Một khi đã bắt đầu cuộc chơi, đừng bao giờ có ý định bỏ cuộc, ngộ nhỡ buộc phải dừng lại, đừng nghĩ đến việc sẽ hối hận.
Từ nhỏ Trà My luôn sống dưới ánh mắt ghẻ lạnh của dòng họ nội, ngày mẹ cô nằm thắt ruột trong phòng sanh, cũng chính là lúc ba cô gặp tai nạn qua đời. Vì thế vô tình cô bị đổ hết những xui xẻo đó lên đầu, một đứa bé mang tai ương đến cho người khác.
Nhưng không vì thế mà mẹ ghét bỏ cô, tuy bề ngoài rất khắt khe, nhưng nếu cô bị thương hoặc bị ai ức hiếp thì chính bà là người đau lòng và lo lắng hơn hết. Cô vẫn còn nhớ cái ngày bà ôm chặt, bế cô ra khỏi nhà chồng một cách mạnh mẽ và kiên định, khi không còn chịu nỗi cảnh áp bức và xem thường. Bà chưa từng rơi một giọt nước mắt nào, vì bà biết dù có khóc cũng chẳng giúp ích được gì ngoài nhận được sự đồng cảm. Cuộc đời bà không bất hạnh nên chẳng cần những thứ ban bố đó.
“Trà My à, không ai có quyền làm con tổn thương cả!”
Ra đi với hai bàn tay trắng, bà cõng cô trên lưng, đẩy xe hàng vải đi hết con phố này đến con phố khác để bán dạo. Nhiều năm cực khổ như thế, bà tích góp được một số tiền nho nhỏ để mở một xưởng dệt vải, do chất lượng tốt và giá thành bình ổn nên công việc cứ thế mà ngày càng đi lên, hiện tại thương hiệu vải Ngân My của bà cũng có nhiều chi nhánh, nổi tiếng hàng đầu tại Sài Gòn và các thành phố lân cận.
Chung quy lại thì mẹ cô giờ cũng là bà chủ, có tiền dư xài, muốn đi du lịch thì đi, muốn làm từ thiện thì làm, an nhàn và rất thư thả.
Căn nhà này, cũng là quà mà bà đã tặng khi cô vừa tốt nghiệp đại học. Là một trong mười chung cư cao cấp tại Sài Gòn, chế độ an ninh vô cùng nghiêm ngặt và rất tiện lợi về mặt giao thông đi lại. Vì thế, có rất nhiều kẻ lắm tiền sinh sống ở đây. Tính ra chắc chỉ có cô là nghèo nhất, lương tháng chưa bằng một lần họ đi mua sắm, có chút đắng lòng thật đó.
Tuy mà nhìn lên không bằng ai, nhưng ngó xuống cô cũng hơn rất nhiều người. Chí ít cô vẫn tự xài tiền của mình, chứ không cần phải xin xỏ gia đình, là một cô gái độc thân tự lập, nghe cũng oai ra phết chứ tưởng.
“Hai đứa có quan hệ thế nào hả?” Bà Ngân lên tiếng hỏi trong bầu không khí căng thẳng.
Trà My đưa mắt nhìn ngón chân, cắn nhẹ vành môi dưới, im lặng không đáp trả.
“Trà My, hai đứa có quan hệ thế nào?”
“Mẹ, chỉ là đối tác công ty con thôi, chẳng phải con đã nói rồi?” Trà My không cam lòng đáp, đây là lần thứ năm rồi, mặc dù đã nhận được câu trả lời nhưng mẹ cô vẫn không ngừng lặp đi lặp lại một câu hỏi như thế.
Bà Ngân ngồi thẳng lưng, dáng người tao nhã, tóc búi cao sang trọng. Tuy đã có tuổi nhưng thời gian vẫn không che giấu được những đường nét thanh tao trên gương mặt bà, tin chắc thời còn trẻ bà đã từng là một mỹ nữ.
Bưng cốc nước lọc uống một ngụm, bà Ngân cười dịu hiền: “Nếu không thân thiết, thì làm sao người ta chịu ra mặt giúp con hả?”
Trà My cũng muốn biết lý do lắm chứ bộ? Nói dối tiêu tốn rất nhiều năng lượng từ bộ não, cô đâu rảnh đến mức thử sức với trí thông minh hạn hẹp của mình? Huống hồ mẹ cô lại chẳng phải là người dễ qua mặt.
“Mẹ, chẳng qua người ta có lòng tốt…”
“Con biết cổ phiếu công ty họ đã rớt giá bao nhiêu chưa? Một doanh nhân, không ai tốt bụng làm chuyện dại như vậy.” Bà Ngân xen ngang cắt lời Trà My.
Trà My chớp mắt vô tội, cô có bao giờ xem cổ phiếu đâu mà biết? Vả lại cô cũng đâu bảo anh ta đứng ra giúp mình đâu chứ? Sao tội lỗi chỉ mình cô lãnh thế này?
Thấy gương mặt của con gái mình, bà Ngân thở mạnh một hơi, tiến lại ngồi kế Trà My: “Thôi kệ nó, coi như cậu ta làm chuyện rỗi hơi đi. Con gái mẹ đẹp thế này, cũng khó tránh khỏi người ta thương thầm mến trộm.”
Trà My suýt sặc nước bọt, miệng lắp bắp: "Cái gì mà thường thầm mến trộm, mẹ nghĩ nhiều quá rồi đó."
"Ừ, thì bà già này nghĩ nhiều." Bà Ngân kéo Trà My đứng dậy: "Thôi vào thay đồ đi, mẹ dẫn con đến một nơi."
Trà My lập tức cảnh giác, nheo mắt dè chừng: “Đi đâu?”
Bà Ngân không nói gì, đứng dậy chỉnh sửa lại trang phục của mình: “Đi gặp bạn cũ của mẹ, nghe nói con trai bà ấy mới du học ở Mỹ về, tương lai rất sáng lạng.”
Trà My nhăn mũi. Cái gì mà bạn cũ, con trai bà ấy sáng lạng chứ? Muốn dẫn cô đi xem mắt chứ gì?
"Hôm nay mẹ mới về chắc còn mệt, hay để dịp khác nha." Trà My đá lông nheo mãnh liệt với mẹ mình.
Bà Ngân khoanh tay, ném cho Trà My cặp mắt hăm dọa.
Trà My lập tức đứng dậy, cười hà hà đi vào phòng: "Con đi thay đồ là được mà."
Tại nhà hàng Tây nổi tiếng ở quận một. Trà My ăn mặc xinh đẹp, dáng vẻ đoan trang, lơ đãng nhìn thước phim trước mặt. Mẹ cô nói chuyện vui vẻ với người được gọi là bạn thân một lúc rồi đánh bài chuồn đi chỗ khác, để lại cô và người đàn ông mới từ Mỹ trở về ngồi lại như một cái máy, bấm nút, cười.
Trông anh ta cũng rất sáng sủa thông minh, gương mặt ưa nhìn, ăn mặc lịch sự và nói chuyện cũng rất nho nhã, là kiểu đàn ông an toàn như mẹ cô đã từng nói.
Đèn vàng mờ ảo lung linh theo cách bày trí Tây Âu cổ điển, trên bàn có nến để tạo không khí lãng mạn, dao và nĩa được sắp xếp theo thứ tự từ nhỏ đến lớn. Thịt bò Đức rất ngon mềm, nhưng Trà My cứ cảm tưởng mình đang nuốt đá, bất giác bụng cô đau âm ỉ.
“Em không thích thức ăn ở đây hả?”
Trà My đưa mắt nhìn về nơi phát ra tiếng nói, cười vô cùng lịch sự: “Cũng có thể cho là vậy.” Là một người lạ, cô không cần phải lo việc anh ta nghĩ mình là kẻ kênh kiệu, nếu anh ta ghét cô thì càng là chuyện tốt.
Hoàng Phúc nhìn Trà My, xem ra cô gái này không phải dạng vừa, tự giờ chẳng thèm nhìn mặt hắn quá năm lần, ánh mắt lúc nào cũng hiện rõ hai chữ “chán ghét”, rất có khí chất của con gái hiện đại. Tính ra, thì cuộc gặp gỡ này không đến nỗi nhàm chán như hắn tưởng tượng.
Hoàng Phúc cười sảng khoái, tay vừa cắt thịt bò vừa nói: “Rất thẳng thắn, nếu có dịp thì lần sau anh sẽ dẫn em đến một nhà hàng nổi tiếng ngon hơn, bảo đảm nước sốt thịt ăn một lần sẽ không bao giờ quên.”
Trà My không sắc mặt biến đổi, cô thật sự không có hứng thú ngồi bàn về những món ăn tinh tế đa dạng như thế này. Đối với cô, thì món Việt Nam thuần túy vẫn là ngon nhất.
“À, nghe nói em là nhà thiết kế thời trang, anh thật sự…”
“Tôi xin phép đi vệ sinh.”
Hoàng Phúc đang cố gắng tạo không khí, thì Trà My vội lên tiếng cắt ngang lời, sau đó đứng dậy, đi thẳng vào nhà vệ sinh. Hai tay cô run lên, ôm lấy bụng, sắc mặt bắt đầu tái nhạt dần. Cảm giác như máu dần đong đặc lại.
Đau quá… bụng đau quá...
Đưa tay lấy điện thoại trong vỏ xách, Trà My chỉ ngón tay lên màn hình cảm ứng một hồi, không ai để cô có thể gọi được. Mai Trang thì ở Hà Nội, mẹ thì đang đi cùng bạn, thuốc cô cũng chẳng mang theo. Thật đúng là xui xẻo thì làm gì cũng gặp tai họa mà.
“Cháu gái, không sao chứ?” Một người phụ nữ trung niên vừa mở cửa bước vào, thấy Trà My mặt mày tái mét nên lo lắng hỏi.
Trà My lắc đầu, vén mái tóc đang buông xõa của mình, rồi lấy khăn giấy lau bớt mồ hôi đang rịn trên trán: “Cảm ơn, cháu không sao.” Nói xong cô cũng dời chân khỏi nhà vệ sinh, mon men rời khỏi nhà hàng mà không nói một lời tạm biệt nào với người được gọi là Hoàng Phúc kia. Dù sao cũng không thân thiết, nếu thấy cô lâu quá không trở lại thì anh ta cũng sẽ tự biết mà về.
Bắt taxi trở về nhà, Trà My quằn quại nghiến răng chịu đựng. Bao tử cô rất kỳ lạ, kể từ sau lần bị ngộ độc thực phẩm, cô không thể ăn được những thức ăn sống như thịt bò tái chẳng hạn, mà nhà hàng vừa rồi lại chuyên về món đó. Cô đã dặn dò là nấu chín rồi mà cũng không tránh khỏi, đầu cô bắt đầu quay vòng, bao tử co thắt dữ dội, có dấu hiệu buồn nôn.
“Trà My, em bị sao vậy hả?”
Giọng nói truyền đến bên tai, Trà My cảm thấy rất quen, nhưng do quá chóng mặt cô chẳng thể nhìn rõ khuôn mặt của người đối diện đang đỡ mình. Chỉ biết có ai đó bế xốc cô lên, sau đó cứ hét lớn: “Mau gọi xe cấp cứu, nhanh lên.”
Trà My cố gắng tìm lại ý thức, thở hổn hển, lẩm bẩm bên tai người đang bế mình: “Tôi không muốn đến bệnh viện, không thích.”
Minh Phong lo lắng còn hơn ngồi trên đống lửa. Đầu óc hoàn toàn trống rỗng, dùng khuỷu tay nhấn nút thang máy điên cuồng. Ai nhìn vào chắc còn lầm tưởng, người bị bệnh là anh ta chứ không phải cô gái mất ý thức đang nằm trên tay kia ấy chứ.
Vì quá gấp gáp, nên Minh Phong không xin phép mà đưa luôn Trà My vào nhà mình. Đặt cô xuống giường an toàn, song lập tức gọi điện cho bác sĩ đến nhà, lấy khăn ấm lau đi mồ hôi đang rịn đầy trên trán và cổ, đắp chăn cẩn thận... Sau khi làm xong một loạt hành động, anh ngồi chôn chân ở cạnh giường quan sát tình hình của Trà My.
Trà My ngủ mê man, hình ảnh mẹ cô đang cười hạnh phúc khi kể về ba cứ hiện lúc mờ lúc rõ. Ba cô là một người đàn ông vô, vô cùng tuyệt vời trong mắt bà, ông không thích múa miệng, mà chỉ thích hành động, luôn nhường nhịn, và đặc biệt có thể đánh đổi mọi thứ để bà có được sự bình yên. Người đàn ông đáng tin cậy nhất trên đời.
Thật đáng ngưỡng mộ...
Trong ý thức mơ hồ, Trà My luôn cảm nhận có một bàn tay nào đó nắm chặt lấy tay mình, to lớn và rất ấm áp. Có thể tin tưởng không? Khi nắm lại bàn tay ấy...?
Từ nhỏ Trà My luôn sống dưới ánh mắt ghẻ lạnh của dòng họ nội, ngày mẹ cô nằm thắt ruột trong phòng sanh, cũng chính là lúc ba cô gặp tai nạn qua đời. Vì thế vô tình cô bị đổ hết những xui xẻo đó lên đầu, một đứa bé mang tai ương đến cho người khác.
Nhưng không vì thế mà mẹ ghét bỏ cô, tuy bề ngoài rất khắt khe, nhưng nếu cô bị thương hoặc bị ai ức hiếp thì chính bà là người đau lòng và lo lắng hơn hết. Cô vẫn còn nhớ cái ngày bà ôm chặt, bế cô ra khỏi nhà chồng một cách mạnh mẽ và kiên định, khi không còn chịu nỗi cảnh áp bức và xem thường. Bà chưa từng rơi một giọt nước mắt nào, vì bà biết dù có khóc cũng chẳng giúp ích được gì ngoài nhận được sự đồng cảm. Cuộc đời bà không bất hạnh nên chẳng cần những thứ ban bố đó.
“Trà My à, không ai có quyền làm con tổn thương cả!”
Ra đi với hai bàn tay trắng, bà cõng cô trên lưng, đẩy xe hàng vải đi hết con phố này đến con phố khác để bán dạo. Nhiều năm cực khổ như thế, bà tích góp được một số tiền nho nhỏ để mở một xưởng dệt vải, do chất lượng tốt và giá thành bình ổn nên công việc cứ thế mà ngày càng đi lên, hiện tại thương hiệu vải Ngân My của bà cũng có nhiều chi nhánh, nổi tiếng hàng đầu tại Sài Gòn và các thành phố lân cận.
Chung quy lại thì mẹ cô giờ cũng là bà chủ, có tiền dư xài, muốn đi du lịch thì đi, muốn làm từ thiện thì làm, an nhàn và rất thư thả.
Căn nhà này, cũng là quà mà bà đã tặng khi cô vừa tốt nghiệp đại học. Là một trong mười chung cư cao cấp tại Sài Gòn, chế độ an ninh vô cùng nghiêm ngặt và rất tiện lợi về mặt giao thông đi lại. Vì thế, có rất nhiều kẻ lắm tiền sinh sống ở đây. Tính ra chắc chỉ có cô là nghèo nhất, lương tháng chưa bằng một lần họ đi mua sắm, có chút đắng lòng thật đó.
Tuy mà nhìn lên không bằng ai, nhưng ngó xuống cô cũng hơn rất nhiều người. Chí ít cô vẫn tự xài tiền của mình, chứ không cần phải xin xỏ gia đình, là một cô gái độc thân tự lập, nghe cũng oai ra phết chứ tưởng.
“Hai đứa có quan hệ thế nào hả?” Bà Ngân lên tiếng hỏi trong bầu không khí căng thẳng.
Trà My đưa mắt nhìn ngón chân, cắn nhẹ vành môi dưới, im lặng không đáp trả.
“Trà My, hai đứa có quan hệ thế nào?”
“Mẹ, chỉ là đối tác công ty con thôi, chẳng phải con đã nói rồi?” Trà My không cam lòng đáp, đây là lần thứ năm rồi, mặc dù đã nhận được câu trả lời nhưng mẹ cô vẫn không ngừng lặp đi lặp lại một câu hỏi như thế.
Bà Ngân ngồi thẳng lưng, dáng người tao nhã, tóc búi cao sang trọng. Tuy đã có tuổi nhưng thời gian vẫn không che giấu được những đường nét thanh tao trên gương mặt bà, tin chắc thời còn trẻ bà đã từng là một mỹ nữ.
Bưng cốc nước lọc uống một ngụm, bà Ngân cười dịu hiền: “Nếu không thân thiết, thì làm sao người ta chịu ra mặt giúp con hả?”
Trà My cũng muốn biết lý do lắm chứ bộ? Nói dối tiêu tốn rất nhiều năng lượng từ bộ não, cô đâu rảnh đến mức thử sức với trí thông minh hạn hẹp của mình? Huống hồ mẹ cô lại chẳng phải là người dễ qua mặt.
“Mẹ, chẳng qua người ta có lòng tốt…”
“Con biết cổ phiếu công ty họ đã rớt giá bao nhiêu chưa? Một doanh nhân, không ai tốt bụng làm chuyện dại như vậy.” Bà Ngân xen ngang cắt lời Trà My.
Trà My chớp mắt vô tội, cô có bao giờ xem cổ phiếu đâu mà biết? Vả lại cô cũng đâu bảo anh ta đứng ra giúp mình đâu chứ? Sao tội lỗi chỉ mình cô lãnh thế này?
Thấy gương mặt của con gái mình, bà Ngân thở mạnh một hơi, tiến lại ngồi kế Trà My: “Thôi kệ nó, coi như cậu ta làm chuyện rỗi hơi đi. Con gái mẹ đẹp thế này, cũng khó tránh khỏi người ta thương thầm mến trộm.”
Trà My suýt sặc nước bọt, miệng lắp bắp: "Cái gì mà thường thầm mến trộm, mẹ nghĩ nhiều quá rồi đó."
"Ừ, thì bà già này nghĩ nhiều." Bà Ngân kéo Trà My đứng dậy: "Thôi vào thay đồ đi, mẹ dẫn con đến một nơi."
Trà My lập tức cảnh giác, nheo mắt dè chừng: “Đi đâu?”
Bà Ngân không nói gì, đứng dậy chỉnh sửa lại trang phục của mình: “Đi gặp bạn cũ của mẹ, nghe nói con trai bà ấy mới du học ở Mỹ về, tương lai rất sáng lạng.”
Trà My nhăn mũi. Cái gì mà bạn cũ, con trai bà ấy sáng lạng chứ? Muốn dẫn cô đi xem mắt chứ gì?
"Hôm nay mẹ mới về chắc còn mệt, hay để dịp khác nha." Trà My đá lông nheo mãnh liệt với mẹ mình.
Bà Ngân khoanh tay, ném cho Trà My cặp mắt hăm dọa.
Trà My lập tức đứng dậy, cười hà hà đi vào phòng: "Con đi thay đồ là được mà."
Tại nhà hàng Tây nổi tiếng ở quận một. Trà My ăn mặc xinh đẹp, dáng vẻ đoan trang, lơ đãng nhìn thước phim trước mặt. Mẹ cô nói chuyện vui vẻ với người được gọi là bạn thân một lúc rồi đánh bài chuồn đi chỗ khác, để lại cô và người đàn ông mới từ Mỹ trở về ngồi lại như một cái máy, bấm nút, cười.
Trông anh ta cũng rất sáng sủa thông minh, gương mặt ưa nhìn, ăn mặc lịch sự và nói chuyện cũng rất nho nhã, là kiểu đàn ông an toàn như mẹ cô đã từng nói.
Đèn vàng mờ ảo lung linh theo cách bày trí Tây Âu cổ điển, trên bàn có nến để tạo không khí lãng mạn, dao và nĩa được sắp xếp theo thứ tự từ nhỏ đến lớn. Thịt bò Đức rất ngon mềm, nhưng Trà My cứ cảm tưởng mình đang nuốt đá, bất giác bụng cô đau âm ỉ.
“Em không thích thức ăn ở đây hả?”
Trà My đưa mắt nhìn về nơi phát ra tiếng nói, cười vô cùng lịch sự: “Cũng có thể cho là vậy.” Là một người lạ, cô không cần phải lo việc anh ta nghĩ mình là kẻ kênh kiệu, nếu anh ta ghét cô thì càng là chuyện tốt.
Hoàng Phúc nhìn Trà My, xem ra cô gái này không phải dạng vừa, tự giờ chẳng thèm nhìn mặt hắn quá năm lần, ánh mắt lúc nào cũng hiện rõ hai chữ “chán ghét”, rất có khí chất của con gái hiện đại. Tính ra, thì cuộc gặp gỡ này không đến nỗi nhàm chán như hắn tưởng tượng.
Hoàng Phúc cười sảng khoái, tay vừa cắt thịt bò vừa nói: “Rất thẳng thắn, nếu có dịp thì lần sau anh sẽ dẫn em đến một nhà hàng nổi tiếng ngon hơn, bảo đảm nước sốt thịt ăn một lần sẽ không bao giờ quên.”
Trà My không sắc mặt biến đổi, cô thật sự không có hứng thú ngồi bàn về những món ăn tinh tế đa dạng như thế này. Đối với cô, thì món Việt Nam thuần túy vẫn là ngon nhất.
“À, nghe nói em là nhà thiết kế thời trang, anh thật sự…”
“Tôi xin phép đi vệ sinh.”
Hoàng Phúc đang cố gắng tạo không khí, thì Trà My vội lên tiếng cắt ngang lời, sau đó đứng dậy, đi thẳng vào nhà vệ sinh. Hai tay cô run lên, ôm lấy bụng, sắc mặt bắt đầu tái nhạt dần. Cảm giác như máu dần đong đặc lại.
Đau quá… bụng đau quá...
Đưa tay lấy điện thoại trong vỏ xách, Trà My chỉ ngón tay lên màn hình cảm ứng một hồi, không ai để cô có thể gọi được. Mai Trang thì ở Hà Nội, mẹ thì đang đi cùng bạn, thuốc cô cũng chẳng mang theo. Thật đúng là xui xẻo thì làm gì cũng gặp tai họa mà.
“Cháu gái, không sao chứ?” Một người phụ nữ trung niên vừa mở cửa bước vào, thấy Trà My mặt mày tái mét nên lo lắng hỏi.
Trà My lắc đầu, vén mái tóc đang buông xõa của mình, rồi lấy khăn giấy lau bớt mồ hôi đang rịn trên trán: “Cảm ơn, cháu không sao.” Nói xong cô cũng dời chân khỏi nhà vệ sinh, mon men rời khỏi nhà hàng mà không nói một lời tạm biệt nào với người được gọi là Hoàng Phúc kia. Dù sao cũng không thân thiết, nếu thấy cô lâu quá không trở lại thì anh ta cũng sẽ tự biết mà về.
Bắt taxi trở về nhà, Trà My quằn quại nghiến răng chịu đựng. Bao tử cô rất kỳ lạ, kể từ sau lần bị ngộ độc thực phẩm, cô không thể ăn được những thức ăn sống như thịt bò tái chẳng hạn, mà nhà hàng vừa rồi lại chuyên về món đó. Cô đã dặn dò là nấu chín rồi mà cũng không tránh khỏi, đầu cô bắt đầu quay vòng, bao tử co thắt dữ dội, có dấu hiệu buồn nôn.
“Trà My, em bị sao vậy hả?”
Giọng nói truyền đến bên tai, Trà My cảm thấy rất quen, nhưng do quá chóng mặt cô chẳng thể nhìn rõ khuôn mặt của người đối diện đang đỡ mình. Chỉ biết có ai đó bế xốc cô lên, sau đó cứ hét lớn: “Mau gọi xe cấp cứu, nhanh lên.”
Trà My cố gắng tìm lại ý thức, thở hổn hển, lẩm bẩm bên tai người đang bế mình: “Tôi không muốn đến bệnh viện, không thích.”
Minh Phong lo lắng còn hơn ngồi trên đống lửa. Đầu óc hoàn toàn trống rỗng, dùng khuỷu tay nhấn nút thang máy điên cuồng. Ai nhìn vào chắc còn lầm tưởng, người bị bệnh là anh ta chứ không phải cô gái mất ý thức đang nằm trên tay kia ấy chứ.
Vì quá gấp gáp, nên Minh Phong không xin phép mà đưa luôn Trà My vào nhà mình. Đặt cô xuống giường an toàn, song lập tức gọi điện cho bác sĩ đến nhà, lấy khăn ấm lau đi mồ hôi đang rịn đầy trên trán và cổ, đắp chăn cẩn thận... Sau khi làm xong một loạt hành động, anh ngồi chôn chân ở cạnh giường quan sát tình hình của Trà My.
Trà My ngủ mê man, hình ảnh mẹ cô đang cười hạnh phúc khi kể về ba cứ hiện lúc mờ lúc rõ. Ba cô là một người đàn ông vô, vô cùng tuyệt vời trong mắt bà, ông không thích múa miệng, mà chỉ thích hành động, luôn nhường nhịn, và đặc biệt có thể đánh đổi mọi thứ để bà có được sự bình yên. Người đàn ông đáng tin cậy nhất trên đời.
Thật đáng ngưỡng mộ...
Trong ý thức mơ hồ, Trà My luôn cảm nhận có một bàn tay nào đó nắm chặt lấy tay mình, to lớn và rất ấm áp. Có thể tin tưởng không? Khi nắm lại bàn tay ấy...?
/51
|