Editor: ChieuNinh
Ngươi nói bậy, hắn mới không phải coi ta như đồ bỏ, là ngươi, đều là ngươi, chỉ cần ngươi chết, thì hắn sẽ không buông tay ta... Nói xong, cảm xúc của Thủy Đình đột nhiên trở nên hết sức kích động, hai mắt lồi ra, tràn đầy hận ý trừng mắt với nàng.
Thì ra là có người động lòng xuân.
Dạ Thất Thất quăng cho Thủy Đình một ánh mắt đồng tình, yêu nam nhân như Hàn Thu, nhất định không có kết quả.
Hàn Thu tựa như một gốc cây trúc đào đang nở hoa tươi đẹp, nhìn như tràn đầy sức quyến rũ mê người, kì thực có kịch độc, nếu như trúng độc quá sâu, cũng có thể dẫn tới tử vong.
Hắn có buông bỏ ngươi hay không, không liên quan gì tới ta. Ta quan tâm là, làm thế nào ngươi biết thân phận của ta? Hơn nữa ở dưới tình huống ta không biết chút gì, thần không biết quỷ không hay đổi thân phận với ta? Sợi dây chuyền này, nếu như ta không có đoán sai, hẳn là công cụ giúp ngươi ẩn núp thân nữ nhi nhiều năm, ta không có đoán sai đi? Không hiểu sao biến thành thân nam nhi, là chuyện cho tới nay Dạ Thất Thất để ý nhất, cũng nghi hoặc nhất.
Nàng làm sao cũng nghĩ không ra, mình đang yên đang lành sao lại đột nhiên từ thân nữ nhi biến thành thân nam nhi?
Cho đến khi trên đường đến Thanh Long Thành, lúc mẹ đẻ Hách thị của Thủy Đình ra tay muốn lấy tính mạng nàng, nàng liền phát giác được có cái gì đó không đúng. Chỉ là lúc đó không có suy nghĩ nhiều như vậy, cho đến khi Thủy Đình xuất hiện, làm cho nàng rung động mạnh mẽ.
Cộng thêm hết thảy phát sinh về sau, cho đến khi Tam sư huynh và Hoàng xuất hiện, Tam sư huynh một phen truy vấn, nàng mới ý thức được, cho tới nay nàng tìm sai phương hướng rồi, lẫn lộn đầu đuôi, thì làm sao lại tìm được kết quả?
Sợi dây chuyền này nàng ban đầu cũng không có chú ý tới, vào một ngày nào đó, nàng đột nhiên nghĩ đến, sau khi tỉnh lại mình không hiểu sao lại biến thành Thủy Đình. Trước tiên thời điểm Hách thị đến xem nàng, hình như vẫn nhìn chằm chằm vào cổ của mình, thật giống như vô cùng gấp gáp khẩn trương cái gì đó. Lúc ấy nàng cho rằng Hách thị quan tâm căng thẳng chính là vì Thủy Đình này, về sau ngẫm lại, hình như cũng không phải là như thế, nàng càng thêm căng thẳng giống như là dạng đồ vật nào đó trên người Thủy Đình.
Liên tưởng về sau phát sinh một chuyện Hách thị muốn giết nàng diệt khẩu, Dạ Thất Thất mới thật sự hoài nghi tới sợi dây chuyền nhìn như tầm thường này.
Chỉ là, hoài nghi thì hoài nghi, nàng thủy chung không có làm rõ ràng sợi dây chuyền này dùng như thế nào.
Muốn biết, trước thắng ta rồi nói sau. Lời nói chưa dứt âm, hồng quang chợt lóe qua, bóng dáng Thủy Đình biến mất ở tế trên đài.
Dạ Thất Thất nghiêng người tránh qua công kích của Thủy Đình, khóe môi thoáng gợi lên cười lạnh khinh miệt: Muốn thắng ta, chỉ dựa vào ngươi, còn chưa đủ tư cách!
Hồng quang trong tay chợt lóe, một quả cầu lửa màu đỏ thắm đánh trúng Thủy Đình.
Trong nháy mắt, trên người Thủy Đình bốc cháy, bổ nhào thế nào cũng không dập tắt được.
A...
Lửa trên người càng cháy mạnh, ngay cả lồng bảo hộ trên người Thủy Đình cũng bị ngọn lửa có tính cắn nuốt vạn vật của Dạ Thất Thất đốt phá, trực tiếp cháy hỏng da trên người nàng ta.
Đây là lửa gì? Thế nhưng không dập tắt được? Ngươi mau dập tắt nó giúp ta, nếu ta gặp chuyện không may, ngươi cũng chết chắc rồi... Thủy Đình không có biện pháp dập tắt ngọn lửa trên người, chỉ có thể đưa ánh mắt một lần nữa phóng đến trên người Dạ Thất Thất, hét lớn với nàng.
Nếu ta gặp chuyện không may, ngươi cũng chết chắc rồi - -
Nàng ta nói những lời này là có ý gì?
Chẳng biết tại sao, trong đầu Dạ Thất Thất đột nhiên hiện ra thiếu nữ lớn lên giống mình như đúc nhìn thấy được ở chỗ Lão Phong Tử sư phụ trước khi
Ngươi nói bậy, hắn mới không phải coi ta như đồ bỏ, là ngươi, đều là ngươi, chỉ cần ngươi chết, thì hắn sẽ không buông tay ta... Nói xong, cảm xúc của Thủy Đình đột nhiên trở nên hết sức kích động, hai mắt lồi ra, tràn đầy hận ý trừng mắt với nàng.
Thì ra là có người động lòng xuân.
Dạ Thất Thất quăng cho Thủy Đình một ánh mắt đồng tình, yêu nam nhân như Hàn Thu, nhất định không có kết quả.
Hàn Thu tựa như một gốc cây trúc đào đang nở hoa tươi đẹp, nhìn như tràn đầy sức quyến rũ mê người, kì thực có kịch độc, nếu như trúng độc quá sâu, cũng có thể dẫn tới tử vong.
Hắn có buông bỏ ngươi hay không, không liên quan gì tới ta. Ta quan tâm là, làm thế nào ngươi biết thân phận của ta? Hơn nữa ở dưới tình huống ta không biết chút gì, thần không biết quỷ không hay đổi thân phận với ta? Sợi dây chuyền này, nếu như ta không có đoán sai, hẳn là công cụ giúp ngươi ẩn núp thân nữ nhi nhiều năm, ta không có đoán sai đi? Không hiểu sao biến thành thân nam nhi, là chuyện cho tới nay Dạ Thất Thất để ý nhất, cũng nghi hoặc nhất.
Nàng làm sao cũng nghĩ không ra, mình đang yên đang lành sao lại đột nhiên từ thân nữ nhi biến thành thân nam nhi?
Cho đến khi trên đường đến Thanh Long Thành, lúc mẹ đẻ Hách thị của Thủy Đình ra tay muốn lấy tính mạng nàng, nàng liền phát giác được có cái gì đó không đúng. Chỉ là lúc đó không có suy nghĩ nhiều như vậy, cho đến khi Thủy Đình xuất hiện, làm cho nàng rung động mạnh mẽ.
Cộng thêm hết thảy phát sinh về sau, cho đến khi Tam sư huynh và Hoàng xuất hiện, Tam sư huynh một phen truy vấn, nàng mới ý thức được, cho tới nay nàng tìm sai phương hướng rồi, lẫn lộn đầu đuôi, thì làm sao lại tìm được kết quả?
Sợi dây chuyền này nàng ban đầu cũng không có chú ý tới, vào một ngày nào đó, nàng đột nhiên nghĩ đến, sau khi tỉnh lại mình không hiểu sao lại biến thành Thủy Đình. Trước tiên thời điểm Hách thị đến xem nàng, hình như vẫn nhìn chằm chằm vào cổ của mình, thật giống như vô cùng gấp gáp khẩn trương cái gì đó. Lúc ấy nàng cho rằng Hách thị quan tâm căng thẳng chính là vì Thủy Đình này, về sau ngẫm lại, hình như cũng không phải là như thế, nàng càng thêm căng thẳng giống như là dạng đồ vật nào đó trên người Thủy Đình.
Liên tưởng về sau phát sinh một chuyện Hách thị muốn giết nàng diệt khẩu, Dạ Thất Thất mới thật sự hoài nghi tới sợi dây chuyền nhìn như tầm thường này.
Chỉ là, hoài nghi thì hoài nghi, nàng thủy chung không có làm rõ ràng sợi dây chuyền này dùng như thế nào.
Muốn biết, trước thắng ta rồi nói sau. Lời nói chưa dứt âm, hồng quang chợt lóe qua, bóng dáng Thủy Đình biến mất ở tế trên đài.
Dạ Thất Thất nghiêng người tránh qua công kích của Thủy Đình, khóe môi thoáng gợi lên cười lạnh khinh miệt: Muốn thắng ta, chỉ dựa vào ngươi, còn chưa đủ tư cách!
Hồng quang trong tay chợt lóe, một quả cầu lửa màu đỏ thắm đánh trúng Thủy Đình.
Trong nháy mắt, trên người Thủy Đình bốc cháy, bổ nhào thế nào cũng không dập tắt được.
A...
Lửa trên người càng cháy mạnh, ngay cả lồng bảo hộ trên người Thủy Đình cũng bị ngọn lửa có tính cắn nuốt vạn vật của Dạ Thất Thất đốt phá, trực tiếp cháy hỏng da trên người nàng ta.
Đây là lửa gì? Thế nhưng không dập tắt được? Ngươi mau dập tắt nó giúp ta, nếu ta gặp chuyện không may, ngươi cũng chết chắc rồi... Thủy Đình không có biện pháp dập tắt ngọn lửa trên người, chỉ có thể đưa ánh mắt một lần nữa phóng đến trên người Dạ Thất Thất, hét lớn với nàng.
Nếu ta gặp chuyện không may, ngươi cũng chết chắc rồi - -
Nàng ta nói những lời này là có ý gì?
Chẳng biết tại sao, trong đầu Dạ Thất Thất đột nhiên hiện ra thiếu nữ lớn lên giống mình như đúc nhìn thấy được ở chỗ Lão Phong Tử sư phụ trước khi
/375
|