Tối đến quận chúa nhân cơ hội mọi người ngủ say liền đến Thiên An Môn tìm Lăng Phong, bọn họ vẫn thường xuyên trốn trên mái nhà để trò chuyện với nhau, tâm sự đủ điều. Cứ đến thời điểm đó thời gian dường như đóng băng lại, chỉ còn đôi trai gái cùng với ánh trăng đang chiếu sáng xuyên màn đêm.
"Khổ cho muội quá, lần nào đến đây đều phải trốn mọi người như vậy." Lăng Phong khoác vai quận chúa.
Thật ra An Minh không còn là đồ đệ của Thiên An Môn nữa, nếu sử dụng thân phận quận chúa đến đây sẽ khiến nhiều người thắc mắc lắm, như vậy vẫn tốt hơn.
"Huynh nhớ muội lắm." Mỗi tối ngồi trên đây một mình, vừa đánh đàn vừa hướng về An Hoa điện, Lăng Phong có cảm giác rất trống trải, hắn cứ muốn phá bỏ mọi luật lệ để bay đến ôm người mình thương vào lòng.
"Muội cũng nhớ huynh nữa, dạo này huynh học hành ra sao rồi? Đã thành thạo Hoang Cầm chưa?" Vừa nói quận chúa vừa nắm tay của Lăng Phong kéo ống tay áo lên để lộ những đầu ngón tay đỏ ứng, có ngón còn chảy máu vì bị dây đàn cứa trúng.
"Muội không cần phải làm vậy, ở Thiên An Môn có thuốc, bôi vào một chút là ổn thôi." Lăng Phong ngại ngùng khi được quận chúa đích thân bôi thuốc cho mình.
Quận chúa đã đến Y Cung nói dối Chấn Vương sư huynh là lấy thuốc cho cô để đem tới đây cho hắn, thuốc này có tác dụng rất nhanh, chỉ cần bôi vài giờ thôi vết thương sẽ rất nhanh khỏi mà không để lại sẹo, nhanh gấp hai gấp ba lần thuốc ở Thiên An Môn. Quận chúa rất hớn hở khi có cơ hội được chăm sóc cho Lăng Phong, xem như một lời cảm ơn chân thành vì hắn đã thích mình.
Trong lúc kéo tay áo của Lăng Phong lên quá cao quận chúa vô tình phát hiện ra một vết thương khác, nó không quá to, nhỏ vừa đủ một vết bớt, thấy lạ An Minh liền hỏi: "Sao huynh lại bị thương ở đây vậy?"
Lăng Phong ấp úng: "Hồi trưa nấu ăn không may bị bỏng, không sao."
Nói xong hắn phủi tay áo xuống một cách nhanh chóng, An Minh rất lấy làm lạ. Cô suy nghĩ suốt chặng đường từ Thiên An Môn trở về An Hoa điện. Rõ ràng trong cử chỉ và lời nói của Lăng Phong, hắn đang cố ý che giấu điều gì đó. Nhớ lại thì lúc cung nữ đó làm rơi hồng ngọc tỷ và bị trúng độc thì vết ửng đó rất giống y chang với vết thương mà Lăng Phong nói bị bỏng. Rốt cuộc thì tại sao Lăng Phong lại nói dối?
Chẳng lẽ đến cả vết bỏng hay vết thương trúng độc, quận chúa không nhận ra được hay sao?
Ngày hôm sau, An Minh đang ngồi trong thư phòng uống trà đọc sách thì có một vị khách không mời mà đến.
"Bái kiến quận chúa." Vu Hoàn xuất hiện ngay giữa An Hoa điện.
"Không ngờ gặp lại Hoàn đại nhân sớm như vậy." An Minh vui vẻ ra nghênh tiếp.
Vu Hoàn đã cải trang thành một tiểu thần tiên để mọi người không nhận ra và đến An Hoa điện gặp quận chúa đường đường chính chính, tuy mọi người không nhận ra nhưng quận chúa dư sức biết đó là hắn.
"Quận chúa đúng là tinh thông thật, hôm nay ta đến đây để chuyển lời." Hắn có vẻ rất chân thành.
"Hắn đồng ý thương lượng với ta rồi?" Quận chúa an nhiên đưa ly trà lên mời hắn.
"Quận chúa muốn thương lượng chuyện gì?" Vu Hoàn thắc mắc.
Quận chúa có một suy nghĩ tại sao giữa bọn họ lại không thể sống hòa bình với nhau? Không phân biệt là Tiên hay Ma. Vu Hoàn cho rằng quận chúa suy nghĩ như vậy nhưng liệu những người khác có suy nghĩ được như quận chúa hay không? Trước giờ ai cũng biết Tiên và Ma khắc nhau, Tiên đế đã từng nói hễ gặp một tên yêu ma nào cho dù là ở bất cứ nơi đâu ông ấy cũng sẽ giết không tha, quận chúa và Thiên đế đều là huyết mạch của Tiên đế, chẳng lẽ cô ấy lại không có suy nghĩ đó?
Cả quận chúa và Thiên đế đều không muốn chiến tranh xảy ra nữa, có thể Vu Hoàn mới thành ma cho nên không biết, những kẻ đơn độc như hắn thì hay rồi nhưng những người có người thân đi ra chiến trường, một khi họ đi mà không trở về đau thương mất mát này sao hắn hiểu được. Vu Hoàn thử nghĩ xem Ma đế năm xưa hung bạo muốn thâu tóm cả thiên hạ này, ông ta phát động chiến tranh làm liên luỵ cả ba vị hoàng tử phải đi theo luôn ông ấy, Ma hậu năm đó bởi vì mất hết tất cả mà biến thành một người tâm thần, để lại hậu quả nghiêm trọng biết bao.
"Quận chúa cũng vì đó mà mất đi Chiến thần có đúng không?" Vu Hoàn lấy miếng ngọc bội mà trước đó An Minh tặng ra nhẹ nhàng đặt trên bàn.
"Nó vẫn còn nguyên vẹn?" Nhìn thấy miếng ngọc bội quận chúa bất ngờ bởi vì nó vẫn còn nguyên vẹn như lúc cô tặng nó cho hắn, trong đầu quận chúa lúc này lại vấn lên một suy nghĩ khác.
"Sao quận chúa trông có vẻ ngạc nhiên vậy?" Hắn tò mò.
"Không có gì, ngươi giữ đồ rất kỹ, khá khen." Quận chúa dường như khá hài lòng.
"Thần sẽ trở về bẩm báo lại chuyện này với Ma tôn, quận chúa xin cáo từ." Vu Hoàn đột nhiên biến mất.
An Minh cầm miếng ngọc bội lên, nhìn nó một hồi lâu quả thật không có một chút vết nứt nào. Rõ ràng trước đó cô còn nghi ngờ mối quan hệ giữa Lăng Phong và Vu Hoàn khi nhìn thấy vết ứng đỏ trên tay của anh ta, An Minh chắc chắn rằng đó chính là vết độc để lại do hồng ngọc tỷ gây ra nhưng lại không có chứng cứ gì hết, bây giờ thêm việc Vu Hoàn trả lại ngọc bội càng chứng minh chuyện điều tra này của quận chúa đi vào ngỏ cụt.
An Minh bèn đến Trường Tâm điện tìm Thiên hậu.
Lúc này ở trong điện chỉ có mỗi Thiên hậu đang ngồi tịnh tâm: "An Minh? Muội đến đây tìm ta có chuyện gì không?"
"Tỷ đang cho người trồng hoa sao?" Quận chúa ngạc nhiên khi thấy có rất nhiều cung nữ đang đào đất và tưới nước trong khuôn viên.
Thiên hậu cho hay Hoa thần vừa mới dâng tặng hoa mới cho Thiên cung nên bà đã cho cung nữ đi trồng trong vườn của Trường Tâm điện rồi.
Hôm nay An Minh đến đây tìm Thiên hậu là có chuyện muốn hỏi, ngoài cô ra thì bà ấy còn tặng hồng ngọc tỷ cho ai nữa không? Chẳng hạn như Thiên đế.
Thiên hậu cười nhẹ: "Hồng ngọc tỷ tuy quý giá nhưng nó chỉ có thể làm trang sức cho nữ nhân thôi, muội là người mà tỷ và đại ca thương yêu nhất đương nhiên chỉ có thể tặng nó cho muội rồi, muội xem đến cả ta bình thường cũng rất ít khi dùng chỉ có yến tiệc cung nữ mới mang ra đeo cho ta thôi, bộ có chuyện gì sao An Minh?"
"Không có, chỉ là muội muốn tặng hồng ngọc tỷ làm quà cho Lăng Phong thôi nhưng mà nếu như tỷ nói như vậy thì muội sẽ tặng huynh ấy món khác." Sắc mặt của quận chúa thể hiện sự thất vọng vì vẫn chưa tìm ra được đáp án.
Thiên hậu khuyên An Minh nếu như cô thật sự quý Lăng Phong, đợi ngày Thiên đế ban hôn thì Bách dược chính là món quà lớn nhất bà tin cậu ấy sẽ rất thích.
Nghe vậy quận chúa khá bất ngờ: "Tỷ muốn tặng Bách dược cho Lăng Phong luôn à?"
"Thì nếu hai người kết hôn không phải cậu ấy cũng sẽ là người của Thiên cung sao." Điều này chứng tỏ không chỉ có mình quận chúa quý Lăng Phong mà ngay cả Thiên hậu cũng rất mến anh ấy, bà còn định tặng cả thần dược trị khỏi mọi loại độc cho cậu em rể tương lai của mình nữa.
Nhưng dường như sự nghi ngờ dành cho Lăng Phong của quận chúa vẫn chưa chấm dứt. Nếu thật sự Thiên hậu không tặng hồng ngọc tỷ cho bất kỳ ai thì vết ửng đó trên tay Lăng Phong mà quận chúa vô tình nhìn thấy chỉ có do ngọc bội của cô ấy gây ra mà thôi. Mà ngọc bội đó quận chúa tặng nó cho Vu Hoàn, rốt cuộc hắn và Lăng Phong có mối quan hệ như thế nào? Mọi chuyện càng đi vào bế tắc ngay cái thời điểm quận chúa nhận lại ngọc bội của mình nguyên vẹn từ chính tay của Vu Hoàn, đáng lý ra nó phải vỡ thì vết ứng đỏ trên tay Lăng Phong mới đúng là do độc của hồng ngọc tỷ gây ra chứ.
Bây giờ người thân cận nhất với cô là Lăng Phong lại bị cô cho nằm trong một mớ hỗn độn nghi ngờ. Quận chúa không biết phải tâm sự với ai, không biết phải bắt đầu từ đâu, cô cảm thấy mệt mỏi trong vòng tròn lẩn quẩn không có đích đến, quận chúa dường như muốn gục ngã.
"Khổ cho muội quá, lần nào đến đây đều phải trốn mọi người như vậy." Lăng Phong khoác vai quận chúa.
Thật ra An Minh không còn là đồ đệ của Thiên An Môn nữa, nếu sử dụng thân phận quận chúa đến đây sẽ khiến nhiều người thắc mắc lắm, như vậy vẫn tốt hơn.
"Huynh nhớ muội lắm." Mỗi tối ngồi trên đây một mình, vừa đánh đàn vừa hướng về An Hoa điện, Lăng Phong có cảm giác rất trống trải, hắn cứ muốn phá bỏ mọi luật lệ để bay đến ôm người mình thương vào lòng.
"Muội cũng nhớ huynh nữa, dạo này huynh học hành ra sao rồi? Đã thành thạo Hoang Cầm chưa?" Vừa nói quận chúa vừa nắm tay của Lăng Phong kéo ống tay áo lên để lộ những đầu ngón tay đỏ ứng, có ngón còn chảy máu vì bị dây đàn cứa trúng.
"Muội không cần phải làm vậy, ở Thiên An Môn có thuốc, bôi vào một chút là ổn thôi." Lăng Phong ngại ngùng khi được quận chúa đích thân bôi thuốc cho mình.
Quận chúa đã đến Y Cung nói dối Chấn Vương sư huynh là lấy thuốc cho cô để đem tới đây cho hắn, thuốc này có tác dụng rất nhanh, chỉ cần bôi vài giờ thôi vết thương sẽ rất nhanh khỏi mà không để lại sẹo, nhanh gấp hai gấp ba lần thuốc ở Thiên An Môn. Quận chúa rất hớn hở khi có cơ hội được chăm sóc cho Lăng Phong, xem như một lời cảm ơn chân thành vì hắn đã thích mình.
Trong lúc kéo tay áo của Lăng Phong lên quá cao quận chúa vô tình phát hiện ra một vết thương khác, nó không quá to, nhỏ vừa đủ một vết bớt, thấy lạ An Minh liền hỏi: "Sao huynh lại bị thương ở đây vậy?"
Lăng Phong ấp úng: "Hồi trưa nấu ăn không may bị bỏng, không sao."
Nói xong hắn phủi tay áo xuống một cách nhanh chóng, An Minh rất lấy làm lạ. Cô suy nghĩ suốt chặng đường từ Thiên An Môn trở về An Hoa điện. Rõ ràng trong cử chỉ và lời nói của Lăng Phong, hắn đang cố ý che giấu điều gì đó. Nhớ lại thì lúc cung nữ đó làm rơi hồng ngọc tỷ và bị trúng độc thì vết ửng đó rất giống y chang với vết thương mà Lăng Phong nói bị bỏng. Rốt cuộc thì tại sao Lăng Phong lại nói dối?
Chẳng lẽ đến cả vết bỏng hay vết thương trúng độc, quận chúa không nhận ra được hay sao?
Ngày hôm sau, An Minh đang ngồi trong thư phòng uống trà đọc sách thì có một vị khách không mời mà đến.
"Bái kiến quận chúa." Vu Hoàn xuất hiện ngay giữa An Hoa điện.
"Không ngờ gặp lại Hoàn đại nhân sớm như vậy." An Minh vui vẻ ra nghênh tiếp.
Vu Hoàn đã cải trang thành một tiểu thần tiên để mọi người không nhận ra và đến An Hoa điện gặp quận chúa đường đường chính chính, tuy mọi người không nhận ra nhưng quận chúa dư sức biết đó là hắn.
"Quận chúa đúng là tinh thông thật, hôm nay ta đến đây để chuyển lời." Hắn có vẻ rất chân thành.
"Hắn đồng ý thương lượng với ta rồi?" Quận chúa an nhiên đưa ly trà lên mời hắn.
"Quận chúa muốn thương lượng chuyện gì?" Vu Hoàn thắc mắc.
Quận chúa có một suy nghĩ tại sao giữa bọn họ lại không thể sống hòa bình với nhau? Không phân biệt là Tiên hay Ma. Vu Hoàn cho rằng quận chúa suy nghĩ như vậy nhưng liệu những người khác có suy nghĩ được như quận chúa hay không? Trước giờ ai cũng biết Tiên và Ma khắc nhau, Tiên đế đã từng nói hễ gặp một tên yêu ma nào cho dù là ở bất cứ nơi đâu ông ấy cũng sẽ giết không tha, quận chúa và Thiên đế đều là huyết mạch của Tiên đế, chẳng lẽ cô ấy lại không có suy nghĩ đó?
Cả quận chúa và Thiên đế đều không muốn chiến tranh xảy ra nữa, có thể Vu Hoàn mới thành ma cho nên không biết, những kẻ đơn độc như hắn thì hay rồi nhưng những người có người thân đi ra chiến trường, một khi họ đi mà không trở về đau thương mất mát này sao hắn hiểu được. Vu Hoàn thử nghĩ xem Ma đế năm xưa hung bạo muốn thâu tóm cả thiên hạ này, ông ta phát động chiến tranh làm liên luỵ cả ba vị hoàng tử phải đi theo luôn ông ấy, Ma hậu năm đó bởi vì mất hết tất cả mà biến thành một người tâm thần, để lại hậu quả nghiêm trọng biết bao.
"Quận chúa cũng vì đó mà mất đi Chiến thần có đúng không?" Vu Hoàn lấy miếng ngọc bội mà trước đó An Minh tặng ra nhẹ nhàng đặt trên bàn.
"Nó vẫn còn nguyên vẹn?" Nhìn thấy miếng ngọc bội quận chúa bất ngờ bởi vì nó vẫn còn nguyên vẹn như lúc cô tặng nó cho hắn, trong đầu quận chúa lúc này lại vấn lên một suy nghĩ khác.
"Sao quận chúa trông có vẻ ngạc nhiên vậy?" Hắn tò mò.
"Không có gì, ngươi giữ đồ rất kỹ, khá khen." Quận chúa dường như khá hài lòng.
"Thần sẽ trở về bẩm báo lại chuyện này với Ma tôn, quận chúa xin cáo từ." Vu Hoàn đột nhiên biến mất.
An Minh cầm miếng ngọc bội lên, nhìn nó một hồi lâu quả thật không có một chút vết nứt nào. Rõ ràng trước đó cô còn nghi ngờ mối quan hệ giữa Lăng Phong và Vu Hoàn khi nhìn thấy vết ứng đỏ trên tay của anh ta, An Minh chắc chắn rằng đó chính là vết độc để lại do hồng ngọc tỷ gây ra nhưng lại không có chứng cứ gì hết, bây giờ thêm việc Vu Hoàn trả lại ngọc bội càng chứng minh chuyện điều tra này của quận chúa đi vào ngỏ cụt.
An Minh bèn đến Trường Tâm điện tìm Thiên hậu.
Lúc này ở trong điện chỉ có mỗi Thiên hậu đang ngồi tịnh tâm: "An Minh? Muội đến đây tìm ta có chuyện gì không?"
"Tỷ đang cho người trồng hoa sao?" Quận chúa ngạc nhiên khi thấy có rất nhiều cung nữ đang đào đất và tưới nước trong khuôn viên.
Thiên hậu cho hay Hoa thần vừa mới dâng tặng hoa mới cho Thiên cung nên bà đã cho cung nữ đi trồng trong vườn của Trường Tâm điện rồi.
Hôm nay An Minh đến đây tìm Thiên hậu là có chuyện muốn hỏi, ngoài cô ra thì bà ấy còn tặng hồng ngọc tỷ cho ai nữa không? Chẳng hạn như Thiên đế.
Thiên hậu cười nhẹ: "Hồng ngọc tỷ tuy quý giá nhưng nó chỉ có thể làm trang sức cho nữ nhân thôi, muội là người mà tỷ và đại ca thương yêu nhất đương nhiên chỉ có thể tặng nó cho muội rồi, muội xem đến cả ta bình thường cũng rất ít khi dùng chỉ có yến tiệc cung nữ mới mang ra đeo cho ta thôi, bộ có chuyện gì sao An Minh?"
"Không có, chỉ là muội muốn tặng hồng ngọc tỷ làm quà cho Lăng Phong thôi nhưng mà nếu như tỷ nói như vậy thì muội sẽ tặng huynh ấy món khác." Sắc mặt của quận chúa thể hiện sự thất vọng vì vẫn chưa tìm ra được đáp án.
Thiên hậu khuyên An Minh nếu như cô thật sự quý Lăng Phong, đợi ngày Thiên đế ban hôn thì Bách dược chính là món quà lớn nhất bà tin cậu ấy sẽ rất thích.
Nghe vậy quận chúa khá bất ngờ: "Tỷ muốn tặng Bách dược cho Lăng Phong luôn à?"
"Thì nếu hai người kết hôn không phải cậu ấy cũng sẽ là người của Thiên cung sao." Điều này chứng tỏ không chỉ có mình quận chúa quý Lăng Phong mà ngay cả Thiên hậu cũng rất mến anh ấy, bà còn định tặng cả thần dược trị khỏi mọi loại độc cho cậu em rể tương lai của mình nữa.
Nhưng dường như sự nghi ngờ dành cho Lăng Phong của quận chúa vẫn chưa chấm dứt. Nếu thật sự Thiên hậu không tặng hồng ngọc tỷ cho bất kỳ ai thì vết ửng đó trên tay Lăng Phong mà quận chúa vô tình nhìn thấy chỉ có do ngọc bội của cô ấy gây ra mà thôi. Mà ngọc bội đó quận chúa tặng nó cho Vu Hoàn, rốt cuộc hắn và Lăng Phong có mối quan hệ như thế nào? Mọi chuyện càng đi vào bế tắc ngay cái thời điểm quận chúa nhận lại ngọc bội của mình nguyên vẹn từ chính tay của Vu Hoàn, đáng lý ra nó phải vỡ thì vết ứng đỏ trên tay Lăng Phong mới đúng là do độc của hồng ngọc tỷ gây ra chứ.
Bây giờ người thân cận nhất với cô là Lăng Phong lại bị cô cho nằm trong một mớ hỗn độn nghi ngờ. Quận chúa không biết phải tâm sự với ai, không biết phải bắt đầu từ đâu, cô cảm thấy mệt mỏi trong vòng tròn lẩn quẩn không có đích đến, quận chúa dường như muốn gục ngã.
/53
|