Đế tôn nói hèn gì mà tượng thờ quận chúa An Minh lại được đặt trong Trường An điện còn Huyền Khương mất tích mấy ngàn năm lại tự bay đến tìm mình. Thì ra tất cả đều đã được an bài từ trước. Nghe nói Thiên giới lập tượng thờ vợ của mình, đã lâu rồi hắn còn chẳng nhớ đến mặt mũi vợ ra sao bèn muốn cùng Đế tôn trở về Thiên giới một chuyến. Đế tôn cho rằng Ma tôn mà bước chân vào Trường An điện chắc chắn sẽ là một chuyện làm chấn động khắp Thiên giới. Nhưng lần này là do chính Đế tôn dẫn hắn vào, theo sau là quận chúa Tú Anh. Còn Trình Đan và Trích Tâm đã bị Sở Hoàng chặn lại ở ngoài cổng, anh nói đó là chuyện riêng của gia đình Đế tôn. Đột nhiên Đế tôn lại có huyết mạch của Ma tôn, đấy đã là một chuyện rắc rối rồi, hai cô gái này không nên gây thêm bất cứ rắc rối nào cho ngài ấy nữa.
Quận chúa đã quen với việc hành lễ quận chúa An Minh mỗi khi đến Trường An điện. Ma tôn hiên ngang đứng trước pho tượng điêu khắc giống y chang quận chúa An Minh năm đó. Hắn không làm gì cả chỉ đứng đó nhìn một hồi rất lâu. Sau đó Chấn Vương điện hạ xuất hiện khiến mọi người bất ngờ, vẻ mặt của ngài ấy rất nghiêm trọng. Vừa gặp lại người quen, Ma tôn như biến thành Lăng Phong năm đó, hắn cúi đầu bái kiến Chấn Vương sư huynh. Thượng thần liền lắc đầu: "Ma tôn không cần hành lễ, ta không dám nhận đâu."
Cả bốn người bọn họ được ngồi cùng nhau để ôn lại chuyện năm xưa, xem như cho Đế tôn và quận chúa Tú Anh được biết rõ nguồn cội. Những việc năm đó Lăng Phong làm thật sự chẳng còn ai muốn nhắc lại. Nhưng hắn vẫn nhắc lại trong tâm thế hiên ngang, kiêu ngạo cứ như một chiến công hiển hách khiến người khác cảm thấy ghét cay ghét đắng.
"Tam giới đã bình yên trở lại, ta khuyên ngươi nên tu tâm dưỡng tính, dù gì Đế tôn cũng là cốt nhục của ngươi và muội ấy." Chấn Vương nghiêm túc.
Ma tôn cười: "Sư huynh yên tâm, ta sẽ không bỏ mặt nó đâu."
Nụ cười đầy nham hiểm của Ma tôn khiến Chấn Vương thượng thần không khỏi lo lắng.
Mấy ngày sau, Đế tôn đang ung dung ngồi thưởng thức trà ở trước điện thì bất ngờ khi thấy Trích Tâm. Cô nàng đứng trên Hồng Dịch kiếm vui vẻ, hớn hở bay đến Trường An điện.
"Đế tôn ngài xem, Hồng Dịch kiếm đã nghe theo mệnh lệnh của thần rồi." Trích Tâm cho kiếm bay đến trước mặt Đế tôn.
Anh đặt ly trà xuống bàn, từ tốn hỏi: "Cuối cùng Hồng Dịch cũng nhận ngươi làm chủ nhân rồi?"
Trích Tâm vui cười gật đầu thích thú. Đế tôn cũng thấy thế mà vui mừng theo. Thấy Trích Tâm bay lượn lờ xung quanh điện, để dập tắt niềm vui hiện giờ của cô nàng, Đế tôn bỗng sử dụng pháp thuật triệu hồi kiếm quay về bên mình. Nhưng điều bất ngờ ở đây đúng là kiếm đã nhận chủ nhân rồi, cho dù Đế tôn có ra lệnh như thế nào đi chăng nữa nó cũng không nghe lời của Đế tôn mà chỉ nghe lời mỗi một mình Trích Tâm thôi. Đế tôn rất ngạc nhiên với sự tiến bộ rõ rệt này của Trích Tâm, cô gái này đi đâu cũng mang lại niềm vui, tiếng cười cho người khác, thật khiến đối phương có thiện cảm. Anh thầm hy vọng Hồng Dịch kiếm sẽ bảo vệ cô sống một cuộc đời bình an ở Thiên cung này.
Trích Tâm bay đến Cung Dung để gặp Tần Đạo Thượng thần cùng uống rượu, ở chỗ của ông ấy lúc nào cũng nhộn nhịp, thú vị. Rượu của ông ấy thì khỏi phải chê, cứ dặn lòng là uống một ít nhưng nó ngon đến mức ai uống rồi thì cũng sẽ uống đến mức say ngất mới thôi. Tần Đạo chúc mừng Trích Tâm có được Hồng Dịch kiếm, bây giờ cô chẳng còn phải sợ ai cả, ngược lại người ta còn phải sợ kiếm của cô nàng. Trích Tâm giúp Thượng thần một tay hái cánh hoa đào để ủ rượu, cô ra lệnh cho Hồng Dịch kiếm đi vài đường, hoa đào rơi từ trên cao xuống tạo nên một khung cảnh thật sự thơ mộng, vô cùng lãng mạn, một không gian màu hồng xuất hiện rực rỡ làm cho lão già sung sướng đến nỗi mắt không chớp, miệng không nói được lời nào ngoài thán phục. Đúng lúc Đế tôn đi tới, anh ngửa lòng bàn tay lên đón lấy một cánh hoa sau đó đi lại chỗ của Trích Tâm và biến ra một cây trâm, cài lên tóc cô. Hình ảnh này đã vô tình được Kỳ Duyên Thượng tiên và Nguyệt Hạ lão nhân bắt gặp khi họ cũng đang ngồi thưởng thức rượu ở một góc bàn khác tại Cung Dung.
"Cô nhìn xem cuối cùng ta cũng kết đôi được cho Đế tôn rồi." Nguyệt Hạ vừa vuốt râu vừa cười.
Thượng tiên phản bác: "Nếu ngài mà kết duyên được cho Đế tôn thì đâu chờ đến bây giờ mới thấy được cảnh này."
Chuyện này không thể trách lão nhân được, chỉ tại trái tim của Đế tôn trước đây sắt đá quá thôi.
Một hôm, Đế tôn trở về Trường An điện, mới vào trong sân anh đã cảm nhận có điều gì đó chẳng lành. Vừa mở cửa ra thì đúng y như rằng cảnh tượng trước mắt khiến anh sững sốt.
Trích Tâm đang quỳ trước thi thể của Sở Hoàng gào thét: "Đế tôn, người mau cứu sư huynh đi."
Đế tôn vận hết Tiên lực rút kiếm Hồng Dịch ra khỏi người Sở Hoàng và giam giữ nó bằng pháp thuật của anh ở một góc tường. Đế tôn khuỵ gối xuống nắm lấy tay của người thân cận nhất với mình, nghiến răng, trừng mắt nhìn Trích Tâm đang khóc hỏi: "Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra hả?"
Trích Tâm vừa khóc vừa nói: "Thần thật sự không biết chuyện gì xảy ra hết." Theo lời kể của cô thì Hồng Dịch đột nhiên lao đi chỗ khác, cô cố gắng đuổi theo nhưng nó cứ bay mãi cho đến khi gặp Sở Hoàng ở Trường An điện và đâm thẳng vào người anh ta. Trích Tâm hoảng hốt vô cùng, cô đã cố gắng trị thương cho anh nhưng khi vừa bị Hồng Dịch đâm xuyên tim thì anh cũng không còn sống nữa.
"Ý của ngươi là Hồng Dịch tự ý bay đến đây để giết Sở Hoàng sao?" Đế tôn hỏi trong vô thức, mắt thì vẫn nhìn Sở Hoàng đang nằm đó.
Trích Tâm gật đầu lia lịa, cô thật sự không biết sao lúc đó Hồng Dịch lại như vậy. Sau đó Đế tôn không kìm chế được mà nỗi nóng, quát thẳng vào mặt Trích Tâm: "Hồng Dịch kiếm đã nhận ngươi là chủ nhân rồi, nó chỉ nghe mỗi một mình mệnh lệnh của ngươi thôi." Mấy ngày trước khi Trích Tâm cửi kiếm đến khoe với Đế tôn, anh đã gọi nhưng thật sự Hồng Dịch đã không còn là kiếm trấn giữ phủ thông thường nữa mà đã nhận Trích Tâm làm chủ nhân chính thức rồi. Đế tôn và Sở Hoàng lúc đó còn vui mừng cho cô nữa mà. Vừa rồi cũng như vậy, Đế tôn phải vận hết nội công mới khống chế được Hồng Dịch kiếm, bây giờ Trích Tâm có nói gì cũng đều vô nghĩa bởi vì mọi bằng chứng hiện tại đang chống lại cô. Đế tôn cho gọi người mời Chấn Vương điện hạ đến Trường An điện. Anh muốn khóc nhưng khóc cũng không thành tiếng, nuốt nước mắt ngược vào trong đúng là khiến người ta đau lòng đến chết đi được.
Chấn Vương Thượng thần đến liền bái kiến Đế tôn sau đó vẫn cùng một câu hỏi là đã có chuyện gì xảy ra. Đế tôn đứng dậy biến ra một vòng tròn không gian ở trước mặt Thượng thần, những chuyện đã xảy ra ban nãy tái hiện lại khiến ông ấy bàng hoàng, đứng còn không vững. Sau đó ông thu hồi xác của con trai mình lại để đem về Y tộc chôn cất, ông ngạc nhiên hỏi Đế tôn: "Ngài biết thuật quay ngược thời gian sao?" Thượng thần nhận ra một năng lực khác biệt của anh ấy.
"Vừa mới phát hiện gần đây." Đế tôn cũng chẳng còn tâm trạng nào để trả lời Thượng thần. Anh cho người giam Trích Tâm vào đại lao chờ ngày tra hỏi và tiễn Chấn Vương Thượng thần về.
Đế tôn sau khi lấy lại bình tĩnh thì đến đại lao gặp Trích Tâm. Cô nàng luôn miệng kêu mình vô tội, cái chết của Sở Hoàng không phải là do cô gây ra. Bình thường Trích Tâm và Sở Hoàng yêu thương, quan tâm nhau không hết sao cô nỡ lòng nào làm chuyện đáng động trời như vậy với sư huynh của mình chứ.
Quận chúa đã quen với việc hành lễ quận chúa An Minh mỗi khi đến Trường An điện. Ma tôn hiên ngang đứng trước pho tượng điêu khắc giống y chang quận chúa An Minh năm đó. Hắn không làm gì cả chỉ đứng đó nhìn một hồi rất lâu. Sau đó Chấn Vương điện hạ xuất hiện khiến mọi người bất ngờ, vẻ mặt của ngài ấy rất nghiêm trọng. Vừa gặp lại người quen, Ma tôn như biến thành Lăng Phong năm đó, hắn cúi đầu bái kiến Chấn Vương sư huynh. Thượng thần liền lắc đầu: "Ma tôn không cần hành lễ, ta không dám nhận đâu."
Cả bốn người bọn họ được ngồi cùng nhau để ôn lại chuyện năm xưa, xem như cho Đế tôn và quận chúa Tú Anh được biết rõ nguồn cội. Những việc năm đó Lăng Phong làm thật sự chẳng còn ai muốn nhắc lại. Nhưng hắn vẫn nhắc lại trong tâm thế hiên ngang, kiêu ngạo cứ như một chiến công hiển hách khiến người khác cảm thấy ghét cay ghét đắng.
"Tam giới đã bình yên trở lại, ta khuyên ngươi nên tu tâm dưỡng tính, dù gì Đế tôn cũng là cốt nhục của ngươi và muội ấy." Chấn Vương nghiêm túc.
Ma tôn cười: "Sư huynh yên tâm, ta sẽ không bỏ mặt nó đâu."
Nụ cười đầy nham hiểm của Ma tôn khiến Chấn Vương thượng thần không khỏi lo lắng.
Mấy ngày sau, Đế tôn đang ung dung ngồi thưởng thức trà ở trước điện thì bất ngờ khi thấy Trích Tâm. Cô nàng đứng trên Hồng Dịch kiếm vui vẻ, hớn hở bay đến Trường An điện.
"Đế tôn ngài xem, Hồng Dịch kiếm đã nghe theo mệnh lệnh của thần rồi." Trích Tâm cho kiếm bay đến trước mặt Đế tôn.
Anh đặt ly trà xuống bàn, từ tốn hỏi: "Cuối cùng Hồng Dịch cũng nhận ngươi làm chủ nhân rồi?"
Trích Tâm vui cười gật đầu thích thú. Đế tôn cũng thấy thế mà vui mừng theo. Thấy Trích Tâm bay lượn lờ xung quanh điện, để dập tắt niềm vui hiện giờ của cô nàng, Đế tôn bỗng sử dụng pháp thuật triệu hồi kiếm quay về bên mình. Nhưng điều bất ngờ ở đây đúng là kiếm đã nhận chủ nhân rồi, cho dù Đế tôn có ra lệnh như thế nào đi chăng nữa nó cũng không nghe lời của Đế tôn mà chỉ nghe lời mỗi một mình Trích Tâm thôi. Đế tôn rất ngạc nhiên với sự tiến bộ rõ rệt này của Trích Tâm, cô gái này đi đâu cũng mang lại niềm vui, tiếng cười cho người khác, thật khiến đối phương có thiện cảm. Anh thầm hy vọng Hồng Dịch kiếm sẽ bảo vệ cô sống một cuộc đời bình an ở Thiên cung này.
Trích Tâm bay đến Cung Dung để gặp Tần Đạo Thượng thần cùng uống rượu, ở chỗ của ông ấy lúc nào cũng nhộn nhịp, thú vị. Rượu của ông ấy thì khỏi phải chê, cứ dặn lòng là uống một ít nhưng nó ngon đến mức ai uống rồi thì cũng sẽ uống đến mức say ngất mới thôi. Tần Đạo chúc mừng Trích Tâm có được Hồng Dịch kiếm, bây giờ cô chẳng còn phải sợ ai cả, ngược lại người ta còn phải sợ kiếm của cô nàng. Trích Tâm giúp Thượng thần một tay hái cánh hoa đào để ủ rượu, cô ra lệnh cho Hồng Dịch kiếm đi vài đường, hoa đào rơi từ trên cao xuống tạo nên một khung cảnh thật sự thơ mộng, vô cùng lãng mạn, một không gian màu hồng xuất hiện rực rỡ làm cho lão già sung sướng đến nỗi mắt không chớp, miệng không nói được lời nào ngoài thán phục. Đúng lúc Đế tôn đi tới, anh ngửa lòng bàn tay lên đón lấy một cánh hoa sau đó đi lại chỗ của Trích Tâm và biến ra một cây trâm, cài lên tóc cô. Hình ảnh này đã vô tình được Kỳ Duyên Thượng tiên và Nguyệt Hạ lão nhân bắt gặp khi họ cũng đang ngồi thưởng thức rượu ở một góc bàn khác tại Cung Dung.
"Cô nhìn xem cuối cùng ta cũng kết đôi được cho Đế tôn rồi." Nguyệt Hạ vừa vuốt râu vừa cười.
Thượng tiên phản bác: "Nếu ngài mà kết duyên được cho Đế tôn thì đâu chờ đến bây giờ mới thấy được cảnh này."
Chuyện này không thể trách lão nhân được, chỉ tại trái tim của Đế tôn trước đây sắt đá quá thôi.
Một hôm, Đế tôn trở về Trường An điện, mới vào trong sân anh đã cảm nhận có điều gì đó chẳng lành. Vừa mở cửa ra thì đúng y như rằng cảnh tượng trước mắt khiến anh sững sốt.
Trích Tâm đang quỳ trước thi thể của Sở Hoàng gào thét: "Đế tôn, người mau cứu sư huynh đi."
Đế tôn vận hết Tiên lực rút kiếm Hồng Dịch ra khỏi người Sở Hoàng và giam giữ nó bằng pháp thuật của anh ở một góc tường. Đế tôn khuỵ gối xuống nắm lấy tay của người thân cận nhất với mình, nghiến răng, trừng mắt nhìn Trích Tâm đang khóc hỏi: "Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra hả?"
Trích Tâm vừa khóc vừa nói: "Thần thật sự không biết chuyện gì xảy ra hết." Theo lời kể của cô thì Hồng Dịch đột nhiên lao đi chỗ khác, cô cố gắng đuổi theo nhưng nó cứ bay mãi cho đến khi gặp Sở Hoàng ở Trường An điện và đâm thẳng vào người anh ta. Trích Tâm hoảng hốt vô cùng, cô đã cố gắng trị thương cho anh nhưng khi vừa bị Hồng Dịch đâm xuyên tim thì anh cũng không còn sống nữa.
"Ý của ngươi là Hồng Dịch tự ý bay đến đây để giết Sở Hoàng sao?" Đế tôn hỏi trong vô thức, mắt thì vẫn nhìn Sở Hoàng đang nằm đó.
Trích Tâm gật đầu lia lịa, cô thật sự không biết sao lúc đó Hồng Dịch lại như vậy. Sau đó Đế tôn không kìm chế được mà nỗi nóng, quát thẳng vào mặt Trích Tâm: "Hồng Dịch kiếm đã nhận ngươi là chủ nhân rồi, nó chỉ nghe mỗi một mình mệnh lệnh của ngươi thôi." Mấy ngày trước khi Trích Tâm cửi kiếm đến khoe với Đế tôn, anh đã gọi nhưng thật sự Hồng Dịch đã không còn là kiếm trấn giữ phủ thông thường nữa mà đã nhận Trích Tâm làm chủ nhân chính thức rồi. Đế tôn và Sở Hoàng lúc đó còn vui mừng cho cô nữa mà. Vừa rồi cũng như vậy, Đế tôn phải vận hết nội công mới khống chế được Hồng Dịch kiếm, bây giờ Trích Tâm có nói gì cũng đều vô nghĩa bởi vì mọi bằng chứng hiện tại đang chống lại cô. Đế tôn cho gọi người mời Chấn Vương điện hạ đến Trường An điện. Anh muốn khóc nhưng khóc cũng không thành tiếng, nuốt nước mắt ngược vào trong đúng là khiến người ta đau lòng đến chết đi được.
Chấn Vương Thượng thần đến liền bái kiến Đế tôn sau đó vẫn cùng một câu hỏi là đã có chuyện gì xảy ra. Đế tôn đứng dậy biến ra một vòng tròn không gian ở trước mặt Thượng thần, những chuyện đã xảy ra ban nãy tái hiện lại khiến ông ấy bàng hoàng, đứng còn không vững. Sau đó ông thu hồi xác của con trai mình lại để đem về Y tộc chôn cất, ông ngạc nhiên hỏi Đế tôn: "Ngài biết thuật quay ngược thời gian sao?" Thượng thần nhận ra một năng lực khác biệt của anh ấy.
"Vừa mới phát hiện gần đây." Đế tôn cũng chẳng còn tâm trạng nào để trả lời Thượng thần. Anh cho người giam Trích Tâm vào đại lao chờ ngày tra hỏi và tiễn Chấn Vương Thượng thần về.
Đế tôn sau khi lấy lại bình tĩnh thì đến đại lao gặp Trích Tâm. Cô nàng luôn miệng kêu mình vô tội, cái chết của Sở Hoàng không phải là do cô gây ra. Bình thường Trích Tâm và Sở Hoàng yêu thương, quan tâm nhau không hết sao cô nỡ lòng nào làm chuyện đáng động trời như vậy với sư huynh của mình chứ.
/53
|