Cuối cùng cũng ý thức được Trạm Ly Tiêu là một nam nhân, điều này khiến trong lòng Thôi Bán Hạ không cách nào bình tĩnh đối mặt hắn được... Hơn nữa nam nhân này còn nói thích nàng.
Được rồi, mặc dù bị Trạm Ly Tiêu hù dọa, nhưng thật ra nàng cũng không ghét, chẳng qua cảm thấy kỳ cục khi ở cùng, làm cho cứ mỗi lần nàng chạm phải ánh mắt hắn đều vội vã chuyển hướng tầm mắt suốt quãng đường.
Hơn nữa mặt nàng lập tức nóng lên... Mẹ kiếp, thế này đúng là giống nữ sinh ngây thơ, đúng là khốn kiếp!
Trong lòng Thôi Bán Hạ rối rắm, rối rắm đến nỗi nàng rất muốn đổi vị trí với Tiểu Quế Tử, nàng tình nguyện ngồi bên ngoài đánh xe ngựa cũng không muốn đơn độc ngồi trong xe với Trạm Ly Tiêu đâu!
Quả thật nàng như vậy rất kỳ quái, cũng có vẻ nàng đang trốn thánh Trạm Ly Tiêu... Thôi Bán Hạ liếc trộm gương mặt bình tĩnh của hắn một cái, tại sao người tỏ tình lại có thể trấn định vậy chứ, ngược lại người được tỏ tình là nàng đây lại đứng ngồi không yên?
Thôi Bán Hạ không nhịn được tự phỉ nhổ mình, nàng cũng không biết nàng mất tự nhiên cái gì... Nhịn không được lại liếc Trạm Ly Tiêu một cái, hắn đang nhìn ngoài cửa sổ, mặt mày nghiêm cẩn, mơ hồ nổi ý lạnh lùng.
Càng đi về phía đông, bọn họ càng thấy nhiều nạn dân, trên đường còn có người đói chết, bệnh chết, đi qua các thành trấn đều là một mảng hoang vắng, mà sắc mặt Trạm Ly Tiêu cũng càng lạnh như băng.
Có thể tưởng tượng khi đến nơi sẽ là một tòa thành hoang đi!
Thôi Bán Hạ than nhẹ trong lòng, cũng nhấc rèm cửa sổ lên nhìn ra ngoài... Cảm thán, thế nào một nạn dân cũng không có? Nàng suy tư, chớp chớp mắt, dứt khoát thò đầu ra ngoài xe ngựa, nhìn trước ngó sau.
Thật không có, bốn phía rất sạch sẽ. Rõ ràng trước đó trên đường còn chứng kiến một đám rồi lại một đám nạn dân, như thế nào hiện tại toàn bộ đều biến mất?
“Thế này là thế nào?” Trong lòng Thôi Bán Hạ tràn đầy nghi ngờ.
“Xem ra trước mặt không đơn giản.” Trạm Ly Tiêu nhàn nhạt nói. Sao lại khác thường. Con ngươi đen trầm tĩnh xẹt qua một tia lạnh lùng, nhưng khi nhìn về phía Thôi Bán Hạ lại là một mảnh dịu dàng: “Hạ Hạ, tiếp theo đừng cách ta quá xa.”
Thôi Bán Hạ không phải ngu ngốc, nàng cũng nhìn ra được có gì đó quái lạ, chỉ là đối mặt ánh mắt cưng chìu như thế, nàng thấy không được tự nhiên, chớp chớp mắt, hừ nói: “Lo lắng cái gì, ta có thể tự bảo vệ mình.”
Dù không có võ công, nhưng quyền cước hộ thân thì không thành vấn đề. Kiếp trước nàng cũng luyện qua quyền pháp, đai đen không thủ đạo đó!
Nhìn Thôi Bán Hạ bộ dáng kỳ cục, Trạm Ly Tiêu nhếch lên khóe miệng, đột nhiên nghiêng người đến gần nàng: “Ta biết Hạ Hạ rất mạnh, chẳng qua ta vẫn sẽ lo lắng, cho nên ngoan ngoãn nghe lời, được không?”
Thôi Bán Hạ vốn đã bị hù khi Trạm Ly Tiêu đột nhiên đến gần, nghe được lời hắn nói, mặt nàng lại đỏ tới mang tai... Không phải thẹn thùng, là bực tức!
Loại giọng điệu dỗ trẻ nhỏ này là thế nào! Thôi Bán Hạ tức giận trừng hắn: “Trạm Ly Tiêu!”
“Cuối cùng cũng bằng lòng nhìn ta rồi.” Những ngày qua nàng đều không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.
Thôi Bán Hạ ngẩn người, biết ngay chắc chắn là hắn cố ý, nếu tiếp tục né tránh tầm mắt cũng rất kỳ quái, chỉ đành phải tiếp tục trừng mắt: “Cút ngay!” Nàng đẩy hắn ra.
Trạm Ly Tiêu lại bắt được tay nàng, dùng sức lôi kéo.
Thôi Bán Hạ không ngờ hắn sẽ động thủ với nàng, căn bản không kịp phản ứng, đã bị hắn ôm vào lòng.
“Trạm Ly Tiêu, ngươi làm...”
“Hạ Hạ, ta là nghiêm túc.” Tiếng nói trầm tĩnh khiến Thôi Bán Hạ dừng lại động tác, Trạm Ly Tiêu nhân cơ hội ôm lấy nàng càng chặt hơn: “Sau khi vào thành đừng cách ta quá xa, được không?”
Biết Trạm Ly Tiêu lo lắng cho nàng, Thôi Bán Hạ mím môi, mặt kỳ cục: “Đã biết.” Thật là, nàng cũng không phải là đứa trẻ ba tuổi, nàng rõ ràng lớn tuổi hơn hắn... Thôi Bán Hạ lầu bầu trong lòng, tâm lại mềm nhũn, cánh môi không tự chủ hơi nhếch.
“Chủ tử, đã đến Vị Thủy thành.” Tiểu Quế Tử cách màn xe bẩm báo.
Vị Thủy thành là thành trấn gần Tương thành nhất, đại khái chỉ bốn, năm ngày đường là bọn họ có thể tới Tương thành.
Âm thanh Tiểu Quế Tử đã quấy rầy mập mờ trong xe ngựa, Thôi Bán Hạ lúc này mới phát hiện ra mình còn bị Trạm Ly Tiêu ôm ở trong lòng, vội vàng đẩy hắn ra, sau đó mới nghĩ đến không đúng.
Được rồi, mặc dù bị Trạm Ly Tiêu hù dọa, nhưng thật ra nàng cũng không ghét, chẳng qua cảm thấy kỳ cục khi ở cùng, làm cho cứ mỗi lần nàng chạm phải ánh mắt hắn đều vội vã chuyển hướng tầm mắt suốt quãng đường.
Hơn nữa mặt nàng lập tức nóng lên... Mẹ kiếp, thế này đúng là giống nữ sinh ngây thơ, đúng là khốn kiếp!
Trong lòng Thôi Bán Hạ rối rắm, rối rắm đến nỗi nàng rất muốn đổi vị trí với Tiểu Quế Tử, nàng tình nguyện ngồi bên ngoài đánh xe ngựa cũng không muốn đơn độc ngồi trong xe với Trạm Ly Tiêu đâu!
Quả thật nàng như vậy rất kỳ quái, cũng có vẻ nàng đang trốn thánh Trạm Ly Tiêu... Thôi Bán Hạ liếc trộm gương mặt bình tĩnh của hắn một cái, tại sao người tỏ tình lại có thể trấn định vậy chứ, ngược lại người được tỏ tình là nàng đây lại đứng ngồi không yên?
Thôi Bán Hạ không nhịn được tự phỉ nhổ mình, nàng cũng không biết nàng mất tự nhiên cái gì... Nhịn không được lại liếc Trạm Ly Tiêu một cái, hắn đang nhìn ngoài cửa sổ, mặt mày nghiêm cẩn, mơ hồ nổi ý lạnh lùng.
Càng đi về phía đông, bọn họ càng thấy nhiều nạn dân, trên đường còn có người đói chết, bệnh chết, đi qua các thành trấn đều là một mảng hoang vắng, mà sắc mặt Trạm Ly Tiêu cũng càng lạnh như băng.
Có thể tưởng tượng khi đến nơi sẽ là một tòa thành hoang đi!
Thôi Bán Hạ than nhẹ trong lòng, cũng nhấc rèm cửa sổ lên nhìn ra ngoài... Cảm thán, thế nào một nạn dân cũng không có? Nàng suy tư, chớp chớp mắt, dứt khoát thò đầu ra ngoài xe ngựa, nhìn trước ngó sau.
Thật không có, bốn phía rất sạch sẽ. Rõ ràng trước đó trên đường còn chứng kiến một đám rồi lại một đám nạn dân, như thế nào hiện tại toàn bộ đều biến mất?
“Thế này là thế nào?” Trong lòng Thôi Bán Hạ tràn đầy nghi ngờ.
“Xem ra trước mặt không đơn giản.” Trạm Ly Tiêu nhàn nhạt nói. Sao lại khác thường. Con ngươi đen trầm tĩnh xẹt qua một tia lạnh lùng, nhưng khi nhìn về phía Thôi Bán Hạ lại là một mảnh dịu dàng: “Hạ Hạ, tiếp theo đừng cách ta quá xa.”
Thôi Bán Hạ không phải ngu ngốc, nàng cũng nhìn ra được có gì đó quái lạ, chỉ là đối mặt ánh mắt cưng chìu như thế, nàng thấy không được tự nhiên, chớp chớp mắt, hừ nói: “Lo lắng cái gì, ta có thể tự bảo vệ mình.”
Dù không có võ công, nhưng quyền cước hộ thân thì không thành vấn đề. Kiếp trước nàng cũng luyện qua quyền pháp, đai đen không thủ đạo đó!
Nhìn Thôi Bán Hạ bộ dáng kỳ cục, Trạm Ly Tiêu nhếch lên khóe miệng, đột nhiên nghiêng người đến gần nàng: “Ta biết Hạ Hạ rất mạnh, chẳng qua ta vẫn sẽ lo lắng, cho nên ngoan ngoãn nghe lời, được không?”
Thôi Bán Hạ vốn đã bị hù khi Trạm Ly Tiêu đột nhiên đến gần, nghe được lời hắn nói, mặt nàng lại đỏ tới mang tai... Không phải thẹn thùng, là bực tức!
Loại giọng điệu dỗ trẻ nhỏ này là thế nào! Thôi Bán Hạ tức giận trừng hắn: “Trạm Ly Tiêu!”
“Cuối cùng cũng bằng lòng nhìn ta rồi.” Những ngày qua nàng đều không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.
Thôi Bán Hạ ngẩn người, biết ngay chắc chắn là hắn cố ý, nếu tiếp tục né tránh tầm mắt cũng rất kỳ quái, chỉ đành phải tiếp tục trừng mắt: “Cút ngay!” Nàng đẩy hắn ra.
Trạm Ly Tiêu lại bắt được tay nàng, dùng sức lôi kéo.
Thôi Bán Hạ không ngờ hắn sẽ động thủ với nàng, căn bản không kịp phản ứng, đã bị hắn ôm vào lòng.
“Trạm Ly Tiêu, ngươi làm...”
“Hạ Hạ, ta là nghiêm túc.” Tiếng nói trầm tĩnh khiến Thôi Bán Hạ dừng lại động tác, Trạm Ly Tiêu nhân cơ hội ôm lấy nàng càng chặt hơn: “Sau khi vào thành đừng cách ta quá xa, được không?”
Biết Trạm Ly Tiêu lo lắng cho nàng, Thôi Bán Hạ mím môi, mặt kỳ cục: “Đã biết.” Thật là, nàng cũng không phải là đứa trẻ ba tuổi, nàng rõ ràng lớn tuổi hơn hắn... Thôi Bán Hạ lầu bầu trong lòng, tâm lại mềm nhũn, cánh môi không tự chủ hơi nhếch.
“Chủ tử, đã đến Vị Thủy thành.” Tiểu Quế Tử cách màn xe bẩm báo.
Vị Thủy thành là thành trấn gần Tương thành nhất, đại khái chỉ bốn, năm ngày đường là bọn họ có thể tới Tương thành.
Âm thanh Tiểu Quế Tử đã quấy rầy mập mờ trong xe ngựa, Thôi Bán Hạ lúc này mới phát hiện ra mình còn bị Trạm Ly Tiêu ôm ở trong lòng, vội vàng đẩy hắn ra, sau đó mới nghĩ đến không đúng.
/45
|