Lúc này, trong hoàng cung Thiên Linh.
Vẻ mặt Nam Cung Chấn tức giận, trừng mắt nhìn đám quan viên phía dưới.
Chết tiệt, cuối cùng chuyện này là thế nào! Nam Cung Chấn hổn hển nói, chuyện này vốn rất bí mật, làm sao người ngoài có thể biết được. Hơn nữa, mỗi lần đưa nam nhân qua lúc trả lại đều nguyên vẹn không tổn hao gì mà, làm sạo có chuyện bị hành hạ ch.
Cuối cùng là người nào, lại hãm hại Thiên Linh như vậy.
Hiện tại Thiên Linh đã loạn thành một đoàn, bách tính bạo động, triều đình không thể áp chế được. Nhưng mà, trong thời gian hỗn loạn này, ở trong thành Thất Nguyệt, trên giương thơm, gối mềm của Yên Vũ cá, Dạ Hi đang lười biếng dựa vào trong lòng Quân Mặc Hiên.
Mặc, chàng nói xem Nam Cung Chấn có thể tức giận đến giơ chân hay không! Dạ Hi nhìn có chút hả hê nói rằng.
Hi nhi, đây chỉ là bắt đầu! Chọc chúng, tất nhiên phải trả giá thật lớn. Quân Mặc Hiên ngang ngược nói. Xế chiều hôm nay, hắn lại để cho Vân Thanh Phong đi làm một chút chuyện xấu.
Ước chừng sáng sớm mai, Nam Cung Chấn sẽ lại tức giận.
Không sai, chỉ có như vậy làm sao có thể bù đắp cho tâm hồn bị tổn thương của chúng ta. Dạ Hi nhếch miệng lên nở một nụ cười tà ác, nàng muốn tẩy bài (*) toàn bộ Thiên Linh để cho bọn họ biết hậu quả của việc chọc tức Dạ Hi nàng nặng bao nhiêu.
(*) tẩy bài: làm xáo trộn
Hai người thầm lên kế hoạch, dần dần, tay của Quân Mặc Hiên bắt đầu làm chuyện xấu, chẳng biết từ lúc nào đã mò vào quần áo trong của Dạ Hi.
Cảm giác trơn nhẵn làm cho hô hấp của Quân Mặc Hiên trở nên dồn dập.
Cô nương, Tiểu Mặc Tử làm ấm giường thay người có được không? Quân Mặc Hiên buồn nôn nói. Hắn vẫn chưa quên, bảo bối nhà hắn lợi dụng không biết bao nhiêu lần một lý do để từ chối hắn.
Sắc mặt Dạ Hi rối rắm, trong lòng thầm mắng vô sỉ, đều là chuyện của ngày tháng năm nào rồi mà nam nhân chết tiệt này còn ghi thù.
Nam nhân, chàng thật đúng là không bao giờ thay đổi được.một chút khí tiết! Dạ Hi đưa tay nhéo lấy thịt bên hông của Quân Mặc Hiên .
Khẩu vị của nương tử có chút nặng, vi phu tất nhiên phải phối hợp, không đúng sao? Quân Mặc Hiên vô sỉ nói. Bàn tay lớn không ngừng châm lửa trên người Dạ Hi, vừa châm lửa còn vừa nói.
Phối hợp cái em gái ngươi (*)... Vô sỉ ....
(*) một câu chửi
Cô nương, Tiểu Mặc Tử đấm bóp cho người.
Xoa bóp? Dạ Hi cúi đầu, nhìn một đôi ma trảo đang vuốt ve khắp nơi ở trên người nàng. Đây chính xóa bóp mà hắn nói sao? Sao hắn không nói thẳng là đang vân vê thành một đoàn đi?
Cô nương, hôm nay quá nóng, Tiểu Mặc Tử cởi áo ra giúp người nhé, như thế nào?
Dạ Hi cúi đầu, ma trảo của Quân Mặc Hiên đã kéo dây lưng y phục của nàng ra, khẽ cởi áo tơ, lộ ra một nửa da thịt tuyết trắng, tăng thêm một chút mập mờ.
Cô nương, nhiệt khí gần đây có chút lớn, Tiểu Mặc Tử hạ nhiệt giúp người.
Không biết sau bao nhiêu cái cô nương của Quân Mặc Hiên, cuối cùng Dạ Hi cũng bạo phát, giận dữ hét: Quân Mặc Hiên, chàng muốn làm thì mau làm nhanh lên, lằng nhà lằng nhằng, chàng có phải là nam nhân hay không.
Ánh mắt Quân Mặc Hiên trầm xuống, uy hiếp nhìn Dạ Hi: Vi phu không phải nam nhân?
Dạ Hi cả kinh trong lòng, xong đời rồi.
Một giây sau, Quân Mặc Hiên cúi người, dùng sức ngậm lấy cánh môi no đủ của Dạ Hi, hàm răng nhẹ đập vào môi hồng, để cho hơi đau đau, đồng thời làm cho cả người Dạ Hi sơ run.
Xong rồi, dẫm phải mìn rồi.
Mặc, chàng bình tĩnh . . .. A . . .. Dạ Hi đứt quãng nói. Đưa tay muốn đẩy Quân Mặc Hiên ra, nhưng nam nhân bị khiêu khích không thể chọc.
Nha đầu chết tiệt kia, Vi phu có phải là nam nhân hay không? Hử? Quân Mặc Hiên đốt lửa xung quanh, bắt Dạ Hi đi vào khuôn khổ.
Dạ Hi mạnh miệng, lên tiếng cãi lại: Nam nhân bắt nạt nương tử, không phải là nam nhân thực sự!
Lời này hoàn toàn chính là muốn chết, nhưng Dạ Hi bị Quân Mặc Hiên bức không thể kìm chế được nỗi lòng, làm sao có thể ý thức được vừa rồi chính mình nói chuyện gì.
Tốt, Còn có thể chống chế, Quân Mặc Hiên không có ý tốt nhìn Dạ Hi. Một giây sau, bắt đầu một cuộc giày vò vô cùng thê thảm.
Cả đêm, căn phòng quanh quẩn toàn tiếng cầu xin tha thứ của Dạ Hi và tiếng gầm nhẹ của Quân Mặc Hiên. Quân Mặc Hiên muốn bức bánh Dạ Hi phải khen chính mình lợi hại, mà Dạ Hi bị bức bách khuất phục dưới dâm uy của hắn, lại đổi lấy sự giày vò hung tàn hơn.
Tất cả đều tốt đẹp, đến sáng sớm hôm sau, mới chịu kết thúc. Giữa trưa, Dạ Hi kéo thân thể nặng cực kỳ không tình nguyện đi đến đại sảnh.
Ai ui, tiểu Hi nhi, làm sao giờ này ngươi mới dậy, kinh đô Thiên Linh đã bùng nổ. Vẻ mặt Vân Thanh Phong kích động nói. Hơn nữa chuyện này lại còn do hắn làm.
Tối hôm qua, đêm tối gió to, hắn và Lão Hoa cùng nhau lẻn vào mấy nhà phú thương ở kinh đô bắt cóc đi mấy vị thiếu gia nhà giàu. Nhi tử của lão bách tính bình thường từ trước giờ đều không giám phán kháng. Nhưng nhi tử nhà giàu có tiền thì lại khác.
Sáng sớm, đã truyền đến tin tức của của Kinh đô phủ Doãn bị đạp vỡ. Thậm chí, hôm nay có vài vị quan viên bị bắt cóc trên đường vào triều sao.
Bách tính Thiên Linh bị rơi vào khủng hoảng cực độ chưa từng có. Nghe nói Nam Cung Chấn đã phái ra võ lực để trấn áp.
Bùng nổ mới tốt, chỉ sợ nổ không được . . .. Khóe miệng Dạ Hi nhếch lên một nụ cười thản nhiên, không nghĩ đến hiệu suất của Quân Mặc Hiên lại nhanh đến như vậy. Lần này, xem Nam Cung Chấn sẽ giải quyết như thế nào!
Tiểu Hi nhi, tiếp theo phải làm gì? Vẻ mặt Vân Thanh Phong kích động. Đã rất lâu rồi không được thoải mái như thể này, từ trước đến này, vẫn luôn bị kìm nén như vậy, cuối cùng hôm này cũng nở mày nở mặt một phen.
Dạ Hi cười nhạt, trầm giọng nói: Làm nổ hoàng cung Thiên Linh.
Cái gì, làm nổ hoàng cung Thiên Linh, cái này đang nói đùa à. Âm thầm làm chuyện xấu thì không có gì đáng trách, nhưng nếu thật sự trở mặt với Thiên Linh thì bên thua lý lại là Thiên Thần của bọn họ. Đến lúc đó, dư luận không đứng về phía bọn họ, Tuyết Dung cùng Tề Quốc lấy lá cờ chính nghĩa giở trò với bọn họ. Đến lúc đó, hai mặt của Thiên Thần đều thụ địch.
Không có lợi lắm, không có lợi lắm.
Cho nổ hoàng cung Thiên Linh, thuận tiện giá họa cho Nam Cung Trần. Quân Mặc Hiên cũng phụ hoạ theo. Phụ tử phản bội, còn có tên Thụy vương gia gì gì đó nữa, nội bộ Thiên Linh mâu thuẫn trở nên gay gắt, như vậy bọn họ mới có thời gian chuẩn bị chu đáo.
Ánh mắt của Vân Thanh Phong đảo qua đảo lại trên người Dạ Hi và Quân Mặc Hiên, thật đúng là một người biến thái hơn một người. Chiêu mượn đao giết người này của Quân Mặc Hiên thật sự rất tuyệt.
Tuy nhiên, làm sao hắn lại có cảm giác Nam Cung Trần thật sự rất oan ức nhỉ? Thực sự là, chọc ai không chọc, đi chọc con sói phúc hắc có thù tất báo Quân Mặc Hiên này hết
Vẻ mặt Nam Cung Chấn tức giận, trừng mắt nhìn đám quan viên phía dưới.
Chết tiệt, cuối cùng chuyện này là thế nào! Nam Cung Chấn hổn hển nói, chuyện này vốn rất bí mật, làm sao người ngoài có thể biết được. Hơn nữa, mỗi lần đưa nam nhân qua lúc trả lại đều nguyên vẹn không tổn hao gì mà, làm sạo có chuyện bị hành hạ ch.
Cuối cùng là người nào, lại hãm hại Thiên Linh như vậy.
Hiện tại Thiên Linh đã loạn thành một đoàn, bách tính bạo động, triều đình không thể áp chế được. Nhưng mà, trong thời gian hỗn loạn này, ở trong thành Thất Nguyệt, trên giương thơm, gối mềm của Yên Vũ cá, Dạ Hi đang lười biếng dựa vào trong lòng Quân Mặc Hiên.
Mặc, chàng nói xem Nam Cung Chấn có thể tức giận đến giơ chân hay không! Dạ Hi nhìn có chút hả hê nói rằng.
Hi nhi, đây chỉ là bắt đầu! Chọc chúng, tất nhiên phải trả giá thật lớn. Quân Mặc Hiên ngang ngược nói. Xế chiều hôm nay, hắn lại để cho Vân Thanh Phong đi làm một chút chuyện xấu.
Ước chừng sáng sớm mai, Nam Cung Chấn sẽ lại tức giận.
Không sai, chỉ có như vậy làm sao có thể bù đắp cho tâm hồn bị tổn thương của chúng ta. Dạ Hi nhếch miệng lên nở một nụ cười tà ác, nàng muốn tẩy bài (*) toàn bộ Thiên Linh để cho bọn họ biết hậu quả của việc chọc tức Dạ Hi nàng nặng bao nhiêu.
(*) tẩy bài: làm xáo trộn
Hai người thầm lên kế hoạch, dần dần, tay của Quân Mặc Hiên bắt đầu làm chuyện xấu, chẳng biết từ lúc nào đã mò vào quần áo trong của Dạ Hi.
Cảm giác trơn nhẵn làm cho hô hấp của Quân Mặc Hiên trở nên dồn dập.
Cô nương, Tiểu Mặc Tử làm ấm giường thay người có được không? Quân Mặc Hiên buồn nôn nói. Hắn vẫn chưa quên, bảo bối nhà hắn lợi dụng không biết bao nhiêu lần một lý do để từ chối hắn.
Sắc mặt Dạ Hi rối rắm, trong lòng thầm mắng vô sỉ, đều là chuyện của ngày tháng năm nào rồi mà nam nhân chết tiệt này còn ghi thù.
Nam nhân, chàng thật đúng là không bao giờ thay đổi được.một chút khí tiết! Dạ Hi đưa tay nhéo lấy thịt bên hông của Quân Mặc Hiên .
Khẩu vị của nương tử có chút nặng, vi phu tất nhiên phải phối hợp, không đúng sao? Quân Mặc Hiên vô sỉ nói. Bàn tay lớn không ngừng châm lửa trên người Dạ Hi, vừa châm lửa còn vừa nói.
Phối hợp cái em gái ngươi (*)... Vô sỉ ....
(*) một câu chửi
Cô nương, Tiểu Mặc Tử đấm bóp cho người.
Xoa bóp? Dạ Hi cúi đầu, nhìn một đôi ma trảo đang vuốt ve khắp nơi ở trên người nàng. Đây chính xóa bóp mà hắn nói sao? Sao hắn không nói thẳng là đang vân vê thành một đoàn đi?
Cô nương, hôm nay quá nóng, Tiểu Mặc Tử cởi áo ra giúp người nhé, như thế nào?
Dạ Hi cúi đầu, ma trảo của Quân Mặc Hiên đã kéo dây lưng y phục của nàng ra, khẽ cởi áo tơ, lộ ra một nửa da thịt tuyết trắng, tăng thêm một chút mập mờ.
Cô nương, nhiệt khí gần đây có chút lớn, Tiểu Mặc Tử hạ nhiệt giúp người.
Không biết sau bao nhiêu cái cô nương của Quân Mặc Hiên, cuối cùng Dạ Hi cũng bạo phát, giận dữ hét: Quân Mặc Hiên, chàng muốn làm thì mau làm nhanh lên, lằng nhà lằng nhằng, chàng có phải là nam nhân hay không.
Ánh mắt Quân Mặc Hiên trầm xuống, uy hiếp nhìn Dạ Hi: Vi phu không phải nam nhân?
Dạ Hi cả kinh trong lòng, xong đời rồi.
Một giây sau, Quân Mặc Hiên cúi người, dùng sức ngậm lấy cánh môi no đủ của Dạ Hi, hàm răng nhẹ đập vào môi hồng, để cho hơi đau đau, đồng thời làm cho cả người Dạ Hi sơ run.
Xong rồi, dẫm phải mìn rồi.
Mặc, chàng bình tĩnh . . .. A . . .. Dạ Hi đứt quãng nói. Đưa tay muốn đẩy Quân Mặc Hiên ra, nhưng nam nhân bị khiêu khích không thể chọc.
Nha đầu chết tiệt kia, Vi phu có phải là nam nhân hay không? Hử? Quân Mặc Hiên đốt lửa xung quanh, bắt Dạ Hi đi vào khuôn khổ.
Dạ Hi mạnh miệng, lên tiếng cãi lại: Nam nhân bắt nạt nương tử, không phải là nam nhân thực sự!
Lời này hoàn toàn chính là muốn chết, nhưng Dạ Hi bị Quân Mặc Hiên bức không thể kìm chế được nỗi lòng, làm sao có thể ý thức được vừa rồi chính mình nói chuyện gì.
Tốt, Còn có thể chống chế, Quân Mặc Hiên không có ý tốt nhìn Dạ Hi. Một giây sau, bắt đầu một cuộc giày vò vô cùng thê thảm.
Cả đêm, căn phòng quanh quẩn toàn tiếng cầu xin tha thứ của Dạ Hi và tiếng gầm nhẹ của Quân Mặc Hiên. Quân Mặc Hiên muốn bức bánh Dạ Hi phải khen chính mình lợi hại, mà Dạ Hi bị bức bách khuất phục dưới dâm uy của hắn, lại đổi lấy sự giày vò hung tàn hơn.
Tất cả đều tốt đẹp, đến sáng sớm hôm sau, mới chịu kết thúc. Giữa trưa, Dạ Hi kéo thân thể nặng cực kỳ không tình nguyện đi đến đại sảnh.
Ai ui, tiểu Hi nhi, làm sao giờ này ngươi mới dậy, kinh đô Thiên Linh đã bùng nổ. Vẻ mặt Vân Thanh Phong kích động nói. Hơn nữa chuyện này lại còn do hắn làm.
Tối hôm qua, đêm tối gió to, hắn và Lão Hoa cùng nhau lẻn vào mấy nhà phú thương ở kinh đô bắt cóc đi mấy vị thiếu gia nhà giàu. Nhi tử của lão bách tính bình thường từ trước giờ đều không giám phán kháng. Nhưng nhi tử nhà giàu có tiền thì lại khác.
Sáng sớm, đã truyền đến tin tức của của Kinh đô phủ Doãn bị đạp vỡ. Thậm chí, hôm nay có vài vị quan viên bị bắt cóc trên đường vào triều sao.
Bách tính Thiên Linh bị rơi vào khủng hoảng cực độ chưa từng có. Nghe nói Nam Cung Chấn đã phái ra võ lực để trấn áp.
Bùng nổ mới tốt, chỉ sợ nổ không được . . .. Khóe miệng Dạ Hi nhếch lên một nụ cười thản nhiên, không nghĩ đến hiệu suất của Quân Mặc Hiên lại nhanh đến như vậy. Lần này, xem Nam Cung Chấn sẽ giải quyết như thế nào!
Tiểu Hi nhi, tiếp theo phải làm gì? Vẻ mặt Vân Thanh Phong kích động. Đã rất lâu rồi không được thoải mái như thể này, từ trước đến này, vẫn luôn bị kìm nén như vậy, cuối cùng hôm này cũng nở mày nở mặt một phen.
Dạ Hi cười nhạt, trầm giọng nói: Làm nổ hoàng cung Thiên Linh.
Cái gì, làm nổ hoàng cung Thiên Linh, cái này đang nói đùa à. Âm thầm làm chuyện xấu thì không có gì đáng trách, nhưng nếu thật sự trở mặt với Thiên Linh thì bên thua lý lại là Thiên Thần của bọn họ. Đến lúc đó, dư luận không đứng về phía bọn họ, Tuyết Dung cùng Tề Quốc lấy lá cờ chính nghĩa giở trò với bọn họ. Đến lúc đó, hai mặt của Thiên Thần đều thụ địch.
Không có lợi lắm, không có lợi lắm.
Cho nổ hoàng cung Thiên Linh, thuận tiện giá họa cho Nam Cung Trần. Quân Mặc Hiên cũng phụ hoạ theo. Phụ tử phản bội, còn có tên Thụy vương gia gì gì đó nữa, nội bộ Thiên Linh mâu thuẫn trở nên gay gắt, như vậy bọn họ mới có thời gian chuẩn bị chu đáo.
Ánh mắt của Vân Thanh Phong đảo qua đảo lại trên người Dạ Hi và Quân Mặc Hiên, thật đúng là một người biến thái hơn một người. Chiêu mượn đao giết người này của Quân Mặc Hiên thật sự rất tuyệt.
Tuy nhiên, làm sao hắn lại có cảm giác Nam Cung Trần thật sự rất oan ức nhỉ? Thực sự là, chọc ai không chọc, đi chọc con sói phúc hắc có thù tất báo Quân Mặc Hiên này hết
/118
|