Edit: Tiểu Linh
Beta: Nhã Vy
“Dạ Nhiễm, trước hết đứng lên đi một chút.” Thanh âm trầm thấp của Quân Mặc Hoàng vang lên bên tai Dạ Nhiễm.
Dạ Nhiễm vô lực gật đầu, Quân Mặc Hoàng đau lòng thay Dạ Nhiễm lau đi mồ hôi trên trán, cúi người muốn thay Dạ Nhiễm gỡ xuống trọng lực khấu, lại bị Dạ Nhiễm bắt được tay, Quân Mặc Hoàng khiêu mi nhìn về phía Dạ Nhiễm.
Dạ Nhiễm lắc đầu: “Không cần lấy, sau này cứ mang theo cái đồ vật này a, rèn luyện thể lực rất có ích.”
Quân Mặc Hoàng nhíu mày, nhưng không lấy đi trọng lực khấu nữa, mà là nâng Dạ Nhiễm dậy chậm rãi đi lên, trong tròng mắt đen thâm thúy tràn đầy ôn nhu.
Giờ này khắc này, các vị học viên thiên tân vạn khổ chạy đến đích, đáng thương dìu lấy nhau dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Dạ Nhiễm, không nghĩ đến Quân Mặc Hoàng họ đều hâm mộ lại nhìn người ta đầy hạnh phúc a, hẳn là ca ca?
Mà như Tập Diệt Nguyệt cùng Khúc Thừa Trạch đồng dạng nhận thức Quân Mặc Hoàng như mọi người, nguyên một đám trống mắt líu lưỡi nhìn xem một màn kia, quả thực không thể tin được người nam nhân kia là Quân Mặc Hoàng, chính là cái kia lãnh khốc Thiết Huyết Minh Vực Cẩn vương mà bọn hắn thường ngày biết rõ.
Càng không thể tin được, Minh Vực Cẩn vương vậy mà có khả năng đỡ một thiếu nữ? Phải biết, phàm là nữ nhân nếu cùng Cẩn vương va chạm, không có ai là không bị chặt gãy đi tứ chi, mà bây giờ lại là hắn chủ động đỡ lấy một thiếu nữ?
Thời điểm vừa rồi đông người, Dạ Nhiễm ít xuất hiện cũng không để cho quá nhiều người chú ý tới, mà bây giờ, ánh mắt mọi người không sai biệt lắm đều tập trung ở trên người Dạ Nhiễm, mọi người lúc này mới phát hiện, người thiếu nữ này, dĩ nhiên là xinh đẹp như thế!
Một thân hồng y do ánh mặt trời chiếu rọi xuống lại liều lĩnh mà xinh đẹp, mái tóc đen nhánh như mực rối tung thả xuống, trên khuôn mặt tinh xảo tuyệt mĩ bởi vì chạy cự li dài mà mang theo vài phần đỏ ửng lại càng làm nổi bật nét xinh đẹp tuyệt sắc, lại để cho mọi người không thể nào quên chính là trên mặt thiếu nữ khảm nạm một đôi mắt.
Con ngươi màu đen như mực, mang theo ba phần thanh tịnh, ba phần cuồng ngạo, ba phần tùy ý và một phần thong dong, mỹ lệ đẹp mắt đến nổi làm cho người khác nhìn không dời mắt.
Giờ khắc này Dạ Nhiễm, mọi người còn không biết tên của nàng, nhưng lại thật sâu khắc trong nội tâm của cả nam lẫn nữ, có kinh diễm, có hâm mộ, có ghen ghét, thậm chí có một đạo ánh mắt mang theo cướp đoạt.
Quân Mặc Hoàng nguy hiểm nheo con ngươi màu đen lại, cái kia đạo ánh mắt mang theo cướp đoạt vừa mới dắt díu lấy Dạ Nhiễm Quân Mặc Hoàng cảm nhận được, Quân Mặc Hoàng lại một lần nữa cảm thấy mình cùng Dạ Nhiễm đến học viện quân sự là một việc sáng suốt cỡ nào.
Dạ Nhiễm xinh đẹp, Dạ Nhiễm kiêu ngạo, Dạ Nhiễm ngông cuồng, Dạ Nhiễm thiện lương, nghĩ đến thời điểm Dạ Nhiễm sắp tách ra khỏi toàn bộ đại lục, Quân Mặc Hoàng thật sự là hận hiện tại không thể lập tức đem Dạ Nhiễm buộc trở lại Minh Vực quốc.
Dạ Nhiễm đồng thời cũng phát hiện một tia ánh mắt kia, lại không để ý lắm tiếp tục chậm rãi đi tới, giơ con ngươi nhìn một bên mặt Quân Mặc Hoàng, dáng tươi cười chậm rãi hiển hiện, “Mặc Hoàng, Quân Mặc Vũ như thế nào rồi?”
Quân Mặc Hoàng nghe vậy, thấp giọng cười, đưa tay nhéo nhéo mũi nhỏ đang vểnh lên của Dạ Nhiễm: “Quân Mặc Vũ nhìn thấy tẩm cung đầy thi thể kia, ngươi cảm thấy sẽ như thế nào?”
Dạ Nhiễm nhíu mày, khóe môi giơ lên một đường cong tà khí: “Đáng đời, vậy mà phái người đến núi Hắc Chỉ đi bắt ta, chính mình muốn chết!”
Quân Mặc Hoàng đáy mắt thâm thúy hiện lên một tia tối tăm nặng nề, Quân Mặc Vũ, là hoàng huynh của hắn nên vốn định giữ cho hắn một mạng, lại không nghĩ Quân Mặc Vũ cũng dám đem chủ ý đánh tới trên người Dạ Nhiễm, chết không có gì đáng tiếc!
Quân Mặc Hoàng tuyệt đối sẽ không cho phép bên người xuất hiện người có thể làm thương tổn Dạ Nhiễm!
Thanh Mị nhìn chủ tử hoàn toàn khác biệt, giờ khắc này khóe môi chậm rãi giương lên dáng tươi cười, có thể xuất hiện một thiếu nữ làm cho chủ tử toàn tâm toàn ý yêu thương như vậy, thật tốt. Chủ tử của bọn họ, quá mức cô tịch rồi.
Sau khi đợi mọi người từ từ hồi phục lại một ít, Thanh Mị phủi tay, đối với tất cả mọi người nói: “Ta tuyên bố, các ngươi ba trăm năm mươi bốn người thành công thông qua vòng kiểm tra thứ nhất! Bây giờ là hai giờ chiều, trở về rửa mặt ăn cơm, đúng bốn giờ chúng ta xuất phát tại địa điểm tập hợp! Ai muộn hết thảy bị loại bỏ!”
Thanh Mị sau khi nói xong, hướng phía mọi người vũ mị cười cười, quay người đứng cách sau lưng Quân Mặc Hoàng một bước.
Quân Mặc Hoàng nhàn nhạt nhìn lướt qua hơn ba trăm người thông qua khảo nghiệm vòng thứ nhất, âm thanh lãnh đạm nói: “Giải tán.”
Quân Mặc Hoàng ra lệnh một tiếng, mọi người như nhặt được đại xá, bị ánh mắt Quân Mặc Hoàng quét đến, chân bọn hắn nay đã nhũn ra lại càng thêm lảo đảo rồi.
Tập Diệt Nguyệt xoa xoa bắp chân đau buốt của mình, thở dài, quay người nhìn về phía Dạ Nhiễm: “Dạ Nhiễm, ngươi muốn cùng ta trở về hay không?”
Dạ Nhiễm lắc đầu: “Không được, chúng ta cùng Mặc Hoàng ở cùng một chỗ.”
Tập Diệt Nguyệt gật gật đầu, ngón giữa cùng ngón trỏ khép lại đặt ở bên môi thổi ra một tiếng huýt sáo vang dội, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của các vị đệ tử, một kim điêu(chim màu vàng) khổng lồ từ không trung thẳng tắp hướng phía Tập Diệt Nguyệt mà vọt tới.
Tập Diệt Nguyệt nhún người nhảy lên, ngồi trên lưng kim điêu, đáng thương nhìn thoáng qua Khúc Thừa Trạc, chỉ cao khí ngang nói: “Bổn tiêu thư phê chuẩn người cũng được leo lên ngồi.”
Khúc Thừa Trạch cao hứng lộ ra hàm răng chĩnh tề sáng bóng, thoáng một phát nhảy lên sau lưng kim điêu, hưng phấn đối với Dạ Nhiễm vẫy tay: “Dạ Nhiễm, bốn giờ gặp.”
Dạ Nhiễm mỉm cười gật đầu, sau đó kim điêu bay lên không trung chậm rãi biến mất trong tầm mắt mọi người, trong lúc mọi người kinh hô, Quân Mặc Hoàng một tay ôm ngang tiểu Dạ Nhiễm, vận khinh công hướng phía tửu điếm bay đi.
Thanh Mị thấy vậy, vũ mị che môi cười cười cũng phi thân rời đi. Các đệ tử còn lại cũng nhao nhao tìm được phương tiện trở về, kết bạn rời đi.
Mà hơn sáu trăm người bị loại bỏ kia, nguyên một đám vành mắt đỏ hoe, lại quật cường ưỡn thẳng lưng, kiên định xoay người rời đi, năm nay đã thất bại, bọn hắn sang năm lại đến!
Người của Thương Minh đại lục, nhất định không thể nghĩ đến hai chữ buông tha, từ nơi nào té ngã bọn hắn liền từ nơi đó đứng lên! Thua, không đáng sợ. Đáng sợ chính là thua ở tâm.
Một gian nào đó trong tửu điếm, Quân Mặc Hoàng khuôn mặt lạnh lẽo tuấn tú, đi vào gian phòng năm tầng của hắn, đem Dạ Nhiễm đặt ở ghế dựa trong phòng, Quân Mặc Hoàng không nói gì hướng phía phòng tắm đi đến.
Dạ Nhiễm ngồi trên ghế, nhìn bóng lưng Quân Mặc Hoàng mang theo vài phần vui vẻ cùng bất đắt dĩ, Mặc Hoàng đây lại là tức giận cái gì đây?
Chỉ chốc lát, Quân Mặc Hoàng đi tới, ôm lấy Dạ Nhiễm đi vào phòng tắm, lúc này một câu cũng không nói, ở cửa phòng tắm, Quân Mặc Hoàng cầm lấy một bộ váy dài màu đỏ rực đặt ở trên tay Dạ Nhiễm, quay người muốn rời khỏi.
Dạ Nhiễm một phát bắt được cổ tay Quân Mặc Hoàng, con ngươi màu đen xinh đẹp nhìn thẳng hắn: “Đây lại là ai trêu chọc chàng rồi?”
Quân Mặc Hoàng nhìn Dạ Nhiễm, sau nửa ngày mới hừ lạnh một tiếng một tay đem Dạ Nhiễm ôm vào trong ngực, “Dạ Nhiễm, nàng là của ta, chỉ có thể là của Quân Mặc Hoàng ta.”
Nghe Quân Mặc Hoàng có chút không được tự nhiên lại nói lời bá đạo, khóe môi Dạ Nhiễm chậm rãi giơ lên một bộ dáng tươi cười, hai má dán trên lồng ngực Quân Mặc Hoàng, cảm thụ nhịp tim đập mạnh mẽ, thản nhiên nói: “Chẳng lẽ Quân Mặc Hoàng chàng lại không có lòng tin như vậy?”
Quân Mặc Hoàng nghe vậy, nâng cằm Dạ Nhiễm lên, nhắm ngay cặp môi đỏ mọng hung hăng hôn lên.
Nếu như trước đây có người nói cho hắn biết, có một ngày trong tương lai, Quân Mặc Hoàng hắn sẽ yêu một nữ nhân, yêu đến nguyện ý buông tha cho tánh mạng của mình, hắn nhất định sẽ hung hăng đem người kia một cước đạp bay, nữ nhân? Đối với Quân Mặc Hoàng hắn mà nói đó chỉ là đại biểu cho phiền toái!
Nhưng là ba năm trước đây hắn mới biết được, thì ra thế gian lại còn có một thiếu nữ tuyệt diệu như vậy, làm cho hắn động lòng, làm cho hắn khẩn trương, lại để cho hắn ngày đêm mong nhớ, lại để cho hắn tưởng niệm thành hoạ.
Quân Mặc Hoàng buông môi Dạ Nhiễm ra, con ngươi đen kịt không thấy đáy lóe lên mê say, lưu lại trên khóe môi Dạ Nhiễm mềm mại vừa hôn: “Ở bên trong ngâm một chút, nghỉ ngơi.”
Dạ Nhiễm cầm quần áo Mặc Hoàng chuẩn bị, trong con ngươi màu đen mang theo vui vẻ: “Quân Mặc Hoàng, nếu có một ngày ta không muốn chàng thì sẽ như thế nào?”
Con ngươi màu đen của Quân Mặc Hoàng rơi xuống tia ảm đạm, giống như sắp mưa to gió lớn, một tay chế trụ cằm của Dạ Nhiễm, Quân Mặc Hoàng cười đến khát máu: “Dạ Nhiễm, nếu quả thật có một ngày như vậy, ta sẽ đem nàng nhốt lại, vĩnh viễn ở bên cạnh ta, cho đến khi cái thế giới này bị hủy diệt!”
Đôi mắt Dạ Nhiễm chậm rãi sáng lên, tay phải trước phủ lấy tay Quân Mặc Hoàng, thật sâu nhìn chăm chú Quân Mặc Hoàng: “Quân Mặc Hoàng, nếu có một ngày chàng không muốn ta nữa, ta sẽ ——— giết chàng.”
Beta: Nhã Vy
“Dạ Nhiễm, trước hết đứng lên đi một chút.” Thanh âm trầm thấp của Quân Mặc Hoàng vang lên bên tai Dạ Nhiễm.
Dạ Nhiễm vô lực gật đầu, Quân Mặc Hoàng đau lòng thay Dạ Nhiễm lau đi mồ hôi trên trán, cúi người muốn thay Dạ Nhiễm gỡ xuống trọng lực khấu, lại bị Dạ Nhiễm bắt được tay, Quân Mặc Hoàng khiêu mi nhìn về phía Dạ Nhiễm.
Dạ Nhiễm lắc đầu: “Không cần lấy, sau này cứ mang theo cái đồ vật này a, rèn luyện thể lực rất có ích.”
Quân Mặc Hoàng nhíu mày, nhưng không lấy đi trọng lực khấu nữa, mà là nâng Dạ Nhiễm dậy chậm rãi đi lên, trong tròng mắt đen thâm thúy tràn đầy ôn nhu.
Giờ này khắc này, các vị học viên thiên tân vạn khổ chạy đến đích, đáng thương dìu lấy nhau dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Dạ Nhiễm, không nghĩ đến Quân Mặc Hoàng họ đều hâm mộ lại nhìn người ta đầy hạnh phúc a, hẳn là ca ca?
Mà như Tập Diệt Nguyệt cùng Khúc Thừa Trạch đồng dạng nhận thức Quân Mặc Hoàng như mọi người, nguyên một đám trống mắt líu lưỡi nhìn xem một màn kia, quả thực không thể tin được người nam nhân kia là Quân Mặc Hoàng, chính là cái kia lãnh khốc Thiết Huyết Minh Vực Cẩn vương mà bọn hắn thường ngày biết rõ.
Càng không thể tin được, Minh Vực Cẩn vương vậy mà có khả năng đỡ một thiếu nữ? Phải biết, phàm là nữ nhân nếu cùng Cẩn vương va chạm, không có ai là không bị chặt gãy đi tứ chi, mà bây giờ lại là hắn chủ động đỡ lấy một thiếu nữ?
Thời điểm vừa rồi đông người, Dạ Nhiễm ít xuất hiện cũng không để cho quá nhiều người chú ý tới, mà bây giờ, ánh mắt mọi người không sai biệt lắm đều tập trung ở trên người Dạ Nhiễm, mọi người lúc này mới phát hiện, người thiếu nữ này, dĩ nhiên là xinh đẹp như thế!
Một thân hồng y do ánh mặt trời chiếu rọi xuống lại liều lĩnh mà xinh đẹp, mái tóc đen nhánh như mực rối tung thả xuống, trên khuôn mặt tinh xảo tuyệt mĩ bởi vì chạy cự li dài mà mang theo vài phần đỏ ửng lại càng làm nổi bật nét xinh đẹp tuyệt sắc, lại để cho mọi người không thể nào quên chính là trên mặt thiếu nữ khảm nạm một đôi mắt.
Con ngươi màu đen như mực, mang theo ba phần thanh tịnh, ba phần cuồng ngạo, ba phần tùy ý và một phần thong dong, mỹ lệ đẹp mắt đến nổi làm cho người khác nhìn không dời mắt.
Giờ khắc này Dạ Nhiễm, mọi người còn không biết tên của nàng, nhưng lại thật sâu khắc trong nội tâm của cả nam lẫn nữ, có kinh diễm, có hâm mộ, có ghen ghét, thậm chí có một đạo ánh mắt mang theo cướp đoạt.
Quân Mặc Hoàng nguy hiểm nheo con ngươi màu đen lại, cái kia đạo ánh mắt mang theo cướp đoạt vừa mới dắt díu lấy Dạ Nhiễm Quân Mặc Hoàng cảm nhận được, Quân Mặc Hoàng lại một lần nữa cảm thấy mình cùng Dạ Nhiễm đến học viện quân sự là một việc sáng suốt cỡ nào.
Dạ Nhiễm xinh đẹp, Dạ Nhiễm kiêu ngạo, Dạ Nhiễm ngông cuồng, Dạ Nhiễm thiện lương, nghĩ đến thời điểm Dạ Nhiễm sắp tách ra khỏi toàn bộ đại lục, Quân Mặc Hoàng thật sự là hận hiện tại không thể lập tức đem Dạ Nhiễm buộc trở lại Minh Vực quốc.
Dạ Nhiễm đồng thời cũng phát hiện một tia ánh mắt kia, lại không để ý lắm tiếp tục chậm rãi đi tới, giơ con ngươi nhìn một bên mặt Quân Mặc Hoàng, dáng tươi cười chậm rãi hiển hiện, “Mặc Hoàng, Quân Mặc Vũ như thế nào rồi?”
Quân Mặc Hoàng nghe vậy, thấp giọng cười, đưa tay nhéo nhéo mũi nhỏ đang vểnh lên của Dạ Nhiễm: “Quân Mặc Vũ nhìn thấy tẩm cung đầy thi thể kia, ngươi cảm thấy sẽ như thế nào?”
Dạ Nhiễm nhíu mày, khóe môi giơ lên một đường cong tà khí: “Đáng đời, vậy mà phái người đến núi Hắc Chỉ đi bắt ta, chính mình muốn chết!”
Quân Mặc Hoàng đáy mắt thâm thúy hiện lên một tia tối tăm nặng nề, Quân Mặc Vũ, là hoàng huynh của hắn nên vốn định giữ cho hắn một mạng, lại không nghĩ Quân Mặc Vũ cũng dám đem chủ ý đánh tới trên người Dạ Nhiễm, chết không có gì đáng tiếc!
Quân Mặc Hoàng tuyệt đối sẽ không cho phép bên người xuất hiện người có thể làm thương tổn Dạ Nhiễm!
Thanh Mị nhìn chủ tử hoàn toàn khác biệt, giờ khắc này khóe môi chậm rãi giương lên dáng tươi cười, có thể xuất hiện một thiếu nữ làm cho chủ tử toàn tâm toàn ý yêu thương như vậy, thật tốt. Chủ tử của bọn họ, quá mức cô tịch rồi.
Sau khi đợi mọi người từ từ hồi phục lại một ít, Thanh Mị phủi tay, đối với tất cả mọi người nói: “Ta tuyên bố, các ngươi ba trăm năm mươi bốn người thành công thông qua vòng kiểm tra thứ nhất! Bây giờ là hai giờ chiều, trở về rửa mặt ăn cơm, đúng bốn giờ chúng ta xuất phát tại địa điểm tập hợp! Ai muộn hết thảy bị loại bỏ!”
Thanh Mị sau khi nói xong, hướng phía mọi người vũ mị cười cười, quay người đứng cách sau lưng Quân Mặc Hoàng một bước.
Quân Mặc Hoàng nhàn nhạt nhìn lướt qua hơn ba trăm người thông qua khảo nghiệm vòng thứ nhất, âm thanh lãnh đạm nói: “Giải tán.”
Quân Mặc Hoàng ra lệnh một tiếng, mọi người như nhặt được đại xá, bị ánh mắt Quân Mặc Hoàng quét đến, chân bọn hắn nay đã nhũn ra lại càng thêm lảo đảo rồi.
Tập Diệt Nguyệt xoa xoa bắp chân đau buốt của mình, thở dài, quay người nhìn về phía Dạ Nhiễm: “Dạ Nhiễm, ngươi muốn cùng ta trở về hay không?”
Dạ Nhiễm lắc đầu: “Không được, chúng ta cùng Mặc Hoàng ở cùng một chỗ.”
Tập Diệt Nguyệt gật gật đầu, ngón giữa cùng ngón trỏ khép lại đặt ở bên môi thổi ra một tiếng huýt sáo vang dội, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của các vị đệ tử, một kim điêu(chim màu vàng) khổng lồ từ không trung thẳng tắp hướng phía Tập Diệt Nguyệt mà vọt tới.
Tập Diệt Nguyệt nhún người nhảy lên, ngồi trên lưng kim điêu, đáng thương nhìn thoáng qua Khúc Thừa Trạc, chỉ cao khí ngang nói: “Bổn tiêu thư phê chuẩn người cũng được leo lên ngồi.”
Khúc Thừa Trạch cao hứng lộ ra hàm răng chĩnh tề sáng bóng, thoáng một phát nhảy lên sau lưng kim điêu, hưng phấn đối với Dạ Nhiễm vẫy tay: “Dạ Nhiễm, bốn giờ gặp.”
Dạ Nhiễm mỉm cười gật đầu, sau đó kim điêu bay lên không trung chậm rãi biến mất trong tầm mắt mọi người, trong lúc mọi người kinh hô, Quân Mặc Hoàng một tay ôm ngang tiểu Dạ Nhiễm, vận khinh công hướng phía tửu điếm bay đi.
Thanh Mị thấy vậy, vũ mị che môi cười cười cũng phi thân rời đi. Các đệ tử còn lại cũng nhao nhao tìm được phương tiện trở về, kết bạn rời đi.
Mà hơn sáu trăm người bị loại bỏ kia, nguyên một đám vành mắt đỏ hoe, lại quật cường ưỡn thẳng lưng, kiên định xoay người rời đi, năm nay đã thất bại, bọn hắn sang năm lại đến!
Người của Thương Minh đại lục, nhất định không thể nghĩ đến hai chữ buông tha, từ nơi nào té ngã bọn hắn liền từ nơi đó đứng lên! Thua, không đáng sợ. Đáng sợ chính là thua ở tâm.
Một gian nào đó trong tửu điếm, Quân Mặc Hoàng khuôn mặt lạnh lẽo tuấn tú, đi vào gian phòng năm tầng của hắn, đem Dạ Nhiễm đặt ở ghế dựa trong phòng, Quân Mặc Hoàng không nói gì hướng phía phòng tắm đi đến.
Dạ Nhiễm ngồi trên ghế, nhìn bóng lưng Quân Mặc Hoàng mang theo vài phần vui vẻ cùng bất đắt dĩ, Mặc Hoàng đây lại là tức giận cái gì đây?
Chỉ chốc lát, Quân Mặc Hoàng đi tới, ôm lấy Dạ Nhiễm đi vào phòng tắm, lúc này một câu cũng không nói, ở cửa phòng tắm, Quân Mặc Hoàng cầm lấy một bộ váy dài màu đỏ rực đặt ở trên tay Dạ Nhiễm, quay người muốn rời khỏi.
Dạ Nhiễm một phát bắt được cổ tay Quân Mặc Hoàng, con ngươi màu đen xinh đẹp nhìn thẳng hắn: “Đây lại là ai trêu chọc chàng rồi?”
Quân Mặc Hoàng nhìn Dạ Nhiễm, sau nửa ngày mới hừ lạnh một tiếng một tay đem Dạ Nhiễm ôm vào trong ngực, “Dạ Nhiễm, nàng là của ta, chỉ có thể là của Quân Mặc Hoàng ta.”
Nghe Quân Mặc Hoàng có chút không được tự nhiên lại nói lời bá đạo, khóe môi Dạ Nhiễm chậm rãi giơ lên một bộ dáng tươi cười, hai má dán trên lồng ngực Quân Mặc Hoàng, cảm thụ nhịp tim đập mạnh mẽ, thản nhiên nói: “Chẳng lẽ Quân Mặc Hoàng chàng lại không có lòng tin như vậy?”
Quân Mặc Hoàng nghe vậy, nâng cằm Dạ Nhiễm lên, nhắm ngay cặp môi đỏ mọng hung hăng hôn lên.
Nếu như trước đây có người nói cho hắn biết, có một ngày trong tương lai, Quân Mặc Hoàng hắn sẽ yêu một nữ nhân, yêu đến nguyện ý buông tha cho tánh mạng của mình, hắn nhất định sẽ hung hăng đem người kia một cước đạp bay, nữ nhân? Đối với Quân Mặc Hoàng hắn mà nói đó chỉ là đại biểu cho phiền toái!
Nhưng là ba năm trước đây hắn mới biết được, thì ra thế gian lại còn có một thiếu nữ tuyệt diệu như vậy, làm cho hắn động lòng, làm cho hắn khẩn trương, lại để cho hắn ngày đêm mong nhớ, lại để cho hắn tưởng niệm thành hoạ.
Quân Mặc Hoàng buông môi Dạ Nhiễm ra, con ngươi đen kịt không thấy đáy lóe lên mê say, lưu lại trên khóe môi Dạ Nhiễm mềm mại vừa hôn: “Ở bên trong ngâm một chút, nghỉ ngơi.”
Dạ Nhiễm cầm quần áo Mặc Hoàng chuẩn bị, trong con ngươi màu đen mang theo vui vẻ: “Quân Mặc Hoàng, nếu có một ngày ta không muốn chàng thì sẽ như thế nào?”
Con ngươi màu đen của Quân Mặc Hoàng rơi xuống tia ảm đạm, giống như sắp mưa to gió lớn, một tay chế trụ cằm của Dạ Nhiễm, Quân Mặc Hoàng cười đến khát máu: “Dạ Nhiễm, nếu quả thật có một ngày như vậy, ta sẽ đem nàng nhốt lại, vĩnh viễn ở bên cạnh ta, cho đến khi cái thế giới này bị hủy diệt!”
Đôi mắt Dạ Nhiễm chậm rãi sáng lên, tay phải trước phủ lấy tay Quân Mặc Hoàng, thật sâu nhìn chăm chú Quân Mặc Hoàng: “Quân Mặc Hoàng, nếu có một ngày chàng không muốn ta nữa, ta sẽ ——— giết chàng.”
/164
|