Lão đại, để bọn họ chạy thoát sao? Một tên trong số mười hai ám sứ nghiêm túc nói.
Đuổi theo. Lão đại của mười hai ám sứ chỉ về phía trước, tức giận hô.
Vì vậy, mười hai người nhanh chóng tiến vào rừng cây, nhưng khi bọn họ vừa đến gần rừng cây thì bỗng nhiên cảm thấy có nguy hiểm, vô số ánh mắt đang nhìn bọn họ chằm chằm.
Nhất thời, mười hai người đề phòng, cẩn thận đi về phía trước.
Đột nhiên, rất nhiều rắn độc từ trong rừng rậm lao ra, màu sắc vô cùng sặc sỡ, nhưng bọn họ cũng không phải kẻ ngốc, sẽ không cho là những con rắn sặc sỡ này không có độc.
Mắt thấy bọn họ sẽ lập tức bị bầy rắn tấn công, mười hai người vung binh khí trong tay lên, chặt đứt một con lại một con rắn độc. Chỉ chốc lát, bầy rắn càng ngày càng đông, mười hai ám sứ liền thúc giục nội lực, phóng loạn ra xung quanh.
Có thể cảm nhận được nội lực đánh ra rất mạnh mẽ. Sau khi thảm thực vật xung quanh bị phá hư, bầy rắn chi chít, khiến cho da đầu người ta phát run. Mà bầy rắn này tựa như có mắt, tấn công mười hai người, tốc độ càng ngày càng nhanh, càng ngày càng nhiều rắn độc.
Thấy cảnh này, Vân Thanh Phong núp ở phía xa, vẻ mặt hắn lúc này không hiểu nhìn Dạ Hi. Nhiều rắn như vậy, nhưng chỗ bọn họ đang trốn lại một con rắn cũng không có, đây không phải rất kỳ lạ sao?
Nhìn lại Dạ Hi, vẻ mặt nàng bình tĩnh quan sát phía trước. Chẳng qua, nàng chỉ vẩy một chút bột phấn loài rắn thích ở đâu đó mà thôi. Nhưng hắn không ngờ, khu rừng này lại có nhiều rắn như vậy.
Thấy những con rắn kia đều đã hợp lại thành từng đàn, khóe miệng Dạ Hi hiện lên một nụ cười tà ác.
Hai người Quân Mặc Hiên không hiểu, nụ cười của Dạ Hi có ý gì, khi bọn hắn nhìn thấy bầy ong vàng lớn bay tới, đông nghìn nghịt cả một vùng, khiến cho bầu trời như phủ một đám mây đen thì cuối cùng hai người mới chợt hiểu ra.
Trong lòng oán thầm, nhiều ong vàng lớn như vậy, không biết mười hai ám sứ có thể bị bầy ong vò vẽ kia chích hay không đây.
Thấy thế, Dạ Hi ngẩn mặt ra, sau đó nhanh chóng rời đi cùng Quân Mặc Hiên và Vân Thanh Phong. Còn chưa đi xa, bên trong khu rừng đã truyền đến từng trận tiếng kêu thảm thiết.
Nghe tiếng, cả người Dạ Hi run lên, vô sỉ nói: Tại sao tiếng la này lại hấp dẫn như vậy chứ.
Dạ Hi vừa nói ra lời này, Vân Thanh Phong liền cảm thấy quạ bay đầy trời, sao hắn có cảm giác lời này của Dạ Hi, lại đặc biệt vô sỉ chứ? Tiếng la này còn hấp dẫn, cảm xúc của mười hai ám sứ khi bị bầy rắn bao vây tấn công, ong đuổi, hẳn là vẫn còn cảm thấy mùi vị không tệ. Có phải là nên đưa chút quà tặng tới cảm tạ Dạ Hi hay không.
Vậy mà, đây vẫn chưa hết, lời nói tiếp theo của Quân Mặc Hiên, càng khiến Vân Thanh Phong câm nín.
Lúc này, vẻ mặt Quân Mặc Hiên cũng tỉnh bơ, lên tiếng phụ họa: Đúng là rất hấp dẫn, chỉ là, ta vẫn cảm thấy nên thêm chút gia vị.
Nói xong, Quân Mặc Hiên vung một tay lên, dùng nội lực thổi một nắm bột phấn không biết tên đến chỗ mười hai ám sứ. Một giây sau đó, trong rừng rậm lập tức truyền đến từng trận thú dữ gầm thét.
Thấy thế, vẻ mặt Vân Thanh Phong hoảng sợ nhìn Quân Mặc Hiên, quả nhiên, không phải người một nhà, không vào cùng một cửa mà. Không biết mười hai ám sứ có thể thoát khỏi không đây.
Giải quyết xong mười hai ám sứ, đám người Dạ Hi tiếp tục đi về phía trước. Lần này, bọn họ không dừng lại, mà chạy thẳng tới biên cảnh Thiên Linh. Vậy mà, khi bọn họ đi tới cổng Lâm Thành, nhìn thấy người ở cổng thành, vẻ mặt ba người Dạ Hi vô cùng khó coi.
Muốn đến biên giới Thiên Linh thì phải đi qua Lâm Thành, muốn xuất cảnh phải đi qua nơi này, nếu không sẽ phải vòng đường từ những quốc gia khác.
Làm sao có thể chứ, mười hai ám sứ vậy mà lại xuất hiện ở Lâm Thành. Lúc này mới hết một ngày mà. Tốc độ của bọn họ có phải nhanh như vậy hay không.
Chỉ là nhìn mười hai người quấn băng gạc, trên mặt tất cả bọn họ đều đang bị quấn. Rất dễ nhận thấy, mấy người này vì ngăn cản ba người Dạ Hi, nên vẫn chưa xử lý vết thương cẩn thận.
Nhất thời, ba người gặp phải khó khăn. Khi Quân Mặc Hiên nhìn người nọ đang ngửi loạn xung quanh ở phía xa dường như là Cẩu Tị Tử, sắc mặt của hắn lại càng khó coi hơn.
Hắn vốn còn định nói cải trang một chút, mới có thể tránh thoát tai mắt của mười hai ám sứ. Nhưng mà, Cẩu Tị Tử cũng ở đây, Quân Mặc Hiên biết hi vọng cũng đã tan vỡ.
Người nọ được người trong giang hồ gọi là Cẩu Tị Tử, dựa vào hơi thở có thể biết được bất kỳ người nào ngụy trang. Bởi vì hơi thở trên người mỗi người cho dù có che giấu thế nào, cũng sẽ không che dấu nổi.
Mặc, chúng ta vòng đường đi! Vân Thanh Phong đề nghị. Nhìn tình hình này, bọn họ muốn vào thành, căn bản là không thể.
Nghe vậy, ánh mắt Quân Mặc Hiên hiện lên suy nghĩ sâu xa, dường như đang cân nhắc tính khả thi trong lời nói của Vân Thanh Phong. Hắn đang chuẩn bị lên tiếng thì bị Dạ Hi ngăn lại.
Chúng ta đã đến đây, ngươi cho rằng Hoàng đế Thiên Linh là kẻ ngu sao? Sợ là đường khác sẽ còn nhiều truy binh hơn nữa. Ánh mắt Dạ Hi thoáng lạnh lẽo. Nơi nguy hiểm nhất, cũng là nơi an toàn nhất, đạo lý này nàng cũng biết.
Huống chi, mười tuyệt hảo cao thủ cũng không xuất hiện, rõ ràng là đánh cuộc bọn họ sẽ đi đường khác nên đã bị phái đi. Đã như vậy, tại sao bọn họ không đi qua đây. Dù sao mười hai ám sứ đã bị thương, thực lực suy giảm mạnh, không phải bọn họ muốn chạy trốn cũng sẽ tương đối dễ dàng sao?
Nghe vậy, Quân Mặc Hiên cũng cảm thấy rất khả thi, chỉ là Cẩu Tị Tử kia, bọn họ phải qua mặt hắn thế nào đây.
Thấy thế, khóe miệng Dạ Hi hiện lên nụ cười tự tin, mũi nhạy bén hơn so với chó đúng không, vậy nàng đổi hơi thở trên người đi là được chứ gì.
Mặc, đi tắm! Dạ Hi thản nhiên nói.
Quân Mặc Hiên hiểu ý của Dạ Hi, vẻ mặt thản nhiên đi theo nàng.
Nhưng Vân Thanh Phong lại nghĩ khác. Công khai mời Mặc đi tắm, không ngờ tiểu Hi nhi còn có sở thích ngang ngược như này. Nhưng mà, có thể để lúc khác tắm rửa được không, bây giờ bọn họ đang chạy trốn đấy? Là chạy trốn, chứ không phải du sơn ngoạn thủy.
Vì vậy, Vân Thanh Phong tận tình khuyên bảo nói: Tiểu Hi nhi, nàng muốn tắm uyên ương với Mặc, có thể đổi lúc khác được không, bản thiếu gia biết, các ngươi xa cách lâu ngày còn hơn cả tân hôn, nhưng sẽ không đói khát đến nỗi như vậy chứ. Chúng ta còn đang chạy trốn đấy. . . . . . .
Vân Thanh Phong đùng đùng nói một chuỗi dài, nhìn lại vẻ mặt càng ngày càng đen của Quân Mặc Hiên, hắn lập tức câm miệng.
Quân Mặc Hiên cười nhạo nhìn Vân Thanh Phong, ánh mắt kia rất rõ ràng, Vân Thanh Phong lại phải gặp xui xẻo rồi. Nhưng Vân Thanh Phong não ngắn vẫn đang đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân mà không phát hiện điểm này.
Dạ Hi ác hơn, trực tiếp không nhìn Vân Thanh Phong, tự nhiên cùng Quân Mặc Hiên đi tới một hồ nước. Cứ mặc cả y phục như vậy mà nhảy xuống nước.
Cùng lúc đó, Quân Mặc Hiên cũng nhảy xuống theo, đồng thời vẫn không quên nhắc nhở Vân Thanh Phong đang không hiểu chuyện gì.
Còn không mau xuống rửa đi mùi trên người? Quân Mặc Hiên lạnh giọng nhắc nhở.
Nghe vậy, cuối cùng Vân Thanh Phong cũng biết Dạ Hi muốn làm gì. Thì ra là rửa đi mùi trên người, nhưng cho dù tắm, hơi thở trên người mỗi người vẫn còn lưu lại mà.
Mặc dù nghi ngờ, Vân Thanh Phong vẫn nhảy xuống tắm, vài canh giờ sau, Quân Mặc Hiên cảm thấy không sai biệt lắm. Ngay lập tức đứng dậy, đi tìm mấy bộ quần áo theo lời Dạ Hi nói.
Thế nhưng vùng thôn quê hoang dã, điều kiện có hạn, Quân Mặc Hiên chỉ tìm được một bộ nam trang, hai bộ nữ trang. Hơn nữa đều là loại y phục cho đại thúc đại thẩm bốn mươi, năm mươi tuổi mặc.
Đương nhiên, bộ này nam trang là hắn mặc, về phần nữ trang ư, vị đại thẩm vừa rồi mập như vậy, hẳn là Vân Thanh Phong có thể mặc tạm.
Thời gian cấp bách, Quân Mặc Hiên cũng không còn định tìm thêm lần nữa. Nhưng mà, khi Vân Thanh Phong nhận lấy y phục kia thì cắn răng nghiến lợi chờ Quân Mặc Hiên, nhất định là hắn cố ý, nếu không tại sao lại tìm cho mình một bộ nữ trang, hơn nữa còn là đồ cho đại mụ bốn mươi năm mươi tuổi mặc chứ. (đại mụ = bác gái)
Nháy mắt, Vân Thanh Phong mất bình tĩnh. Nhưng khi đối diện với ánh mắt đe dọa của Quân Mặc Hiên, Vân Thanh Phong dậm chân, cắn răng một cái, nhận lấy y phục liền đi thay.
Để phù hợp với y phục của Vân Thanh Phong, Dạ Hi cố ý chải cho hắn một kiểu tóc giống các đại mụ. Tiếp đó nàng lại chơi đùa một trận tùy ý, một lát sau, Vân Thanh Phong đã từ một vị thiếu niên tuấn tú, biến thành đại mụ bán rau.
Vốn tưởng rằng như vậy là xong. Nhưng khi Dạ Hi chuẩn bị đem bột huân thiên có mùi hôi vung vẩy lên người Vân Thanh Phong, thì hắn hoàn toàn bạo động.
Tiểu Hi Nhi, nàng thật quá đáng! Nam giả trang nữ bản thiếu gia nhận, giả trang thành đại mụ ta đành nhịn, nhưng nàng đừng vấy cái thứ thối như vậy lên người ta. Như vậy bản thiếu gia ăn sẽ không ngon, không đúng, những thứ sáng nay ăn cũng sẽ bị phun ra.
Vân Thanh Phong nhanh chóng lùi lại, vẻ mặt phòng bị nhìn Dạ Hi. Việc này không thể, tuyệt đối không thể.
Dạ Hi híp mắt nhìn Vân Thanh Phong, giọng lạnh lung nói: Nếu như ngươi có thế làm cho Quân Mặc Hiên bôi cái này, thì ngươi có thể không cần.
Nghe vậy, Vân Thanh Phong đánh mắt nhìn Quân Mặc Hiên, đối diện với ánh mắt đen của hắn. Trong lòng bi ai, thôi đi, làm cho Quân Mặc Hiên đồng ý, vậy chính là hắn đi tìm đánh rồi. Hít thở một hơi dài, Vân Thanh Phong chỉ có thể đồng ý.
Mà Dạ Hi lại vẩy một chút thuốc phấn lên người mình và Quân Mặc Hiên, mùi thuốc và mùi thối lập tức hòa vào nhau, thế nhưng lại làm cho bọn họ mất đi khứu giác.
Không phải như vậy chứ? Vân Thanh Phong chỉ cảm thấy mũi hắn bị chặn lại, căn bản không ngửi được mùi gì.
Vẻ mặt Quân Mặc Hiên cũng là kinh ngạc, không ngờ Hi Nhi còn có tài này. Cứ như vậy, bọn họ cũng không cần sợ bị Cẩu Tị Tử phát hiện nữa.
Hơn nữa, loại thuốc trộn lẫn với nhau mà thành này, cũng sẽ không làm mười hai ám sứ nghi ngờ. Có ai sẽ nghĩ tới, hỗn hợp mùi thối và mùi thuốc lại làm cho người ta mất đi khứu giác chứ.
Vì vậy ba người nghênh ngang vào thành, đi tới cửa thành thì Cẩu Tị Tử hít hà khắp toàn thân ba người, nhưng lại không phát hiện bất kỳ mùi gì, liền thả bọn họ vào thành.
Khi Dạ Hi lướt qua một người trong số mười hai ám sứ thì thiếu chút nữa không nhịn được mà bật cười, chỉ thấy, miệng người nọ sưng phù, mũi vừa đỏ lại vừa lớn, giống như một tên hề.
Vừa vào thành, Vân Thanh Phong cấp tốc tìm khách điếm để tắm, hắn sắp bị thối chết rồi. Cùng lúc đó, hai người Dạ Hi cũng tắm rửa sạch sẽ cho mình.
Vậy mà lúc này, mười hai ám sứ càng ngày càng cảm thấy không đúng, rốt cuộc phát hiện có vấn đề. Ba người vừa rồi chính là bọn Dạ Hi cải trang.
Đáng chết, lão đại của mười hai ám sứ khẽ nguyền rủa một tiếng, ngay sau đó liền đuổi theo. Đoán được bọn họ có thể sẽ đi đến khách điếm, mười hai người liền tìm kiếm từng khách điếm, nhưng mà không thu hoạch được gì.
Mà sở dĩ bọn họ không tìm được, đó là vì lúc này ba người đã cải trang lại toàn thân, nghênh ngang đi ở trên đường. Lướt qua mười hai ám sứ lần nữa gặp nhưng bọn họ vẫn không phát hiện ra.
Ba người Dạ Hi thường xuyên lướt qua mười hai ám sứ như vậy nhiều lần. Chỉ là, mười hai ám sứ cũng không phải là đèn đã cạn dầu, nhiều lần như vậy, bọn họ vẫn sẽ nhìn ra sơ hở.
Vì vậy, mười hai ám sứ đánh cuộc, quyết định để đám người Dạ Hi đến Thiên Linh cổng biên giới.
Khi Dạ Hi đi tới biên cảnh Thiên Linh thì quả nhiên nhìn thấy mười hai ám sứ đang đứng ở cửa thành. Lần này bọn họ rút kinh nghiệm, biết đám người Dạ Hi sẽ dịch dung, liền tìm đại sư dịch dung tới.
Từng người xuất cảnh đều sẽ bị kiểm tra, trên mặt có cái gì đều sẽ không được qua.
Thấy thế, trong mắt Dạ Hi thoáng hiện suy nghĩ sâu xa, xem ra muốn dùng biện pháp cũ là không được.
Ngay khi ba người Dạ Hi đang tìm cách, mười hai thánh sử ở phía xa đã phát hiện ba người, ngay sau đó tiến lên điều tra, thì quả nhiên là bọn người Dạ Hi.
Dạ Hi, ngươi còn muốn chạy? Vẻ mặt của lão đại mười hai ám sứ giận dữ, bọn hắn chưa bao giờ đuổi giết một người, lại nhếch nhác như khi đuổi giết Dạ Hi này. Bị mãnh thú công kích coi như xong, dọc đường đi lại còn bị bọn họ đùa bỡn.
Phần oán giận này, dù thế nào hắn cũng phải phát tiết ra. Vì vậy, hắn gọi mười hai huynh đệ tấn công đám người Dạ Hi.
Biết mình bị phát hiện, ba người Dạ Hi cũng không bỏ trốn, tình hình hôm nay chỉ có thể lấy cứng đối cứng rồi. Thật may là, mười hai ám sứ quá tự đại, không có điều dộng binh lính biên phòng của Thiên Linh, nếu không, e là ba người Dạ Hi có chắp thêm cánh cũng chạy không thoát rồi.
Hai bên khai chiến lần nữa, mười hai ám sứ bởi vì tức giận mà tấn công dữ dội, ba người Dạ Hi cũng không chiếm được chút tiện nghi nào, trái lại còn bị ràng buộc khắp nơi.
Nhất là Dạ Hi, nàng không có nội lực, vốn không có cách nào chống đỡ nội lực do mười hai ám sứ tấn công mãnh liệt, chỉ có thể một mực né tránh. Qua mấy hiệp, đám người Dạ Hi đã hơi có vẻ nhếch nhác.
Ha ha ha. . . . . . . Dạ Hi, không phải ngươi rất lợi hại phải sao? Hôm nay bản tọa nhất định sẽ băm ngươi ra thành trăm mảnh! Lão đại của mười hai ám sứ phách lối nói. Lúc này bọn họ cũng đã giết đến đỏ cả mắt rồi, mới mặc kệ mệnh lệnh chỉ có thể sống bắt kia!
Chỉ dựa vào các ngươi? Khóe miệng Dạ Hi hiện lên một nụ cười lạnh, cho dù không địch lại, khí thế của nàng cũng không yếu chút nào.
Mười hai ám sứ thấy Dạ Hi kiêu ngạo như thế, trong lòng càng thêm tức giận, cũng không biết là có phải mười hai người họ cố ý hay không, thế nhưng lại có tới sáu người đều đến tấn công Dạ Hi. Mà hai người Quân Mặc Hiên và Vân Thanh Phong hợp lực lại đối phó với sáu người khác.
Nhất thời, Dạ Hi thoáng cố gắng hết sức hơn nữa. Mặc kệ, xuất cảnh trước rồi hãy nói. Ngay sau đó, Dạ Hi huy động băng ti trong tay, cắm vào tường thành, nhân lúc mười hai ám sứ không chú ý, nhún người nhảy một cái, vượt qua thành tường.
Thấy thế, Quân Mặc Hiên vung tay lên, nội lực hùng hậu ngăn cản mười hai ám sứ tấn công. Ngay sau đó đề khởi khinh công, bay vọt qua tường thành.
/118
|