Editor: ChieuNinh
Băng Hỏa rừng rậm là một trong những vùng đất hung hiểm nổi danh của Ngũ Hành đại lục, người đời nghe mà biến sắc.
Băng Hỏa rừng rậm là nơi ma thú tụ tập, vô số kể các loại Linh Thú, Huyền Thú, mà Cao giai Linh Thú lại càng nhiều không đếm hết. Từng có người chịu không nổi hấp dẫn, hòng bắt được ấu tể cao giai Linh Thú, lại đều không ngoại lệ tất cả đều mất mạng ở trong đó.
Lời đồn truyền đi, đủ loại truyền thuyết, cấp cho Băng Hỏa rừng rậm một cái khăn che mặt che đậy một tầng nguy hiểm thần bí.
Cạc cạc - -
Một trận tiếng kêu thê thảm của loài chim truyền đến, rất nhiều loài chim bay ra từ trong Băng Hỏa rừng rậm, thường thường truyền đến vài tiếng kêu thê thảm.
Một hai ba, nằm sấp xuống cho ta. Một giọng nói của con người không nên xuất hiện tại trong Băng Hỏa rừng rậm vang lên, giọng nói trong veo mà lạnh lùng mang theo vài phần sắc bén.
Chỉ thấy một bóng dáng màu xanh đậm xinh xắn đứng ở trên ngọn cây, cây đại thụ kia là thụ linh có ít nhất mấy trăm năm, chỉ có một ngọn cây đã có kích thước cỡ bắp đùi người trưởng thành. Trên ngọn cây, ngoại trừ thiếu nữ áo lam, còn có một con chim lớn màu xanh, lông trên đầu con chim lớn có màu vàng nhàn nhạt, rõ ràng chính là vua của loài chim.
Nhân loại, rốt cuộc phải như thế nào ngươi mới bằng lòng buông tha cho ta? Ngươi đã quấn ta ròng rã ba ngày, rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì? Thân là Vương tộc Thanh Vũ tộc, trí tuệ của nó và loài người bình thường cũng không khác biệt gì. Nhưng sau khi gặp phải thiếu nữ trước mắt, làm cho tất cả bình tĩnh tự nắm giữ tất cả của nó đều hóa thành hư vô.
Thiếu nữ mặc quần áo màu xanh đậm không phải người nào khác, đúng là Dạ Thất Thất rời khỏi Lộc Thủy Thành đi tới Băng Hỏa rừng rậm rèn luyện.
Đối nàng mà nói, không có chỗ nào thích hợp với nàng hơn Băng Hỏa rừng rậm!
Dạ Thất Thất vô cùng rõ ràng tình huống của chính mình, ví như không bức mình đến cực hạn, căn bản tu vi không có cách nào lại tiến thêm một bước. Chắc hẳn, đây cũng là một trong những nguyên nhân Lão Phong Tử sư phụ phong ấn tu vi của nàng, đứt đi đường lui và dựa vào của bản thân, mới có thể để cho thực lực của chính mình từng bước càng ngày càng phát triển.
Mang ta đi tới nơi ở của Bạch Lang tộc. Dạ Thất Thất cầm Phệ Hồn roi trong tay, trả lời cho chim lớn màu xanh.
Ngươi muốn chết thì tự mình đi, ta sẽ không mang ngươi đi. Thân là Vương tộc Thanh Vũ Điểu, nó không có khả năng thần phục đối với một nhân loại.
Mang ta đi, hoặc là ta thuần phục ngươi, để cho ngươi trở thành thú sủng của ta. Trong mắt Dạ Thất Thất hiện lên tinh quang, Phệ Hồn roi tản mát ra ngân quang, hóa thành ánh sáng chói mắt trói buộc Thanh Vũ Điểu.
Nhân loại cả gan làm loạn, lại nhiều lần khiêu khích ta, hôm nay ta sẽ khiến cho ngươi kiến thức sự lợi hại của ta. Thanh Vũ Điểu ngửa cao đầu kêu một tiếng, một tiếng chim ngâm thanh thúy từ trong miệng nó phát ra, phẫn nộ quát: Cụ Phong Liệt Diễm - -
Trong nháy mắt Thanh Vũ Điểu giống như được một đoàn Liệt Diễm vây quanh, há miệng phun ra một đám quả cầu lửa, vỗ cánh trong không trung, nổi lên từng đợt gió lốc sắc bén...
Được lắm, chờ ngươi thật lâu rồi! Dạ Thất Thất quát to một tiếng, nháy mắt thu hồi Phệ Hồn roi, tay không đọ sức cùng Thanh Vũ Điểu trong không trung.
Dạ Thất Thất phá không thuận gió, tóc đen bay lượn, tư thế oai hùng hiên ngang, lấy tu vi Địa Giai trung kỳ, cùng cao giai Linh Thú Thanh Vũ Điểu chiến đấu thành một đoàn, thậm chí là không phân trên dưới.
Định cho ta! Dạ Thất Thất niệm khẩu quyết, ánh sáng màu xanh bắn ra từ trong lòng bàn tay của nàng. Trong nháy mắt đánh trúng Thanh Vũ Điểu, trong một thoáng thân thể cao lớn của Thanh Vũ Điểu bị cố định, không thể hoạt động được.
Nhân loại, ngươi làm cái gì với ta? Nhân loại đáng chết... Thanh Vũ Điểu rất không dễ dàng tránh thoát trói buộc ánh sáng xanh kia, lại ở ngay sau
Băng Hỏa rừng rậm là một trong những vùng đất hung hiểm nổi danh của Ngũ Hành đại lục, người đời nghe mà biến sắc.
Băng Hỏa rừng rậm là nơi ma thú tụ tập, vô số kể các loại Linh Thú, Huyền Thú, mà Cao giai Linh Thú lại càng nhiều không đếm hết. Từng có người chịu không nổi hấp dẫn, hòng bắt được ấu tể cao giai Linh Thú, lại đều không ngoại lệ tất cả đều mất mạng ở trong đó.
Lời đồn truyền đi, đủ loại truyền thuyết, cấp cho Băng Hỏa rừng rậm một cái khăn che mặt che đậy một tầng nguy hiểm thần bí.
Cạc cạc - -
Một trận tiếng kêu thê thảm của loài chim truyền đến, rất nhiều loài chim bay ra từ trong Băng Hỏa rừng rậm, thường thường truyền đến vài tiếng kêu thê thảm.
Một hai ba, nằm sấp xuống cho ta. Một giọng nói của con người không nên xuất hiện tại trong Băng Hỏa rừng rậm vang lên, giọng nói trong veo mà lạnh lùng mang theo vài phần sắc bén.
Chỉ thấy một bóng dáng màu xanh đậm xinh xắn đứng ở trên ngọn cây, cây đại thụ kia là thụ linh có ít nhất mấy trăm năm, chỉ có một ngọn cây đã có kích thước cỡ bắp đùi người trưởng thành. Trên ngọn cây, ngoại trừ thiếu nữ áo lam, còn có một con chim lớn màu xanh, lông trên đầu con chim lớn có màu vàng nhàn nhạt, rõ ràng chính là vua của loài chim.
Nhân loại, rốt cuộc phải như thế nào ngươi mới bằng lòng buông tha cho ta? Ngươi đã quấn ta ròng rã ba ngày, rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì? Thân là Vương tộc Thanh Vũ tộc, trí tuệ của nó và loài người bình thường cũng không khác biệt gì. Nhưng sau khi gặp phải thiếu nữ trước mắt, làm cho tất cả bình tĩnh tự nắm giữ tất cả của nó đều hóa thành hư vô.
Thiếu nữ mặc quần áo màu xanh đậm không phải người nào khác, đúng là Dạ Thất Thất rời khỏi Lộc Thủy Thành đi tới Băng Hỏa rừng rậm rèn luyện.
Đối nàng mà nói, không có chỗ nào thích hợp với nàng hơn Băng Hỏa rừng rậm!
Dạ Thất Thất vô cùng rõ ràng tình huống của chính mình, ví như không bức mình đến cực hạn, căn bản tu vi không có cách nào lại tiến thêm một bước. Chắc hẳn, đây cũng là một trong những nguyên nhân Lão Phong Tử sư phụ phong ấn tu vi của nàng, đứt đi đường lui và dựa vào của bản thân, mới có thể để cho thực lực của chính mình từng bước càng ngày càng phát triển.
Mang ta đi tới nơi ở của Bạch Lang tộc. Dạ Thất Thất cầm Phệ Hồn roi trong tay, trả lời cho chim lớn màu xanh.
Ngươi muốn chết thì tự mình đi, ta sẽ không mang ngươi đi. Thân là Vương tộc Thanh Vũ Điểu, nó không có khả năng thần phục đối với một nhân loại.
Mang ta đi, hoặc là ta thuần phục ngươi, để cho ngươi trở thành thú sủng của ta. Trong mắt Dạ Thất Thất hiện lên tinh quang, Phệ Hồn roi tản mát ra ngân quang, hóa thành ánh sáng chói mắt trói buộc Thanh Vũ Điểu.
Nhân loại cả gan làm loạn, lại nhiều lần khiêu khích ta, hôm nay ta sẽ khiến cho ngươi kiến thức sự lợi hại của ta. Thanh Vũ Điểu ngửa cao đầu kêu một tiếng, một tiếng chim ngâm thanh thúy từ trong miệng nó phát ra, phẫn nộ quát: Cụ Phong Liệt Diễm - -
Trong nháy mắt Thanh Vũ Điểu giống như được một đoàn Liệt Diễm vây quanh, há miệng phun ra một đám quả cầu lửa, vỗ cánh trong không trung, nổi lên từng đợt gió lốc sắc bén...
Được lắm, chờ ngươi thật lâu rồi! Dạ Thất Thất quát to một tiếng, nháy mắt thu hồi Phệ Hồn roi, tay không đọ sức cùng Thanh Vũ Điểu trong không trung.
Dạ Thất Thất phá không thuận gió, tóc đen bay lượn, tư thế oai hùng hiên ngang, lấy tu vi Địa Giai trung kỳ, cùng cao giai Linh Thú Thanh Vũ Điểu chiến đấu thành một đoàn, thậm chí là không phân trên dưới.
Định cho ta! Dạ Thất Thất niệm khẩu quyết, ánh sáng màu xanh bắn ra từ trong lòng bàn tay của nàng. Trong nháy mắt đánh trúng Thanh Vũ Điểu, trong một thoáng thân thể cao lớn của Thanh Vũ Điểu bị cố định, không thể hoạt động được.
Nhân loại, ngươi làm cái gì với ta? Nhân loại đáng chết... Thanh Vũ Điểu rất không dễ dàng tránh thoát trói buộc ánh sáng xanh kia, lại ở ngay sau
/375
|