Đại tỷ hắc đạo khí phách chuẩn mực ở đây, Thôi Bán Hạ nàng dù thế nào cũng không để bị động nữa, nàng kích thích hôn lại hắn, đầu lưỡi hung hăng quấn lấy lưỡi Trạm Ly Tiêu.
Trạm Ly Tiêu ngẩn người, khi hắn còn đang sững sờ thì Thôi Bán Hạ đã dùng sức đẩy ngã hắn, giạng chân ngồi trên người hắn, cao ngạo hất cằm lên.
Trạm Ly Tiêu nhíu mày, cũng không giãy giụa, nhìn tấm khuôn mặt nhỏ nhắn cuồng ngạo, giống như đã hiểu ra cái gì, trong lòng chầm chậm dâng lên vui sướng: “Hạ Hạ...”
“Câm miệng!” Thôi Bán Hạ không cho hắn có cơ hội nói nhảm, cúi đầu hung hăng hôn môi hắn... Để cho hắn mở mang kiến thức tung hoành tình trường cùng với kỹ thuật hôn môi siêu việt của nàng!
…
Nàng sai lầm rồi, nàng đã quên đây không phải con thỏ nhỏ mới đụng đã xấu hổ, mà là một con sói đen tối gian xảo... Hơn nữa còn là con sói biết được voi đòi tiên!
“Ư ưm...” Thôi Bán Hạ há miệng, đầu lưỡi bị mút đến mơ hồ tê dại, trong miệng tất cả đều là hương vị Trạm Ly Tiêu. Ánh mắt nàng phủ đầy sương mù, gương mặt phiếm tình dục đỏ ửng, thân thể kiều diễm nằm ngang trên giường gỗ, y phục trên người sớm đã bị cởi ra, cái yếm bị ném trên mặt đất, phía dưới chỉ còn lại đơn độc chiếc tiết khố, kiều nhũ được bàn tay hắn qua lại vân vê, đầu nhũ ngạo nghễ ngẩng cao ưỡn lên giống như nụ hoa kết trái.
Rõ ràng ngay từ đầu chỉ là hôn, nàng hung hăng hôn Trạm Ly Tiêu, đầu lưới xinh xắn liếm lưỡi hắn, khẽ cắn môi hắn, mới đầu Trạm Ly Tiêu còn thuận theo nụ hôn của nàng, nhưng càng về sau hai người hôn lại càng lúc càng ướt át, hô hấp cũng càng lúc càng trầm trọng, đang lúc nàng sắp thở không nổi, tính kết thúc nụ hôn thì Trạm Ly Tiêu lại đưa tay giữ chặt sau ót, đầu lưỡi lại thăm dò vào môi nàng, mãnh liệt chiếm đoạt hô hấp của nàng.
Nàng bị hôn đến mức thở không nổi, trong mũi phát ra hừ nhẹ kháng nghị, như vậy y hệt mèo con khẽ rên trong nháy mắt thổi bùng lên ngọn lửa trong cơ thể hắn, hắn ôm hông nàng, xoay người đè ép nàng xuống.
“Hạ Hạ, ta muốn nàng.” Hắn mút lấy môi nàng, nhìn nàng với ánh mắt tràn đầy ánh lửa làm cho người ta run rẩy.
Thôi Bán Hạ không khỏi cả người tê dại, đó là ánh mắt tràn đầy dục vọng.
Nàng đáp lại nhiệt tình đã đánh thức thú tính trong người Trạm Ly Tiêu. Hắn sớm đã khát vọng nàng từ lâu, đợi một ngày kia nàng sẽ đáp lại hắn. Hắn biết Thôi Bán Hạ không phải không động lòng với hắn, nếu thật không thích hắn, với cá tính của nàng thì sớm đã cự tuyệt.
Hắn hiểu Thôi Bán Hạ, biết trong lòng nàng có điều cố kỵ, biết nàng chần chờ cùng lo lắng, hắn không ngại, hắn sẽ dùng thời gian chứng minh rằng hắn thật lòng, hắn nguyện ý chờ đợi.
Vẫn tưởng rằng bản thân còn phải đợi thật lâu, nhưng khi Thôi Bán Hạ chủ động hôn hắn, đè ở trên người hắn, ánh mắt nhìn hắn tràn ngập quyết tâm đánh bạc một phen, sau đó ra sức hôn môi hắn, hắn biết bản thân đã đợi được rồi.
Trong lòng dâng lên niềm vui mừng như điên nhưng hôn môi vẫn chưa đủ, hắn muốn nhiều hơn, hắn muốn biến nàng trở thành của hắn... Hắn sẽ không cho nàng đường lui!
Lúc Thôi Bán Hạ hồi hồn thì nàng đã bị đặt xuống giường, thân thể ngây ngô đã nhiễm đầy tình dục, giữa hai chân ẩn ẩn ướt át, hơi thở nóng rực, thân thể thậm chí bởi vì dục vọng mà run rẩy.
Muốn đẩy Trạm Ly Tiêu ra, nhưng mới giơ tay lên, nhìn đến đầu vai đang bị thương của hắn lại thấy mềm lòng.
Trạm Ly Tiêu liền tóm lấy sự nhẹ dạ của nàng, giữ chặt cổ tay đang muốn khước từ của nàng hướng trên đỉnh đầu.
“Hạ Hạ, ta thích nàng.” Hắn dùng thanh âm dễ nghe hấp dẫn dụ dỗ nàng: “Rất thích...” Hắn mút lấy đầu lưỡi, kích tình hôn khiến nước miếng chảy xuống khóe miệng nàng, hắn thò lưỡi liếm đi, nhẹ nhàng mút lấy cằm nàng, lời lẽ nóng bỏng dần dần hạ xuống.
Thôi Bán Hạ ngẩng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, hơi thở cực nóng phun lên cần cổ tuyết trắng, thân thể mềm mại không khỏi khẽ run.
Môi mỏng ở trên da thịt trắng nõn để lại dấu vết, trêu chọc thân thể của nàng, khiến cho nàng vì hắn lay động, vì hắn mà mê say, muốn nàng chủ động mở ra hai chân xinh đẹp.
Nụ hôn ẩm ướt rơi xuống trước ngực, bàn tay vuốt ve cặp nhũ Hoa phiến hồng, nhụy hoa có chút run rẩy, Trạm Ly Tiêu há miệng ngậm chặt, giống như hài đồng tham lam bú mút, đầu lưỡi ngây ngất vòng quanh, nhẹ gặm bầu ngực trắng nõn.
“Ưm...” Thôi Bán Hạ không nhịn được mà phát ra hừ nhẹ, bầu ngực sớm bị đôi tay hắn chơi đùa xoa nắn vừa nóng lại nhạy cảm, đầu nhũ bị mút có hơi đau một chút, nhưng đau đớn nhỏ nhặt này lại kích thích tình dục phấn chấn bộc phát thân thể, nàng không nhịn được nhấc lên hai chân, cọ xát nơi riêng tư.
Trạm Ly Tiêu thích phản ứng của nàng, khóe miệng nhếch lên một chút tươi cười, gương mặt trẻ trung tuấn tú nháy mắt hiện lên tà nịnh ác ý, hắn dùng tay cùng môi đùa bỡn hai nụ kiều nhũ, ấn bầu ngực trắng noãn xuống cắn mút lưu lại dấu vết, hắn cuốn đầu nhũ vào miệng, dùng sức khẽ hút.
“A!” Thôi Bán Hạ run rẩy, trong mắt dâng lên sương mù, hai chân kẹp chặt chặt hơn.
Trạm Ly Tiêu ngẩn người, khi hắn còn đang sững sờ thì Thôi Bán Hạ đã dùng sức đẩy ngã hắn, giạng chân ngồi trên người hắn, cao ngạo hất cằm lên.
Trạm Ly Tiêu nhíu mày, cũng không giãy giụa, nhìn tấm khuôn mặt nhỏ nhắn cuồng ngạo, giống như đã hiểu ra cái gì, trong lòng chầm chậm dâng lên vui sướng: “Hạ Hạ...”
“Câm miệng!” Thôi Bán Hạ không cho hắn có cơ hội nói nhảm, cúi đầu hung hăng hôn môi hắn... Để cho hắn mở mang kiến thức tung hoành tình trường cùng với kỹ thuật hôn môi siêu việt của nàng!
…
Nàng sai lầm rồi, nàng đã quên đây không phải con thỏ nhỏ mới đụng đã xấu hổ, mà là một con sói đen tối gian xảo... Hơn nữa còn là con sói biết được voi đòi tiên!
“Ư ưm...” Thôi Bán Hạ há miệng, đầu lưỡi bị mút đến mơ hồ tê dại, trong miệng tất cả đều là hương vị Trạm Ly Tiêu. Ánh mắt nàng phủ đầy sương mù, gương mặt phiếm tình dục đỏ ửng, thân thể kiều diễm nằm ngang trên giường gỗ, y phục trên người sớm đã bị cởi ra, cái yếm bị ném trên mặt đất, phía dưới chỉ còn lại đơn độc chiếc tiết khố, kiều nhũ được bàn tay hắn qua lại vân vê, đầu nhũ ngạo nghễ ngẩng cao ưỡn lên giống như nụ hoa kết trái.
Rõ ràng ngay từ đầu chỉ là hôn, nàng hung hăng hôn Trạm Ly Tiêu, đầu lưới xinh xắn liếm lưỡi hắn, khẽ cắn môi hắn, mới đầu Trạm Ly Tiêu còn thuận theo nụ hôn của nàng, nhưng càng về sau hai người hôn lại càng lúc càng ướt át, hô hấp cũng càng lúc càng trầm trọng, đang lúc nàng sắp thở không nổi, tính kết thúc nụ hôn thì Trạm Ly Tiêu lại đưa tay giữ chặt sau ót, đầu lưỡi lại thăm dò vào môi nàng, mãnh liệt chiếm đoạt hô hấp của nàng.
Nàng bị hôn đến mức thở không nổi, trong mũi phát ra hừ nhẹ kháng nghị, như vậy y hệt mèo con khẽ rên trong nháy mắt thổi bùng lên ngọn lửa trong cơ thể hắn, hắn ôm hông nàng, xoay người đè ép nàng xuống.
“Hạ Hạ, ta muốn nàng.” Hắn mút lấy môi nàng, nhìn nàng với ánh mắt tràn đầy ánh lửa làm cho người ta run rẩy.
Thôi Bán Hạ không khỏi cả người tê dại, đó là ánh mắt tràn đầy dục vọng.
Nàng đáp lại nhiệt tình đã đánh thức thú tính trong người Trạm Ly Tiêu. Hắn sớm đã khát vọng nàng từ lâu, đợi một ngày kia nàng sẽ đáp lại hắn. Hắn biết Thôi Bán Hạ không phải không động lòng với hắn, nếu thật không thích hắn, với cá tính của nàng thì sớm đã cự tuyệt.
Hắn hiểu Thôi Bán Hạ, biết trong lòng nàng có điều cố kỵ, biết nàng chần chờ cùng lo lắng, hắn không ngại, hắn sẽ dùng thời gian chứng minh rằng hắn thật lòng, hắn nguyện ý chờ đợi.
Vẫn tưởng rằng bản thân còn phải đợi thật lâu, nhưng khi Thôi Bán Hạ chủ động hôn hắn, đè ở trên người hắn, ánh mắt nhìn hắn tràn ngập quyết tâm đánh bạc một phen, sau đó ra sức hôn môi hắn, hắn biết bản thân đã đợi được rồi.
Trong lòng dâng lên niềm vui mừng như điên nhưng hôn môi vẫn chưa đủ, hắn muốn nhiều hơn, hắn muốn biến nàng trở thành của hắn... Hắn sẽ không cho nàng đường lui!
Lúc Thôi Bán Hạ hồi hồn thì nàng đã bị đặt xuống giường, thân thể ngây ngô đã nhiễm đầy tình dục, giữa hai chân ẩn ẩn ướt át, hơi thở nóng rực, thân thể thậm chí bởi vì dục vọng mà run rẩy.
Muốn đẩy Trạm Ly Tiêu ra, nhưng mới giơ tay lên, nhìn đến đầu vai đang bị thương của hắn lại thấy mềm lòng.
Trạm Ly Tiêu liền tóm lấy sự nhẹ dạ của nàng, giữ chặt cổ tay đang muốn khước từ của nàng hướng trên đỉnh đầu.
“Hạ Hạ, ta thích nàng.” Hắn dùng thanh âm dễ nghe hấp dẫn dụ dỗ nàng: “Rất thích...” Hắn mút lấy đầu lưỡi, kích tình hôn khiến nước miếng chảy xuống khóe miệng nàng, hắn thò lưỡi liếm đi, nhẹ nhàng mút lấy cằm nàng, lời lẽ nóng bỏng dần dần hạ xuống.
Thôi Bán Hạ ngẩng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, hơi thở cực nóng phun lên cần cổ tuyết trắng, thân thể mềm mại không khỏi khẽ run.
Môi mỏng ở trên da thịt trắng nõn để lại dấu vết, trêu chọc thân thể của nàng, khiến cho nàng vì hắn lay động, vì hắn mà mê say, muốn nàng chủ động mở ra hai chân xinh đẹp.
Nụ hôn ẩm ướt rơi xuống trước ngực, bàn tay vuốt ve cặp nhũ Hoa phiến hồng, nhụy hoa có chút run rẩy, Trạm Ly Tiêu há miệng ngậm chặt, giống như hài đồng tham lam bú mút, đầu lưỡi ngây ngất vòng quanh, nhẹ gặm bầu ngực trắng nõn.
“Ưm...” Thôi Bán Hạ không nhịn được mà phát ra hừ nhẹ, bầu ngực sớm bị đôi tay hắn chơi đùa xoa nắn vừa nóng lại nhạy cảm, đầu nhũ bị mút có hơi đau một chút, nhưng đau đớn nhỏ nhặt này lại kích thích tình dục phấn chấn bộc phát thân thể, nàng không nhịn được nhấc lên hai chân, cọ xát nơi riêng tư.
Trạm Ly Tiêu thích phản ứng của nàng, khóe miệng nhếch lên một chút tươi cười, gương mặt trẻ trung tuấn tú nháy mắt hiện lên tà nịnh ác ý, hắn dùng tay cùng môi đùa bỡn hai nụ kiều nhũ, ấn bầu ngực trắng noãn xuống cắn mút lưu lại dấu vết, hắn cuốn đầu nhũ vào miệng, dùng sức khẽ hút.
“A!” Thôi Bán Hạ run rẩy, trong mắt dâng lên sương mù, hai chân kẹp chặt chặt hơn.
/45
|