Editor: ChieuNinh
Qua một thoáng, mây đen tiêu tán, bầu trời trong xanh mới xuất hiện lần nữa ở trong tầm mắt mọi người.
Tất cả mọi người ngây ngẩn cả người, tất cả đều là mặt mũi tràn đầy khiếp sợ, ánh mắt không thể tưởng tượng được nhìn Dạ Thất Thất, thật giống như nàng là con quái vật vậy!
Một roi phá Thiên Phạt, đây là thực lực nghịch thiên như thế nào?
Còn thất thần cái gì, Lôi Dương, mau thu Băng Phách Ngọc Liên. Dạ Thất Thất xoay người nhìn từng khuôn mặt khiếp sợ không thôi, hô lớn về phía Lôi Dương.
A, phải. Mặc dù Lôi Dương không nhìn thấy, nhưng cũng có thể cảm nhận được vừa rồi hai lực lượng khí thế va chạm. Được Dạ Thất Thất nhắc nhở, hắn mới hồi phục tinh thần lại, dùng bí quyết chuyển động muốn thu Băng Phách Ngọc Liên sau khi trải qua Thiên Phạt.
Tuy nhiên, cây Băng Phách Ngọc Liên dưới sự nhìn chăm chú của đám người Dạ Thất Thất, lại từ từ hóa thành hư vô, cuối cùng lại biến mất ở trong tầm mắt bọn họ!
Này... Này... Biến mất, nó lại biến mất! Phong Tháp Tháp bất chấp vết thương trên người mình, xông tới, nhìn ngọc đài ( đài hoa) trống không, mặt tràn đầy vẻ không thể tin được.
Biến mất? Lôi Dương cũng ngây ngẩn cả người, hộp ngọc trên tay rớt xuống đất, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc.
Mẹ kiếp, thật sự không thấy, chẳng lẽ là gặp quỷ? Tiểu phá hài trừng to mắt kêu la.
Mặc dù Tiểu Ái và Lôi Bằng không có kêu ra tiếng đến, nhưng với vẻ mặt trên mặt cũng có thể nhìn ra được tâm tình bọn họ giờ phút này cũng không bình tĩnh.
Bọn họ liều mạng đối nghịch cùng lão thiên gia (ông trời) mới thật không dễ dàng đạt được thần dược, thế nhưng còn chưa tới tay liền biến mất dưới tầm mắt của bọn họ, đây là tình huống gì?
Ánh mắt của tất cả mọi người đều rơi xuống trên người Dạ Thất Thất, giống như trong lúc vô tình nàng đã thành nhân vật linh hồn của chi đội ngũ này của bọn họ.
Đã thấy Dạ Thất Thất hít sâu một hơi, ánh mắt trở nên lạnh như băng, quả đấm nắm chặt rồi lại thả lỏng mở ra, buông ra lại nắm chặt, tuần hoàn như thế nhiều lần, mới áp chế được cảm xúc của mình xuống.
Trầm mặc rất lâu, Dạ Thất Thất mới mở miệng, ánh mắt nhìn qua trên thân mọi người, cuối cùng rơi xuống ngọc đài không có vật gì trên đó. Đưa tay vung lên, thu ngọc đài vào không gian, chậm rãi mở miệng nói: Ta có việc rời đi trước một chút, sau đó lại đi tìm các ngươi.
Nói xong, bóng dáng Dạ Thất Thất nhanh như tia chóp biến mất ở trước mắt mọi người.
Cùng biến mất với nàng còn có Lão Bạch.
Quân thượng... Kim tử nhỏ giọng nói ra.
Nghe nàng. Lạnh lùng phun ra hai chữ, Viêm Minh khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt tĩnh tọa.
Kim tử há to miệng, còn muốn nói điều gì, lại cuối cùng cái gì cũng chưa nói ra, chỉ là lẳng lặng đứng ở phía sau quân thượng hộ pháp cho hắn.
...
Lão Bạch, ngươi thấy thế nào? Dạ Thất Thất
Qua một thoáng, mây đen tiêu tán, bầu trời trong xanh mới xuất hiện lần nữa ở trong tầm mắt mọi người.
Tất cả mọi người ngây ngẩn cả người, tất cả đều là mặt mũi tràn đầy khiếp sợ, ánh mắt không thể tưởng tượng được nhìn Dạ Thất Thất, thật giống như nàng là con quái vật vậy!
Một roi phá Thiên Phạt, đây là thực lực nghịch thiên như thế nào?
Còn thất thần cái gì, Lôi Dương, mau thu Băng Phách Ngọc Liên. Dạ Thất Thất xoay người nhìn từng khuôn mặt khiếp sợ không thôi, hô lớn về phía Lôi Dương.
A, phải. Mặc dù Lôi Dương không nhìn thấy, nhưng cũng có thể cảm nhận được vừa rồi hai lực lượng khí thế va chạm. Được Dạ Thất Thất nhắc nhở, hắn mới hồi phục tinh thần lại, dùng bí quyết chuyển động muốn thu Băng Phách Ngọc Liên sau khi trải qua Thiên Phạt.
Tuy nhiên, cây Băng Phách Ngọc Liên dưới sự nhìn chăm chú của đám người Dạ Thất Thất, lại từ từ hóa thành hư vô, cuối cùng lại biến mất ở trong tầm mắt bọn họ!
Này... Này... Biến mất, nó lại biến mất! Phong Tháp Tháp bất chấp vết thương trên người mình, xông tới, nhìn ngọc đài ( đài hoa) trống không, mặt tràn đầy vẻ không thể tin được.
Biến mất? Lôi Dương cũng ngây ngẩn cả người, hộp ngọc trên tay rớt xuống đất, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc.
Mẹ kiếp, thật sự không thấy, chẳng lẽ là gặp quỷ? Tiểu phá hài trừng to mắt kêu la.
Mặc dù Tiểu Ái và Lôi Bằng không có kêu ra tiếng đến, nhưng với vẻ mặt trên mặt cũng có thể nhìn ra được tâm tình bọn họ giờ phút này cũng không bình tĩnh.
Bọn họ liều mạng đối nghịch cùng lão thiên gia (ông trời) mới thật không dễ dàng đạt được thần dược, thế nhưng còn chưa tới tay liền biến mất dưới tầm mắt của bọn họ, đây là tình huống gì?
Ánh mắt của tất cả mọi người đều rơi xuống trên người Dạ Thất Thất, giống như trong lúc vô tình nàng đã thành nhân vật linh hồn của chi đội ngũ này của bọn họ.
Đã thấy Dạ Thất Thất hít sâu một hơi, ánh mắt trở nên lạnh như băng, quả đấm nắm chặt rồi lại thả lỏng mở ra, buông ra lại nắm chặt, tuần hoàn như thế nhiều lần, mới áp chế được cảm xúc của mình xuống.
Trầm mặc rất lâu, Dạ Thất Thất mới mở miệng, ánh mắt nhìn qua trên thân mọi người, cuối cùng rơi xuống ngọc đài không có vật gì trên đó. Đưa tay vung lên, thu ngọc đài vào không gian, chậm rãi mở miệng nói: Ta có việc rời đi trước một chút, sau đó lại đi tìm các ngươi.
Nói xong, bóng dáng Dạ Thất Thất nhanh như tia chóp biến mất ở trước mắt mọi người.
Cùng biến mất với nàng còn có Lão Bạch.
Quân thượng... Kim tử nhỏ giọng nói ra.
Nghe nàng. Lạnh lùng phun ra hai chữ, Viêm Minh khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt tĩnh tọa.
Kim tử há to miệng, còn muốn nói điều gì, lại cuối cùng cái gì cũng chưa nói ra, chỉ là lẳng lặng đứng ở phía sau quân thượng hộ pháp cho hắn.
...
Lão Bạch, ngươi thấy thế nào? Dạ Thất Thất
/375
|