Editor: ChieuNinh
Thành chủ... Thành chủ, không xong, Lộc Thủy Thành thành chủ dẫn đầu số lớn nhân mã đi về hướng cấm địa, chỉ sợ kết giới chống đỡ ngăn cản không được thời gian bao lâu...
Viêm Hỏa Thành, trong phủ thành chủ, tướng lãnh thủ thành toàn thân đẫm máu điên cuồng xông tới, la lớn.
Cấm địa, nguy rồi! Thân là thành chủ Viêm Hỏa Thành Dạ Quân Nham vỗ nát cái bàn, tức giận đến nghiến răng, lập tức hạ lệnh: Lâm Thất, truyền mệnh lệnh của ta, triệu tập tất cả mọi người, ngay lập tức đi tới cấm địa, nhất thiết phải không tiếc bất luận giá cao nào cũng phải bảo vệ cấm địa.
Trong cấm địa, là thần khí gia tộc Dạ thị bảo vệ vạn năm, tuyệt đối không thể bị người cướp đi từ trong tay hắn!
Vâng! Lâm Thất nhận lệnh, nhưng ngay sau một khắc miệng phun máu tươi, ngã xuống đất bỏ mình.
Nhị đệ, ngươi làm cái gì vậy? Hai tròng mắt Dạ Quân Nham gắt gao trừng mắt nhìn bào đệ Dạ Quân Thạch. Có một số việc cũng không phải là hắn không hề phát giác, chỉ là không muốn tin tưởng mà thôi.
Dạ Quân Thạch ra tay từ phía sau giết chết phó tướng thủ thành Lâm Thất trung thành và tận tâm với Dạ Quân Nham. Đối mặt với chất vấn của Dạ Quân Nham, lộ ra một tia cười lạnh: Ngươi cứ nói đi? Đại ca thân ái của ta, ngươi còn muốn giả ngu đến khi nào? Năm đó phụ thân truyền vị trí gia chủ cho ngươi, quả quyết ngươi có thể quản lý tốt Viêm Hỏa Thành, mang theo gia tộc tới đỉnh cao trước nay chưa từng có, có thể thế nào... Dạ thị gia tộc ở dưới sự dẫn dắt của ngươi, từng bước một đi về hướng diệt vong. Ngay cả thần khí các đời gia tộc bảo vệ cũng muốn đổi chủ, ngươi còn có mặt mũi nào tiếp tục ngồi vị trí gia chủ này?
Trong lòng Dạ Quân Thạch có bao nhiêu không cam lòng, thì hận ý càng sâu!
Năm đó, bất luận là tu vi, hay là thiên phú, hắn đều cao hơn huynh trưởng, phụ thân đã từng ám hiệu sẽ truyền vị trí gia chủ cho hắn, kết quả thì sao? Lại làm cho hắn mừng hụt một trận.
Trước cho hắn hy vọng, rồi sau đó lại để cho hắn tuyệt vọng, nói hắn làm sao không hận? Làm sao không oán?
Nhiều năm như vậy, hắn hận, oán nhiều năm như vậy, hiện tại cuối cùng có cơ hội nở mày nở mặt cất đầu dậy, cái gì tổ huấn, tất cả đều bị hắn quẳng ra sau đầu, trong đầu hắn chỉ muốn trông thấy bộ dáng Dạ Quân Nham thê thảm cầu xin tha thứ.
Vì cái gì? Dạ Quân Nham vô cùng đau đớn nhìn hắn, trong mắt tràn đầy vẻ bi thống.
Nhị đệ, ta đối đãi với ngươi không tệ, gia tộc cũng chưa bao giờ bạc đãi ngươi, vì sao ngươi phải đi đến một bước này? Làm trái với tổ huấn, khi sư diệt tổ, ngươi có biết ngươi đang làm cái gì không? Dạ Quân Nham lớn tiếng quát mắng, một khí thế không giận mà uy từ trên người hắn bắn ra.
Ánh mắt Dạ Quân Thạch lạnh như băng, vũ khí cầm trong tay ngăn cản Dạ Quân Nham tới trước mặt mình, trong mắt tràn ngập nồng đậm sát ý: Ta rất rõ ràng chính mình đang làm cái gì, ngươi muốn đi, thì bước qua thi thể của ta mà đi!
Trong một thoáng, cuồng phong gào thét, huynh đệ giao chiến, sát khí tràn ngập.
Nhìn hai đạo bóng dáng giao triền không ngừng, chiến đấu chém giết, có người vội vàng chạy đi tìm phu nhân phủ thành chủ Bạch Thiển Hạ đến.
Nhìn xem hai người đang chiến đấu, Bạch Thiển Hạ biết rõ thực lực tướng công nhà mình, biết được giờ phút này hắn còn nhớ phần tình nghĩa huynh đệ, chưa hạ sát thủ, lúc này ra quyết định: Lâm Tam, ngươi triệu tập người theo ta tiến đến cấm địa, Lâm Ngũ, ngươi mang một chi đội ngũ lập tức chờ đợi thành chủ sai khiến.
Sau khi Bạch Thiển Hạ đưa ra quyết định, trước khi dẫn người rời đi, mắt nhìn thật sâu hai người đang kịch đấu.
- - tướng công, khi cần đoạn tuyệt phải đoạn tuyệt, nếu không sẽ rối loạn! Chuyện này chàng tự mình đắn đo, vi thê dẫn người đi cấm địa trước, sau khi chàng xử lý xong chuyện này thì mau mau chạy đến!
Đang kịch đấu, bên tai Dạ Quân Nham đột nhiên vang lên lời nói của phu nhân, hắn quay đầu lại, trông thấy bóng lưng phu nhân dẫn người rời đi.
Mà một khắc ngây người này đây, trong mắt Dạ Quân Thạch hiện lên một tia ác độc, trong nháy mắt trong tay hắn đánh ra một trăm lẻ tám cây ngân châm mảnh như lông trâu. Dạ Quân Nham nhanh chóng bày ra kết giới bên ngoài thân thể, nhưng vẫn có mấy cây ngân châm đánh trúng, từ làn da tiến vào trong cơ thể hắn...
Thành chủ... Thành chủ, không xong, Lộc Thủy Thành thành chủ dẫn đầu số lớn nhân mã đi về hướng cấm địa, chỉ sợ kết giới chống đỡ ngăn cản không được thời gian bao lâu...
Viêm Hỏa Thành, trong phủ thành chủ, tướng lãnh thủ thành toàn thân đẫm máu điên cuồng xông tới, la lớn.
Cấm địa, nguy rồi! Thân là thành chủ Viêm Hỏa Thành Dạ Quân Nham vỗ nát cái bàn, tức giận đến nghiến răng, lập tức hạ lệnh: Lâm Thất, truyền mệnh lệnh của ta, triệu tập tất cả mọi người, ngay lập tức đi tới cấm địa, nhất thiết phải không tiếc bất luận giá cao nào cũng phải bảo vệ cấm địa.
Trong cấm địa, là thần khí gia tộc Dạ thị bảo vệ vạn năm, tuyệt đối không thể bị người cướp đi từ trong tay hắn!
Vâng! Lâm Thất nhận lệnh, nhưng ngay sau một khắc miệng phun máu tươi, ngã xuống đất bỏ mình.
Nhị đệ, ngươi làm cái gì vậy? Hai tròng mắt Dạ Quân Nham gắt gao trừng mắt nhìn bào đệ Dạ Quân Thạch. Có một số việc cũng không phải là hắn không hề phát giác, chỉ là không muốn tin tưởng mà thôi.
Dạ Quân Thạch ra tay từ phía sau giết chết phó tướng thủ thành Lâm Thất trung thành và tận tâm với Dạ Quân Nham. Đối mặt với chất vấn của Dạ Quân Nham, lộ ra một tia cười lạnh: Ngươi cứ nói đi? Đại ca thân ái của ta, ngươi còn muốn giả ngu đến khi nào? Năm đó phụ thân truyền vị trí gia chủ cho ngươi, quả quyết ngươi có thể quản lý tốt Viêm Hỏa Thành, mang theo gia tộc tới đỉnh cao trước nay chưa từng có, có thể thế nào... Dạ thị gia tộc ở dưới sự dẫn dắt của ngươi, từng bước một đi về hướng diệt vong. Ngay cả thần khí các đời gia tộc bảo vệ cũng muốn đổi chủ, ngươi còn có mặt mũi nào tiếp tục ngồi vị trí gia chủ này?
Trong lòng Dạ Quân Thạch có bao nhiêu không cam lòng, thì hận ý càng sâu!
Năm đó, bất luận là tu vi, hay là thiên phú, hắn đều cao hơn huynh trưởng, phụ thân đã từng ám hiệu sẽ truyền vị trí gia chủ cho hắn, kết quả thì sao? Lại làm cho hắn mừng hụt một trận.
Trước cho hắn hy vọng, rồi sau đó lại để cho hắn tuyệt vọng, nói hắn làm sao không hận? Làm sao không oán?
Nhiều năm như vậy, hắn hận, oán nhiều năm như vậy, hiện tại cuối cùng có cơ hội nở mày nở mặt cất đầu dậy, cái gì tổ huấn, tất cả đều bị hắn quẳng ra sau đầu, trong đầu hắn chỉ muốn trông thấy bộ dáng Dạ Quân Nham thê thảm cầu xin tha thứ.
Vì cái gì? Dạ Quân Nham vô cùng đau đớn nhìn hắn, trong mắt tràn đầy vẻ bi thống.
Nhị đệ, ta đối đãi với ngươi không tệ, gia tộc cũng chưa bao giờ bạc đãi ngươi, vì sao ngươi phải đi đến một bước này? Làm trái với tổ huấn, khi sư diệt tổ, ngươi có biết ngươi đang làm cái gì không? Dạ Quân Nham lớn tiếng quát mắng, một khí thế không giận mà uy từ trên người hắn bắn ra.
Ánh mắt Dạ Quân Thạch lạnh như băng, vũ khí cầm trong tay ngăn cản Dạ Quân Nham tới trước mặt mình, trong mắt tràn ngập nồng đậm sát ý: Ta rất rõ ràng chính mình đang làm cái gì, ngươi muốn đi, thì bước qua thi thể của ta mà đi!
Trong một thoáng, cuồng phong gào thét, huynh đệ giao chiến, sát khí tràn ngập.
Nhìn hai đạo bóng dáng giao triền không ngừng, chiến đấu chém giết, có người vội vàng chạy đi tìm phu nhân phủ thành chủ Bạch Thiển Hạ đến.
Nhìn xem hai người đang chiến đấu, Bạch Thiển Hạ biết rõ thực lực tướng công nhà mình, biết được giờ phút này hắn còn nhớ phần tình nghĩa huynh đệ, chưa hạ sát thủ, lúc này ra quyết định: Lâm Tam, ngươi triệu tập người theo ta tiến đến cấm địa, Lâm Ngũ, ngươi mang một chi đội ngũ lập tức chờ đợi thành chủ sai khiến.
Sau khi Bạch Thiển Hạ đưa ra quyết định, trước khi dẫn người rời đi, mắt nhìn thật sâu hai người đang kịch đấu.
- - tướng công, khi cần đoạn tuyệt phải đoạn tuyệt, nếu không sẽ rối loạn! Chuyện này chàng tự mình đắn đo, vi thê dẫn người đi cấm địa trước, sau khi chàng xử lý xong chuyện này thì mau mau chạy đến!
Đang kịch đấu, bên tai Dạ Quân Nham đột nhiên vang lên lời nói của phu nhân, hắn quay đầu lại, trông thấy bóng lưng phu nhân dẫn người rời đi.
Mà một khắc ngây người này đây, trong mắt Dạ Quân Thạch hiện lên một tia ác độc, trong nháy mắt trong tay hắn đánh ra một trăm lẻ tám cây ngân châm mảnh như lông trâu. Dạ Quân Nham nhanh chóng bày ra kết giới bên ngoài thân thể, nhưng vẫn có mấy cây ngân châm đánh trúng, từ làn da tiến vào trong cơ thể hắn...
/375
|