Bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, ánh mắt Dạ Hi hiện lên vẻ mất tự nhiên, bàn tay nhỏ bé dùng một chút lực tránh thoát khỏi lồng ngực Quân Mặc Hiên. Ngay sau đó, nàng rút chủy thủ ra, tấn công những người xung quanh.
Cho đến khi trên võ đài chỉ còn lại tám người, Dạ Hi mới dừng lại. Mà vẻ mặt tám người còn sót lại đều hoảng sợ nhìn Dạ Hi: Hắn hung hãn như vậy để làm gì chứ?
"Ta hẳn là có thể tiến vào vòng thi đấu bán kết rồi." Dạ Hi cười híp mắt nói. Nói xong, nàng khẽ vọt một cái, nhảy xuống võ đài, trở lại chỗ ngồi.
Quân Mặc Hiên theo sát phía sau, vẻ mặt hờ hững nói: "Thì ra chỉ còn lại chín người à! Vậy bản thiếu gia cũng có thể qua vòng loại của trận đấu rồi." Nói xong, Quân Mặc Hiên chuyển động xe lăn, rời khỏi võ đài.
Nghe tiếng xe lăn của Quân Mặc Hiên chuyển động, trong lòng mọi người thầm mắng hắn không biết xấu hổ. Ông trời ơi, sao lại có thể có người mặt dày như vậy chứ! Nếu nói Dạ Hi tiến vào thi đấu bán kết bọn họ rất có thể chấp nhận được. Nhưng nam tử đeo mặt nạ này, hắn từ đầu tới cuối cũng chưa từng ra tay đánh một người nào, vậy mà lúc này lại có thể đi vào vòng thi đấu bán kết. Điều này khiến những người sớm thất bại trong trận đấu cảm thấy khó chịu, nghĩ thế nào cũng không thể hiểu được.
Trái lại, Quân Mặc Hiên nhàn nhã di chuyển xe lăn, không cảm thấy mình rất vô sỉ một chút nào.
Mặc dù, không công bằng, nhưng quy tắc tranh tài chính là như vậy, mọi người cũng không tiện nói gì. Cho tới khi Lạc bảo chủ tuyên bố kết quả, Quân Mặc Hiên cũng có tên trong đó thật, nhưng tên hắn bây giờ không phải Quân Mặc Hiên mà là Dạ Mặc.
Sau khi nghỉ ngơi một canh giờ, trận thi đấu bán kết bắt đầu. Tham gia thi đấu bán kết có tất cả hai mươi người, đấu bán kết tổng cộng chia làm hai vòng, vòng thứ nhất là cuộc so tài giữa các nhóm nhỏ. Hai người một nhóm, cùng thi đấu với nhóm nhỏ khác, nhóm đánh thắng sẽ được tiến vào vòng kế tiếp.
Rất không may, vòng thứ nhất tranh tài, Dạ Hi lại bị phân cùng một tổ với Quân Mặc Hiên. Vân Thanh Phong, Quỷ Diện một tổ, Hoa Hồ Điệp và Trang chủ Lăng Nguyệt sơn trang Lăng Vân Tiêu một tổ, Bắc Thần Huyên và Lạc thiếu bảo chủ một tổ. . . . . . .
Sau khi phân chia đội ngũ xong, tổ thứ nhất tranh tài là Quân Mặc Hiên và Dạ Hi đánh với hai huynh đệ Chu Thắng Mạnh và Chu Thắng Dũng vừa giành chiến thắng trong trận đấu vòng loại. Sau khi thi đấu bắt đầu, Quân Mặc Hiên chuyển động xe lăn, rất tự giác đợi ở một bên, nhường chiến trường lại cho Dạ Hi. Ý rất rõ ràng chính là, hắn tiếp tục quan sát cuộc chiến còn Dạ Hi thì tiếp tục đánh địch.
Trên đài, đám người Vân Thanh Phong nhìn một màn như vậy, thật lòng bọn hắn cũng không biết nên nói gì nữa. Chẳng lẽ lão đại thật sự thích tên mặt trắng nhỏ kia, cho nên mới đặc biệt chú ý tới hắn như vậy?
Nhưng lão đại đặc biệt chú ý hắn như vậy không phải sẽ đi lên giết địch, mặt trắng nhỏ quan sát cuộc chiến sao? Sao lại đảo ngược thế này? Cuối cùng, mọi người cùng rút ra kết luận: Cách Quân Mặc Hiên yêu mến người rất độc đáo, chính là đặc biệt đẩy người mình xem trọng vào đường chết.
Mọi người thổn thức, duy chỉ có Quỷ Diện vẻ mặt vẫn nghiêm nghị, ánh mắt nhìn chăm chú người mặc y phục màu trắng trên đài, lòng thầm la lên: Hi Nhi, cuối cùng ngươi đã trở lại.
Trên đài, Dạ Hi đang chống địch, cũng không nghe được lời kêu gọi trong lòng Quỷ Diện, vẫn nghiêm túc chống địch như trước. Mặc dù võ công hai huynh đệ Chu Thắng Mạnh xuất sắc, nhưng ở trước mặt Dạ Hi căn bản không đáng nhìn tới.
Thời gian năm năm, mặc dù nàng không học được võ thuật cổ đại, nhưng kỹ thuật vật lộn hiện đại của nàng lại tốt lên không ít. Không chỉ có thế, nàng còn luyện được một bộ công phu cho chính nàng gọi là Thuấn Thiểm. Nhưng đáng tiếc chính là, trong năm năm qua, ngoài lần đó Quân Mặc Hiên thiếu chút nữa mất mạng, sau đó nàng từng dùng dị năng nhưng lại không có cách nào thúc giục dị năng nữa. Nguyên nhân là gì, chính nàng cũng không biết.
Rất nhanh, hai huynh đệ Chu Thắng Mạnh đã thua trận.
Sau khi giành được thắng lợi, Dạ Hi trợn mắt hung ác nhìn Quân Mặc Hiên một cái, mới xoay người rời đi. Thời gian cách vòng tranh tài kế tiếp còn khá lâu, nàng liền trở lại chỗ ngồi của mình chăm sóc con trai.
Nhìn bóng lưng Dạ Hi rời đi, ánh mắt Quân Mặc Hiên hiện vẻ thâm trầm.
Kế tiếp, đám người Vân Thanh Phong, Hoa Hồ Điệp theo thứ tự vào sân thi đấu. Vòng tranh tài thứ nhất nhanh chóng kết thúc. Người chiến thắng theo thứ tự là Dạ Hi, Quân Mặc Hiên, Vân Thanh Phong, Hoa Hồ Điệp, Quỷ Diện, Lăng Vân Tiêu, Thiếu bảo chủ Lạc gia, Bắc Thần Huyên, cùng với hai người Nam Cung Trần và Kim Y hộ vệ.
Chẳng biết tại sao, Kim Y hộ vệ lại tự nguyện rời khỏi cuộc tranh tài, Bắc Thần Huyên có chuyện, tạm thời không thể tham gia. Hiện tại chỉ còn lại bảy người Dạ Hi. Vì là số lẻ, nên Lạc bảo chủ để cho bảy người bọn họ tranh tài cùng một lúc, người cuối cùng ngã xuống chính là người người thắng trận của cuộc thi đấu.
Trong chốc lát, bảy người trên đài, ngoại trừ vẻ mặt Quân Mặc Hiên sau khi dịch dung tương đối bình thường, còn lại đều rất anh tuấn.
Mới vừa lên đài, Quân Mặc Hiên lập tức nháy mắt với ba người Vân Thanh Phong. Ba người hiểu ý, không có ý tốt đi về phía Lăng Vân Tiêu.
"Anh vợ, xin lỗi!" Vẻ mặt Vân Thanh Phong hòa nhã nói. Năm năm trước, Lăng Vi Vi quay xung quanh Vân Thanh Phong, năm năm sau, đến phiên Vân Thanh Phong quay xung quanh Lăng Vi Vi, quả nhiên là phong thủy luân chuyển mà.
"Biến, ai là anh vợ của ngươi!" Lăng Vân Tiêu thật sự căm ghét Vân Thanh Phong. Một hoa hoa đại thiếu cả ngày dính lấy muội muội nhà mình, hắn có thể không tức giận sao?
"Lão Vân, ngươi sẽ không vì lấy lòng nữ nhân mà làm phản chứ?" Hoa Hồ Điệp trêu ghẹo nói. Dứt lời, bắt đầu tấn công Lăng Vân Tiêu.
"Mẹ nó, ngươi mới có thể làm phản đó!" Vân Thanh Phong khẽ nguyền rủa một tiếng, cũng tấn công về phía Lăng Vân Tiêu.
Cùng lúc đó, Quỷ Diện cũng ra tay. Trong chốc lát, một mình Lăng Vân Tiêu phải chống lại ba đại cao thủ.
Vậy mà, bên này, Dạ Hi và Quân Mặc Hiên đối chiến với Thiếu bảo chủ của Lạc gia. Lần này, Dạ Hi thông minh bắt chước Quân Mặc Hiên, lúc tỷ võ vừa bắt đầu, nàng đã tìm vùng đất trống trên võ đài ngồi xuống, nhàn nhã cắn hạt dưa.
Thấy thế, khóe miệng Quân Mặc Hiên run rẩy lợi hại, nha đầu này, cứ khẳng định hắn sẽ ra tay như vậy sao? Khóe miệng hắn không nhịn được nâng lên một nụ cười cưng chiều.
Ngay sau đó, hai tay Quân Mặc Hiên vung lên một trận, xe lăn giống như tự mình chuyển động ở trên võ đài. Trong tay hắn không có bất kỳ binh khí gì, vậy mà, nơi chưởng phong đi qua, lại giống như một thanh đao to lớn cực kì sắc bén, kéo lê một vết thật sâu.
Thật may là, khinh công của Lạc thiếu bảo chủ tương đối tốt, né tránh tương đối kịp thời, nếu không, bộ dáng da thịt mềm mại của hắn chẳng phải đã bị Quân Mặc Hiên phá hủy rồi sao.
Trong phút chốc, trên đài diễn ra hai màn đánh nhau kịch liệt, sáu người đánh nhau không dứt.
Trái lại, vẻ mặt Dạ Hi nhàn nhã cắn hạt dưa, thỉnh thoảng bật ra vài câu:
"Ngươi đó, Lăng Vân Tiêu, cẩn thận phía sau chứ! Ai, thật là đần chết mà."
"Hoa Hồ Điệp, ngươi có thể ra tay nhanh lên một chút hay không?"
"Quỷ Diện, ngươi đừng lạnh nhạt như thế có được hay không, ta sắp bị ngươi làm cho lạnh cóng rồi đây."
"Còn nữa, nam tử tàn phế, ngươi đánh tới đánh lui, chỉ có mấy chiêu như vậy, thật là kém cỏi mà."
. . . . . .
Dạ Hi không ngừng nói lảm nhảm, thành công khiến cho sắc mặt mọi người thay đổi. Trong lòng gầm thét: Sư cô, đây là cần phải mặt dày thế nào, mới có thể đạt tới loại tình cảnh này? Hắn không góp sức coi như xong, thế nhưng còn ở một bên cắn hạt dưa, cắn hạt dưa bọn họ cũng không có ý kiến, quan trọng là ngươi đừng vừa cắn hạt dưa, vừa trách mắng người khác chứ.
Nghe Dạ Hi trách mắng, Quân Mặc Hiên và Quỷ Diện vẫn khá tốt, biết đó là Dạ Hi, cho nên vẫn vô tư. Nhưng những người khác không không biết, lập tức, nhân lúc rảnh rối, tấn công tới Dạ Hi.
Thật may là, Quân Mặc Hiên và Quỷ Diện phản ứng khá nhanh, mỗi lần có người muốn đánh tới Dạ Hi, đều bị hai người ngăn lại.
Chiến đấu đã giằng co một lúc lâu, một mình Lăng Vân Tiêu không chống lại ba người Vân Thanh Phong nên thua trận. Cùng lúc đó, Quân Mặc Hiên cuối cùng cũng bộc phát nội lực, trực tiếp đánh bay Lạc thiếu bảo chủ xuống võ đài.
Vì vậy, trên đài chỉ còn lại đám người Dạ Hi. Trong chốc lát, mọi người nhốn nháo.
Ba thủ lĩnh của ba thế lực lớn nhất đại lục Long Đằng đối chiến, cảnh này sẽ làm lòng người phấn chấn biết bao. Nếu như, hai con chuột chết là Quân Mặc Hiên và Dạ Hi cũng nhanh chóng tránh ra mà nói, hình tượng này sẽ càng đẹp hơn.
Trong lòng mọi người đều suy nghĩ gần giống nhau, hai mắt kích động nhìn chằm chằm lên võ đài. Vậy mà, ngay khi hàng vạn người đang mong đợi, chuyện bất ngờ lại sảy ra.
Chỉ thấy, Quân Mặc Hiên dùng thần ngữ dặn dò đám người Vân Thanh Phong không đánh mà thua.
Lập tức, vẻ mặt hai người Vân Thanh Phong kinh ngạc nhìn Quân Mặc Hiên, chuyện gì đang diễn ra ở đây? Đầu hàng, hắn không có bệnh chứ? Chỉ lát nữa là sẽ giành được chiến thắng trong cuộc tranh tài, vậy mà lại bảo bọn hắn đầu hàng. Đây không phải là vô duyên vô cớ để cho tên mặt trắng nhỏ kia được lợi sao?
Vì vậy, hai người chống đối đến chết cũng không đầu hàng. Ngược lại, Quỷ Diện vô cùng hiểu chuyện, nói một câu: "Ta nhận thua." Nói xong, vui vẻ rời khỏi võ đài.
Vậy mà, ánh mắt lúc này của hai người Vân Thanh Phong và Hoa Hồ Điệp vô cùng không tốt, còn muốn tấn công Dạ Hi. Nào ngờ, Quân Mặc Hiên đột nhiên thúc giục nội lực, trực tiếp đánh hai người bay ra xa mười dặm.
"Bộp, bộp, bộp." Một hồi âm thanh vật nặng rơi xuống đất, hai người Hoa Hồ Điệp và Vân Thanh Phong ngã chổng vó trên mặt đất.
"Mẹ nó." Hoa Hồ Điệp khẽ nguyền rủa một tiếng, lo lắng vỗ bụi trên mặt, trong lòng lại âm thầm tiếc hận. Hình tượng hắn chuẩn bị một tháng đấy, cứ như vậy bị hủy hoại ở đây rồi. Tốn nhiều bạc như vậy vào kiệu mềm để làm dáng không nói, chỉ hình tượng vô cùng tuấn mỹ của hắn lúc này cũng đã rất đau buồn rồi.
Lão đại, hắn sao có thể nhẫn tâm như vậy, sao có thể nhẫn tâm đá hắn xuống võ đài? Ít nhất, cũng để cho hắn tự đi chứ.
Lại nói, người ta không cho ngươi tự đi sao? Là nhà ngươi ánh mắt không tốt, mỗi lần đều đụng lên họng thương đấy chứ! Nghĩ tới đây, Hoa Hồ Điệp càng thêm hối hận đến xanh ruột.
Bên cạnh, vẻ mặt Vân Thanh Phong cũng nghẹn khuất không kém. Nhưng mà, cái này cũng không tính, lúc hai người sắp đứng dậy, một cái nhìn của Quỷ Diện thổi đến từng trận lạnh lẽo.
Hắn hả hê nói: "Biết nam tử mặc áo trắng kia là ai không? Đó là Dạ Hi, là Hiên vương phi của chúng ta đấy!"
Nghe vậy, Vân Thanh Phong thật sự muốn xé nát bộ mặt như đòi nợ của Quỷ Diện một phen. Hắn biết đó là Tiểu Hi, tại sao không nói sớm, hại bọn họ bị lão đại dạy dỗ.
Cùng lúc đó, Quân Mặc Hiên giải quyết xong đám người Vân Thanh Phong, chuyển động xe lăn đi tới trước mặt Dạ Hi.
"Nương tử, buổi tối sẽ tính nợ của chúng ta!" Quân Mặc Hiên cười tủm tỉm nói, nói xong, chuyển động xe lăn, rời khỏi võ đài.
Nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của Dạ Hi đỏ lên, gắt giọng: "Vô lại."
Dạ Hi vừa nói ra lời này, nụ cười trên khóe miệng Quân Mặc Hiên càng sâu hơn.
Ba thế lực lớn của đại lục Long Đằng đầu hàng, bị đá xuống đài, hiện tại ngay cả Dạ Mặc cũng tự nguyện đầu hàng, đây là vì sao chứ? Vốn là một trận tranh tài hấp dẫn, thế nhưng lại để một tiểu tử tầm thường không rõ lai lịch nhặt được lợi lớn.
Nhận được kết quả như vậy, Lạc bảo chủ cũng rất bất ngờ, dù sao hắn cũng không phải thật lòng muốn giao ra mảnh nhỏ bức vẽ Bảo Tàng và Thiên Sơn Tuyết Liên. Hắn chỉ muốn lợi dụng đại hội võ lâm để danh tiếng con trai mình vang xa mà thôi, nào ngờ lại bị một tiểu tử tàn phế không rõ lai lịch quấy nhiễu làm hỏng.
Nếu như không có tên tiểu tử tàn phế và mặt trắng nhỏ kia, Lạc bảo chủ tin tưởng con trai hắn nhất định có thể giành được chiến thắng.
Nhiều lần xoắn xuýt, Lạc bảo chủ vẫn phải hết sức miễn cưỡng lấy Thiên Sơn Tuyết Liên và mảnh nhỏ bức vẽ Bảo Tàng đưa cho Dạ Hi, nhưng mà, trong lòng hắn lại đang tính toán làm sao để lấy bảo bối trở về.
Nhận lấy đồ Lạc bảo chủ đưa, Dạ Hi làm sao không biết hắn đang suy nghĩ cái gì chứ? Ngay sau đó, vẻ mặt nàng chán ghét nói: "Ta còn tưởng là bảo bối gì tốt chứ? Thì ra chỉ là Thiên Sơn Tuyết Liên bình thường mà thôi."
"Ngươi. . . . . ." Lạc bảo chủ thật sự muốn bóp chết Dạ Hi. Ngay cả đồ mình không nỡ dùng hắn cũng lấy ra, vậy mà tên mặt trắng nhỏ này còn chê. Cái này cũng chưa tính là gì, động tác tiếp theo của Dạ Hi, mới thật sự khiến cho Lạc bảo chủ thiếu chút nữa thì tức chết.
"Nhìn trái nhìn phải cũng không vừa mắt, Tiểu Bạch, thưởng cho ngươi." Dạ Hi hô to một tiếng.
Bên ngoài sân thi đấu, Tiểu Bạch ngồi xổm ở góc tường cào đất, nghe tiếng, ánh mắt hiện lên vẻ vui mừng. Lập tức, chạy nhanh vào hội trường, vẻ mặt niềm nở nhìn Dạ Hi.
"Bắt lấy." Dạ Hi ném hộp Tuyết Liên cho Tiểu Bạch.
"Rống rống. . . . . ." Sau đó, một tiếng hổ gầm rung động vang lên, Tiểu Bạch vui sướng ngậm hộp gấm trốn đến góc phòng không người, gặm món thức ăn ngon. Vậy mà, khi nó gần như đã cào nát hộp gấm, vẫn không nhìn thấy Thiên Sơn Tuyết Liên gì đó.
Vì vậy, vẻ mặt Tiểu Bạch ai oán nhìn về phía đại hội võ lâm, trong lòng uất ức: Dạ Hi thật đáng giận, nàng vậy mà lại lừa gạt đứa bé như nó, ô ô. . . . . .
Trên võ đài lúc này, vẻ mặt Lạc bảo chủ đã tái mét nhìn Dạ Hi. Thiên Sơn tuyết liên của hắn đấy, vậy mà lại bị ném cho một con súc sinh ăn.
Trái lại, Dạ Hi không đếm xỉa đến vẻ mặt táo bón của Lạc bảo chủ, bình tĩnh đi xuống đài.
"Mẫu thân, người thật tuyệt vời." Quân Tư Mặc chân chó nói.
Sau khi thấy được thực lực của phụ thân, Quân Tư Mặc không còn ghét bỏ phụ thân nhà hắn là một kẻ tàn phế nữa. Phụ thân hắn mạnh mẽ, lại yêu mẫu thân như vậy, nhất định cũng sẽ rất yêu thích hắn.
Dạ Hi nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Quân Tư Mặc, nhân lúc mọi người không chú ý, lặng lẽ đưa đóa Thiên Sơn Tuyết Liên cho Nam Cung Trần.
Cho đến khi trên võ đài chỉ còn lại tám người, Dạ Hi mới dừng lại. Mà vẻ mặt tám người còn sót lại đều hoảng sợ nhìn Dạ Hi: Hắn hung hãn như vậy để làm gì chứ?
"Ta hẳn là có thể tiến vào vòng thi đấu bán kết rồi." Dạ Hi cười híp mắt nói. Nói xong, nàng khẽ vọt một cái, nhảy xuống võ đài, trở lại chỗ ngồi.
Quân Mặc Hiên theo sát phía sau, vẻ mặt hờ hững nói: "Thì ra chỉ còn lại chín người à! Vậy bản thiếu gia cũng có thể qua vòng loại của trận đấu rồi." Nói xong, Quân Mặc Hiên chuyển động xe lăn, rời khỏi võ đài.
Nghe tiếng xe lăn của Quân Mặc Hiên chuyển động, trong lòng mọi người thầm mắng hắn không biết xấu hổ. Ông trời ơi, sao lại có thể có người mặt dày như vậy chứ! Nếu nói Dạ Hi tiến vào thi đấu bán kết bọn họ rất có thể chấp nhận được. Nhưng nam tử đeo mặt nạ này, hắn từ đầu tới cuối cũng chưa từng ra tay đánh một người nào, vậy mà lúc này lại có thể đi vào vòng thi đấu bán kết. Điều này khiến những người sớm thất bại trong trận đấu cảm thấy khó chịu, nghĩ thế nào cũng không thể hiểu được.
Trái lại, Quân Mặc Hiên nhàn nhã di chuyển xe lăn, không cảm thấy mình rất vô sỉ một chút nào.
Mặc dù, không công bằng, nhưng quy tắc tranh tài chính là như vậy, mọi người cũng không tiện nói gì. Cho tới khi Lạc bảo chủ tuyên bố kết quả, Quân Mặc Hiên cũng có tên trong đó thật, nhưng tên hắn bây giờ không phải Quân Mặc Hiên mà là Dạ Mặc.
Sau khi nghỉ ngơi một canh giờ, trận thi đấu bán kết bắt đầu. Tham gia thi đấu bán kết có tất cả hai mươi người, đấu bán kết tổng cộng chia làm hai vòng, vòng thứ nhất là cuộc so tài giữa các nhóm nhỏ. Hai người một nhóm, cùng thi đấu với nhóm nhỏ khác, nhóm đánh thắng sẽ được tiến vào vòng kế tiếp.
Rất không may, vòng thứ nhất tranh tài, Dạ Hi lại bị phân cùng một tổ với Quân Mặc Hiên. Vân Thanh Phong, Quỷ Diện một tổ, Hoa Hồ Điệp và Trang chủ Lăng Nguyệt sơn trang Lăng Vân Tiêu một tổ, Bắc Thần Huyên và Lạc thiếu bảo chủ một tổ. . . . . . .
Sau khi phân chia đội ngũ xong, tổ thứ nhất tranh tài là Quân Mặc Hiên và Dạ Hi đánh với hai huynh đệ Chu Thắng Mạnh và Chu Thắng Dũng vừa giành chiến thắng trong trận đấu vòng loại. Sau khi thi đấu bắt đầu, Quân Mặc Hiên chuyển động xe lăn, rất tự giác đợi ở một bên, nhường chiến trường lại cho Dạ Hi. Ý rất rõ ràng chính là, hắn tiếp tục quan sát cuộc chiến còn Dạ Hi thì tiếp tục đánh địch.
Trên đài, đám người Vân Thanh Phong nhìn một màn như vậy, thật lòng bọn hắn cũng không biết nên nói gì nữa. Chẳng lẽ lão đại thật sự thích tên mặt trắng nhỏ kia, cho nên mới đặc biệt chú ý tới hắn như vậy?
Nhưng lão đại đặc biệt chú ý hắn như vậy không phải sẽ đi lên giết địch, mặt trắng nhỏ quan sát cuộc chiến sao? Sao lại đảo ngược thế này? Cuối cùng, mọi người cùng rút ra kết luận: Cách Quân Mặc Hiên yêu mến người rất độc đáo, chính là đặc biệt đẩy người mình xem trọng vào đường chết.
Mọi người thổn thức, duy chỉ có Quỷ Diện vẻ mặt vẫn nghiêm nghị, ánh mắt nhìn chăm chú người mặc y phục màu trắng trên đài, lòng thầm la lên: Hi Nhi, cuối cùng ngươi đã trở lại.
Trên đài, Dạ Hi đang chống địch, cũng không nghe được lời kêu gọi trong lòng Quỷ Diện, vẫn nghiêm túc chống địch như trước. Mặc dù võ công hai huynh đệ Chu Thắng Mạnh xuất sắc, nhưng ở trước mặt Dạ Hi căn bản không đáng nhìn tới.
Thời gian năm năm, mặc dù nàng không học được võ thuật cổ đại, nhưng kỹ thuật vật lộn hiện đại của nàng lại tốt lên không ít. Không chỉ có thế, nàng còn luyện được một bộ công phu cho chính nàng gọi là Thuấn Thiểm. Nhưng đáng tiếc chính là, trong năm năm qua, ngoài lần đó Quân Mặc Hiên thiếu chút nữa mất mạng, sau đó nàng từng dùng dị năng nhưng lại không có cách nào thúc giục dị năng nữa. Nguyên nhân là gì, chính nàng cũng không biết.
Rất nhanh, hai huynh đệ Chu Thắng Mạnh đã thua trận.
Sau khi giành được thắng lợi, Dạ Hi trợn mắt hung ác nhìn Quân Mặc Hiên một cái, mới xoay người rời đi. Thời gian cách vòng tranh tài kế tiếp còn khá lâu, nàng liền trở lại chỗ ngồi của mình chăm sóc con trai.
Nhìn bóng lưng Dạ Hi rời đi, ánh mắt Quân Mặc Hiên hiện vẻ thâm trầm.
Kế tiếp, đám người Vân Thanh Phong, Hoa Hồ Điệp theo thứ tự vào sân thi đấu. Vòng tranh tài thứ nhất nhanh chóng kết thúc. Người chiến thắng theo thứ tự là Dạ Hi, Quân Mặc Hiên, Vân Thanh Phong, Hoa Hồ Điệp, Quỷ Diện, Lăng Vân Tiêu, Thiếu bảo chủ Lạc gia, Bắc Thần Huyên, cùng với hai người Nam Cung Trần và Kim Y hộ vệ.
Chẳng biết tại sao, Kim Y hộ vệ lại tự nguyện rời khỏi cuộc tranh tài, Bắc Thần Huyên có chuyện, tạm thời không thể tham gia. Hiện tại chỉ còn lại bảy người Dạ Hi. Vì là số lẻ, nên Lạc bảo chủ để cho bảy người bọn họ tranh tài cùng một lúc, người cuối cùng ngã xuống chính là người người thắng trận của cuộc thi đấu.
Trong chốc lát, bảy người trên đài, ngoại trừ vẻ mặt Quân Mặc Hiên sau khi dịch dung tương đối bình thường, còn lại đều rất anh tuấn.
Mới vừa lên đài, Quân Mặc Hiên lập tức nháy mắt với ba người Vân Thanh Phong. Ba người hiểu ý, không có ý tốt đi về phía Lăng Vân Tiêu.
"Anh vợ, xin lỗi!" Vẻ mặt Vân Thanh Phong hòa nhã nói. Năm năm trước, Lăng Vi Vi quay xung quanh Vân Thanh Phong, năm năm sau, đến phiên Vân Thanh Phong quay xung quanh Lăng Vi Vi, quả nhiên là phong thủy luân chuyển mà.
"Biến, ai là anh vợ của ngươi!" Lăng Vân Tiêu thật sự căm ghét Vân Thanh Phong. Một hoa hoa đại thiếu cả ngày dính lấy muội muội nhà mình, hắn có thể không tức giận sao?
"Lão Vân, ngươi sẽ không vì lấy lòng nữ nhân mà làm phản chứ?" Hoa Hồ Điệp trêu ghẹo nói. Dứt lời, bắt đầu tấn công Lăng Vân Tiêu.
"Mẹ nó, ngươi mới có thể làm phản đó!" Vân Thanh Phong khẽ nguyền rủa một tiếng, cũng tấn công về phía Lăng Vân Tiêu.
Cùng lúc đó, Quỷ Diện cũng ra tay. Trong chốc lát, một mình Lăng Vân Tiêu phải chống lại ba đại cao thủ.
Vậy mà, bên này, Dạ Hi và Quân Mặc Hiên đối chiến với Thiếu bảo chủ của Lạc gia. Lần này, Dạ Hi thông minh bắt chước Quân Mặc Hiên, lúc tỷ võ vừa bắt đầu, nàng đã tìm vùng đất trống trên võ đài ngồi xuống, nhàn nhã cắn hạt dưa.
Thấy thế, khóe miệng Quân Mặc Hiên run rẩy lợi hại, nha đầu này, cứ khẳng định hắn sẽ ra tay như vậy sao? Khóe miệng hắn không nhịn được nâng lên một nụ cười cưng chiều.
Ngay sau đó, hai tay Quân Mặc Hiên vung lên một trận, xe lăn giống như tự mình chuyển động ở trên võ đài. Trong tay hắn không có bất kỳ binh khí gì, vậy mà, nơi chưởng phong đi qua, lại giống như một thanh đao to lớn cực kì sắc bén, kéo lê một vết thật sâu.
Thật may là, khinh công của Lạc thiếu bảo chủ tương đối tốt, né tránh tương đối kịp thời, nếu không, bộ dáng da thịt mềm mại của hắn chẳng phải đã bị Quân Mặc Hiên phá hủy rồi sao.
Trong phút chốc, trên đài diễn ra hai màn đánh nhau kịch liệt, sáu người đánh nhau không dứt.
Trái lại, vẻ mặt Dạ Hi nhàn nhã cắn hạt dưa, thỉnh thoảng bật ra vài câu:
"Ngươi đó, Lăng Vân Tiêu, cẩn thận phía sau chứ! Ai, thật là đần chết mà."
"Hoa Hồ Điệp, ngươi có thể ra tay nhanh lên một chút hay không?"
"Quỷ Diện, ngươi đừng lạnh nhạt như thế có được hay không, ta sắp bị ngươi làm cho lạnh cóng rồi đây."
"Còn nữa, nam tử tàn phế, ngươi đánh tới đánh lui, chỉ có mấy chiêu như vậy, thật là kém cỏi mà."
. . . . . .
Dạ Hi không ngừng nói lảm nhảm, thành công khiến cho sắc mặt mọi người thay đổi. Trong lòng gầm thét: Sư cô, đây là cần phải mặt dày thế nào, mới có thể đạt tới loại tình cảnh này? Hắn không góp sức coi như xong, thế nhưng còn ở một bên cắn hạt dưa, cắn hạt dưa bọn họ cũng không có ý kiến, quan trọng là ngươi đừng vừa cắn hạt dưa, vừa trách mắng người khác chứ.
Nghe Dạ Hi trách mắng, Quân Mặc Hiên và Quỷ Diện vẫn khá tốt, biết đó là Dạ Hi, cho nên vẫn vô tư. Nhưng những người khác không không biết, lập tức, nhân lúc rảnh rối, tấn công tới Dạ Hi.
Thật may là, Quân Mặc Hiên và Quỷ Diện phản ứng khá nhanh, mỗi lần có người muốn đánh tới Dạ Hi, đều bị hai người ngăn lại.
Chiến đấu đã giằng co một lúc lâu, một mình Lăng Vân Tiêu không chống lại ba người Vân Thanh Phong nên thua trận. Cùng lúc đó, Quân Mặc Hiên cuối cùng cũng bộc phát nội lực, trực tiếp đánh bay Lạc thiếu bảo chủ xuống võ đài.
Vì vậy, trên đài chỉ còn lại đám người Dạ Hi. Trong chốc lát, mọi người nhốn nháo.
Ba thủ lĩnh của ba thế lực lớn nhất đại lục Long Đằng đối chiến, cảnh này sẽ làm lòng người phấn chấn biết bao. Nếu như, hai con chuột chết là Quân Mặc Hiên và Dạ Hi cũng nhanh chóng tránh ra mà nói, hình tượng này sẽ càng đẹp hơn.
Trong lòng mọi người đều suy nghĩ gần giống nhau, hai mắt kích động nhìn chằm chằm lên võ đài. Vậy mà, ngay khi hàng vạn người đang mong đợi, chuyện bất ngờ lại sảy ra.
Chỉ thấy, Quân Mặc Hiên dùng thần ngữ dặn dò đám người Vân Thanh Phong không đánh mà thua.
Lập tức, vẻ mặt hai người Vân Thanh Phong kinh ngạc nhìn Quân Mặc Hiên, chuyện gì đang diễn ra ở đây? Đầu hàng, hắn không có bệnh chứ? Chỉ lát nữa là sẽ giành được chiến thắng trong cuộc tranh tài, vậy mà lại bảo bọn hắn đầu hàng. Đây không phải là vô duyên vô cớ để cho tên mặt trắng nhỏ kia được lợi sao?
Vì vậy, hai người chống đối đến chết cũng không đầu hàng. Ngược lại, Quỷ Diện vô cùng hiểu chuyện, nói một câu: "Ta nhận thua." Nói xong, vui vẻ rời khỏi võ đài.
Vậy mà, ánh mắt lúc này của hai người Vân Thanh Phong và Hoa Hồ Điệp vô cùng không tốt, còn muốn tấn công Dạ Hi. Nào ngờ, Quân Mặc Hiên đột nhiên thúc giục nội lực, trực tiếp đánh hai người bay ra xa mười dặm.
"Bộp, bộp, bộp." Một hồi âm thanh vật nặng rơi xuống đất, hai người Hoa Hồ Điệp và Vân Thanh Phong ngã chổng vó trên mặt đất.
"Mẹ nó." Hoa Hồ Điệp khẽ nguyền rủa một tiếng, lo lắng vỗ bụi trên mặt, trong lòng lại âm thầm tiếc hận. Hình tượng hắn chuẩn bị một tháng đấy, cứ như vậy bị hủy hoại ở đây rồi. Tốn nhiều bạc như vậy vào kiệu mềm để làm dáng không nói, chỉ hình tượng vô cùng tuấn mỹ của hắn lúc này cũng đã rất đau buồn rồi.
Lão đại, hắn sao có thể nhẫn tâm như vậy, sao có thể nhẫn tâm đá hắn xuống võ đài? Ít nhất, cũng để cho hắn tự đi chứ.
Lại nói, người ta không cho ngươi tự đi sao? Là nhà ngươi ánh mắt không tốt, mỗi lần đều đụng lên họng thương đấy chứ! Nghĩ tới đây, Hoa Hồ Điệp càng thêm hối hận đến xanh ruột.
Bên cạnh, vẻ mặt Vân Thanh Phong cũng nghẹn khuất không kém. Nhưng mà, cái này cũng không tính, lúc hai người sắp đứng dậy, một cái nhìn của Quỷ Diện thổi đến từng trận lạnh lẽo.
Hắn hả hê nói: "Biết nam tử mặc áo trắng kia là ai không? Đó là Dạ Hi, là Hiên vương phi của chúng ta đấy!"
Nghe vậy, Vân Thanh Phong thật sự muốn xé nát bộ mặt như đòi nợ của Quỷ Diện một phen. Hắn biết đó là Tiểu Hi, tại sao không nói sớm, hại bọn họ bị lão đại dạy dỗ.
Cùng lúc đó, Quân Mặc Hiên giải quyết xong đám người Vân Thanh Phong, chuyển động xe lăn đi tới trước mặt Dạ Hi.
"Nương tử, buổi tối sẽ tính nợ của chúng ta!" Quân Mặc Hiên cười tủm tỉm nói, nói xong, chuyển động xe lăn, rời khỏi võ đài.
Nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của Dạ Hi đỏ lên, gắt giọng: "Vô lại."
Dạ Hi vừa nói ra lời này, nụ cười trên khóe miệng Quân Mặc Hiên càng sâu hơn.
Ba thế lực lớn của đại lục Long Đằng đầu hàng, bị đá xuống đài, hiện tại ngay cả Dạ Mặc cũng tự nguyện đầu hàng, đây là vì sao chứ? Vốn là một trận tranh tài hấp dẫn, thế nhưng lại để một tiểu tử tầm thường không rõ lai lịch nhặt được lợi lớn.
Nhận được kết quả như vậy, Lạc bảo chủ cũng rất bất ngờ, dù sao hắn cũng không phải thật lòng muốn giao ra mảnh nhỏ bức vẽ Bảo Tàng và Thiên Sơn Tuyết Liên. Hắn chỉ muốn lợi dụng đại hội võ lâm để danh tiếng con trai mình vang xa mà thôi, nào ngờ lại bị một tiểu tử tàn phế không rõ lai lịch quấy nhiễu làm hỏng.
Nếu như không có tên tiểu tử tàn phế và mặt trắng nhỏ kia, Lạc bảo chủ tin tưởng con trai hắn nhất định có thể giành được chiến thắng.
Nhiều lần xoắn xuýt, Lạc bảo chủ vẫn phải hết sức miễn cưỡng lấy Thiên Sơn Tuyết Liên và mảnh nhỏ bức vẽ Bảo Tàng đưa cho Dạ Hi, nhưng mà, trong lòng hắn lại đang tính toán làm sao để lấy bảo bối trở về.
Nhận lấy đồ Lạc bảo chủ đưa, Dạ Hi làm sao không biết hắn đang suy nghĩ cái gì chứ? Ngay sau đó, vẻ mặt nàng chán ghét nói: "Ta còn tưởng là bảo bối gì tốt chứ? Thì ra chỉ là Thiên Sơn Tuyết Liên bình thường mà thôi."
"Ngươi. . . . . ." Lạc bảo chủ thật sự muốn bóp chết Dạ Hi. Ngay cả đồ mình không nỡ dùng hắn cũng lấy ra, vậy mà tên mặt trắng nhỏ này còn chê. Cái này cũng chưa tính là gì, động tác tiếp theo của Dạ Hi, mới thật sự khiến cho Lạc bảo chủ thiếu chút nữa thì tức chết.
"Nhìn trái nhìn phải cũng không vừa mắt, Tiểu Bạch, thưởng cho ngươi." Dạ Hi hô to một tiếng.
Bên ngoài sân thi đấu, Tiểu Bạch ngồi xổm ở góc tường cào đất, nghe tiếng, ánh mắt hiện lên vẻ vui mừng. Lập tức, chạy nhanh vào hội trường, vẻ mặt niềm nở nhìn Dạ Hi.
"Bắt lấy." Dạ Hi ném hộp Tuyết Liên cho Tiểu Bạch.
"Rống rống. . . . . ." Sau đó, một tiếng hổ gầm rung động vang lên, Tiểu Bạch vui sướng ngậm hộp gấm trốn đến góc phòng không người, gặm món thức ăn ngon. Vậy mà, khi nó gần như đã cào nát hộp gấm, vẫn không nhìn thấy Thiên Sơn Tuyết Liên gì đó.
Vì vậy, vẻ mặt Tiểu Bạch ai oán nhìn về phía đại hội võ lâm, trong lòng uất ức: Dạ Hi thật đáng giận, nàng vậy mà lại lừa gạt đứa bé như nó, ô ô. . . . . .
Trên võ đài lúc này, vẻ mặt Lạc bảo chủ đã tái mét nhìn Dạ Hi. Thiên Sơn tuyết liên của hắn đấy, vậy mà lại bị ném cho một con súc sinh ăn.
Trái lại, Dạ Hi không đếm xỉa đến vẻ mặt táo bón của Lạc bảo chủ, bình tĩnh đi xuống đài.
"Mẫu thân, người thật tuyệt vời." Quân Tư Mặc chân chó nói.
Sau khi thấy được thực lực của phụ thân, Quân Tư Mặc không còn ghét bỏ phụ thân nhà hắn là một kẻ tàn phế nữa. Phụ thân hắn mạnh mẽ, lại yêu mẫu thân như vậy, nhất định cũng sẽ rất yêu thích hắn.
Dạ Hi nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Quân Tư Mặc, nhân lúc mọi người không chú ý, lặng lẽ đưa đóa Thiên Sơn Tuyết Liên cho Nam Cung Trần.
/118
|