Cung Ly Lạc nghe vậy, bàn tay khẽ dùng sức siết chặt cánh tay Thân Đồ Thiên Tuyệt, một lúc lâu mới nhẹ nhàng buông lỏng tay ra, "Đến Lâu Ngoại Lâu chờ ta!"
Thân Đồ Thiên Tuyệt nhíu mày, không nói gì.
Đi thẳng ra ngoài.
Cung Ly Lạc nghiêng đầu, nhìn bóng lưng Thân Đồ Thiên Tuyệt, con ngươi híp lại.
Vô Ưu nhìn Cung Ly Lạc, lại nhìn Thân Đồ Thiên Tuyệt đã đi xa, bóng lưng tương tự Cung Ly Lạc.
Ban đầu, thiếu chút nữa nàng đã chết dưới bóng lưng này.
Chẳng lẽ, hai người này, ở dưới tình huống nàng không biết, lặng lẽ cấu kết với nhau?
Nhìn Cung Ly Lạc, Cung Ly Lạc thản nhiên nhếch môi, Vô Ưu nhíu mày, cười một tiếng với Cung Ly Lạc.
Đông Hoàng Cung Diệu ngồi liệt ở trên ghế rồng, cái gì cũng nói không nên lời.
Vào giờ phút này, nói gì, cũng không thay đổi được gì.
Hơn nữa, ở trước mặt Cung Ly Lạc.
"Ly Lạc. . . . . ."
Cung Ly Lạc liếc mắt nhìn Đông Hoàng Cung Diệu, lạnh giọng "Không cần giải thích, không cần cầu xin tha thứ, ngươi, không đáng, cũng không xứng để ta tha thứ cho ngươi, càng không xứng để mẫu phi tha thứ cho ngươi... ngươi vì tư lợi của mình, ngươi chỉ để ý đến ngôi vị hoàng đế của ngươi, tôn nghiêm của ngươi, cho nên, không cần giả mù sa mưa khẩn cầu tha thứ, ta không có nhiều thời gian rãnh rỗi như vậy cùng ngươi phụ từ tử hiếu, về sau cũng đừng tới Lạc vương phủ tìm ta, càng đừng truyền giang sơn ngôi vị hoàng đế này cho ta, nếu như, ngươi thật sự chán ghét ngôi vị hoàng đế này, thì truyền cho Cung Minh đi!"
Đông quốc này, cũng chỉ có Cung Minh mới có tư cách làm Hoàng đế.
Đông Hoàng Cung Diệu lệ rơi đầy mặt, lắc đầu.
Không phải chuyện này này, không phải chuyện này.
Rất nhiều chuyện, từ xưa đến nay, hắn đã quên mất, nhưng mà, rất nhiều chuyện, hắn lại ghi tạc trong đầu, một khắc (15’) không dám quên.
"Ly Lạc. . . . . ."
Cung Ly Lạc không cho Đông Hoàng Cung Diệu cơ hội giải thích, nắm tay Vô Ưu, đi ra khỏi Ngự Thư Phòng.
Kết quả của những người cặn bã, tiện nhân kia, hắn không quan tâm.
Hắn chỉ muốn nhìn Cung Diệu, ở thời điểm những người đó lần lượt bị róc xương lóc thịt, lần lượt đau triệt nội tâm.
Ân hận lúc đầu đã làm sai.
Nói không hận, đó là không thể có khả năng.
Đông Hoàng Cung Diệu có thể giết nhi tử, thế nhưng hắn lại không thể giết chết bản thân. Nhưng, đôi khi, còn sống, còn giày vò hơn chết.
Đông Hoàng Cung Diệu nhìn Cung Ly Lạc cùng Vô Ưu rời đi, vội vàng đuổi theo ra ngoài Ngự Thư Phòng, nhưng đã không còn bóng dáng của bọn họ.
"Lạc nhi. . . . . ."
Thiên ngôn vạn ngữ, Đông Hoàng Cung Diệu nói không nên lời, chỉ cảm thấy, ngực vô cùng đau, cổ họng trướng đến nói không ra lời.
Trong lúc hô hấp, tâm khang (khoang tim) lại co rút đau đớn dữ dội.
Nghiêng đầu, nhìn quốc sư Quý Mộc Hằng rên rỉ trên đất, hận ý nồng đậm.
Đi tới một bên, rút trường kiếm, một kiếm lại một kiếm đâm Quý Mộc Hằng.
Mỗi một kiếm không nặng, cũng không đâm trúng chỗ hiểm.
"Là ngươi, là ngươi, là ngươi làm hại trẫm bị cô lập hoàn toàn, là ngươi làm hại trẫm, vợ con ly tán, là ngươi hại chết Ly phi, là ngươi làm hại Ly Lạc tuổi còn trẻ, tóc trắng đầu đầy, là ngươi, là ngươi, đều là ngươi. . . . . ."
Bày kế hủy hoại Ly phi.
Lại hại Ly Lạc của hắn.
Giết, giết, thiên đao vạn quả.
Không. . . . . .
Không đủ, giết một mình Quý Mộc Hằng không đủ.
"Người đâu, mang tên súc sinh kia đến!"
Thôi công công biết, súc sinh trong miệng Đông Hoàng Cung Diệu chính là Cung Minh Duệ, mà Cung Minh Duệ đã sớm bị người giải đến bên ngoài ngự thư phòng.
Máu tươi đầm đìa.
Một hơi thoi thóp.
Cung Minh Duệ vừa thấy Đông Hoàng Cung Diệu, vội mở miệng, "Phụ hoàng, phụ hoàng cứu mạng, cứu mạng. . . . . ."
"Đừng kêu trẫm, ngươi là nghiệt chủng, ngươi là tên súc sinh, ngươi không phải là nhi tử thật, ngươi là con hoang, là con hoang, nhìn thấy không, hắn mới là phụ thân của ngươi, người xấu xí này mới là phụ thân của ngươi, hôm nay, trẫm muốn giết hai người các ngươi, một người một kiếm, một người một kiếm, các ngươi khiến trẫm đau, hôm nay trẫm, cũng làm cho các ngươi đau. . . . . ."
Đông Hoàng Cung Diệu, đâm trúng Cung Minh Duệ.
Lại đâm Quý Mộc Hằng.
Một người một kiếm, một người một kiếm, cho đến hai người khí tuyệt mà bỏ mình.
"A ha ha, a ha ha. . . . . ." dien dan l`ê q`u`ý đ`ô`n
Đông Hoàng Cung Diệu cười, vô cùng điên cuồng.
Hai mắt đỏ tươi, máu dọc theo khóe miệng tràn ra.
Giết bọn họ thì như thế nào, Ly phi của hắn, cũng không quay lại.
Con hắn, sẽ không bao giờ tha thứ cho hắn.
Bỏ lại bảo kiếm, Đông Hoàng Cung Diệu giống như kẻ điên quỳ trên mặt đất, từ từ té xuống đất, nhìn nóc Ngự Thư Phòng.
Giống như Ly phi đang vẫy tay với hắn.
"Ly phi. . . . . ."
Vươn tay, muốn bắt lấy Ly phi, nhưng làm thế nào cũng bắt không được.
"Ta hận ngươi, hoàng thượng, ngươi là một tên lừa gạt, ngươi là quái tử thủ, ngươi là một tên cặn bã lòng lang dạ sói, ngươi khốn kiếp không bằng cầm thú!"
Đông Hoàng Cung Diệu lắc đầu, "Không không không, Ly phi, van ngươi, không cần mắng trẫm như vậy, van ngươi, van ngươi!"
"Trẫm sai rồi, trẫm biết sai rồi, van cầu ngươi, van cầu ngươi!"
Vừa nói, vừa không ngừng dập đầu.
Không... không nên nói hắn như vậy, hắn biết sai rồi, trẫm biết sai rồi.
"Là ngươi hại chết ta, là ngươi hại chết ta, là ngươi hại Ly Lạc của ta. . . . . ."
Ma âm vờn quanh tai, Đông Hoàng Cung Diệu không ngừng dập đầu, "Không không không... không cần, Ly phi, không nên nói nữa, trẫm van ngươi, van ngươi. . . . . ."
Cả ngày lẫn đêm sám hối, cả ngày lẫn đêm bị hành hạ.
Giờ khắc này, Đông Hoàng Cung Diệu vô cùng điên cuồng.
Trong đầu, tất cả đều là Ly phi không tha thứ hắn, trách mắng hắn, chất vấn hắn.
Không được an bình, không thể chuộc lỗi.
Cung Minh đứng cách đó không xa, lẳng lặng nhìn, vô cùng lạnh nhạt.
Giống như lão nhân vô cùng điên cuồng đó, không ngừng thét chói tai, cầu xin tha thứ, không phải phụ thân của hắn, chỉ là một người xa lạ.
Không, người xa lạ, còn có lòng thương hại, nhưng Cung Minh vào giờ phút này, một chút lòng thương hại cũng không có.
Người đáng thương, tất có chỗ đáng hận.
Đông Hoàng Cung Diệu chính là giống vậy.
Hắn là một người đáng hận.
Thân Đồ Thiên Tuyệt nhíu mày, không nói gì.
Đi thẳng ra ngoài.
Cung Ly Lạc nghiêng đầu, nhìn bóng lưng Thân Đồ Thiên Tuyệt, con ngươi híp lại.
Vô Ưu nhìn Cung Ly Lạc, lại nhìn Thân Đồ Thiên Tuyệt đã đi xa, bóng lưng tương tự Cung Ly Lạc.
Ban đầu, thiếu chút nữa nàng đã chết dưới bóng lưng này.
Chẳng lẽ, hai người này, ở dưới tình huống nàng không biết, lặng lẽ cấu kết với nhau?
Nhìn Cung Ly Lạc, Cung Ly Lạc thản nhiên nhếch môi, Vô Ưu nhíu mày, cười một tiếng với Cung Ly Lạc.
Đông Hoàng Cung Diệu ngồi liệt ở trên ghế rồng, cái gì cũng nói không nên lời.
Vào giờ phút này, nói gì, cũng không thay đổi được gì.
Hơn nữa, ở trước mặt Cung Ly Lạc.
"Ly Lạc. . . . . ."
Cung Ly Lạc liếc mắt nhìn Đông Hoàng Cung Diệu, lạnh giọng "Không cần giải thích, không cần cầu xin tha thứ, ngươi, không đáng, cũng không xứng để ta tha thứ cho ngươi, càng không xứng để mẫu phi tha thứ cho ngươi... ngươi vì tư lợi của mình, ngươi chỉ để ý đến ngôi vị hoàng đế của ngươi, tôn nghiêm của ngươi, cho nên, không cần giả mù sa mưa khẩn cầu tha thứ, ta không có nhiều thời gian rãnh rỗi như vậy cùng ngươi phụ từ tử hiếu, về sau cũng đừng tới Lạc vương phủ tìm ta, càng đừng truyền giang sơn ngôi vị hoàng đế này cho ta, nếu như, ngươi thật sự chán ghét ngôi vị hoàng đế này, thì truyền cho Cung Minh đi!"
Đông quốc này, cũng chỉ có Cung Minh mới có tư cách làm Hoàng đế.
Đông Hoàng Cung Diệu lệ rơi đầy mặt, lắc đầu.
Không phải chuyện này này, không phải chuyện này.
Rất nhiều chuyện, từ xưa đến nay, hắn đã quên mất, nhưng mà, rất nhiều chuyện, hắn lại ghi tạc trong đầu, một khắc (15’) không dám quên.
"Ly Lạc. . . . . ."
Cung Ly Lạc không cho Đông Hoàng Cung Diệu cơ hội giải thích, nắm tay Vô Ưu, đi ra khỏi Ngự Thư Phòng.
Kết quả của những người cặn bã, tiện nhân kia, hắn không quan tâm.
Hắn chỉ muốn nhìn Cung Diệu, ở thời điểm những người đó lần lượt bị róc xương lóc thịt, lần lượt đau triệt nội tâm.
Ân hận lúc đầu đã làm sai.
Nói không hận, đó là không thể có khả năng.
Đông Hoàng Cung Diệu có thể giết nhi tử, thế nhưng hắn lại không thể giết chết bản thân. Nhưng, đôi khi, còn sống, còn giày vò hơn chết.
Đông Hoàng Cung Diệu nhìn Cung Ly Lạc cùng Vô Ưu rời đi, vội vàng đuổi theo ra ngoài Ngự Thư Phòng, nhưng đã không còn bóng dáng của bọn họ.
"Lạc nhi. . . . . ."
Thiên ngôn vạn ngữ, Đông Hoàng Cung Diệu nói không nên lời, chỉ cảm thấy, ngực vô cùng đau, cổ họng trướng đến nói không ra lời.
Trong lúc hô hấp, tâm khang (khoang tim) lại co rút đau đớn dữ dội.
Nghiêng đầu, nhìn quốc sư Quý Mộc Hằng rên rỉ trên đất, hận ý nồng đậm.
Đi tới một bên, rút trường kiếm, một kiếm lại một kiếm đâm Quý Mộc Hằng.
Mỗi một kiếm không nặng, cũng không đâm trúng chỗ hiểm.
"Là ngươi, là ngươi, là ngươi làm hại trẫm bị cô lập hoàn toàn, là ngươi làm hại trẫm, vợ con ly tán, là ngươi hại chết Ly phi, là ngươi làm hại Ly Lạc tuổi còn trẻ, tóc trắng đầu đầy, là ngươi, là ngươi, đều là ngươi. . . . . ."
Bày kế hủy hoại Ly phi.
Lại hại Ly Lạc của hắn.
Giết, giết, thiên đao vạn quả.
Không. . . . . .
Không đủ, giết một mình Quý Mộc Hằng không đủ.
"Người đâu, mang tên súc sinh kia đến!"
Thôi công công biết, súc sinh trong miệng Đông Hoàng Cung Diệu chính là Cung Minh Duệ, mà Cung Minh Duệ đã sớm bị người giải đến bên ngoài ngự thư phòng.
Máu tươi đầm đìa.
Một hơi thoi thóp.
Cung Minh Duệ vừa thấy Đông Hoàng Cung Diệu, vội mở miệng, "Phụ hoàng, phụ hoàng cứu mạng, cứu mạng. . . . . ."
"Đừng kêu trẫm, ngươi là nghiệt chủng, ngươi là tên súc sinh, ngươi không phải là nhi tử thật, ngươi là con hoang, là con hoang, nhìn thấy không, hắn mới là phụ thân của ngươi, người xấu xí này mới là phụ thân của ngươi, hôm nay, trẫm muốn giết hai người các ngươi, một người một kiếm, một người một kiếm, các ngươi khiến trẫm đau, hôm nay trẫm, cũng làm cho các ngươi đau. . . . . ."
Đông Hoàng Cung Diệu, đâm trúng Cung Minh Duệ.
Lại đâm Quý Mộc Hằng.
Một người một kiếm, một người một kiếm, cho đến hai người khí tuyệt mà bỏ mình.
"A ha ha, a ha ha. . . . . ." dien dan l`ê q`u`ý đ`ô`n
Đông Hoàng Cung Diệu cười, vô cùng điên cuồng.
Hai mắt đỏ tươi, máu dọc theo khóe miệng tràn ra.
Giết bọn họ thì như thế nào, Ly phi của hắn, cũng không quay lại.
Con hắn, sẽ không bao giờ tha thứ cho hắn.
Bỏ lại bảo kiếm, Đông Hoàng Cung Diệu giống như kẻ điên quỳ trên mặt đất, từ từ té xuống đất, nhìn nóc Ngự Thư Phòng.
Giống như Ly phi đang vẫy tay với hắn.
"Ly phi. . . . . ."
Vươn tay, muốn bắt lấy Ly phi, nhưng làm thế nào cũng bắt không được.
"Ta hận ngươi, hoàng thượng, ngươi là một tên lừa gạt, ngươi là quái tử thủ, ngươi là một tên cặn bã lòng lang dạ sói, ngươi khốn kiếp không bằng cầm thú!"
Đông Hoàng Cung Diệu lắc đầu, "Không không không, Ly phi, van ngươi, không cần mắng trẫm như vậy, van ngươi, van ngươi!"
"Trẫm sai rồi, trẫm biết sai rồi, van cầu ngươi, van cầu ngươi!"
Vừa nói, vừa không ngừng dập đầu.
Không... không nên nói hắn như vậy, hắn biết sai rồi, trẫm biết sai rồi.
"Là ngươi hại chết ta, là ngươi hại chết ta, là ngươi hại Ly Lạc của ta. . . . . ."
Ma âm vờn quanh tai, Đông Hoàng Cung Diệu không ngừng dập đầu, "Không không không... không cần, Ly phi, không nên nói nữa, trẫm van ngươi, van ngươi. . . . . ."
Cả ngày lẫn đêm sám hối, cả ngày lẫn đêm bị hành hạ.
Giờ khắc này, Đông Hoàng Cung Diệu vô cùng điên cuồng.
Trong đầu, tất cả đều là Ly phi không tha thứ hắn, trách mắng hắn, chất vấn hắn.
Không được an bình, không thể chuộc lỗi.
Cung Minh đứng cách đó không xa, lẳng lặng nhìn, vô cùng lạnh nhạt.
Giống như lão nhân vô cùng điên cuồng đó, không ngừng thét chói tai, cầu xin tha thứ, không phải phụ thân của hắn, chỉ là một người xa lạ.
Không, người xa lạ, còn có lòng thương hại, nhưng Cung Minh vào giờ phút này, một chút lòng thương hại cũng không có.
Người đáng thương, tất có chỗ đáng hận.
Đông Hoàng Cung Diệu chính là giống vậy.
Hắn là một người đáng hận.
/107
|