Chuyển ngữ: Tiểu Linh
Beta: Nhã Vy
Con ngươi màu đen đang híp lại của Dạ Nhiễm phát ra tia kinh ngạc cùng kinh hỉ, giọng nói này, không phải của Quân Mặc Hoàng trước đó đã rời đi thì là ai?
Mà toàn bộ Dạ thị gia tộc lúc này, lại bị dọa đến nỗi có thể đại tiểu tiện tại chỗ luôn rồi!
Thánh Huy thần đội!
Thánh Huy thần đội của Học Viện Quân Sự?! Sao lại đến Dạ thị gia tộc bọn họ? Chẳng lẽ là vì đám người kia?
Ánh mắt hoảng sợ của mọi người trong Dạ thị gia tộc đặt trên người bọn Dạ Nhiễm, đúng là Học Viện Quân Sự bao che khuyết điểm, nhưng chỉ là hai Tân Nhân Vương và một thần đội tân sinh, lại xuất động Thánh Huy thần đội ư? Cái này cũng thật là không thể ngờ được!
Thánh Huy thần đội, không chỉ là một cái tên kiêu ngạo!
Năm người trong đó, có ai mà không kiêu ngạo đâu?
Quân Mặc Hoàng, lãnh khốc tàn nhẫn, trong toàn bộ Minh Vực quốc cùng Thương Minh đại lục quyền thế đều ngập trời, gần mười chín tuổi nhưng thực lực đã tới Tam Giai Mộng Cấp võ giả! Ba chữ Quân Mặc Hoàng kia, trên toàn bộ Thương Minh đại lục vốn không có ai là không biết không hiểu.
Lưu Vũ Phi, người được Thương Minh đại lục tặng cho biệt hiệu “đại thiếu côn đồ”, hai chữ côn đồ lại hoàn toàn xứng đáng với Lưu Vũ Phi, hai chữ đại thiếu lại càng hoàn toàn chính xác, thế lực thần bí sau lưng ngang tàng, thực lực của bản thân lại càng vô cùng ngang tàng! So với thiên tài Quân Mặc Hoàng trình độ chỉ kém hơn một chút, năm này gần mười chín tuổi là Nhất Giai Mộng Cấp võ giả.
Quân Mặc Trạch, ngũ hoàng tử Minh Vực quốc, thiên phú tuy không bằng yêu nghiệt Quân Mặc Hoàng, nhưng năm nay mười tám tuổi đã đạt nhất giai Mộng Cấp vỏ giả! Quân Mặc Hoàng và Quân Mặc Trạch là huynh đệ hoàng thất, tuy không phải cùng một mẹ sinh ra, nhưng tình nghĩa huynh đệ của hai người lại rất chân thành làm cho toàn bộ đại lục đều yêu thích và ngưỡng mộ. Dù sao trong hoàng thất, thân tình thật sự có được bao nhiêu?
Liễu Ngọc Kiều, thiên kim đại tiểu thư của Liễu thị gia tộc đã ẩn danh, không nên nhìn tên của vị đại tiểu thư này mềm mại tươi đẹp, tính cách chính là mười phần chí khí của nam tử, tùy tiện, chuyện thích nhất là mỗi ngày ở trong phòng tự chìm đắm trong những bình rượu, năm nay mười chín tuổi Nhất Giai Mộng Cấp võ giả.
Mộng Vũ Trúc, người cũng như tên, một nữ tử tươi mát xinh đẹp như cây trúc, thiên kim chính thống của một trong mười ba đại thế lực trên đại lục – Mộng thị gia tộc, tính cách thận trọng từ lời nói đên việc làm, là loại tâm tư cẩn thận, là một nữ tử tinh thông bày mưu tính kế hiếm thấy, năm nay mười chín tuổi Nhất Giai Mộng Cấp võ giả.
Năm người này, có ai không kiêu ngạo ngang tàng? Có ai không mạnh mẽ? Có ai không thiên phú không yêu nghiệt? Có ai không có bối cảnh hùng hậu?
Mỗi người bọn họ trong Thánh Huy thần đội, thủ lĩnh của mười ba thế lực trên đại lục cũng phải cúi đầu cho ba phần mặt mũi.
Nhưng mà toàn bộ Thánh Huy thần đội ở cùng một chỗ, mặc kệ là thế lực nào ở trước mặt bọn họ đều phải cúi đầu.
Thánh Huy thần đội của Học Viện Quân Sự, kinh khủng nhất không phải là thực lực của mỗi cá nhân, không phải là thực lực đoàn đội, mà là trọng lượng lời nói của bọn họ ở Học Viện Quân Sự!
Khu biệt thứ số 2, bên trong chính là Thánh Huy thần đội, hơn nữ quan hệ của Thánh Huy thần đội cùng Bá Giả thần đội ở biệt thự số 1 là vô cùng mật thiết, chỉ cần Thánh Huy thần đội mở miệng, sợ là toàn bộ biệt thự từ số 1 đến số 10 của Học Viện Quân Sự cũng có thể nhanh chóng xuất động!
Hơn nữa, coi như Thánh Huy thần đội ở biệt thự số 2, mà cá nhân Quân Mặc Hoàng lại xứng với danh xưng lão đại của khu biệt thự!
Lực ảnh hưởng của Thánh Huy thần đội ở toàn bộ Học Viện Quân Sự, trên toàn bộ Thương Minh đại lục, cũng không phải chỉ nói suông thôi.
Sau khi Dạ gia chủ nghe được một câu kia, liền lập tức từ chỗ ngồi đứng lên, vẻ mặt đâu còn chút cao cao tại thượng nào? Nhiệt tình như là nhìn thấy lệnh bài gia chủ, bộ dạng tươi cười lại không lộ ra vẻ nịnh nọt.
“Thánh Huy thần đội đại giá quang lâm, chính là vinh dự cho kẻ hèn Dạ thị gia tộc ta đây!” Dạ gia chủ đi ra ngoài nghênh đón, nhìn đên năm người hoặc ngạo mạn, hoặc lười biếng, hoặc tà khí, hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng, lập tức cười cười chạy ra đón chào.
“Dạ lão đầu tử, Thánh Huy đại giá quang lâm ngươi đương nhiên phải cảm thấy vinh hạnh, nhưng sao bản thiếu gia lại thấy Dạ thị gia tộc đang khi dễ đại tẩu của bản thiếu gia?” Thiếu niên tuấn mỹ toàn thân tản ra khí tức lưu manh côn đồ, khẽ nhếch đôi mắt đen phát ra tia nguy hiểm.
Đại tẩu?
Dạ thị gia tộc cùng một đám đại biểu cho tất cả các gia tộc thế lực theo sau nghe đên một tiếng đại tẩu liền thấy cực kỳ khủng khiếp!
Đại tẩu của Lưu Vũ Phi từ khi nào lại xuất hiện ở chỗ này rồi? Lại còn bị sỉ nhục?
Sau đó ———-
Quân Mặc Hoàng đứng giữa năm người nhìn cũng không nhìn Dạ gia chủ, lạnh lùng nhìn lướt qua nhóm người đang đứng chặn đường, đám người đứng phía sau Dạ gia chủ lập tức như phản xạ có điều kiện trái phải dạt ra mở đường cho Quân Mặc Hoàng.
Quân Mặc Hoàng trực tiếp lướt qua mọi người, bước chân hướng về phía thân ảnh màu đỏ tuyệt diễm.
Khóe môi Dạ Nhiễm nhướng lên, Mặc Hoàng, nàng còn cho rằng, hắn sẽ không tới.
“Mặc Hoàng.” Dạ Nhiễm đứng lên, trên khóe miệng giơ lên một nụ cười xinh đẹp.
Quân Mặc Hoàng đi đến một tay ôm Dạ Nhiễm vào trong lòng, giọng không lớn không nhỏ, lại làm cho tất cả mọi người trong yến hội đang yên tĩnh nghe rõ ràng, lạnh như băng mà vô tình: “Ảnh, trực tiếp chém!”
Một giây sau, chỉ thấy một hắc y nhân xuất hiện, lập tức đem đầu của Dạ tứ tiểu thư vừa mới chỉ vào Dạ Nhiễm hét to chém xuống.
Két sát một phát, huyết tinh bắn tung tóe.
Đầu lông mày Dạ Nhiễm hơi co rút, chuyện bá đạo ngông cuồng như thế, ngoại trừ Quân Mặc Hoàng thì có ai làm được?
Kinh ngạc!
Tất cả mọi người ở đây đều đem ánh mắt kinh ngạc dừng trên đôi tay đang ôm bên hông Dạ Nhiễm, đó là Quân Mặc Hoàng sao? Là Quân Mặc Hoàng không gần nữ sắc? Là Quân Mặc Hoàng mà khi có nữ nhân chạm qua, không ai không bị chặt đứt tứ chi?
Giả mạo sao?
Khóe miệng mấy người Liễu Phi Tiếu cũng hơi nhếch, kinh ngạc sao? Chấn kinh rồi sao? Nhớ lại bọn họ và toàn bộ Học Viện Quân Sự ai mà không khiếp sợ?
Quan hệ giữa Quân Mặc Hoàng và Dạ Nhiễm ở Học Viện Quân Sự là hoàn toàn công khai, nhưng người bên ngoài không biết quan hệ của hai người họ là bình thường, dù sao chuyện nội bộ của Học Viện Quân Sự, ngoại giới không thể điều tra được.
“Cẩn Vương gia, chuyện này có quá đáng quá hay không?” Dạ gia chủ sắc mặt âm trầm nhìn Quân Mặc Hoàng, đối với Thánh Huy thần đội, mười ba thế lực bọn họ quả thật là không thể có bất kỳ động tác nào.
Đại biểu có thể mặc cho bọn họ ở bên trong bổn gia ngông cuồng như thế, huống chi lại là ở trước mặt không ít thế lực gia tộc.
“Quá đáng? Chuyện Dạ thị gia tộc các ngươi làm với đại tẩu không phải quá đáng sao?” Lưu Vũ Phi cười lạnh một tiếng đi vào yến hội, khi ánh mắt nhìn thấy Dạ Nhiễm, lập tức đổi một biểu lộ nịnh nọt, vỗ ngực tự giới thiệu: “Hì, đại tẩu, ta là Lưu Vũ Phi, huynh đệ tốt nhất của lão đại!”
“Ngươi nằm mơ đi, huynh đệ tốt nhất của ca đương nhiên là ta! Là ta!” Lại một thiếu niên xuất hiện một cước đạp bay Lưu Vũ Phi, cười tủm tỉm đi đến trước mặt Dạ Nhiễm, khuôn mặt có bảy phần tương tự với Quân Mặc Hoàng nhưng lại không có vẻ lạnh như băng của Quân Mặc Hoàng, đường cong cũng có vẻ mượt mà, mắt to đen bóng chuyển động quan sát Dạ Nhiễm.
“Chào chị dâu.” Quân Mặc Trạch nhìn thấy ánh mắt ham muốn giữ lấy rất mạnh cùng nguy hiểm của ca ca mình, rùng mình một cái, lập tức đứng nghiêm hô với Dạ Nhiễm.
“Ai da!!! Ah, đây là Dạ Nhiễm bảo bối của lão đại hả, đến, cùng tỷ tỷ uống một chén đi.” Một nữ tử áo đỏ hai má ửng hồng đi đến trước mặt Dạ Nhiễm, cười đùa một tiếng nhéo nhéo hai má Dạ Nhiễm, nói xong liền muốn dựa vào bả vai nàng, dường như không thấy được ánh mắt như muốn giết người của Quân Mặc Hoàng.
“Đại tỷ.” Liễu Phi Tiếu nhìn ánh mắt một giây sau có thể đánh bay đại tỷ nhà mình của ngài giáo quan, lập tức tiến lên đưa tay lấy rượu ngon luôn ở trong tay Liễu Ngọc Kiều ra.
“Ủa? Không phải. . . Phi Tiếu? Đệ tại sao lại ở chỗ này?” Liễu Ngọc Kiều nhìn đệ đệ ở trước mặt, nghi hoặc nháy mắt mấy cái.
Khóe miệng Liễu Phi Tiếu co quắp, khóe mắt rút rút, dạ dày đau đớn! Đại tỷ, hắn vào Học Viện Quân Sự đã bao lâu rồi? Bao lâu rồi chứ?
Hơn nữa bề ngoài cũng thấy là bây giờ thanh danh của hắn đang rất vang dội ở Học Viện Quân Sự mà? Đúng không? Đại tỷ, tỷ ngoại trừ rượu ngon, còn biết cái gì không?
“Nói nhảm, ngoại trừ rượu ngon đương nhiên là tiền rồi. Không có tiền, đệ mua rượu cho tỷ à?” Liễu Ngọc Kiều sao lại không biết đệ đệ đang nghĩ gì, nhìn thấy nét mặt của hắn, lời nói liền trực tiếp thốt ra.
Được rồi được rồi, Liễu Phi Tiếu duỗi hai tay làm bộ dáng đầu hàng, hai người bọn họ lớn lên cùng nhau nhưng lại luôn bị tỷ tỷ nhà mình khi dễ.
“Ta là Mộng Vũ Trúc.” Thanh y mỹ nữ giống như trúc, bên hông là một cây sáo trúc, xinh đẹp trong trẻo nhưng lạnh lùng.
“Chào mọi người, ta là Dạ Nhiễm.” Dạ Nhiễm mỉm cười với mấy người bằng hữu của Quân Mặc Hoàng chào hỏi, đây là tiểu đội của Mặc Hoàng.
Mặc Hoàng đưa tay ôm sát eo Dạ Nhiễm, ánh mắt ẩn chứa nguy hiểm đảo qua bọn họ, đừng tưởng rằng hắn không biết mấy tên gia hỏa này có chủ ý gì, nghĩ cũng đừng nghĩ!
Bốn người kia tiếp thu ánh mắt của Mặc Hoàng, vô số tiểu nhân ở trong lòng bắt đầu cào tường, cũng bởi vì bọn họ đến muộn một phút đồng hồ! Mỗi người liền phải giao nộp mười vạn lượng hoàng kim! Là hoàng kim đấy!
Bây giờ nhìn thấy Dạ Nhiễm, bốn người họ sao không nghĩ tới phải nịnh nọt thật tốt, để nàng tranh thủ thời gian ở bên tai lão đại đội trưởng thổi thổi gió, đem tiền trả lại cho bọn họ được không. . .
Đôi mắt đen như mực của Quân Mặc Hoàng xẹt qua tia cười, hắn có nên nói cho bọn họ biết Dạ Nhiễm kỳ thật cũng là một người cướp tiền còn kinh dị hơn cả hắn hay không?
Hắn sao có thể quên được lúc trước vì một viên đan dược mà nha đầu kia lại để cho hắn thiếu nợ vô số, đến nỗi phải dùng thân gán nợ đây.
“Các ngươi là quá mức làm càn!” Vẻ mặt Dạ gia chủ cùng một đám người bị bỏ qua hoàn toàn bắt đầu tái nhợt.
Mấy người Quân Mặc Hoàng hoàn toàn không để bọn họ vào mắt, đã không mời mà đến coi như xong, đã không liếc mắt cũng coi như xong, trực tiếp chém người thì phải tính!
Nhưng mà mấy người này có phải muốn ở nơi này ôn chuyện hay không? Có phải muốn cứ bỏ qua triệt để bọn họ cùng tất cả mọi người như vậy hay không?
“Làm càn?” Quân Mặc Hoàng lần đầu tiên nhìn đến Dạ gia chủ, đôi mắt đen thâm thúy lạnh như băng, chỉ liếc nhìn một cái, đã làm cho Dạ gia chủ đổ một thân mồ hôi lạnh sau lưng.
Ánh mắt Quân Mặc Hoàng quá mức tùy ý, quá mức bá đạo, mọi người bị Mặc Hoàng nhàn nhạt quét mắt qua thiếu chút nữa là trực tiếp quỳ xuống, giờ khắc này, mọi người liền nhớ tới miêu tả của người trên đại lục về Quân Mặc Hoàng.
Hắn, trời sinh vương giả.
Beta: Nhã Vy
Con ngươi màu đen đang híp lại của Dạ Nhiễm phát ra tia kinh ngạc cùng kinh hỉ, giọng nói này, không phải của Quân Mặc Hoàng trước đó đã rời đi thì là ai?
Mà toàn bộ Dạ thị gia tộc lúc này, lại bị dọa đến nỗi có thể đại tiểu tiện tại chỗ luôn rồi!
Thánh Huy thần đội!
Thánh Huy thần đội của Học Viện Quân Sự?! Sao lại đến Dạ thị gia tộc bọn họ? Chẳng lẽ là vì đám người kia?
Ánh mắt hoảng sợ của mọi người trong Dạ thị gia tộc đặt trên người bọn Dạ Nhiễm, đúng là Học Viện Quân Sự bao che khuyết điểm, nhưng chỉ là hai Tân Nhân Vương và một thần đội tân sinh, lại xuất động Thánh Huy thần đội ư? Cái này cũng thật là không thể ngờ được!
Thánh Huy thần đội, không chỉ là một cái tên kiêu ngạo!
Năm người trong đó, có ai mà không kiêu ngạo đâu?
Quân Mặc Hoàng, lãnh khốc tàn nhẫn, trong toàn bộ Minh Vực quốc cùng Thương Minh đại lục quyền thế đều ngập trời, gần mười chín tuổi nhưng thực lực đã tới Tam Giai Mộng Cấp võ giả! Ba chữ Quân Mặc Hoàng kia, trên toàn bộ Thương Minh đại lục vốn không có ai là không biết không hiểu.
Lưu Vũ Phi, người được Thương Minh đại lục tặng cho biệt hiệu “đại thiếu côn đồ”, hai chữ côn đồ lại hoàn toàn xứng đáng với Lưu Vũ Phi, hai chữ đại thiếu lại càng hoàn toàn chính xác, thế lực thần bí sau lưng ngang tàng, thực lực của bản thân lại càng vô cùng ngang tàng! So với thiên tài Quân Mặc Hoàng trình độ chỉ kém hơn một chút, năm này gần mười chín tuổi là Nhất Giai Mộng Cấp võ giả.
Quân Mặc Trạch, ngũ hoàng tử Minh Vực quốc, thiên phú tuy không bằng yêu nghiệt Quân Mặc Hoàng, nhưng năm nay mười tám tuổi đã đạt nhất giai Mộng Cấp vỏ giả! Quân Mặc Hoàng và Quân Mặc Trạch là huynh đệ hoàng thất, tuy không phải cùng một mẹ sinh ra, nhưng tình nghĩa huynh đệ của hai người lại rất chân thành làm cho toàn bộ đại lục đều yêu thích và ngưỡng mộ. Dù sao trong hoàng thất, thân tình thật sự có được bao nhiêu?
Liễu Ngọc Kiều, thiên kim đại tiểu thư của Liễu thị gia tộc đã ẩn danh, không nên nhìn tên của vị đại tiểu thư này mềm mại tươi đẹp, tính cách chính là mười phần chí khí của nam tử, tùy tiện, chuyện thích nhất là mỗi ngày ở trong phòng tự chìm đắm trong những bình rượu, năm nay mười chín tuổi Nhất Giai Mộng Cấp võ giả.
Mộng Vũ Trúc, người cũng như tên, một nữ tử tươi mát xinh đẹp như cây trúc, thiên kim chính thống của một trong mười ba đại thế lực trên đại lục – Mộng thị gia tộc, tính cách thận trọng từ lời nói đên việc làm, là loại tâm tư cẩn thận, là một nữ tử tinh thông bày mưu tính kế hiếm thấy, năm nay mười chín tuổi Nhất Giai Mộng Cấp võ giả.
Năm người này, có ai không kiêu ngạo ngang tàng? Có ai không mạnh mẽ? Có ai không thiên phú không yêu nghiệt? Có ai không có bối cảnh hùng hậu?
Mỗi người bọn họ trong Thánh Huy thần đội, thủ lĩnh của mười ba thế lực trên đại lục cũng phải cúi đầu cho ba phần mặt mũi.
Nhưng mà toàn bộ Thánh Huy thần đội ở cùng một chỗ, mặc kệ là thế lực nào ở trước mặt bọn họ đều phải cúi đầu.
Thánh Huy thần đội của Học Viện Quân Sự, kinh khủng nhất không phải là thực lực của mỗi cá nhân, không phải là thực lực đoàn đội, mà là trọng lượng lời nói của bọn họ ở Học Viện Quân Sự!
Khu biệt thứ số 2, bên trong chính là Thánh Huy thần đội, hơn nữ quan hệ của Thánh Huy thần đội cùng Bá Giả thần đội ở biệt thự số 1 là vô cùng mật thiết, chỉ cần Thánh Huy thần đội mở miệng, sợ là toàn bộ biệt thự từ số 1 đến số 10 của Học Viện Quân Sự cũng có thể nhanh chóng xuất động!
Hơn nữa, coi như Thánh Huy thần đội ở biệt thự số 2, mà cá nhân Quân Mặc Hoàng lại xứng với danh xưng lão đại của khu biệt thự!
Lực ảnh hưởng của Thánh Huy thần đội ở toàn bộ Học Viện Quân Sự, trên toàn bộ Thương Minh đại lục, cũng không phải chỉ nói suông thôi.
Sau khi Dạ gia chủ nghe được một câu kia, liền lập tức từ chỗ ngồi đứng lên, vẻ mặt đâu còn chút cao cao tại thượng nào? Nhiệt tình như là nhìn thấy lệnh bài gia chủ, bộ dạng tươi cười lại không lộ ra vẻ nịnh nọt.
“Thánh Huy thần đội đại giá quang lâm, chính là vinh dự cho kẻ hèn Dạ thị gia tộc ta đây!” Dạ gia chủ đi ra ngoài nghênh đón, nhìn đên năm người hoặc ngạo mạn, hoặc lười biếng, hoặc tà khí, hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng, lập tức cười cười chạy ra đón chào.
“Dạ lão đầu tử, Thánh Huy đại giá quang lâm ngươi đương nhiên phải cảm thấy vinh hạnh, nhưng sao bản thiếu gia lại thấy Dạ thị gia tộc đang khi dễ đại tẩu của bản thiếu gia?” Thiếu niên tuấn mỹ toàn thân tản ra khí tức lưu manh côn đồ, khẽ nhếch đôi mắt đen phát ra tia nguy hiểm.
Đại tẩu?
Dạ thị gia tộc cùng một đám đại biểu cho tất cả các gia tộc thế lực theo sau nghe đên một tiếng đại tẩu liền thấy cực kỳ khủng khiếp!
Đại tẩu của Lưu Vũ Phi từ khi nào lại xuất hiện ở chỗ này rồi? Lại còn bị sỉ nhục?
Sau đó ———-
Quân Mặc Hoàng đứng giữa năm người nhìn cũng không nhìn Dạ gia chủ, lạnh lùng nhìn lướt qua nhóm người đang đứng chặn đường, đám người đứng phía sau Dạ gia chủ lập tức như phản xạ có điều kiện trái phải dạt ra mở đường cho Quân Mặc Hoàng.
Quân Mặc Hoàng trực tiếp lướt qua mọi người, bước chân hướng về phía thân ảnh màu đỏ tuyệt diễm.
Khóe môi Dạ Nhiễm nhướng lên, Mặc Hoàng, nàng còn cho rằng, hắn sẽ không tới.
“Mặc Hoàng.” Dạ Nhiễm đứng lên, trên khóe miệng giơ lên một nụ cười xinh đẹp.
Quân Mặc Hoàng đi đến một tay ôm Dạ Nhiễm vào trong lòng, giọng không lớn không nhỏ, lại làm cho tất cả mọi người trong yến hội đang yên tĩnh nghe rõ ràng, lạnh như băng mà vô tình: “Ảnh, trực tiếp chém!”
Một giây sau, chỉ thấy một hắc y nhân xuất hiện, lập tức đem đầu của Dạ tứ tiểu thư vừa mới chỉ vào Dạ Nhiễm hét to chém xuống.
Két sát một phát, huyết tinh bắn tung tóe.
Đầu lông mày Dạ Nhiễm hơi co rút, chuyện bá đạo ngông cuồng như thế, ngoại trừ Quân Mặc Hoàng thì có ai làm được?
Kinh ngạc!
Tất cả mọi người ở đây đều đem ánh mắt kinh ngạc dừng trên đôi tay đang ôm bên hông Dạ Nhiễm, đó là Quân Mặc Hoàng sao? Là Quân Mặc Hoàng không gần nữ sắc? Là Quân Mặc Hoàng mà khi có nữ nhân chạm qua, không ai không bị chặt đứt tứ chi?
Giả mạo sao?
Khóe miệng mấy người Liễu Phi Tiếu cũng hơi nhếch, kinh ngạc sao? Chấn kinh rồi sao? Nhớ lại bọn họ và toàn bộ Học Viện Quân Sự ai mà không khiếp sợ?
Quan hệ giữa Quân Mặc Hoàng và Dạ Nhiễm ở Học Viện Quân Sự là hoàn toàn công khai, nhưng người bên ngoài không biết quan hệ của hai người họ là bình thường, dù sao chuyện nội bộ của Học Viện Quân Sự, ngoại giới không thể điều tra được.
“Cẩn Vương gia, chuyện này có quá đáng quá hay không?” Dạ gia chủ sắc mặt âm trầm nhìn Quân Mặc Hoàng, đối với Thánh Huy thần đội, mười ba thế lực bọn họ quả thật là không thể có bất kỳ động tác nào.
Đại biểu có thể mặc cho bọn họ ở bên trong bổn gia ngông cuồng như thế, huống chi lại là ở trước mặt không ít thế lực gia tộc.
“Quá đáng? Chuyện Dạ thị gia tộc các ngươi làm với đại tẩu không phải quá đáng sao?” Lưu Vũ Phi cười lạnh một tiếng đi vào yến hội, khi ánh mắt nhìn thấy Dạ Nhiễm, lập tức đổi một biểu lộ nịnh nọt, vỗ ngực tự giới thiệu: “Hì, đại tẩu, ta là Lưu Vũ Phi, huynh đệ tốt nhất của lão đại!”
“Ngươi nằm mơ đi, huynh đệ tốt nhất của ca đương nhiên là ta! Là ta!” Lại một thiếu niên xuất hiện một cước đạp bay Lưu Vũ Phi, cười tủm tỉm đi đến trước mặt Dạ Nhiễm, khuôn mặt có bảy phần tương tự với Quân Mặc Hoàng nhưng lại không có vẻ lạnh như băng của Quân Mặc Hoàng, đường cong cũng có vẻ mượt mà, mắt to đen bóng chuyển động quan sát Dạ Nhiễm.
“Chào chị dâu.” Quân Mặc Trạch nhìn thấy ánh mắt ham muốn giữ lấy rất mạnh cùng nguy hiểm của ca ca mình, rùng mình một cái, lập tức đứng nghiêm hô với Dạ Nhiễm.
“Ai da!!! Ah, đây là Dạ Nhiễm bảo bối của lão đại hả, đến, cùng tỷ tỷ uống một chén đi.” Một nữ tử áo đỏ hai má ửng hồng đi đến trước mặt Dạ Nhiễm, cười đùa một tiếng nhéo nhéo hai má Dạ Nhiễm, nói xong liền muốn dựa vào bả vai nàng, dường như không thấy được ánh mắt như muốn giết người của Quân Mặc Hoàng.
“Đại tỷ.” Liễu Phi Tiếu nhìn ánh mắt một giây sau có thể đánh bay đại tỷ nhà mình của ngài giáo quan, lập tức tiến lên đưa tay lấy rượu ngon luôn ở trong tay Liễu Ngọc Kiều ra.
“Ủa? Không phải. . . Phi Tiếu? Đệ tại sao lại ở chỗ này?” Liễu Ngọc Kiều nhìn đệ đệ ở trước mặt, nghi hoặc nháy mắt mấy cái.
Khóe miệng Liễu Phi Tiếu co quắp, khóe mắt rút rút, dạ dày đau đớn! Đại tỷ, hắn vào Học Viện Quân Sự đã bao lâu rồi? Bao lâu rồi chứ?
Hơn nữa bề ngoài cũng thấy là bây giờ thanh danh của hắn đang rất vang dội ở Học Viện Quân Sự mà? Đúng không? Đại tỷ, tỷ ngoại trừ rượu ngon, còn biết cái gì không?
“Nói nhảm, ngoại trừ rượu ngon đương nhiên là tiền rồi. Không có tiền, đệ mua rượu cho tỷ à?” Liễu Ngọc Kiều sao lại không biết đệ đệ đang nghĩ gì, nhìn thấy nét mặt của hắn, lời nói liền trực tiếp thốt ra.
Được rồi được rồi, Liễu Phi Tiếu duỗi hai tay làm bộ dáng đầu hàng, hai người bọn họ lớn lên cùng nhau nhưng lại luôn bị tỷ tỷ nhà mình khi dễ.
“Ta là Mộng Vũ Trúc.” Thanh y mỹ nữ giống như trúc, bên hông là một cây sáo trúc, xinh đẹp trong trẻo nhưng lạnh lùng.
“Chào mọi người, ta là Dạ Nhiễm.” Dạ Nhiễm mỉm cười với mấy người bằng hữu của Quân Mặc Hoàng chào hỏi, đây là tiểu đội của Mặc Hoàng.
Mặc Hoàng đưa tay ôm sát eo Dạ Nhiễm, ánh mắt ẩn chứa nguy hiểm đảo qua bọn họ, đừng tưởng rằng hắn không biết mấy tên gia hỏa này có chủ ý gì, nghĩ cũng đừng nghĩ!
Bốn người kia tiếp thu ánh mắt của Mặc Hoàng, vô số tiểu nhân ở trong lòng bắt đầu cào tường, cũng bởi vì bọn họ đến muộn một phút đồng hồ! Mỗi người liền phải giao nộp mười vạn lượng hoàng kim! Là hoàng kim đấy!
Bây giờ nhìn thấy Dạ Nhiễm, bốn người họ sao không nghĩ tới phải nịnh nọt thật tốt, để nàng tranh thủ thời gian ở bên tai lão đại đội trưởng thổi thổi gió, đem tiền trả lại cho bọn họ được không. . .
Đôi mắt đen như mực của Quân Mặc Hoàng xẹt qua tia cười, hắn có nên nói cho bọn họ biết Dạ Nhiễm kỳ thật cũng là một người cướp tiền còn kinh dị hơn cả hắn hay không?
Hắn sao có thể quên được lúc trước vì một viên đan dược mà nha đầu kia lại để cho hắn thiếu nợ vô số, đến nỗi phải dùng thân gán nợ đây.
“Các ngươi là quá mức làm càn!” Vẻ mặt Dạ gia chủ cùng một đám người bị bỏ qua hoàn toàn bắt đầu tái nhợt.
Mấy người Quân Mặc Hoàng hoàn toàn không để bọn họ vào mắt, đã không mời mà đến coi như xong, đã không liếc mắt cũng coi như xong, trực tiếp chém người thì phải tính!
Nhưng mà mấy người này có phải muốn ở nơi này ôn chuyện hay không? Có phải muốn cứ bỏ qua triệt để bọn họ cùng tất cả mọi người như vậy hay không?
“Làm càn?” Quân Mặc Hoàng lần đầu tiên nhìn đến Dạ gia chủ, đôi mắt đen thâm thúy lạnh như băng, chỉ liếc nhìn một cái, đã làm cho Dạ gia chủ đổ một thân mồ hôi lạnh sau lưng.
Ánh mắt Quân Mặc Hoàng quá mức tùy ý, quá mức bá đạo, mọi người bị Mặc Hoàng nhàn nhạt quét mắt qua thiếu chút nữa là trực tiếp quỳ xuống, giờ khắc này, mọi người liền nhớ tới miêu tả của người trên đại lục về Quân Mặc Hoàng.
Hắn, trời sinh vương giả.
/164
|