Chớp mắt thời gian hai ngày đã qua.
Mắt thấy ngày mai chính là ngày đại hôn, Hạ Lan Lãnh Xuân muốn ở Nhã hiên một đêm, cả người mặt như hoa đào, tản ra khí chất e thẹn không gì sánh kịp.
Buổi trưa vừa mới qua, Hạ Lan Lãnh Xuân an vị ở trên giường, chuyên chú vuốt ve hỉ phục Lạc Hoa đưa tới. Mặc dù chất liệu chưa phải là thượng đẳng, nhưng nàng cũng không có một câu oán giận.
Đang lúc Hạ Lan Lãnh Xuân tùy ý nâng con mắt hướng đến, chỉ thấy Lãnh Nguyệt đưa tới bộ xiêm áo mới mặc hôm qua, mái tóc dùng tơ lụa tùy ý buộc ở sau đầu, không khỏi kinh ngạc hỏi: "Tiểu muội? Muội muốn đi ra ngoài?"
"Ừ, đại tỷ. Ta ra phủ một chuyến, ngươi biết chuyện trang trí Nhã hiên này, ta không muốn nhờ người khác!"
"Ta cùng đi với muội!"
Đang nói, Hạ Lãnh Xuân làm bộ muốn đứng dậy đi theo, mà đầu lông mày Lãnh Nguyệt nhăn lại một chút, liền tiến lên vỗ nàng trấn an nói: "Đại tỷ, ngươi an tâm ở trong phủ chờ! Mọi người ở ngoài phủ này biết ngươi là đích nữ Hầu phủ, nếu như bị họ trông thấy ngươi cùng ta đi cùng một cỗ, khó tránh khỏi hỗn loạn. Ngươi yên tâm, ta rất nhanh sẽ trở lại!"
Không để cho Hạ Lan Lãnh Xuân có cơ hội từ chối, Lãnh Nguyệt quay đầu tiêu sái rời đi. Trong nháy mắt bước ra khỏi Nhã hiên, vẻ mặt Lãnh Nguyệt thu lại. Sờ sờ ngân lượng ở cổ tay áo, đồng thời nghĩ lại tới đêm qua Hạ Lan Tuyệt cùng nàng nói chuyện, xem ra hôm nay nàng cần phải vì Hạ Lan lãnh Xuân thay gả làm chút chuẩn bị.
Lãnh Nguyệt xem ra, thân thế của nàng là con của cầm linh, vốn là không thể *. Nghĩ đến thời điểm đại hôn cũng không không có bao nhiêu long trọng. Đáng tiếc là trước nàng đánh giá sai thân phận cùng địa vị tà vương.
Nữ nhi của Hầu gia mặc dù không đáng nhắc đến, nhưng thành thân chính là Tà cương, lễ nghi đương nhiên cũng là cách thức cao nhất. Mà nếu không phải đêm qua Hạ Lan Tuyệt nói hắn sẽ ở ngày đại hôn tiễn nàng lên kiệu, chỉ sợ lần này khiến bị pháp để Hạ Lan Lãnh Xuân thay mình sẽ bị bóp chết ở trong nôi.
Cũng may, nàng còn có thời gian.
Một đường thông suốt rời khỏi Hầu phủ, kiểu tóc Lãnh Nguyệt vẫn có chút kì dị bị người trong viện chỉ trích. Phía sau truyền đến giọng điệu khinh thường của hạ nhân, làm cho nàng cười cười vô vị, cổ nhân ngu không ai bằng.
Đường chính của Phong thành chạy dài ngoằn ngoèo tới dưới chân hoàng thành, Lãnh Nguyệt đánh giá đường xá cửa hàng chưa từng thấy qua, khóe miệng chốc chốc lại kéo, những cái này vẫn chưa có thấy trên TV.
"Vị tiểu ca này, xin hỏi Tà vương phủ đi như thế?"
Lãnh Nguyệt đứng ở một góc của con hẻm, suy nghĩ một lát, thuận tay bắt được một người lại hỏi.
Nam tử bị lãnh Nguyệt kéo lại, vốn là đang vội vàng, trong tay còn ôm mầy quyển sổ sách thật dày, mà nghe được lời nói Lãnh Nguyệt, không khỏi cao thấp đánh giá nàng, giọng điệu bất thiện nói: "Ngươi không phải là người trong thành?"
"Đúng, ta là nghe nói đại danh Tà vương, muốn một lần thấy phong thái!"
Lãnh Nguyệt bịa chuyện, lại không nghĩ rằng nam tử đối diện ngược lại hừ lạnh một tiếng, giọng châm biếm coi thường, nói: "Lại một đầu bị Tà vương say đắm! Nha, phía trước đường cái đi thằng lại rẽ là được!"
Dứt lời, nam tử phất áo rời đi, xa xa mà còn có thể nghe thấy hắn nói thầm: "Thật sự là không biết tự lượng sức mình!"
Nhìn hướng nam tử rời đi, con ngươi Lãnh Nguyệt không khỏi quay vòng thầm nghĩ. Giữa giây lát, thời điểm đang muốn bước đi, bên tai lại truyền đến một gióng nói ôn như: "Cô nương, ngươi muốn gặp Tà vương?"
Mọi chuyện phát sinh quá nhanh Lãnh Nguyệt còn không có nhận thấy được thời điểm bên cạnh có người, chợt nghe đến như vậy, nhất thời cảnh giác ngoái đầu nhìn lại, mà nháy mắt tao nhã chốc lát lọt vào trong tầm mắt, làm cho nàng có chút khó xử.
Nam tử bên người một thân hồng bào hoa văn đen quý khí, cao gầy thẳng tắp như tùng, mắt lưu ly sáng như sao, mũi diều hâu cao xa, môi mỏng màu tím nhạt nhẹ cong một nụ cười yêu ớt, con ngươi thấp nhìn Lãnh Nguyệt, cảm xúc nào đó vụt sáng qua rồi biến mất, kẻ khác nhanh cũng không bắt được.
Mắt thấy ngày mai chính là ngày đại hôn, Hạ Lan Lãnh Xuân muốn ở Nhã hiên một đêm, cả người mặt như hoa đào, tản ra khí chất e thẹn không gì sánh kịp.
Buổi trưa vừa mới qua, Hạ Lan Lãnh Xuân an vị ở trên giường, chuyên chú vuốt ve hỉ phục Lạc Hoa đưa tới. Mặc dù chất liệu chưa phải là thượng đẳng, nhưng nàng cũng không có một câu oán giận.
Đang lúc Hạ Lan Lãnh Xuân tùy ý nâng con mắt hướng đến, chỉ thấy Lãnh Nguyệt đưa tới bộ xiêm áo mới mặc hôm qua, mái tóc dùng tơ lụa tùy ý buộc ở sau đầu, không khỏi kinh ngạc hỏi: "Tiểu muội? Muội muốn đi ra ngoài?"
"Ừ, đại tỷ. Ta ra phủ một chuyến, ngươi biết chuyện trang trí Nhã hiên này, ta không muốn nhờ người khác!"
"Ta cùng đi với muội!"
Đang nói, Hạ Lãnh Xuân làm bộ muốn đứng dậy đi theo, mà đầu lông mày Lãnh Nguyệt nhăn lại một chút, liền tiến lên vỗ nàng trấn an nói: "Đại tỷ, ngươi an tâm ở trong phủ chờ! Mọi người ở ngoài phủ này biết ngươi là đích nữ Hầu phủ, nếu như bị họ trông thấy ngươi cùng ta đi cùng một cỗ, khó tránh khỏi hỗn loạn. Ngươi yên tâm, ta rất nhanh sẽ trở lại!"
Không để cho Hạ Lan Lãnh Xuân có cơ hội từ chối, Lãnh Nguyệt quay đầu tiêu sái rời đi. Trong nháy mắt bước ra khỏi Nhã hiên, vẻ mặt Lãnh Nguyệt thu lại. Sờ sờ ngân lượng ở cổ tay áo, đồng thời nghĩ lại tới đêm qua Hạ Lan Tuyệt cùng nàng nói chuyện, xem ra hôm nay nàng cần phải vì Hạ Lan lãnh Xuân thay gả làm chút chuẩn bị.
Lãnh Nguyệt xem ra, thân thế của nàng là con của cầm linh, vốn là không thể *. Nghĩ đến thời điểm đại hôn cũng không không có bao nhiêu long trọng. Đáng tiếc là trước nàng đánh giá sai thân phận cùng địa vị tà vương.
Nữ nhi của Hầu gia mặc dù không đáng nhắc đến, nhưng thành thân chính là Tà cương, lễ nghi đương nhiên cũng là cách thức cao nhất. Mà nếu không phải đêm qua Hạ Lan Tuyệt nói hắn sẽ ở ngày đại hôn tiễn nàng lên kiệu, chỉ sợ lần này khiến bị pháp để Hạ Lan Lãnh Xuân thay mình sẽ bị bóp chết ở trong nôi.
Cũng may, nàng còn có thời gian.
Một đường thông suốt rời khỏi Hầu phủ, kiểu tóc Lãnh Nguyệt vẫn có chút kì dị bị người trong viện chỉ trích. Phía sau truyền đến giọng điệu khinh thường của hạ nhân, làm cho nàng cười cười vô vị, cổ nhân ngu không ai bằng.
Đường chính của Phong thành chạy dài ngoằn ngoèo tới dưới chân hoàng thành, Lãnh Nguyệt đánh giá đường xá cửa hàng chưa từng thấy qua, khóe miệng chốc chốc lại kéo, những cái này vẫn chưa có thấy trên TV.
"Vị tiểu ca này, xin hỏi Tà vương phủ đi như thế?"
Lãnh Nguyệt đứng ở một góc của con hẻm, suy nghĩ một lát, thuận tay bắt được một người lại hỏi.
Nam tử bị lãnh Nguyệt kéo lại, vốn là đang vội vàng, trong tay còn ôm mầy quyển sổ sách thật dày, mà nghe được lời nói Lãnh Nguyệt, không khỏi cao thấp đánh giá nàng, giọng điệu bất thiện nói: "Ngươi không phải là người trong thành?"
"Đúng, ta là nghe nói đại danh Tà vương, muốn một lần thấy phong thái!"
Lãnh Nguyệt bịa chuyện, lại không nghĩ rằng nam tử đối diện ngược lại hừ lạnh một tiếng, giọng châm biếm coi thường, nói: "Lại một đầu bị Tà vương say đắm! Nha, phía trước đường cái đi thằng lại rẽ là được!"
Dứt lời, nam tử phất áo rời đi, xa xa mà còn có thể nghe thấy hắn nói thầm: "Thật sự là không biết tự lượng sức mình!"
Nhìn hướng nam tử rời đi, con ngươi Lãnh Nguyệt không khỏi quay vòng thầm nghĩ. Giữa giây lát, thời điểm đang muốn bước đi, bên tai lại truyền đến một gióng nói ôn như: "Cô nương, ngươi muốn gặp Tà vương?"
Mọi chuyện phát sinh quá nhanh Lãnh Nguyệt còn không có nhận thấy được thời điểm bên cạnh có người, chợt nghe đến như vậy, nhất thời cảnh giác ngoái đầu nhìn lại, mà nháy mắt tao nhã chốc lát lọt vào trong tầm mắt, làm cho nàng có chút khó xử.
Nam tử bên người một thân hồng bào hoa văn đen quý khí, cao gầy thẳng tắp như tùng, mắt lưu ly sáng như sao, mũi diều hâu cao xa, môi mỏng màu tím nhạt nhẹ cong một nụ cười yêu ớt, con ngươi thấp nhìn Lãnh Nguyệt, cảm xúc nào đó vụt sáng qua rồi biến mất, kẻ khác nhanh cũng không bắt được.
/39
|