Tạp Đồ

Chương 439: Vinh quang

/611


Đeo mặt nạ? Đàm Vũ Mân có phần kinh ngạc, đôi mắt đẹp hiện lên một chút tò mò, trong trường hợp này còn có người đeo mặt nạ sao…

Thái Thúc Chính cười ha hả, có hơi mất tự nhiên nói:

- Vị này là Bạch tổng quản, là hộ vệ tổng quản mà tam đệ của ta mới chiêu mộ.

Nghi hoặc trong lòng Đàm Vũ Mân không những không giảm mà còn tăng, một tên hộ vệ tổng quản ngồi ở đây, lại còn mang mặt nạ nữa chứ, khiến cho nàng rất khó hiểu. Nhưng dáng người nàng vẫn lung linh, khuôn mặt tươi cười như trước, lễ phép hỏi:

- Thật cao hứng được gặp ngài, Bạch tổng quản!

- Đàm tiểu thư khách sáo rồi.

Trần Mộ đáp lễ. Vừa rồi hơi lơ đãng nghĩ tới Lôi Tử, hứng thú của hắn giảm bớt, vẻ mị hoặc của Đàm Vũ Mân trong mắt hắn dường như vì vậy mà phai nhạt hơn rất nhiều. Vẻ mặt hắn ung dung, ánh mắt trong veo bình thản.

Chắc chắn với Đàm Vũ Mân Trần Mộ chỉ có thể coi là một nhân vật bình thường, ánh mắt Đàm Vũ Mân dừng ở Hứa Gia bên cạnh Trần Mộ, đôi mắt đẹp không khỏi ngời sáng:

- Tỷ tỷ thật xinh đẹp! Có thể thấy người xinh đẹp như tỷ tỷ, Vũ Mân đến đây cũng không uổng.

Hai người phía trước cũng cười khổ, nhưng dù nói vậy bọn họ cũng không có hành động phản cảm nào.

- Tỷ tỷ không dám so sánh vẻ đẹp với muội muội, làm vậy thật khiến người ta nản lòng!

Hứa Gia vừa cười vừa nói.

Hai người nhanh chóng thân thiết chuyện trò.

- Tỷ tỷ là gì của Bạch tổng quản?

Đàm Vũ Man hỏi, mang theo vài phần thăm dò. Khí chất của Đàm Vũ Mân trong số những nữ nhân mà nàng từng gặp qua có thể coi là xuất sắc, khi biết nàng là thư ký cao cấp của Thái Thúc Thành, nàng không nhịn được nhìn thoáng qua Trần Mộ.

Hứa Gia trả lời tài tình:

- Ta là bạn gái đêm nay của Bạch tổng quản.

Đàm Vũ Mân ngầm hiểu ý cười:

- Dưới trướng Tam công tử quả nhiên người tài xuất hiện tầng tầng lớp lớp a!

Nàng âm thầm đánh giá Thái Thúc Thành cao hơn nhiều, vì mượn sức vị Bạch tổng quản này ngay cả nữ nhân xinh đẹp như vậy Thái Thúc Thành cũng bỏ được, điều này quả thực người thường khó làm làm được, huống chi Hứa Gia cả dung mạo lẫn tâm chí đều xuất chúng như vậy.

Thái Thúc Thân hừ lạnh một tiếng, sắc mặt âm trầm. Khuôn mặt Thái Thúc Chính có phần mất tự nhiên, ánh mắt xoay chuyển một chút rồi lại cười ha hả nói:

- Đàm tiểu thư có chỗ không biết rồi, trong ba huynh đệ chúng ta, tam đệ là người tài năng nhất, phỏng đoán sau này chức gia chủ không thoát khỏi tay y. Text được lấy tại truyenyy[.c]om

Không ai không thích mỹ nữ ca ngợi, huống chi còn là tuyệt thế mỹ nữ như Đàm Vũ Mân? Thái Thúc Thành mặc dù tận bực muốn giữ bình tĩnh nhưng nghe vậy vẫn khó nén được. Những năm gần đây ba huynh đệ tranh đấu, hắn phải chịu chèn ép nhiều nhất, chưa bao giờ được hãnh diện như lúc này.

Hắn không nhịn được khẽ liếc mắt nhìn Trần Mộ, trong lòng thầm hô may mắn, nếu mình khi đó không đáp ứng yêu cầu của Trần Mộ chỉ sợ tới giờ sẽ bị ép tới chết mất.

Tuy nhiên lời của Thái Thúc Chính không có ý tốt, hắn tất nhiên có thể nghe ra, vội vàng đáp lại:

- Những lời này của đại ca thổi phồng đệ rồi, trong nhà còn có đại ca và nhị ca, đệ chỉ muốn làm tốt bổn phận của mình, vậy là đủ rồi. Gia chủ tương lai của Thái thúc gia hẳn là một trong hai vị huynh trưởng thôi.

Vẻ mặt Thái Thúc Thân hơi giãn ra, còn Thái Thúc Chính vẫn không có ý buông tha:

- Tam đệ có Bạch tổng quản tương trợ, lo gì đại sự không thành? Ngoại trừ cường giả tuyệt đỉnh như Vinh đại nhân, ta thật sự không nghĩ ra ở thành Đông Thụy còn có ai có thể tạo thành uy hiếp đối với Bạch tổng quản?

Lời này vừa nói ra, lập tức có vài tiếng hừ lạnh đồng thời vang lên. Tạp tu đang ngồi ở đây có không ít, trong trường hợp như vậy, lại trước mặt Đàm Vũ Mân tiểu thư thì ai có thể dễ dàng tha thứ việc bị coi thường đây?

Hoắc Giang khẽ nhếch miệng cười lạnh, mấy tạp tu khác cũng vẻ mặt khiêu khích nhìn chằm chằm vào Trần Mộ. Chỉ có Ba La Già vẫn khép hờ hai mắt, phảng phất như mọi chuyện không hề liên quan tới mình, còn Vinh Vinh vẫn cuời cười như trước, không hề có ý khuyên giải.

Trên trán Thái Thúc Thành đổ mồ hôi lạnh, những lời này của Thái Thúc Chính biến Bạch tổng quản thành kẻ thù chung của mọi người. Hiện giờ không chỉ có ánh mắt của Hoắc Giang không tốt lành, ngay cả vẻ mặt của mấy hộ vệ mà Tương Dục và La Đức mang tới cũng khó chịu.

Hứa Gia thầm kêu không ổn, đại chiến một hồi với Hoắc Giang và Ba La Già cũng chẳng sao, nhưng nếu đắc tội với tất cả các tạp tu ở đây, vậy thật không xong rồi. Thấy Trần Mộ không có phản ứng, nàng chỉ có thể cố gằng cười cười chuyển trọng tâm của câu chuyện:

- Lời này của đại công tử không đủ cho tiểu nữ tử tin phục, không nói ai khác, thủ hạ của ngài là Hoắc Giang tiên sinh, trăm trận trăm thắng, còn không phải nhân vật anh hùng hay sao?

Sắc mặt Hoắc Giang lập tức lộ vẻ đắc ý, bưng chén rượu lên tỏ ý với Hứa Gia:

- Hứa tiểu thư quá khen, Hoắc Giang xấu hổ, chỉ có thể cạn chén này.

Dứt lời ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.

Hứa Gia cũng nhẹ nhàng uống một chút đáp lễ rồi nói tiếp:

- Thủ hạ của nhị công tử Ba La Già tiên sinh, sâu không lường được, mỗi lần ra tay đều khiến người khác kinh hãi, cũng là cao thủ chân chính a!

Ba La Già mở mắt, khẽ cười với Hứa Gia:

- Hứa tiểu thư quá khen.

Dứt lời lại nhắm mắt lại.

Hứa Gia lại tiếp tục nói:

- Mọi người vẫn quên Đức công tử và Dục công tử, thủ hạ của bọn họ có người nào không phải tạp tu tinh nhuệ trải qua trăm trận? Có người nào không phải cao thủ trong cao thủ.

Nghe nữ nhân xinh đẹp khen ngợi mình như vậy, các hộ vệ tạp tu đều ưỡn ngực ngẩng đầu, vẻ mặt hưng phấn.

Vốn là một mối nguy lại được Hứa Gia hóa giải dễ dàng như vậy. Thấy được thủ đoạn lợi hại này, trong lòng Trần Mộ than thở không thôi. Chiêu thức điêu luyện này của nàng sợ là mình học không được. Nữ nhân xinh đẹp có rất nhiều, nhưng nữ nhân vừa xinh đẹp vừa thông minh lại rất ít thấy. Sau vài câu thì không khí của yến hội lại càng thêm nhiệt liệt.

Vẻ mặt Thái Thúc Thân vẫn u ám, lúc này hắn mở miệng:

- Nếu nói tới cao thủ thì mọi người quên một vị.

Hắn vừa nói dứt lời, vẻ u ám trên khuôn mặt phai nhạt di nhiều, lộ ra vài phần phong độ thế gia. Những người khác lập tức bị lời này làm cho hứng thú, Vinh Minh tò mò hỏi thăm:

- Cao thủ mà nhị công tử nói không biết là vị nào?

Câu hỏi của Vinh Minh, Thái Thúc Thân đương nhiên không dám chậm trễ, hắn vội vàng trả lời:

- Cái này cần hỏi Đàm tiểu thư. Bên người Đàm tiểu thư có một cao thủ nổi tiếng khắp liên bang a!

Vinh Minh kinh ngạc, quay sang hỏi Đàm Vũ Mân:

- Chẳng hay đánh giá cao quý này là thuộc về vị nào?

Đàm Vũ Mân cười nhẹ:

- Gia thúc họ Mai, tên chỉ có một chữ Cát.

- Mai Cát!

Vinh Minh đứng vụt dậy ngạc nhiên hỏi:

- Là Mai Cát tiền bối của Tinh viện?

- Vâng.

- Mai Cát tiền bối…

Vinh Minh vẻ mặt khiếp sợ.

- Xem ra Vinh thúc người quả không phải fan của Đàm tiểu thư, ngay cả chuyện này cũng không rõ?

Tương Dục nhịn không được xen vào:

- Tin tức này sớm đã được công bố, Mai Cát tiền bối từ ba năm trước đã bắt đầu đi theo Đàm tiểu thư, ngài thậm chí còn thành lập Vũ Tự thân vệ đoàn cho Đàm tiểu thưu. Nghe nói tạp tu bên trong đều được Mai Cát tiền bối tự mình chỉ đạo.

Tinh viện! Trần Mộ trong lòng giật mình, đối với những từ này hắn rất nhạy cảm. Hơn nữa từ phản ứng của Vinh Minh, đối phương hẳn là một tạp tu còn lợi hại hơn so với hắn.

Quả nhiên Vinh Minh không nhịn được mà xúc động nói:

- Mai Cát tiền bối tới đây mà ta lại không biết, thật xấu hổ. Ngày khác nhất định sẽ tới bái kiến!

Đàm Vũ Mân áy náy lắc đầu:

- Chỉ sợ khiến cho Vinh đại nhân thất vọng rồi, Mai thúc thích thanh tĩnh, không muốn gặp người.

Lời từ chối này, giọng nói và vẻ mặt của Đàm Vũ Mân đều vừa phải khiến người khác không cách nào sinh ra sự phản cảm.

Vinh Minh vội vàng nói:

- Là ta lỗ mãng!

Hắn nói với vẻ hồi tưởng:

- Đồng lứa với các ngươi có thể không biết chuyện về Mai tiền bối nhưng lúc ta còn nhỏ thì thanh danh của Mai tiền bối đã vang dội. Trong Tinh viện không ai không tôn sùng, Mai tiền bối cũng là cao thủ hiếm thấy trong lịch sử Tinh viện, lúc ấy không có cao thủ tạp tu nào tiến vào nội viện của Tinh viện. Thanh danh Tinh viện lúc đó gần như là dựa vào một mình ngài ấy. Ngài là người có hy vọng lớn nhất trở thành hiệu trưởng của Tinh viện, nhưng ngài ấy lại chủ động buông tay. Thời đại đó, anh hùng xuất hiện tầng tầng lớp lớp.

Mọi người đều nín thở lắng nghe Vinh Minh kể lại. Đoạn lịch sử đó đối với bọn họ thật quá xa lạ.

- Lúc đó liên bang tổng hợp học phủ có Mạt Phu Sát Khoa cùng Tây Trạch. Mạt Phu Sát Khoa là sư phụ của Đường Hàm Phái, hiệu trưởng tiền nhiệm của Liên Bang tổng hợp học phủ. Tây Trạch là một đại sát thần, người chết trên tay hắn nhiều không đếm xuể. Sương Nguyệt Hàn Châu có Gia Anh Hạ đại nhân. Về Gia Anh Hạ đại nhân ta sẽ không nhiều lời, chủ phủ Trung Đạt Thư Phủ năm đó vô cùng chính trực, tung hoành thiên hạ. Ngôi sao mới của Mạc Doanh là Cổ Lực đột nhiên xuất hiện, dùng sức lực của một người, quét ngang cả Bắc Liên khu, không ai dám lỗ mãng tấn công. Cổ Lực là tổng huấn luyện viên tiền nhiệm của Mạc Doanh. Người nổi danh của Khổ Tịch tự năm đó có Ứng Thần, Ứng Thần tiền bối tính tình cổ quái, khiến người khác khó nắm bắt. Mà Tinh viện chính là Mai Cát tiền bối, Sư đệ của hắn là Tinh viện viện trưởng ngày nay.

Sắc mặt mọi người đều lộ vẻ rung động, một người bất kỳ trong số đó đều là những người có sự ảnh hưởng không ai sánh được ở liên bang. Lúc này bọn họ mới hiểu vì sao Vinh Minh lại lộ vẻ sùng bái như vậy.

Nghe Vinh Minh nói tới Tây Trạch, Trần Mộ không khỏi chăm chú lắng nghe. Hắn biết rất ít về chuyện trước kia của Tây Trạch, mà tư liệu về chuyện này càng khó tìm, gần như tất cả các tư liệu đều hình dung Tây Trạch thành một kẻ cuồng sát chính cống.

Hắn đã xem qua từ đầu tới cuối tấm tạp phiến Tây Trạch đưa cho hắn, và đã nhớ kỹ trong lòng. Có thể thấy tấm tạp phiến này không phải là Tây Trạch đột nhiên nghĩ ra mà hẳn là đã được chuẩn bị từ lâu rồi. Kỹ xảo trên đó không hề bỏ sót chút nào, còn có rất nhiều nhận thức tâm đắc của Tây Trạch. Từ trình độ nào đó mà nói, Trần Mộ có thể coi như thừa kế y bát của Tây Trạch, cho nên hắn càng muốn biết về chuyện cũ của Tây Trạch hơn.

Tuy nhiên khiến hắn thất vọng là Vinh Minh chỉ nhắc tới Tây Trạch có một câu.

Nhưng Mai Cát có thể nổi danh cùng Tây Trạch thì tuyệt đối không phải người như hắn có thể chống lại. Cũng may thân phận hiện tại của mình hoàn hảo, điều này khiến cho trong lòng hắn thoáng an tâm hơn một chút.

Một vị tạp tu cao cấp nhất liên bang gần mình như vậy, nghĩ lại, một số tạp tu đều có phần kích động. Cũng may đối với việc này Đàm Vũ Mân đã quen từ lâu rồi, nhẹ nhàng chuyển qua vài đề tài, yến hội lại khôi phục như thường.

- Đàm tiểu thư chỉ tạm lưu lại ở Đông Thụy hay sẽ ở lại lâu?

La Đức hỏi, vấn đề này gần như là mọi đàn ông đang ngồi đây đều quan tâm, có lẽ chỉ có Trần Mộ là không hề động lòng.

Đàm Vũ Mân là một cô gái cực kỳ mẫn cảm. Vẻ lãnh đạm của Trần Mộ lập tức bị nàng nhận thấy, điều này càng khiến nàng chú ý tới hắn hơn vài phần. Một người khác cũng để ý tới điểm này là Hứa Gia.

Thấy Trần Mộ bưng chén rượu lên chậm rãi uống, trong mắt Hứa Gia hiện lên một chút tinh nghịch, nàng đột nhiên ghé miệng tới bên tai Trần Mộ, dùng giọng thấp tới mức gần như không thể nghe thấy nói:

- Thế nào, có hứng thú với nàng không? Nàng vẫn còn là xử nữ đấy.

Vừa mới uống một chút rượu hồng, Trần Mộ suýt chút nữa phun toàn bộ chỗ rượu trong miệng ra, may là hắn phản ứng nhanh, kịp ngừng lại. Từ góc độ của Hứa Gia có thể thấy trong tích tắc cổ Trần Mộ đã đỏ lừ.

Trong mắt Đàm Vũ Mân, Hứa Gia vừa mới nói thầm một câu với Bạch tổng quản, đôi mắt Bạch tổng quản đột nhiên liếc ra ngoài, mặt nạ hơi vặn vẹo, điều quái dị này thật khó diễn tả.

Ánh mắt Đàm Vũ Mân thoáng hiện vẻ giật mình.


/611

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status