Trà My chưa kịp phản ứng, thì Minh Phong đang đứng kế bên nhanh tay hơn kéo cô sang một bên. Thị Bích mất thế té nhào xuống sàn, mặt mày càng trở nên xấu xí.
"Em có sao không?” Minh Phong lo lắng, nhìn từ trên xuống dưới người Trà My kiểm tra.
Trà My lắc đầu: “Em không sao.”
“Bà có thôi đi không?” Văn Bách kéo Thị Bích đứng dậy, hàng chân mày cương nghị của ông lúc này chính thức nhíu lại mang ý khó chịu tuyệt đối. Ông biết tính cách Thị Bích không tốt cho lắm, nhưng lần này bà ta thật sự quá đáng. Vô duyên vô cớ chửi người như vậy, chẳng khác nào chó điên tự ý cắn người?
Thị Bích đứng dậy, nhìn Trà My xong quay sang nhìn Văn Bách chỉ trích: “Lúc nào, ông cũng dùng ánh mặt tràn ngập yêu thương nhìn mẹ con nó. Có bao giờ, ông đối xử với mẹ con tôi như vậy chưa hả?”
Trà My thật sự cảm thán. Cô cảm thấy bọn họ thật đáng thương. Suốt ngày ám ảnh trong tội lỗi, lo sợ rồi sinh ảo tưởng, ngay đến người đầu ấp tay gối với mình mà còn không thể tin... nhưng thế, thì không khác nào họ đang sống trong thế giới gọi là địa ngục trá hình?
“Suốt ngày bà cứ nhắc đến chuyện đó. Năm đó tôi thật sự có lỗi với bà, nhưng đó không phải cái cớ để bà lôi ra nặng nhẹ mỗi khi bất hòa." Sắc mặt ông ngày một tối đen: “Tốt nhất bà đừng lôi Ngọc Ngân vào đây, vì bà mà cô ấy đã nhận đủ rắc rối không đáng có rồi. Bà còn chưa hả dạ sao?”
“Ông tưởng mình tốt lắm chắc, tại sao lúc ấy ông không đứng ra bênh vực con điếm đó như bây giờ đi. Ông thích nó, thích đến mức ngay cả biết nó đang mang thai cũng không bỏ ý định, bỏ bê vợ con để đi theo nó làm đầy tớ. Nếu không phải tôi phát hiện kịp thời, không chừng ông và nó cũng đã lên giường từ lâu.”
Chát...
Không gian bốn bề yên tĩnh, Trà My dán thêm một bạt tai vào gương mặt Thị Bích. Cô vốn không thích dùng vũ lực với người khác, nhưng cô thật sự không thể chịu nỗi cách bà ta cứ mở miệng là sỉ vả mẹ mình. Mẹ cô từng kể, Văn Bách chỉ là thấy gia đình nội đối xử với bà không tốt khi chồng đi công tác, nên thỉnh thoảng ông ta có ghé sang đưa thuốc và thức ăn có dinh dưỡng cho bà bổ thai. Thế nhưng, Thị Bích lại cho đó là hành động thân mật, cương quyết nói mẹ cô dụ dỗ chồng bà ta. Dẫn đến mọi chuyện cứ thế mà lớn dần không cách nào cứu vãng.
“Mày dám…”
“Ghen, không phải là cái tội. Ghen trong mù quáng đó mới chính là tội của bà.” Trà My tiến gần lại phía Thị Bích, nhìn thẳng vào mắt bà ta: “Bà không có chứng cứ, cũng như chưa lần nào tận mắt thấy chồng mình ngoại tình, vậy mà vẫn lớn tiếng ghen tuông rồi giá họa cho người khác đó là tội của bà. Người phụ nữ chưa kịp vui mừng khi chào đón đứa con đầu lòng, thì lại nghe tin chồng mình tử nạn đó là tội của bà. Đứa trẻ sinh ra bị người nhà ghẻ lạnh trong khi nó chẳng biết mình làm sai điều gì, đó cũng chính là tội mà bà đã gây ra.”
Thị Bích chột dạ, trừng mắt giận dữ: “Con khốn, mày còn dám hỗn láo với tao?”
Trà My cười hếch môi, ánh mắt ẩn hiện một tia châm biếm: “Những chuyện xa xôi thì tôi không biết. Nhưng trước mắt, là bà tự ý xông vào nhà của tôi, rồi con lớn tiếng mắng chửi trong khi tôi và bà không có quan hệ gì. Tôi, là Vương Trà My chứ không phải Hoàng Trà My năm nào. Nếu bà muốn đóng kịch thì xuống dưới sân mà đóng, tôi không rảnh tiếp đãi bà đâu.”
Văn Bách trở nên trầm mặc, nắm cổ tay Thị Bích: “Bà còn chưa chịu ra hả?”
Đúng lúc đó, bảo vệ cũng lên đến nơi để kéo Thị Bích ra khỏi nhà Trà My. Dù vậy, nhưng miệng bà ta vẫn không ngừng chửi rủa, thốt ra những lời độc địa chanh chua vô bờ bến.
Văn Bách nhìn Trà My, ánh mắt như có rất nhiều lời muốn nói nhưng rồi lại thở dài: “Xin lỗi chuyện vừa rồi, Cô Ba con lúc nào cũng nóng tính như thế.”
Trà My hoàn toàn lạnh nhạt, cô không phải là kẻ giận cá chém thớt nhưng cái danh xưng “Cô Ba” đó cô thật sự không dám gọi. Đối với cô, bọn họ cũng giống như người xa lạ không thân không thích: “Nói xong rồi, thì ông có thể đi.”
Văn Bách tiếp tục thở dài, con bé mạnh mẽ y như mẹ của nó, từ cử chỉ đến hành động đều không khác vào đâu được. Ngày đó cũng một phần do lỗi của ông, nếu không thì sự việc cho đến hôm nay đã khác… Ông thật sự hận bản thân mình lúc đó quá hèn nhát, kẻ bàng quang đứng nhìn chỉ vì tính ích kỷ của bản thân. Cả cuộc đời này ông phải sống chung với Thị Bích, âu đó cũng là cái quả báo mà ông đáng phải lãnh nhận.
Trước khi rời đi, Văn Bách không quên nhắn nhủ: “Bà nội thật sự rất muốn gặp con, đấy là tâm nguyện của bà.”
Trà My không nói gì, cũng không hỏi tại sao ông ta biết cô ở đây, rồi có thể tự ý lên xuống chung cư như vậy. Cô chỉ im lặng đến trầm mặc một chỗ.
“Trà My, em chảy máu rồi.” Minh Phong nhìn sắc mặt của Trà My vẫn bình thường, tuy anh biết cô ấy đã trải qua một quá khứ không mấy êm đẹp, nhưng không ngờ mọi chuyện lại phức tạp đến nhường này. Bỗng nhiên, trong anh dậy lên một niềm chua xót, tim giống như có thứ gì đó đang bóp chặt.
Kéo Trà My lại ngồi trên sô pha, Minh Phong vội vàng chạy đến tủ đựng hộp y tế gần phòng khách. Lấy những thứ cần thiết, rồi nhanh chóng sát khuẩn và băng lại vết thương cho cô.
Trà My nhìn Minh Phong như muốn phát hoảng, chỉ vì cô bị trầy xước nhẹ trước mặt. Trong lòng bỗng trở nên ấm áp: “Minh Phong, em không phải là trẻ con.”
Còn nhớ năm cô lên năm, mẹ cô phải ra ngoài làm việc kiếm tiền nên không thể ở nhà bảo vệ cô. Chỉ cần không vừa mắt, Thị Bích và những người khác liền kiếm cớ để bắt phạt cô. Lúc đó cô còn rất nhỏ, không nhớ nỗi mình đã phải chịu bao nhiêu trận đòn, rồi bao nhiêu lần bị bắt dằm mưa, bỏ đói… Cô chỉ nhớ, ở trong cái nhà đó chẳng ai nhìn cô bằng ánh mắt yêu thương. Tất cả, đều ghẻ lạnh xem cô như tà vật, không tránh xa cũng hất hủi.
Khi lớn lên một chút, cô muốn mình phải mạnh mẽ nên bắt đầu học võ. Một là có thể tự bảo vệ chính mình, hai là để rèn luyện sức khỏe. Trong quá trình học, đương nhiên chuyện bị thương là điều không tránh khỏi. Vì thế, cô đã quen rồi.
“Đối với em nó không là gì, nhưng với anh thì khác. Anh sẽ đau lòng đến chết, nếu thấy em bị tổn thương. Vì thế, đừng xem nhẹ việc này.” Minh Phong thấy tâm tình của Trà My không tốt, nghiêm túc nói: “Hôm nay em cứ nghỉ làm một ngày, anh sẽ nói với bác Tiến giúp em.”
Trà My khẽ cong khóe môi, đáp: “Coi cái miệng của anh kia, cũng biết cách vỗ ngọt con người ta ghê há. Nhưng đáng tiếc, em không phải cô gái yếu đuối đến mức đó. Chỉ vì một chuyện cỏn con mà sinh bệnh, chắc em đã chết từ lâu rồi.”
Minh Phong thở dài nhìn Trà My đang cười với mình, giơ tay vuốt nhẹ đầu cô: "Vậy em ngồi nghỉ một lát đi, anh vào bếp làm bánh mì để em ăn lót dạ." Vừa nói, anh vừa nhìn ra hộp cơm đang nằm ở ngoài cửa.
Trà My nhìn theo bóng lưng của Minh Phong, ngả lưng ra ghế sô pha rồi mới giơ ngón tay lên xoa trán. Nếu gặp người khác, khi chứng kiến cảnh vừa rồi chắc chắn sẽ gặng hỏi rất nhiều. Nhưng Minh Phong chỉ quan sát phản ứng và sắc mặt của cô, âm thầm bên cạnh cô như thế... Thật đáng để mong chờ.
Rất nhanh sau đó, Minh Phong tay bưng hai đĩa bánh mì sanwich đặt lên bàn trước mặt Trà My, còn kèm theo một ly sữa nóng có họa tiết hình rể cây cổ thụ lạ mắt.
“Cảm ơn anh.” Trà My giơ tay cầm lấy quai chiếc cốc, uống một hơi hết ly sữa nóng. Lúc này, tâm tình mới đỡ hơn được một phần nào đó: “Để anh phải chứng kiến cảnh vừa rồi thật ngại quá.”
“Đâu có gì phải ngại, mọi chuyện của em anh đều muốn biết hết…” Minh Phong cười ấm áp, tiến lại ngồi cạnh Trà My: “Anh không hy vọng em sẽ mở lòng với anh ngay, nhưng anh mong có một ngày anh sẽ là người đầu tiên em nhớ đến mỗi khi mệt mỏi. Em muốn đánh, hay muốn trút giận anh sẽ tình nguyện làm bao cát. Muốn khóc cũng được, hay cười cũng được, đừng chịu đựng một mình. Không phải bây giờ em đã có anh rồi sao?”
"Cảm ơn anh, Minh Phong à." Trà My khẽ nở nụ cười, nhìn gương mặt người đàn ông đẹp trai đến động lòng trước mắt: "Em sẽ thường xuyên bốc lột sức lao động của anh. Đến lúc đó, anh mà trốn thì đừng trách em nhé."
Minh Phong bật cười, đúng là Trà My chưa bao giờ biết lãng mạn được định nghĩa thế nào là đây: "Rất sẵn lòng, hy vọng em sẽ bốc lột anh thường xuyên hơn."
Cả hai nhìn nhau cười, sau đó tiếp tục giải quyết cho xong bữa sáng.
Minh Phong chở Trà My đến công ty, mở dây an toàn cho cô xong anh thân thiết bẹo má cô yêu chiều: “Nếu cảm thấy khó chịu ở đâu, thì hãy gọi điện cho anh biết ngay nhé.”
Trà My nhìn xuống vết thương có chút xíu, mà bị Minh Phong băng bó hoành tráng như bị trọng thương trên tay mình, nheo mắt tinh nghịch: “Anh yên tâm, mấy vết thương này chẳng đáng là gì cả.”
“Được rồi, đến trưa anh sẽ qua đón em đi ăn. Không được từ chối đó.” Minh Phong cười cười nói.
“Đương nhiên là không từ chối.” Trà My xuống xe, vẫy tay tạm biệt rồi mới xoay người bước vào công ty, nụ cười trên môi cô càng lúc càng rõ. Đưa tay xoa xoa hai má đỏ ửng của mình. Cô lắc đầu cảm thán, dê núi tốt tính quả thật có sức hút, dê núi vừa tốt tính vừa có nhan sắc thì sức hút càng đáng sợ à.
"Em có sao không?” Minh Phong lo lắng, nhìn từ trên xuống dưới người Trà My kiểm tra.
Trà My lắc đầu: “Em không sao.”
“Bà có thôi đi không?” Văn Bách kéo Thị Bích đứng dậy, hàng chân mày cương nghị của ông lúc này chính thức nhíu lại mang ý khó chịu tuyệt đối. Ông biết tính cách Thị Bích không tốt cho lắm, nhưng lần này bà ta thật sự quá đáng. Vô duyên vô cớ chửi người như vậy, chẳng khác nào chó điên tự ý cắn người?
Thị Bích đứng dậy, nhìn Trà My xong quay sang nhìn Văn Bách chỉ trích: “Lúc nào, ông cũng dùng ánh mặt tràn ngập yêu thương nhìn mẹ con nó. Có bao giờ, ông đối xử với mẹ con tôi như vậy chưa hả?”
Trà My thật sự cảm thán. Cô cảm thấy bọn họ thật đáng thương. Suốt ngày ám ảnh trong tội lỗi, lo sợ rồi sinh ảo tưởng, ngay đến người đầu ấp tay gối với mình mà còn không thể tin... nhưng thế, thì không khác nào họ đang sống trong thế giới gọi là địa ngục trá hình?
“Suốt ngày bà cứ nhắc đến chuyện đó. Năm đó tôi thật sự có lỗi với bà, nhưng đó không phải cái cớ để bà lôi ra nặng nhẹ mỗi khi bất hòa." Sắc mặt ông ngày một tối đen: “Tốt nhất bà đừng lôi Ngọc Ngân vào đây, vì bà mà cô ấy đã nhận đủ rắc rối không đáng có rồi. Bà còn chưa hả dạ sao?”
“Ông tưởng mình tốt lắm chắc, tại sao lúc ấy ông không đứng ra bênh vực con điếm đó như bây giờ đi. Ông thích nó, thích đến mức ngay cả biết nó đang mang thai cũng không bỏ ý định, bỏ bê vợ con để đi theo nó làm đầy tớ. Nếu không phải tôi phát hiện kịp thời, không chừng ông và nó cũng đã lên giường từ lâu.”
Chát...
Không gian bốn bề yên tĩnh, Trà My dán thêm một bạt tai vào gương mặt Thị Bích. Cô vốn không thích dùng vũ lực với người khác, nhưng cô thật sự không thể chịu nỗi cách bà ta cứ mở miệng là sỉ vả mẹ mình. Mẹ cô từng kể, Văn Bách chỉ là thấy gia đình nội đối xử với bà không tốt khi chồng đi công tác, nên thỉnh thoảng ông ta có ghé sang đưa thuốc và thức ăn có dinh dưỡng cho bà bổ thai. Thế nhưng, Thị Bích lại cho đó là hành động thân mật, cương quyết nói mẹ cô dụ dỗ chồng bà ta. Dẫn đến mọi chuyện cứ thế mà lớn dần không cách nào cứu vãng.
“Mày dám…”
“Ghen, không phải là cái tội. Ghen trong mù quáng đó mới chính là tội của bà.” Trà My tiến gần lại phía Thị Bích, nhìn thẳng vào mắt bà ta: “Bà không có chứng cứ, cũng như chưa lần nào tận mắt thấy chồng mình ngoại tình, vậy mà vẫn lớn tiếng ghen tuông rồi giá họa cho người khác đó là tội của bà. Người phụ nữ chưa kịp vui mừng khi chào đón đứa con đầu lòng, thì lại nghe tin chồng mình tử nạn đó là tội của bà. Đứa trẻ sinh ra bị người nhà ghẻ lạnh trong khi nó chẳng biết mình làm sai điều gì, đó cũng chính là tội mà bà đã gây ra.”
Thị Bích chột dạ, trừng mắt giận dữ: “Con khốn, mày còn dám hỗn láo với tao?”
Trà My cười hếch môi, ánh mắt ẩn hiện một tia châm biếm: “Những chuyện xa xôi thì tôi không biết. Nhưng trước mắt, là bà tự ý xông vào nhà của tôi, rồi con lớn tiếng mắng chửi trong khi tôi và bà không có quan hệ gì. Tôi, là Vương Trà My chứ không phải Hoàng Trà My năm nào. Nếu bà muốn đóng kịch thì xuống dưới sân mà đóng, tôi không rảnh tiếp đãi bà đâu.”
Văn Bách trở nên trầm mặc, nắm cổ tay Thị Bích: “Bà còn chưa chịu ra hả?”
Đúng lúc đó, bảo vệ cũng lên đến nơi để kéo Thị Bích ra khỏi nhà Trà My. Dù vậy, nhưng miệng bà ta vẫn không ngừng chửi rủa, thốt ra những lời độc địa chanh chua vô bờ bến.
Văn Bách nhìn Trà My, ánh mắt như có rất nhiều lời muốn nói nhưng rồi lại thở dài: “Xin lỗi chuyện vừa rồi, Cô Ba con lúc nào cũng nóng tính như thế.”
Trà My hoàn toàn lạnh nhạt, cô không phải là kẻ giận cá chém thớt nhưng cái danh xưng “Cô Ba” đó cô thật sự không dám gọi. Đối với cô, bọn họ cũng giống như người xa lạ không thân không thích: “Nói xong rồi, thì ông có thể đi.”
Văn Bách tiếp tục thở dài, con bé mạnh mẽ y như mẹ của nó, từ cử chỉ đến hành động đều không khác vào đâu được. Ngày đó cũng một phần do lỗi của ông, nếu không thì sự việc cho đến hôm nay đã khác… Ông thật sự hận bản thân mình lúc đó quá hèn nhát, kẻ bàng quang đứng nhìn chỉ vì tính ích kỷ của bản thân. Cả cuộc đời này ông phải sống chung với Thị Bích, âu đó cũng là cái quả báo mà ông đáng phải lãnh nhận.
Trước khi rời đi, Văn Bách không quên nhắn nhủ: “Bà nội thật sự rất muốn gặp con, đấy là tâm nguyện của bà.”
Trà My không nói gì, cũng không hỏi tại sao ông ta biết cô ở đây, rồi có thể tự ý lên xuống chung cư như vậy. Cô chỉ im lặng đến trầm mặc một chỗ.
“Trà My, em chảy máu rồi.” Minh Phong nhìn sắc mặt của Trà My vẫn bình thường, tuy anh biết cô ấy đã trải qua một quá khứ không mấy êm đẹp, nhưng không ngờ mọi chuyện lại phức tạp đến nhường này. Bỗng nhiên, trong anh dậy lên một niềm chua xót, tim giống như có thứ gì đó đang bóp chặt.
Kéo Trà My lại ngồi trên sô pha, Minh Phong vội vàng chạy đến tủ đựng hộp y tế gần phòng khách. Lấy những thứ cần thiết, rồi nhanh chóng sát khuẩn và băng lại vết thương cho cô.
Trà My nhìn Minh Phong như muốn phát hoảng, chỉ vì cô bị trầy xước nhẹ trước mặt. Trong lòng bỗng trở nên ấm áp: “Minh Phong, em không phải là trẻ con.”
Còn nhớ năm cô lên năm, mẹ cô phải ra ngoài làm việc kiếm tiền nên không thể ở nhà bảo vệ cô. Chỉ cần không vừa mắt, Thị Bích và những người khác liền kiếm cớ để bắt phạt cô. Lúc đó cô còn rất nhỏ, không nhớ nỗi mình đã phải chịu bao nhiêu trận đòn, rồi bao nhiêu lần bị bắt dằm mưa, bỏ đói… Cô chỉ nhớ, ở trong cái nhà đó chẳng ai nhìn cô bằng ánh mắt yêu thương. Tất cả, đều ghẻ lạnh xem cô như tà vật, không tránh xa cũng hất hủi.
Khi lớn lên một chút, cô muốn mình phải mạnh mẽ nên bắt đầu học võ. Một là có thể tự bảo vệ chính mình, hai là để rèn luyện sức khỏe. Trong quá trình học, đương nhiên chuyện bị thương là điều không tránh khỏi. Vì thế, cô đã quen rồi.
“Đối với em nó không là gì, nhưng với anh thì khác. Anh sẽ đau lòng đến chết, nếu thấy em bị tổn thương. Vì thế, đừng xem nhẹ việc này.” Minh Phong thấy tâm tình của Trà My không tốt, nghiêm túc nói: “Hôm nay em cứ nghỉ làm một ngày, anh sẽ nói với bác Tiến giúp em.”
Trà My khẽ cong khóe môi, đáp: “Coi cái miệng của anh kia, cũng biết cách vỗ ngọt con người ta ghê há. Nhưng đáng tiếc, em không phải cô gái yếu đuối đến mức đó. Chỉ vì một chuyện cỏn con mà sinh bệnh, chắc em đã chết từ lâu rồi.”
Minh Phong thở dài nhìn Trà My đang cười với mình, giơ tay vuốt nhẹ đầu cô: "Vậy em ngồi nghỉ một lát đi, anh vào bếp làm bánh mì để em ăn lót dạ." Vừa nói, anh vừa nhìn ra hộp cơm đang nằm ở ngoài cửa.
Trà My nhìn theo bóng lưng của Minh Phong, ngả lưng ra ghế sô pha rồi mới giơ ngón tay lên xoa trán. Nếu gặp người khác, khi chứng kiến cảnh vừa rồi chắc chắn sẽ gặng hỏi rất nhiều. Nhưng Minh Phong chỉ quan sát phản ứng và sắc mặt của cô, âm thầm bên cạnh cô như thế... Thật đáng để mong chờ.
Rất nhanh sau đó, Minh Phong tay bưng hai đĩa bánh mì sanwich đặt lên bàn trước mặt Trà My, còn kèm theo một ly sữa nóng có họa tiết hình rể cây cổ thụ lạ mắt.
“Cảm ơn anh.” Trà My giơ tay cầm lấy quai chiếc cốc, uống một hơi hết ly sữa nóng. Lúc này, tâm tình mới đỡ hơn được một phần nào đó: “Để anh phải chứng kiến cảnh vừa rồi thật ngại quá.”
“Đâu có gì phải ngại, mọi chuyện của em anh đều muốn biết hết…” Minh Phong cười ấm áp, tiến lại ngồi cạnh Trà My: “Anh không hy vọng em sẽ mở lòng với anh ngay, nhưng anh mong có một ngày anh sẽ là người đầu tiên em nhớ đến mỗi khi mệt mỏi. Em muốn đánh, hay muốn trút giận anh sẽ tình nguyện làm bao cát. Muốn khóc cũng được, hay cười cũng được, đừng chịu đựng một mình. Không phải bây giờ em đã có anh rồi sao?”
"Cảm ơn anh, Minh Phong à." Trà My khẽ nở nụ cười, nhìn gương mặt người đàn ông đẹp trai đến động lòng trước mắt: "Em sẽ thường xuyên bốc lột sức lao động của anh. Đến lúc đó, anh mà trốn thì đừng trách em nhé."
Minh Phong bật cười, đúng là Trà My chưa bao giờ biết lãng mạn được định nghĩa thế nào là đây: "Rất sẵn lòng, hy vọng em sẽ bốc lột anh thường xuyên hơn."
Cả hai nhìn nhau cười, sau đó tiếp tục giải quyết cho xong bữa sáng.
Minh Phong chở Trà My đến công ty, mở dây an toàn cho cô xong anh thân thiết bẹo má cô yêu chiều: “Nếu cảm thấy khó chịu ở đâu, thì hãy gọi điện cho anh biết ngay nhé.”
Trà My nhìn xuống vết thương có chút xíu, mà bị Minh Phong băng bó hoành tráng như bị trọng thương trên tay mình, nheo mắt tinh nghịch: “Anh yên tâm, mấy vết thương này chẳng đáng là gì cả.”
“Được rồi, đến trưa anh sẽ qua đón em đi ăn. Không được từ chối đó.” Minh Phong cười cười nói.
“Đương nhiên là không từ chối.” Trà My xuống xe, vẫy tay tạm biệt rồi mới xoay người bước vào công ty, nụ cười trên môi cô càng lúc càng rõ. Đưa tay xoa xoa hai má đỏ ửng của mình. Cô lắc đầu cảm thán, dê núi tốt tính quả thật có sức hút, dê núi vừa tốt tính vừa có nhan sắc thì sức hút càng đáng sợ à.
/51
|