“Trà My, em đã chọn xong chưa?” Chị Lan vừa rồi biến mất như cơn gió cũng trở lại hỏi.
“Em đã lựa ra mười hai mẫu, chị có cần xem lại không?” Trà My vừa nói vừa đưa đến trước mặt chị Lan.
Chị Lan lắc đầu: “Không còn nhiều thời gian, em cứ scan vào máy tính. Số tài liệu mà lần trước chị bảo em chỉnh sửa, hãy cho người photo ra mười bản, sau đó cùng chị vào phòng họp.”
Trà My gật đầu, sau đó thực hiện ngay nhiệm vụ được giao. Cảm thấy mọi thứ đã ổn thỏa, cô ôm nguyên xấp tài liệu tiến thẳng đến lối thang máy. Thường thì những việc này đều có người làm, nhưng hôm nay công ty quá bận rộn, cô cũng không phải kẻ tàn tật đến mức ngồi chờ để sai bảo người khác.
Do hai tay ôm xấp tài liệu, nên Trà My không cách nào nhấn nút thang máy được, đang định dùng khuỷu tay để nhấn thì một bàn tay đàn ông khác đã nhanh hơn cô một bước. Đang định quay sang cảm ơn, thì miệng cô không thể hoạt động khi nhìn nhóm người mặc Âu phục đen trang trọng trước mặt. Và đặc biệt, người đàn ông nhấn nút thang máy lại là anh hàng xóm đẹp trai lúc sáng. Một ngày mà chạm mặt đến hai lần, có cần trùng hợp vậy không?
“Có cần tôi cầm phụ?”
Người đã đẹp trai, nay đến giọng nói cũng khiến con gái chết mệt. Vô thức Trà My liệt anh ta vào danh sách động vật nguy hiểm, càng tránh xa càng tốt: “Cảm ơn, tôi có thể tự cầm được.” Vừa nói, cô vừa đứng nhích xa người anh ta ra một bước. Mùi thơm và sức quyến rũ của anh ta làm người khác dễ sinh ý nghĩ đen tối.
Có lẽ thấy được hành động khác thường của Trà My, anh ta bất giác nở nụ cười đầy ý tứ. Trà My chẳng thèm nhìn tới, nói đúng lúc và im lặng đúng thời điểm là tác phong của cô.
Thang máy mở ra. Trà My dự định là sẽ đi chuyến sau, vì buồng thang máy nhỏ, không đủ sức chứa nhiều người như vậy. Vả lại còn một lý do không mấy chính đáng khác, đó là cô không muốn ở chung một bầu không khí với động vật nguy hiểm kế bên đây.
"Mọi người cứ lên trước, tôi sẽ đi chuyến sau."
Trà My đứng một chỗ trân trối khi nghe tiếng động vật nguy hiểm phát ra. Luyến tiếc nhìn cửa dần đóng lại. Anh ta nhẹ nhàng bước lên nhấn nút thang máy chờ lượt sau, Trà My bất giác nuốt nước bọt. Anh ta có khả năng làm người khác mất bình tĩnh. Đặc biệt, là cái nụ cười luôn trên môi đó.
Trong một không gian nhỏ hẹp, người đứng kế bên Trà My lại như một thỏi nam châm hút lấy mọi thứ xung quanh. Thang máy chậm lại rồi một nhóm người bước vào, Trà My lui ra phía sau để nhường chỗ. Chưa kịp thở phào, thì động vật nguy hiểm đã bước theo cô. Thế là, vô tình, cô và anh ta gần không khoảng cách.
Trà My cảm thấy chưa bao giờ căng thẳng như thế này. Cố gắng tập trung vào con số đang nhấp nháy trước mặt, xem mọi thứ xung quanh như không khí loãng. Đây là điều cô làm rất giỏi. Thế nhưng, cái mùi thơm thoang thoảng từ người anh ta cứ xộc vào mũi cô. Chẳng biết là mùi nước hoa hay sữa tắm, nhưng thơm phức.
Cho đến khi thang máy mở ra, nhìn thấy mặt ông sếp già. Lúc này cô mới chính thức thở phào nhẹ nhõm.
“Minh Phong, rất vui khi cháu dành thời gian đến dự cuộc họp này.” Tổng giám đốc công ty cô, ông Tiến cất giọng tiếp đón nhiệt tình.
Trà My vừa mới thở ra một cái liền lập tức nín thở. Nụ cười chuyên nghiệp trên môi cũng tắt hẳn. Thái độ này của sếp già... chẳng lẽ anh ta là...? Quỷ thần ơi, cô nghe đồn là ông chủ Toàn Cầu rất trẻ tuổi, nhưng đâu hề biết anh ta vừa trẻ lại vừa đẹp trai thế kia chứ?
“Bác Tiến quá lời rồi, xin lỗi vì đã đến trễ.” Minh Phong dáng vẻ tao nhã, giọng nói khiêm nhường nhưng vẫn có khí chất oai nghiêm.
Ông Tiến cười ha ha lớn tiếng: "Không trễ, không trễ..." Sau đó mở cửa mời Minh Phong vào để bắt đầu cuộc họp. Đa phần đều bàn về đường lối phát triển, lợi nhuận và phân công phụ trách giữa hai bên, tất cả đều làm theo trình tự rất rõ ràng và chuyên nghiệp.
Trà My ngồi nghe những ý chính, sau đó lên trình bày những mẫu thiết kế trong tháng. Thường thì công ty thời trang Lassic chỉ thiết kế trang phục dành cho nữ, nhưng lần này sẽ tạo bước ngoặc mới lấn sân sang âu phục dành cho nam. Âu phục mang lại cảm giác mạnh mẽ và lịch lãm cho phái mạnh, tuy nhiên hiện tại Việt Nam vẫn chưa thật sự có một thương hiệu riêng và lớn mạnh, đa số mọi người theo thị hiếu may riêng hoặc mua từ nước ngoài, vì vẫn chưa tìm được một nơi thích hợp vung tiền mà không mang tật trở về.
Vừa nói Trà My vừa cho trình chiếu hình ảnh của những mẫu thiết kế cô đã scan vào máy tính vừa rồi. Ảnh hiện đến đâu, cô liền giải thích một lượt ý tưởng đến đấy, đôi khi cũng thêm một chút đánh giá riêng của mình.
“Hai mẫu thiết kế cuối cùng rất độc đáo.” Minh Phong lên tiếng sau khi Trà My kết thúc phần trình bày.
Ông Tiến như hiểu ý, liền cười đầy niềm nở: “Cháu đúng là tinh mắt, hai mẫu thiết kế đó của Trà My, người vừa mới thuyết trình. Là một nhà thiết kế tài năng đã lãnh không ít giải thưởng.”
Ông Tiến thật sự vừa mắt đứa trẻ này, từ cách ứng xử cho đến thái độ làm việc của nó đều rất chuyên nghiệp. Tuy chỉ mới vào công ty gần hai năm, nhưng chẳng thua kém gì so với những nhân viên kỳ cựu, rất có tiềm năng.
Trà My đổ mồ hôi lạnh ở trán, tự nhiên được khen như thế khiến cô có cảm giác chẳng lành. Tuy không phải nói xạo, nhưng ít ra sếp cô cũng nên khiêm nhường một chút chứ? Não gà như cô quả thật rất hoang mang.
“Bác Tiến, coi như lần này hợp đồng đã giải quyết xong, nhưng cháu muốn thêm vào một điều kiện.” Minh Phong âm sắc trầm bổng, giọng nói nghe sao cũng rất êm tai.
“Cháu cứ nói.” Ông Tiến đáp trả.
“Sắp tới cháu có một dự án khá lớn, cần một người lên ý tưởng thiết kế đồ họa, bác nghĩ sao nếu cháu đề nghị Trà My?” Minh Phong nói thẳng vào vấn đề, tuy là một câu hỏi nhưng không cho phép đối phương từ chối.
Ông Tiến nhìn Trà My, xong lại quay sang cười thân thiện với Minh Phong: “Trà My quả thật rất có tài năng, nhưng chuyên ngành lại là thiết kế thời trang, không biết con bé có thể đảm đương được không...”
Minh Phong ngả lưng ra ghế thanh lịch, mắt nhìn vào mẫu thiết kế của Trà My đáp: “Cùng một chủ đề, nhưng cô ấy có thể tạo nên điểm khác biệt, đây chính là điều cháu cần.”
Trà My im lặng suy ngẫm, tài mọn này của cô mà cũng được người ta chú ý thiệt ngại quá xá. Cơ mà cô chẳng thích việc thiết kế đồ họa chút nào, dù rất muốn giúp, nhưng cô vẫn quyết định giữ vững lập trường của mình: “Xin lỗi, chỉ e là tôi…”
“Đây là một sự kiện lớn, nhầm đánh bóng công ty Toàn Cầu, Lassic là đối tác nên sẽ không mất phần thơm lây đâu.” Trợ lý của Minh Phong là Tuấn Vũ mở miệng cắt ngang lời Trà My.
Ông Tiến nhíu mày nghiêm nghị, sao ông có thể không hiểu ý tứ trong câu nói vừa rồi của Tuấn Vũ? Công ty của ông tuy có tiếng, nhưng vẫn còn kém cạnh những đối thủ mạnh có thế lực chống lưng. Vì thế, ông mới dùng rất nhiều cách hòng có được chỗ dựa này. Nay người ta còn đưa cơ hội đến tận tay, làm sao ông có thể từ chối?
Quay sang nhìn Trà My, ông Tiến cười nhân hậu: “Cháu cứ thử coi sao.”
Trà My lắc đầu nhìn ông Tiến bằng cặp mắt dạt dào cảm xúc. Người có tiền trở mặt nhanh thiệt đó, ít nhất cũng phải thương lượng giá cả rồi mới bán chứ sếp?
Mọi việc đã quyết. Trà My dù muốn hay không cũng phải nở nụ cười nhã nhặn, giọng vô cùng khách sáo: “Nếu đã vậy, thì thời gian tới làm phiền Toàn Cầu rồi.”
“Trưa nay bắt đầu công việc, em cứ qua xem trước, có gì không hiểu cứ trực tiếp hỏi trợ lý Tuấn Vũ.” Minh Phong lên tiếng xác định, miễn bàn thêm.
Ông Tiến và chị Lan cũng không nói gì nhiều. Đây là chuyện có lợi cho công ty họ nhưng lại rất áp lực với Trà My, họ cũng rất áy náy khi đứng ngoài cuộc thế này, nhưng đâu còn cách nào khác.
Cuộc họp kết thúc trong êm đẹp. Trà My trở lại sắp xếp một số giấy tờ trên bàn làm việc, thu dọn mọi thứ rồi đi thẳng ra cổng để bắt taxi đến Toàn Cầu. Một già một trẻ nói qua nói lại, cô chưa thêm mắm được mấy câu thì đã bị bán.
Trà My sải chân bước, miệng không ngừng lẩm bẩm: "Em như con hạc đầu đình, muốn bay không cất nổi mình mà bay." Câu ca dao này rất đúng với trường hợp cô lúc này.
Đợi mãi chẳng thấy bóng taxi đâu, Trà My buồn chán cúi đầu nhìn đôi giầy cao gót của mình, rồi dần chìm đắm theo những suy nghĩ mơ hồ không xác định. Vài phút sau, một chiếc xe Jaguar XJL màu đen bóng loáng dừng trước mặt cô, kính xe dần hạ xuống: “Lên đi Trà My.”
Trà My lúc này mới tỉnh mộng, đưa mắt nhìn về nơi đang phát ra tiếng nói. Là ông chủ của Toàn Cầu, sao anh ta vẫn còn ở đây? Những câu hỏi nghi hoặc trong đầu chưa được giải đáp, thì tài xế riêng của anh ta đã bước xuống mở cửa mời cô lên.
"Không cần đâu, tôi tự bắt taxi được rồi. Cảm ơn ý tốt của anh." Trà My từ chối ngay lập tức, cô không có thói quen đi chung xe cùng người lạ.
Minh Phong buông xấp tài liệu trong tay xuống, đưa mắt nhìn Trà My: "Chỉ là tiện đường, không cần phải ngại đâu."
Trà My nhăn mặt, không ngại mới là chuyện là đó: "Như vậy thì không tiện cho lắm..."
"Chỗ này không được phép đậu xe lâu đâu Trà My." Minh Phong vẫn cố chấp.
Trà My suy nghĩ một lúc, rồi mới cười gượng gật đầu nhận ý tốt. Dù sao thời gian tới cô cũng làm việc ở Toàn Cầu, đắc tội với ông chủ thì cũng không nên. Có thêm một người bạn còn hơn thêm một kẻ thù là chân lý hoàn toàn đúng đắn.
Trà My bước thẳng về phía ghế phụ để ngồi kế bác tài xế. Chứ ngồi cạnh bên ông chủ cô cảm thấy rất áp lực, chưa kể đến cái khả năng có thể phóng điện của anh ta. Cô muốn thần kinh mình được thư giãn.
"Phía sau ngồi thoải mái hơn mà Trà My." Minh Phong đưa mắt lên nhìn cô: "Vả lại bác Nhân sẽ không tập trung lái xe được, nếu có người ngồi cạnh."
Gì thế này, sao anh ta cứ gọi tên cô một cách thân thiết vậy chứ? Trà My đưa mắt sang nhìn bác tài xế đang gật đầu. Cũng không muốn làm khó người ta, nến hít một hơi thật sâu, chui gọn vào ghế sau ngồi kế Minh Phong.
"Ăn trưa chưa?" Xe chạy một lúc, Minh Phong mới lên giọng hỏi.
Trà My gật đầu, miệng đáp theo phản xạ: "À, tôi ăn rồi." Lời nói vừa dứt, thì bụng cô liền phát ra âm thanh kỳ lạ, dấu hiệu của triệu chứng chưa ăn. Trà My nhíu lông mày xấu hổ, thật sự muốn nguyền rủa cái bụng không biết nghe lời của mình hết sức. Lén đưa mắt qua nhìn Minh Phong, anh ta không nghe đó chứ?
“Ăn trưa xong hẵng về công ty.” Minh Phong cất giọng ra lệnh cho bác tài xế lớn tuổi.
Bác tài xế gật đầu hiểu ý, sau đó xoay vô lăng quẹo sang một ngã khác.
Trà My nhìn đánh giá gã đàn ông đẹp trai muốn chết bên cạnh. Không lẽ gặp ai anh ta cũng tốt bụng như vậy ư? Cô cá là không rồi...
“Tôi sẽ mua lại hai mẫu thiết kế vừa rồi của em, độc quyền không sản xuất ra bên ngoài. Tiền phí và giấy tờ, tôi sẽ bảo trợ lý giải quyết với em trong thời gian sớm nhất.”
Trà My giật mình khi nghe anh nói. Mẫu thiết kế vừa rồi chỉ mới tiến hành khảo sát, chưa thật sự thông qua kiểm duyệt để thành phẩm mà?
“Minh Phong, anh đang đùa với tôi đó à?” Trà My nhìn anh dò xét, giọng mang chút nghi hoặc hỏi.
Gương mặt Minh Phong hoàn toàn nghiêm túc: “Không hề, tôi rất thích mẫu thiết kế của em." Anh ngưng vài giây, cười nói tiếp: "Nếu em đồng ý, thì đó quả là một vinh dự cho tôi.”
Trà My đưa mắt nhìn Minh Phong chăm chú, biểu cảm trên gương mặt anh ta cho thấy không phải đùa. Nếu bây giờ cô có từ chối thì cũng vô tác dụng, đảm bảo sếp già cũng tạo áp lực bảo cô phải làm. Thà đồng ý trong êm đẹp, còn hơn đợi tra khảo rồi mới gật đầu. Kẻ thức thời luôn là người thông minh. Trà My thiết nghĩ, não mình cũng chẳng phải tê liệt đến mức không phải là kẻ thức thời.
“Đó mới là may mắn cho tôi, anh quá lời rồi.” Trà My thận trọng chọn ngôn từ để đối đáp.
“Em đã lựa ra mười hai mẫu, chị có cần xem lại không?” Trà My vừa nói vừa đưa đến trước mặt chị Lan.
Chị Lan lắc đầu: “Không còn nhiều thời gian, em cứ scan vào máy tính. Số tài liệu mà lần trước chị bảo em chỉnh sửa, hãy cho người photo ra mười bản, sau đó cùng chị vào phòng họp.”
Trà My gật đầu, sau đó thực hiện ngay nhiệm vụ được giao. Cảm thấy mọi thứ đã ổn thỏa, cô ôm nguyên xấp tài liệu tiến thẳng đến lối thang máy. Thường thì những việc này đều có người làm, nhưng hôm nay công ty quá bận rộn, cô cũng không phải kẻ tàn tật đến mức ngồi chờ để sai bảo người khác.
Do hai tay ôm xấp tài liệu, nên Trà My không cách nào nhấn nút thang máy được, đang định dùng khuỷu tay để nhấn thì một bàn tay đàn ông khác đã nhanh hơn cô một bước. Đang định quay sang cảm ơn, thì miệng cô không thể hoạt động khi nhìn nhóm người mặc Âu phục đen trang trọng trước mặt. Và đặc biệt, người đàn ông nhấn nút thang máy lại là anh hàng xóm đẹp trai lúc sáng. Một ngày mà chạm mặt đến hai lần, có cần trùng hợp vậy không?
“Có cần tôi cầm phụ?”
Người đã đẹp trai, nay đến giọng nói cũng khiến con gái chết mệt. Vô thức Trà My liệt anh ta vào danh sách động vật nguy hiểm, càng tránh xa càng tốt: “Cảm ơn, tôi có thể tự cầm được.” Vừa nói, cô vừa đứng nhích xa người anh ta ra một bước. Mùi thơm và sức quyến rũ của anh ta làm người khác dễ sinh ý nghĩ đen tối.
Có lẽ thấy được hành động khác thường của Trà My, anh ta bất giác nở nụ cười đầy ý tứ. Trà My chẳng thèm nhìn tới, nói đúng lúc và im lặng đúng thời điểm là tác phong của cô.
Thang máy mở ra. Trà My dự định là sẽ đi chuyến sau, vì buồng thang máy nhỏ, không đủ sức chứa nhiều người như vậy. Vả lại còn một lý do không mấy chính đáng khác, đó là cô không muốn ở chung một bầu không khí với động vật nguy hiểm kế bên đây.
"Mọi người cứ lên trước, tôi sẽ đi chuyến sau."
Trà My đứng một chỗ trân trối khi nghe tiếng động vật nguy hiểm phát ra. Luyến tiếc nhìn cửa dần đóng lại. Anh ta nhẹ nhàng bước lên nhấn nút thang máy chờ lượt sau, Trà My bất giác nuốt nước bọt. Anh ta có khả năng làm người khác mất bình tĩnh. Đặc biệt, là cái nụ cười luôn trên môi đó.
Trong một không gian nhỏ hẹp, người đứng kế bên Trà My lại như một thỏi nam châm hút lấy mọi thứ xung quanh. Thang máy chậm lại rồi một nhóm người bước vào, Trà My lui ra phía sau để nhường chỗ. Chưa kịp thở phào, thì động vật nguy hiểm đã bước theo cô. Thế là, vô tình, cô và anh ta gần không khoảng cách.
Trà My cảm thấy chưa bao giờ căng thẳng như thế này. Cố gắng tập trung vào con số đang nhấp nháy trước mặt, xem mọi thứ xung quanh như không khí loãng. Đây là điều cô làm rất giỏi. Thế nhưng, cái mùi thơm thoang thoảng từ người anh ta cứ xộc vào mũi cô. Chẳng biết là mùi nước hoa hay sữa tắm, nhưng thơm phức.
Cho đến khi thang máy mở ra, nhìn thấy mặt ông sếp già. Lúc này cô mới chính thức thở phào nhẹ nhõm.
“Minh Phong, rất vui khi cháu dành thời gian đến dự cuộc họp này.” Tổng giám đốc công ty cô, ông Tiến cất giọng tiếp đón nhiệt tình.
Trà My vừa mới thở ra một cái liền lập tức nín thở. Nụ cười chuyên nghiệp trên môi cũng tắt hẳn. Thái độ này của sếp già... chẳng lẽ anh ta là...? Quỷ thần ơi, cô nghe đồn là ông chủ Toàn Cầu rất trẻ tuổi, nhưng đâu hề biết anh ta vừa trẻ lại vừa đẹp trai thế kia chứ?
“Bác Tiến quá lời rồi, xin lỗi vì đã đến trễ.” Minh Phong dáng vẻ tao nhã, giọng nói khiêm nhường nhưng vẫn có khí chất oai nghiêm.
Ông Tiến cười ha ha lớn tiếng: "Không trễ, không trễ..." Sau đó mở cửa mời Minh Phong vào để bắt đầu cuộc họp. Đa phần đều bàn về đường lối phát triển, lợi nhuận và phân công phụ trách giữa hai bên, tất cả đều làm theo trình tự rất rõ ràng và chuyên nghiệp.
Trà My ngồi nghe những ý chính, sau đó lên trình bày những mẫu thiết kế trong tháng. Thường thì công ty thời trang Lassic chỉ thiết kế trang phục dành cho nữ, nhưng lần này sẽ tạo bước ngoặc mới lấn sân sang âu phục dành cho nam. Âu phục mang lại cảm giác mạnh mẽ và lịch lãm cho phái mạnh, tuy nhiên hiện tại Việt Nam vẫn chưa thật sự có một thương hiệu riêng và lớn mạnh, đa số mọi người theo thị hiếu may riêng hoặc mua từ nước ngoài, vì vẫn chưa tìm được một nơi thích hợp vung tiền mà không mang tật trở về.
Vừa nói Trà My vừa cho trình chiếu hình ảnh của những mẫu thiết kế cô đã scan vào máy tính vừa rồi. Ảnh hiện đến đâu, cô liền giải thích một lượt ý tưởng đến đấy, đôi khi cũng thêm một chút đánh giá riêng của mình.
“Hai mẫu thiết kế cuối cùng rất độc đáo.” Minh Phong lên tiếng sau khi Trà My kết thúc phần trình bày.
Ông Tiến như hiểu ý, liền cười đầy niềm nở: “Cháu đúng là tinh mắt, hai mẫu thiết kế đó của Trà My, người vừa mới thuyết trình. Là một nhà thiết kế tài năng đã lãnh không ít giải thưởng.”
Ông Tiến thật sự vừa mắt đứa trẻ này, từ cách ứng xử cho đến thái độ làm việc của nó đều rất chuyên nghiệp. Tuy chỉ mới vào công ty gần hai năm, nhưng chẳng thua kém gì so với những nhân viên kỳ cựu, rất có tiềm năng.
Trà My đổ mồ hôi lạnh ở trán, tự nhiên được khen như thế khiến cô có cảm giác chẳng lành. Tuy không phải nói xạo, nhưng ít ra sếp cô cũng nên khiêm nhường một chút chứ? Não gà như cô quả thật rất hoang mang.
“Bác Tiến, coi như lần này hợp đồng đã giải quyết xong, nhưng cháu muốn thêm vào một điều kiện.” Minh Phong âm sắc trầm bổng, giọng nói nghe sao cũng rất êm tai.
“Cháu cứ nói.” Ông Tiến đáp trả.
“Sắp tới cháu có một dự án khá lớn, cần một người lên ý tưởng thiết kế đồ họa, bác nghĩ sao nếu cháu đề nghị Trà My?” Minh Phong nói thẳng vào vấn đề, tuy là một câu hỏi nhưng không cho phép đối phương từ chối.
Ông Tiến nhìn Trà My, xong lại quay sang cười thân thiện với Minh Phong: “Trà My quả thật rất có tài năng, nhưng chuyên ngành lại là thiết kế thời trang, không biết con bé có thể đảm đương được không...”
Minh Phong ngả lưng ra ghế thanh lịch, mắt nhìn vào mẫu thiết kế của Trà My đáp: “Cùng một chủ đề, nhưng cô ấy có thể tạo nên điểm khác biệt, đây chính là điều cháu cần.”
Trà My im lặng suy ngẫm, tài mọn này của cô mà cũng được người ta chú ý thiệt ngại quá xá. Cơ mà cô chẳng thích việc thiết kế đồ họa chút nào, dù rất muốn giúp, nhưng cô vẫn quyết định giữ vững lập trường của mình: “Xin lỗi, chỉ e là tôi…”
“Đây là một sự kiện lớn, nhầm đánh bóng công ty Toàn Cầu, Lassic là đối tác nên sẽ không mất phần thơm lây đâu.” Trợ lý của Minh Phong là Tuấn Vũ mở miệng cắt ngang lời Trà My.
Ông Tiến nhíu mày nghiêm nghị, sao ông có thể không hiểu ý tứ trong câu nói vừa rồi của Tuấn Vũ? Công ty của ông tuy có tiếng, nhưng vẫn còn kém cạnh những đối thủ mạnh có thế lực chống lưng. Vì thế, ông mới dùng rất nhiều cách hòng có được chỗ dựa này. Nay người ta còn đưa cơ hội đến tận tay, làm sao ông có thể từ chối?
Quay sang nhìn Trà My, ông Tiến cười nhân hậu: “Cháu cứ thử coi sao.”
Trà My lắc đầu nhìn ông Tiến bằng cặp mắt dạt dào cảm xúc. Người có tiền trở mặt nhanh thiệt đó, ít nhất cũng phải thương lượng giá cả rồi mới bán chứ sếp?
Mọi việc đã quyết. Trà My dù muốn hay không cũng phải nở nụ cười nhã nhặn, giọng vô cùng khách sáo: “Nếu đã vậy, thì thời gian tới làm phiền Toàn Cầu rồi.”
“Trưa nay bắt đầu công việc, em cứ qua xem trước, có gì không hiểu cứ trực tiếp hỏi trợ lý Tuấn Vũ.” Minh Phong lên tiếng xác định, miễn bàn thêm.
Ông Tiến và chị Lan cũng không nói gì nhiều. Đây là chuyện có lợi cho công ty họ nhưng lại rất áp lực với Trà My, họ cũng rất áy náy khi đứng ngoài cuộc thế này, nhưng đâu còn cách nào khác.
Cuộc họp kết thúc trong êm đẹp. Trà My trở lại sắp xếp một số giấy tờ trên bàn làm việc, thu dọn mọi thứ rồi đi thẳng ra cổng để bắt taxi đến Toàn Cầu. Một già một trẻ nói qua nói lại, cô chưa thêm mắm được mấy câu thì đã bị bán.
Trà My sải chân bước, miệng không ngừng lẩm bẩm: "Em như con hạc đầu đình, muốn bay không cất nổi mình mà bay." Câu ca dao này rất đúng với trường hợp cô lúc này.
Đợi mãi chẳng thấy bóng taxi đâu, Trà My buồn chán cúi đầu nhìn đôi giầy cao gót của mình, rồi dần chìm đắm theo những suy nghĩ mơ hồ không xác định. Vài phút sau, một chiếc xe Jaguar XJL màu đen bóng loáng dừng trước mặt cô, kính xe dần hạ xuống: “Lên đi Trà My.”
Trà My lúc này mới tỉnh mộng, đưa mắt nhìn về nơi đang phát ra tiếng nói. Là ông chủ của Toàn Cầu, sao anh ta vẫn còn ở đây? Những câu hỏi nghi hoặc trong đầu chưa được giải đáp, thì tài xế riêng của anh ta đã bước xuống mở cửa mời cô lên.
"Không cần đâu, tôi tự bắt taxi được rồi. Cảm ơn ý tốt của anh." Trà My từ chối ngay lập tức, cô không có thói quen đi chung xe cùng người lạ.
Minh Phong buông xấp tài liệu trong tay xuống, đưa mắt nhìn Trà My: "Chỉ là tiện đường, không cần phải ngại đâu."
Trà My nhăn mặt, không ngại mới là chuyện là đó: "Như vậy thì không tiện cho lắm..."
"Chỗ này không được phép đậu xe lâu đâu Trà My." Minh Phong vẫn cố chấp.
Trà My suy nghĩ một lúc, rồi mới cười gượng gật đầu nhận ý tốt. Dù sao thời gian tới cô cũng làm việc ở Toàn Cầu, đắc tội với ông chủ thì cũng không nên. Có thêm một người bạn còn hơn thêm một kẻ thù là chân lý hoàn toàn đúng đắn.
Trà My bước thẳng về phía ghế phụ để ngồi kế bác tài xế. Chứ ngồi cạnh bên ông chủ cô cảm thấy rất áp lực, chưa kể đến cái khả năng có thể phóng điện của anh ta. Cô muốn thần kinh mình được thư giãn.
"Phía sau ngồi thoải mái hơn mà Trà My." Minh Phong đưa mắt lên nhìn cô: "Vả lại bác Nhân sẽ không tập trung lái xe được, nếu có người ngồi cạnh."
Gì thế này, sao anh ta cứ gọi tên cô một cách thân thiết vậy chứ? Trà My đưa mắt sang nhìn bác tài xế đang gật đầu. Cũng không muốn làm khó người ta, nến hít một hơi thật sâu, chui gọn vào ghế sau ngồi kế Minh Phong.
"Ăn trưa chưa?" Xe chạy một lúc, Minh Phong mới lên giọng hỏi.
Trà My gật đầu, miệng đáp theo phản xạ: "À, tôi ăn rồi." Lời nói vừa dứt, thì bụng cô liền phát ra âm thanh kỳ lạ, dấu hiệu của triệu chứng chưa ăn. Trà My nhíu lông mày xấu hổ, thật sự muốn nguyền rủa cái bụng không biết nghe lời của mình hết sức. Lén đưa mắt qua nhìn Minh Phong, anh ta không nghe đó chứ?
“Ăn trưa xong hẵng về công ty.” Minh Phong cất giọng ra lệnh cho bác tài xế lớn tuổi.
Bác tài xế gật đầu hiểu ý, sau đó xoay vô lăng quẹo sang một ngã khác.
Trà My nhìn đánh giá gã đàn ông đẹp trai muốn chết bên cạnh. Không lẽ gặp ai anh ta cũng tốt bụng như vậy ư? Cô cá là không rồi...
“Tôi sẽ mua lại hai mẫu thiết kế vừa rồi của em, độc quyền không sản xuất ra bên ngoài. Tiền phí và giấy tờ, tôi sẽ bảo trợ lý giải quyết với em trong thời gian sớm nhất.”
Trà My giật mình khi nghe anh nói. Mẫu thiết kế vừa rồi chỉ mới tiến hành khảo sát, chưa thật sự thông qua kiểm duyệt để thành phẩm mà?
“Minh Phong, anh đang đùa với tôi đó à?” Trà My nhìn anh dò xét, giọng mang chút nghi hoặc hỏi.
Gương mặt Minh Phong hoàn toàn nghiêm túc: “Không hề, tôi rất thích mẫu thiết kế của em." Anh ngưng vài giây, cười nói tiếp: "Nếu em đồng ý, thì đó quả là một vinh dự cho tôi.”
Trà My đưa mắt nhìn Minh Phong chăm chú, biểu cảm trên gương mặt anh ta cho thấy không phải đùa. Nếu bây giờ cô có từ chối thì cũng vô tác dụng, đảm bảo sếp già cũng tạo áp lực bảo cô phải làm. Thà đồng ý trong êm đẹp, còn hơn đợi tra khảo rồi mới gật đầu. Kẻ thức thời luôn là người thông minh. Trà My thiết nghĩ, não mình cũng chẳng phải tê liệt đến mức không phải là kẻ thức thời.
“Đó mới là may mắn cho tôi, anh quá lời rồi.” Trà My thận trọng chọn ngôn từ để đối đáp.
/51
|