Một hôm, Ma điện đang tổ chức bữa tiệc nhỏ, mọi người đang vui vẻ uống rượu sau vụ bội thu thì lính canh gác báo Đế tôn đến. Là một vị khách không mời mà đến cho nên Trích Tâm cũng chẳng thèm quan tâm mà vẫn ngồi đó thưởng thức rượu.
"Ma giới bội thu lớn sao nàng không mời ta đến chung vui?" Đế tôn tự tìm một góc cho riêng mình và cũng ngồi thưởng thức rượu.
"Chuyện ở Ma giới ta tại sao phải nói cho ngài biết?" Trích Tâm thắc mắc.
Đế tôn nhắc cho cô nhớ, cô đừng quên anh là hoàng tử của Ma giới, tuy anh chưa chính thức ra mắt với mọi người nhưng ai cũng biết anh có huyết mạch của Ma đế và còn là cháu trai của quận chúa Tú Anh nữa. Vậy tại sao chuyện ở Ma giới anh lại không được phép biết?
Trích Tâm lấy làm lạ, rốt cuộc anh muốn làm Đế tôn hay là Hoàng tử Ma giới đây. Đế tôn đứng dậy biến ra lệnh bài của Trường An điện trên tay. Trước giờ Trường An điện là nơi ở cá nhân của Đế tôn, ngoài Sở Hoàng ra thì cũng chỉ có mình Trích Tâm là được phép tự do ra vào. Cho nên hôm nay anh xuất hiện ở đây là muốn cầu thân cô, Đế tôn cho hay mình có đủ tư cách để trở thành phu quân của cô. Đế tôn là người đứng đầu Thiên giới cho nên sẽ rất phù hợp với chức vị Ma tôn hiện tại của cô. Anh còn là người có huyết mạch ở Ma giới, nếu Trích Tâm muốn cưới người trong nội bộ thì anh vẫn phù hợp. Còn nói đến Hoa giới, Đế tôn được Hoa thần xem như con cháu trong nhà, nên xem anh là người của Hoa giới thì vẫn được luôn. Cha mẹ ruột của anh quen nhau ở dưới hạ giới, đó cũng là nơi họ yêu nhau cho nên mới có anh như ngày hôm nay, nếu cô muốn cưới một hạ nhân bình thường anh vẫn sẵn lòng làm một người bình thường vì cô.
"Ta lấy Trường An điện làm sính lễ, nàng có muốn kết thân với ta không?" Đế tôn nhìn Trích Tâm đang có hơi men trong người mà hỏi.
Câu hỏi của Đế tôn khiến tất cả mọi người có mặt ở đó ngỡ ngàng vô cùng. Đế tôn hành động như vậy có khác gì là đang từ bỏ tất cả đâu. Trường An điện là huyết mạch của Thiên cung, sao lại đem tặng cho người khác thế kia. Nhưng chắc chắn Đế tôn đã suy nghĩ rất kỹ rồi cho nên mới làm như vậy.
"Nếu nàng muốn ta ở rễ, ta cũng sẽ bằng lòng ở lại Ma giới với nàng." Đế tôn quyết tâm lấy Trích Tâm cho bằng được.
Cô nàng đang trong cơn say, cầm ly rượu đến mời Đế tôn. Đột nhiên anh vẫy tay một cái cả hai đều biến mất trong sự ngạc nhiên của mọi người. Đế tôn đã đưa Trích Tâm vào huyền cảnh của anh, không gian xung quanh là vườn đào thơ mộng, y phục cả hai đều là màu đỏ, là bộ hỷ phục mà ai cưới nhau cũng đều mặc nó. Trích Tâm quay một vòng rất thích thú với cảnh đẹp trước mắt. Vì trước đây cô cũng thường hay lui tới chỗ của Tần Đạo Thượng thần, vừa uống rượu vừa thưởng thức phong cảnh hữu tình. Đó cũng là nơi để lại trong ký ức của Trích Tâm đẹp nhất khi mà chính Đế tôn đã tặng cô chiếc trâm bằng cánh hoa đào. Bất chợt Trích Tâm nhận ra hiện thực không phải như vậy, cô dùng ma lực định hình lại bản thân. Còn Đế tôn trong lúc đó đã biến ra hai chum rượu muốn cùng cô uống rượu giao bôi, muốn cùng cô bái đường. Nhưng Trích Tâm lùi lại một bước, chỉ tay về phía Đế tôn đồng thời biến ra Hồng Dịch kiếm đâm anh một nhát ngay tim khiến miệng anh hộc máu ra một ít. Ánh mắt anh không tức giận mà tha thiết như cam chịu còn Trích Tâm thì vô cùng nghiêm nghị.
"Nhát kiếm này chắc chắn không là gì so với sấm sét trên đài Thanh Long hết." Hồng Dịch kiếm biến mất để lại vết thương rỉ máu bên ngực trái của Đế tôn.
"Nếu đâm ta có thể làm cho nàng hả giận thì ta sẽ đứng im cho nàng đâm mấy nhát cũng được." Đế tôn cố nén chịu cơn đau của vết thương mà không hề dùng pháp thuật để tự trị thương cho mình.
Trích Tâm sững sờ khi nghe những lời nói chân thành phát ra từ người đàn ông được mệnh danh là lạnh lùng và nghiêm khắc này. Tuy nhiên nếu thích thì cô sẽ chiều, Trích Tâm triệu hồi Hồng Dịch kiếm bay đến chém nhiều nhát trên người của Đế tôn khiến anh chịu không nỗi phải khuỵ gối xuống đất. Máu tươi túa ra hòa lẫn với bộ y phục màu đỏ khiến áo choàng bên ngoài đầy vết cắt và ướt đẫm. Thấy Đế tôn dường như hết chịu nỗi rồi Hồng Dịch kiếm mới biến thành người quỳ xuống cầu xin Trích Tâm hãy tha cho Đế tôn, nếu cứ tiếp tục như vậy anh sẽ mất mạng.
"Nể tình lúc đó Hoa thần đến cầu xin và ngài đã đồng ý thì ta cũng sẽ vì Hồng Dịch mà tha cho ngài, từ bây giờ chúng ta xem như không ai nợ ai." Trích Tâm quay mặt định bỏ đi thì Đế tôn kêu cô dừng lại.
Hồng Dịch đỡ anh đứng dậy, thấy Trích Tâm quay người trở lại anh mới giơ tay trái của mình lên. Trên cổ tay anh hiện ra sợi dây màu đỏ nối liền với cổ tay phải của Trích Tâm.
"Nếu nàng đã tha thứ cho ta rồi vậy còn chuyện hôn sự của chúng ta?" Đế tôn từng bước lê la tới gần Trích Tâm hơn.
"Ngài tự ý bày ra cái chuyện dâng Trường An điện làm sính lễ không sợ bị mọi người chê cười hay sao?" Trích Tâm hỏi.
Căn bản Đế tôn sợ ai chứ, mỗi người mỗi tính, trăm người trăm cái miệng, họ nói gì thì mặc kệ, có chê cười anh thế nào thì anh vẫn là Đế tôn của Thiên giới thôi.
"Ma giới bội thu lớn sao nàng không mời ta đến chung vui?" Đế tôn tự tìm một góc cho riêng mình và cũng ngồi thưởng thức rượu.
"Chuyện ở Ma giới ta tại sao phải nói cho ngài biết?" Trích Tâm thắc mắc.
Đế tôn nhắc cho cô nhớ, cô đừng quên anh là hoàng tử của Ma giới, tuy anh chưa chính thức ra mắt với mọi người nhưng ai cũng biết anh có huyết mạch của Ma đế và còn là cháu trai của quận chúa Tú Anh nữa. Vậy tại sao chuyện ở Ma giới anh lại không được phép biết?
Trích Tâm lấy làm lạ, rốt cuộc anh muốn làm Đế tôn hay là Hoàng tử Ma giới đây. Đế tôn đứng dậy biến ra lệnh bài của Trường An điện trên tay. Trước giờ Trường An điện là nơi ở cá nhân của Đế tôn, ngoài Sở Hoàng ra thì cũng chỉ có mình Trích Tâm là được phép tự do ra vào. Cho nên hôm nay anh xuất hiện ở đây là muốn cầu thân cô, Đế tôn cho hay mình có đủ tư cách để trở thành phu quân của cô. Đế tôn là người đứng đầu Thiên giới cho nên sẽ rất phù hợp với chức vị Ma tôn hiện tại của cô. Anh còn là người có huyết mạch ở Ma giới, nếu Trích Tâm muốn cưới người trong nội bộ thì anh vẫn phù hợp. Còn nói đến Hoa giới, Đế tôn được Hoa thần xem như con cháu trong nhà, nên xem anh là người của Hoa giới thì vẫn được luôn. Cha mẹ ruột của anh quen nhau ở dưới hạ giới, đó cũng là nơi họ yêu nhau cho nên mới có anh như ngày hôm nay, nếu cô muốn cưới một hạ nhân bình thường anh vẫn sẵn lòng làm một người bình thường vì cô.
"Ta lấy Trường An điện làm sính lễ, nàng có muốn kết thân với ta không?" Đế tôn nhìn Trích Tâm đang có hơi men trong người mà hỏi.
Câu hỏi của Đế tôn khiến tất cả mọi người có mặt ở đó ngỡ ngàng vô cùng. Đế tôn hành động như vậy có khác gì là đang từ bỏ tất cả đâu. Trường An điện là huyết mạch của Thiên cung, sao lại đem tặng cho người khác thế kia. Nhưng chắc chắn Đế tôn đã suy nghĩ rất kỹ rồi cho nên mới làm như vậy.
"Nếu nàng muốn ta ở rễ, ta cũng sẽ bằng lòng ở lại Ma giới với nàng." Đế tôn quyết tâm lấy Trích Tâm cho bằng được.
Cô nàng đang trong cơn say, cầm ly rượu đến mời Đế tôn. Đột nhiên anh vẫy tay một cái cả hai đều biến mất trong sự ngạc nhiên của mọi người. Đế tôn đã đưa Trích Tâm vào huyền cảnh của anh, không gian xung quanh là vườn đào thơ mộng, y phục cả hai đều là màu đỏ, là bộ hỷ phục mà ai cưới nhau cũng đều mặc nó. Trích Tâm quay một vòng rất thích thú với cảnh đẹp trước mắt. Vì trước đây cô cũng thường hay lui tới chỗ của Tần Đạo Thượng thần, vừa uống rượu vừa thưởng thức phong cảnh hữu tình. Đó cũng là nơi để lại trong ký ức của Trích Tâm đẹp nhất khi mà chính Đế tôn đã tặng cô chiếc trâm bằng cánh hoa đào. Bất chợt Trích Tâm nhận ra hiện thực không phải như vậy, cô dùng ma lực định hình lại bản thân. Còn Đế tôn trong lúc đó đã biến ra hai chum rượu muốn cùng cô uống rượu giao bôi, muốn cùng cô bái đường. Nhưng Trích Tâm lùi lại một bước, chỉ tay về phía Đế tôn đồng thời biến ra Hồng Dịch kiếm đâm anh một nhát ngay tim khiến miệng anh hộc máu ra một ít. Ánh mắt anh không tức giận mà tha thiết như cam chịu còn Trích Tâm thì vô cùng nghiêm nghị.
"Nhát kiếm này chắc chắn không là gì so với sấm sét trên đài Thanh Long hết." Hồng Dịch kiếm biến mất để lại vết thương rỉ máu bên ngực trái của Đế tôn.
"Nếu đâm ta có thể làm cho nàng hả giận thì ta sẽ đứng im cho nàng đâm mấy nhát cũng được." Đế tôn cố nén chịu cơn đau của vết thương mà không hề dùng pháp thuật để tự trị thương cho mình.
Trích Tâm sững sờ khi nghe những lời nói chân thành phát ra từ người đàn ông được mệnh danh là lạnh lùng và nghiêm khắc này. Tuy nhiên nếu thích thì cô sẽ chiều, Trích Tâm triệu hồi Hồng Dịch kiếm bay đến chém nhiều nhát trên người của Đế tôn khiến anh chịu không nỗi phải khuỵ gối xuống đất. Máu tươi túa ra hòa lẫn với bộ y phục màu đỏ khiến áo choàng bên ngoài đầy vết cắt và ướt đẫm. Thấy Đế tôn dường như hết chịu nỗi rồi Hồng Dịch kiếm mới biến thành người quỳ xuống cầu xin Trích Tâm hãy tha cho Đế tôn, nếu cứ tiếp tục như vậy anh sẽ mất mạng.
"Nể tình lúc đó Hoa thần đến cầu xin và ngài đã đồng ý thì ta cũng sẽ vì Hồng Dịch mà tha cho ngài, từ bây giờ chúng ta xem như không ai nợ ai." Trích Tâm quay mặt định bỏ đi thì Đế tôn kêu cô dừng lại.
Hồng Dịch đỡ anh đứng dậy, thấy Trích Tâm quay người trở lại anh mới giơ tay trái của mình lên. Trên cổ tay anh hiện ra sợi dây màu đỏ nối liền với cổ tay phải của Trích Tâm.
"Nếu nàng đã tha thứ cho ta rồi vậy còn chuyện hôn sự của chúng ta?" Đế tôn từng bước lê la tới gần Trích Tâm hơn.
"Ngài tự ý bày ra cái chuyện dâng Trường An điện làm sính lễ không sợ bị mọi người chê cười hay sao?" Trích Tâm hỏi.
Căn bản Đế tôn sợ ai chứ, mỗi người mỗi tính, trăm người trăm cái miệng, họ nói gì thì mặc kệ, có chê cười anh thế nào thì anh vẫn là Đế tôn của Thiên giới thôi.
/53
|