Editor: ChieuNinh
Nhị công tử, gia chủ để cho thuộc hạ đến thỉnh Nhị công tử xuống xe dùng cơm trưa. Trên đường đi tới Thanh Long Thành, Dạ Thất Thất mặc nam trang màu xanh đen, cách ăn mặc tuấn lãng như công tử ca, khoanh chân ngồi ở trong toa xe. Nghe giọng nói bên ngoài truyền đến thì chậm rãi mở mắt ra, trong đôi mắt sáng trắng đen rõ ràng, lộ ra một chút trào phúng nhàn nhạt.
Ừ. Một lát sau, bên trong buồng xe truyền ra một tiếng hừ lạnh thản nhiên.
Sau đó, một vị thiếu niên nhìn như gầy yếu toàn thân mặc xiêm y màu xanh đen, duỗi cổ tay thon dài tuyết trắng ra, vén rèm xe lên, chậm rãi đi ra từ bên trong buồng xe, nhẹ nhàng nhún người, hai chân rơi xuống đất.
Ánh mắt thiếu niên mây trôi nước chảy nhàn nhạt quét mắt nhìn thị vệ xung quanh, khóe môi thoáng mang theo nụ cười chế giễu, ánh mắt cuối cùng rơi xuống liều trà nhỏ, trong lều trà ba phụ tử Thủy Vô Nhai một thân uy nghiêm cùng Thủy Kiêu, Thủy Diệu đang ngồi.
Thiếu niên gầy yếu vừa xuống xe ngựa không phải là người ngoài, đúng là Dạ Thất Thất giờ phút này có thân phận là Thủy Đình con trai Thủy Vô Nhai.
Dạ Thất Thất cảm giác mình sắp biến thành bệnh thần kinh, rõ ràng nàng có thể cảm giác được rõ ràng, cái thân thể này là của chính nàng, nhưng mà thân thể của nàng không hiểu sao lại biến thành thân nam nhi, còn biến thành Thủy Đình con trai vô dụng nhất của Thủy Vô Nhai bàng chi Thủy gia.
Hiện tại nhớ tới, Dạ Thất Thất vẫn có loại cảm giác đang nằm mơ, tất cả chuyện này, thật sự quá không thể tưởng tượng nổi.
Hết lần này tới lần khác, chuyện không thể tưởng tượng nổi này, lại phát sinh ở trên người nàng, cực kỳ rõ ràng.
Đến đây ngồi đi, một chút giáo dưỡng cũng không có, thật không hiểu nương ngươi dạy ngươi như thế nào? Thủy Vô Nhai hừ lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn về phía Dạ Thất Thất đầy ghét bỏ cùng khinh thường.
Mỗi lần gặp mặt đều nói lời giống vậy, ngươi không phiền sao? Dạ Thất Thất hừ lạnh một tiếng, đi tới ngồi đối diện Thủy Vô Nhai, đưa tay rót cho mình một ly trà, để trên bờ môi, cái miệng nhỏ từ từ uống.
Bốp - - thấy nàng có bộ dáng kia, Thủy Vô Nhai tức giận vỗ bàn, đáy mắt tràn đầy lửa giận: Làm càn! Không ngồi thì cút - -
Lời Thủy Vô Nhai nói còn chưa dứt, Dạ Thất Thất nhàn nhạt hí mắt ra, khóe môi thoáng gợi lên nụ cười lãnh ý, trên gương mặt thanh tú lộ ra vài phần khinh thường, nói: Ta muốn biến, chỉ sợ có người không cho. Nếu như ta nhớ không lầm, hôm nay ta xuất hiện ở nơi này, cũng không phải là ý muốn của ta. Chính là có người làm chuyện ti tiện, thừa dịp ta chưa chuẩn bị bắt ta đến, phụ thân đại nhân vĩ đại, chẳng biết có thể làm phiền lão nhân gia ngươi giúp ta tra ra là người phương nào gây nên hay không? Thủy Đình nhất định cảm động đến rơi nước mắt.
Thủy Đình, nếu mà ngươi tiếp khiêu chiến sự kiên nhẫn của ta, thực sự cho rằng ta không dám giết ngươi hay sao? Ta nhiều con, không thiếu một mình ngươi. Trong mắt Thủy Vô Nhai thoáng lóe qua sát khí, ý đồ làm cho nàng cảm thấy sợ hãi, nhân cơ hội uy hiếp Dạ Thất Thất thỏa hiệp.
Đáng tiếc, Dạ Thất Thất đã sớm liền khám phá được tâm tư của hắn, đối uy hiếp và sát ý của hắn không nhúc nhích chút nào, trả lời hắn, chỉ có một nụ cười lạnh.
Vậy ngươi còn chờ cái gì? Khóe miệng Dạ Thất Thất mang theo vài phần lạnh lùng chế giễu, chậm rãi mở miệng.
Giết nàng, hắn cũng chỉ nói một chút mà thôi, nếu như dám, chỉ sợ hắn đã sớm động thủ.
Nàng lại nhiều lần cố ý khiêu khích, khảo nghiệm giới hạn nhẫn nại cuối cùng của Thủy Vô Nhai. Nhưng mỗi lần hắn đều là tiếng sấm lớn hạt mưa nhỏ, cũng làm cho nàng biết đại khái giới hạn thấp nhất của Thủy Vô Nhai ở nơi nào!
Ngươi... Thủy Vô Nhai đã bị nàng tức chết, Thủy Đình ôn nhuận mềm yếu khi nào thì trở nên nhanh mồm nhanh miệng, nói chuyện khí thế bức người như vậy rồi hả? Sớm biết hôm nay, nó nên bị hắn biến thành câm, kể từ đó, hắn cũng không cần bị đứa con bất hiếu
Nhị công tử, gia chủ để cho thuộc hạ đến thỉnh Nhị công tử xuống xe dùng cơm trưa. Trên đường đi tới Thanh Long Thành, Dạ Thất Thất mặc nam trang màu xanh đen, cách ăn mặc tuấn lãng như công tử ca, khoanh chân ngồi ở trong toa xe. Nghe giọng nói bên ngoài truyền đến thì chậm rãi mở mắt ra, trong đôi mắt sáng trắng đen rõ ràng, lộ ra một chút trào phúng nhàn nhạt.
Ừ. Một lát sau, bên trong buồng xe truyền ra một tiếng hừ lạnh thản nhiên.
Sau đó, một vị thiếu niên nhìn như gầy yếu toàn thân mặc xiêm y màu xanh đen, duỗi cổ tay thon dài tuyết trắng ra, vén rèm xe lên, chậm rãi đi ra từ bên trong buồng xe, nhẹ nhàng nhún người, hai chân rơi xuống đất.
Ánh mắt thiếu niên mây trôi nước chảy nhàn nhạt quét mắt nhìn thị vệ xung quanh, khóe môi thoáng mang theo nụ cười chế giễu, ánh mắt cuối cùng rơi xuống liều trà nhỏ, trong lều trà ba phụ tử Thủy Vô Nhai một thân uy nghiêm cùng Thủy Kiêu, Thủy Diệu đang ngồi.
Thiếu niên gầy yếu vừa xuống xe ngựa không phải là người ngoài, đúng là Dạ Thất Thất giờ phút này có thân phận là Thủy Đình con trai Thủy Vô Nhai.
Dạ Thất Thất cảm giác mình sắp biến thành bệnh thần kinh, rõ ràng nàng có thể cảm giác được rõ ràng, cái thân thể này là của chính nàng, nhưng mà thân thể của nàng không hiểu sao lại biến thành thân nam nhi, còn biến thành Thủy Đình con trai vô dụng nhất của Thủy Vô Nhai bàng chi Thủy gia.
Hiện tại nhớ tới, Dạ Thất Thất vẫn có loại cảm giác đang nằm mơ, tất cả chuyện này, thật sự quá không thể tưởng tượng nổi.
Hết lần này tới lần khác, chuyện không thể tưởng tượng nổi này, lại phát sinh ở trên người nàng, cực kỳ rõ ràng.
Đến đây ngồi đi, một chút giáo dưỡng cũng không có, thật không hiểu nương ngươi dạy ngươi như thế nào? Thủy Vô Nhai hừ lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn về phía Dạ Thất Thất đầy ghét bỏ cùng khinh thường.
Mỗi lần gặp mặt đều nói lời giống vậy, ngươi không phiền sao? Dạ Thất Thất hừ lạnh một tiếng, đi tới ngồi đối diện Thủy Vô Nhai, đưa tay rót cho mình một ly trà, để trên bờ môi, cái miệng nhỏ từ từ uống.
Bốp - - thấy nàng có bộ dáng kia, Thủy Vô Nhai tức giận vỗ bàn, đáy mắt tràn đầy lửa giận: Làm càn! Không ngồi thì cút - -
Lời Thủy Vô Nhai nói còn chưa dứt, Dạ Thất Thất nhàn nhạt hí mắt ra, khóe môi thoáng gợi lên nụ cười lãnh ý, trên gương mặt thanh tú lộ ra vài phần khinh thường, nói: Ta muốn biến, chỉ sợ có người không cho. Nếu như ta nhớ không lầm, hôm nay ta xuất hiện ở nơi này, cũng không phải là ý muốn của ta. Chính là có người làm chuyện ti tiện, thừa dịp ta chưa chuẩn bị bắt ta đến, phụ thân đại nhân vĩ đại, chẳng biết có thể làm phiền lão nhân gia ngươi giúp ta tra ra là người phương nào gây nên hay không? Thủy Đình nhất định cảm động đến rơi nước mắt.
Thủy Đình, nếu mà ngươi tiếp khiêu chiến sự kiên nhẫn của ta, thực sự cho rằng ta không dám giết ngươi hay sao? Ta nhiều con, không thiếu một mình ngươi. Trong mắt Thủy Vô Nhai thoáng lóe qua sát khí, ý đồ làm cho nàng cảm thấy sợ hãi, nhân cơ hội uy hiếp Dạ Thất Thất thỏa hiệp.
Đáng tiếc, Dạ Thất Thất đã sớm liền khám phá được tâm tư của hắn, đối uy hiếp và sát ý của hắn không nhúc nhích chút nào, trả lời hắn, chỉ có một nụ cười lạnh.
Vậy ngươi còn chờ cái gì? Khóe miệng Dạ Thất Thất mang theo vài phần lạnh lùng chế giễu, chậm rãi mở miệng.
Giết nàng, hắn cũng chỉ nói một chút mà thôi, nếu như dám, chỉ sợ hắn đã sớm động thủ.
Nàng lại nhiều lần cố ý khiêu khích, khảo nghiệm giới hạn nhẫn nại cuối cùng của Thủy Vô Nhai. Nhưng mỗi lần hắn đều là tiếng sấm lớn hạt mưa nhỏ, cũng làm cho nàng biết đại khái giới hạn thấp nhất của Thủy Vô Nhai ở nơi nào!
Ngươi... Thủy Vô Nhai đã bị nàng tức chết, Thủy Đình ôn nhuận mềm yếu khi nào thì trở nên nhanh mồm nhanh miệng, nói chuyện khí thế bức người như vậy rồi hả? Sớm biết hôm nay, nó nên bị hắn biến thành câm, kể từ đó, hắn cũng không cần bị đứa con bất hiếu
/375
|