Sau khi trời sáng, thuộc hạ Viêm Minh cấp báo nhất định phải lập tức trở lại, hắn rời đi sau nửa canh giờ, Dạ Thất Thất sắc mặt tái nhợt đi đường đều lảo đảo không yên kéo thân thể mệt mỏi trở lại.
Nhiều năm sau nhắc tới chuyện này, Dạ Thất Thất chỉ cảm thấy hết thảy đều là thiên ý, lão thiên sớm đã sắp xếp xong xuôi hết thảy, nếu không lướt qua lần này, vận mệnh của nàng có lẽ sẽ trở nên khác!
Từ đầu tới đuôi, Dạ Thất Thất thậm chí cũng không biết có người từng ở trong phủ đợi nàng một đêm, nàng hồi phủ sau ai cũng không kinh động trực tiếp một giấc ngủ đến rạng sáng, bị đói làm tỉnh!
"Ta kháo, đây là phòng bếp sao? Như thế nào chút đồ ăn cũng không có?" Trời còn chưa sáng, cửa phòng bếp nửa đóng, một đạo bóng đen ở phòng bếp lật tới lật lui, trong miệng còn không ngừng thì thầm.
Dạ Thất Thất lật nửa ngày, tìm đến một đống rau xà lách cùng gạo và bột mì, có thể lập tức ăn chính là một chút cũng không tìm được.
"Muốn ăn, phải nhẫn, muốn ăn, phải nhẫn..."
Trong miệng Dạ Thất Thất cắn nửa quả dưa chuột, trong tay níu lấy một đóa hoa không rõ tên ăn từng cánh, trong miệng không ngừng kêu gào, muốn được ăn ngon phải nhẫn.
Khoảng thời gian này tất cả mọi người đang ngủ say nàng rất không muốn không biết xấu hổ đi đánh thức người khác, phải chịu đựng, lại khó chịu, nàng cảm giác ánh mắt đều muốn mờ đi, đói a.
"Không quản nữa, mất mặt liền mất mặt đi! Trời đất bao la, đói bụng lớn nhất..." Nàng chuẩn bị mày dạn mặt dày đi phòng hạ nhân tìm nữ đầu bếp đến làm cho nàng ăn, cho dù là một chén mì cũng tốt, nàng sắp chết đói.
"Ai ở đây?" Đột nhiên, ngoài phòng bếp cách đó không xa truyền đến một đạo thanh âm nam tử ôn nhuận.
"Không có ai." Phốc! Nói xong Dạ Thất Thất liền muốn tát chính mình một cái.
Quả nhiên nữ nhân đói bụng chỉ số thông minh thẳng tắp giảm xuống, trở nên ngu ngốc...
Người nọ sững sờ, tiếp theo nàng liền nghe một trận cười khẽ, Dạ Thất Thất thật buồn bực, ai a? Buổi tối khuya không ngủ được đi ra chạy loạn cũng không sợ gặp được quỷ, ăn no rỗi việc a!
Nàng oán thầm một đống lớn, bất quá nàng dường như quên chính mình cũng là người ci kia buổi tối khuya không ngủ được đi ra chạy loạn.
"Đại tiểu thư?" Người đến nhìn Dạ Thất Thất ngồi ở cửa phòng bếp dưới ánh trăng, do dự gọi một tiếng, đến gần vài bước sau đáy mắt tỏa sáng, "Hàn Thu gặp qua đại tiểu thư."
Là hắn!
"Dạ Thất Thất" Nam sủng a, là yêu nghiệt nàng ở vườn hoa nhìn thấy qua kia!
Mỹ nam nàng gặp nhiều, tam vị sư huynh người người là cực phẩm, lãnh khốc kiêu căng, nóng nảy cuồng vọng, lịch sự nho nhã... Chậc chậc, nàng không chỉ một lần hoài nghi lão phong tử thu đồ đệ là theo sắc đjep mà thu, chỉ có nàng là đi cửa sau, cho nên lão phong tử sư phụ thích bắt nạt nàng nhất.
Bất quá nói trở lại, cái nam nhân gọi là Hàn Thu này cùng mỹ nam nàng gặp qua cũng không đồng dạng, trên người hắn có cỗ khí chất hoàn toàn xa lạ, yêu dị tà mị, ngẫu nhiên lại lịch sự nho nhã, hai loại hoàn toàn bất đồng cảm giác ở trên người hắn hòa hợp, hài hòa như thế.
Nhưng, hắn đẹp thì đẹp thật, nàng thật lòng không ưa.
Nghĩ tới đây sao cái yêu nghiệt bị "Dạ Thất Thất" làm nát bét, nàng liền bóp cổ tay thở dài!
"Ngươi tới nơi này làm gì?" Dạ Thất Thất liếc mắt, tinh thần khô héo dựa vào khung cửa, toàn thân vô lực, bụng thầm thì vẫn kêu gọi.
"Ta không ngủ được nên đi một chút..."
"Rột rột..."
Lời Hàn Thu còn chưa dứt, liền bị thanh âm truyền đến từ bên trong bụng Dạ Thất Thất cắt đứt, đáy mắt hắn lóe tia vui vẻ, nhìn mặt nàng lộ vẻ vẻ xấu hổ nói, "Cơm tối ta ăn ít, ta chuẩn bị nấu tô mì ăn, đại tiểu thư muốn ăn không?"
"Muốn." Thể diện là cái gì? Khí chất là cái gì? Nàng không biết, nàng chỉ biết lập tức có thể được ăn sợi mì nóng thơm ngào ngạt.
Đáy mắt Hàn Thu lóe vẻ kỳ quái, nhìn về phía ánh mắt của nàng hơi có chút biến hóa.
Đại tiểu thư, tựa hồ trở nên không giống nhau?
Sau nửa canh giờ, Dạ Thất Thất xoa bụng tròn vo, vừa lòng thỏa mãn trở về phòng, về phần sau lưng đạo ánh mắt mang theo tìm tòi nghiên cứu cùng nghi hoặc kia, nàng trực tiếp không nhìn.
Hàn Thu thấy nàng thế nào, Dạ Thất Thất căn bản không trọng yếu.
Bởi vì nàng căn bản không quan tâm, nàng không phải là "Dạ Thất Thất" kia đương nhiên sẽ không để ý. Hàn Thu đối với nàng mà nói cùng người xa lạ không khác biệt lắm.
Người không phạm ta, ta không phạm người!
Dạ Thất Thất một giấc ngủ đến mặt trời lên cao, bị đường muội Dạ Vi kéo dậy từ trên giường, mang đến cho nàng một tin tức khiếp sợ!
- - Gia tộc vị hôn phu của nàng phái người đến!
Nhiều năm sau nhắc tới chuyện này, Dạ Thất Thất chỉ cảm thấy hết thảy đều là thiên ý, lão thiên sớm đã sắp xếp xong xuôi hết thảy, nếu không lướt qua lần này, vận mệnh của nàng có lẽ sẽ trở nên khác!
Từ đầu tới đuôi, Dạ Thất Thất thậm chí cũng không biết có người từng ở trong phủ đợi nàng một đêm, nàng hồi phủ sau ai cũng không kinh động trực tiếp một giấc ngủ đến rạng sáng, bị đói làm tỉnh!
"Ta kháo, đây là phòng bếp sao? Như thế nào chút đồ ăn cũng không có?" Trời còn chưa sáng, cửa phòng bếp nửa đóng, một đạo bóng đen ở phòng bếp lật tới lật lui, trong miệng còn không ngừng thì thầm.
Dạ Thất Thất lật nửa ngày, tìm đến một đống rau xà lách cùng gạo và bột mì, có thể lập tức ăn chính là một chút cũng không tìm được.
"Muốn ăn, phải nhẫn, muốn ăn, phải nhẫn..."
Trong miệng Dạ Thất Thất cắn nửa quả dưa chuột, trong tay níu lấy một đóa hoa không rõ tên ăn từng cánh, trong miệng không ngừng kêu gào, muốn được ăn ngon phải nhẫn.
Khoảng thời gian này tất cả mọi người đang ngủ say nàng rất không muốn không biết xấu hổ đi đánh thức người khác, phải chịu đựng, lại khó chịu, nàng cảm giác ánh mắt đều muốn mờ đi, đói a.
"Không quản nữa, mất mặt liền mất mặt đi! Trời đất bao la, đói bụng lớn nhất..." Nàng chuẩn bị mày dạn mặt dày đi phòng hạ nhân tìm nữ đầu bếp đến làm cho nàng ăn, cho dù là một chén mì cũng tốt, nàng sắp chết đói.
"Ai ở đây?" Đột nhiên, ngoài phòng bếp cách đó không xa truyền đến một đạo thanh âm nam tử ôn nhuận.
"Không có ai." Phốc! Nói xong Dạ Thất Thất liền muốn tát chính mình một cái.
Quả nhiên nữ nhân đói bụng chỉ số thông minh thẳng tắp giảm xuống, trở nên ngu ngốc...
Người nọ sững sờ, tiếp theo nàng liền nghe một trận cười khẽ, Dạ Thất Thất thật buồn bực, ai a? Buổi tối khuya không ngủ được đi ra chạy loạn cũng không sợ gặp được quỷ, ăn no rỗi việc a!
Nàng oán thầm một đống lớn, bất quá nàng dường như quên chính mình cũng là người ci kia buổi tối khuya không ngủ được đi ra chạy loạn.
"Đại tiểu thư?" Người đến nhìn Dạ Thất Thất ngồi ở cửa phòng bếp dưới ánh trăng, do dự gọi một tiếng, đến gần vài bước sau đáy mắt tỏa sáng, "Hàn Thu gặp qua đại tiểu thư."
Là hắn!
"Dạ Thất Thất" Nam sủng a, là yêu nghiệt nàng ở vườn hoa nhìn thấy qua kia!
Mỹ nam nàng gặp nhiều, tam vị sư huynh người người là cực phẩm, lãnh khốc kiêu căng, nóng nảy cuồng vọng, lịch sự nho nhã... Chậc chậc, nàng không chỉ một lần hoài nghi lão phong tử thu đồ đệ là theo sắc đjep mà thu, chỉ có nàng là đi cửa sau, cho nên lão phong tử sư phụ thích bắt nạt nàng nhất.
Bất quá nói trở lại, cái nam nhân gọi là Hàn Thu này cùng mỹ nam nàng gặp qua cũng không đồng dạng, trên người hắn có cỗ khí chất hoàn toàn xa lạ, yêu dị tà mị, ngẫu nhiên lại lịch sự nho nhã, hai loại hoàn toàn bất đồng cảm giác ở trên người hắn hòa hợp, hài hòa như thế.
Nhưng, hắn đẹp thì đẹp thật, nàng thật lòng không ưa.
Nghĩ tới đây sao cái yêu nghiệt bị "Dạ Thất Thất" làm nát bét, nàng liền bóp cổ tay thở dài!
"Ngươi tới nơi này làm gì?" Dạ Thất Thất liếc mắt, tinh thần khô héo dựa vào khung cửa, toàn thân vô lực, bụng thầm thì vẫn kêu gọi.
"Ta không ngủ được nên đi một chút..."
"Rột rột..."
Lời Hàn Thu còn chưa dứt, liền bị thanh âm truyền đến từ bên trong bụng Dạ Thất Thất cắt đứt, đáy mắt hắn lóe tia vui vẻ, nhìn mặt nàng lộ vẻ vẻ xấu hổ nói, "Cơm tối ta ăn ít, ta chuẩn bị nấu tô mì ăn, đại tiểu thư muốn ăn không?"
"Muốn." Thể diện là cái gì? Khí chất là cái gì? Nàng không biết, nàng chỉ biết lập tức có thể được ăn sợi mì nóng thơm ngào ngạt.
Đáy mắt Hàn Thu lóe vẻ kỳ quái, nhìn về phía ánh mắt của nàng hơi có chút biến hóa.
Đại tiểu thư, tựa hồ trở nên không giống nhau?
Sau nửa canh giờ, Dạ Thất Thất xoa bụng tròn vo, vừa lòng thỏa mãn trở về phòng, về phần sau lưng đạo ánh mắt mang theo tìm tòi nghiên cứu cùng nghi hoặc kia, nàng trực tiếp không nhìn.
Hàn Thu thấy nàng thế nào, Dạ Thất Thất căn bản không trọng yếu.
Bởi vì nàng căn bản không quan tâm, nàng không phải là "Dạ Thất Thất" kia đương nhiên sẽ không để ý. Hàn Thu đối với nàng mà nói cùng người xa lạ không khác biệt lắm.
Người không phạm ta, ta không phạm người!
Dạ Thất Thất một giấc ngủ đến mặt trời lên cao, bị đường muội Dạ Vi kéo dậy từ trên giường, mang đến cho nàng một tin tức khiếp sợ!
- - Gia tộc vị hôn phu của nàng phái người đến!
/375
|