thân thể này gánh chịu được sao?
Còn có, nếu như mình thật sự giết người, đối phương là người tốt hay là người xấu? Coi như là người xấu, cũng sẽ có thân nhân của mình chứ? Ngô Minh minh biết không nên lo lắng về cảm tưởng của người bị giết, nhưng trong đầu hay là không ngừng hướng về phương diện kia suy nghĩ.
“Ồ? Tiềm tinh đệ tử Tiêu Nhược Dao của chúng ta lại căng thẳng?” Tông Trí Liên liếc một chút liền nhìn ra.
Ngô Minh không lên tiếng.
“Hỗ Vân Thương, ngươi lần thứ nhất giết người là lúc nào?” Tông Trí Liên hỏi.
Hỗ Vân Thương đơn giản nói: “Tám tuổi.”
Ngô Minh sợ hết hồn, nhưng Tông Trí Liên cùng Mục Thanh Nhã tựa hồ cũng không kinh sợ.
“Nói một chút cho Tiêu Nhược Dao của chúng ta tình huống lúc đó của ngươi.” Tông Trí Liên cười để Hỗ Vân Thương giảng giải.
“Năm đó đao pháp ta có chút thành tựu, nhưng cũng đều là đầu óc chậm chạp, bị đánh giá là trò mèo chỉ có hình thức bên ngoài. Cha nói muốn cảnh ngộ, liền đem ta ném đến trong một cái viện.” Hỗ Vân Thương chậm rãi nói: “Trong sân có hai cái kẻ khó chơi, sau đó biết là hai huynh đệ giặc cỏ giết người làm đủ chuyện ác.”
“Cha ngươi đủ nhẫn tâm.” Tông Trí Liên cau mày nói.
“Cha nói, lúc giết người nếu không nhẫn tâm, không bằng sớm một chút tự sát.” Hỗ Vân Thương nghiêm túc nói.
Lời này đúng, Ngô Minh không phải ngoan cố giữ giáo điều.
“Cha ta cũng mặc kệ ta, viện kia tường rất cao, đều không nhảy ra được.” Hỗ Vân Thương hồi ức tình huống lúc đó: “Cha ta nói chỉ có giết bọn họ, mới thả ta đi ra ngoài. Mà bọn họ giết ta, cũng có thể đi ra ngoài.”
“Bọn họ không biết thân phận của ta, chỉ là nghe nói điều kiện, ánh mắt nhìn vào ta liền trở nên có chút đáng sợ.”
“Ta rất sợ sệt. May là trên tay cầm lấy cây đao còn cao hơn chính mình, hai cái kẻ khó chơi kia tay không tấc sắt cũng không dám tùy tiện lại đây.”
“Cái sân trống rỗng, không có nước và thức ăn, một chút cũng không có. Chỉ có ba người là ta cùng hai cái kẻ khó chơi.”
“Bọn họ không dám ngủ, ta cũng không dám. Liền như thế nhìn chằm chằm lẫn nhau.”
“Ngày đầu tiên cứng rắn trôi qua.”
“Ngày thứ hai, bọn họ muốn công kênh nhau đi ra ngoài. Cái tên đệ đệ kia mới vừa mò thấy đầu tường, bị người cha ta phái tới trông giữ cho lưu lại mấy ngón tay ở trên tường.”
“Buổi tối, cái tên đệ đệ kia bưng tay đứt ngủ. Ta vẫn là không dám ngủ.”
“Bọn họ thay phiên nghỉ ngơi, ta cũng chỉ có thể kiên trì.”
“Ngày thứ ba, mắt ta hoa lên. Trước sau cũng cũng chưa có hạt cơm giọt nước nào tiến vào bụng. Ta khi đó mới tám tuổi, làm sao đối lại được năng lực thay phiên nghỉ ngơi của hai kẻ trưởng thành? Ta cảm thấy không giết người, chỉ sợ chính mình ngã xuống trước tiên.”
“Ta cảm giác cả người mình bất cứ lúc nào cũng có thể sẽ ngã xuống. Nhưng trời giáng xuống một trận mưa nhỏ, coi là đã cứu ta, chí ít kéo dài mạng sống một hai ngày.”
“Ngày thứ tư, không biết làm sao, ta liền nhắm hai mắt lại.”
“Nhưng bỗng nhiên cảm thấy có người đang nhẹ nhàng kéo đao của ta, ta liền thoáng giật mình cả người tỉnh táo lại, rút đao bổ ra ngoài.”
“Cái tên ca ca kia, liền như thế bị ta đánh chết.”
“Máu tươi bắn đầy mặt ta.”
“Sau đó, ta xách đao đem cái đệ đệ từng bị chặt đứt ngón tay kia cũng giết.”
“Sau khi té ngã bất tỉnh, có người nói ta trực tiếp nằm vật xuống ngủ ba ngày…”
Tông Trí Liên, Ngô Minh, Mục Thanh Nhã lẳng lặng mà nghe hết cố sự của Hỗ Vân Thương, một lát không nói gì.
Mục Thanh Nhã nhờ Ngô Minh phiên dịch tay ngữ: “Ngươi sẽ oán hận cha ngươi sao?”
“Hỗ Đao môn muốn sinh tồn được, nhất định phải có cái sự tàn nhẫn này.” Hỗ Vân Thương lắc đầu một cái: “Hơn nữa ta nghe La bá giảng, cha luôn luôn ở lặng lẽ nhìn chằm chằm ta, cũng là ba ngày không ngủ. Sau khi ta ngủ cũng, hắn còn muốn ở bên cạnh ta chăm sóc. Ta không có gì để oán hận.”
Ngô Minh tưởng tượng cảnh tượng đó, chính mình ở thời điểm tám tuổi còn giống như sẽ đối với cha mẹ làm nũng.
Vì sinh tồn, thế giới này cũng là rất tàn khốc.
Bất quá, Ngô Minh tương đương tức giận. Cái tên Hỗ Lão Đao này có tật xấu! Lại ngược đãi nhi đồng!
Phải nói Hỗ Vân Thương si mê võ học, tật xấu ngơ ngác sững sờ, tuyệt đối phải trách cha hắn giáo dục không được! Cái này không chừng là hậu quả của nỗi ám ảnh trong lòng khi đó!
/1193
|