Khi ta tỉnh dậy, Tạ Lăng đã ở ngay bên cạnh ta, lo lắng nhìn ta.
Ta kéo tay áo hắn, cầu xin hắn bằng giọng điệu hèn mọn khiêm nhường nhất cả đời này.
“Ta xin ngươi, Tạ Lăng, cho ta gặp mẹ.”
“Van ngươi đấy.”
“Cha đã chết, lại không có ta ở bên, mẹ nhất định không sống nổi.”
“Cho ta gặp bà ấy đi mà.”
“Bà ấy không sao.” - Tạ Lăng dùng ánh mắt yêu thương nhìn ta, chậm rãi nói - “Nhưng nàng ốm rồi, Đường nhi, nàng và hầu phủ phu nhân đều đang đau thương quá độ, gặp nhau cũng không có ích lợi gì.”
“Làm ơn… Tạ Lăng, ta hứa sẽ không tốn nhiều thời gian đâu, làm ơn…”
Ta không kịp nói tiếp đã lên cơn ho, ho đến lồng ngực đau nhói.
Tạ Lăng không đành lòng nhìn ta.
“Ta muốn cũng không được.”
Tạ Lăng ôm ta vào lòng, vỗ nhẹ lưng ta, liếc nhìn nữ hạ nhân mặt mày xa lạ đứng ở cửa, cúi người lại gần ta nói giọng rất nhỏ.
“Người của Thục Quý phi luôn theo dõi vương phủ, Đường nhi, ta xin lỗi…”
Hắn đưa tay lau nước mắt cho ta, nhìn ta buồn bã như thể đang san sẻ nỗi niềm với ta.
“Mạng sống của cả hầu phủ phụ thuộc hoàn toàn vào suy nghĩ của nàng. Nếu nàng tuân theo, bà ấy sẽ ổn thôi…”
Ta đóng băng.
“Hiểu không?” - Hắn nín thở, lắng nghe câu trả lời của ta.
Một nửa khuôn mặt của hắn bị che khuất dưới chiếc áo choàng lông cáo, cao sang khó sánh, phong độ vô song.
“Thế mới đúng.”
Hắn cười, hít một hơi thật sâu.
“Đường nhi, trên đời này, hai chúng ta là thân thiết nhất, ta làm sao lại dùng người khác để ép nàng được?”
Hắn nâng mặt ta lên, trong mắt hiện lên sự ám ảnh, như thể hai ta đang đứng gốc cây đào, hắn hỏi người trong lòng ta là ai, chỉ tiếc cái tên ta nói ra không phải là hắn.
Ta hất tung tay hắn ra, giật người về trong đệm tránh xa hắn.
Chưa bao giờ ta ước mình có thể chết ngay tức khắc như lúc này.
Ta bị nhốt ở trong thái tử phủ, không có Tiểu Loan, ta mất đi đôi mắt và cánh tay cuối cùng của mình.
Hoàng thượng bệnh ngày càng nặng hơn.
Triệu chứng của ngài ấy cũng giống như Vũ tỷ tỷ hồi đó…
Ta không dám nghĩ nhiều…
Sau trận ở Lan thành, uy vọng của Tạ Lăng đã tăng lên đáng kể, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Tạ Lăng sẽ trở thành hoàng để được đón đợi của Đại Chu.
Thục Quý phi cũng có thể buông bỏ lo lắng mà thoải mái làm thái hậu duy nhất trong hậu cung.
Còn ta?
Cha ta không còn, vị hôn phu cũng biến mất, mạng sống của mẹ ta thì nằm trong tay kẻ đó.
Còn “anh trai” tốt Tạ Lăng của ta, người thân thiết nhất không thể tách rời với ta từ thời thơ ấu, cũng đã chết vào một ngày nào đó không rõ rồi, chỉ còn lại cái vỏ trống rỗng bọc bên ngoài một con quỷ ác độc.
Ta kéo tay áo hắn, cầu xin hắn bằng giọng điệu hèn mọn khiêm nhường nhất cả đời này.
“Ta xin ngươi, Tạ Lăng, cho ta gặp mẹ.”
“Van ngươi đấy.”
“Cha đã chết, lại không có ta ở bên, mẹ nhất định không sống nổi.”
“Cho ta gặp bà ấy đi mà.”
“Bà ấy không sao.” - Tạ Lăng dùng ánh mắt yêu thương nhìn ta, chậm rãi nói - “Nhưng nàng ốm rồi, Đường nhi, nàng và hầu phủ phu nhân đều đang đau thương quá độ, gặp nhau cũng không có ích lợi gì.”
“Làm ơn… Tạ Lăng, ta hứa sẽ không tốn nhiều thời gian đâu, làm ơn…”
Ta không kịp nói tiếp đã lên cơn ho, ho đến lồng ngực đau nhói.
Tạ Lăng không đành lòng nhìn ta.
“Ta muốn cũng không được.”
Tạ Lăng ôm ta vào lòng, vỗ nhẹ lưng ta, liếc nhìn nữ hạ nhân mặt mày xa lạ đứng ở cửa, cúi người lại gần ta nói giọng rất nhỏ.
“Người của Thục Quý phi luôn theo dõi vương phủ, Đường nhi, ta xin lỗi…”
Hắn đưa tay lau nước mắt cho ta, nhìn ta buồn bã như thể đang san sẻ nỗi niềm với ta.
“Mạng sống của cả hầu phủ phụ thuộc hoàn toàn vào suy nghĩ của nàng. Nếu nàng tuân theo, bà ấy sẽ ổn thôi…”
Ta đóng băng.
“Hiểu không?” - Hắn nín thở, lắng nghe câu trả lời của ta.
Một nửa khuôn mặt của hắn bị che khuất dưới chiếc áo choàng lông cáo, cao sang khó sánh, phong độ vô song.
“Thế mới đúng.”
Hắn cười, hít một hơi thật sâu.
“Đường nhi, trên đời này, hai chúng ta là thân thiết nhất, ta làm sao lại dùng người khác để ép nàng được?”
Hắn nâng mặt ta lên, trong mắt hiện lên sự ám ảnh, như thể hai ta đang đứng gốc cây đào, hắn hỏi người trong lòng ta là ai, chỉ tiếc cái tên ta nói ra không phải là hắn.
Ta hất tung tay hắn ra, giật người về trong đệm tránh xa hắn.
Chưa bao giờ ta ước mình có thể chết ngay tức khắc như lúc này.
Ta bị nhốt ở trong thái tử phủ, không có Tiểu Loan, ta mất đi đôi mắt và cánh tay cuối cùng của mình.
Hoàng thượng bệnh ngày càng nặng hơn.
Triệu chứng của ngài ấy cũng giống như Vũ tỷ tỷ hồi đó…
Ta không dám nghĩ nhiều…
Sau trận ở Lan thành, uy vọng của Tạ Lăng đã tăng lên đáng kể, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Tạ Lăng sẽ trở thành hoàng để được đón đợi của Đại Chu.
Thục Quý phi cũng có thể buông bỏ lo lắng mà thoải mái làm thái hậu duy nhất trong hậu cung.
Còn ta?
Cha ta không còn, vị hôn phu cũng biến mất, mạng sống của mẹ ta thì nằm trong tay kẻ đó.
Còn “anh trai” tốt Tạ Lăng của ta, người thân thiết nhất không thể tách rời với ta từ thời thơ ấu, cũng đã chết vào một ngày nào đó không rõ rồi, chỉ còn lại cái vỏ trống rỗng bọc bên ngoài một con quỷ ác độc.
/40
|