Hai người Dạ Huyền Diệp nghe vậy đều nhướn mày nhìn Dạ Nhiễm, ý của con gái bảo bối là…
Dạ Nhiễm giương môi, ngón tay gõ gõ lên mặt ghế: “Chính là ý này, phụ thân, thế lực của Dạ thị gia tộc, phụ thân cứ nhận luôn đi.”
“Con gái bảo bối, gia chủ tương lai có thể không có nghĩa là gia chủ cũng có thể.” Dạ Huyền Diệp bất đắc dĩ thở dài, y cũng không có chút ham muốn gì với vị trí này.
Dạ Nhiễm lắc đầu, cách nghĩ của phụ thân nàng hiểu, chỉ là tình hình hiện nay của Dạ thị gia tộc.
“Phụ thân, nếu cha không nhận Dạ thị gia tộc, tiểu thúc thúc cũng không có khả năng kế thừa, vậy coi như tương lai của Dạ thị gia tộc chỉ có hai con đường, hủy diệt hoặc là rơi vào tay người khác.” Dạ Nhiễm giơ mắt nhìn phụ thân nhà mình mà nói từng câu từng chữ.
Thân thể của Dạ gia chủ vẫn rất cường tráng, thực lực cũng không tồi, nhưng cả đại gia tộc không phải chỉ dựa vào một người mà có thể tiếp tục duy trì được.
Lời nói của Dạ Nhiễm Dạ Huyền Diệp hiểu rõ, chỉ là…
Vũ Nhược Phiêu kéo tay Dạ Huyền Diệp, gương mặt tuyệt mỹ lộ ra vài phần nghiêm túc và kiên quyết: “Huyền Diệp, chàng phải suy nghĩ thật kỹ.”
Vũ Nhược Phiêu chỉ là thỉnh thoảng hay thư thái ngây ngô, nhưng nàng không ngu ngốc, không nói đến việc bọn họ có thể thuận lợi có được thế lực của Dạ thị gia tộc hay không, chỉ là trước gặp mặt Ngân Vũ, hai vợ chồng bọn họ không có bất kỳ ý nghĩ nào với các quyết định của Dạ thị gia tộc.
Nhưng mà bây giờ, ánh mắt thanh tịnh kiên định của Vũ Nhược Phiêu nhìn Dạ Huyền Diệp, với tư cách mẫu thân, nàng hy vọng có thể bảo vệ con gái mình lớn lên, mười lăm năm trước là hai người bọn họ không có thực lực, trơ mắt ra nhìn Dạ Nhiễm bị hạ dược, bị xử tử, không thể làm được gì.
Mười lăm năm sau, con gái lại trở về bên cạnh, nàng không muốn lại giẫm lên vết xe đổ đó nữa.
Thế nên thực lực và thế lực, Vũ Nhược Phiêu đều mong rằng từng cái tích góp một ít, không vì gì khác mà chỉ vì mưu cầu che chở người một nhà sống hạnh phúc.
Huống hồ, bọn họ bây giờ đang có được sức mạnh từng bước một, từng chút một leo lên ngôi vị đỉnh phong.
Dạ Huyền Diệp nhìn vào mắt thê tử, y hiểu được hết thảy suy nghĩ của Vũ Nhược Phiêu, thê tử nghĩ không sai, thế lực của Tầm Bảo Môn đối với nhân loại rất cường đại, nhưng nếu chỉ dựa vào một Tầm Bảo Môn…
Dạ Huyền Diệp thở dài, ánh mắt nhìn Dạ Nhiễm, con gái bảo bối có tư sắc, thực lực, thiên phú và tính cách như vậy, bọn họ là cha mẹ, phải tạo nên một chỗ dựa vững chắc kiên cố cho Dạ Nhiễm.
“Được.” Một tiếng đồng ý này của Dạ Huyền Diệp đại biểu cho rất nhiều thứ.
Nếu Dạ gia chủ biết chuyện này, sợ là nằm mơ cũng sẽ cười tươi tỉnh lại. Dạ thị gia tộc có thể giao cho con trai Dạ Huyền Diệp như vậy, lão ngàn vạn phúc khí mới cầu được.
Dạ gia chủ trải qua nhiều ngày trầm tư như vậy, lão rốt cục đã hiểu cảm giác của mình, biết thứ mà lão đang thiếu là gì, chính lão luôn luôn cố ý xem nhẹ tình thân, thì ra không phải vì lão không cần mà là vì muốn mà không có được, liền chỉ có thể xem nhẹ.
Cho nên Dạ gia chủ tìm Dạ Huyền Tự, đây có lẽ là người duy nhất có thể thuyết phục gia đình Dạ Huyền Diệp, vì vậy mới có chuyện Dạ Huyên Tự đi tìm Dạ Nhiễm.
Tạm biệt cha mẹ mình, Dạ Nhiễm vừa mới trở về phòng không bao lâu đã có tiếng đập cửa, Dạ Nhiễm đứng dậy, vừa mở cửa đã rơi ngay vào một cái ôm ấm áp: “Hù chết tỷ rồi, có làm sao không?”
Mấy người Liễu Ngọc Kiều, Lưu Vũ Phi lại một mạch chạy như điên, dùng tốc độ nhanh nhất, cưỡi linh thú phi hành nhanh nhất, nhưng vẫn bị Quân Mặc Hoàng bỏ lại rất xa.
Bọn họ thấy lão đại lo lắng như vậy, trong lòng biết nhất định xảy ra chuyện lớn, ngựa không dừng vó chạy đến Á Lâm thành, cuối cùng một ngày một đêm đến trưa nay chạy tới Tửu điếm Khúc thị.
Liễu Ngọc Kiều gõ cửa, vừa mới nhìn thấy một bộ áo đỏ của Dạ Nhiễm đã lập tức nhào tới ôm Dạ Nhiễm vào lòng, thật sự là hù chết nàng, đối với tiểu nha đầu Dạ Nhiễm này, Liễu Ngọc Kiều chỉ cảm thấy như là muội muội của nàng, chính là muội muội của nàng.
Cảm nhận được Liễu Ngọc Kiều một thân phong trần mệt mỏi, trong giọng nói rõ ràng là quan tâm và sốt ruột, còn có mấy người Lưu Vũ Phi ở phía sau nàng có vẻ mệt mỏi cùng lo lắng sau khi gặp nàng liền bình tĩnh lại, tình cảm trong lòng Dạ Nhiễm dâng trào gần như hòa tan trái tim nàng.
“Muội là con gián đánh không chết mà.” Dạ Nhiễm vỗ vai Liễu Ngọc Kiều, nghiêng nghiêng đầu, đôi mắt đen mang theo vài phần giảo hoạt, cười nói với họ, chỉ là hốc mắt có chút ướt át.
“Nếu muội là con gián đánh không chết, vậy không phải tỷ là con gián bự đánh không chết rồi sao.” Ngón tay Liễu Ngọc Kiều hơi cong lại, gõ một cái nhẹ lên đầu Dạ Nhiễm, xác định cảm giác được hơi thở và cơ thể của Dạ Nhiễm đều bình thường mới yên lòng.
“Tốc độ của mọi người còn phải tăng cường luyện tập.” Quân Mặc Hoàng chậm rãi bước tới từ lối đi nhỏ phía sau, trong mắt nhẹ nhàng thở ra lúc nhìn thấy mấy người Liễu Ngọc Kiều, lại lạnh lùng ném cho họ một câu như cũ.
Vẻ mặt ba người Lưu Vũ Phi, Quân Mặc Trạch, Liễu Ngọc Kiều nháy mắt suy sụp, ai oán nhìn Quân Mặc Hoàng, lão đại, huynh cho rằng ai cũng biến thái như huynh hả! Cái kia còn gọi là tốc độ sao?
Mộng Vũ Trúc vẫn bộ dạng tươi cười nước chảy mây trôi như cũ, nhưng người sáng suốt cũng có thể phát hiện trong nụ cười của nàng lại có vẻ nghiếng răng nghiến lợi.
Quân Mặc Hoàng nhướn mày nhìn bọn họ, đôi mắt đen nhánh giống như đang hỏi: ý kiến gì hả?
Không chịu nổi ánh mắt của lão đại nhà mình, đám Lưu Vũ Phi chẹp miệng cúi đầu, dưới cường quyền của lão đại ngài bọn họ làm sao dám có ý kiến?
Quân Mặc Hoàng lúc này mới thỏa mãn gật đầu, đi về phía trước đưa tay ôm lấy Dạ Nhiễm vào lòng, sau đó lấy bốn cái chìa khóa ra đưa cho mấy người Lưu Vũ Phi, nói: “Gian phòng đã đặt rồi, mọi người đi rửa mặt đi, nửa giờ sau đến gian ghế lô thứ nhất ở tầng hai ăn cơm trưa.”
Ánh mắt mấy người Lưu Vũ Phi nhìn Quân Mặc Hoàng lập tức giống như nhìn đấng cứu thế, từng người cầm lấy chìa khóa cấp tốc rời đi.
“Mặc Hoàng, nhiệm vụ của mọi người hoàn thành rồi sao?” Dạ Nhiễm ngẩng đầu nhìn Mặc Hoàng đang ôm mình, nhướng mày hỏi.
“Có bổn vương ở đây, có nhiệm vụ nào làm khó được?” Lúc Quân Mặc Hoàng nói lời này, trên lông mày không có hung hăng càn quấy, không có kiêu ngạo, thần sắc bình tĩnh như thường.
Dạ Nhiễm nở nụ cười, không hỏi Mặc Hoàng nhiệm vụ này có nguy hiểm hay không, quá trình bọn họ hoàn thành nhiệm vụ có gian nan không, nàng chỉ ôm Mặc Hoàng một cái thật chặt, truyền nhiệt độ cơ thể của nàng cho hắn.
“Tiểu tử, ôm con gái của bổn tọa đủ chưa?” Giọng nói tà mị mang theo vài phần lạnh băng của Ngân Vũ vang lên phía sau hai người.
Quân Mặc Hoàng buông Dạ Nhiễm ra, chỉ là tay phải vẫn đặt bên hông Dạ Nhiễm, ngày hôm qua hắn cũng đã buông tay Dạ Nhiễm rồi, là Dạ Nhiễm quay đầu một lần nữa nắm tay hắn, loại chuyện này tuyệt sẽ không có lần thứ hai, hắn sẽ không buông tay Dạ Nhiễm.
Đối với hành động lúc này của Mặc Hoàng, đôi mắt tím của Ngân Vũ hiện lên tia vui vẻ.
Tử Liên tựa bên vách tường, đôi mắt xanh biếc đẹp đẽ dán lên người Mặc Hoàng và Dạ Nhiễm, không nói tiếng nào, đối với tình yêu của Dạ Nhiễm, điều duy nhất bọn họ có thể làm là dùng hết khả năng bảo vệ, chỉ hi vọng tương lai bọn họ có thể nắm chặt tay nhau giống như bây giờ.
Cơm trưa xong, Dạ Nhiễm bị Liễu Ngọc Kiều dắt tay kéo về phòng của nàng.
Trong phòng, Liễu Ngọc Kiều châm trà cho hai người, Liễu Ngọc Kiều nhìn Dạ Nhiễm, thở dài nói: “Muội tử, muội nói sau khi ta nhìn thấy hắn, nên làm như thế nào…”
“Hắn” này, Dạ Nhiễm đương nhiên biết rõ, là nam tử bị phế sạch đan điền khiến cho Liễu Ngọc Kiều ngày đêm uống rượu.
“Ngọc Kiều, tỷ thật thấy hắn đáng sao?” Dạ Nhiễm suy nghĩ, những lời này lúc trước nàng đã muốn hỏi rồi, thật sự đáng giá sao?
Một nam nhân nếu chút khả năng gánh vác cũng không có, chỉ vì đan điền bị phế mà vứt bỏ Liễu Ngọc Kiều, trơ mắt nhìn Liễu Ngọc Kiều cả ngày chìm đắm trong rượu cũng không có biểu hiện gì, nam nhân này thật sự đáng giá để Liễu Ngọc Kiều đối đãi như vậy sao?
Đáy mắt Liễu Ngọc Kiều lóe ra tia đau khổ và đấu tranh, sau nửa ngày nàng mới ngẩng đầu nhìn Dạ Nhiễm: “Nếu có một ngày, lão đại bị phế bỏ đan điền, từ nay về sau chán chường, muội tử, muội sẽ làm sao?”
Dạ Nhiễm nhướng mày, khóe môi lộ ra một nụ cười: “Đan điền bị phế, ta có thể trị. Mà chán chường… Ngọc Kiều, tỷ cho rằng Mặc Hoàng sẽ có lúc chán chường sao?”
Liễu Ngọc Kiều kinh ngạc nhìn Dạ Nhiễm, hồi lâu sau mới nở nụ cười.
Sẽ không, đội trưởng như thần của Thánh Huy thần đội bọn họ tuyệt đối sẽ không có ngày suy sụp tinh thần, bất luận là gặp phải chuyện gì.
“Ta không biết có đáng hay không, chỉ là thứ tình yêu này, yêu cũng đã yêu rồi, muốn quên… sao mà khó khăn quá.” Liễu Ngọc Kiều cầm chén trà, quyết tâm kiêng rượu của nàng lúc này lại lung lay.
“Vậy thì cứ thử xem.” Dạ Nhiễm nhìn Liễu Ngọc Kiều nói, đã yêu thật sâu thì cứ theo ý nghĩ của mình mà làm.
“Nếu thật sự không đáng thì muội tử đi theo tỷ đi?” Liễu Ngọc Kiều đứng lên, đưa tay nắm vai Dạ Nhiễm mà vui cười, chỉ là bất lực và yếu ớt che dấu ở sâu thẳm trong mắt lại không thoát khỏi đôi mắt của Dạ Nhiễm.
Dạ Nhiễm nghiêng đầu, trên gương mặt tuyệt mĩ mang theo một chút tà mị: “Được, đến lúc đó bổn cô nương sẽ thu nhận tỷ.”
“Ha ha ha…” Liễu Ngọc Kiều không ngờ Dạ Nhiễm sẽ nói như vậy, liền vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, ngơ ngác một chút liền cười lớn: “Được… Cứ vậy đi…”
“Được cái gì mà được! Lưu Vũ Phi, bổn vương giao cho huynh trông coi nữ nhân này.” Quân Mặc Hoàng đẩy cửa bước vào phòng, sắc mặt đen thui, nghe thấy người yêu của mình cái gì mà thu nhận, Mặc Hoàng liền không bình tĩnh nổi.
Dạ Nhiễm sờ mũi, Mặc Hoàng và Lưu Vũ Phi sao lại bỗng nhiên xuất hiện thế này.
“Dạ gia chủ đến rồi.” Ngay lúc chạm phải ánh mắt của Dạ Nhiễm, Mặc Hoàng chỉ cảm thấy đời mình đúng là cắm rễ trên người thiếu nữ này rồi, đối với nàng, cho tới bây giờ hắn cũng không thể nào giận được.
Dạ Nhiễm ánh mắt hơi lười biếng, thoáng chốc lạnh băng, Dạ gia chủ tự mình đến là muốn làm gì?
“Ta trước đi xem.” Dạ Nhiễm nói với Liễu Ngọc Kiều và Lưu Vũ Phi đang đứng bên cạnh Quân Mặc Hoàng, kéo tay Mặc Hoàng ra khỏi phòng.
Trước khi đi, Dạ Nhiễm nhìn Lưu Vũ Phi một cái, như là xác định cái gì, chỉ khẽ gật đầu rồi liền rời khỏi gian phòng.
Đi đến một gian ghế lô ở tầng hai, Dạ Nhiễm mở cửa, đập vào mắt chính là gương mặt nghiêm túc đến cực điểm của Dạ gia chủ, khóe môi khẽ nở nụ cười: “Dạ gia chủ quang lâm, không biết là muốn làm gì?”
Dạ Nhiễm giương môi, ngón tay gõ gõ lên mặt ghế: “Chính là ý này, phụ thân, thế lực của Dạ thị gia tộc, phụ thân cứ nhận luôn đi.”
“Con gái bảo bối, gia chủ tương lai có thể không có nghĩa là gia chủ cũng có thể.” Dạ Huyền Diệp bất đắc dĩ thở dài, y cũng không có chút ham muốn gì với vị trí này.
Dạ Nhiễm lắc đầu, cách nghĩ của phụ thân nàng hiểu, chỉ là tình hình hiện nay của Dạ thị gia tộc.
“Phụ thân, nếu cha không nhận Dạ thị gia tộc, tiểu thúc thúc cũng không có khả năng kế thừa, vậy coi như tương lai của Dạ thị gia tộc chỉ có hai con đường, hủy diệt hoặc là rơi vào tay người khác.” Dạ Nhiễm giơ mắt nhìn phụ thân nhà mình mà nói từng câu từng chữ.
Thân thể của Dạ gia chủ vẫn rất cường tráng, thực lực cũng không tồi, nhưng cả đại gia tộc không phải chỉ dựa vào một người mà có thể tiếp tục duy trì được.
Lời nói của Dạ Nhiễm Dạ Huyền Diệp hiểu rõ, chỉ là…
Vũ Nhược Phiêu kéo tay Dạ Huyền Diệp, gương mặt tuyệt mỹ lộ ra vài phần nghiêm túc và kiên quyết: “Huyền Diệp, chàng phải suy nghĩ thật kỹ.”
Vũ Nhược Phiêu chỉ là thỉnh thoảng hay thư thái ngây ngô, nhưng nàng không ngu ngốc, không nói đến việc bọn họ có thể thuận lợi có được thế lực của Dạ thị gia tộc hay không, chỉ là trước gặp mặt Ngân Vũ, hai vợ chồng bọn họ không có bất kỳ ý nghĩ nào với các quyết định của Dạ thị gia tộc.
Nhưng mà bây giờ, ánh mắt thanh tịnh kiên định của Vũ Nhược Phiêu nhìn Dạ Huyền Diệp, với tư cách mẫu thân, nàng hy vọng có thể bảo vệ con gái mình lớn lên, mười lăm năm trước là hai người bọn họ không có thực lực, trơ mắt ra nhìn Dạ Nhiễm bị hạ dược, bị xử tử, không thể làm được gì.
Mười lăm năm sau, con gái lại trở về bên cạnh, nàng không muốn lại giẫm lên vết xe đổ đó nữa.
Thế nên thực lực và thế lực, Vũ Nhược Phiêu đều mong rằng từng cái tích góp một ít, không vì gì khác mà chỉ vì mưu cầu che chở người một nhà sống hạnh phúc.
Huống hồ, bọn họ bây giờ đang có được sức mạnh từng bước một, từng chút một leo lên ngôi vị đỉnh phong.
Dạ Huyền Diệp nhìn vào mắt thê tử, y hiểu được hết thảy suy nghĩ của Vũ Nhược Phiêu, thê tử nghĩ không sai, thế lực của Tầm Bảo Môn đối với nhân loại rất cường đại, nhưng nếu chỉ dựa vào một Tầm Bảo Môn…
Dạ Huyền Diệp thở dài, ánh mắt nhìn Dạ Nhiễm, con gái bảo bối có tư sắc, thực lực, thiên phú và tính cách như vậy, bọn họ là cha mẹ, phải tạo nên một chỗ dựa vững chắc kiên cố cho Dạ Nhiễm.
“Được.” Một tiếng đồng ý này của Dạ Huyền Diệp đại biểu cho rất nhiều thứ.
Nếu Dạ gia chủ biết chuyện này, sợ là nằm mơ cũng sẽ cười tươi tỉnh lại. Dạ thị gia tộc có thể giao cho con trai Dạ Huyền Diệp như vậy, lão ngàn vạn phúc khí mới cầu được.
Dạ gia chủ trải qua nhiều ngày trầm tư như vậy, lão rốt cục đã hiểu cảm giác của mình, biết thứ mà lão đang thiếu là gì, chính lão luôn luôn cố ý xem nhẹ tình thân, thì ra không phải vì lão không cần mà là vì muốn mà không có được, liền chỉ có thể xem nhẹ.
Cho nên Dạ gia chủ tìm Dạ Huyền Tự, đây có lẽ là người duy nhất có thể thuyết phục gia đình Dạ Huyền Diệp, vì vậy mới có chuyện Dạ Huyên Tự đi tìm Dạ Nhiễm.
Tạm biệt cha mẹ mình, Dạ Nhiễm vừa mới trở về phòng không bao lâu đã có tiếng đập cửa, Dạ Nhiễm đứng dậy, vừa mở cửa đã rơi ngay vào một cái ôm ấm áp: “Hù chết tỷ rồi, có làm sao không?”
Mấy người Liễu Ngọc Kiều, Lưu Vũ Phi lại một mạch chạy như điên, dùng tốc độ nhanh nhất, cưỡi linh thú phi hành nhanh nhất, nhưng vẫn bị Quân Mặc Hoàng bỏ lại rất xa.
Bọn họ thấy lão đại lo lắng như vậy, trong lòng biết nhất định xảy ra chuyện lớn, ngựa không dừng vó chạy đến Á Lâm thành, cuối cùng một ngày một đêm đến trưa nay chạy tới Tửu điếm Khúc thị.
Liễu Ngọc Kiều gõ cửa, vừa mới nhìn thấy một bộ áo đỏ của Dạ Nhiễm đã lập tức nhào tới ôm Dạ Nhiễm vào lòng, thật sự là hù chết nàng, đối với tiểu nha đầu Dạ Nhiễm này, Liễu Ngọc Kiều chỉ cảm thấy như là muội muội của nàng, chính là muội muội của nàng.
Cảm nhận được Liễu Ngọc Kiều một thân phong trần mệt mỏi, trong giọng nói rõ ràng là quan tâm và sốt ruột, còn có mấy người Lưu Vũ Phi ở phía sau nàng có vẻ mệt mỏi cùng lo lắng sau khi gặp nàng liền bình tĩnh lại, tình cảm trong lòng Dạ Nhiễm dâng trào gần như hòa tan trái tim nàng.
“Muội là con gián đánh không chết mà.” Dạ Nhiễm vỗ vai Liễu Ngọc Kiều, nghiêng nghiêng đầu, đôi mắt đen mang theo vài phần giảo hoạt, cười nói với họ, chỉ là hốc mắt có chút ướt át.
“Nếu muội là con gián đánh không chết, vậy không phải tỷ là con gián bự đánh không chết rồi sao.” Ngón tay Liễu Ngọc Kiều hơi cong lại, gõ một cái nhẹ lên đầu Dạ Nhiễm, xác định cảm giác được hơi thở và cơ thể của Dạ Nhiễm đều bình thường mới yên lòng.
“Tốc độ của mọi người còn phải tăng cường luyện tập.” Quân Mặc Hoàng chậm rãi bước tới từ lối đi nhỏ phía sau, trong mắt nhẹ nhàng thở ra lúc nhìn thấy mấy người Liễu Ngọc Kiều, lại lạnh lùng ném cho họ một câu như cũ.
Vẻ mặt ba người Lưu Vũ Phi, Quân Mặc Trạch, Liễu Ngọc Kiều nháy mắt suy sụp, ai oán nhìn Quân Mặc Hoàng, lão đại, huynh cho rằng ai cũng biến thái như huynh hả! Cái kia còn gọi là tốc độ sao?
Mộng Vũ Trúc vẫn bộ dạng tươi cười nước chảy mây trôi như cũ, nhưng người sáng suốt cũng có thể phát hiện trong nụ cười của nàng lại có vẻ nghiếng răng nghiến lợi.
Quân Mặc Hoàng nhướn mày nhìn bọn họ, đôi mắt đen nhánh giống như đang hỏi: ý kiến gì hả?
Không chịu nổi ánh mắt của lão đại nhà mình, đám Lưu Vũ Phi chẹp miệng cúi đầu, dưới cường quyền của lão đại ngài bọn họ làm sao dám có ý kiến?
Quân Mặc Hoàng lúc này mới thỏa mãn gật đầu, đi về phía trước đưa tay ôm lấy Dạ Nhiễm vào lòng, sau đó lấy bốn cái chìa khóa ra đưa cho mấy người Lưu Vũ Phi, nói: “Gian phòng đã đặt rồi, mọi người đi rửa mặt đi, nửa giờ sau đến gian ghế lô thứ nhất ở tầng hai ăn cơm trưa.”
Ánh mắt mấy người Lưu Vũ Phi nhìn Quân Mặc Hoàng lập tức giống như nhìn đấng cứu thế, từng người cầm lấy chìa khóa cấp tốc rời đi.
“Mặc Hoàng, nhiệm vụ của mọi người hoàn thành rồi sao?” Dạ Nhiễm ngẩng đầu nhìn Mặc Hoàng đang ôm mình, nhướng mày hỏi.
“Có bổn vương ở đây, có nhiệm vụ nào làm khó được?” Lúc Quân Mặc Hoàng nói lời này, trên lông mày không có hung hăng càn quấy, không có kiêu ngạo, thần sắc bình tĩnh như thường.
Dạ Nhiễm nở nụ cười, không hỏi Mặc Hoàng nhiệm vụ này có nguy hiểm hay không, quá trình bọn họ hoàn thành nhiệm vụ có gian nan không, nàng chỉ ôm Mặc Hoàng một cái thật chặt, truyền nhiệt độ cơ thể của nàng cho hắn.
“Tiểu tử, ôm con gái của bổn tọa đủ chưa?” Giọng nói tà mị mang theo vài phần lạnh băng của Ngân Vũ vang lên phía sau hai người.
Quân Mặc Hoàng buông Dạ Nhiễm ra, chỉ là tay phải vẫn đặt bên hông Dạ Nhiễm, ngày hôm qua hắn cũng đã buông tay Dạ Nhiễm rồi, là Dạ Nhiễm quay đầu một lần nữa nắm tay hắn, loại chuyện này tuyệt sẽ không có lần thứ hai, hắn sẽ không buông tay Dạ Nhiễm.
Đối với hành động lúc này của Mặc Hoàng, đôi mắt tím của Ngân Vũ hiện lên tia vui vẻ.
Tử Liên tựa bên vách tường, đôi mắt xanh biếc đẹp đẽ dán lên người Mặc Hoàng và Dạ Nhiễm, không nói tiếng nào, đối với tình yêu của Dạ Nhiễm, điều duy nhất bọn họ có thể làm là dùng hết khả năng bảo vệ, chỉ hi vọng tương lai bọn họ có thể nắm chặt tay nhau giống như bây giờ.
Cơm trưa xong, Dạ Nhiễm bị Liễu Ngọc Kiều dắt tay kéo về phòng của nàng.
Trong phòng, Liễu Ngọc Kiều châm trà cho hai người, Liễu Ngọc Kiều nhìn Dạ Nhiễm, thở dài nói: “Muội tử, muội nói sau khi ta nhìn thấy hắn, nên làm như thế nào…”
“Hắn” này, Dạ Nhiễm đương nhiên biết rõ, là nam tử bị phế sạch đan điền khiến cho Liễu Ngọc Kiều ngày đêm uống rượu.
“Ngọc Kiều, tỷ thật thấy hắn đáng sao?” Dạ Nhiễm suy nghĩ, những lời này lúc trước nàng đã muốn hỏi rồi, thật sự đáng giá sao?
Một nam nhân nếu chút khả năng gánh vác cũng không có, chỉ vì đan điền bị phế mà vứt bỏ Liễu Ngọc Kiều, trơ mắt nhìn Liễu Ngọc Kiều cả ngày chìm đắm trong rượu cũng không có biểu hiện gì, nam nhân này thật sự đáng giá để Liễu Ngọc Kiều đối đãi như vậy sao?
Đáy mắt Liễu Ngọc Kiều lóe ra tia đau khổ và đấu tranh, sau nửa ngày nàng mới ngẩng đầu nhìn Dạ Nhiễm: “Nếu có một ngày, lão đại bị phế bỏ đan điền, từ nay về sau chán chường, muội tử, muội sẽ làm sao?”
Dạ Nhiễm nhướng mày, khóe môi lộ ra một nụ cười: “Đan điền bị phế, ta có thể trị. Mà chán chường… Ngọc Kiều, tỷ cho rằng Mặc Hoàng sẽ có lúc chán chường sao?”
Liễu Ngọc Kiều kinh ngạc nhìn Dạ Nhiễm, hồi lâu sau mới nở nụ cười.
Sẽ không, đội trưởng như thần của Thánh Huy thần đội bọn họ tuyệt đối sẽ không có ngày suy sụp tinh thần, bất luận là gặp phải chuyện gì.
“Ta không biết có đáng hay không, chỉ là thứ tình yêu này, yêu cũng đã yêu rồi, muốn quên… sao mà khó khăn quá.” Liễu Ngọc Kiều cầm chén trà, quyết tâm kiêng rượu của nàng lúc này lại lung lay.
“Vậy thì cứ thử xem.” Dạ Nhiễm nhìn Liễu Ngọc Kiều nói, đã yêu thật sâu thì cứ theo ý nghĩ của mình mà làm.
“Nếu thật sự không đáng thì muội tử đi theo tỷ đi?” Liễu Ngọc Kiều đứng lên, đưa tay nắm vai Dạ Nhiễm mà vui cười, chỉ là bất lực và yếu ớt che dấu ở sâu thẳm trong mắt lại không thoát khỏi đôi mắt của Dạ Nhiễm.
Dạ Nhiễm nghiêng đầu, trên gương mặt tuyệt mĩ mang theo một chút tà mị: “Được, đến lúc đó bổn cô nương sẽ thu nhận tỷ.”
“Ha ha ha…” Liễu Ngọc Kiều không ngờ Dạ Nhiễm sẽ nói như vậy, liền vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, ngơ ngác một chút liền cười lớn: “Được… Cứ vậy đi…”
“Được cái gì mà được! Lưu Vũ Phi, bổn vương giao cho huynh trông coi nữ nhân này.” Quân Mặc Hoàng đẩy cửa bước vào phòng, sắc mặt đen thui, nghe thấy người yêu của mình cái gì mà thu nhận, Mặc Hoàng liền không bình tĩnh nổi.
Dạ Nhiễm sờ mũi, Mặc Hoàng và Lưu Vũ Phi sao lại bỗng nhiên xuất hiện thế này.
“Dạ gia chủ đến rồi.” Ngay lúc chạm phải ánh mắt của Dạ Nhiễm, Mặc Hoàng chỉ cảm thấy đời mình đúng là cắm rễ trên người thiếu nữ này rồi, đối với nàng, cho tới bây giờ hắn cũng không thể nào giận được.
Dạ Nhiễm ánh mắt hơi lười biếng, thoáng chốc lạnh băng, Dạ gia chủ tự mình đến là muốn làm gì?
“Ta trước đi xem.” Dạ Nhiễm nói với Liễu Ngọc Kiều và Lưu Vũ Phi đang đứng bên cạnh Quân Mặc Hoàng, kéo tay Mặc Hoàng ra khỏi phòng.
Trước khi đi, Dạ Nhiễm nhìn Lưu Vũ Phi một cái, như là xác định cái gì, chỉ khẽ gật đầu rồi liền rời khỏi gian phòng.
Đi đến một gian ghế lô ở tầng hai, Dạ Nhiễm mở cửa, đập vào mắt chính là gương mặt nghiêm túc đến cực điểm của Dạ gia chủ, khóe môi khẽ nở nụ cười: “Dạ gia chủ quang lâm, không biết là muốn làm gì?”
/164
|