Thời gian trôi đi nhanh chóng, thoáng cái bảy ngày đã trôi qua. Lễ đăng cơ của Hoàng thượng Thiên Thần và lễ phong hậu hấp dẫn sự quan tâm của rất nhiều người.
Ngày hôm đó, trong hoàng cung rất náo nhiệt, đàn tế tự đã được dựng xong từ sớm. Xung quanh bày đầy rượu ngon, thức ăn ngon, các đại thần mang theo gia quyến đến cùng làm nhân chưng cho giây phút đặc biệt này.
Đối diện đàn tế là sứ giả của các nước, ngoài quốc chủ của mấy tiểu quốc ra thì Thái tử của hai nước Tuyết Dung quốc và Tề Quốc cũng đến. Chỉ là, hai người này thực sự đến để chúc hay có mục đích gì khác thì không ai biết được.
Thiên Linh quốc không có phái sứ giả đến chúc, tuy nhiên, với quan hệ hiên tại của hai nước, Dạ Hi cũng không muốn thấy họ đến. Mặc dù là đến cũng chỉ có thể chịu nhục mà thôi.
Vào giữa trưa, nghi thức bắt đầu. Quân Mặc Hiên cùng Dạ Hi nắm chặt tay nhau, từng bước từng bước đi về phía đàn tế.
Quân Mặc Hiên mặc long bào trên người, khí thế đế vương lộ ra trên người. Trái lại, Dạ Hi mặc phượng bào màu vàng óng, vài đồ trang sức đơn giản, không quá phô trương nhưng cũng không rơi xuống tầm thường.
Một đôi bích nhân đứng trên đàn tế như vậy quả thực làm bao nhiêu người ao ước. Nhất là đám nữ nhân có mặt ở đấy. Biết Quân Mặc Hiên làm tất cả vì Dạ Hi, không thể không cảm động.
Hứa hẹn một đời một kiếp một đôi nhân, hắn là được. Vì Dạ Hi, hoàng thượng của bọn họ một mình đi đến Thiên Linh, vì nàng cùng nhi tử của hoàng thượng, hoàng thương bất chấp nguy hiểm đi đến Thiên Linh...
Tất cả đều làm cho bọn họ cảm động, nhưng cũng để cho bọn họ lo lắng, quốc gia cường đại Thiên Linh này nếu thật sự công đánh bọn họ, Thiên Thần làm sao có thể chịu đựng nổi.
Thật may, Quân Mặc Hiên trở về mấy ngày nay rồi, nhưng vẫn chưa có tin tức gì của Thiên Linh, có thể bọn họ đã thỏa hiệp. Mọi người yên lặng cầu nguyện, nhưng mà, lời cầu nguyện của bọn họ không trở thành sự thật.
Ngay lúc hai người Dạ Hi đứng ở trên đài đón nhận sự triều bái của bách quan. Trên bầu trời truyền đến tiếng vang rung trời.
Trưởng lão hộ quốc của Thiên Linh Mạc Văn Sinh đến đây chúc, chúc mừng Tân hoàng của Thiên Thần đăng cơ.... Giọng nói trầm ổn kết hợp với nội lực hùng hậu, dường như làm vỡ màng nhĩ của mọi người.
Đây là lực lượng gì, chắc chỉ có Trấn quốc tướng quân Dạ Đại Sơn mới có thể làm được.
Kèm theo lời chúc là hai luồng nội lức manh mẽ, tuy đứng ở khoảng cách rất xa nhưng Quân Mặc Hiên vẫn có thể cảm giác được dao động hỗn loạn của nội lực. Không có chút suy tính, vươn tay ôm Dạ Hi phi thân rời đi.
Hai người vừa mới đáp xuống đất, lực lượng bay về phía đàn tế, đàn tế vốn kiên cố bỗng chốc ầm ầm sụp đổ. Mà hai người Mạc Văn Sinh và Mộ Vân lại ra vẻ giống như chẳng có chuyện gì xảy ra, vững vàng đáp xuống đất.
Đến đập phá! Đây chính là từ đầu tiên mà Dạ Hi có thể nghĩ đến.
Mà sự thực cũng chính là như vậy, hai người kia đến đây chính là để đập phá. Lúc ở hoàng cung Thiên Linh, quậy phá hoàng cung Thiên Linh đến lòng trời lở đất như vậy, bị trả miếng như vậy, làm sao Thiên Linh có thể không tức giận, làm sao có thể không phục thù.
Lúc trước, bọn họ lời dụng mấy tiểu quốc xung quanh không ngừng xuất binh quấy nhiễu Thiên Thần đều bị nhi tử của Dạ Viễn Thiên là Dạ Gia Thành ngăn cản, vẫn chưa tạo nên tổn thất gì cho Thiên Thần.
Quốc chủ Thiên Linh tức giận, cố ý phái hai vị Hộ quốc trưởng lão đến đây đập phá, thuận tiện tặng đồ.
Thiên Thần, chỉ có thực lực như vậy! Mạc Văn Sinh khinh bỉ nói. Ánh mắt lạnh lùng quét nhìn xung quanh, thế nhưng lại không phát hiện được một cao thủ có thực lực trên Hóa cảnh (*).
(*) Là một cảnh giới cao trong tu luyện.
Mạc Trưởng Lão, hành quân tác chiến không phải dựa vào võ lực mà chính là đầu óc. Loại người đầu óc đơn giản, tứ chi phát triển như ngươi chắc không thể hiểu được đâu. Dạ Hi khinh bỉ nói.
Thiên Thần của chúng ta nhân tài liên tục xuất hiện, nhất là kỳ tài quân sự có rất nhiều, nếu không thì làm sao có thể phá vỡ được nhiều lần đánh lén của Thiên Linh chứ? Quân Mặc Hiên phụ hoạ theo nói.
Mạc Văn Sinh nhíu mày, hai người này kẻ xướng người hoạ, biến tướng nói người Thiên Linh bọn họ không có đầu óc.
Âm mưu quỷ kế mà thôi, ngươi cho rằng bổn tọa sẽ sợ sao? Trước thực lực tuyệt đối, bất kỳ âm mưu quỷ kế nào cũng chỉ là cặn bã mà thôi. Mạc Văn Sinh ngang ngược nói.
Một cao thủ Hóa cảnh, quả thật có thể sánh ngang với thiên quân vạn mã, làm bọn họ phát bực, bọn họ tùy thời đều có thể giết Dạ Hi và Quân Mặc Hiên. Chỉ là, bọn họ không muốn làm như vậy.
Rảnh rỗi lâu như vậy, thật vất vả lắm mới gặp gỡ hai kẻ không sợ chết, bọn họ không chậm ra chơi đùa với hai người thì chẳng phải sẽ làm thất vọng cuộc sống nhàm chán này sao.
Thật sao? Trẫm rất muốn biết sự tự tin của Mạc Trưởng Lão là từ đâu ra! Quân Mặc Hiên lạnh lùng nhìn Mạc trưởng lão đứng trước mặt. Lập tức, thúc dục nội lực ngưng tụ ở trong hai tay.
Cánh tay dùng sức vung ra, một viên cầu màu vàng bắn ra, rơi thẳng xuống trước mặt Mạc Văn Sinh.
Chút tài mọn. Mạc Văn Sinh lạnh nhạt cưới, phất tay muốn đánh tan viên cầu màu vàng kia. Nào biết, khi lực lượng của hắn tiếp xúc với viên cầu màu vàng kia, thế nhưng lại phát hiện nội lực của mình đang bị viên cầu màu vàng kia hấp thu.
Chuyện gì đang xảy ra?
Khóe miệng Quân Mặc Hiên nhếch lên một tia cười lạnh, tay kia ra chiêu, viên cầu màu vàng đã bị tăng thêm lực lượng nay càng trở nêm mạnh mẽ hơn. Trực tiếp làm Mạc Văn Sinh văng ra cách xa mấy thước.
Nghĩ kỹ, Mạc Văn Sinh là cao thủ Hóa cảnh, phải thúc dục nội lực để ổn định thân mình đúng lúc mới không bị ngã xuống. Tuy nhiên, khí huyết đang quay cuồng trong cơ thể hắn lúc này và mùi máu tươi tràn ngập trong miệng, không ngừng nhắc nhở hắn, hắn bị một tên tiểu tử đả thương.
Lão nhị, có sao không? Mộ Vân nhanh chóng tiến lên. Xem ra bọn họ lại lần nữa đánh giá thấp thực lực của Quân Mặc Hiên rồi.
Không có việc gì. Mạc Văn Sinh âm thầm vận công điều tức, ổn định khí huyết đang cuồng loạn trong cơ thể.
Hoàng thượng Thiên Thần, hai người chúng ta đến đây cũng không phải để bới móc, mà chính là đến để tặng đồ, Quân Mặc Hiên, tiếp lấy: Mộ Vân móc một thứ ở trong ngực ra, ném cho Quân Mặc Hiên, sau đó cúi người đỡ Mạc Văn Sinh sang một bên nghỉ ngơi.
Bàn tay Quân Mặc Hiên cầm lấy một quyển sổ màu đỏ, phía trên ghi hai chữ ‘Chiến thư’ rất bắt mắt. Đây là Thiên Linh hạ chiến thư với Thiên Thần sao? Trong mắt Quân Mặc Hiên chợt lóe lên một tia lạnh lùng, bọn họ tưởng ràng hạ chiến thư sẽ làm hắn sợ sao? Cho dù không có thứ này, hắn cũng chuẩn bị tấn công Thiên Linh, chiến thư này, chỉ là làm cho kế hoạch của hắn diễn ra sớm hơn mà thôi.
Quân Mặc Hiên, đây là chiến thư của Thiên Linh, ngươi dám tiếp nhận sao? Sau mười ngày, Thiên Thần cùng Thiên Linh sẽ
Ngày hôm đó, trong hoàng cung rất náo nhiệt, đàn tế tự đã được dựng xong từ sớm. Xung quanh bày đầy rượu ngon, thức ăn ngon, các đại thần mang theo gia quyến đến cùng làm nhân chưng cho giây phút đặc biệt này.
Đối diện đàn tế là sứ giả của các nước, ngoài quốc chủ của mấy tiểu quốc ra thì Thái tử của hai nước Tuyết Dung quốc và Tề Quốc cũng đến. Chỉ là, hai người này thực sự đến để chúc hay có mục đích gì khác thì không ai biết được.
Thiên Linh quốc không có phái sứ giả đến chúc, tuy nhiên, với quan hệ hiên tại của hai nước, Dạ Hi cũng không muốn thấy họ đến. Mặc dù là đến cũng chỉ có thể chịu nhục mà thôi.
Vào giữa trưa, nghi thức bắt đầu. Quân Mặc Hiên cùng Dạ Hi nắm chặt tay nhau, từng bước từng bước đi về phía đàn tế.
Quân Mặc Hiên mặc long bào trên người, khí thế đế vương lộ ra trên người. Trái lại, Dạ Hi mặc phượng bào màu vàng óng, vài đồ trang sức đơn giản, không quá phô trương nhưng cũng không rơi xuống tầm thường.
Một đôi bích nhân đứng trên đàn tế như vậy quả thực làm bao nhiêu người ao ước. Nhất là đám nữ nhân có mặt ở đấy. Biết Quân Mặc Hiên làm tất cả vì Dạ Hi, không thể không cảm động.
Hứa hẹn một đời một kiếp một đôi nhân, hắn là được. Vì Dạ Hi, hoàng thượng của bọn họ một mình đi đến Thiên Linh, vì nàng cùng nhi tử của hoàng thượng, hoàng thương bất chấp nguy hiểm đi đến Thiên Linh...
Tất cả đều làm cho bọn họ cảm động, nhưng cũng để cho bọn họ lo lắng, quốc gia cường đại Thiên Linh này nếu thật sự công đánh bọn họ, Thiên Thần làm sao có thể chịu đựng nổi.
Thật may, Quân Mặc Hiên trở về mấy ngày nay rồi, nhưng vẫn chưa có tin tức gì của Thiên Linh, có thể bọn họ đã thỏa hiệp. Mọi người yên lặng cầu nguyện, nhưng mà, lời cầu nguyện của bọn họ không trở thành sự thật.
Ngay lúc hai người Dạ Hi đứng ở trên đài đón nhận sự triều bái của bách quan. Trên bầu trời truyền đến tiếng vang rung trời.
Trưởng lão hộ quốc của Thiên Linh Mạc Văn Sinh đến đây chúc, chúc mừng Tân hoàng của Thiên Thần đăng cơ.... Giọng nói trầm ổn kết hợp với nội lực hùng hậu, dường như làm vỡ màng nhĩ của mọi người.
Đây là lực lượng gì, chắc chỉ có Trấn quốc tướng quân Dạ Đại Sơn mới có thể làm được.
Kèm theo lời chúc là hai luồng nội lức manh mẽ, tuy đứng ở khoảng cách rất xa nhưng Quân Mặc Hiên vẫn có thể cảm giác được dao động hỗn loạn của nội lực. Không có chút suy tính, vươn tay ôm Dạ Hi phi thân rời đi.
Hai người vừa mới đáp xuống đất, lực lượng bay về phía đàn tế, đàn tế vốn kiên cố bỗng chốc ầm ầm sụp đổ. Mà hai người Mạc Văn Sinh và Mộ Vân lại ra vẻ giống như chẳng có chuyện gì xảy ra, vững vàng đáp xuống đất.
Đến đập phá! Đây chính là từ đầu tiên mà Dạ Hi có thể nghĩ đến.
Mà sự thực cũng chính là như vậy, hai người kia đến đây chính là để đập phá. Lúc ở hoàng cung Thiên Linh, quậy phá hoàng cung Thiên Linh đến lòng trời lở đất như vậy, bị trả miếng như vậy, làm sao Thiên Linh có thể không tức giận, làm sao có thể không phục thù.
Lúc trước, bọn họ lời dụng mấy tiểu quốc xung quanh không ngừng xuất binh quấy nhiễu Thiên Thần đều bị nhi tử của Dạ Viễn Thiên là Dạ Gia Thành ngăn cản, vẫn chưa tạo nên tổn thất gì cho Thiên Thần.
Quốc chủ Thiên Linh tức giận, cố ý phái hai vị Hộ quốc trưởng lão đến đây đập phá, thuận tiện tặng đồ.
Thiên Thần, chỉ có thực lực như vậy! Mạc Văn Sinh khinh bỉ nói. Ánh mắt lạnh lùng quét nhìn xung quanh, thế nhưng lại không phát hiện được một cao thủ có thực lực trên Hóa cảnh (*).
(*) Là một cảnh giới cao trong tu luyện.
Mạc Trưởng Lão, hành quân tác chiến không phải dựa vào võ lực mà chính là đầu óc. Loại người đầu óc đơn giản, tứ chi phát triển như ngươi chắc không thể hiểu được đâu. Dạ Hi khinh bỉ nói.
Thiên Thần của chúng ta nhân tài liên tục xuất hiện, nhất là kỳ tài quân sự có rất nhiều, nếu không thì làm sao có thể phá vỡ được nhiều lần đánh lén của Thiên Linh chứ? Quân Mặc Hiên phụ hoạ theo nói.
Mạc Văn Sinh nhíu mày, hai người này kẻ xướng người hoạ, biến tướng nói người Thiên Linh bọn họ không có đầu óc.
Âm mưu quỷ kế mà thôi, ngươi cho rằng bổn tọa sẽ sợ sao? Trước thực lực tuyệt đối, bất kỳ âm mưu quỷ kế nào cũng chỉ là cặn bã mà thôi. Mạc Văn Sinh ngang ngược nói.
Một cao thủ Hóa cảnh, quả thật có thể sánh ngang với thiên quân vạn mã, làm bọn họ phát bực, bọn họ tùy thời đều có thể giết Dạ Hi và Quân Mặc Hiên. Chỉ là, bọn họ không muốn làm như vậy.
Rảnh rỗi lâu như vậy, thật vất vả lắm mới gặp gỡ hai kẻ không sợ chết, bọn họ không chậm ra chơi đùa với hai người thì chẳng phải sẽ làm thất vọng cuộc sống nhàm chán này sao.
Thật sao? Trẫm rất muốn biết sự tự tin của Mạc Trưởng Lão là từ đâu ra! Quân Mặc Hiên lạnh lùng nhìn Mạc trưởng lão đứng trước mặt. Lập tức, thúc dục nội lực ngưng tụ ở trong hai tay.
Cánh tay dùng sức vung ra, một viên cầu màu vàng bắn ra, rơi thẳng xuống trước mặt Mạc Văn Sinh.
Chút tài mọn. Mạc Văn Sinh lạnh nhạt cưới, phất tay muốn đánh tan viên cầu màu vàng kia. Nào biết, khi lực lượng của hắn tiếp xúc với viên cầu màu vàng kia, thế nhưng lại phát hiện nội lực của mình đang bị viên cầu màu vàng kia hấp thu.
Chuyện gì đang xảy ra?
Khóe miệng Quân Mặc Hiên nhếch lên một tia cười lạnh, tay kia ra chiêu, viên cầu màu vàng đã bị tăng thêm lực lượng nay càng trở nêm mạnh mẽ hơn. Trực tiếp làm Mạc Văn Sinh văng ra cách xa mấy thước.
Nghĩ kỹ, Mạc Văn Sinh là cao thủ Hóa cảnh, phải thúc dục nội lực để ổn định thân mình đúng lúc mới không bị ngã xuống. Tuy nhiên, khí huyết đang quay cuồng trong cơ thể hắn lúc này và mùi máu tươi tràn ngập trong miệng, không ngừng nhắc nhở hắn, hắn bị một tên tiểu tử đả thương.
Lão nhị, có sao không? Mộ Vân nhanh chóng tiến lên. Xem ra bọn họ lại lần nữa đánh giá thấp thực lực của Quân Mặc Hiên rồi.
Không có việc gì. Mạc Văn Sinh âm thầm vận công điều tức, ổn định khí huyết đang cuồng loạn trong cơ thể.
Hoàng thượng Thiên Thần, hai người chúng ta đến đây cũng không phải để bới móc, mà chính là đến để tặng đồ, Quân Mặc Hiên, tiếp lấy: Mộ Vân móc một thứ ở trong ngực ra, ném cho Quân Mặc Hiên, sau đó cúi người đỡ Mạc Văn Sinh sang một bên nghỉ ngơi.
Bàn tay Quân Mặc Hiên cầm lấy một quyển sổ màu đỏ, phía trên ghi hai chữ ‘Chiến thư’ rất bắt mắt. Đây là Thiên Linh hạ chiến thư với Thiên Thần sao? Trong mắt Quân Mặc Hiên chợt lóe lên một tia lạnh lùng, bọn họ tưởng ràng hạ chiến thư sẽ làm hắn sợ sao? Cho dù không có thứ này, hắn cũng chuẩn bị tấn công Thiên Linh, chiến thư này, chỉ là làm cho kế hoạch của hắn diễn ra sớm hơn mà thôi.
Quân Mặc Hiên, đây là chiến thư của Thiên Linh, ngươi dám tiếp nhận sao? Sau mười ngày, Thiên Thần cùng Thiên Linh sẽ
/118
|