Tuy cảm thấy rõ nơi nào đó không đúng lắm, nhưng cuối cùng lại chả tìm thấy chứng cứ, huống hồ dù có chứng cứ cũng không có lập trường để nói, vì thế Thẩm Tu Lâm đành phải dồn nén tất cả oán khí từ nãy tới giờ vào người, giống như cô vợ nhỏ nghẹn khuất mấp máy môi, buông Diệp Hi để cậu vào biệt thự.
Vì để tiện cho cả hai nói chuyện, Thẩm Tu Lâm đã phân phó cho người hầu và vệ sĩ rời đi trước đó, cả tòa nhà trống trải rộng quá thể đáng, còn có thể nghe thấy tiếng bước chân vang vọng của cả hai.
"Đúng rồi." - Diệp Hi nhẹ nhàng thở ra, đi theo sau mông Thẩm Tu Lâm, tiến lên một bước đề ra yêu cầu: "Có thể cho em một gian phòng ngủ riêng không, hệ thống cũng không yêu cầu chúng ta cần phải ngủ cùng nhau trong mấy ngày nay..."
Thẩm Tu Lâm lãnh khốc đánh gãy: "Không thể."
Diệp Hi buồn bực: "Vì sao không thể?"
Thẩm Tu Lâm cười lạnh: "Không có phòng trống."
Diệp Hi kêu to: "Anh lừa ai hả, căn biệt thự này có đến nghìn cái phòng đúng không?"
Thẩm Tu Lâm lời ít ý nhiều, nói: "Ngủ với anh."
Diệp Hi ngẩn người: "Vì sao, anh đừng nói với em là vì..."
Thẩm Tu Lâm bất chấp bản mặt già khọm của mình, trắng trợn nói: "Vì thỏa mãn dục vọng biến thái của anh."
Mặt Diệp Hi đỏ ửng như cua hấp, lẩm bẩm: "Móa, anh đúng thật là..."
Thẩm Tu Lâm thản nhiên đế tiếp câu tiếp theo: "Không biết xấu hổ."
Diệp Hi muốn nói đều bị Thẩm tổng hớt tay trên, nhất thời lâm vào tình huống ung thư lời.
"Là ngủ theo đúng mặt chữ mà thôi, yêu cầu của anh không nhiều lắm." - Từ ngày sau khi tỏ tình, da mặt Thẩm Tu Lâm đã bị chính hắn vứt bỏ: "Bằng không, bắt đầu từ ngày mai anh sẽ nhốt em lại, nhiệm vụ chính khỏi cần làm."
Diệp Hi buồn bã nói: "... Không ngờ Thẩm tổng nhà anh là cái dạng này."
"Ha." - Thẩm Tu Lâm không cói đó là lời phỉ báng, mà còn coi đó là một lời khen, trong lòng cực kỳ sướng.
...
Rửa mặt xong, Diệp Hi đành rưng rưng lên giường Thẩm Tu Lâm, khuôn mặt đỏ bừng, làm lơ Thẩm Tu Lâm nằm bên đầu giường kia, ủy khuất ôm gối đầu và chăn bôn ba một đường tới đầu giường khác.
Lại nói, tuy giường và khăn trải giường trên thế giới Mary Sue này rộng tới bốn vạn mét vuông, nhưng chăn lại mang kích cỡ bình thường, trải ra trên giường tạo nên hiệu ứng thị giác ở giữa sân thể dục có một lá cây nhỏ, trông rõ dở hơi.
Thẩm Tu Lâm nhìn Diệp Hi ở đằng xa đang chạy mất hút, ôm gối đầu và chăn đuổi theo sau.
"Diệp Hi." - Thẩm tổng thâm tình gọi, hơn nữa còn nằm xuống bên cạnh cậu.
Diệp Hi nghiêng người, bất mãn dùng mông đáp lời Thẩm Tu Lâm.
Thẩm Tu Lâm vòng tay ôm lấy eo Diệp Hi, cả người dán tới phía sau.
"Hừ." - Diệp Hi lập tức đại nghịch bất đạo, dùng mông hung hăng củng Thẩm tổng một cái!
Thẩm Tu Lâm: "... Làm thêm vài cái nữa đi."
Diệp Hi lập tức trở mình, trợn mắt hung tợn trừng Thẩm Tu Lâm, mặt đỏ tía tai kháng nghị: "Anh ôm em, em không ngủ được!"
Ngủ không được thì ngày mai lấy đâu ra tinh lực để đút no ba con tiểu yêu tinh ngoài kia!
Thẩm Tu Lâm chậm rãi hỏi: "Phải không?"
Diệp Hi che gương mặt nóng bừng của mình: "Đúng thế!"
Thẩm Tu Lâm trầm mặc một lát, thả ngay một quả bom lớn: "Nhưng lần trước ở nhà em, em lại ôm anh ngủ rất ngon!"
"... Nhà em?" - Diệp Hi nhíu mày: "Anh có ý gì?"
"Ý trên mặt chữ." - Thẩm Tu Lâm hừ cười một tiếng, ánh mặt lạnh vài phần, không vui nói: "Em không nhớ một chút gì thật sao?"
Diệp Hi phát ngốc chốc lát, mê man hỏi: "Đến cùng thì anh đang nói gì vậy?"
Thẩm Tu Lâm tận tình nhắc nhở: "Trong lần họp hằng năm năm kia, tối hôm đó em uống say, là ai đưa em về, nhớ rõ không?"
Diệp Hi cau mày nỗ lực suy nghĩ trong chốc lát, chần chờ nói: "Em không nhớ rõ lắm, không phải là Tiểu Vương ở cùng tiểu khu với em sao?"
Thẩm Tu Lâm nhàn nhạt đáp: "Tiểu Vương cũng uống nhiều, là anh đưa hai người về."
Diệp Hi hít một hơi: "..."
Móa nó!
Thẩm Tu Lâm nâng tay chống đầu, khóe môi nổi lên nụ cười ác liệt mơ hồ, nói: "Muốn nghe sự tích sau khi em say rượu không? Anh cũng bắt đầu dần dần thích em từ chính lần đó."
Diệp Hi kinh hoảng nhìn Thẩm Tu Lâm: "..."
Sẽ không phải mình nhảy múa thoát ý trước mặt Thẩm tổng chứ!
Tuy Diệp Hi không tỏ rõ thái độ, nhưng Thẩm Tu Lâm đã mạnh mẽ kể lại: "Hôm đó cả hai người bọn em đều say bất tỉnh nhân sự, anh về nhà đi ngang qua tiểu khu hai người, cho nên kêu người đưa cả hai lên xe anh, sau khi đến tiểu khu, anh nhờ tài xế đưa Tiểu Vương về, còn anh tự mình đưa em về..."
"Từ từ." - Diệp Hi dũng cảm giơ tay hỏi: "Đều là say rượu đưa về nhà, đều là biên tập Nam tần, sao anh không đưa Tiểu Vương về?"
Thẩm Tu Lâm nghiêng đầu sang một bên, hỏi ngược lại: "Em nói xem?"
Diệp Hi như đi vào cõi tiên: "..."
Nhất định là vì Tiểu Vương to hơn em mấy chục cân, hơn nữa cơ ngực có thể kẹp chết một con ruồi, bế lên khá nặng!
Kỳ thật nên nói là, Tiểu Vương nên gọi là Đại Vương.
Thẩm Tu Lâm vừa nhớ lại vừa kể tiếp: "Anh ôm em từ sau xe ra, đưa em về nhà, giúp em cởi áo khoác ngoài, để em nằm thẳng trên ghế sô pha xong thì muốn rời đi, nhưng lúc đó em..."
...... Tửu lượng và rượu phẩm kém cỏi - Diệp Hi ngã trên sô pha, hai mắt nửa khép nửa mở, nước mắt mông lung, gương mặt chàng trai tuấn tú bị men rượu kích thích bén hồng toàn bộ. Làm một cường công độc thân khí huyết dương cương, Thẩm Tu Lâm nhịn không được mà nhìn cậu thêm vài lần, sau đó nén ép tà niệm rồi giúp Diệp Hi cởi áo khoác ngoài.
Cởi xong, Thẩm Tu Lâm đang muốn thu tay lại thì Diệp Hi say đến mức không phân biệt nổi ai với ai, bắt lấy.
Thẩm Tu Lâm lạnh lùng gọi một tiếng: "... Này."
Diệp Hi mắt điếc tai ngơ, một tay gắt gao nắm lấy ngón tay cái Thẩm Tu Lâm, một tay khác cắm lấy bàn tay Thẩm Tu Lâm, sau đó nhắm mắt cắn một cái lên ngón tay Thẩm Tu Lâm.
"..." - Thẩm Tu Lâm không nói gì, ý muốn rút tay về, nhưng lúc này, Diệp Hi lại duỗi đầu lưỡi hồng nhuận mềm nộn, nhẹ nhàng liếm lên lòng bàn tay Thẩm Tu Lâm.
"A..." - Thẩm Tu Lâm bị liếm giật mình, tuy theo thói quen cau mày nhưng cả gương mặt đều mất khống chế mà đỏ ửng, không chỉ không rút tay về, mà còn lộ ra vẻ mặt mong chờ, như đang hy vọng Diệp Hi liếm thêm chút nữa!
Nhưng Diệp Hi lại tỏ vẻ đau khổ thè lưỡi buông Thẩm Tu Lâm ra, rõ ràng là đang ghét bỏ mùi vị Thẩm tổng không ngon, sau đó, Diệp Hi gian nan trở mình trên ghế sô pha, sờ soạng trên mông mình, sờ sờ trong chốc lát, mắt say lờ đờ mê man ngẩng đầu nhìn Thẩm Tu Lâm, chớp chớp mắt to, vẻ mặt nghi hoặc đáng thương hỏi: "Thẩm tổng, đuôi tôi đâu rồi?"
"Không, tôi..." - Làm một tiểu công thích tiểu thụ thiếu niên xinh đẹp, Thẩm Tu Lâm bị manh đến thất điên bát đảo, lời nói vấp váp: "Tôi không biết."
Diệp Hi trưng mặt nhỏ nghiêm túc nói: "Giúp tôi tìm xem."
"... Được." - Luôn luôn lãnh khốc uy nghiêm - Thẩm tổng lập tức phối hợp cúi người tìm cái đuôi khắp nơi trên sàn nhà, đến cả phía dưới sô pha cũng không buông tha.
Nhưng, hai phút sau, Diệp Hi say khướt đỡ tường từ phòng tắm đi ra, trên cánh tay vắt lên một bộ quần áo ngủ khủng long đuôi dài, hình như mới giặt xong.
Thẩm Tu Lâm lập tức cảm thấy bản thân vừa nãy đi tìm đuôi khắp mọi nơi, thật là ngu: "..."
Lúc này, Diệp Hi xoa eo cao giọng tuyên bố: "Thay quần áo!"
Nói xong, Diệp Hi bắt đầu phóng khoáng cởi quần áo trước mặt Thẩm Tu Lâm, cởi đến khi chỉ còn một cái quần lót, rồi lại loạn xạ tay chân mặc bộ đồ ngủ khủng long nhỏ vào.
Sau một màn đã mắt, Thẩm Tu Lâm hoàn toàn mất đi khả năng suy nghĩ, nhân sinh cả đời như cắm rễ bên sô pha, nhìn Diệp Hi không chớp mắt.
Đổi xong đồ ngủ khủng long nhỏ, Diệp Hi lại cất cao giọng tuyên bố: "Ngủ thôi!"
Nói xong, Diệp Hi kéo cái đuôi khủng long dài thật dài đi về phía phòng ngủ, lắc lư ngã vật hình chữ 大 trên giường, Thẩm Tu Lâm bị manh chọc thành thiểu năng trí tuệ, yên lặng đi theo sau, lại không quên nhắn tin cho tài xế nói về trước đi không cần chờ mình đâu. Gửi xong tin nhắn, Thẩm Tu Lâm tắt máy, cầm một tờ khăn giấy ngồi bên mép giường, lừa mình dối người cúi người giúp Diệp Hi lau mồ hôi không tồn tại trên trán, Diệp Hi ngoan ngoãn để hắn xoa, vừa nghiêng người vươn tay sờ soạng tìm ôm gối đã rơi trên mặt đất từ lúc nào không hay, tưởng tượng rằng vẫn ôm gối ôm như thường này, tìm mãi không thấy đâu, Diệp Hi biết lần mò sang chỗ khác, vươn tay ôm lấy cổ Thẩm tổng, một tay gắt gao dúi Thẩm tổng vào trong lòng ngực!
Thẩm Tu Lâm trái lương tâm giãy giụa một chút, nhẹ giọng gọi: "Diệp Hi, Diệp Hi?"
"Thành thật đi, mày chỉ là một cái gối ôm mà thôi!" - Diệp Hi nói, uy nghiêm đánh đầu Thẩm tổng: "Sau khi kiến quốc không được thành tinh!"
Thẩm Tu Lâm không dám động: "..."
Gối ôm không an phận trong lồng ngực từ bỏ thành tinh, Diệp Hi vừa lòng ôm Thẩm tổng, mặt dán vào cọ cọ một phen, vừa cọ vừa phát ra tiếng ngáy thỏa mãn giống như mèo kêu, cùng hai bắp chân khủng long kẹp lấy eo Thẩm tổng, sau khi làm xong tư thế trước khi ngủ, Diệp Hi hạnh phúc cười hi hi hai tiếng, ôm Thẩm tổng ngủ.
Hệ xử nam vạn năm cấm dục - Thẩm Tu Lâm lập tức phá công, bị chọc đến đỏ mặt đập tim, cẩn thận vươn tay ôm lấy eo Diệp Hi, đâm lao phải theo lao mà làm gối ôm cả đêm, ngửi trên người Diệp Hi có mùi rượu và hương sữa tắm và dầu gội đầu cậu vẫn thường dùng, trong đầu giống như màn hình nhỏ kéo quân tới nhớ lại từng chi tiết nhỏ bản thân ở chung thường ngày với Diệp Hi, càng nghĩ càng ngủ không yên.
Thời điểm trời tờ mờ sáng, một đêm không chợp mắt - Thẩm Tu Lâm nhẹ nhàng tay chân nhấc tay chân Diệp Hi lên, ăn mặc một bộ âu phục nhăn nhúm bỏ trốn như trộm.
"... Là như vậy đó." - Thẩm Tu Lâm kết thúc hồi ức, không cam lòng xác nhận lại: "Em không nhớ gì thật sao?"
"Không nhớ mà!" - Diệp Hi vừa nghe Thẩm Tu Lâm kể lại toàn bộ quá trình đều ôm chăn không ngừng a a a a a, giờ đã kiệt sức sau vài hiệp: "Vì sao anh lại nói với em chứ hả hả hả hả...."
Loại chuyện này không biết còn đỡ, biết rồi thật là xấu hổ quá đi!!!
Vì để tiện cho cả hai nói chuyện, Thẩm Tu Lâm đã phân phó cho người hầu và vệ sĩ rời đi trước đó, cả tòa nhà trống trải rộng quá thể đáng, còn có thể nghe thấy tiếng bước chân vang vọng của cả hai.
"Đúng rồi." - Diệp Hi nhẹ nhàng thở ra, đi theo sau mông Thẩm Tu Lâm, tiến lên một bước đề ra yêu cầu: "Có thể cho em một gian phòng ngủ riêng không, hệ thống cũng không yêu cầu chúng ta cần phải ngủ cùng nhau trong mấy ngày nay..."
Thẩm Tu Lâm lãnh khốc đánh gãy: "Không thể."
Diệp Hi buồn bực: "Vì sao không thể?"
Thẩm Tu Lâm cười lạnh: "Không có phòng trống."
Diệp Hi kêu to: "Anh lừa ai hả, căn biệt thự này có đến nghìn cái phòng đúng không?"
Thẩm Tu Lâm lời ít ý nhiều, nói: "Ngủ với anh."
Diệp Hi ngẩn người: "Vì sao, anh đừng nói với em là vì..."
Thẩm Tu Lâm bất chấp bản mặt già khọm của mình, trắng trợn nói: "Vì thỏa mãn dục vọng biến thái của anh."
Mặt Diệp Hi đỏ ửng như cua hấp, lẩm bẩm: "Móa, anh đúng thật là..."
Thẩm Tu Lâm thản nhiên đế tiếp câu tiếp theo: "Không biết xấu hổ."
Diệp Hi muốn nói đều bị Thẩm tổng hớt tay trên, nhất thời lâm vào tình huống ung thư lời.
"Là ngủ theo đúng mặt chữ mà thôi, yêu cầu của anh không nhiều lắm." - Từ ngày sau khi tỏ tình, da mặt Thẩm Tu Lâm đã bị chính hắn vứt bỏ: "Bằng không, bắt đầu từ ngày mai anh sẽ nhốt em lại, nhiệm vụ chính khỏi cần làm."
Diệp Hi buồn bã nói: "... Không ngờ Thẩm tổng nhà anh là cái dạng này."
"Ha." - Thẩm Tu Lâm không cói đó là lời phỉ báng, mà còn coi đó là một lời khen, trong lòng cực kỳ sướng.
...
Rửa mặt xong, Diệp Hi đành rưng rưng lên giường Thẩm Tu Lâm, khuôn mặt đỏ bừng, làm lơ Thẩm Tu Lâm nằm bên đầu giường kia, ủy khuất ôm gối đầu và chăn bôn ba một đường tới đầu giường khác.
Lại nói, tuy giường và khăn trải giường trên thế giới Mary Sue này rộng tới bốn vạn mét vuông, nhưng chăn lại mang kích cỡ bình thường, trải ra trên giường tạo nên hiệu ứng thị giác ở giữa sân thể dục có một lá cây nhỏ, trông rõ dở hơi.
Thẩm Tu Lâm nhìn Diệp Hi ở đằng xa đang chạy mất hút, ôm gối đầu và chăn đuổi theo sau.
"Diệp Hi." - Thẩm tổng thâm tình gọi, hơn nữa còn nằm xuống bên cạnh cậu.
Diệp Hi nghiêng người, bất mãn dùng mông đáp lời Thẩm Tu Lâm.
Thẩm Tu Lâm vòng tay ôm lấy eo Diệp Hi, cả người dán tới phía sau.
"Hừ." - Diệp Hi lập tức đại nghịch bất đạo, dùng mông hung hăng củng Thẩm tổng một cái!
Thẩm Tu Lâm: "... Làm thêm vài cái nữa đi."
Diệp Hi lập tức trở mình, trợn mắt hung tợn trừng Thẩm Tu Lâm, mặt đỏ tía tai kháng nghị: "Anh ôm em, em không ngủ được!"
Ngủ không được thì ngày mai lấy đâu ra tinh lực để đút no ba con tiểu yêu tinh ngoài kia!
Thẩm Tu Lâm chậm rãi hỏi: "Phải không?"
Diệp Hi che gương mặt nóng bừng của mình: "Đúng thế!"
Thẩm Tu Lâm trầm mặc một lát, thả ngay một quả bom lớn: "Nhưng lần trước ở nhà em, em lại ôm anh ngủ rất ngon!"
"... Nhà em?" - Diệp Hi nhíu mày: "Anh có ý gì?"
"Ý trên mặt chữ." - Thẩm Tu Lâm hừ cười một tiếng, ánh mặt lạnh vài phần, không vui nói: "Em không nhớ một chút gì thật sao?"
Diệp Hi phát ngốc chốc lát, mê man hỏi: "Đến cùng thì anh đang nói gì vậy?"
Thẩm Tu Lâm tận tình nhắc nhở: "Trong lần họp hằng năm năm kia, tối hôm đó em uống say, là ai đưa em về, nhớ rõ không?"
Diệp Hi cau mày nỗ lực suy nghĩ trong chốc lát, chần chờ nói: "Em không nhớ rõ lắm, không phải là Tiểu Vương ở cùng tiểu khu với em sao?"
Thẩm Tu Lâm nhàn nhạt đáp: "Tiểu Vương cũng uống nhiều, là anh đưa hai người về."
Diệp Hi hít một hơi: "..."
Móa nó!
Thẩm Tu Lâm nâng tay chống đầu, khóe môi nổi lên nụ cười ác liệt mơ hồ, nói: "Muốn nghe sự tích sau khi em say rượu không? Anh cũng bắt đầu dần dần thích em từ chính lần đó."
Diệp Hi kinh hoảng nhìn Thẩm Tu Lâm: "..."
Sẽ không phải mình nhảy múa thoát ý trước mặt Thẩm tổng chứ!
Tuy Diệp Hi không tỏ rõ thái độ, nhưng Thẩm Tu Lâm đã mạnh mẽ kể lại: "Hôm đó cả hai người bọn em đều say bất tỉnh nhân sự, anh về nhà đi ngang qua tiểu khu hai người, cho nên kêu người đưa cả hai lên xe anh, sau khi đến tiểu khu, anh nhờ tài xế đưa Tiểu Vương về, còn anh tự mình đưa em về..."
"Từ từ." - Diệp Hi dũng cảm giơ tay hỏi: "Đều là say rượu đưa về nhà, đều là biên tập Nam tần, sao anh không đưa Tiểu Vương về?"
Thẩm Tu Lâm nghiêng đầu sang một bên, hỏi ngược lại: "Em nói xem?"
Diệp Hi như đi vào cõi tiên: "..."
Nhất định là vì Tiểu Vương to hơn em mấy chục cân, hơn nữa cơ ngực có thể kẹp chết một con ruồi, bế lên khá nặng!
Kỳ thật nên nói là, Tiểu Vương nên gọi là Đại Vương.
Thẩm Tu Lâm vừa nhớ lại vừa kể tiếp: "Anh ôm em từ sau xe ra, đưa em về nhà, giúp em cởi áo khoác ngoài, để em nằm thẳng trên ghế sô pha xong thì muốn rời đi, nhưng lúc đó em..."
...... Tửu lượng và rượu phẩm kém cỏi - Diệp Hi ngã trên sô pha, hai mắt nửa khép nửa mở, nước mắt mông lung, gương mặt chàng trai tuấn tú bị men rượu kích thích bén hồng toàn bộ. Làm một cường công độc thân khí huyết dương cương, Thẩm Tu Lâm nhịn không được mà nhìn cậu thêm vài lần, sau đó nén ép tà niệm rồi giúp Diệp Hi cởi áo khoác ngoài.
Cởi xong, Thẩm Tu Lâm đang muốn thu tay lại thì Diệp Hi say đến mức không phân biệt nổi ai với ai, bắt lấy.
Thẩm Tu Lâm lạnh lùng gọi một tiếng: "... Này."
Diệp Hi mắt điếc tai ngơ, một tay gắt gao nắm lấy ngón tay cái Thẩm Tu Lâm, một tay khác cắm lấy bàn tay Thẩm Tu Lâm, sau đó nhắm mắt cắn một cái lên ngón tay Thẩm Tu Lâm.
"..." - Thẩm Tu Lâm không nói gì, ý muốn rút tay về, nhưng lúc này, Diệp Hi lại duỗi đầu lưỡi hồng nhuận mềm nộn, nhẹ nhàng liếm lên lòng bàn tay Thẩm Tu Lâm.
"A..." - Thẩm Tu Lâm bị liếm giật mình, tuy theo thói quen cau mày nhưng cả gương mặt đều mất khống chế mà đỏ ửng, không chỉ không rút tay về, mà còn lộ ra vẻ mặt mong chờ, như đang hy vọng Diệp Hi liếm thêm chút nữa!
Nhưng Diệp Hi lại tỏ vẻ đau khổ thè lưỡi buông Thẩm Tu Lâm ra, rõ ràng là đang ghét bỏ mùi vị Thẩm tổng không ngon, sau đó, Diệp Hi gian nan trở mình trên ghế sô pha, sờ soạng trên mông mình, sờ sờ trong chốc lát, mắt say lờ đờ mê man ngẩng đầu nhìn Thẩm Tu Lâm, chớp chớp mắt to, vẻ mặt nghi hoặc đáng thương hỏi: "Thẩm tổng, đuôi tôi đâu rồi?"
"Không, tôi..." - Làm một tiểu công thích tiểu thụ thiếu niên xinh đẹp, Thẩm Tu Lâm bị manh đến thất điên bát đảo, lời nói vấp váp: "Tôi không biết."
Diệp Hi trưng mặt nhỏ nghiêm túc nói: "Giúp tôi tìm xem."
"... Được." - Luôn luôn lãnh khốc uy nghiêm - Thẩm tổng lập tức phối hợp cúi người tìm cái đuôi khắp nơi trên sàn nhà, đến cả phía dưới sô pha cũng không buông tha.
Nhưng, hai phút sau, Diệp Hi say khướt đỡ tường từ phòng tắm đi ra, trên cánh tay vắt lên một bộ quần áo ngủ khủng long đuôi dài, hình như mới giặt xong.
Thẩm Tu Lâm lập tức cảm thấy bản thân vừa nãy đi tìm đuôi khắp mọi nơi, thật là ngu: "..."
Lúc này, Diệp Hi xoa eo cao giọng tuyên bố: "Thay quần áo!"
Nói xong, Diệp Hi bắt đầu phóng khoáng cởi quần áo trước mặt Thẩm Tu Lâm, cởi đến khi chỉ còn một cái quần lót, rồi lại loạn xạ tay chân mặc bộ đồ ngủ khủng long nhỏ vào.
Sau một màn đã mắt, Thẩm Tu Lâm hoàn toàn mất đi khả năng suy nghĩ, nhân sinh cả đời như cắm rễ bên sô pha, nhìn Diệp Hi không chớp mắt.
Đổi xong đồ ngủ khủng long nhỏ, Diệp Hi lại cất cao giọng tuyên bố: "Ngủ thôi!"
Nói xong, Diệp Hi kéo cái đuôi khủng long dài thật dài đi về phía phòng ngủ, lắc lư ngã vật hình chữ 大 trên giường, Thẩm Tu Lâm bị manh chọc thành thiểu năng trí tuệ, yên lặng đi theo sau, lại không quên nhắn tin cho tài xế nói về trước đi không cần chờ mình đâu. Gửi xong tin nhắn, Thẩm Tu Lâm tắt máy, cầm một tờ khăn giấy ngồi bên mép giường, lừa mình dối người cúi người giúp Diệp Hi lau mồ hôi không tồn tại trên trán, Diệp Hi ngoan ngoãn để hắn xoa, vừa nghiêng người vươn tay sờ soạng tìm ôm gối đã rơi trên mặt đất từ lúc nào không hay, tưởng tượng rằng vẫn ôm gối ôm như thường này, tìm mãi không thấy đâu, Diệp Hi biết lần mò sang chỗ khác, vươn tay ôm lấy cổ Thẩm tổng, một tay gắt gao dúi Thẩm tổng vào trong lòng ngực!
Thẩm Tu Lâm trái lương tâm giãy giụa một chút, nhẹ giọng gọi: "Diệp Hi, Diệp Hi?"
"Thành thật đi, mày chỉ là một cái gối ôm mà thôi!" - Diệp Hi nói, uy nghiêm đánh đầu Thẩm tổng: "Sau khi kiến quốc không được thành tinh!"
Thẩm Tu Lâm không dám động: "..."
Gối ôm không an phận trong lồng ngực từ bỏ thành tinh, Diệp Hi vừa lòng ôm Thẩm tổng, mặt dán vào cọ cọ một phen, vừa cọ vừa phát ra tiếng ngáy thỏa mãn giống như mèo kêu, cùng hai bắp chân khủng long kẹp lấy eo Thẩm tổng, sau khi làm xong tư thế trước khi ngủ, Diệp Hi hạnh phúc cười hi hi hai tiếng, ôm Thẩm tổng ngủ.
Hệ xử nam vạn năm cấm dục - Thẩm Tu Lâm lập tức phá công, bị chọc đến đỏ mặt đập tim, cẩn thận vươn tay ôm lấy eo Diệp Hi, đâm lao phải theo lao mà làm gối ôm cả đêm, ngửi trên người Diệp Hi có mùi rượu và hương sữa tắm và dầu gội đầu cậu vẫn thường dùng, trong đầu giống như màn hình nhỏ kéo quân tới nhớ lại từng chi tiết nhỏ bản thân ở chung thường ngày với Diệp Hi, càng nghĩ càng ngủ không yên.
Thời điểm trời tờ mờ sáng, một đêm không chợp mắt - Thẩm Tu Lâm nhẹ nhàng tay chân nhấc tay chân Diệp Hi lên, ăn mặc một bộ âu phục nhăn nhúm bỏ trốn như trộm.
"... Là như vậy đó." - Thẩm Tu Lâm kết thúc hồi ức, không cam lòng xác nhận lại: "Em không nhớ gì thật sao?"
"Không nhớ mà!" - Diệp Hi vừa nghe Thẩm Tu Lâm kể lại toàn bộ quá trình đều ôm chăn không ngừng a a a a a, giờ đã kiệt sức sau vài hiệp: "Vì sao anh lại nói với em chứ hả hả hả hả...."
Loại chuyện này không biết còn đỡ, biết rồi thật là xấu hổ quá đi!!!
/50
|