Nghe được lời nói của Dạ Nhiễm, đầu nhỏ trơn bóng của Tạp Tạp hiện lên ba đường hắc tuyến.Kế sau Bạch hổ vương, lại là một nạn nhân sắp bị Dạ Nhiễm lừa gạt.
Dạ Nhiễm mỉm cười, tầm mắt dừng ở thẳng phía trên ba người Huyền Ly, trong đôi mắt đen như mực, lóe ra tia sáng như đang ngấm ngầm mưu tính gì đó.
Huyền Ly, tướng mạo tuấn dật, một thân áo trắng, ôn văn nho nhã, diện mạo hòa khí chất đích thực không tồi. Lại đảo mắt nhìn Hắc Ưng cùng Hắc Hổ, một thân áo đen, tướng mạo tuấn tú, nghiêm nghị lạnh lùng như băng, khí chất quá mức lạnh lẽ.
Ừ, vẫn là Huyền Ly tốt hơn, Dạ Nhiễm tươi cười không chút ý tốt, kéo Huyền Ly, nói: ” Huyền Ly, ngươi theo ta đi tìm thuốc dẫn thứ hai”.
Ba người Huyền Ly vốn là thấy rõ ràng ánh mắt tính kế của Dạ Nhiễm, da đầu run lên, nghe được lời Dạ Nhiễm, Hắc Ưng Hắc Hổ nhẹ nhõm thở dài một hơi, mà Huyền Ly lại “tạch”, thoáng cái tóc gáy liền dựng lên
Ở bân cạnh Dạ Nhiễm, Tạp Tạp nghe vậy, ý thức liền buông lỏng, thân mình nhỏ nhắn run lên run lên, Huyền Ly, bổn đại gia thông cảm ngươi…..
Dạ Nhiễm buồn cười nhìn Tạp Tạp, cái đầu nhỏ nhiều chổ trống trơn (trọc đầu), nói:” Tạp Tạp, ngươi phải chiếu cố tốt Quân Mặc Hoàng ha.”
Lại chuyển tầm mắt sang Quân Mặc Hoàng, Dạ Nhiễm tươi cười có vài phần tà ác: “Quân Mặc Hoàng, ở đây chờ ta. Nếu ngươi dám dùng nội lực……..”
Quân Mặc Hoàng nhíu mày, còn chưa mở miệng, bỗng nhiên một tiểu oa nhi hướng hắn bay tới, khua tay xách “đồ vật đó” ném qua một bên. người khác không biết tiểu tử này là ai, Quân Mặc Hoàng hắn còn có thể không biết? cái đồ đó đích thị là tiểu mao cầu (quả cầu lông nhỏ) chết tiệt!
Tạp Tạp sơ ý bị Quân Mặc Hoàng ném sang một bên, vô cùng uất ức trở lại trong ngực Dạ Nhiễm:” Ô ô, Dạ Nhiễm, bổn đại gia không muốn bồi cái tên nam nhân đáng ghét này nữa, bổn đại gia không muốn a ô……..”
Dạ Nhiễm vỗ vỗ đầu Tạp Tạp, tình ý sâu xa nói: ” Tạp Tạp, cái tên nam nhân đáng ghét này hiện tại không có lực sát thương, bây giờ thừa dịp khi dễ hắn sau này có muốn cũng không được, hiểu không?”
Tạp Tạp nghe vậy, hai trong mắt quay tròn, lập tức nhếch môi sừng, hắc hắc cười cười với Quân Mặc Hoàng: ” Minh Vực Cẩn Vương gia, bổn đại gia nhất định sẽ bảo vệ ngươi thật tốt thật tốt ha.”
Dạ Nhiễm khóe miệng cười không có ý tốt, ngoắc ngón tay với Huyền Ly, xoay người hướng về phía mới có tiếng kêu to, bay đi.
Mà Huyền Ly, ở Hắc Ưng Hắc Hổ cố ý không nhìn xuống, nhìnTạp Tạp ánh mắt cảm thông, nhìn chủ tử mặt đen lãnh khí, hít sâu một hơi, phi thân theo sau Dạ Nhiễm.
Nhìn theo bóng dáng màu trắng kia, trong đầu Hắc Ưng Hắc Hổ không khỏi hiện ra một câu.
Phong tiêu tiêu hề, dịch thủy hàn, Huyền Ly nhất khứ hề, bất phục phản
(Gió điều hiêu thổi, sông Dịch lạnh, Huyền Ly một đi không trở về)
Bên kia, Dạ Nhiễm mang theo Huyền Ly đi vào một đáy cốc xinh đẹp. Huyền Ly khiếp sợ nhìn cảnh sắc trước mắt, nơi tầm mắt đi qua, rêu xanh phủ hai bên, mây trắng bơi trôi nổi, khói rang phiêu phiêu, chỉ sợ cảnh tiên Dao Trì cũng không thể hơn.
Dạ Nhiễm nhìn biểu cảm của Huyền Ly, chớp mắt cười: ” Huyền Ly, nơi này có đẹp hay không?”
Huyền Ly không hiểu ý, nhưng vẫn như cũ, dựa theo ý nghĩ trong lòng mà gật gật đầu: ” Tiên cảnh nhân gian”
“Tốt, Huyền Ly, ta nghĩ nếu có thể sống ở đây, nhất định vô cùng hoàn mĩ đúng hay không?” Dạ Nhiễm cười đến mức đóa đào hoa cũng phải nở, nếu là Tạp Tạp ở đây, nhất định hô to một tiếng Dạ hồ ly.
Đáng tiếc đối phương không phải Tạp Tạp, mà là người từ trước đến giờ không thích làm trái tâm ý chính mình, Huyền Ly, cho nên Huyền Ly có chút đăm chiêu gật đầu: “Vâng, có thể sinh sống tại nơi này nhất định thực hoàn mỹ”
Nghe vậy, con ngươi đen Dạ Nhiễm khẽ nhếch, cười đến đặc biệt xinh đẹp: “Đương nhiên rất tốt, chỉ là…”
Huyền Ly chỉ cảm tháy phía sau lưng một trận mồ hôi lạnh, hắn vừa mới….. có phải hay không nói điều gì không nên nói?
Dạ Nhiễm nhíu mắt lại, toàn thân bay đến đỉnh của một cây đại thụ, tầm mắt nhìn về phía sương trắng đang lượn lờ, thanh âm thản nhiên mang theo vài phần miễn cưỡng: ” Tiểu phượng hoàng, còn không hiện thân?”
Vừa dứt lời, bỗng nhiên, một trận ánh sáng tím lóng lánh, Huyền Ly khiếp sợ nhìn thấy, một con tiểu phượng hoàng bảy màu khoảng nửa người xuất hiện trước mắt Dạ Nhiễm
” Ngươi, nữ nhân xấu, đến nơi của ta làm chi?” thanh âm mềm mại non nớt mang theo vài phần bất mãn vang lên, Tiểu phượng hoàng nghiêng ngiêng đầu, nháy đôi mắt như ngọc lưu ly bảy màu trừng Dạ Nhiễm
Dạ Nhiễm nghe vậy, khóe môi gợi lên nụ cười tuyệt mĩ, đầu ngón tay nhẹn nhàng mơn trớn bên môi: ” Tiểu phượng hoàng, ta vừa mới… giống như là nghe được ba chữ, là cái gì nữ nhân? Hử?
Tiểu phương hoàng nghe thấy thế, lông chim bảy sắc trên người thoáng cái liền dựng thẳng lên, đôi mắt bảy sắc hiện lên một tia nghẹn khuất ( ủy khuất nghẹn chữ), nâng con ngươi lên, vô tội nháy mắt mấy cái: ” Có sao? Ơ? Vừa rồi ta có nói sao? Chưa hề nha.”
Nói xong còn ăn không nói có điểm điểm lại trí nhớ, ừ, nó vừa rồi chích xác là cái gì cũng đều không nói.
Dạ Nhiễm nhướng mi, không tiếp tục truy cứu, cái con tiểu phượng hoàng này từ nhỏ đã vô cùng chán ghét nữ nhân, ừ, lúc này có thể tha thứ.
“Tiểu phượng hoàng, làm giao dịch, như thế nào?” Dạ Nhiễm mặt mày mang theo ý cám dỗ, trong mắt Huyền Ly, giờ phút này Dạ Nhiễm giảo hoạt tựa như một cái lừa gạt buôn bán trẻ em, đích thực là bọn buôn người
Dạ Nhiễm vừa nói xong, tiểu Phượng hoàng nhất thời liền bay khỏi, cách xa Dạ Nhiễm mời thước, cái đầu nhỏ lắc như trống bỏi: ” Không muốn không muốn, đánh chết cũng không muốn cùng ngươi làm giao dịch”
Dạ Nhiễm cười tủm tĩm, giữa khoảng không lấy ra một khối ánh sáng trắng lơ lửng, là bạch đan dược trong suốt, cầm lấy quơ quơ trước mắt tiểu phượng hoàng, thanh âm càng dụ hoặc (dụ dỗ, mê hoặc) hơn: ” Lần này ta chính là đem theo mười viên Mĩ Vũ đan nha.”
Mĩ Vũ đan, là đan dược thích hợp cho phượng hoàng, khổng tước, cùng các loài chim, ăn một viên, lông chim sẽ mĩ lệ gắp đôi, đối với tiểu phượng hoàng yêu thích làm đẹp mà nói, có thể nói là gãi đúng chổ ngứa.
Quả nhiên, trong một khắc nhìn thấy viên Mĩ Vũ đan trong suốt, ánh mắt ngọc lưu ly bảy màu của tiểu phượng hoàng một chốc liền trở nên sáng lấp lánh, hận không thể trực tiếp nhào về phía đan dược kia, một ngụm nuốt vào.
Dạ Nhiễm cười cười, phút chốc đem Mĩ Vũ đan thu hồi ngọc giới, ăn không nói có lắc đầu: ” Aizz, vốn là cảm thấy lúc này luyện được thừa ra, đến cho tiểu phượng hoàng mấy viên, không nghĩ tới tiểu phượng hoàng lại đối xử với ta như vậy, quên đi quên đi, ta có lẽ nên cho tiểu khổng tước trong cốc bên cạnh thì hơn”
Tiểu phượng hoàng nhớ đến nó ngày mong đêm nghĩ đến bảo bối đan dược, bây giờ xuất hiện ở trước mắt, lại bỗng nhiện biến mất, trong lòng lên xuống không thể gọi là vừa phải ( ngực đánh lô tô), lấy lại tình thần lại nghe Dạ Nhiễm nói muốn đem đan dược cho tiểu khổng tước đáng ghét cách vách kia?!
“Không cần mà! Ngươi nói đi, làm giao dịch gì?” Tiểu phượng hoàng vội vàng hô với Dạ Nhiễm đã muốn xoay người đi, không thể, tuyệt đối không thể cho cái con tiểu không tước đáng ghét cách vách kia Mĩ Vũ đan được!
Dạ Nhiễm đưa lưng về phía tiểu phượng hoàng, cười vì ý đồ thực hiện được, xoay người, nói: ” Ta muốn một cái lông đuôi của ngươi”
cái cái cái…… sao?
Tiểu phượng hoàng lập tức bay khỏi Dạ Nhiễm, tránh xa năm mươi thước, hai cánh bảo vệ chặt chẽ ở trên đầu: ” Không được, tuyệt đối không được, đánh chết cũng không muốn”
Dạ Nhiễm sắc mặt bình thường, nhẹ nhàng gật gật đầu: ” Ta đây đi tìm tiểu khổng tước vẫn hơn”
Tiểu phượng hoàng đau lòng mắt nhìn thấy Dạ Nhiễm xoay người đi ngày càng xa nó, một phen hung hăng đấu tranh, dùng sức cắn cắn răng bạc: ” Đừng nóng vội! ta…. muốn năm mươi viên Mĩ Vũ đan!”
Đưa lưng về phía tiểu phượng hoàng, Dạ Nhiễm chớp mắt cười, xoay người lại, nhìn tiểu phượng hoàng cười lắc lắc đầu: ” Tiểu phượng hoàng, ta dường như….. không có nói muốn dùng Mĩ Vũ đan giao dịch nha!”
Tiểu phượng hoàng nghe vậy, nhất thời liền phẫn nộ, trợn tròn mắt: ” ngươi ngươi, ngươi đùa giỡn ta?”
Dạ Nhiễm cười lắc đầu: ” Tiểu phượng hoàng, mười viên Mĩ Vũ đan này là sau khi giao dịch thành công, miễn phí tặng ngươi a”
Tiểu phượng hoàng kinh ngạc, trừng lớn ánh mắt: ” Miễn….. miễn phí tặng?”
Lúc này, Huyền Ly dứng dưới gốc đại thụ, nghe một người một con phượng hoàng đối thoại, nhất thời một cỗ dự cảm không tốt này lên trong lòng
Dạ Nhiễm giương khóe môi, đưa tay chỉa chỉa dưới tàng cây, một áo trắng tuấn mỹ là Huyền Ly, cười đến rất tà ác: “Ta chính là đưa tới cho tiểu phượng hoàng một đại mỹ nam nha.”
Dạ Nhiễm mỉm cười, tầm mắt dừng ở thẳng phía trên ba người Huyền Ly, trong đôi mắt đen như mực, lóe ra tia sáng như đang ngấm ngầm mưu tính gì đó.
Huyền Ly, tướng mạo tuấn dật, một thân áo trắng, ôn văn nho nhã, diện mạo hòa khí chất đích thực không tồi. Lại đảo mắt nhìn Hắc Ưng cùng Hắc Hổ, một thân áo đen, tướng mạo tuấn tú, nghiêm nghị lạnh lùng như băng, khí chất quá mức lạnh lẽ.
Ừ, vẫn là Huyền Ly tốt hơn, Dạ Nhiễm tươi cười không chút ý tốt, kéo Huyền Ly, nói: ” Huyền Ly, ngươi theo ta đi tìm thuốc dẫn thứ hai”.
Ba người Huyền Ly vốn là thấy rõ ràng ánh mắt tính kế của Dạ Nhiễm, da đầu run lên, nghe được lời Dạ Nhiễm, Hắc Ưng Hắc Hổ nhẹ nhõm thở dài một hơi, mà Huyền Ly lại “tạch”, thoáng cái tóc gáy liền dựng lên
Ở bân cạnh Dạ Nhiễm, Tạp Tạp nghe vậy, ý thức liền buông lỏng, thân mình nhỏ nhắn run lên run lên, Huyền Ly, bổn đại gia thông cảm ngươi…..
Dạ Nhiễm buồn cười nhìn Tạp Tạp, cái đầu nhỏ nhiều chổ trống trơn (trọc đầu), nói:” Tạp Tạp, ngươi phải chiếu cố tốt Quân Mặc Hoàng ha.”
Lại chuyển tầm mắt sang Quân Mặc Hoàng, Dạ Nhiễm tươi cười có vài phần tà ác: “Quân Mặc Hoàng, ở đây chờ ta. Nếu ngươi dám dùng nội lực……..”
Quân Mặc Hoàng nhíu mày, còn chưa mở miệng, bỗng nhiên một tiểu oa nhi hướng hắn bay tới, khua tay xách “đồ vật đó” ném qua một bên. người khác không biết tiểu tử này là ai, Quân Mặc Hoàng hắn còn có thể không biết? cái đồ đó đích thị là tiểu mao cầu (quả cầu lông nhỏ) chết tiệt!
Tạp Tạp sơ ý bị Quân Mặc Hoàng ném sang một bên, vô cùng uất ức trở lại trong ngực Dạ Nhiễm:” Ô ô, Dạ Nhiễm, bổn đại gia không muốn bồi cái tên nam nhân đáng ghét này nữa, bổn đại gia không muốn a ô……..”
Dạ Nhiễm vỗ vỗ đầu Tạp Tạp, tình ý sâu xa nói: ” Tạp Tạp, cái tên nam nhân đáng ghét này hiện tại không có lực sát thương, bây giờ thừa dịp khi dễ hắn sau này có muốn cũng không được, hiểu không?”
Tạp Tạp nghe vậy, hai trong mắt quay tròn, lập tức nhếch môi sừng, hắc hắc cười cười với Quân Mặc Hoàng: ” Minh Vực Cẩn Vương gia, bổn đại gia nhất định sẽ bảo vệ ngươi thật tốt thật tốt ha.”
Dạ Nhiễm khóe miệng cười không có ý tốt, ngoắc ngón tay với Huyền Ly, xoay người hướng về phía mới có tiếng kêu to, bay đi.
Mà Huyền Ly, ở Hắc Ưng Hắc Hổ cố ý không nhìn xuống, nhìnTạp Tạp ánh mắt cảm thông, nhìn chủ tử mặt đen lãnh khí, hít sâu một hơi, phi thân theo sau Dạ Nhiễm.
Nhìn theo bóng dáng màu trắng kia, trong đầu Hắc Ưng Hắc Hổ không khỏi hiện ra một câu.
Phong tiêu tiêu hề, dịch thủy hàn, Huyền Ly nhất khứ hề, bất phục phản
(Gió điều hiêu thổi, sông Dịch lạnh, Huyền Ly một đi không trở về)
Bên kia, Dạ Nhiễm mang theo Huyền Ly đi vào một đáy cốc xinh đẹp. Huyền Ly khiếp sợ nhìn cảnh sắc trước mắt, nơi tầm mắt đi qua, rêu xanh phủ hai bên, mây trắng bơi trôi nổi, khói rang phiêu phiêu, chỉ sợ cảnh tiên Dao Trì cũng không thể hơn.
Dạ Nhiễm nhìn biểu cảm của Huyền Ly, chớp mắt cười: ” Huyền Ly, nơi này có đẹp hay không?”
Huyền Ly không hiểu ý, nhưng vẫn như cũ, dựa theo ý nghĩ trong lòng mà gật gật đầu: ” Tiên cảnh nhân gian”
“Tốt, Huyền Ly, ta nghĩ nếu có thể sống ở đây, nhất định vô cùng hoàn mĩ đúng hay không?” Dạ Nhiễm cười đến mức đóa đào hoa cũng phải nở, nếu là Tạp Tạp ở đây, nhất định hô to một tiếng Dạ hồ ly.
Đáng tiếc đối phương không phải Tạp Tạp, mà là người từ trước đến giờ không thích làm trái tâm ý chính mình, Huyền Ly, cho nên Huyền Ly có chút đăm chiêu gật đầu: “Vâng, có thể sinh sống tại nơi này nhất định thực hoàn mỹ”
Nghe vậy, con ngươi đen Dạ Nhiễm khẽ nhếch, cười đến đặc biệt xinh đẹp: “Đương nhiên rất tốt, chỉ là…”
Huyền Ly chỉ cảm tháy phía sau lưng một trận mồ hôi lạnh, hắn vừa mới….. có phải hay không nói điều gì không nên nói?
Dạ Nhiễm nhíu mắt lại, toàn thân bay đến đỉnh của một cây đại thụ, tầm mắt nhìn về phía sương trắng đang lượn lờ, thanh âm thản nhiên mang theo vài phần miễn cưỡng: ” Tiểu phượng hoàng, còn không hiện thân?”
Vừa dứt lời, bỗng nhiên, một trận ánh sáng tím lóng lánh, Huyền Ly khiếp sợ nhìn thấy, một con tiểu phượng hoàng bảy màu khoảng nửa người xuất hiện trước mắt Dạ Nhiễm
” Ngươi, nữ nhân xấu, đến nơi của ta làm chi?” thanh âm mềm mại non nớt mang theo vài phần bất mãn vang lên, Tiểu phượng hoàng nghiêng ngiêng đầu, nháy đôi mắt như ngọc lưu ly bảy màu trừng Dạ Nhiễm
Dạ Nhiễm nghe vậy, khóe môi gợi lên nụ cười tuyệt mĩ, đầu ngón tay nhẹn nhàng mơn trớn bên môi: ” Tiểu phượng hoàng, ta vừa mới… giống như là nghe được ba chữ, là cái gì nữ nhân? Hử?
Tiểu phương hoàng nghe thấy thế, lông chim bảy sắc trên người thoáng cái liền dựng thẳng lên, đôi mắt bảy sắc hiện lên một tia nghẹn khuất ( ủy khuất nghẹn chữ), nâng con ngươi lên, vô tội nháy mắt mấy cái: ” Có sao? Ơ? Vừa rồi ta có nói sao? Chưa hề nha.”
Nói xong còn ăn không nói có điểm điểm lại trí nhớ, ừ, nó vừa rồi chích xác là cái gì cũng đều không nói.
Dạ Nhiễm nhướng mi, không tiếp tục truy cứu, cái con tiểu phượng hoàng này từ nhỏ đã vô cùng chán ghét nữ nhân, ừ, lúc này có thể tha thứ.
“Tiểu phượng hoàng, làm giao dịch, như thế nào?” Dạ Nhiễm mặt mày mang theo ý cám dỗ, trong mắt Huyền Ly, giờ phút này Dạ Nhiễm giảo hoạt tựa như một cái lừa gạt buôn bán trẻ em, đích thực là bọn buôn người
Dạ Nhiễm vừa nói xong, tiểu Phượng hoàng nhất thời liền bay khỏi, cách xa Dạ Nhiễm mời thước, cái đầu nhỏ lắc như trống bỏi: ” Không muốn không muốn, đánh chết cũng không muốn cùng ngươi làm giao dịch”
Dạ Nhiễm cười tủm tĩm, giữa khoảng không lấy ra một khối ánh sáng trắng lơ lửng, là bạch đan dược trong suốt, cầm lấy quơ quơ trước mắt tiểu phượng hoàng, thanh âm càng dụ hoặc (dụ dỗ, mê hoặc) hơn: ” Lần này ta chính là đem theo mười viên Mĩ Vũ đan nha.”
Mĩ Vũ đan, là đan dược thích hợp cho phượng hoàng, khổng tước, cùng các loài chim, ăn một viên, lông chim sẽ mĩ lệ gắp đôi, đối với tiểu phượng hoàng yêu thích làm đẹp mà nói, có thể nói là gãi đúng chổ ngứa.
Quả nhiên, trong một khắc nhìn thấy viên Mĩ Vũ đan trong suốt, ánh mắt ngọc lưu ly bảy màu của tiểu phượng hoàng một chốc liền trở nên sáng lấp lánh, hận không thể trực tiếp nhào về phía đan dược kia, một ngụm nuốt vào.
Dạ Nhiễm cười cười, phút chốc đem Mĩ Vũ đan thu hồi ngọc giới, ăn không nói có lắc đầu: ” Aizz, vốn là cảm thấy lúc này luyện được thừa ra, đến cho tiểu phượng hoàng mấy viên, không nghĩ tới tiểu phượng hoàng lại đối xử với ta như vậy, quên đi quên đi, ta có lẽ nên cho tiểu khổng tước trong cốc bên cạnh thì hơn”
Tiểu phượng hoàng nhớ đến nó ngày mong đêm nghĩ đến bảo bối đan dược, bây giờ xuất hiện ở trước mắt, lại bỗng nhiện biến mất, trong lòng lên xuống không thể gọi là vừa phải ( ngực đánh lô tô), lấy lại tình thần lại nghe Dạ Nhiễm nói muốn đem đan dược cho tiểu khổng tước đáng ghét cách vách kia?!
“Không cần mà! Ngươi nói đi, làm giao dịch gì?” Tiểu phượng hoàng vội vàng hô với Dạ Nhiễm đã muốn xoay người đi, không thể, tuyệt đối không thể cho cái con tiểu không tước đáng ghét cách vách kia Mĩ Vũ đan được!
Dạ Nhiễm đưa lưng về phía tiểu phượng hoàng, cười vì ý đồ thực hiện được, xoay người, nói: ” Ta muốn một cái lông đuôi của ngươi”
cái cái cái…… sao?
Tiểu phượng hoàng lập tức bay khỏi Dạ Nhiễm, tránh xa năm mươi thước, hai cánh bảo vệ chặt chẽ ở trên đầu: ” Không được, tuyệt đối không được, đánh chết cũng không muốn”
Dạ Nhiễm sắc mặt bình thường, nhẹ nhàng gật gật đầu: ” Ta đây đi tìm tiểu khổng tước vẫn hơn”
Tiểu phượng hoàng đau lòng mắt nhìn thấy Dạ Nhiễm xoay người đi ngày càng xa nó, một phen hung hăng đấu tranh, dùng sức cắn cắn răng bạc: ” Đừng nóng vội! ta…. muốn năm mươi viên Mĩ Vũ đan!”
Đưa lưng về phía tiểu phượng hoàng, Dạ Nhiễm chớp mắt cười, xoay người lại, nhìn tiểu phượng hoàng cười lắc lắc đầu: ” Tiểu phượng hoàng, ta dường như….. không có nói muốn dùng Mĩ Vũ đan giao dịch nha!”
Tiểu phượng hoàng nghe vậy, nhất thời liền phẫn nộ, trợn tròn mắt: ” ngươi ngươi, ngươi đùa giỡn ta?”
Dạ Nhiễm cười lắc đầu: ” Tiểu phượng hoàng, mười viên Mĩ Vũ đan này là sau khi giao dịch thành công, miễn phí tặng ngươi a”
Tiểu phượng hoàng kinh ngạc, trừng lớn ánh mắt: ” Miễn….. miễn phí tặng?”
Lúc này, Huyền Ly dứng dưới gốc đại thụ, nghe một người một con phượng hoàng đối thoại, nhất thời một cỗ dự cảm không tốt này lên trong lòng
Dạ Nhiễm giương khóe môi, đưa tay chỉa chỉa dưới tàng cây, một áo trắng tuấn mỹ là Huyền Ly, cười đến rất tà ác: “Ta chính là đưa tới cho tiểu phượng hoàng một đại mỹ nam nha.”
/164
|