- Đông Thuỵ Thái Thúc đúng là một gia tộc hết sức cổ xưa, nhưng từ tám mươi năm trước mọi việc đều bắt đầu suy thoái trên diện rộng đến ba mươi năm trước đạt tới mức cao nhất. Mười năm trước Thái Thúc Dong tiếp nhận vị trí gia chủ Thái Thúc gia, từ đó Thái Thúc gia mới ngừng suy sụp, mơ hồ có dấu hiệu hồi phục. Bất quá đại gia tộc như Thái Thúc muốn khôi phục cảnh tượng trước kia cũng không phải thời gian ngắn là có thể làm được. Mặc kệ như thế nào, Thái Thúc gia suy bại đến hạng hai, đây là chuyện có thật. Cho nên ta mới cảm thấy chúng ta có cơ hội.
Hề Bình cười nói:
- Nếu như là Sương Nguyệt Hàn Châu, chúng ta không có nửa điểm cơ hội.
- Ha ha!
Ba Cách Nội Nhĩ hưng phấn chà tay, nhưng vẫn cẩn thận:
- Bất quá, chúng ta không thể quá coi thường. Tục ngữ nói lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, Thái Thúc gia này mặc dù suy bại đã mấy trăm năm nhưng cũng không nên xem nhẹ.
Hề Bình đồng ý nói:
- Ừ! Thái Thúc gia lịch sử đã lâu, cùng các thế gia khác, thậm chí bao gồm Sương Nguyệt Hàn Châu, quan hệ đều khá tốt, tại Đông Thụy địa khu, càng thâm căn cố đế. Thái Thúc gia biến hóa mấy năm nay chính yếu là tại phương diện kinh tế, còn tại phương diện tạp tu, trừ bỏ một người tên là Khang Nạp Lợi rất nổi tiếng, còn lại đều là hạng người vô danh.
Trần Mộ cùng Ba Cách Nội Nhĩ nghe cực kì nhập thần, hiểu rằng Hề Bình đối với Thái Thúc gia đã dồn sức điều tra rất nhiều.
- Khang Nạp Lợi cường độ cảm giác đạt tới cấp bày, là người tính tình nóng nảy cương trực, lúc trẻ từng cùng một thế lực lớn kết hạ cừu oán. Thái Thúc Dong thành công trợ giúp hắn hóa giải đoạn cừu oán này, mới thu phục cao thủ này.
Cường độ cảm giác cấp bảy! Trần Mộ cả kinh, khó trách được xưng là cao thủ! Ngay cả Mạc Bố Lý cũng chỉ là cấp bảy. Khang Nạp Lợi này cũng đạt tới cấp bày, thực lực quả thực cường hãn. Trần Mộ chưa từng cùng tạp tu cảm giác cấp bảy giao thủ qua, nhưng biết rỏ cảm giác tăng lên càng về sau càng khó khăn.
Từ cấp sáu đến cấp bảy cần nhiều thời gian hơn từ cấp năm đến cấp sáu.
Cảm giác cấp bày, tại liên bang cũng có thể xếp vào hạng danh tiếng. Không biết cao thủ cao nhất liên bang như Đường Hàm Phái, Tiêu Tư cảm giác đến tột cùng mạnh bao nhiêu? Hắn đột nhiên nghĩ đến nữ nhân Thanh Thanh của Tinh Viện, ngay cả ma quỷ nữ còn phải kiêng kị. Thực lực mạnh đến cỡ nào?
Đương nhiên, cường độ cảm giác cũng không thể đại biểu cho hết thảy. Tỉ như Tiếu Ba, hiện tại cường độ cảm giác củ hắn mặc dù chỉ là vừa mới đột phá cấp sáu. Nhưng tạp tu bình thường cảm giác cấp sáu cùng hắn gặp nhau, tám chín phần mười sẽ bại. Phải biết rằng, cường độ cảm giác chẳng qua là mặt hắn yếu nhất.
Cảm giác khống chế chuẩn xác tinh tế đến kinh người, ý thức chiến đấu xuất sắc, kinh nghiệm chiến đấu phong phú vô cùng, còn có "Luân" do Trần Mộ làm ra, đây mới là chỗ cường đại của hắn.
- Đông thụy địa khu cách chúng ta quá xa, ta tra được thông tin quá ít. Hơn nữa Thái Thúc gia mấy năm nay vẫn rất bề bộn, các phương diện tin tức vốn sẽ không nhiều. Nhưng hình như chúng ta không có lựa chọn nào khác.
Hề Bình cười nói.
Vô luận là trong nhà Thái Thúc có bao nhiêu bí mật. Khả năng cơ hội vẫn lớn hơn Sương Nguyệt Hàn Châu rất nhiều. Lục đại a, điều là chỗ không ai dám mơ tưởng a.
Hề Bình nghiêm sắc mặt, tiếp tục phân tích:
- Thái Thúc gia mấy năm nay kinh tế hồi phục. Hơn nữa như loại gia tộc truyền thừa trăm năm này, nộ tình bên trong không phải gia tộc bình thường có thể so đo. Hiện tại thế đạo hỗn loạn, thế cục không yên. Thái Thúc gia mặc kệ là tự bảo vệ mình hay có ý khác, đều phải tăng cường lực chiến đấu chính mình.
- Không sai.
Ba Cách Nội Nhĩ vuốt ve râu mép, có điều ngộ ra.
- Đó là cơ hội của chúng ta.
Hề Bình lúc này cực kì giống một con hồ ly già, híp mắt:
- Trực tiếp yêu cầu thì khó có khả năng, Thái Thúc gia hiện tại mặc dù chỉ là tập đoàn hạng hai, nhưng so với chúng ta vẫn mạnh hơn nhiều lắm.Hiện tại bọn họ đang suy nghĩ biện pháp chiêu nạp tạp tu, chúng ta không bằng thừa dịp này trà trộn vào Thái Thúc gia.
Ba Cách Nội Nhĩ vẻ mặt âm hiểm cười: Truyện được copy tại TruyệnYY.com
- Hắc hắc! Cái này ta thích, chỉ cần trà trộn vào được. Vậy là có cơ hội rồi. Không trộm được thì dứt khoát bắt cóc, hắc hắc. Hai việc này ta đều rất quen.
Trần Mộ mồ hôi.
Hề Bình tựa hồ không nghe thấy Ba Cách Nội Nhĩ, trực tiếp nói:
- Bắt cóc là hạ sách. Hiện tại tuyết hoa tạp tu đoàn đã biết chúng ta có chủ ý với kim ban nhuyễn dịch khuẩn, một khi chuyện này tiết lộ ra, chúng ta sẽ nhận cơn giận của Thái Thúc gia. Chẳng lẽ chúng ta lần nữa bỏ qua sơn cốc này?
Ba Cách Nội Nhĩ lập tức câm miệng. Sơn cốc phát triển đến cục diện bây giờ, là kết quả mọi người cộng đồng cố gắng, không ai muốn bỏ đi.
- Lần này người đi không cần nhiều lắm, đi nhiều hơn cũng vô dụng. Ông chủ và Duy A hai người cùng đi, ông chủ ở ngoài sáng, Duy A ở trong tối. Có Duy A chúng ta sẽ không lo lắng cho an toàn của ngài. Ông nghĩ biện pháp trà trộn vào Thái Thúc gia cố gắng được bọn họ tín nhiệm, khi nghe được tin tức cụ thể của kim ban nhuyễn dịch khuẩn, chúng ta sẽ lại thương lượng nên làm gì.
Hề Bình châm chước nói.
Lúc này tin tức hữu dụng quá ít, mặc dù là Hề Bình và Ba Cách Nội Nhĩ rất lão luyện cũng không nghĩ ra nhiều biện pháp, chỉ có thể dò dẫm từng bước.
- Ừ!.
Trần Mộ gật đầu, ý bảo hiểu được. Khi Hề Bình vừa nói ra, hắn cũng biết đây là cơ hội duy nhất.
Hắn cân nhắc có nên không lãnh giáo Ba Cách Nội Nhĩ một chút kiến thức bắt cóc trộm đạo.
- Ông chủ!
Ánh mắt Ba Cách Nội Nhĩ sáng quắc nhìn chằm chằm Trần Mộ. Trần Mộ vẫn tỉnh như không.
- Có việc gì?
Trần Mộ đợi Ba Cách Nội Nhĩ nói tiếp.
Trầm ngâm một chút, Ba Cách Nội Nhĩ mới nói:
- Ông chủ ngươi quá vô danh, lần này ngươi phải thay đổi một chút phong cách mới được.
- Quá vô danh?
Trần Mộ không hiểu nhiều lắm.
- Đúng, quá vô danh!
Hề Bình phụ họa nói:
- Thực lực của ông chủ ta đương nhiên không phản đối, nhưng lại không có danh khí gì, việc này đối với kế hoạch lần này rất bất lợi. Danh khí càng lớn, người khác mới có thể càng xem trọng ngươi, cũng càng dễ dàng đả động người khác. Ông chủ ngài ngẫm lại a, nếu như Tiêu Tư hiệu trưởng đến đông thụy đi, chỉ sợ cả đông thụy đều oanh động. Nếu như danh tiếng ngài cỡ Đường Hàm Phái, chỉ sợ mới mở miệng, Thái Thúc gia lập tức điên cuồng mà đem kim ban nhuyễn dịch khuẩn đưa đến tay ngài!
- Hề Bình nói quá đúng!
Ba Cách Nội Nhĩ vẻ mặt thâm hiểm:
- Nổi danh khác xa vô danh. Tất cả mọi người không ai ngoại lệ. Lão bản nếu như xông ra nhất định sẽ đứng hàng đầu, khi ấy không cần mở miệng, Thái Thúc gia này sẽ chủ động đến mời chào ngươi. Nếu như ngươi vô danh khí chắc chắn không ai để ý đến ngươi.
Trần Mộ cũng không phải hạng người không rành thế sự, chỉ là ngày thường không nghĩ đến việc này, lúc này hai người điểm chỉ nhất thời sáng tỏ.
- Làm sao mới có thể nổi danh?
Trần Mộ hỏi.
- À, vấn đề này hỏi rất hay.
Ba Cách Nội Nhĩ vỗ tay đánh bốp, vẻ mặt như chuyên gia, nói như thật:
- Nổi danh mà, như là người khác là chuyện tương đối khó khăn. Nhưng đối với ông chủ là nhân vật kinh tài tuyệt diễm như vậy, thật sự là chuyện quá đơn giản. Ông chủ chỉ bộc lộ chút tài năng, bảo đảm lập tức thanh danh quật khởi......
- Cụ thể hơn đi!
Trần Mộ cắt đứt Ba Cách Nội Nhĩ.
- Ách.
Ba Cách Nội Nhĩ âm hiểm cười, ánh mắt chớp động, như sói nhìn mồi:
- Rất đơn giản, ông chủ chỉ cần đánh bại mấy tạp tu thành danh, vậy là đủ rồi. Kiêu ngạo, nhất định phải kiêu ngạo! Nhưng hễ ai dám khiêu khích, ông chủ có thể trực tiếp đạp hắn! Hắc hắc, tuổi còn trẻ vừa lại có thực lực, tính tình hỏa bạo là bình thường mà!
Ánh mắt Trần Mộ chuyển hướng Hề Bình.
Hề Bình gật đầu:
- Đây đúng là biện pháp đơn giản nhất.
Trần Mộ đột nhiên nghĩ đến một vấn đề:
- Vạn nhất khiến cho bọn Đường Hàm Phái chú ý thì sao?
Đường Hàm Phái cái tên này không thể nghi ngờ là một hình ảnh khủng bố trong lòng mọi người, thủ đoạn tàn nhẫn, sát phạt quyết đoán, nhưng hết lần này tới lần khác không ai có thể đủ hiểu hắn đang suy nghĩ gì, một người như vậy, ai có thể không kiêng kị?
- Ông chủ chỉ sợ lại phải đổi dung mạo mới được, nên hỏi Tô Lưu tiểu thư, chắc nàng có biện pháp.
Hề Bình trầm ngâm nói.
Mọi người lại thương nghị hồi lâu, quyết định rất nhiều chi tiết của kế hoạch.
Đây chỉ là một phương án đại thể, chủ yếu vẫn là Trần Mộ phải tùy cơ ứng biến. Mặc dù hắn không có kinh nghiệm giống vậy, nhưng hiện tại cũng chỉ có kiên trì đến cùng, đây là cơ hội duy nhất của hắn.
Sau khi quyết định, Trần Mộ càng chôn mình vào phòng thí nghiệm vì hắn muốn làm rất nhiều công việc chuẩn bị.
Khi Trần Mộ và Duy A rời khỏi trụ sở chỉ có mấy người biết. Hai người lúc này đã hoàn toàn thay đổi bộ dáng, không biết Tô Lưu Triệt Nhu xuất phát từ tâm lý gì mà Trần Mộ bị đổi thành một thiếu niên mặt khá xấu xí. Ngược lại thì Duy A anh tuấn dị thường, phối hợp khí chất lạnh lùng của hắn, không biết sẽ mê đảo bao nhiêu nữ nhân.
Điều này làm cho Ba Cách Nội Nhĩ và Hề Bình hai người cười trộm hồi lâu.
Từ tư khách nhĩ địa khu đến đông thụy địa khu, đường xá xa xôi, mất ba tháng thời gian. Trần Mộ cũng biết lần này hành động không quá cấp bách, nên cũng không vội mà đi. Mỗi ngày trừ bỏ thời gian đi đường, thời gian khác, đều cùng Duy A đối luyện.
Dựa theo phương án Hề Bình và Ba Cách Nội Nhĩ xếp đặt cho hắn, hắn muốn mau chóng quen thuộc bách biến. Nếu như ngay cả bách biến cũng không quen thuộc, vậy kế tiếp cái gọi là khiêu chiến, cũng chỉ là nói nhảm.
Một nhóm tuyết toa thuyền ầm ĩ bay cách mặt đất mười lăm thước. Thiên đông lý khu cùng khu khác bất đồng, bởi vì địa tầng cơ bản đều là băng tầng, cho nên đường dài phi hành trên cơ bản đều là tuyết toa thuyền, mà không phải là toa xe dài.
Ngồi trong ghế mềm, Trần Mộ có chút âm u. Ngày hôm qua buổi tối cùng Duy A đối luyện làm cho hắn kiệt lực, mà thời gian đi đường cũng biến thành nghỉ ngơi.
Thân thuyền đột nhiên đình trệ.
Mơ mơ màng màng đích Trần Mộ mở đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ.
/611
|