Nghe tiếng, Lãnh Nguyệt đột nhiên nâng mắt, mà vào mắt người làm cho nàng hung hăng kinh diễm một phen. Khác với vẻ lạnh lẽo của Phong Thất Dạ, cũng khắc với tư thái mê hoặc người của Phong Diệc Hàm, nam tử trước mắt như một mạt thanh tuyền hoạt đập vào mắt, tự như phác ngọc thượng đẳng tỉ mỉ chạm trổ, chỉ đợi mọi người lẳng lặng thưởng thức.
Một thân cẩm bào gấm trắng, tóc đen lay động ở sau người, như tiên giáng trần lẻ loi, trên gương mặt thanh nhuận lộ nụ cười nhạt, khóe miệng giơ lên độ cong, nhất là con ngươi như dòng suối mát lạnh kia, sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi nhỏ.
Sau khi thoáng qua kinh diễm, Lãnh nguyệt ngoái đầu lại nhìn nhìn trong phòng, nói đến cũng lạ, bất quá giây lát ước chừng, mới vừa rồi trong phòng còn có chỗ trống lúc này lại kín người hết chỗ, nhìn ra nhìn lại quả thực chỉ có nàng một mình một bàn, không thể nói rõ cảm giác kỳ lạ, Lãnh Nguyệt không dấu vết nhíu mày, nhưng vẫn sâu sắc nghĩ, nhìn phía nam tử gật đầu nói: " Có thể ! "
Nam tử gật đầu tỏ ý một phen, động tác vui mừng tao nhã nâng cẩm bào, liền ngồi xuống ở đối diện Lãnh Nguyệt, con ngươi trong suốt làm như chứa một mạt lòng biết ơn, " Đa tạ cô nương ! "
Lãnh Nguyệt lập tức khẽ gật đầu, không hề nói nhiều. Tùy ý gọi tiểu nhị tới, sau khi chọn mấy món, thẳng cúi đầu dùng bữa, mà nam tử đối diện, lại ngoài ý muốn chỉ một ấm nước chè xanh, hai tròng mắt gợn sóng không sợ hãi nhìn Lãnh Nguyệt.
Thời điểm tùy ý ăn cơm, bị một người xa lạ nhìn chằm chằm, tin chắc đều cảm thấy không được tự nhiên. Lãnh Nguyệt lại càng như thế, mỗi khi lúc cúi đầu xuống, nàng có thể cảm giác được tầm mắt gai mắt kia trên đỉnh đầu, làm cho nàng có chút ăn không có vị.
Lướt qua mấy thức ăn, Lãnh Nguyệt không có tâm tình gì buông bát đũa xuống, nâng mắ ung dung nhìn nam tử, mày đen nhẹ hất: " Công tử đến tửu lâu không dùng thiện, chỉ phẩm trà, sao không đi trà liêu ?!"
Lời nói này có chút chói tai, đương nhiên Lãnh Nguyệt cũng vẫn chưa lộ ra nhiều địch ý, chẳng qua nàng căn bản tâm tiình không tốt, lại bị người không quen biết nhìn chằm chằm, trong lòng nàng bực bội một trận.
" Thật xin lôi, là tại hạ mạo phạm ! " Nam tử thấy giọng điệu Lãnh Nguyệt không tốt, cuối cùng hơi hơi đỏ mặt, thậm chí còn có chút xấu hổ cúi đầu, gương mặt trắng bóng kia bỗng tăng thêm đỏ hồng, làm cho Lãnh Nguyệt vạn phần kinh ngạc !
Nam nhân cổ đại đều thẹn thùng như thế ? !
Hai mắt Lãnh Nguyệt nhịn không được sắc quắc nhìn con ngươi hắm thẹn thìng, lông mi rậm theo mí mắt mắt run rẩy, khóe miệng cứng ngắc nhẹ mân, cực kỳ giống đứa nhỏ mắc lỗi.
Hành động này của hắn làm cho lãnh Nguyệt không căn bản dâng lên một cỗ cảm xúc tội ác, làm sao giống như nàng ăn hiếp ăn vậy!
Ai oán thở dài, Lãnh Nguyệt cũng lại không có muốn ăn gì, đang muốn gọi tiểu nhị kia, đã thấy nam tử kia nâng mắt, gương mặt càng đỏ bừng, " Cô nương, có thể giúp tại hạ tính tiền không, ta . . . bạc ta rớt!"
Gì ? !
Lãnh Nguyệt phút chốc giật mình, một đôi thủy mâu nhìn từ trên xuống dưới phục sức nam tử, hắn rốt cuộc là là rơi bạc hay là rơi đốt tre ?
Không có tiền còn uống trà ? Nhìn nàng một nữ lưu dễ bắt nạt ? Việc này trái lại càng quỷ dị rồi.!
" Cô nương, tại hạ nhất định sẽ hoàn tiền ! "
Nam tử một đôi mắt trong veo như nước lộ vẻ mong đợi, nước sáng bóng bên trong, Lãnh Nguyệt giống như nhìn thấy bản thân nếu không giúp hắn tính tiền, chính là vạn phần không nên hành vi ác nhân.
Đều nói nữ nhân là cảm tính động vật, Lãnh Nguyệt khó có được tâm mềm nhũn, ra tay rộng rãi giúp hắn tính tiền, nhưng lại phát hiện bản thân bi thương thúc giục đã đi vào.
Sau khi ra khỏi tửu lâu, Lãnh Nguyệt một lòng còn vì chuyện mới vừa rồi canh cánh trong lòng, đi qua một con phố, xuyên qua một con hẻm, lại phát hiện có chút không thích hợp,
Nhíu mày nhìn nhìn, Lãnh Nguyệt như bị sét đánh đứng tại chỗ, nhìn nam tử phía sau cẩm bào sạch sẽ sáng chói, " Ngươi làm gì đi theo ta ? "
Một thân cẩm bào gấm trắng, tóc đen lay động ở sau người, như tiên giáng trần lẻ loi, trên gương mặt thanh nhuận lộ nụ cười nhạt, khóe miệng giơ lên độ cong, nhất là con ngươi như dòng suối mát lạnh kia, sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi nhỏ.
Sau khi thoáng qua kinh diễm, Lãnh nguyệt ngoái đầu lại nhìn nhìn trong phòng, nói đến cũng lạ, bất quá giây lát ước chừng, mới vừa rồi trong phòng còn có chỗ trống lúc này lại kín người hết chỗ, nhìn ra nhìn lại quả thực chỉ có nàng một mình một bàn, không thể nói rõ cảm giác kỳ lạ, Lãnh Nguyệt không dấu vết nhíu mày, nhưng vẫn sâu sắc nghĩ, nhìn phía nam tử gật đầu nói: " Có thể ! "
Nam tử gật đầu tỏ ý một phen, động tác vui mừng tao nhã nâng cẩm bào, liền ngồi xuống ở đối diện Lãnh Nguyệt, con ngươi trong suốt làm như chứa một mạt lòng biết ơn, " Đa tạ cô nương ! "
Lãnh Nguyệt lập tức khẽ gật đầu, không hề nói nhiều. Tùy ý gọi tiểu nhị tới, sau khi chọn mấy món, thẳng cúi đầu dùng bữa, mà nam tử đối diện, lại ngoài ý muốn chỉ một ấm nước chè xanh, hai tròng mắt gợn sóng không sợ hãi nhìn Lãnh Nguyệt.
Thời điểm tùy ý ăn cơm, bị một người xa lạ nhìn chằm chằm, tin chắc đều cảm thấy không được tự nhiên. Lãnh Nguyệt lại càng như thế, mỗi khi lúc cúi đầu xuống, nàng có thể cảm giác được tầm mắt gai mắt kia trên đỉnh đầu, làm cho nàng có chút ăn không có vị.
Lướt qua mấy thức ăn, Lãnh Nguyệt không có tâm tình gì buông bát đũa xuống, nâng mắ ung dung nhìn nam tử, mày đen nhẹ hất: " Công tử đến tửu lâu không dùng thiện, chỉ phẩm trà, sao không đi trà liêu ?!"
Lời nói này có chút chói tai, đương nhiên Lãnh Nguyệt cũng vẫn chưa lộ ra nhiều địch ý, chẳng qua nàng căn bản tâm tiình không tốt, lại bị người không quen biết nhìn chằm chằm, trong lòng nàng bực bội một trận.
" Thật xin lôi, là tại hạ mạo phạm ! " Nam tử thấy giọng điệu Lãnh Nguyệt không tốt, cuối cùng hơi hơi đỏ mặt, thậm chí còn có chút xấu hổ cúi đầu, gương mặt trắng bóng kia bỗng tăng thêm đỏ hồng, làm cho Lãnh Nguyệt vạn phần kinh ngạc !
Nam nhân cổ đại đều thẹn thùng như thế ? !
Hai mắt Lãnh Nguyệt nhịn không được sắc quắc nhìn con ngươi hắm thẹn thìng, lông mi rậm theo mí mắt mắt run rẩy, khóe miệng cứng ngắc nhẹ mân, cực kỳ giống đứa nhỏ mắc lỗi.
Hành động này của hắn làm cho lãnh Nguyệt không căn bản dâng lên một cỗ cảm xúc tội ác, làm sao giống như nàng ăn hiếp ăn vậy!
Ai oán thở dài, Lãnh Nguyệt cũng lại không có muốn ăn gì, đang muốn gọi tiểu nhị kia, đã thấy nam tử kia nâng mắt, gương mặt càng đỏ bừng, " Cô nương, có thể giúp tại hạ tính tiền không, ta . . . bạc ta rớt!"
Gì ? !
Lãnh Nguyệt phút chốc giật mình, một đôi thủy mâu nhìn từ trên xuống dưới phục sức nam tử, hắn rốt cuộc là là rơi bạc hay là rơi đốt tre ?
Không có tiền còn uống trà ? Nhìn nàng một nữ lưu dễ bắt nạt ? Việc này trái lại càng quỷ dị rồi.!
" Cô nương, tại hạ nhất định sẽ hoàn tiền ! "
Nam tử một đôi mắt trong veo như nước lộ vẻ mong đợi, nước sáng bóng bên trong, Lãnh Nguyệt giống như nhìn thấy bản thân nếu không giúp hắn tính tiền, chính là vạn phần không nên hành vi ác nhân.
Đều nói nữ nhân là cảm tính động vật, Lãnh Nguyệt khó có được tâm mềm nhũn, ra tay rộng rãi giúp hắn tính tiền, nhưng lại phát hiện bản thân bi thương thúc giục đã đi vào.
Sau khi ra khỏi tửu lâu, Lãnh Nguyệt một lòng còn vì chuyện mới vừa rồi canh cánh trong lòng, đi qua một con phố, xuyên qua một con hẻm, lại phát hiện có chút không thích hợp,
Nhíu mày nhìn nhìn, Lãnh Nguyệt như bị sét đánh đứng tại chỗ, nhìn nam tử phía sau cẩm bào sạch sẽ sáng chói, " Ngươi làm gì đi theo ta ? "
/39
|