Mấy ngày kế tiếp, dù sao cũng chẳng có ai tìm đến Dạ Hi gây phiền phức, vẫn thoải mái ở trong Long Tiên cung như trước. Nơi này là tẩm cung của các đời hoàng đế, theo lý thuyết đây là chỗ Dạ Hi không nên ở. Nhưng Dạ Hi mặc kệ điều đó có hợp quy củ hay không, chỉ cần ở thoải mái là được.
Vì có thể bảo hộ Quân Tư Mặc tốt hơn, Dạ Hi cũng để cho hắn ở trong Long Tiên Cung, dù sao gian phòng ở nơi này cũng nhiều.
Nhưng mà, hai mẫu tử vẫn chưa được sắc phong, lại quang minh chính đại ở trong Long Tiên Cung, hơn nữa, một chút quy củ cũng không có, bình thường ở Ngự Hoa Viên nhìn thấy Thái Phi nương nương cũng không hành lễ.
Tất nhiên sẽ đưa tới một ít người ganh ghét, nhất là những vị Thái phi trẻ tuổi này. Các nàng vẫn ăn mặc trang điểm xinh đẹp như trướ, mong mỏi ngày nào đó tân hoàng Quân Mặc Hiên có thể coi trọng các nàng.
Như vậy, bọn họ cũng không cần phải thủ tiết sống một cuộc sống nhạt nhẽo ở trong hoàng cung, nói không chừng nếu vận khí tốt còn có thể mang thai Long chủng, đến lúc đó được phong làm Quý Phi hay gì đó, từ nay về sau muốn gió được gió muốn mưa được mưa.
Vì vậy, phần lớn người trong cung đều rất ghen ghét với Dạ Hi, nhất là khi nghe được tin Quân Mặc Hiên thế nhưng vì nàng mà hủy bỏ hậu cung, ngọn lửa đố kỵ ở trong lòng bùng nổ. Thậm chí, có một ít nữ nhân tự cho là mình xinh đẹp quang minh chính đại quyến rũ Quân Mặc Hiên.
Lúc đầu, đám nữ nhân này vẫn còn tương đối rụt rè, làm cũng không quá phận, Dạ Hi còn có thể giả vờ như không phát hiện, lười so đo với các nàng. Thế nhưng, số lần tăng, đám nữ nhân này càng ngày càng quá đáng, Dạ Hi cũng sẽ không kiên nhẫn.
Thực sự là một phút cũng không để cho người bớt lo, nàng bề bộn nhiều công việc có được không? Còn phải bảo hộ con trai của nàng nữa! Không đếm xỉa đến đám ruồi nhặng này. Thế nhưng, đám ruồi này lại muốn quấn quít lấy nàng.
Cái này, sáng sớm hôm sau, Quân Mặc Hiên hạ triều sớm xong thì dẫn Dạ Hi đi tới Ngự Hoa Viên uống trà. Nhân tiện thảo luận một chút việc tư.
Mặc, bây giờ cũng đã trôi qua nhiều ngày, Lục Vương còn không có động tĩnh sao? Dạ Hi nghi hoặc lên tiếng, tuy nhiên hiệu quả bột ngứa của nàng có thể duy trì liên tục ba ngày. Thế nhưng bây giờ cũng gần mười ngày rồi, còn không có một chút tin tức. Càng nghĩ, Dạ Hi càng cảm thấy kỳ quái.
Đồng dạng, vẻ mặt Quân Mặc Hiên cũng là không giải thích được, thông thường dưới loại tình huống này, chắc chắn sẽ có một hồi âm mưu lớn đang được lên kế hoạch. Nhưng mà, cuối cùng Lục Vương sẽ làm như thế nào, hắn lại không đoán được, chỉ có thể làm tốt công tác chuẩn bị.
Kỳ thực, Lục Vương cũng không phải là không có hành động, chỉ là bọn hắn học thông minh mà thôi. Không nói đến hoàng cung đề phòng sâm nghiêm, đám người Dạ Hi lại thay phiên coi chừng Quân Tư Mặc, bọn họ đơn giản là không có cơ hội để ra ta có được không. Không thể làm gì khác hơn là tìm kiếm biện pháp khác.
Bầu không khí có chút nặng nề, bời vì Thiên Linh Lục Vương đến, tâm tình của Quân Mặc Hiên cùng Dạ Hi đều rất nặng nề. Nhưng mà giờ phút này, đã có người không biết thức thời chạy đến quấy rầy.
Xa xa, một nữ nhân trang điểm lộng lẫy bê điểm tâm đi về phía bên này. Nữ tử ăn mặc rất hở hang, người mặc sa mỏng, lộ ra hơn phân nữa da thịt, nhất là hai luồng trước ngực này, đi trên đường mà nẩy lên dữ dội.
Hoàng thượng, đây là điểm tâm do thần thiếp tự mình làm, ngài nếm thử đi. Nữ tử ôn nhu nói, giọng nói kia thanh thúy giống như tiếng hót của chim vàng anh, lại kết hợp với khuôn mặt dễ nhìn này. Thật có vài phần chọc cho người khác phải thương yêu.
Trong khi nữ tử nói chuyện, tự giác để cái khay lên bàn, lúc đứng dậy, giả vờ không cẩn thận, giả vờ trật chân, thân thể từ từ dựa sát vào trên người Quân Mặc Hiên.
Thấy thế, trong mắt Dạ Hi lóe lên không vui, đang muốn lên tiếng nhắc nhở. Quân Mặc Hiên nghiêng người một cái, né tránh nữ tử tới gần. Cùng lúc đó, bởi vì nữ tử dùng sức quá mạnh, sơ ý một chút té ngã xuống đất.
Ôi, hoàng thượng, thần thiếp bị trật chân, ngài nhìn giúp thần thiếp được không? Nữ tử ngã xuống giả vờ đáng thương nói. Thuận thế giơ chân bó (*) lên, cố ý kéo váy cao lên.
(*) Con gái Trung Quốc thời xưa thường bó chân.
Từ góc độ của Quân Mặc Hiên, rất dễ dàng nhìn thấy phong cảnh trong quần. Dạ Hi dám chắc, bên trong nữ nhân này chắc chắn là không có gì, nói nàng cũng không sợ gió thồi vào, ẩm ướt thân thể sao?
Nào ngờ đâu, thứ mà nữ tử muốn chính là hiệu quả này, bày ra bộ phận có sức quyến rũ nhất của mình, quyến rũ linh hồn của Quân Mặc Hiên.
Nào ngờ từ đầu đến cuối Quân Mặc Hiên nhìn cũng không thèm liếc nhìn nàng một chút, tự mình bê chén trà lên, sau khi uống một ngụm nhỏ, nhàn nhã mở miệng: Hi nhi, mùi vị trà này cũng không tệ, nàng nếm thử xem.
Dạ Hi hung hăng lườm Quân Mặc Hiên một chút, mở miệng nói: Trà mặc dù không tệ, nhưng lại không đẹp mắt bằng mỹ nhân đang nằm trên mặt đất.
Ở trong lòng trẫm, mãi mãi chỉ có một mình Hi nhi, những nữ nhân khác đều là động vật mà thôi. Quân Mặc Hiên hào phóng thừa nhận tâm tư của mình.
Nhưng mà, hai người liếc mắt đưa tình, ở trong mắt nữ tử lại là khoe khoang trần trụi. Gặp Quân Mặc Hiên coi nhẹ chính mình như vậy, nữ tử chưa từ bỏ ý định, đứng lên quỳ một chân trên đất, thân thể nghiêng về trước, ôm lấy chân của Quân Mặc Hiên.
Vẻ mặt giả vờ đáng thương nói ra: Hoàng thượng, thần thiếp là thật lòng thích ngài, ngài thu nhận thiếp đi. Nữ tử vừa nói chuyện đồng thời hai luồng trước ngực cọ sát chân của Quân Mặc Hiên. Như vậy cực kỳ thoải mái, cả người đều dán lên, cho dù là phải liếm chân của Quân Mặc Hiên phỏng chừng cũng sẽ không từ chối.
Thấy thế, trong mắt Quân Mặc Hiên lóe lên chán ghét, sau khi nhấc chân đá văng nữ tử ra, đứng dậy dùng khăn tay chà lau địa phương vừa rồi bị nữ tử chạm qua. Cuối cùng, còn ghét bỏ khăn tay mang vứt đi.
Thái phi nương nương vẫn là trở về hầu hạ Thái Thượng Hoàng đi, trẫm không cần. Quân Mặc Hiên hừ lạnh, chỉ cần là hậu cung nữ nhân mặc kệ thân phận gì, đều khẩn cấp muốn bò lên giường của hắn như vậy. Còn Hi nhi thì không thích hoàng cung, ngay cả hắn đều cảm thấy chán ghét.
Hoàng thượng, thần thiếp.... Nữ tử còn muốn nói điều gì, lại bị ánh mắt lạnh lùng của Quân Mặc Hiên làm cho sợ hãi đến mức không dám nói lời nào.
Thái độ của Quân Mặc Hiên đối với nữ nhân này, Dạ Hi rất hài lòng, thế nhưng, nàng cũng thật bội phục dũng khí của vị Thái Phi nương nương này, nàng cứ như vậy muốn bò lên trên giường của Quân Mặc Hiên? Thật không ngờ lại không biết xấu hổ quyến rũ nam nhân của nàng, quả nhiên, nữ nhân trong hoàng cung đều rất đói khát.
Dạ Hi phiền muộn trong lòng, không muốn lại tiếp tục xem tiếp, viì vậy lôi kéo Quân Mặc Hiên xoay người rời đi.
Mà trong lúc đi ngang qua vị Thái phi kia Dạ Hi lại lạnh lùng lên tiếng: Thì ra Thái Phi nương nương khẩu vị nặng như vậy, ngay cả nhi tử của mình đều không buông tha. Không biết Thái thượng hoàng có biết ngươi không chịu nổi cô đơn như vậy hay không đây?
Nữ tử là lão bà của Quân Thiên Dịch, cũng coi như là trưởng bối của Quân Mặc Hiên, vị Thái phi này quyến rũ hoàng thượng không phải loạn luân thì là cái gì? Bị gán cho một cái tội danh lớn như vậy, để xem sau này đám nữ nhân trong cung còn dám trở lại quyến rũ nam nhân của nàng nữa không.
Tội danh loạn luân cũng không nhỏ.
Nghe vậy, trong mắt Thái phi năm trên đất lóe lên một tia tức giận, tầng quan hệ này thật sự nàng chưa từng nghĩ đến. Tuy nhiên, nếu đạt được sự coi trọng của hoàng thượng, ai còn quan tâm đến ngươi loạn luân hay không loạn luân.
Vì vậy, khóe miệng vung lên một nụ cười, giải thích: Hiên vương thi sẽ không ghen tị như thế chứ, Bản cung chỉ là quan tâm hoàng thượng có gì không thể?
Lời này vừa nói ra, Dạ Hi thật sự rất muốn cười, người này còn có thể không biết xấu hổ hơn một chút nữa hay không. Đây là quan tâm sao? Chỉ thiếu không có cởi sạch y phục rồi sáp đến mà thôi.
Ha hả, Thái phi nương nương, ta thấy là ngươi tịch mịch thì có, nếu như ngươi tịch mịch có thể nói cho ta biết, Bản vương phi chắc chắn sẽ tìm giúp ngươi một đám nam nhân đến để thỏa mãn ngươi. Dạ Hi lạnh lùng nói. Nói xong, kéo Quân Mặc Hiên nhanh chóng rời đi.
Không biết có phải là cố ý hay không, Quân Mặc Hiên chạy, cấp bách muốn dùng Dạ Hi, tư thế kia nhìn thế nào cũng thấy ai muội.
Phía sau, Thái phi mặt đầy oán hận trừng mắt nhìn Dạ Hi, nếu không phải có hoàng thượng ở đây, hôm nay nàng chắc chắn sẽ không buông tha cho Dạ Hi. Lớn lối như vậy, cũng xứng làm Hoàng Hậu. Chờ xem, vị trí hoàng hậu chắc chắn là của nàng.
Vì vậy, ánh mắt nhìn Dạ Hi càng thêm ngoan độc, trong lòng âm thầm suy nghĩ làm thế nào để trừ khử Dạ Hi. Đột nhiên, một kế sách xuất hiện trong đầu, vẻ mặt Thái Phi biểu lộ một nụ cười đắc ý.
Quả nhiên, sáng sớm hôm sau, trong hoàng cung lời đồn bay đầy trời. Đều chỉ vào Dạ Hi ghen tị, ngay cả nữ nhân của Thái thượng hoàng cũng không tha cho. Cứ như thế một truyền mười, mười truyền một trăm, phiên bản càng ngày càng nhiều. Đến cuối cùng trực tiếp biến thành Dạ Hi không cho phép một nữ tính nào xuất hiện bên người Quân Mặc Hiên, cho dù người đó là mẫu thân của hắn cũng không được.
Rất nhanh, lời đồn được truyền tới lỗ tai của các đại thần, trong lúc nhất thời, càng thêm bất mãn đối với việc Dạ Hi muốn độc chiếm Quân Mặc Hiên. Cái gì một đời một kiếp một đôi nhân, điều này không có khả năng xuất hiện ở Đế vương gia.
Nhưng mà, bên ngoài bùng nổ, mà chính chủ là Dạ Hi lại giống như một người không có chuyện gì, trêu chọc nhi tử một chút,
Vì có thể bảo hộ Quân Tư Mặc tốt hơn, Dạ Hi cũng để cho hắn ở trong Long Tiên Cung, dù sao gian phòng ở nơi này cũng nhiều.
Nhưng mà, hai mẫu tử vẫn chưa được sắc phong, lại quang minh chính đại ở trong Long Tiên Cung, hơn nữa, một chút quy củ cũng không có, bình thường ở Ngự Hoa Viên nhìn thấy Thái Phi nương nương cũng không hành lễ.
Tất nhiên sẽ đưa tới một ít người ganh ghét, nhất là những vị Thái phi trẻ tuổi này. Các nàng vẫn ăn mặc trang điểm xinh đẹp như trướ, mong mỏi ngày nào đó tân hoàng Quân Mặc Hiên có thể coi trọng các nàng.
Như vậy, bọn họ cũng không cần phải thủ tiết sống một cuộc sống nhạt nhẽo ở trong hoàng cung, nói không chừng nếu vận khí tốt còn có thể mang thai Long chủng, đến lúc đó được phong làm Quý Phi hay gì đó, từ nay về sau muốn gió được gió muốn mưa được mưa.
Vì vậy, phần lớn người trong cung đều rất ghen ghét với Dạ Hi, nhất là khi nghe được tin Quân Mặc Hiên thế nhưng vì nàng mà hủy bỏ hậu cung, ngọn lửa đố kỵ ở trong lòng bùng nổ. Thậm chí, có một ít nữ nhân tự cho là mình xinh đẹp quang minh chính đại quyến rũ Quân Mặc Hiên.
Lúc đầu, đám nữ nhân này vẫn còn tương đối rụt rè, làm cũng không quá phận, Dạ Hi còn có thể giả vờ như không phát hiện, lười so đo với các nàng. Thế nhưng, số lần tăng, đám nữ nhân này càng ngày càng quá đáng, Dạ Hi cũng sẽ không kiên nhẫn.
Thực sự là một phút cũng không để cho người bớt lo, nàng bề bộn nhiều công việc có được không? Còn phải bảo hộ con trai của nàng nữa! Không đếm xỉa đến đám ruồi nhặng này. Thế nhưng, đám ruồi này lại muốn quấn quít lấy nàng.
Cái này, sáng sớm hôm sau, Quân Mặc Hiên hạ triều sớm xong thì dẫn Dạ Hi đi tới Ngự Hoa Viên uống trà. Nhân tiện thảo luận một chút việc tư.
Mặc, bây giờ cũng đã trôi qua nhiều ngày, Lục Vương còn không có động tĩnh sao? Dạ Hi nghi hoặc lên tiếng, tuy nhiên hiệu quả bột ngứa của nàng có thể duy trì liên tục ba ngày. Thế nhưng bây giờ cũng gần mười ngày rồi, còn không có một chút tin tức. Càng nghĩ, Dạ Hi càng cảm thấy kỳ quái.
Đồng dạng, vẻ mặt Quân Mặc Hiên cũng là không giải thích được, thông thường dưới loại tình huống này, chắc chắn sẽ có một hồi âm mưu lớn đang được lên kế hoạch. Nhưng mà, cuối cùng Lục Vương sẽ làm như thế nào, hắn lại không đoán được, chỉ có thể làm tốt công tác chuẩn bị.
Kỳ thực, Lục Vương cũng không phải là không có hành động, chỉ là bọn hắn học thông minh mà thôi. Không nói đến hoàng cung đề phòng sâm nghiêm, đám người Dạ Hi lại thay phiên coi chừng Quân Tư Mặc, bọn họ đơn giản là không có cơ hội để ra ta có được không. Không thể làm gì khác hơn là tìm kiếm biện pháp khác.
Bầu không khí có chút nặng nề, bời vì Thiên Linh Lục Vương đến, tâm tình của Quân Mặc Hiên cùng Dạ Hi đều rất nặng nề. Nhưng mà giờ phút này, đã có người không biết thức thời chạy đến quấy rầy.
Xa xa, một nữ nhân trang điểm lộng lẫy bê điểm tâm đi về phía bên này. Nữ tử ăn mặc rất hở hang, người mặc sa mỏng, lộ ra hơn phân nữa da thịt, nhất là hai luồng trước ngực này, đi trên đường mà nẩy lên dữ dội.
Hoàng thượng, đây là điểm tâm do thần thiếp tự mình làm, ngài nếm thử đi. Nữ tử ôn nhu nói, giọng nói kia thanh thúy giống như tiếng hót của chim vàng anh, lại kết hợp với khuôn mặt dễ nhìn này. Thật có vài phần chọc cho người khác phải thương yêu.
Trong khi nữ tử nói chuyện, tự giác để cái khay lên bàn, lúc đứng dậy, giả vờ không cẩn thận, giả vờ trật chân, thân thể từ từ dựa sát vào trên người Quân Mặc Hiên.
Thấy thế, trong mắt Dạ Hi lóe lên không vui, đang muốn lên tiếng nhắc nhở. Quân Mặc Hiên nghiêng người một cái, né tránh nữ tử tới gần. Cùng lúc đó, bởi vì nữ tử dùng sức quá mạnh, sơ ý một chút té ngã xuống đất.
Ôi, hoàng thượng, thần thiếp bị trật chân, ngài nhìn giúp thần thiếp được không? Nữ tử ngã xuống giả vờ đáng thương nói. Thuận thế giơ chân bó (*) lên, cố ý kéo váy cao lên.
(*) Con gái Trung Quốc thời xưa thường bó chân.
Từ góc độ của Quân Mặc Hiên, rất dễ dàng nhìn thấy phong cảnh trong quần. Dạ Hi dám chắc, bên trong nữ nhân này chắc chắn là không có gì, nói nàng cũng không sợ gió thồi vào, ẩm ướt thân thể sao?
Nào ngờ đâu, thứ mà nữ tử muốn chính là hiệu quả này, bày ra bộ phận có sức quyến rũ nhất của mình, quyến rũ linh hồn của Quân Mặc Hiên.
Nào ngờ từ đầu đến cuối Quân Mặc Hiên nhìn cũng không thèm liếc nhìn nàng một chút, tự mình bê chén trà lên, sau khi uống một ngụm nhỏ, nhàn nhã mở miệng: Hi nhi, mùi vị trà này cũng không tệ, nàng nếm thử xem.
Dạ Hi hung hăng lườm Quân Mặc Hiên một chút, mở miệng nói: Trà mặc dù không tệ, nhưng lại không đẹp mắt bằng mỹ nhân đang nằm trên mặt đất.
Ở trong lòng trẫm, mãi mãi chỉ có một mình Hi nhi, những nữ nhân khác đều là động vật mà thôi. Quân Mặc Hiên hào phóng thừa nhận tâm tư của mình.
Nhưng mà, hai người liếc mắt đưa tình, ở trong mắt nữ tử lại là khoe khoang trần trụi. Gặp Quân Mặc Hiên coi nhẹ chính mình như vậy, nữ tử chưa từ bỏ ý định, đứng lên quỳ một chân trên đất, thân thể nghiêng về trước, ôm lấy chân của Quân Mặc Hiên.
Vẻ mặt giả vờ đáng thương nói ra: Hoàng thượng, thần thiếp là thật lòng thích ngài, ngài thu nhận thiếp đi. Nữ tử vừa nói chuyện đồng thời hai luồng trước ngực cọ sát chân của Quân Mặc Hiên. Như vậy cực kỳ thoải mái, cả người đều dán lên, cho dù là phải liếm chân của Quân Mặc Hiên phỏng chừng cũng sẽ không từ chối.
Thấy thế, trong mắt Quân Mặc Hiên lóe lên chán ghét, sau khi nhấc chân đá văng nữ tử ra, đứng dậy dùng khăn tay chà lau địa phương vừa rồi bị nữ tử chạm qua. Cuối cùng, còn ghét bỏ khăn tay mang vứt đi.
Thái phi nương nương vẫn là trở về hầu hạ Thái Thượng Hoàng đi, trẫm không cần. Quân Mặc Hiên hừ lạnh, chỉ cần là hậu cung nữ nhân mặc kệ thân phận gì, đều khẩn cấp muốn bò lên giường của hắn như vậy. Còn Hi nhi thì không thích hoàng cung, ngay cả hắn đều cảm thấy chán ghét.
Hoàng thượng, thần thiếp.... Nữ tử còn muốn nói điều gì, lại bị ánh mắt lạnh lùng của Quân Mặc Hiên làm cho sợ hãi đến mức không dám nói lời nào.
Thái độ của Quân Mặc Hiên đối với nữ nhân này, Dạ Hi rất hài lòng, thế nhưng, nàng cũng thật bội phục dũng khí của vị Thái Phi nương nương này, nàng cứ như vậy muốn bò lên trên giường của Quân Mặc Hiên? Thật không ngờ lại không biết xấu hổ quyến rũ nam nhân của nàng, quả nhiên, nữ nhân trong hoàng cung đều rất đói khát.
Dạ Hi phiền muộn trong lòng, không muốn lại tiếp tục xem tiếp, viì vậy lôi kéo Quân Mặc Hiên xoay người rời đi.
Mà trong lúc đi ngang qua vị Thái phi kia Dạ Hi lại lạnh lùng lên tiếng: Thì ra Thái Phi nương nương khẩu vị nặng như vậy, ngay cả nhi tử của mình đều không buông tha. Không biết Thái thượng hoàng có biết ngươi không chịu nổi cô đơn như vậy hay không đây?
Nữ tử là lão bà của Quân Thiên Dịch, cũng coi như là trưởng bối của Quân Mặc Hiên, vị Thái phi này quyến rũ hoàng thượng không phải loạn luân thì là cái gì? Bị gán cho một cái tội danh lớn như vậy, để xem sau này đám nữ nhân trong cung còn dám trở lại quyến rũ nam nhân của nàng nữa không.
Tội danh loạn luân cũng không nhỏ.
Nghe vậy, trong mắt Thái phi năm trên đất lóe lên một tia tức giận, tầng quan hệ này thật sự nàng chưa từng nghĩ đến. Tuy nhiên, nếu đạt được sự coi trọng của hoàng thượng, ai còn quan tâm đến ngươi loạn luân hay không loạn luân.
Vì vậy, khóe miệng vung lên một nụ cười, giải thích: Hiên vương thi sẽ không ghen tị như thế chứ, Bản cung chỉ là quan tâm hoàng thượng có gì không thể?
Lời này vừa nói ra, Dạ Hi thật sự rất muốn cười, người này còn có thể không biết xấu hổ hơn một chút nữa hay không. Đây là quan tâm sao? Chỉ thiếu không có cởi sạch y phục rồi sáp đến mà thôi.
Ha hả, Thái phi nương nương, ta thấy là ngươi tịch mịch thì có, nếu như ngươi tịch mịch có thể nói cho ta biết, Bản vương phi chắc chắn sẽ tìm giúp ngươi một đám nam nhân đến để thỏa mãn ngươi. Dạ Hi lạnh lùng nói. Nói xong, kéo Quân Mặc Hiên nhanh chóng rời đi.
Không biết có phải là cố ý hay không, Quân Mặc Hiên chạy, cấp bách muốn dùng Dạ Hi, tư thế kia nhìn thế nào cũng thấy ai muội.
Phía sau, Thái phi mặt đầy oán hận trừng mắt nhìn Dạ Hi, nếu không phải có hoàng thượng ở đây, hôm nay nàng chắc chắn sẽ không buông tha cho Dạ Hi. Lớn lối như vậy, cũng xứng làm Hoàng Hậu. Chờ xem, vị trí hoàng hậu chắc chắn là của nàng.
Vì vậy, ánh mắt nhìn Dạ Hi càng thêm ngoan độc, trong lòng âm thầm suy nghĩ làm thế nào để trừ khử Dạ Hi. Đột nhiên, một kế sách xuất hiện trong đầu, vẻ mặt Thái Phi biểu lộ một nụ cười đắc ý.
Quả nhiên, sáng sớm hôm sau, trong hoàng cung lời đồn bay đầy trời. Đều chỉ vào Dạ Hi ghen tị, ngay cả nữ nhân của Thái thượng hoàng cũng không tha cho. Cứ như thế một truyền mười, mười truyền một trăm, phiên bản càng ngày càng nhiều. Đến cuối cùng trực tiếp biến thành Dạ Hi không cho phép một nữ tính nào xuất hiện bên người Quân Mặc Hiên, cho dù người đó là mẫu thân của hắn cũng không được.
Rất nhanh, lời đồn được truyền tới lỗ tai của các đại thần, trong lúc nhất thời, càng thêm bất mãn đối với việc Dạ Hi muốn độc chiếm Quân Mặc Hiên. Cái gì một đời một kiếp một đôi nhân, điều này không có khả năng xuất hiện ở Đế vương gia.
Nhưng mà, bên ngoài bùng nổ, mà chính chủ là Dạ Hi lại giống như một người không có chuyện gì, trêu chọc nhi tử một chút,
/118
|