Lúc này trên Thiên giới đang ăn uống no say, vui vẻ hát ca chúc mừng sinh nhật của Đế tôn. Người ra vào Thiên cung cũng nhiều hơn so với thường ngày, ai cũng ăn mặc lộng lẫy, đồ ăn thì khỏi phải bàn, rượu ngon thì không thể thiếu, rất nhiều tiết mục hay được biểu diễn.
"Đế tôn, ta nói ngài nghe bây giờ ngài cũng đã đến tuổi trưởng thành, phải lập gia đình rồi tuy duyên chưa đến nhưng ta muốn tặng cho ngài một sợi dây tơ hồng của ta, hy vọng là ngài sẽ đeo nó cho một cô nương mà ngài thích." Nguyệt Hạ lão nhân lấy ra sợi dây màu đỏ đặc trưng của mình để vào lòng bàn tay của Đế tôn rồi cười.
Năm nào lão cùn tặng món quà này cho Đế tôn nhưng hễ trăm lần là trăm lần Đế tôn đều từ chối trả lại nhưng lần này, anh nghiêm túc nhận nó thật lòng.
Thấy Trích Tâm từ xa, Đế tôn đã kêu cô lại để phục vụ cho mình nhưng là tiện thể hỏi thăm cô chuyện luyện tập pháp thuật tới đâu rồi.
"Không phải chứ Đế tôn, hôm nay là ngày vui của ngài mà chuyện này bỏ qua một bên đi." Trích Tâm cố gắng né tránh trước câu hỏi của Đế tôn, vẫn là vấn đề cũ những bài giảng của Đế tôn đối với cô nàng ở thời điểm hiện tại là quá cao siêu, tuy đã cố gắng lắm rồi nhưng chẳng thể luyện nỗi. Đế tôn nhận ra vấn đề không phải nằm ở sự lười biếng của Trích Tâm mà là nằm ở một vấn đề khác.
"Sao lạ thế? Tiên lực của ngươi đã tới đâu rồi?" Đế tôn lấy làm lạ.
"Thần chỉ là một tiểu tiên nhỏ bé thôi." Trích Tâm đứng khép nép cứ như một chú thỏ con bởi vì hình tượng Đế tôn hôm nay quá uy quyền, trên đầu là chiếc mão tráng lệ, bộ y phục màu trắng tuốt tinh khôi, áo choàng thêu rồng độn vai làm cho Đế tôn thường ngày nhẹ nhàng đã trở thành một người to cao, lực lưỡng. Trước điện biết bao nhiêu người, lại còn có các Trưởng lão và các Thượng thần nếu tuỳ tiện nói gì đó không giữ phép tắc, đem ra chém đầu như chơi.
"Bái kiến Đế tôn, thần có mang đến một món quà muốn tặng cho ngài đây." Kỳ Duyên Thượng tiên đến thật đúng lúc, Đế tôn có một thắc mắc muốn cô ấy giải đáp cho mình.
Chuyện là Đế tôn hỏi tại sao Trích Tâm luyện pháp thuật mãi nhưng vẫn không tinh thạo được, dù sức mạnh của Tiên lực mà Đế tôn truyền cho cô không phải nhỏ và cô nàng rất là chăm chỉ chứ không phải lười biếng.
Đúng là Kỳ Duyên đã giải đáp được thắc mắc bấy lâu của Đế tôn, đúng là Tiên lực của Đế tôn cộng với pháp thuật rất mạnh nhưng căn bản Tiên lực của Trích Tâm cô nương chỉ là một tiểu tiên, mà đã là tiểu tiên thì làm sao đón nhận nỗi sức mạnh của Thượng thần. Cô ấy chưa có mệnh hệ gì đã là may mắn lắm rồi.
"Có cách nào giúp cô ấy thăng tiên không?" Đế tôn hỏi với một vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.
Kỳ Duyên cố gắng làm dịu bầu không khí cũng như nét mặt của Đế tôn xuống bằng cách đưa ra giải pháp duy nhất đó là để cho Trích Tâm xuống hạ giới lịch kiếp. Vừa mới thoáng nghe qua, Trích Tâm cảm thấy hào hứng khi sắp tới được trải nghiệm một hoạt động mới mà từ trước đến giờ cô chưa từng làm cũng như chưa từng thấy bao giờ. Nhưng đây lại là nỗi lo âu của Đế tôn, sau khi yến tiệc chính ở đại điện kết thúc, Đế tôn đã đến Hạ Duyên cung để tìm gặp Kỳ Duyên Thượng tiên.
Lúc nãy vừa mới gặp trên đại điện, bây giờ lại gặp ở cung của mình nữa, Kỳ Duyên cảm thấy chắc Đế tôn vẫn còn gì đó thắc mắc nên mới đến tìm mình: "Đế tôn muốn tìm ta có thể cho người triệu kiến ta mà."
"Ta không yên tâm chuyện để Trích Tâm hạ giới, bộ không còn cách nào khác sao?" Đế tôn được Thượng tiên mời ngồi xuống bàn, rót trà cho anh và từ từ buông chuyện.
Kỳ Duyên lắc đầu thật sự là không còn cách nào khác: "Muốn thăng tiên chỉ còn cách phải hạ giới lịch kiếp để chịu những khó khăn, thử thách của sinh lão bệnh tử, phải trải qua những kiếp nạn mà hạ nhân gặp phải thì mới có thể thăng tiên được, ngài cũng từng trải qua mà ta tưởng ngài biết chứ?"
"Trích Tâm dù sao cũng chỉ là một cô nương, nói đến chuyện phá phách thì không ai bằng, trần gian nguy hiểm khó lường như vậy lỡ như cô ấy gặp phải chuyện gì đó khiến quá trình lịch kiếp bị cản trở thì phải làm sao?" Nỗi bận tâm của Đế tôn vẫn chưa thể dứt hoàn toàn được.
Sau đó anh ta nghĩ đến một giải pháp khác đó là anh ta sẽ đích thân xuống đó chung với Trích Tâm luôn để giúp đỡ cho cô ấy mỗi khi gặp khó khăn, chỉ có tận mắt thấy tận tay làm anh mới yên tâm được.
Nhưng Kỳ Duyên Thượng tiên phản đối ngay: "Không được, nếu ngài trực tiếp can thiệp vào quá trình lịch kiếp của Trích Tâm cô nương thì xem như lần lịch kiếp đó không được tính, ngài phải để cho cô ấy tự lực cánh sinh thôi Đế tôn à."
"Ta biết ý của ta là ta cũng sẽ lịch kiếp cùng Trích Tâm." Nhìn Đế tôn bây giờ rất quyết tâm, anh ấy đã đóng đinh lời nói của mình.
"Nhưng mà ngài đã là Thượng thần rồi còn lịch kiếp làm gì nữa?" Thượng tiên thắc mắc.
"Xem như cứu giúp bá tánh và gia tăng thêm Tiên lực vậy." Đế tôn đứng dậy mãn nguyện đi ra cửa cáo từ Thượng tiên.
Đột nhiên Kỳ Duyên Thượng tiên phát hiện ra chiếc vòng kỳ lạ ở trên cổ tay của Đế tôn: "Chiếc vòng trên tay của ngài trước giờ chưa từng thấy thì phải." Dù nói là chiếc vòng nhưng Thượng tiên đã nhận ra nó là gì rồi nên bà hỏi vậy để lắc léo xem thái độ của Đế tôn ra sao.
Đế tôn đưa tay lên: "Là cái này sao? Đây là dây tơ hổng mà Nguyệt Hạ lão nhân tặng cho ta, lần nào cũng từ chối ông ấy cảm thấy thất lễ quá nên lần này ta đã nhận."
"Ngài đã cột vào tay của mình rồi vậy nửa còn lại ngài cột cho ai thế?" Kỳ Duyên cười và tò mò.
"Thượng tiên nên chuẩn bị kỹ lưỡng lần lịch kiếp này của Trích Tâm thì hơn." Sau đó Đế tôn rời đi.
Biết ngay là cố ý che giấu mà, vẻ mặt ngại ngùng, nụ cười bẽn lẽn thế kia đúng là trước giờ rất hiếm thấy. Đây chắc hẳn là một tin tốt, đáng mừng cho anh chàng nghiêm khắc kia, Kỳ Duyên Thượng tiên bèn đến tìm Nguyệt Hạ để nói cho ông hay.
Cô hí hửng đi vào Nguyệt cung, biến ra hai ly rượu, đưa cho Nguyệt Hạ lão nhân một ly và cụng ly với lão. Thượng tiên vui vẻ uống hết trong sự ngạc nhiên của ngài ấy.
"Hôm nay là ngày sinh của Đế tôn chứ có phải là ngày sinh của cô đâu sao nhìn cô vui dữ vậy?" Lúc này Nguyệt Hạ mới uống ly rượu đang cầm trên tay.
Mục đích Kỳ Duyên đến đây là để báo tin tức cho lão biết, tin vui cho nên cô vui là chuyện bình thường thôi: "Ngài biết gì không, Đế tôn đã chịu dùng dây tơ hồng của ngài rồi đó."
"Thật sao? Mà sao cô biết?" Lão nhân bất ngờ trước tin tức này.
Thượng tiên ra dáng giấu diếm để tạo thêm kịch tính cho Nguyệt Hạ bởi vì cô biết ngài ấy đợi tin vui này cũng đã rất lâu rồi, một người khó tính như Đế tôn sẽ không bao giờ dùng dây tơ hồng của ngài ấy. Vậy mà hôm nay Kỳ Duyên Thượng tiên lại đến báo tin đúng là mừng rơi nước mắt, cuối cùng Đế tôn cũng có người trong lòng rồi. Nhưng mà chuyện Đế tôn cột dây tơ hồng cho ai vẫn còn là một bí mật.
"Đế tôn, ta nói ngài nghe bây giờ ngài cũng đã đến tuổi trưởng thành, phải lập gia đình rồi tuy duyên chưa đến nhưng ta muốn tặng cho ngài một sợi dây tơ hồng của ta, hy vọng là ngài sẽ đeo nó cho một cô nương mà ngài thích." Nguyệt Hạ lão nhân lấy ra sợi dây màu đỏ đặc trưng của mình để vào lòng bàn tay của Đế tôn rồi cười.
Năm nào lão cùn tặng món quà này cho Đế tôn nhưng hễ trăm lần là trăm lần Đế tôn đều từ chối trả lại nhưng lần này, anh nghiêm túc nhận nó thật lòng.
Thấy Trích Tâm từ xa, Đế tôn đã kêu cô lại để phục vụ cho mình nhưng là tiện thể hỏi thăm cô chuyện luyện tập pháp thuật tới đâu rồi.
"Không phải chứ Đế tôn, hôm nay là ngày vui của ngài mà chuyện này bỏ qua một bên đi." Trích Tâm cố gắng né tránh trước câu hỏi của Đế tôn, vẫn là vấn đề cũ những bài giảng của Đế tôn đối với cô nàng ở thời điểm hiện tại là quá cao siêu, tuy đã cố gắng lắm rồi nhưng chẳng thể luyện nỗi. Đế tôn nhận ra vấn đề không phải nằm ở sự lười biếng của Trích Tâm mà là nằm ở một vấn đề khác.
"Sao lạ thế? Tiên lực của ngươi đã tới đâu rồi?" Đế tôn lấy làm lạ.
"Thần chỉ là một tiểu tiên nhỏ bé thôi." Trích Tâm đứng khép nép cứ như một chú thỏ con bởi vì hình tượng Đế tôn hôm nay quá uy quyền, trên đầu là chiếc mão tráng lệ, bộ y phục màu trắng tuốt tinh khôi, áo choàng thêu rồng độn vai làm cho Đế tôn thường ngày nhẹ nhàng đã trở thành một người to cao, lực lưỡng. Trước điện biết bao nhiêu người, lại còn có các Trưởng lão và các Thượng thần nếu tuỳ tiện nói gì đó không giữ phép tắc, đem ra chém đầu như chơi.
"Bái kiến Đế tôn, thần có mang đến một món quà muốn tặng cho ngài đây." Kỳ Duyên Thượng tiên đến thật đúng lúc, Đế tôn có một thắc mắc muốn cô ấy giải đáp cho mình.
Chuyện là Đế tôn hỏi tại sao Trích Tâm luyện pháp thuật mãi nhưng vẫn không tinh thạo được, dù sức mạnh của Tiên lực mà Đế tôn truyền cho cô không phải nhỏ và cô nàng rất là chăm chỉ chứ không phải lười biếng.
Đúng là Kỳ Duyên đã giải đáp được thắc mắc bấy lâu của Đế tôn, đúng là Tiên lực của Đế tôn cộng với pháp thuật rất mạnh nhưng căn bản Tiên lực của Trích Tâm cô nương chỉ là một tiểu tiên, mà đã là tiểu tiên thì làm sao đón nhận nỗi sức mạnh của Thượng thần. Cô ấy chưa có mệnh hệ gì đã là may mắn lắm rồi.
"Có cách nào giúp cô ấy thăng tiên không?" Đế tôn hỏi với một vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.
Kỳ Duyên cố gắng làm dịu bầu không khí cũng như nét mặt của Đế tôn xuống bằng cách đưa ra giải pháp duy nhất đó là để cho Trích Tâm xuống hạ giới lịch kiếp. Vừa mới thoáng nghe qua, Trích Tâm cảm thấy hào hứng khi sắp tới được trải nghiệm một hoạt động mới mà từ trước đến giờ cô chưa từng làm cũng như chưa từng thấy bao giờ. Nhưng đây lại là nỗi lo âu của Đế tôn, sau khi yến tiệc chính ở đại điện kết thúc, Đế tôn đã đến Hạ Duyên cung để tìm gặp Kỳ Duyên Thượng tiên.
Lúc nãy vừa mới gặp trên đại điện, bây giờ lại gặp ở cung của mình nữa, Kỳ Duyên cảm thấy chắc Đế tôn vẫn còn gì đó thắc mắc nên mới đến tìm mình: "Đế tôn muốn tìm ta có thể cho người triệu kiến ta mà."
"Ta không yên tâm chuyện để Trích Tâm hạ giới, bộ không còn cách nào khác sao?" Đế tôn được Thượng tiên mời ngồi xuống bàn, rót trà cho anh và từ từ buông chuyện.
Kỳ Duyên lắc đầu thật sự là không còn cách nào khác: "Muốn thăng tiên chỉ còn cách phải hạ giới lịch kiếp để chịu những khó khăn, thử thách của sinh lão bệnh tử, phải trải qua những kiếp nạn mà hạ nhân gặp phải thì mới có thể thăng tiên được, ngài cũng từng trải qua mà ta tưởng ngài biết chứ?"
"Trích Tâm dù sao cũng chỉ là một cô nương, nói đến chuyện phá phách thì không ai bằng, trần gian nguy hiểm khó lường như vậy lỡ như cô ấy gặp phải chuyện gì đó khiến quá trình lịch kiếp bị cản trở thì phải làm sao?" Nỗi bận tâm của Đế tôn vẫn chưa thể dứt hoàn toàn được.
Sau đó anh ta nghĩ đến một giải pháp khác đó là anh ta sẽ đích thân xuống đó chung với Trích Tâm luôn để giúp đỡ cho cô ấy mỗi khi gặp khó khăn, chỉ có tận mắt thấy tận tay làm anh mới yên tâm được.
Nhưng Kỳ Duyên Thượng tiên phản đối ngay: "Không được, nếu ngài trực tiếp can thiệp vào quá trình lịch kiếp của Trích Tâm cô nương thì xem như lần lịch kiếp đó không được tính, ngài phải để cho cô ấy tự lực cánh sinh thôi Đế tôn à."
"Ta biết ý của ta là ta cũng sẽ lịch kiếp cùng Trích Tâm." Nhìn Đế tôn bây giờ rất quyết tâm, anh ấy đã đóng đinh lời nói của mình.
"Nhưng mà ngài đã là Thượng thần rồi còn lịch kiếp làm gì nữa?" Thượng tiên thắc mắc.
"Xem như cứu giúp bá tánh và gia tăng thêm Tiên lực vậy." Đế tôn đứng dậy mãn nguyện đi ra cửa cáo từ Thượng tiên.
Đột nhiên Kỳ Duyên Thượng tiên phát hiện ra chiếc vòng kỳ lạ ở trên cổ tay của Đế tôn: "Chiếc vòng trên tay của ngài trước giờ chưa từng thấy thì phải." Dù nói là chiếc vòng nhưng Thượng tiên đã nhận ra nó là gì rồi nên bà hỏi vậy để lắc léo xem thái độ của Đế tôn ra sao.
Đế tôn đưa tay lên: "Là cái này sao? Đây là dây tơ hổng mà Nguyệt Hạ lão nhân tặng cho ta, lần nào cũng từ chối ông ấy cảm thấy thất lễ quá nên lần này ta đã nhận."
"Ngài đã cột vào tay của mình rồi vậy nửa còn lại ngài cột cho ai thế?" Kỳ Duyên cười và tò mò.
"Thượng tiên nên chuẩn bị kỹ lưỡng lần lịch kiếp này của Trích Tâm thì hơn." Sau đó Đế tôn rời đi.
Biết ngay là cố ý che giấu mà, vẻ mặt ngại ngùng, nụ cười bẽn lẽn thế kia đúng là trước giờ rất hiếm thấy. Đây chắc hẳn là một tin tốt, đáng mừng cho anh chàng nghiêm khắc kia, Kỳ Duyên Thượng tiên bèn đến tìm Nguyệt Hạ để nói cho ông hay.
Cô hí hửng đi vào Nguyệt cung, biến ra hai ly rượu, đưa cho Nguyệt Hạ lão nhân một ly và cụng ly với lão. Thượng tiên vui vẻ uống hết trong sự ngạc nhiên của ngài ấy.
"Hôm nay là ngày sinh của Đế tôn chứ có phải là ngày sinh của cô đâu sao nhìn cô vui dữ vậy?" Lúc này Nguyệt Hạ mới uống ly rượu đang cầm trên tay.
Mục đích Kỳ Duyên đến đây là để báo tin tức cho lão biết, tin vui cho nên cô vui là chuyện bình thường thôi: "Ngài biết gì không, Đế tôn đã chịu dùng dây tơ hồng của ngài rồi đó."
"Thật sao? Mà sao cô biết?" Lão nhân bất ngờ trước tin tức này.
Thượng tiên ra dáng giấu diếm để tạo thêm kịch tính cho Nguyệt Hạ bởi vì cô biết ngài ấy đợi tin vui này cũng đã rất lâu rồi, một người khó tính như Đế tôn sẽ không bao giờ dùng dây tơ hồng của ngài ấy. Vậy mà hôm nay Kỳ Duyên Thượng tiên lại đến báo tin đúng là mừng rơi nước mắt, cuối cùng Đế tôn cũng có người trong lòng rồi. Nhưng mà chuyện Đế tôn cột dây tơ hồng cho ai vẫn còn là một bí mật.
/53
|