Bộ Mặc cảm nhận được bản thân chưa bao giờ khẩn trương như vậy, ngay cả hô hấp cũng ngừng lại, mắt không dám chớp một cái, nhìn chằm chằm vào nam nhân vừa ngã xuống kia.
Cả người hắn đầy máu tươi, ngã dưới đất, không hề động đậy. Trong nháy mắt, máu tươi cuồn cuồn chảy thành một vũng.
Nắm tay Bộ Mặc bị hắn siết chặt, hắn rất muốn lao ra đỡ Trần Mộ dậy. Đến tận bây giờ hắn vẫn không rõ Duy A và Trần Mộ có quan hệ gì, nhưng hắn biết, bọn họ là người một nhà. Hơn nữa, vừa rồi Trần Mộ đã hoàn toàn chinh phục hắn. Hình ảnh tràn ngập dục vọng chiến đấu, sung mãn khát vọng chiến thắng, không khuất phục, liều chết chết chiến đấu đã in dấu sâu đậm vào trí óc non nớt của hắn.
""Đứng lên đi. Mau đứng lên đi."
Bộ Mặc trong lòng không ngừng gào thét, hắn nghiến chặt răng, như muốn cắn vỡ cả hàm, nắm tay siết lại đến trắng bệch, thân thể không tự chủ run rẩy.
Ba người giữa trường không ai đứng lên, người xem hỗn loạn xung quanh cũng từ từ bình tĩnh lại. Ánh mắt của họ đều hướng về người ngã trong vũng máu, trong mắt tràn đầy kính ý.
Kỹ xảo tạp phiến hoa lệ, một kích tối hậu quỷ dị khó lường, nhưng làm người ta khiếp sợ nhất là chiến ý hoang dại của hắn, khát vọng cố chấp với thắng lợi đến cả tính mạng cũng không cần đã hoàn toàn chinh phục mọi người. Trong lòng họ, hắn là chiến sỹ chân chính, tạp tu chân chính.
Tất cả máy quay đều hướng về Trần Mộ đang nằm trong vũng máu, giờ phút này, ánh mắt của cả liên bang đều tập trung vào nam nhân đang ngã dưới đất này. Thanh âm mang theo chút run rẩy, trong đám người, không biết là ai buột miệng hô lên.
"Đứng lên đi."
Rất nhiều người không kìm nổi cũng kêu lên.
"Đứng lên đi."
Càng nhiều người hô lên, thanh âm cũng bắt đầu chỉnh tề.
"Đứng lên đi."
Tất cả người xem lúc này đã bỏ qua thành kiến, bỏ qua khác biệt, tất cả đồng thanh kêu gào. Thanh âm giống như một cơn lũ mang theo sự tôn kính, chờ mong và cổ vũ.
"Đứng lên!"
A Bì Ca là một vị tạp tu già, trong phòng bình luận, lão đã có lý lịch sâu sắc, có kinh nghiệm phong phú, nhãn quang già dặn, ngôn ngữ sắc bén. Những bài bình luận của lão luôn rất được hoan nghênh, lão luôn rất trấn định, rất lãnh tĩnh, đây là điểm lão kiêu ngạo nhất. Nhưng lão đột nhiên phát hiện, tay mình đang run rẩy, lão đột nhiên phát hiện trống ngực mình đang đập rất nhanh, lão đột nhiên phát hiện, trong lòng như có thứ gì đó nghẹn lại. Nghe thấy lời hò reo từ phía trước truyền lại, lão như bị một tia chớp đánh trúng, luồng tâm tình nghẹn lại trong ngực bỗng vọt ra! Lão đứng dậy khỏi chỗ ngồi, mái tóc trắng xóa, khuôn mặt đầy nếp nhăn kích động vô cùng.
"Đứng lên!"
Trong quán bar, yên lạnh như tờ, mỗi người khách đều ngây ngốc nhìn nam nhân nằm giữa vũng máu trên màn hình. Thanh âm chợt truyền đến trong huyễn tạp truyền hình giống như châm ngòi cho một thùng thuốc nổ, đám tráng hán thô lỗ đều kích động đứng dậy, họ giật y phục, lộ ra cánh tay trần, gân tranh trên trán phập phồng, mỗi người hai mắt đỏ ngầu, khóe miệng rẩy, điên cuồng gào lên.
"Đứng lên! Ngươi đứng lên đi!"
Trong phòng học, tất cả học sinh đều không nhìn được đứng bật dậy, sắc mặt đỏ bừng, gân cổ gào lên. Đám nữ sinh ôm mắt, mang theo tiếng khóc mà reo hò.
"Đứng lên!"
Trong sơn cốc Ba Cách Nội Nhĩ cùng Hề Bình ngơ ngác nhìn màn hình, không dám thở mạnh, nắm tay cơ hồ bị siết nát. Tô Lưu Triệt Nhu, Nhữ Thu, Lô Tiểu Như, mấy người phụ nữ đều lệ rơi đầy mặt.
"Đứng lên. Ông chủ, đứng lên đi."
Khuôn mặt vạn năm bất biến của Duy A thoáng hiện nét biến đổi hiếm thấy, quan mang trong mắt hắn càng lúc càng sáng, nhìn chằm chằm vào Trần Mộ ngã dưới đất. Bộ Mặc đứng cạnh hắn cũng không nhịn nổi, nắm tay nhỏ siết chặt, kêu gào khàn giọng.
"Đứng lên!"
Tất cả những người đứng trước huyễn tạp thu hình của cả liên bang đều reo hò.
"Đứng lên!"
"Đứng lên!"
"Đứng lên!"
Mọi người một lần rồi lại một lần, reo hò, không biết mệt mỏi. Tốc độ càng lúc càng nhanh, tâm trí càng lúc càng kích động, vẻ lo lắng trong mắt càng lúc càng dày đặc.
"Đứng lên!"
"Đứng lên!"
Không biết đã qua bao lâu, ngay lúc rất nhiều người cảm thấy tuyệt vọng, đột nhiên, nam tử trong vũng máu chợt nhúc nhích. Nguồn tại http://truyenyy[.c]om
Sự tuyệt vọng trong lòng như bị giáng một đòn mạnh, tất cả kích động như chưa từng có, mỗi người, dù là nam hay nữ, đều mở to mắt, thở ra một hơi nặng nề, mặt đỏ tới mang tai, dùng hết sức lực toàn thân.
"Đứng lên!"
Một tiếng này vang lên như nốt nhấn giữa cuồng phong bạo vũ!
Nam tử trong vũng máu lại động đậy một chút.
"Đứng lên!"
"Đứng lên!"
"Đứng lên!"
Mọi người không biết mệt mỏi, điên cuồng, ám ảnh, hồn nhiên không để ý cổ họng đã khản dặc, một làn lại một lần liều mạng kêu gào.
Nam nhân giữa vũng máu kia tựa hồ nghe được âm thanh long lắng mà hy vọng của mọi người, hắn từ từ giãy giụa, từ từ nhúc nhích. Tay trái đặt lên đất, ngón tay cắm xuống đất, cánh tay chậm rãi cong lại, hắn từng chút, từng chút, từng chút đứng dậy.
Hắn lên cao một phần, ánh mắt mọi người sáng lên một phần.
Hắn chậm rãi nâng thân thể, từng chút, từng chút đứng dây, thân thể lung lay muốn ngã làn trái tim mọi người như chợt thắt lại, thanh âm cũng như bão tố bùng lên, ép cho người ta gần như tức thở. Khi hắn vươn thẳng lưng, hoàn toàn đứng dậy, tất cả mọi người nhảy dựng lên. Họ điên cuồng vung tay, họ như đang chúc mừng thắng lợi, họ liều mạng hò reo, đến cả bản thân đang nói gì cũng không biết.
Mấy phút sau, mọi người mới dần dần yên ắng, khi nhìn lại nam nhân trên màn ảnh, tất cả lại một lần nữa lặng im, nhiều người lộ ra vẻ không đành lòng.
Quần áo hắn đã rách nát không chịu nổi, trên người dày đặc không biết bao nhiêu là vết thương, máu tươi vết thương chảy ra nhuộm đỏ toàn thân. Cả người hắn là máu và bùn đất, mặt cũng đầy bùn và máu, làm người khác phải kinh hãi nhất chính là cảnh tay phải hắn, cả tay phải từ vai tới cổ tay, tới ngón tay đã hoàn toàn toác ra, máu thịt tơi bời, xương tay trắng ởn lộ ra cả mảng lớn. Ánh mắt hắn đờ đẫn như không có sinh khí.
Nhìn cảnh này, nước mắt bao phủ tất cả đôi mắt nữ nhân.
Trần Mộ đờ đẫn, trong đầu trống rỗng, không có một thanh âm, trước mắt tối đen. Không biết trải qua bao lâu, trước mắt hắn dần dần sáng lên, ẩn ước có chút âm thanh truyền tới, nhưng trong não vẫn tê dại.
Một lúc sau, trước mắt lại sáng hơn một chút, nhưng vẫn rất mơ hồ, thanh âm truyền tới bên tai tựa hồ cũng lớn hơn một chút, nhưng vẫn như ở rất xa, hắn không nghe rõ.
Không biết qua bao lâu.
Cảnh tượng trước mắt cuối cùng cũng khôi phục, nhưng âm thanh bên tai lại biến mất, giống như rất yên lặng.
Chẳng lẽ vừa rồi chỉ là ảo giác? Trần Mộ trong lòng cười khổ, đại não chưa bao giờ trì trệ, tê dại như thế, chuyện này làm hắn có chút không quen..
Theo ý thức hắn tỉnh táo lại, đau đớn toàn thân như thủy triều vọt tới. Hắn muốn hít vào một hơi khí lạnh, nhưng tựa hồ cơ mặt hắn đã hoàn toàn đông cứng, hắn không thể hoàn thành động tác.
Vô thức nhìn quanh chiến trường, giống như chỉ có một mình mình đứng đó.
Ý nghĩ trong lòng hắn tê dại, hình như mình đã thắng. Hắn không có cảm giác gì đặc biệt, ý thức trì độn làm phản ứng của hắn hắn cũng trở nên trì trệ.
Lại một lúc sau, ý thức cuối cùng cũng khôi phục hơn nửa, nhưng đồng thời, cơn đau cũng càng thêm rõ ràng, càng thêm mãnh liệt. Bất quá, Trần Mộ khôi phục tỉnh táo, phản ứng đầu tiên cũng không phải đau đớn mà là đưa mắt nhìn Pháp Á phu nhân.
Hắn muốn nhếch miệng cười, mặc dù trên người rất đau, nhưng trong lòng rất thống khoái, từ trước tới nay chưa từng thống khoái như vậy. Đáng tiếc cơ mặt không nghe lời hắn sai bảo, hắn muốn cười to, nhưng không cười lên nổi, hiện tại cả cử động một đầu ngón tay cũng cực kỳ khó khăn.
Ý thức hắn bắt đầu tan rã, hắn biết, đó là do mất máu quá nhiều.
Không được, mình còn chuyện chưa làm.
Dụng sức cắn đầu lưỡi, vị tanh mặt quanh quẩn trong miệng làm tinh thần hắn rung động. Hắn thử mấp máy môi nhưng không phát ra được âm thanh gì. Hắn không tin.
Hắn dùng hết lực lượng toàn thân, mọi người có thể nhìn thấy, hắn đang run rẩy, thân thể hắn đang run rẩy.
"Ngươi, lại đây!"
Thanh âm không lớn, khan khan, trầm thấp, khó nghe như hạt cát ma sát. Mọi người có thể cảm nhận được, hắn nói câu này rất mất sức, phảng phất như từ trong lồng ngực lôi kéo ra.
Toàn trường yên lặng như chết, những lời này truyền tới rõ ràng vào tai mọi người, tất cả đều biết, những lời này là nói với ai.
Pháp Á phu nhân thân hình run lên, nam nhân đeo mặt nạ đồng xanh trong mắt thoáng hiện vẻ giận giữ. Hắn đang muốn tiến lên thì Pháp Á phu nhân đã giơ tay, bàn tay trắng nõn như tuyết, cực kỳ bắt mắt. Nam tử mang mặt nạ thanh đồng ánh mắt rối lên, vừa muốn nói gì đó, Pháp Á phu nhân đã động bước, chậm rãi tiến tới.
Nàng bước rất chậm, mỗi bước đều như cực kỳ gian nan. Lưng nàng dựng thắng, không ai có thể nhìn xuyên tấm khăn che để nhìn rõ khuôn mặt nàng, nhưng mỗi người vẫn có thể cảm nhận vô cùng rõ ràng sự kiêu ngạo, quật cường của nàng.
Khoảng cách giữahai người chỉ có mấy chục mét, mà lại như xa dằng dặc. Không ai lên tiếng, tất cả không chớp mắt, kìm nén hô hấp, thở cũng không dám thở mạnh.
Trên mặt đất rộng rãi đầy mảnh hỗn độn, một nữ tử mang khăn che mặt chậm rãi tiến về phía một ma tử cả người đầy máu tươi. Cảnh tượng này không nghi ngờ gì là một cảnh rất cuốn hút, rất khó hình dung, nhưng mỗi người đều bị hấp dẫn sâu sắc.
Pháp Á phu nhân đứng trước mặt Trần Mộ. Nàng im lặng ngước mặt lên, con ngươi nhìn chằm chặp vào Trần Mộ, tựa hồ muốn ghi khắc hình ảnh hắn vào lòng. Ánh mắt quật cường mà lạnh lẽo, còn thoáng hiện một chút tàn nhẫn, độc ác không che giấu.
Nàng không nói gì, tay phải đưa lên, nhẹ nhàng nhấc một góc khăn che mặt.
Dưới tấm khăn màu đen, chiếc cằm trắng như tuyết không chút tỳ vết, mặc dù chỉ lộ ra một chút nhưng giống như tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ nhất thế giới. Một đường cong động long, đôi môi đỏ sẫm, ôn nhuận, mềm mại, đẹp đến người khác phải khó thở.
Trần Mộ trong lòng rất thoải mái, nhưng hắn lại muốn khóc. Không biết từ đâu vọt tới một cỗ lực lượng, hắn đột ngột vươn tay trái, thô lỗ kéo nàng tới, không chút do dự, dùng sức cúi đầu, kéo sát đôi môi mị hoặc lòng người kia lại.
Nàng không chớp mắt, nhìn khuôn mặt đầy máu và bùn đất đó tiến tới gần mình.
Hơi thở như lan như xạ lướt qua mặt Trần Mộ, ánh mắt hắn không biến đổi, không chút do dự, hé miệng, hung hăng dùng sức cắn một miếng.
/611
|