Không phải anh cố chấp, mà là không học được cách buông bỏ. In bóng dáng em vào tim thì quá dễ dàng, nhưng để quên đi thì chưa bao giờ anh nghĩ đến.
Từ lúc gặp Thúy Vy cho đến giờ, đầu óc Trà My không cách nào tập trung nổi. Minh Phong từng bị trầm cảm, tất cả là do cô ư? Sau khi đổi tên thành Vương Trà My, cô quyết định buông bỏ những chuyện cũ, giống như cái tên phóng khoáng của mình, cô luôn lạc quan dù ở mọi hoàn cảnh. Thời gian dần già, cô mới có thể mạnh mẽ như ngày hôm nay.
Bây giờ nghĩ lại, không phải cô đã quá vô tâm rồi sao?
“Trà My, em không khỏe hả?” Chị Lan vừa bước vào phòng làm việc, liền thấy sắc mặt Trà My tái nhạt nên quan tâm hỏi.
Trà My đang suy nghĩ mông lung, bị kéo giựt về khi có người gọi tên mình: “Dạ? À,… em ổn mà.”
“Chị thấy mặt em xanh lắm đó, có cần về nhà sớm nghỉ ngơi không?” Chị Lan tiến gần lại phía Trà My hơn, đặt tay lên trán cô: “Coi bộ có dấu hiệu nóng sốt đó.”
“Không tới mức nóng sốt đâu chị.” Trà My cười gượng gạo nhìn chị Lan.
“Thôi để chị nói với sếp cho em nghỉ nửa buổi, thu xếp đồ trên bàn lại đi.” Chị Lan vừa nói vừa giúp Trà My xếp lại đống giấy tờ.
“Vậy em xin phép nghỉ nửa buổi, còn công việc thì em sẽ mang về nhà làm.” Trà My tỏ vẻ áy náy.
Chị Lan chậc môi nghiêm khắc: “Công việc để sau cũng được, có cần chị đưa về không?”
“Thôi khỏi, em tự bắt taxi về được rồi.”
Nói xong, Trà My thu xếp giấy tờ trên bàn lại. Ra khỏi công ty, cô quyết định không về nhà mà lấy điện thoại gọi cho Mai Trang. Đổ chuông vài hồi thì đã có người bắt máy, Trà My lên tiếng: “Cậu có bận không?”
Mai Trang tay đang gõ máy tính, nghe giọng Trà My yếu ớt liền hỏi: “Cậu bị sao thế?”
“Sắp chết đến nơi.” Trà My than thở.
Quen nhau từ năm cấp ba đến giờ, chưa một lần Mai Trang thấy Trà My như thế, nên vô cùng lo lắng: “Đang ở đâu, tớ lại đón liền.”
Mai Trang chở Trà My đến quán Trà sữa thời đại học thường lui tới. Nơi đây buổi trưa khá vắng vẻ, rất thích hợp để nói chuyện mà không cần để ý đến người xung quanh.
“Cậu nói cái gì… Minh Phong chính là người anh đẹp trai tên Quý mà cậu từng nhắc đó hả?” Mai Trang hét thất thanh khi nghe Trà My nói.
Trà My gật đầu thở dài: “Tớ cũng mới biết gần đây thôi. Ban đầu chỉ là suy đoán, nhưng bây giờ tớ dám cá chính là anh ấy.”
Mai Trang bị sốc một lúc, sau đó mới lảm nhảm: “Trên đời này đúng là chuyện gì cũng có thể. Tớ tưởng chuyện Minh Phong và Đức là anh em đã là tin giật gân rồi, ai dè…” Cô thổi món tóc đang phủ trên trán một cái: “Cậu đào hoa thiệt đó, người ta có hai người theo thôi là đã mệt rồi, đằng này cậu dính chùm chùm. Chia bớt cho tớ coi.”
“Cậu còn giỡn được nữa hả?” Trà My nhăn mặt với Mai Trang.
Mai Trang liền trở nên nghiêm túc, lẩm bẩm tính toán: “Minh Phong hơn Đức hai tuổi. Đức tỏ tình với cậu khi hắn ta học năm 2, đồng nghĩa với việc Minh Phong học năm 4, cả hai còn học một trường. Quan hệ giữa cậu và Minh Phong lại là thanh mai trúc mã thất lạc. Quỷ thần ơi, tớ nhũn não rồi đó.”
“Thanh mai trúc mã cái đầu cậu đó.” Trà My giọng thiểu não, ánh mắt thoáng lộ vài cảm xúc phức tạp.
Mai Trang suy ngẫm một lát: “Đâu cậu thử nhớ lại coi, hồi đó có từng gặp Minh Phong ở trường không?”
“Anh ấy nổi bật như vậy, nếu gặp thì tớ phải nhớ chứ.” Trà My phụng phịu má, đôi chân mày nghiêm túc nhíu lại.
“Mà khoan, trước hết cậu phải nói cho tớ biết lý do mà cậu ghét Đức cái đã?” Mai Trang đưa mặt lại gần Trà My: “Đừng có trả lời giống mọi khi, ghét thì ghét chứ không có lý do nha.”
Trà My chịu thua, cô vốn không muốn kể vì sợ Mai Trang sẽ đau lòng. Nhưng thấy nó vẫn bình thường khi gặp lại Đức, cô cũng yên tâm: “Thì có lần tớ bắt gặp, hắn ta đang làm chuyện 'người lớn' với Thúy Vy tại trường.”
“Cái gì…” Mai Trang rầm lên, sau đó lau mồ hôi hột trên trán. Cô có cảm giác hôm nay là ngày phải đua vượt chướng ngại vật, toàn nghe những tin tức trấn động: “Tên này đúng thật quá cao tay, qua lại thể xác với Thúy Vy, cho tớ hy vọng, cuối cùng tỏ tình cậu. Hắn nghĩ mình là ông trời, muốn thao túng tất cả chắc, hài thật đó.”
“Tự nhiên bị nhiều thứ vây lấy, tớ thật sự mệt muốn chết.” Trà My cảm thấy sống mũi hơi xót: “Trong lúc Minh Phong phải chiến đấu một mình trong vô vọng, tớ lại ung dung bên cạnh Hoài Văn. Mai Trang cậu nói coi, người có lỗi nhiều nhất là tớ đúng không?”
“Cậu có biết gì đâu mà có với lỗi? Tại ông tơ ổng nói, nhất định phải cho cậu và Minh Phong đi một vòng rồi mới se chỉ đó thôi.” Mai Trang uống hết ly nước trà, cảm thấy cổ họng sảng khoái: “Mặc kệ đứa nào tên Đức, kệ luôn đứa nào tên Hoài Văn, hiện tại Minh Phong mới là người cậu cần quan tâm đó.”
“Cũng đúng.” Trà My cười dịu dàng như đóa hoa vươn mình trong gió: "Xem ra, tớ biết mình nên làm gì rồi."
Sau khi cùng Mai Trang giải quyết xong đống rắc rối trong đầu, Trà My cảm thấy cả người nhẹ hẳn luôn. Đúng là cô không nên cường điệu hóa đơn giản, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Gút thắt ở đâu, cô sẽ tự tay tháo dần ở đó.
“Có gì thì cứ gọi điện tớ nhé.” Mai Trang ném lại một câu trước khi lái xe đi.
Trà My đứng trước cửa chung cư mỉm cười một lúc, rồi mới lên nhà. Vừa đi cô vừa kiểm tra điện thoại, hơn chục cuộc gọi từ Minh Phong, còn có cả tin nhắn lo lắng hỏi cô đang ở đâu. Vừa rồi cô rối quá, nên quên báo cho anh biết là mình xin nghỉ làm sớm.
Điện thoại rung khiến Trà My giật mình, suýt nữa đánh rơi xuống đất. Trên màn hình hiển thị tên Minh Phong, cô liền bất máy: “Em nghe nè.”
“Trà My!” Anh thở hắt ra, giọng vô cùng lo lắng: “Em đang ở đâu vậy?”
“Em vừa về… Trời đất, sao anh lại đứng đây?” Trà My vừa đến trước cửa, liền thấy Minh Phong với chiếc điện thoại trên tay.
Minh Phong nhét điện thoại vô túi quần tây, sải nhanh bước về phía Trà My, chưa đợi cô phản ứng anh đã ghì chặt cô vào lòng: “Em làm anh sợ gần chết đó.”
Trà My ôm đáp trả, một lúc sau mới mỉm cười lên tiếng: “Sợ em bỏ trốn hả.”
“Thật may, vì em vẫn ở đây.” Anh nói nhỏ, bỏ Trà My ra rồi lấy hai tay ôm mặt cô: “Trà My, có phải em đã nghe người khác nói gì về anh không?”
Lần đầu Trà My thấy Minh Phong căng thẳng thế này, nên có chút ngạc nhiên. Không lẽ anh biết Thúy Vy đến tìm cô ư? Nếu thật vậy thì đúng như cô đã nghĩ, Đức là người mượn tay Thúy Vy chơi trò ly gián này. Nếu cô không phải là bé gái năm xưa, chắc chắn sẽ cảm thấy ức chế ghê gớm lắm khi làm cái bóng của người khác. Tên này đúng là thâm hiểm.
Thế nhưng, múc đích của hắn là gì chứ? Chắc chắn không phải là thích cô hay đại loại thế rồi đó.
“Minh Phong, quan hệ giữa anh và Đức có tốt không?” Trà My ngập ngừng một lúc, mới quyết định lên tiếng hỏi.
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Trà My, Minh Phong hôn lên trán cô rồi thì thầm: “Vào nhà rồi anh sẽ nói cho em nghe.”
Trà My quên mất là mình đang đứng ngoài hành lang, phúng phín gật đầu rồi theo Minh Phong vào nhà. Lúc này cô mới phát hiện, quần áo anh có phần xốc xếch không giống như thường ngày. Trời ạ, đừng nói là anh đã chạy đi tìm cô nha.
Cả hai ngồi xuống ghế sô pha, Trà My liếc nhìn Minh Phong: “Không phải, là em có ý moi móc chuyện gia đình anh đâu. Tại em thiệt sự muốn xác nhận lại vài vấn đề quan trọng.”
“Anh biết mà Trà My.” Minh Phong đưa hai tay đặt lên vai cô: “Từ nhỏ, Đức luôn cho rằng anh là nguyên nhân khiến ba bỏ mẹ con nó. Vì thế khi ba mất, nó càng oán ghét anh hơn. Chắc cũng vì vậy nên nó luôn coi anh là đối thủ. Chỉ cần là thứ anh thích, nó nhất định phải giành cho bằng được.”
Trà My rùng mình: “Cái đó em có thể hiểu, giống như Thúy Vy và em vậy đó.”
“Cũng khá giống vậy, tuy sống chung nhà nhưng anh và nó rất ít khi đụng mặt. Ngoại trừ bữa cơm gia đình, và vài lần đấu khẩu với nhau. Tốt nghiệp cấp ba xong, thì anh vào Sài Gòn học đại học và lập nghiệp cho tới bây giờ. Nên có thể nói là quan hệ cả hai không hề thân thiết, tốt đẹp càng không.”
Cô suy ngẫm một lúc, nhíu lông mày tựa lưng vào ghế: “Nếu nói vậy, thì hắn đang coi em là mục tiêu dùng để công kích anh đó hả?”
Ánh mắt Minh Phong trở nên lạnh lẽo tuyệt đối: “Anh không giỡn đâu, nếu nó mà đụng đến em thì đừng mong sống yên ổn.”
Trà My lạnh người, cô biết anh đang rất nghiêm túc, và anh hoàn toàn có khả năng làm điều đó: “Khỏi cần anh ra tay, em sẽ đánh hắn cho đến mềm nhũn ra. Dám xem em là con cờ để tác chiến hả, còn lâu mới được.”
Minh Phong mỉm cười: “Anh biết em luôn ‘dịu hiền’ mà.” Anh ngưng một lúc: “Theo một nét riêng đặc biệt.”
Trà My cũng cười theo, nhẹ giọng nói tiếp: “Minh Phong, dẫn em về ra mắt ông bà anh nhé.”
“Tuần trước em còn nói chưa chuẩn bị tâm lý mà?” Minh Phong vuốt nhẹ tóc Trà My, hơi khó hiểu vì sao cô lại đổi ý nhanh vậy.
“Anh cũng đã gặp mặt mẹ em rồi còn gì, sẽ không công bằng nếu em chẳng biết gì về người nhà anh.” Trà My nói.
Minh Phong không giấu giếm niềm vui: “Vậy anh phải nhanh liên lạc, rồi sắp xếp ngày mới được.” Anh cười bẽn lẽn, nụ cười có phần trẻ con hoàn toàn trái ngược với cái thân hình nam tính của mình: “Tối nay em muốn làm gì? Ra ngoài ăn tối rồi đi dạo phố, hay anh sẽ nấu cho em ăn ở nhà?”
Sự chu đáo của Minh Phong khiến cho Trà My cảm thấy ấm áp: “Hay chúng ta ăn tối ở nhà đi, em sẽ phụ anh nấu chịu không?”
“Em muốn sao cũng được hết.” Minh Phong liền đáp trả.
Trà My tạm gác lại những chuyện phức tạp bên lề, cái gì đến rồi sẽ đến thôi: “Để em về nhà tắm trước cái đã.”
“Ừm, anh sẽ vào bếp chuẩn bị sẵn các thứ chờ em.” Minh Phong đỡ Trà My đứng dậy, sau dó chờm tay lấy túi đồ trên bàn: “Buổi trưa anh có dành chút thời gian mua cho em cái này.”
Trà My chậm rãi nhận lấy: “Là quà lấy lòng hả?”
“Em mở ra xem đi.” Minh Phong ra vẻ bí ẩn.
Nhìn chiếc đồng hiệu Gucci trong hộp sang trọng, còn có kèm theo giấy chứng nhận hàng thật bên trong. Trà My bối rối: “Cái này...”
Trà My chưa kịp phản ứng, thì Minh Phong lấy đồng hồ ra khỏi hộp đeo vào tay cô. Anh trao cô ánh mắt dịu dàng trìu mến, chính ngày hôm nay, ngay khoảnh khắc này. Cuối cùng, anh cũng có thể nói: “Trà My, anh yêu em.”
Từ lúc gặp Thúy Vy cho đến giờ, đầu óc Trà My không cách nào tập trung nổi. Minh Phong từng bị trầm cảm, tất cả là do cô ư? Sau khi đổi tên thành Vương Trà My, cô quyết định buông bỏ những chuyện cũ, giống như cái tên phóng khoáng của mình, cô luôn lạc quan dù ở mọi hoàn cảnh. Thời gian dần già, cô mới có thể mạnh mẽ như ngày hôm nay.
Bây giờ nghĩ lại, không phải cô đã quá vô tâm rồi sao?
“Trà My, em không khỏe hả?” Chị Lan vừa bước vào phòng làm việc, liền thấy sắc mặt Trà My tái nhạt nên quan tâm hỏi.
Trà My đang suy nghĩ mông lung, bị kéo giựt về khi có người gọi tên mình: “Dạ? À,… em ổn mà.”
“Chị thấy mặt em xanh lắm đó, có cần về nhà sớm nghỉ ngơi không?” Chị Lan tiến gần lại phía Trà My hơn, đặt tay lên trán cô: “Coi bộ có dấu hiệu nóng sốt đó.”
“Không tới mức nóng sốt đâu chị.” Trà My cười gượng gạo nhìn chị Lan.
“Thôi để chị nói với sếp cho em nghỉ nửa buổi, thu xếp đồ trên bàn lại đi.” Chị Lan vừa nói vừa giúp Trà My xếp lại đống giấy tờ.
“Vậy em xin phép nghỉ nửa buổi, còn công việc thì em sẽ mang về nhà làm.” Trà My tỏ vẻ áy náy.
Chị Lan chậc môi nghiêm khắc: “Công việc để sau cũng được, có cần chị đưa về không?”
“Thôi khỏi, em tự bắt taxi về được rồi.”
Nói xong, Trà My thu xếp giấy tờ trên bàn lại. Ra khỏi công ty, cô quyết định không về nhà mà lấy điện thoại gọi cho Mai Trang. Đổ chuông vài hồi thì đã có người bắt máy, Trà My lên tiếng: “Cậu có bận không?”
Mai Trang tay đang gõ máy tính, nghe giọng Trà My yếu ớt liền hỏi: “Cậu bị sao thế?”
“Sắp chết đến nơi.” Trà My than thở.
Quen nhau từ năm cấp ba đến giờ, chưa một lần Mai Trang thấy Trà My như thế, nên vô cùng lo lắng: “Đang ở đâu, tớ lại đón liền.”
Mai Trang chở Trà My đến quán Trà sữa thời đại học thường lui tới. Nơi đây buổi trưa khá vắng vẻ, rất thích hợp để nói chuyện mà không cần để ý đến người xung quanh.
“Cậu nói cái gì… Minh Phong chính là người anh đẹp trai tên Quý mà cậu từng nhắc đó hả?” Mai Trang hét thất thanh khi nghe Trà My nói.
Trà My gật đầu thở dài: “Tớ cũng mới biết gần đây thôi. Ban đầu chỉ là suy đoán, nhưng bây giờ tớ dám cá chính là anh ấy.”
Mai Trang bị sốc một lúc, sau đó mới lảm nhảm: “Trên đời này đúng là chuyện gì cũng có thể. Tớ tưởng chuyện Minh Phong và Đức là anh em đã là tin giật gân rồi, ai dè…” Cô thổi món tóc đang phủ trên trán một cái: “Cậu đào hoa thiệt đó, người ta có hai người theo thôi là đã mệt rồi, đằng này cậu dính chùm chùm. Chia bớt cho tớ coi.”
“Cậu còn giỡn được nữa hả?” Trà My nhăn mặt với Mai Trang.
Mai Trang liền trở nên nghiêm túc, lẩm bẩm tính toán: “Minh Phong hơn Đức hai tuổi. Đức tỏ tình với cậu khi hắn ta học năm 2, đồng nghĩa với việc Minh Phong học năm 4, cả hai còn học một trường. Quan hệ giữa cậu và Minh Phong lại là thanh mai trúc mã thất lạc. Quỷ thần ơi, tớ nhũn não rồi đó.”
“Thanh mai trúc mã cái đầu cậu đó.” Trà My giọng thiểu não, ánh mắt thoáng lộ vài cảm xúc phức tạp.
Mai Trang suy ngẫm một lát: “Đâu cậu thử nhớ lại coi, hồi đó có từng gặp Minh Phong ở trường không?”
“Anh ấy nổi bật như vậy, nếu gặp thì tớ phải nhớ chứ.” Trà My phụng phịu má, đôi chân mày nghiêm túc nhíu lại.
“Mà khoan, trước hết cậu phải nói cho tớ biết lý do mà cậu ghét Đức cái đã?” Mai Trang đưa mặt lại gần Trà My: “Đừng có trả lời giống mọi khi, ghét thì ghét chứ không có lý do nha.”
Trà My chịu thua, cô vốn không muốn kể vì sợ Mai Trang sẽ đau lòng. Nhưng thấy nó vẫn bình thường khi gặp lại Đức, cô cũng yên tâm: “Thì có lần tớ bắt gặp, hắn ta đang làm chuyện 'người lớn' với Thúy Vy tại trường.”
“Cái gì…” Mai Trang rầm lên, sau đó lau mồ hôi hột trên trán. Cô có cảm giác hôm nay là ngày phải đua vượt chướng ngại vật, toàn nghe những tin tức trấn động: “Tên này đúng thật quá cao tay, qua lại thể xác với Thúy Vy, cho tớ hy vọng, cuối cùng tỏ tình cậu. Hắn nghĩ mình là ông trời, muốn thao túng tất cả chắc, hài thật đó.”
“Tự nhiên bị nhiều thứ vây lấy, tớ thật sự mệt muốn chết.” Trà My cảm thấy sống mũi hơi xót: “Trong lúc Minh Phong phải chiến đấu một mình trong vô vọng, tớ lại ung dung bên cạnh Hoài Văn. Mai Trang cậu nói coi, người có lỗi nhiều nhất là tớ đúng không?”
“Cậu có biết gì đâu mà có với lỗi? Tại ông tơ ổng nói, nhất định phải cho cậu và Minh Phong đi một vòng rồi mới se chỉ đó thôi.” Mai Trang uống hết ly nước trà, cảm thấy cổ họng sảng khoái: “Mặc kệ đứa nào tên Đức, kệ luôn đứa nào tên Hoài Văn, hiện tại Minh Phong mới là người cậu cần quan tâm đó.”
“Cũng đúng.” Trà My cười dịu dàng như đóa hoa vươn mình trong gió: "Xem ra, tớ biết mình nên làm gì rồi."
Sau khi cùng Mai Trang giải quyết xong đống rắc rối trong đầu, Trà My cảm thấy cả người nhẹ hẳn luôn. Đúng là cô không nên cường điệu hóa đơn giản, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Gút thắt ở đâu, cô sẽ tự tay tháo dần ở đó.
“Có gì thì cứ gọi điện tớ nhé.” Mai Trang ném lại một câu trước khi lái xe đi.
Trà My đứng trước cửa chung cư mỉm cười một lúc, rồi mới lên nhà. Vừa đi cô vừa kiểm tra điện thoại, hơn chục cuộc gọi từ Minh Phong, còn có cả tin nhắn lo lắng hỏi cô đang ở đâu. Vừa rồi cô rối quá, nên quên báo cho anh biết là mình xin nghỉ làm sớm.
Điện thoại rung khiến Trà My giật mình, suýt nữa đánh rơi xuống đất. Trên màn hình hiển thị tên Minh Phong, cô liền bất máy: “Em nghe nè.”
“Trà My!” Anh thở hắt ra, giọng vô cùng lo lắng: “Em đang ở đâu vậy?”
“Em vừa về… Trời đất, sao anh lại đứng đây?” Trà My vừa đến trước cửa, liền thấy Minh Phong với chiếc điện thoại trên tay.
Minh Phong nhét điện thoại vô túi quần tây, sải nhanh bước về phía Trà My, chưa đợi cô phản ứng anh đã ghì chặt cô vào lòng: “Em làm anh sợ gần chết đó.”
Trà My ôm đáp trả, một lúc sau mới mỉm cười lên tiếng: “Sợ em bỏ trốn hả.”
“Thật may, vì em vẫn ở đây.” Anh nói nhỏ, bỏ Trà My ra rồi lấy hai tay ôm mặt cô: “Trà My, có phải em đã nghe người khác nói gì về anh không?”
Lần đầu Trà My thấy Minh Phong căng thẳng thế này, nên có chút ngạc nhiên. Không lẽ anh biết Thúy Vy đến tìm cô ư? Nếu thật vậy thì đúng như cô đã nghĩ, Đức là người mượn tay Thúy Vy chơi trò ly gián này. Nếu cô không phải là bé gái năm xưa, chắc chắn sẽ cảm thấy ức chế ghê gớm lắm khi làm cái bóng của người khác. Tên này đúng là thâm hiểm.
Thế nhưng, múc đích của hắn là gì chứ? Chắc chắn không phải là thích cô hay đại loại thế rồi đó.
“Minh Phong, quan hệ giữa anh và Đức có tốt không?” Trà My ngập ngừng một lúc, mới quyết định lên tiếng hỏi.
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Trà My, Minh Phong hôn lên trán cô rồi thì thầm: “Vào nhà rồi anh sẽ nói cho em nghe.”
Trà My quên mất là mình đang đứng ngoài hành lang, phúng phín gật đầu rồi theo Minh Phong vào nhà. Lúc này cô mới phát hiện, quần áo anh có phần xốc xếch không giống như thường ngày. Trời ạ, đừng nói là anh đã chạy đi tìm cô nha.
Cả hai ngồi xuống ghế sô pha, Trà My liếc nhìn Minh Phong: “Không phải, là em có ý moi móc chuyện gia đình anh đâu. Tại em thiệt sự muốn xác nhận lại vài vấn đề quan trọng.”
“Anh biết mà Trà My.” Minh Phong đưa hai tay đặt lên vai cô: “Từ nhỏ, Đức luôn cho rằng anh là nguyên nhân khiến ba bỏ mẹ con nó. Vì thế khi ba mất, nó càng oán ghét anh hơn. Chắc cũng vì vậy nên nó luôn coi anh là đối thủ. Chỉ cần là thứ anh thích, nó nhất định phải giành cho bằng được.”
Trà My rùng mình: “Cái đó em có thể hiểu, giống như Thúy Vy và em vậy đó.”
“Cũng khá giống vậy, tuy sống chung nhà nhưng anh và nó rất ít khi đụng mặt. Ngoại trừ bữa cơm gia đình, và vài lần đấu khẩu với nhau. Tốt nghiệp cấp ba xong, thì anh vào Sài Gòn học đại học và lập nghiệp cho tới bây giờ. Nên có thể nói là quan hệ cả hai không hề thân thiết, tốt đẹp càng không.”
Cô suy ngẫm một lúc, nhíu lông mày tựa lưng vào ghế: “Nếu nói vậy, thì hắn đang coi em là mục tiêu dùng để công kích anh đó hả?”
Ánh mắt Minh Phong trở nên lạnh lẽo tuyệt đối: “Anh không giỡn đâu, nếu nó mà đụng đến em thì đừng mong sống yên ổn.”
Trà My lạnh người, cô biết anh đang rất nghiêm túc, và anh hoàn toàn có khả năng làm điều đó: “Khỏi cần anh ra tay, em sẽ đánh hắn cho đến mềm nhũn ra. Dám xem em là con cờ để tác chiến hả, còn lâu mới được.”
Minh Phong mỉm cười: “Anh biết em luôn ‘dịu hiền’ mà.” Anh ngưng một lúc: “Theo một nét riêng đặc biệt.”
Trà My cũng cười theo, nhẹ giọng nói tiếp: “Minh Phong, dẫn em về ra mắt ông bà anh nhé.”
“Tuần trước em còn nói chưa chuẩn bị tâm lý mà?” Minh Phong vuốt nhẹ tóc Trà My, hơi khó hiểu vì sao cô lại đổi ý nhanh vậy.
“Anh cũng đã gặp mặt mẹ em rồi còn gì, sẽ không công bằng nếu em chẳng biết gì về người nhà anh.” Trà My nói.
Minh Phong không giấu giếm niềm vui: “Vậy anh phải nhanh liên lạc, rồi sắp xếp ngày mới được.” Anh cười bẽn lẽn, nụ cười có phần trẻ con hoàn toàn trái ngược với cái thân hình nam tính của mình: “Tối nay em muốn làm gì? Ra ngoài ăn tối rồi đi dạo phố, hay anh sẽ nấu cho em ăn ở nhà?”
Sự chu đáo của Minh Phong khiến cho Trà My cảm thấy ấm áp: “Hay chúng ta ăn tối ở nhà đi, em sẽ phụ anh nấu chịu không?”
“Em muốn sao cũng được hết.” Minh Phong liền đáp trả.
Trà My tạm gác lại những chuyện phức tạp bên lề, cái gì đến rồi sẽ đến thôi: “Để em về nhà tắm trước cái đã.”
“Ừm, anh sẽ vào bếp chuẩn bị sẵn các thứ chờ em.” Minh Phong đỡ Trà My đứng dậy, sau dó chờm tay lấy túi đồ trên bàn: “Buổi trưa anh có dành chút thời gian mua cho em cái này.”
Trà My chậm rãi nhận lấy: “Là quà lấy lòng hả?”
“Em mở ra xem đi.” Minh Phong ra vẻ bí ẩn.
Nhìn chiếc đồng hiệu Gucci trong hộp sang trọng, còn có kèm theo giấy chứng nhận hàng thật bên trong. Trà My bối rối: “Cái này...”
Trà My chưa kịp phản ứng, thì Minh Phong lấy đồng hồ ra khỏi hộp đeo vào tay cô. Anh trao cô ánh mắt dịu dàng trìu mến, chính ngày hôm nay, ngay khoảnh khắc này. Cuối cùng, anh cũng có thể nói: “Trà My, anh yêu em.”
/51
|