Thành Thiên Hồ bị diệt!
Tin này giống như một cơn lốc cuốn khắp Liên Bang. Ngoại trừ một số ít tạp tu phá vây thành công, những người khác đều chôn thân cùng tòa thành cổ này. Hai quân đoàn lớn được Gia Anh Hạ kỳ vọng cũng bị hai quân đoàn khác thuộc Mạc Doanh chặn đánh dữ dội, không hề tạo ra phiền phức nào cho Túc Hắc Minh. Đám tạp tu bị lâm vào đường cùng của Sương Nguyệt Hàn Châu mở cuộc phản kích điên cuồng khiến Mạc Doanh bị thương vong nặng nề. Sau khi công phá được thành Thiên Hồ, Túc Hắc Minh nổi giận ra lệnh đồ thành.
Tòa thành cổ ngàn năm trở thành một đống đổ nát, mọi người bên trong đều bị giết chết. Toàn Liên Bang đều hoảng sợ. Hình ảnh cuộc tàn sát đẫm máu được đài truyền hình truyền tới mỗi ngóc ngách của Liên Bang, sự tàn bạo của Túc Hắc Minh tạo nên cảm giác sợ hãi và trừng phạt.
Lúc này mọi người mới nhớ tới một trận tàn sát khác cách đó không lâu. Khác với Túc Hắc Minh, hình tượng quang minh chính đại của Đường Hàm Phái đã sớm đi vào lòng người, nên khi quá khứ của Đường Hàm Phái được tiết lộ, hình tượng của hắn trong lòng dân chúng bị sụt giảm mạnh. Ngay lập tức, thế bành trướng của Đường Hàm Phái như cơn sóng dữ đột ngột bị chặn lại. Bị chèn ép khắp nơi, Đường Hàm Phái đành ngừng cuộc mở rộng, chấn chỉnh đội ngũ ở các nơi đã chiếm.
Túc Hắc Minh thừa đà thắng thế, mở cuộc càn quét khắp khu Thiên Đông như sấm vang chớp giật. Chẳng ai có khả năng ngăn cản bước tiến của hắn. Lực lượng nòng cốt của Sương Nguyệt Hàn Châu hầu như bị diệt sạch, lực lượng ở các nơi khác do thiếu chỉ huy nên sụp đổ trước đại quân của Túc Hắc Minh. Hung danh tàn bạo của hắn cũng khiến các thế lực địa phương không còn ý chí kháng cự. Đại quân của Mạc Doanh giống như đi vào nơi không người, đi tới đâu người hàng tới đó.
Túc Hắc Minh xảo quyệt tàn ác lại khôn khéo dị thường, mỗi thế lực đầu hàng đều phải mang tạp tu của mình gia nhập vào đại quân. Cứ thế, đội quân của Túc Hắc Minh như quả cầu tuyết càng lăn càng lớn. Hầu hết các tạp tu ở khu Thiên Đông đều bị buộc gia nhập vào đại quân, thực lực của hắn nhanh chóng vượt qua Đường Hàm Phái, trở thành lớn nhất Liên Bang. Tác phong của hắn vô tình tàn nhẫn, sẵn sàng tàn sát nơi nào dám chống cự, nên dưới sức ép này mọi người đều run sợ, không ai dám làm trái.
Tất cả các chuyên gia đều có chung một nhận xét, đại Hoa khu đã có một tên bạo chúa. Điều mọi người lo lắng lúc này là, sau khi chiếm lĩnh toàn bộ khu Thiên Đông hắn có dừng tay không?
Không hề! Vậy tiếp theo sẽ là nhà nào?
@Trong căn cứ ở tầng bụi, Trần Mộ và Ba Cách Nội Nhĩ đang xem tin tình báo được đưa tới từ căn cứ Đông Vệ.
Người đang phụ trách thu thập tin tình báo ở căn cứ Đông Vệ là Lam Phong. Cứ cách một thời gian, nàng sẽ tổng kết các việc lớn trong Liên Bang, rồi chuyển cho Trần Mộ qua một con đường đặc thù.
Các lãnh đạo cấp cao đều rất phấn khởi khi biết một căn cứ đã được lập trong tầng bụi. Hề Bình bận đến đầu tắt mặt tối, chuẩn bị tiến vào tầng bụi trong thời gian ngắn nhất. Còn về số tạp giới để khai thác ở khe núi lớn trong tầng bụi thì được giao cho Bộ phận tạp giới của A Phương Tác và Kha Khắc Lợi.
Đội ngũ do Trần Mộ chỉ huy là lực lượng duy nhất phá vây thành công, nên hành động của bọn họ được chú ý rất chặt chẽ. Cộng thêm sự tuyên truyền liên tục của đài truyền hình Đê Huyễn trước đây nên căn cứ Đông Vệ nghiễm nhiên thành nơi thế ngoại đào viên trong chiến tranh. Hằng ngày đều có rất nhiều tạp tu tới căn cứ, hy vọng được quyền ở lại. Dân số càng tăng, số vấn đề cũng theo đó mà tăng. Nghiêm trọng nhất là tài chính, các công sự phòng ngự như Hải Tinh bảo cần rất nhiều tiền, tuyển tạp tu mới cũng cần nhiều tiền.. Cả căn cứ có rất nhiều chỗ cần dùng đến tiền, dù của cải được tích lũy rất phong phú, nhưng Hề Bình vẫn luôn trong cảnh giật gấu vá vai. Căn cứ tại khe núi lớn được thành lập, lượng tiền tài kinh người thu được từ đó đủ để căn cứ phát triển nhanh chóng.
Tuy nhiên, Trần Mộ không có ý chờ nhóm tạp tu thứ hai tới. Hắn để lại một số tạp tu cho Lô Tiểu Như và Nhất Tự Mi, còn mình thì lại dẫn một số tạp tu khác lên đường ngay khi bão cát vừa dứt.
May mà có Thiên Lý, chỉ cần không gặp bão cát thì có thể liên lạc rất thuận lợi. Địa hình đơn điệu, bầu trời đơn điệu, mọi thứ xung quanh đều đơn điệu giống nhau. Điều này cũng khiến chuyến hành trình trở nên nhàm chán đến phát điên. Trong suốt một tháng hành quân, trừ việc bảy ngày một lần bão cát thì bọn họ không gặp nguy hiểm nào khác. Tất cả mọi người như trở nên uể oải, ở đây không hề có sinh vật nên không sợ bị tập kích. Do kỷ luật nên việc trinh sát cảnh giới vẫn được tiến hành như bình thường, nhưng có thể thấy rõ vẻ mất cảnh giác của bọn họ. Cả đội ngũ đều chìm trong im lặng, dường như bọn họ uể oải đến mức chẳng muốn nói lời nào.
Với cảnh này, Trần Mộ cũng chẳng có biện pháp nào. Tuy nhiên, để bọn họ không lười biếng quá mức nên hắn bắt đầu tiến hành cuộc huấn luyện dã ngoại dài đằng đẵng.
Sau khi hắn rời khỏi khe núi lớn mười ngày, nhóm tạp tu thứ hai đã tới căn cứ Khe Núi Lớn, việc xây dựng đang được tiến hành rất rầm rộ. Lần này Bố Nhĩ Nạp cũng tự mình tới đây, hắn phụ trách việc xây dựng và hoàn thiện.
Do an toàn, Trần Mộ đều dựng trạm phát sóng ở nơi có nguồn nước ven chuyến hành trình. Ngoài ra hắn còn lưu lại nhân viên canh giữ, nhờ đó có thể giữ liên lạc không bị gián đoạn. Đây là chuyện đầu tiên mà bọn họ quan tâm khi ở giữa vùng đất hoang im lìm rộng lớn này.
"Mẹ nó, đúng là chán thật. Cứ chịu cảnh như vầy đến khi nào chứ!" Một gã đội viên bực bội oán thán.
"Ai biết được?" Gã đồng đội bên cạnh nói như hết hơi: "Ngày nào cũng huấn luyện dã ngoại, ta muốn điên lên được. Chẳng biết người khác nói tầng bụi ra sao, chứ theo ta thì đây là chỗ chim cũng chẳng thèm tới đẻ trứng!" Truyện được copy tại TruyệnYY.com
"Ai dám nói không phải chứ? Đã lâu như vậy cũng không thấy một cọng cỏ nữa. Ngày nào cũng ăn chất dinh dưỡng, miệng ta nhạt đến mức chẳng còn cảm nhận được mùi vị nữa!" Đúng lúc này, gã tạp tu đang oán thán vô ý liếc nhìn ra chân trời ở đằng xa, chợt ngẩn người ra.
"Chỗ này đúng là lạ. Nhiều bảo vật đến thế mà lại chẳng thấy bóng dáng người nào. Bây giờ dù gặp một đống bảo vật vô giá thì ta cũng không kích động bằng thấy một con vật sống. Ta dám chắc giờ mà có một con rồng Tháp Thập Nhĩ ở trước mặt, quá nửa đội viên chẳng hề nghĩ ngợi mà xông lên đập nó. Còn ta thì thưởng thức từng miếng thịt ngon." Gã đội viên chép chép miệng, tưởng tượng ra mùi thịt nướng. Hắn hoàn toàn không nhận ra con rồng mà mình nói đến kinh khủng tới cỡ nào.
"Ý, ngươi xem ở đằng kia là cái gì?" Xung quanh chẳng có ai hưởng ứng, mà chỉ về phía chân trời.
"Cái gì? Ở đằng kia, đó là gì?"
Ở đường chân trời phía xa, một luồng sáng màu lam chói lọi. Luồng ánh sáng màu lam giống như nước thấm trên tờ giấy, lan ra khắp bầu trời với tốc độ kinh người. Cảnh tượng khác thường này lập tức khiến Trần Mộ chú ý. Nữ ma quỷ đi ở đằng trước cũng giật mình, rõ ràng là nàng không ngờ gặp phải tình huống này.
"Hàn.. Lốc Hàn Tinh!" Ở sau lưng Trần Mộ, Ba Cách Nội Nhĩ la lên với vẻ đầy sợ hãi.
Trần Mộ tái mặt, quay đầu lại. Ba Cách Nội Nhĩ mặt xám như tàn tro, nhìn chằm chằm vào luồng sáng màu lam ở phía chân trời đang lan nhanh tới!
Lần đầu tiên trong suốt 30 ngày, tiếng cảnh báo thê lương vang lên giữa đội ngũ. Ba Cách Nội Nhĩ giật mình tỉnh lại, trợn mắt quát lớn: "Trốn đi! Nhanh! Mọi người mau trốn đi! Công sự, công sự phòng ngự!"
Tiếng quát đầy giận dữ của hắn làm đám đội viên còn đang mờ mịt tỉnh lại, cả đội ngũ liền tán loạn như gà bay chó chạy. Sắc mặt tồi tệ của Ba Cách Nội Nhĩ khiến đám đội viên biết có chuyện không ổn. Mọi người ào ào tản ra vách đá hai bên, có người thì ở giữa không trung, tất cả đều bắn hết hỏa lực.
Trong thời gian này, vì tránh bão cát nên bọn họ đã rất quen với việc tạo một cái lỗ vừa thân người trên vách đá. Tiếng nổ vang lên liên hồi như tiếng ngô rang, bụi bặm tứ tung, bao phủ cả khe núi.
Trần Mộ không nói thừa, tay phải đeo bao tay đánh mạnh vào vách đá. Ầm! Một âm thanh nặng nề vang lên, trên vách đá xuất hiện một vết rạn. Hắn nhẹ nhàng lao tới bên cạnh vết rạn rồi đánh thêm vài cú. Mẩu đá vụn trên vết rạn như bị đẩy mạnh, bắn ra khỏi vách đá. Trong chớp mặt, một hang động thật sâu được hình thành. Trần Mộ liền kéo Ba Cách Nội Nhĩ vào trong. Các tạp tu xung quanh đều lộ ra vẻ hâm mộ, mặc dù bọn họ cũng có bao tay nhưng chỉ Trần Mộ mới thể hiện hết uy lực của nó. Do không gặp dã thú nên việc luyện thực tạp như Duy A nói chưa được bắt đầu, bọn họ chỉ có thể sử dụng một phần công năng của bộ bao tay. Duy A thấy dã thú quanh căn cứ Đông Vệ không đủ hung mãnh, không phù hợp với yêu cầu chế luyện, mà trong tầng bụi cũng chẳng có sinh vật sống.
Dù không thể phát huy uy lực của bao tay, nhưng bản thân họ vẫn là tạp tu mạnh mẽ, dư sức tạo ra một hang động. Trong chớp mắt, đội ngũ đông đảo vừa rồi đã biến mất. Bọn họ giống như con chuột, cùng lúc chui vào hang.
Duy A nhìn chân trời mau chóng chuyển thành màu lam, gương mặt đờ đẫn xuất hiện vẻ dao động hiếm thấy. Hắn nhìn thoáng qua rồi đảo mắt qua nơi khác, thấy Trần Mộ kéo Ba Cách Nội Nhĩ vào trong động. Hắn không hề do dự, mang tiểu Bộ Mặc nhẹ nhàng vào trong hang.
"Không ổn! Ông chủ, động này chưa đủ sâu!" Vẻ mặt của Ba Cách Nội Nhĩ khiến người khác sợ hãi. Chỉ trong khoảnh khắc, ánh mắt của hắn đã đỏ như máu. Lần này, nữ ma quỷ không tự mình tìm chỗ ẩn thân mà theo Trần Mộ chui vào động.
Thấy dáng vẻ hoảng sợ của Ba Cách Nội Nhĩ, Trần Mộ thầm than, rồi nói nhỏ: "Ta biết nhưng không đủ thời gian. La Bàn bị hủy rồi, chúng không kịp trốn bão." Hắn cũng không ngờ mình cũng đụng phải lốc Hàn Tinh mà Ba Cách Nội Nhĩ nói. Từ lần đó, hắn vẫn lo sợ rằng mình sẽ gặp nó, không ngờ ghét của nào trời cho của nấy.
Gương mặt của Ba Cách Nội Nhĩ chợt trắng bệch.
Nhìn ra cửa hang, không khí vốn đầy bụi như nhiễm thêm một lớp màu xanh. Trần Mộ mở Thiên Lý thông báo cho căn cứ Khe Núi Lớn để bọn họ chuẩn bị. Ba Cách Nội Nhĩ thấy Trần Mộ bình tĩnh, ứng phó nhịp nhàng như vậy, sắc mặt cũng giãn ra nhiều.
Đúng lúc này, lốc Hàn Tinh tới!
/611
|