Trà My xoay người, nhìn về phía Minh Phong đang chặn cú tát tai cho mình, song liếc mắt qua Hà Trang hỏi: “Cô đang cố làm gì thế hả?”
Thấy mọi người đang tập trung về hướng mình bàn tán xôn xao, Hà Trang vội rút tay lại, nước mắt lưng tròng vô tội: “Trà My, sao chị cứ dùng lời nặng nhẹ với tôi thế? ”
Trà My nhíu mày, lúc này dù cố lắm cô cũng không thể nặn ra được nụ cười nào. Nhìn người phụ nữ đang khóc như mưa trước mặt, lạnh giọng đáp trả: “Cô có đang ý thức được những gì mình vừa nói không đó?”
Hà Trang lệ chảy thành sông, bước nhanh, bay thẳng vào lòng Hoài Văn đang ở cách mình không xa, tựa như chú chim nhỏ lo sợ tìm chỗ ẩn náo: “Văn, chị ta đáng sợ quá đi!”
Hoài Văn vỗ nhẹ vai Hà Trang trấn an. Sau đó đưa mắt nhìn Trà My, giống như hoàng tử thiếu "muối" bảo vệ công chúa, không nói không rằng cất giọng tra hỏi: “Em đã làm gì Hà Trang thế hả?”
Trà My ngẩng đầu, mở to hai mắt trong trẻo. Cô còn nhớ rất, rất rõ, cái lần mẹ cô đã hỏi, nếu buộc phải hóa thân vào một nhân vật trong truyện cổ tích, cô muốn mình là ai?
“Con sẽ làm nhân vật phản diện!”
Đó là câu trả lời của cô! Dù nhiều năm trôi qua, cô vẫn không thay đổi suy nghĩ của mình. Tuy nhân vật phản diện độc ác và lắm mưu mô, kết thúc phải chết là chuyện không thể thay đổi, nhưng ít ra cũng đã sống và theo đuổi những gì mình mong muốn. Còn công chúa ngây ngô? Liệu có tốt bụng nhân từ như những gì trong truyện kể? Không, cô chắc chắn là không… con người ai cũng có giới hạn của sự nhẫn nhịn, nếu vượt qua nó, thì ta sẽ biết một người hiền lành nổi điên sẽ đáng sợ thế nào.
Trà My cười nhạt, liếc mắt nhìn Hoài Văn như thể xuyên thấu cả tâm can hắn. Cứ nhìn ánh mắt của mọi người xung quanh sẽ biết, họ đang chờ xem thái độ của cô. Nếu lúc này cô nổi điên, thì chẳng phải sẽ sập bẫy ả đàn bà trước mặt?
Trà My đứng thẳng người, chẳng thèm để ý đến câu hỏi thiểu năng của Hoài Văn, đang chuẩn bị bước đi, thì lại bị hắn ta giữ lại: “Em hãy nói rõ đi chứ?”
Trà My nhướng lông mày một cách điệu bộ, cảm thấy ghê tởm khi bàn tay hắn ta chạm vào mình. Nhìn gương mặt hả hê của Hà Trang hiện tại, cô chẳng biết mình nên cười hay vẫn tỏ ra bình thản. Thầm nghĩ trên đời này chẳng có chuyện gì là không thể, đặc biệt là những tình tiết đặc sắc thế này.
“Tôi mới là người muốn hỏi, bạn gái anh đang làm gì mới đúng đó.”
Một giọng nói trầm ấm dễ nghe vang lên trong không khí căng thẳng. Lập tức, một cánh tay khoắc lên vai Trà My, kéo cô vào thân hình cao lớn như núi.
Tiếng máy chụp ảnh bắt đầu vang như pháo nổ đêm giao thừa. Kẻ nhiều chuyện người thì thích xem trò vui. Minh Phong hôm nay đứng ra giúp đỡ người khác ư? Chuyện hiếm thấy còn hơn trời mưa giữa sa mạc.
Hoài Văn sắc mặt biến chuyển, giọng đầy hoài nghi: “Ý anh Phong đây là…?”
“Ý tôi là, không biết bạn gái tôi đã làm gì đắc tội, mà khiến cho bạn gái anh đây giận dữ đến mức muốn động tay động chân?”
Trà My choáng váng, đầu óc cố vượt qua cơn sốc để có thể hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cô trở thành bạn gái Minh Phong từ lúc nào, mà hôm nay cô mới được báo tin vậy?
Ông Tài có chút ngạc nhiên. Nhìn sơ qua cũng biết, Minh Phong có thiện cảm với cô gái kia, nhưng không ngờ lại đứng ra giải vây trong trường hợp thế này thì có chút không hay. Là một doanh nhân, ít nhiều gì cũng phải đặt danh tiếng lên hàng đầu chứ?
"Bạn gái...?" Hoài Văn nụ cười mất tự nhiên, cảm thấy trong người rân rân lửa nóng khi Minh Phong thân mật với Trà My. Không biết tại sao hắn lại cảm thấy mất mát. Đẩy Hà Trang ra khỏi người mình, hai tay hắn nắm chặt.
Hà Trang cắn mạnh môi dưới, đâu dễ kết tội cô như thế?
“Văn, anh đừng nghe họ nói bừa, em gặp cô ta trong nhà vệ sinh, cô ta nhục mạ em, sau đó còn nói sẽ trả thù việc em đến với anh, rồi tát tai em một cái nên…” Nói một câu, cô ta rơi một giọt nước mắt, giống như mọi oan ức đều do Trà My mà ra.
Minh Phong nhíu mày, vòng tay qua ôm lấy eo Trà My: "Tính tình của Trà My trước giờ luôn rất thẳng thắn, với người lạ thì ăn nói hơi lạnh nhạt. Có lẽ vì thế, mà đã khiến cho cô Trang đây hiểu lầm?” Anh đanh giọng: "Nhưng về phần nhục mạ, tôi nghĩ cô Trang nên xem xét lại những gì mình vừa nói. Vì mọi ngóc ngách trong khách sạn này đều có gắn camera quan sát, nên ai là người có lỗi chắc sẽ rõ nếu kiểm tra."
Hà Trang mặt tái mét, tay nắm chặt lấy ví, tim đập mạnh không thể kiểm soát do quá căng thẳng: “Anh đang nói cái gì thế?”
“Những lời cô nói vừa rồi, và những gì camera thu được, chắc cô biết mình sẽ nhận được kết quả thế nào rồi? Trong nước vẫn còn hiện hành luật phỉ báng mà, cô Trang.”
Hà Trang bàng hoàng, thần sắc tối sầm, nắm chặt lấy tay Hoài Văn như cầu cứu. Nhưng không ngờ, kết quả nhận được chính là sự lạnh lùng đến xa lạ. Hoài Văn dù ngốc, cũng biết tình hình hiện tại vô cùng tệ hại, hắn đâu dại mà xả thân vì một người đàn bà lẳng lơ phóng đãng?
Minh Phong ôm eo Trà My rời khỏi hiện trường, còn những việc khác để lại cho Tuấn Vũ giải quyết. Nếu quá nhiều người chú ý, danh tiếng của Trà My sẽ bị họ bôi nhọ, anh không cho phép điều đó xảy ra.
Ra đến trước cửa khách sạn, Trà My nhăn mặt khi thấy Minh Phong vẫn nắm tay mình: "Tôi là bạn gái của anh lúc nào vậy?"
Minh Phong dừng bước, quay đầu nhìn Trà My: "Thì em là con gái mà, không gọi bạn gái thì gọi là gì hả?"
Trà My giựt tay mình lại: "Từ đó làm người ta dễ hiểu lầm, người trong cuộc như tôi thì không sao, nhưng người khác nghe được sẽ rất là có sao đó."
"Thì kệ họ, em đừng quan tâm người khác nghĩ gì là được rồi." Minh Phong nhìn xe hơi riêng của mình đã đậu trước mặt: "Giờ thì lên xe, anh đưa em về nhà."
"Thôi khỏi, tôi tự đi tãi về được rồi." Trà My lạnh nhạt ném lại một câu, rồi đi thẳng lại chiếc tãi đang đậu gần cửa ra vào. Hiện giờ đầu óc cô vẫn chưa bình tĩnh, cô cần được thư giãn.
Minh Phong kéo tay Trà My lại: "Giờ em không về taxi được đâu, đám phóng viên vẫn còn theo dõi chúng ta đó. Nếu không muốn có tin lá cải này nọ, thì tốt nhất chúng ta nên đi một xe về."
Trà My cẩn thận nhìn xung quanh, mẹ cô mà biết mấy chuyện lùm xùm này là không để yên cho cô đâu: "Tôi không đi xe của anh."
"Vậy thì mình đi taxi về." Minh Phong chui thẳng vào trong taxi, sau đó nắm cổ tay Trà My kéo vào. Đóng cửa.
Ngồi trong xe, Trà My đấu tranh với bộ não của mình, không biết vụ hôm nay có bị thổi bay lên mặt báo không, vì lúc nãy cô có nhìn thấy phóng viên chụp ảnh, mà những tay săn tin thì ta nói… tài chém gió thuộc hàng đẳng cấp rồi.
Đưa mắt qua nhìn Minh Phong, anh không nói gì mà chỉ im lặng ngồi cạnh cô như thế, không giống với tác phong thích nói nhiều thường thấy chút nào. Mà vừa rồi anh đứng ra giúp đỡ cô, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của công ty, sao tự nhiên một người vô tội như cô lại cảm thấy có lỗi thế này chứ?
“Cảm ơn anh, chuyện vừa nãy ấy!” Ngần ngại cả ngày trời Trà My mới ấp úng nói: "Cũng xin lỗi vì đã lớn tiếng với anh, lúc đó tôi hơi mất bình tĩnh."
Minh Phong chậm rãi nhìn Trà My, khóe môi khẽ cong lên vui vẻ: “Là chỗ quen biết, em đừng khách sáo như vậy!”
Trà My chớp mắt, ừ thì gặp mặt nói chuyện rồi cũng coi như là quen biết, nhưng không lẽ những người khác đều là cột cờ di động?
Là một ông chủ rành nghề trên thương trường, loại động vật nguy hiểm đối với phái nữ, đánh chết cô cũng không tin anh có sở thích giúp người như vậy. Huống hồ lần trước cô còn vô tình thấy được, anh cương quyết cự tuyệt một người đàn ông đến công ty xin vay vốn, hoàn toàn không có tính hiệp sĩ áo đen chút nào. Có ma mới tin, anh tự nhiên nhào đầu ra giúp cô mà không có mục đích.
“Minh Phong, bộ anh có thể khai thác lợi nhuận gì từ tôi hả?” Trà My thẳng thắn: "Sao lại đối xử với tôi tốt như vậy?"
Xin lỗi anh Minh Phong, chị đây từ nhỏ được mẹ dạy là phải thật thà và thẳng thắn, ít ra thì cũng được gọi “mất lòng trước nhưng được lòng sau”. Tự nhiên được một người xa lạ đối xử tốt, cô cũng phải thắc mắc chứ.
Minh Phong hơi sững người, xoay nguyên người về hướng Trà My: "Bộ đối xử tốt với một người, cần phải có lý do mới được hả Trà My?"
Trà My nhìn thẳng vào con ngươi đen láy của Minh Phong: "Đâu có gì mà cho không."
Minh Phong bật cười, ánh mắt anh dịu dàng và ấm áp: “Với em thì cái gì cũng có thể hết.”
"Anh không nghiêm túc dù chỉ là một phút." Trà My lầm bầm, nhìn anh bằng ánh mắt đề phòng. Không biết tại sao, cô lại có cảm giác anh đang nói những lời tận đáy lòng mình. Chết tiệt, cô đã bị anh quyến rũ chắc luôn rồi.
Cố trấn tỉnh lại đầu óc, Trà My lấy túi xách đặt giữa cả hai. Tốt nhất vẫn là nên giữa khoảng cách với anh.
Cô đang lo sợ? Đương nhiên là phải vậy. Việc trở thành bạn gái của Hoài Văn cô đã phá lệ đặt vào tay một con dao hai lưỡi, kết quả là tự sát thương chính mình. Giữa hàng tỷ người trên thế giới này, cám dỗ và lừa lọc đầy rẫy, liệu có bao nhiêu là thật lòng?
Cô không biết... Nên cách tốt nhất vẫn là tự bảo vệ mình thì hơn.
Thấy mọi người đang tập trung về hướng mình bàn tán xôn xao, Hà Trang vội rút tay lại, nước mắt lưng tròng vô tội: “Trà My, sao chị cứ dùng lời nặng nhẹ với tôi thế? ”
Trà My nhíu mày, lúc này dù cố lắm cô cũng không thể nặn ra được nụ cười nào. Nhìn người phụ nữ đang khóc như mưa trước mặt, lạnh giọng đáp trả: “Cô có đang ý thức được những gì mình vừa nói không đó?”
Hà Trang lệ chảy thành sông, bước nhanh, bay thẳng vào lòng Hoài Văn đang ở cách mình không xa, tựa như chú chim nhỏ lo sợ tìm chỗ ẩn náo: “Văn, chị ta đáng sợ quá đi!”
Hoài Văn vỗ nhẹ vai Hà Trang trấn an. Sau đó đưa mắt nhìn Trà My, giống như hoàng tử thiếu "muối" bảo vệ công chúa, không nói không rằng cất giọng tra hỏi: “Em đã làm gì Hà Trang thế hả?”
Trà My ngẩng đầu, mở to hai mắt trong trẻo. Cô còn nhớ rất, rất rõ, cái lần mẹ cô đã hỏi, nếu buộc phải hóa thân vào một nhân vật trong truyện cổ tích, cô muốn mình là ai?
“Con sẽ làm nhân vật phản diện!”
Đó là câu trả lời của cô! Dù nhiều năm trôi qua, cô vẫn không thay đổi suy nghĩ của mình. Tuy nhân vật phản diện độc ác và lắm mưu mô, kết thúc phải chết là chuyện không thể thay đổi, nhưng ít ra cũng đã sống và theo đuổi những gì mình mong muốn. Còn công chúa ngây ngô? Liệu có tốt bụng nhân từ như những gì trong truyện kể? Không, cô chắc chắn là không… con người ai cũng có giới hạn của sự nhẫn nhịn, nếu vượt qua nó, thì ta sẽ biết một người hiền lành nổi điên sẽ đáng sợ thế nào.
Trà My cười nhạt, liếc mắt nhìn Hoài Văn như thể xuyên thấu cả tâm can hắn. Cứ nhìn ánh mắt của mọi người xung quanh sẽ biết, họ đang chờ xem thái độ của cô. Nếu lúc này cô nổi điên, thì chẳng phải sẽ sập bẫy ả đàn bà trước mặt?
Trà My đứng thẳng người, chẳng thèm để ý đến câu hỏi thiểu năng của Hoài Văn, đang chuẩn bị bước đi, thì lại bị hắn ta giữ lại: “Em hãy nói rõ đi chứ?”
Trà My nhướng lông mày một cách điệu bộ, cảm thấy ghê tởm khi bàn tay hắn ta chạm vào mình. Nhìn gương mặt hả hê của Hà Trang hiện tại, cô chẳng biết mình nên cười hay vẫn tỏ ra bình thản. Thầm nghĩ trên đời này chẳng có chuyện gì là không thể, đặc biệt là những tình tiết đặc sắc thế này.
“Tôi mới là người muốn hỏi, bạn gái anh đang làm gì mới đúng đó.”
Một giọng nói trầm ấm dễ nghe vang lên trong không khí căng thẳng. Lập tức, một cánh tay khoắc lên vai Trà My, kéo cô vào thân hình cao lớn như núi.
Tiếng máy chụp ảnh bắt đầu vang như pháo nổ đêm giao thừa. Kẻ nhiều chuyện người thì thích xem trò vui. Minh Phong hôm nay đứng ra giúp đỡ người khác ư? Chuyện hiếm thấy còn hơn trời mưa giữa sa mạc.
Hoài Văn sắc mặt biến chuyển, giọng đầy hoài nghi: “Ý anh Phong đây là…?”
“Ý tôi là, không biết bạn gái tôi đã làm gì đắc tội, mà khiến cho bạn gái anh đây giận dữ đến mức muốn động tay động chân?”
Trà My choáng váng, đầu óc cố vượt qua cơn sốc để có thể hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cô trở thành bạn gái Minh Phong từ lúc nào, mà hôm nay cô mới được báo tin vậy?
Ông Tài có chút ngạc nhiên. Nhìn sơ qua cũng biết, Minh Phong có thiện cảm với cô gái kia, nhưng không ngờ lại đứng ra giải vây trong trường hợp thế này thì có chút không hay. Là một doanh nhân, ít nhiều gì cũng phải đặt danh tiếng lên hàng đầu chứ?
"Bạn gái...?" Hoài Văn nụ cười mất tự nhiên, cảm thấy trong người rân rân lửa nóng khi Minh Phong thân mật với Trà My. Không biết tại sao hắn lại cảm thấy mất mát. Đẩy Hà Trang ra khỏi người mình, hai tay hắn nắm chặt.
Hà Trang cắn mạnh môi dưới, đâu dễ kết tội cô như thế?
“Văn, anh đừng nghe họ nói bừa, em gặp cô ta trong nhà vệ sinh, cô ta nhục mạ em, sau đó còn nói sẽ trả thù việc em đến với anh, rồi tát tai em một cái nên…” Nói một câu, cô ta rơi một giọt nước mắt, giống như mọi oan ức đều do Trà My mà ra.
Minh Phong nhíu mày, vòng tay qua ôm lấy eo Trà My: "Tính tình của Trà My trước giờ luôn rất thẳng thắn, với người lạ thì ăn nói hơi lạnh nhạt. Có lẽ vì thế, mà đã khiến cho cô Trang đây hiểu lầm?” Anh đanh giọng: "Nhưng về phần nhục mạ, tôi nghĩ cô Trang nên xem xét lại những gì mình vừa nói. Vì mọi ngóc ngách trong khách sạn này đều có gắn camera quan sát, nên ai là người có lỗi chắc sẽ rõ nếu kiểm tra."
Hà Trang mặt tái mét, tay nắm chặt lấy ví, tim đập mạnh không thể kiểm soát do quá căng thẳng: “Anh đang nói cái gì thế?”
“Những lời cô nói vừa rồi, và những gì camera thu được, chắc cô biết mình sẽ nhận được kết quả thế nào rồi? Trong nước vẫn còn hiện hành luật phỉ báng mà, cô Trang.”
Hà Trang bàng hoàng, thần sắc tối sầm, nắm chặt lấy tay Hoài Văn như cầu cứu. Nhưng không ngờ, kết quả nhận được chính là sự lạnh lùng đến xa lạ. Hoài Văn dù ngốc, cũng biết tình hình hiện tại vô cùng tệ hại, hắn đâu dại mà xả thân vì một người đàn bà lẳng lơ phóng đãng?
Minh Phong ôm eo Trà My rời khỏi hiện trường, còn những việc khác để lại cho Tuấn Vũ giải quyết. Nếu quá nhiều người chú ý, danh tiếng của Trà My sẽ bị họ bôi nhọ, anh không cho phép điều đó xảy ra.
Ra đến trước cửa khách sạn, Trà My nhăn mặt khi thấy Minh Phong vẫn nắm tay mình: "Tôi là bạn gái của anh lúc nào vậy?"
Minh Phong dừng bước, quay đầu nhìn Trà My: "Thì em là con gái mà, không gọi bạn gái thì gọi là gì hả?"
Trà My giựt tay mình lại: "Từ đó làm người ta dễ hiểu lầm, người trong cuộc như tôi thì không sao, nhưng người khác nghe được sẽ rất là có sao đó."
"Thì kệ họ, em đừng quan tâm người khác nghĩ gì là được rồi." Minh Phong nhìn xe hơi riêng của mình đã đậu trước mặt: "Giờ thì lên xe, anh đưa em về nhà."
"Thôi khỏi, tôi tự đi tãi về được rồi." Trà My lạnh nhạt ném lại một câu, rồi đi thẳng lại chiếc tãi đang đậu gần cửa ra vào. Hiện giờ đầu óc cô vẫn chưa bình tĩnh, cô cần được thư giãn.
Minh Phong kéo tay Trà My lại: "Giờ em không về taxi được đâu, đám phóng viên vẫn còn theo dõi chúng ta đó. Nếu không muốn có tin lá cải này nọ, thì tốt nhất chúng ta nên đi một xe về."
Trà My cẩn thận nhìn xung quanh, mẹ cô mà biết mấy chuyện lùm xùm này là không để yên cho cô đâu: "Tôi không đi xe của anh."
"Vậy thì mình đi taxi về." Minh Phong chui thẳng vào trong taxi, sau đó nắm cổ tay Trà My kéo vào. Đóng cửa.
Ngồi trong xe, Trà My đấu tranh với bộ não của mình, không biết vụ hôm nay có bị thổi bay lên mặt báo không, vì lúc nãy cô có nhìn thấy phóng viên chụp ảnh, mà những tay săn tin thì ta nói… tài chém gió thuộc hàng đẳng cấp rồi.
Đưa mắt qua nhìn Minh Phong, anh không nói gì mà chỉ im lặng ngồi cạnh cô như thế, không giống với tác phong thích nói nhiều thường thấy chút nào. Mà vừa rồi anh đứng ra giúp đỡ cô, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của công ty, sao tự nhiên một người vô tội như cô lại cảm thấy có lỗi thế này chứ?
“Cảm ơn anh, chuyện vừa nãy ấy!” Ngần ngại cả ngày trời Trà My mới ấp úng nói: "Cũng xin lỗi vì đã lớn tiếng với anh, lúc đó tôi hơi mất bình tĩnh."
Minh Phong chậm rãi nhìn Trà My, khóe môi khẽ cong lên vui vẻ: “Là chỗ quen biết, em đừng khách sáo như vậy!”
Trà My chớp mắt, ừ thì gặp mặt nói chuyện rồi cũng coi như là quen biết, nhưng không lẽ những người khác đều là cột cờ di động?
Là một ông chủ rành nghề trên thương trường, loại động vật nguy hiểm đối với phái nữ, đánh chết cô cũng không tin anh có sở thích giúp người như vậy. Huống hồ lần trước cô còn vô tình thấy được, anh cương quyết cự tuyệt một người đàn ông đến công ty xin vay vốn, hoàn toàn không có tính hiệp sĩ áo đen chút nào. Có ma mới tin, anh tự nhiên nhào đầu ra giúp cô mà không có mục đích.
“Minh Phong, bộ anh có thể khai thác lợi nhuận gì từ tôi hả?” Trà My thẳng thắn: "Sao lại đối xử với tôi tốt như vậy?"
Xin lỗi anh Minh Phong, chị đây từ nhỏ được mẹ dạy là phải thật thà và thẳng thắn, ít ra thì cũng được gọi “mất lòng trước nhưng được lòng sau”. Tự nhiên được một người xa lạ đối xử tốt, cô cũng phải thắc mắc chứ.
Minh Phong hơi sững người, xoay nguyên người về hướng Trà My: "Bộ đối xử tốt với một người, cần phải có lý do mới được hả Trà My?"
Trà My nhìn thẳng vào con ngươi đen láy của Minh Phong: "Đâu có gì mà cho không."
Minh Phong bật cười, ánh mắt anh dịu dàng và ấm áp: “Với em thì cái gì cũng có thể hết.”
"Anh không nghiêm túc dù chỉ là một phút." Trà My lầm bầm, nhìn anh bằng ánh mắt đề phòng. Không biết tại sao, cô lại có cảm giác anh đang nói những lời tận đáy lòng mình. Chết tiệt, cô đã bị anh quyến rũ chắc luôn rồi.
Cố trấn tỉnh lại đầu óc, Trà My lấy túi xách đặt giữa cả hai. Tốt nhất vẫn là nên giữa khoảng cách với anh.
Cô đang lo sợ? Đương nhiên là phải vậy. Việc trở thành bạn gái của Hoài Văn cô đã phá lệ đặt vào tay một con dao hai lưỡi, kết quả là tự sát thương chính mình. Giữa hàng tỷ người trên thế giới này, cám dỗ và lừa lọc đầy rẫy, liệu có bao nhiêu là thật lòng?
Cô không biết... Nên cách tốt nhất vẫn là tự bảo vệ mình thì hơn.
/51
|