Editor: ChieuNinh
Không biết giữa bọn họ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hôm đó lúc gặp mặt còn tốt một chút, không hiểu sau khi rời đi, chạm mặt lần nữa, quan hệ giữa Hoàng và Tam sư huynh liền trở nên hết sức giương cung bạt kiếm, hết sức căng thẳng.
Có một chuyện rất kỳ quái, Hoàng, Tam sư huynh, các ngươi tới phía trước, người này từng nói qua, từ trăm triệu năm trước hắn và ta có cừu oán, trăm triệu năm trước chẳng lẽ là kiếp trước của ta? Ta cũng không nhớ cái gì mà hắn còn nhớ rõ, chẳng lẽ hắn sống trăm triệu năm? Chuyện này Dạ Thất Thất hoàn toàn chỉ xem như một chuyện cười mà nói, cũng là muốn hóa giải bầu không khí giờ phút này một tý, lại không nghĩ tới, những lời này lại làm cho sắc mặt hai người nam tử mới rồi mặt mũi còn tràn đầy lúng túng biến đổi lớn.
Muội nói cái gì?
Hắn còn nói cái gì?
...
Bạch Tử Tuyên và Viêm Minh một trước một sau đề cao thanh âm, mặt mũi tràn đầy căng thẳng hỏi tới.
Phản ứng của bọn họ làm cho Dạ Thất Thất ngẩn ra, lông mày cau lại, trên mặt mang vài phần kinh ngạc.
Dạ Thất Thất vốn không có để lời nói kia của phân thân Đế Hào Thiên ở trong lòng, hoàn toàn xem hắn là nhận lầm người, nhưng phản ứng của hai người trước mắt rất rõ ràng nói cho nàng biết, chuyện này tuyệt không phải đơn giản như nàng tưởng tượng.
Nhìn thấy ánh mắt hồ nghi của Dạ Thất Thất, Bạch Tử Tuyên và Viêm Minh gần như đồng thời xoay mặt tránh đi tầm mắt của nàng.
Các ngươi có việc giấu ta. Không phải là nghi vấn, không có nghi kị, thanh âm giọng điệu của Dạ Thất Thất vô cùng khẳng định nhìn bọn họ nói ra.
Nếu như không có chuyện gì, bọn họ hoàn toàn không cần phản ứng như thế.
Ta vẫn cho là, hắn là nhận lầm người, mấy lời nói với ta kia hoàn toàn chẳng quan hệ gì tới ta, nhưng bây giờ, nhìn thấy phản ứng của hai người các ngươi, ta liền hiểu. Hắn nói, những câu kia là thật, vả lại từng cái từng cái đều có liên quan tới ta. Các ngươi muốn lừa gạt ta đến khi nào? Giấy không thể gói được lửa, nếu ta là các ngươi, hiện tại liền nói hết thảy cho ta biết. Ánh mắt Dạ Thất Thất lóe lên, trong mắt lóe qua ánh sáng cảnh cáo.
Luận thực lực, nàng không bằng bọn họ. Nhưng nàng lại biết nhược điểm của bọn họ - - chính là nàng!
Trực giác nói cho nàng biết, chuyện này tất nhiên dính dáng thật lớn, nếu không cũng sẽ không liên luỵ phân thân Đế Hào Thiên tự thân xuất mã muốn lấy tính mạng nàng.
Mối thù hận của cái phân thân Đế Hào Thiên kia đối với nàng tuyệt đối không phải diễn trò, nếu không phải thực sự thâm cừu đại hận, vì sao tự dung lại toát ra kẻ địch thực lực cường đại như thế?
Bọn họ giấu nàng, có lẽ là vì tốt cho nàng, nhưng nàng lại không muốn bị lừa gạt ở trong cái gì cũng không biết.
Dạ Thất Thất nàng tuyệt không phải là hoa tầm gửi yếu kém kia, bất cứ lúc nào cũng dựa vào người khác trưởng thành cầu lấy được một chốn bình yên. Nàng là Dạ Thất Thất, là cây cao to đội trời mà sống, núp ở phía sau hắn không phải nàng mong muốn.
Thất Thất, không phải là ta không muốn nói cho muội biết, mà là trước khi đi, sư phụ có dặn dò, thời cơ chưa tới, nhất định không thể tiết lộ thiên cơ, nếu không hậu quả thiết tưởng không chịu nổi! Nếu như tiết lộ thiên cơ, không chỉ có mình muội, mà ngay cả vận mệnh tất cả những người có liên quan với muội đều sẽ phát sinh chuyển ngoặt thật lớn, sa vào nguy cơ, hơi không cẩn thận, thì sẽ vạn kiếp bất phục! Vẻ mặt Bạch Tử Tuyên nghiêm túc chuyển cáo một chữ không lọt lời dặn dò của sư phụ với mình trước khi đi cho Dạ Thất Thất biết được, mục đích cũng là vì để
Không biết giữa bọn họ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hôm đó lúc gặp mặt còn tốt một chút, không hiểu sau khi rời đi, chạm mặt lần nữa, quan hệ giữa Hoàng và Tam sư huynh liền trở nên hết sức giương cung bạt kiếm, hết sức căng thẳng.
Có một chuyện rất kỳ quái, Hoàng, Tam sư huynh, các ngươi tới phía trước, người này từng nói qua, từ trăm triệu năm trước hắn và ta có cừu oán, trăm triệu năm trước chẳng lẽ là kiếp trước của ta? Ta cũng không nhớ cái gì mà hắn còn nhớ rõ, chẳng lẽ hắn sống trăm triệu năm? Chuyện này Dạ Thất Thất hoàn toàn chỉ xem như một chuyện cười mà nói, cũng là muốn hóa giải bầu không khí giờ phút này một tý, lại không nghĩ tới, những lời này lại làm cho sắc mặt hai người nam tử mới rồi mặt mũi còn tràn đầy lúng túng biến đổi lớn.
Muội nói cái gì?
Hắn còn nói cái gì?
...
Bạch Tử Tuyên và Viêm Minh một trước một sau đề cao thanh âm, mặt mũi tràn đầy căng thẳng hỏi tới.
Phản ứng của bọn họ làm cho Dạ Thất Thất ngẩn ra, lông mày cau lại, trên mặt mang vài phần kinh ngạc.
Dạ Thất Thất vốn không có để lời nói kia của phân thân Đế Hào Thiên ở trong lòng, hoàn toàn xem hắn là nhận lầm người, nhưng phản ứng của hai người trước mắt rất rõ ràng nói cho nàng biết, chuyện này tuyệt không phải đơn giản như nàng tưởng tượng.
Nhìn thấy ánh mắt hồ nghi của Dạ Thất Thất, Bạch Tử Tuyên và Viêm Minh gần như đồng thời xoay mặt tránh đi tầm mắt của nàng.
Các ngươi có việc giấu ta. Không phải là nghi vấn, không có nghi kị, thanh âm giọng điệu của Dạ Thất Thất vô cùng khẳng định nhìn bọn họ nói ra.
Nếu như không có chuyện gì, bọn họ hoàn toàn không cần phản ứng như thế.
Ta vẫn cho là, hắn là nhận lầm người, mấy lời nói với ta kia hoàn toàn chẳng quan hệ gì tới ta, nhưng bây giờ, nhìn thấy phản ứng của hai người các ngươi, ta liền hiểu. Hắn nói, những câu kia là thật, vả lại từng cái từng cái đều có liên quan tới ta. Các ngươi muốn lừa gạt ta đến khi nào? Giấy không thể gói được lửa, nếu ta là các ngươi, hiện tại liền nói hết thảy cho ta biết. Ánh mắt Dạ Thất Thất lóe lên, trong mắt lóe qua ánh sáng cảnh cáo.
Luận thực lực, nàng không bằng bọn họ. Nhưng nàng lại biết nhược điểm của bọn họ - - chính là nàng!
Trực giác nói cho nàng biết, chuyện này tất nhiên dính dáng thật lớn, nếu không cũng sẽ không liên luỵ phân thân Đế Hào Thiên tự thân xuất mã muốn lấy tính mạng nàng.
Mối thù hận của cái phân thân Đế Hào Thiên kia đối với nàng tuyệt đối không phải diễn trò, nếu không phải thực sự thâm cừu đại hận, vì sao tự dung lại toát ra kẻ địch thực lực cường đại như thế?
Bọn họ giấu nàng, có lẽ là vì tốt cho nàng, nhưng nàng lại không muốn bị lừa gạt ở trong cái gì cũng không biết.
Dạ Thất Thất nàng tuyệt không phải là hoa tầm gửi yếu kém kia, bất cứ lúc nào cũng dựa vào người khác trưởng thành cầu lấy được một chốn bình yên. Nàng là Dạ Thất Thất, là cây cao to đội trời mà sống, núp ở phía sau hắn không phải nàng mong muốn.
Thất Thất, không phải là ta không muốn nói cho muội biết, mà là trước khi đi, sư phụ có dặn dò, thời cơ chưa tới, nhất định không thể tiết lộ thiên cơ, nếu không hậu quả thiết tưởng không chịu nổi! Nếu như tiết lộ thiên cơ, không chỉ có mình muội, mà ngay cả vận mệnh tất cả những người có liên quan với muội đều sẽ phát sinh chuyển ngoặt thật lớn, sa vào nguy cơ, hơi không cẩn thận, thì sẽ vạn kiếp bất phục! Vẻ mặt Bạch Tử Tuyên nghiêm túc chuyển cáo một chữ không lọt lời dặn dò của sư phụ với mình trước khi đi cho Dạ Thất Thất biết được, mục đích cũng là vì để
/375
|